Nguồn 4vn
(Tái sấm long đàm - Lại xông vào chốn nguy hiểm)
Sau khi Tiêu Phong ngạnh tiếp chưởng của Hoàng Dược Sư, cả hai bị chấn động đẩy thân mình lui về sau. Trong lòng thầm kinh hãi, Hoàng Dược Sư nghĩ bụng: "Người này đang trúng kịch độc, vậy mà chưởng lực y sao quá sức lợi hại, nếu y không bị trọng thương, nhìn khắp thiên hạ, thử hỏi có ai làm địch thủ của y? Hèn chi Dung Nhi nhất quyết tìm cách khu trừ, nếu để y khoẻ mạnh trở lại, sau này, y đưa quân đến xâm lược, sẽ nguy hại vô cùng!".
Tức thì ông lập tâm, vận dụng Lạc Anh thần chưởng đến mức độ xuất thần nhập hóa, chiêu thức phát ra chín hư một thực, chưởng kình phơi phới tựa ngàn cánh hoa tung bay, dường tuyết rơi mù mịt, nếu bị kích trúng, đối phương sẽ mang trọng thương, mà nếu chưởng kình xâm nhập phế phủ, lập tức làm vỡ tim, nát gan, không tránh khỏi cái chết. Hoàng Dược Sư đem phối hợp thêm cước pháp "Tảo diệp thối" vào đấy, biến thành công phu "Cuồng Phong tuyệt kĩ", cước chưởng liên kết như vũ bão, tưởng chừng đạt mức độ vô địch. Quyết lòng tận diệt đối thủ, ông vận công tối đa, mỗi chiêu, mỗi thức toàn nhắm đưa đối thủ vào đất chết. Sau khi ngạnh tiếp một chưởng đầu, Tiêu Phong lập ý quyết tử, ông không còn dè dặt nữa, dồn toàn bộ sức lực toàn thân lên đầu quyền. Hơn nửa tháng nay, bị Hoàng Dung truy sát triệt để, trong lòng ông hết sức bực bội, đây là lúc ông phát tiết ra ngoài! Quát một tiếng thét lớn, tả chưởng vẽ một vòng trong không trung, hữu chưởng đẩy ra một luồng kình lực, khí thế dời non lấp biển, khiến cát đá, lá khô trên đất bị khua động, tung bay mù mịt.
Hoàng Dược Sư cảm giác kình lực cuồn cuộn áp tới, không dám ngạnh tiếp, ông phi thân lên cao, vận sức, tả chưởng quét ra phòng vệ môn hộ, hữu thủ từ trên cao bủa ra, trong không trung, chưởng kình xoay xoáy, như hư như thực, tựa một đài hoa sen chụp xuống, mục đích làm đối thủ không sao nắm được thực chất đòn tấn công vào đâu, chỗ trá hư thế nào. Tiêu Phong bình tĩnh vũ lộng song chưởng nghênh tiếp, chưởng kình của ông đánh bay phất phới vạt áo xanh Hoàng Dược Sư đang trầm mình đáp xuống. Đôi chân Hoàng Dược Sư chưa trụ vững trên đất, ông đã thấy Tiêu Phong xuất chiêu "Thần Long bái vĩ ", thúc đẩy kình khí như nước vỡ bờ, liền liền không dứt, khi đụng vào khí kình từ song chưởng của Hoàng Dược Sư đánh ra, đã tạo nên một cơn lốc xoáy mãnh liệt, cuốn cát đá, lá khô bay mù trời đất.
Bên ngoài, Lâm Yên Bích nước mắt lã chã tuôn rơi, cô biết rằng, kết thúc trận ác đấu này, độc trong Tiêu Phong sẽ không sao trục ra được nữa, chắc chắn dẫn đến cái chết Chuyện xảy ra vậy, dẫu lo nghĩ mấy cũng vô ích, cô chỉ mang duy nhất một ý niệm trong đầu: "Chàng chết đi, ta còn sống ở lại làm gì, trần thế này đâu có gì lưu luyến mình!".
Đứng kế bên, Liễu Như Lãng càng lúc càng kinh hồn bạt vía, mức độ võ công Tiêu Phong, gã chỉ được nghe qua lời Lâm Yên Bích, giờ đây, tận mắt chứng kiến cảnh ông thân trúng độc nặng nề, mà chưởng lực sao vẫn mãnh liệt kinh người, ở mức độ gã chưa hề mục kích, khiến gã kính nể sát đất, bao nhiêu ghen ghét trong lòng phút chốc tan biến, gã nhủ thầm "Nhân vật kiêu hùng dường ấy, nếu làm con gái, mình cũng xiêu lòng! Chẳng trách Lâm muội, bản tính thanh cao, kiêu sa mà cũng không khỏi không để ý. Ta sánh sao được với ông?".
Khi gã thấy Lạc Anh thần chưởng lợi hại của Hoàng Dược Sư đang thất thế trước cương mãnh trong chưởng lực Tiêu Phong, gã càng thêm khiếp đảm khôn cùng.
Giao tranh hơn trăm chiêu, Hoàng Dược Sư vì trộng tuổi, đối thủ đang độ tráng niên, sức lực bền bỉ, Tiêu Phong đã chiếm ưu thế, trước kình lực nghiêng trời lệch đất của Hàng Long thập bát chưởng, tuyệt kỹ Lạc Anh thần chưởng của ông dù được đem phối hợp Tảo Diệp thối, cũng không sao đề kháng nổi, Hoàng Dược Sư dần dà đuối sức, sắp lạc hạ phong.
Nhìn tình hình khẩn trương, Hoàng Dung sợ cha thụ thương, bà hươi bổng, nhảy vào vòng chiến. Liễu Như Lãng trông thấy, gã cười, nói:
- Để ta tiếp Hoàng bang chủ vài cao chiêu!.
Gã vung kiếm, cản Hoàng Dung, hai người lại thành một trường tranh đấu khác.
Tiêu Phong cảm giác nơi lồng ngực mỗi lúc một đau tức khôn tả, mỗi bận ông đề khí, cơn đau đớn làm điếng người. Biết độc đang công tâm, ông nghĩ, không tốc chiến tốc quyết, nhất định sẽ thảm bại. Mà thắng hay thua, thì rồi cũng chết! Lo sợ hai cha con Hoàng Dung sau đó sẽ tấn công, gây khó cho Lâm Yên Bích và Liễu Như Lãng, lập tức ông giơ tay, vận khí toàn thân, khiến đất đá bị sức hút của kình khí quậy mù lên, quát to một tiếng, đôi tay ông cùng lúc xuất chiêu "Kháng Long hữu hối " cực kỳ ảo diệu, uy lực kinh khiếp, chưởng kình từ bốn phương tám hướng tụ vào một chỗ. Hoàng Dược Sư không sao tránh né, phải tung chưởng ngạnh tiếp. Nghe "hự" một tiếng, Hoàng Dược Sư đã bị đẩy mạnh ra sau mấy bước, ông cảm giác kinh mạch toàn thân xáo trộn, hơi thở đứt quãng, lồng ngực nhói đau, nhất thời, tay chân không sao vận động, rõ ràng triệu chứng nội thương khá nặng,
Hoàng Dung tấn công nhanh một hư chiêu, bà nhảy ra, chạy đến bên Hoàng Dược Sư, đưa tay đỡ ngang người ông, miệng hốt hoảng:
- Cha! Cha sao vậy?.
Hoàng Dược Sư khoát tay, nói nhỏ:
- Chưởng lực bá đạo! Ta trúng thương rồi!.
Hoàng Dung vội lấy từ trong bọc một hoàn Cửu Hoa Ngọc Lộ, đưa cho ông dùng.
Đôi chân Tiêu Phong vững như thạch, ông đứng đấy, giữa kình phong cuốn đất đá mịt mù đầy trời ... Một thoáng sau, đôi tai không nghe thanh âm nào, mắt ông hoa lên, cơn đau tức ngực nhoi nhói, ông thổ một búng máu to, rồi hai mắt tối sầm, thân mình loạng choạng về sau, ông té nhào.
Liễu Như Lãng chạy vội đến bên, đưa tay đỡ ông dậy, miệng không ngớt kêu:
- Tiêu đại ca, tỉnh lại!.
Gã chỉ thấy mắt Tiêu Phong nhắm nghiền, hàm răng nghiến chặt, không còn nghe ông thở nữa. Liễu Như Lãng vội vàng ôm Tiêu Phong đến bên Lâm Yên Bích, hốt hoảng giục cô:
- Lâm muội, nhanh lên, muội tìm cách cứu chữa ... nhanh đi!.
Lúc này, Lâm Yên Bích đã tự đả thông được mấy chỗ huyệt đạo bị chế ngự, cô đưa tay, run rẩy bắt mạch, rồi nước mắt đổ như mưa, cô rụt tay về sau lưng, quay phắt đầu, cô khóc không ra tiếng. Thấy tình trạng cô, lòng Liễu Như Lãng chùng xuống, gã đưa tay ra bắt mạch Tiêu Phong, thấy nó đập nhè nhẹ, như có như không, nhỏ yếu như tơ. Gã không sao tin vào những gì đôi mắt nhìn thấy, người vừa rồi uy phong lẫm lẫm như rồng như cọp, giờ đây đang nằm bất động, vĩnh viễn không ra khỏi hôn mê.
Tay tiếp tục lay lay vào mình Tiêu Phong, gã van vỉ:
- Tiêu đại ca! Huynh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!
Tiêu Phong tuyệt không một phản ứng, gương mặt ông bình thản như đang ngủ, không mang chút nào nét thống khổ! Nhìn gương mặt đầy anh khí kinh người của ông, cảm giác hào khí ngút trời toát ra từ đấy, Liễu Như Lãng nhớ tới sự tận tuỵ cúc cung vì bằng hữu của ông, tròng mắt gã nhạt nhoà, nuớc mắt không ngừng tuôn trào, gã cảm giác đau đớn, ruột gan tan nát.
Chợt có giọng một nữ lang :
- Di phụ (di phụ = dượng), phải người đang ở đó không?.
Nhìn ra bờ biển, gã thấy một thân ảnh thanh y phi thân xuống từ một cỗ thuyền, dáng dấp phiêu hốt, tà áo phất phơ, người đó, trong một vài chớp mắt, đã đến trước mặt mọi người.
Liễu Như Lãng định thần, gã bất giác kêu:
- Sư phụ!
Nữ lang sững sờ, rồi bà mỉm cười, hỏi:
- Lãng Nhi, sao ngươi ở đây?.
Bà quay sang hành lễ chào Hoàng Dược Sư, thưa:
- Liên Nhi kính chào di phụ!
Hoàng Dược Sư gật đầu, đáp:
- Liên Nhi, hơn mười năm rồi chẳng gặp, cháu khoẻ không?
Nữ lang ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Hoàng Dược Sư, bà hỏi:
- Di phụ, người trúng nội thương rồi, để cháu xem mạch.
Bà đến gần Hoàng Dược Sư, đưa tay thăm mạch ông, rồi khẽ cau màu, bà suýt soa nói:
- Chưởng lực bá đạo dữ! May di phụ nội lực thâm hậu,đã hộ vệ được tâm mạch, không bị chấn thương nội tạng!
Hoàng Dung vội hỏi:
- Thương thế trầm trọng lắm không? Chừng bao lâu mới lành?
Nữ lang chăm chú nhìn Hoàng Dung, bà mỉm cười:
- Mỗi ngày một hoàn Cửu Hoa Ngọc Lộ, nghỉ ngơi chừng nửa tháng ... sẽ khoẻ thôi! Đây chắc là biểu muội của ta, phải không? Trước giờ, ta chưa gặp mặt!
Hoàng Dung ngạc nhiên, bà chưa từng nghe thân phụ nói về vị biểu tỷ này!
Hoàng Dược Sư lên tiếng:
- Dung Nhi, đây là con gái người chị kết nghĩa với mẹ con, họ Hà, tên Thanh Liên, hơn con chừng mươi tuổi. Ngày còn sinh tiền mẹ con, cô ấy có đến ở chơi Đào Hoa đảo một thời gian, vào lúc con chưa ra đời!
Hoàng Dung vội chắp tay chào:
- Thì ra biểu tỷ ... Hoàng Dung thất lễ rồi, xin lượng thứ!
Hà Thanh Liên nhanh chóng đáp lễ, thấy Hoàng Dung tuổi trung niên, mặt đẹp như hoa, bất giác bà mỉm cười:
- Biểu muội danh chấn giang hồ, hôm nay ta được gặp, rõ ràng khác người!
Quay sang Liễu Như Lãng, bà bảo:
- Lãng Nhi, con mau đến chào các trưởng bối!
Liễu Như Lãng bất đắc dĩ đứng lên, nhưng gã không ra chào, chỉ chắp tay thưa:
- Liễu Như Lãng xin ra mắt!
Hà Thanh Liên cau mày, bà gắt :
- Lãng Nhi, sao con vô lễ thế!
Hoàng Dung cười nhạt, nói:
- Cha con ta không có phúc phận nhận đại lễ của Liễu công tử!
Hà Thanh Liên ngạc nhiên, bà hỏi:
- Nói gì lạ vậy?
Hoàng Dung đáp:
- Chuyện khá dài, biểu tỷ cứ hỏi đồ đệ thì sẽ rõ!.
Bà trông sang, khi thấy Lâm Yên Bích khóc lóc thảm thiết, bà tự hiểu Tiêu Phong vô phương cứu chữa, nên bà chỉ muốn nhanh chóng rời nơi này, trở về Đào Hoa đảo, ngõ hầu cha bà được nghỉ ngơi dưỡng thương. Bà chẳng muốn rỗi hơi đứng đây đôi co. Tiêu Phong nhất định chết, trải qua biết bao nhiêu gian nan, cuối cùng bà mới đạt mục đích. Đưa tay dìu Hoàng Dược Sư, bà nói:
- Cha, mình về đảo đi, gã họ Tiêu đó tận số rồi!.
Bà hỏi Hà Thanh Liên:
- Biểu tỷ ...biểu tỷ theo muội cùng về đảo không, ngày mai là ngày kỵ của thân mẫu, tỷ đến ăn giỗ!
Hà Thanh Liên đáp:
- Ta chính đang trên đường ra đảo ăn giỗ di mẫu! Hai vị đi trước, ta sẽ đến đảo sau, ta còn phải hỏi Lãng Nhi đầu đuôi, cớ sự.
Hoàng Dung nói:
- Được rồi! Đồ đệ tỷ giỏi lắm, y chỉ không thông hiểu đạo lý, muội không khuyên răn y được, nhờ tỷ dạy bảo, may ra y chịu nghe lời!.
Bà dìu Hoàng Dược Sư ra bờ biển, đưa ông lên tiểu thuyền. Hoàng Dược Sư chợt quày đầu:
- Liên Nhi, ngày mai cháu phải đến đảo đấy, mười năm rồi, ta chưa chơi cờ vây!
Hà Thanh Liên gật đầu, đáp:
- Di phụ yên tâm, ngày mai thể nào cháu cũng đến!.
Nhìn hai cha con đi khuất, bà đến trước Liễu Như Lãng, thấy gã đang quỳ cạnh thân thể Tiêu Phong, bất giác bà nổi giận, hỏi:
- Lãng Nhi, người này là ai? Hai gối nam tử, trước lễ bái thiên địa, sau lễ bái song thân, đâu lý đâu tuỳ tiện quỳ trước người khác?
Liễu Như Lãng ánh mắt vô thần, gã trầm giọng đáp:
- Là tại đệ tử hại chết ông ấy! Nếu đệ tử không hồ đồ một lúc, đem tiết lộ nơi trú ẩn của ông, ông ấy đã chẳng bị chết!
Thấy đồ đệ thân ái của mình trong tình trạng như vậy, bất giác Hà Thanh Liên mủi lòng, bà cúi xuống cạnh Tiêu Phong, hỏi:
- Người này chết rồi sao?.
Đưa tay thăm mạch ông, thấy còn nhịp đập, bà dịu dàng dỗ dành Liễu Như Lãng:
- Người này đâu đã chết! Con chớ nên đau lòng đến thế!.
Liễu Như Lãng sụt sùi:
- Tuy chưa chết, nhưng cũng sẽ không qua khỏi ngày hôm nay! Ông bị độc công tâm, Lâm muội cũng còn phải bó tay, không chữa được!
- Lâm muội? - Hà Thanh Liên ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Yên Bích, chợt bà thất thanh, hỏi - Cô ... Cô là ai?
Lâm Yên Bích đang ruột gan tan nát, cô không quan tâm lễ phép nữa, chỉ nhạt giọng trả lời:
- Tôi tên Lâm Yên Bích.
- Lâm Yên Bích? ... Yên Bích? Yên Bích ??? - Bà nhìn cô một lần nữa, miệng lẩm bẩm - Giống quá! Giống quá!
Hết sức lạ lẫm, Liễu Như Lãng hỏi:
- Sư phụ nói giống ... là giống ai vậy?
Hà Thanh Liên trầm ngâm một hồi, rồi bà lắc đầu, đáp:
- Không ... không có gì cả! Lãng Nhi, con nói ta nghe, người này trúng độc gì vậy? Dù bị độc công tâm, đâu phải hết cách chữa chạy?
Liễu Như Lãng chỉ vào Lâm Yên Bích, đáp:
- Sư phụ hỏi cô ấy, cô biết rõ hơn đệ tử!
Nghe vậy, Lâm Yên Bích đưa tay áo lau nước mắt, cô nức nở:
- Ông ấy trúng độc Thiên Trúc Kim xà, tôi đã dùng nước dãi Ngân Hoàn xà điều trị, đã trục được một ít, nhưng bây giờ phương pháp đó vô hiệu, hết cách khu trừ độc tính Kim Xà rồi!
---- Xem tiếp hồi 84 ----
(Tái sấm long đàm - Lại xông vào chốn nguy hiểm)
Sau khi Tiêu Phong ngạnh tiếp chưởng của Hoàng Dược Sư, cả hai bị chấn động đẩy thân mình lui về sau. Trong lòng thầm kinh hãi, Hoàng Dược Sư nghĩ bụng: "Người này đang trúng kịch độc, vậy mà chưởng lực y sao quá sức lợi hại, nếu y không bị trọng thương, nhìn khắp thiên hạ, thử hỏi có ai làm địch thủ của y? Hèn chi Dung Nhi nhất quyết tìm cách khu trừ, nếu để y khoẻ mạnh trở lại, sau này, y đưa quân đến xâm lược, sẽ nguy hại vô cùng!".
Tức thì ông lập tâm, vận dụng Lạc Anh thần chưởng đến mức độ xuất thần nhập hóa, chiêu thức phát ra chín hư một thực, chưởng kình phơi phới tựa ngàn cánh hoa tung bay, dường tuyết rơi mù mịt, nếu bị kích trúng, đối phương sẽ mang trọng thương, mà nếu chưởng kình xâm nhập phế phủ, lập tức làm vỡ tim, nát gan, không tránh khỏi cái chết. Hoàng Dược Sư đem phối hợp thêm cước pháp "Tảo diệp thối" vào đấy, biến thành công phu "Cuồng Phong tuyệt kĩ", cước chưởng liên kết như vũ bão, tưởng chừng đạt mức độ vô địch. Quyết lòng tận diệt đối thủ, ông vận công tối đa, mỗi chiêu, mỗi thức toàn nhắm đưa đối thủ vào đất chết. Sau khi ngạnh tiếp một chưởng đầu, Tiêu Phong lập ý quyết tử, ông không còn dè dặt nữa, dồn toàn bộ sức lực toàn thân lên đầu quyền. Hơn nửa tháng nay, bị Hoàng Dung truy sát triệt để, trong lòng ông hết sức bực bội, đây là lúc ông phát tiết ra ngoài! Quát một tiếng thét lớn, tả chưởng vẽ một vòng trong không trung, hữu chưởng đẩy ra một luồng kình lực, khí thế dời non lấp biển, khiến cát đá, lá khô trên đất bị khua động, tung bay mù mịt.
Hoàng Dược Sư cảm giác kình lực cuồn cuộn áp tới, không dám ngạnh tiếp, ông phi thân lên cao, vận sức, tả chưởng quét ra phòng vệ môn hộ, hữu thủ từ trên cao bủa ra, trong không trung, chưởng kình xoay xoáy, như hư như thực, tựa một đài hoa sen chụp xuống, mục đích làm đối thủ không sao nắm được thực chất đòn tấn công vào đâu, chỗ trá hư thế nào. Tiêu Phong bình tĩnh vũ lộng song chưởng nghênh tiếp, chưởng kình của ông đánh bay phất phới vạt áo xanh Hoàng Dược Sư đang trầm mình đáp xuống. Đôi chân Hoàng Dược Sư chưa trụ vững trên đất, ông đã thấy Tiêu Phong xuất chiêu "Thần Long bái vĩ ", thúc đẩy kình khí như nước vỡ bờ, liền liền không dứt, khi đụng vào khí kình từ song chưởng của Hoàng Dược Sư đánh ra, đã tạo nên một cơn lốc xoáy mãnh liệt, cuốn cát đá, lá khô bay mù trời đất.
Bên ngoài, Lâm Yên Bích nước mắt lã chã tuôn rơi, cô biết rằng, kết thúc trận ác đấu này, độc trong Tiêu Phong sẽ không sao trục ra được nữa, chắc chắn dẫn đến cái chết Chuyện xảy ra vậy, dẫu lo nghĩ mấy cũng vô ích, cô chỉ mang duy nhất một ý niệm trong đầu: "Chàng chết đi, ta còn sống ở lại làm gì, trần thế này đâu có gì lưu luyến mình!".
Đứng kế bên, Liễu Như Lãng càng lúc càng kinh hồn bạt vía, mức độ võ công Tiêu Phong, gã chỉ được nghe qua lời Lâm Yên Bích, giờ đây, tận mắt chứng kiến cảnh ông thân trúng độc nặng nề, mà chưởng lực sao vẫn mãnh liệt kinh người, ở mức độ gã chưa hề mục kích, khiến gã kính nể sát đất, bao nhiêu ghen ghét trong lòng phút chốc tan biến, gã nhủ thầm "Nhân vật kiêu hùng dường ấy, nếu làm con gái, mình cũng xiêu lòng! Chẳng trách Lâm muội, bản tính thanh cao, kiêu sa mà cũng không khỏi không để ý. Ta sánh sao được với ông?".
Khi gã thấy Lạc Anh thần chưởng lợi hại của Hoàng Dược Sư đang thất thế trước cương mãnh trong chưởng lực Tiêu Phong, gã càng thêm khiếp đảm khôn cùng.
Giao tranh hơn trăm chiêu, Hoàng Dược Sư vì trộng tuổi, đối thủ đang độ tráng niên, sức lực bền bỉ, Tiêu Phong đã chiếm ưu thế, trước kình lực nghiêng trời lệch đất của Hàng Long thập bát chưởng, tuyệt kỹ Lạc Anh thần chưởng của ông dù được đem phối hợp Tảo Diệp thối, cũng không sao đề kháng nổi, Hoàng Dược Sư dần dà đuối sức, sắp lạc hạ phong.
Nhìn tình hình khẩn trương, Hoàng Dung sợ cha thụ thương, bà hươi bổng, nhảy vào vòng chiến. Liễu Như Lãng trông thấy, gã cười, nói:
- Để ta tiếp Hoàng bang chủ vài cao chiêu!.
Gã vung kiếm, cản Hoàng Dung, hai người lại thành một trường tranh đấu khác.
Tiêu Phong cảm giác nơi lồng ngực mỗi lúc một đau tức khôn tả, mỗi bận ông đề khí, cơn đau đớn làm điếng người. Biết độc đang công tâm, ông nghĩ, không tốc chiến tốc quyết, nhất định sẽ thảm bại. Mà thắng hay thua, thì rồi cũng chết! Lo sợ hai cha con Hoàng Dung sau đó sẽ tấn công, gây khó cho Lâm Yên Bích và Liễu Như Lãng, lập tức ông giơ tay, vận khí toàn thân, khiến đất đá bị sức hút của kình khí quậy mù lên, quát to một tiếng, đôi tay ông cùng lúc xuất chiêu "Kháng Long hữu hối " cực kỳ ảo diệu, uy lực kinh khiếp, chưởng kình từ bốn phương tám hướng tụ vào một chỗ. Hoàng Dược Sư không sao tránh né, phải tung chưởng ngạnh tiếp. Nghe "hự" một tiếng, Hoàng Dược Sư đã bị đẩy mạnh ra sau mấy bước, ông cảm giác kinh mạch toàn thân xáo trộn, hơi thở đứt quãng, lồng ngực nhói đau, nhất thời, tay chân không sao vận động, rõ ràng triệu chứng nội thương khá nặng,
Hoàng Dung tấn công nhanh một hư chiêu, bà nhảy ra, chạy đến bên Hoàng Dược Sư, đưa tay đỡ ngang người ông, miệng hốt hoảng:
- Cha! Cha sao vậy?.
Hoàng Dược Sư khoát tay, nói nhỏ:
- Chưởng lực bá đạo! Ta trúng thương rồi!.
Hoàng Dung vội lấy từ trong bọc một hoàn Cửu Hoa Ngọc Lộ, đưa cho ông dùng.
Đôi chân Tiêu Phong vững như thạch, ông đứng đấy, giữa kình phong cuốn đất đá mịt mù đầy trời ... Một thoáng sau, đôi tai không nghe thanh âm nào, mắt ông hoa lên, cơn đau tức ngực nhoi nhói, ông thổ một búng máu to, rồi hai mắt tối sầm, thân mình loạng choạng về sau, ông té nhào.
Liễu Như Lãng chạy vội đến bên, đưa tay đỡ ông dậy, miệng không ngớt kêu:
- Tiêu đại ca, tỉnh lại!.
Gã chỉ thấy mắt Tiêu Phong nhắm nghiền, hàm răng nghiến chặt, không còn nghe ông thở nữa. Liễu Như Lãng vội vàng ôm Tiêu Phong đến bên Lâm Yên Bích, hốt hoảng giục cô:
- Lâm muội, nhanh lên, muội tìm cách cứu chữa ... nhanh đi!.
Lúc này, Lâm Yên Bích đã tự đả thông được mấy chỗ huyệt đạo bị chế ngự, cô đưa tay, run rẩy bắt mạch, rồi nước mắt đổ như mưa, cô rụt tay về sau lưng, quay phắt đầu, cô khóc không ra tiếng. Thấy tình trạng cô, lòng Liễu Như Lãng chùng xuống, gã đưa tay ra bắt mạch Tiêu Phong, thấy nó đập nhè nhẹ, như có như không, nhỏ yếu như tơ. Gã không sao tin vào những gì đôi mắt nhìn thấy, người vừa rồi uy phong lẫm lẫm như rồng như cọp, giờ đây đang nằm bất động, vĩnh viễn không ra khỏi hôn mê.
Tay tiếp tục lay lay vào mình Tiêu Phong, gã van vỉ:
- Tiêu đại ca! Huynh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!
Tiêu Phong tuyệt không một phản ứng, gương mặt ông bình thản như đang ngủ, không mang chút nào nét thống khổ! Nhìn gương mặt đầy anh khí kinh người của ông, cảm giác hào khí ngút trời toát ra từ đấy, Liễu Như Lãng nhớ tới sự tận tuỵ cúc cung vì bằng hữu của ông, tròng mắt gã nhạt nhoà, nuớc mắt không ngừng tuôn trào, gã cảm giác đau đớn, ruột gan tan nát.
Chợt có giọng một nữ lang :
- Di phụ (di phụ = dượng), phải người đang ở đó không?.
Nhìn ra bờ biển, gã thấy một thân ảnh thanh y phi thân xuống từ một cỗ thuyền, dáng dấp phiêu hốt, tà áo phất phơ, người đó, trong một vài chớp mắt, đã đến trước mặt mọi người.
Liễu Như Lãng định thần, gã bất giác kêu:
- Sư phụ!
Nữ lang sững sờ, rồi bà mỉm cười, hỏi:
- Lãng Nhi, sao ngươi ở đây?.
Bà quay sang hành lễ chào Hoàng Dược Sư, thưa:
- Liên Nhi kính chào di phụ!
Hoàng Dược Sư gật đầu, đáp:
- Liên Nhi, hơn mười năm rồi chẳng gặp, cháu khoẻ không?
Nữ lang ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Hoàng Dược Sư, bà hỏi:
- Di phụ, người trúng nội thương rồi, để cháu xem mạch.
Bà đến gần Hoàng Dược Sư, đưa tay thăm mạch ông, rồi khẽ cau màu, bà suýt soa nói:
- Chưởng lực bá đạo dữ! May di phụ nội lực thâm hậu,đã hộ vệ được tâm mạch, không bị chấn thương nội tạng!
Hoàng Dung vội hỏi:
- Thương thế trầm trọng lắm không? Chừng bao lâu mới lành?
Nữ lang chăm chú nhìn Hoàng Dung, bà mỉm cười:
- Mỗi ngày một hoàn Cửu Hoa Ngọc Lộ, nghỉ ngơi chừng nửa tháng ... sẽ khoẻ thôi! Đây chắc là biểu muội của ta, phải không? Trước giờ, ta chưa gặp mặt!
Hoàng Dung ngạc nhiên, bà chưa từng nghe thân phụ nói về vị biểu tỷ này!
Hoàng Dược Sư lên tiếng:
- Dung Nhi, đây là con gái người chị kết nghĩa với mẹ con, họ Hà, tên Thanh Liên, hơn con chừng mươi tuổi. Ngày còn sinh tiền mẹ con, cô ấy có đến ở chơi Đào Hoa đảo một thời gian, vào lúc con chưa ra đời!
Hoàng Dung vội chắp tay chào:
- Thì ra biểu tỷ ... Hoàng Dung thất lễ rồi, xin lượng thứ!
Hà Thanh Liên nhanh chóng đáp lễ, thấy Hoàng Dung tuổi trung niên, mặt đẹp như hoa, bất giác bà mỉm cười:
- Biểu muội danh chấn giang hồ, hôm nay ta được gặp, rõ ràng khác người!
Quay sang Liễu Như Lãng, bà bảo:
- Lãng Nhi, con mau đến chào các trưởng bối!
Liễu Như Lãng bất đắc dĩ đứng lên, nhưng gã không ra chào, chỉ chắp tay thưa:
- Liễu Như Lãng xin ra mắt!
Hà Thanh Liên cau mày, bà gắt :
- Lãng Nhi, sao con vô lễ thế!
Hoàng Dung cười nhạt, nói:
- Cha con ta không có phúc phận nhận đại lễ của Liễu công tử!
Hà Thanh Liên ngạc nhiên, bà hỏi:
- Nói gì lạ vậy?
Hoàng Dung đáp:
- Chuyện khá dài, biểu tỷ cứ hỏi đồ đệ thì sẽ rõ!.
Bà trông sang, khi thấy Lâm Yên Bích khóc lóc thảm thiết, bà tự hiểu Tiêu Phong vô phương cứu chữa, nên bà chỉ muốn nhanh chóng rời nơi này, trở về Đào Hoa đảo, ngõ hầu cha bà được nghỉ ngơi dưỡng thương. Bà chẳng muốn rỗi hơi đứng đây đôi co. Tiêu Phong nhất định chết, trải qua biết bao nhiêu gian nan, cuối cùng bà mới đạt mục đích. Đưa tay dìu Hoàng Dược Sư, bà nói:
- Cha, mình về đảo đi, gã họ Tiêu đó tận số rồi!.
Bà hỏi Hà Thanh Liên:
- Biểu tỷ ...biểu tỷ theo muội cùng về đảo không, ngày mai là ngày kỵ của thân mẫu, tỷ đến ăn giỗ!
Hà Thanh Liên đáp:
- Ta chính đang trên đường ra đảo ăn giỗ di mẫu! Hai vị đi trước, ta sẽ đến đảo sau, ta còn phải hỏi Lãng Nhi đầu đuôi, cớ sự.
Hoàng Dung nói:
- Được rồi! Đồ đệ tỷ giỏi lắm, y chỉ không thông hiểu đạo lý, muội không khuyên răn y được, nhờ tỷ dạy bảo, may ra y chịu nghe lời!.
Bà dìu Hoàng Dược Sư ra bờ biển, đưa ông lên tiểu thuyền. Hoàng Dược Sư chợt quày đầu:
- Liên Nhi, ngày mai cháu phải đến đảo đấy, mười năm rồi, ta chưa chơi cờ vây!
Hà Thanh Liên gật đầu, đáp:
- Di phụ yên tâm, ngày mai thể nào cháu cũng đến!.
Nhìn hai cha con đi khuất, bà đến trước Liễu Như Lãng, thấy gã đang quỳ cạnh thân thể Tiêu Phong, bất giác bà nổi giận, hỏi:
- Lãng Nhi, người này là ai? Hai gối nam tử, trước lễ bái thiên địa, sau lễ bái song thân, đâu lý đâu tuỳ tiện quỳ trước người khác?
Liễu Như Lãng ánh mắt vô thần, gã trầm giọng đáp:
- Là tại đệ tử hại chết ông ấy! Nếu đệ tử không hồ đồ một lúc, đem tiết lộ nơi trú ẩn của ông, ông ấy đã chẳng bị chết!
Thấy đồ đệ thân ái của mình trong tình trạng như vậy, bất giác Hà Thanh Liên mủi lòng, bà cúi xuống cạnh Tiêu Phong, hỏi:
- Người này chết rồi sao?.
Đưa tay thăm mạch ông, thấy còn nhịp đập, bà dịu dàng dỗ dành Liễu Như Lãng:
- Người này đâu đã chết! Con chớ nên đau lòng đến thế!.
Liễu Như Lãng sụt sùi:
- Tuy chưa chết, nhưng cũng sẽ không qua khỏi ngày hôm nay! Ông bị độc công tâm, Lâm muội cũng còn phải bó tay, không chữa được!
- Lâm muội? - Hà Thanh Liên ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Yên Bích, chợt bà thất thanh, hỏi - Cô ... Cô là ai?
Lâm Yên Bích đang ruột gan tan nát, cô không quan tâm lễ phép nữa, chỉ nhạt giọng trả lời:
- Tôi tên Lâm Yên Bích.
- Lâm Yên Bích? ... Yên Bích? Yên Bích ??? - Bà nhìn cô một lần nữa, miệng lẩm bẩm - Giống quá! Giống quá!
Hết sức lạ lẫm, Liễu Như Lãng hỏi:
- Sư phụ nói giống ... là giống ai vậy?
Hà Thanh Liên trầm ngâm một hồi, rồi bà lắc đầu, đáp:
- Không ... không có gì cả! Lãng Nhi, con nói ta nghe, người này trúng độc gì vậy? Dù bị độc công tâm, đâu phải hết cách chữa chạy?
Liễu Như Lãng chỉ vào Lâm Yên Bích, đáp:
- Sư phụ hỏi cô ấy, cô biết rõ hơn đệ tử!
Nghe vậy, Lâm Yên Bích đưa tay áo lau nước mắt, cô nức nở:
- Ông ấy trúng độc Thiên Trúc Kim xà, tôi đã dùng nước dãi Ngân Hoàn xà điều trị, đã trục được một ít, nhưng bây giờ phương pháp đó vô hiệu, hết cách khu trừ độc tính Kim Xà rồi!
---- Xem tiếp hồi 84 ----
/156
|