Can đảm tương chiếu (Hết lòng vì bạn)
Nhẹ nhàng đặt Lâm Yên Bích ngồi xuống một tảng đá, Tiêu Phong nhỏ giọng nói:
- Lâm cô nương, ân tình cô nương, Tiêu Phong ta chỉ có thể đền đáp nơi kiếp sau!
Nói xong, ông đứng dậy, hắng giọng:
- Hoàng bang chủ muốn sớm trừ khử Tiêu Phong, hôm nay Tiêu Phong ta hết lòng phụng bồi đến nơi đến chốn!
- Đừng!
Một bàn tay dịu dàng đưa ra nắm vào tay ông, kéo ông lại.
Tiêu Phong quay nhìn, ông thấy đôi mắt Lâm Yên Bích đẫm lệ, cô không ngớt lắc đầu, nói:
- Muội không muốn huynh động thủ với họ, thôi ... cứ để cho họ bắt, muội không muốn thấy huynh thổ huyết chết trước mặt muội!
- Không! Muội sai rồi! Hôm nay, huynh không muốn lạc vào tay họ, tự nộp thủ cấp. Võ công đã cao cường, họ lại không cho mình thời gian phục hồi công lực!.
Hoàng Dung cười nhạt, bà gằn giọng, nói:
- Ta giết ngươi đi, làm hỏng kế hoạch xâm lăng Nam triều của Hốt Tất Liệt, coi như đã đạt được mục đích!
- Ngươi! Ngươi tàn ác lắm! - Lâm Yên Bích rít lên - Ngươi biết ông ta đi Trung nguyên làm gì không? Ngươi có biết hồi ở Mông Cổ, ông đã thả mấy thích khách người Hán bị bắt trong vụ hành thích thất bại Hốt Tất Liệt không? Ngươi có biết nõi đau khổ của ông khi phải nhận lời làm đại tướng quân cho Mông Cổ hay không? Lúc ở trong doanh trại Mông Cổ, ông đã nới tay, cho ngươi toàn mạng trở về Trung nguyên, ngươi còn nhớ hay không?
- Không sai! Lúc đó y nương tay, ta mới còn mạng sống đến bây giờ! - Hoàng Dung nghiêm sắc mặt, đáp - Nhưng làm đại tướng quân cho Mông Cổ, y là cánh tay mặt tối quan trọng của Hốt Tất Liệt, tuy y thả người Hán, nhưng chính y đã cứu mạng Hốt Tất Liệt. Là ngươi khác giống, rốt cục y là đại địch của Đại Tống, hôm nay, ta không thả hổ về rừng, để rồi phải nhìn y đưa quân xâm lấn bờ cõi đất nước, sát hại dân tộc ta!
Hươi Đả Cẩu bổng quét vào Tiêu Phong, bà quát:
- Nạp mạng đi!
Một làn ngân quang vụt tới, nghe "rẻng" một tiếng, thấy một thanh trường kiếm từ dưới vung lên, đánh bạt ngọn bổng ra.
Một người đứng chắn ngang trước Tiêu Phong.
Hoàng Dung nhìn lại, thấy đó là Liễu Như Lãng!
Bà gằn giọng quát:
- Liễu công tử, gì vậy? Định làm trái lời đã hứa sao?
Liễu Như Lãng lớn tiếng đáp lại:
- Ta tối qua bị ma ám. đầu óc mê man, đã làm chuyện vô sỉ, đã bán đứng bằng hữu! Hôm nay, ta nhất quyết đem cái chết ra rửa tội! Bà muốn giết Tiêu đại ca, trước hết hãy vượt qua xác chết của ta!
Lâm Yên Bích trong lòng hoảng loạn, cô chợt hiểu, tối hôm qua, sở dĩ Hoàng Dung tìm được đến nhà, là do Liễu Như Lãng lên tiếng chỉ dẫn, đã bán đứng Tiêu Phong. Cô nhớ lại chuyện giằng co giữa cô và Liễu Như Lãng, sau đó y mất dạng. Chắc y vì ghen tuông đã đem chỗ ẩn nấp Tiêu Phong mách Hoàng Dung. Giờ nghe giọng điệu này, rõ ràng y hối hận, hôm nay, trước nguy biến của Tiêu Phong, nêu tự y không thú tội, Hoàng Dung cũng sẽ không nói ra chuyện y bán đứng bạn bè! Tại sao y không do dự, bạt kiếm che chở Tiêu Phong? Hành động đó tuyệt không chút giả dối Cô không trách y, chỉ tự trách mình, nói gì đi nữa, do cô đã hứa hôn cùng y, mà đem lòng yêu thương người khác, trách sao y chẳng buồn khổ cho được!
Lúc đó, Hoàng Dược Sư theo thói quen, chậm rãi nói:
- Tiểu tử này cũng có chút nghĩa khí! Có điều, không biết tiểu tử ngươi hiểu đang bảo vệ ai không? Tên đó đi sát hại dân tộc, 'quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách', sư phụ ngươi đã không dạy ngươi đạo lý đó sao?
Liễu Như Lãng ngang nhiên đứng, kiếm hoành ngang, miệng gằn rõ từ tiếng:
- Tiền bối dạy chẳng sai! Tiền bối cùng gia sư có quan hệ sâu đậm, vãn bối thật không dám múa may trước tiền bối, chỉ vì Tiêu đại ca đây đích thực mộ đại anh hùng đời nay. Ông buộc phải làm đại tướng quân để bảo vệ mạng sống người đồng tộc, tuyệt không phải vì ý muốn xâm lăng đất nước mình! Chính ông không muốn tàn sát dân lành ta, hôm nay vãn bối mới che chở cho ông. Chỉ hy vọng tiền bối hiểu rõ sự việc bên trong, khuyên bảo lệnh thiên kim.
- Chuyện nực cười! - Hoàng Dung cười gằn - Mấy lời nói ngoa đó, ai mà tin cho được? Y làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ, nổi tiếng trên thảo nguyên, giết mãnh hổ, bắn đại điêu, cứu Hốt Tất Liệt, toàn những chuyện trời long đất lở! Nếu nói do bất đắc dĩ, tại sao đã chẳng lẳng lặng đừng làm gì cả, mà sao cứ khuấy động lên, tạo biết bao chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy? Ta thể tình sư phụ ngươi là chỗ quen biết cùng gia phụ, chỉ khuyên ngươi đề tỉnh, đừng để bị lừa gạt nữa!
- Tiêu Phong ta xưa nay hành sự, chưa từng cần giải thích cho người khác hiểu! Hai vị tin hay không tin, ta bất cần! - Tiêu Phong hắng giọng, tiếp - Liễu huynh đệ, ta cám ơn huynh đệ đã hết sức tương trợ! Bọn họ . . . - ông cười gằn - Bọn họ muốn lấy thủ cấp ta, chưa chắc đã dễ đâu! Huynh đệ lui ra đi, để mặc ta!
Ông nhẹ nhàng xoay mình. định rụt khỏi tay Lâm Yên Bích đang níu mình, nhưng không dè Lâm Yên Bích vẫn khăng khăng nắm chặt, đôi mắt nhoà lệ, cô khản giọng van vỉ:
- Đừng! Huynh đừng đi! Huynh hứa với muội rồi kia mà!.
Cô biết chắc chắn, một khi ông động thủ, thắng hay thua, tính mạng coi là dứt!
Máu nóng bốc ngập đầu, Liễu Như Lãng nói to:
- Tiêu đại ca, nếu huynh không cho đệ đấu một trận, là huynh coi thường đệ! Hôm nay, phải chết, mình cùng chết chung một chỗ! Ý đệ đã quyết, mong đại ca thành toàn cho đệ!
Gã dứt lời, hươi thanh trường kiếm tấn công Hoàng Dung.
- Hồng Phất Dạ bôn! - Hoàng Dược Sư lên tiếng nhắc - Dung Nhi coi chừng, kiếm pháp lợi hại lắm đấy!.
Hai tay chắp sau lưng, ông đứng quan sát, không lý tới Tiêu Phong.
Hoàng Dung không dám lơ là, bà thi triển Đả Cẩu bổng pháp tiếp chiêu. Từng quá chiêu tại Phù Hương đình ở Chiết Quế cư, họ không lạ các chiêu thức của đối phương. Liễu Như Lãng thân pháp nhẹ nhàng, kiếm chiêu phiêu dật mà lăng lệ, Đả Cẩu bổng pháp của Hoàng Dung lấy tám yếu quyết " bán , phách , triền , trạc , thiêu , dẫn , phong , chuyển", vận dụng không ngừng, thiên biến vạn hóa, nhất thời hai bên trổ hết sở học bình sinh, cuộc đấu bất phân thắng phụ.
Thấy kiếm pháp Liễu Như Lãng siêu quần bạt tụy, sợ ái nữ sa cơ, Hoàng Dược Sư không ngừng lên tiếng mách nước. Tiêu Phong nhận định, võ công Liễu Như Lãng tuy cao hơn Hoàng Dung, nhưng gã bị hư , thực của Đả Cẩu bổng pháp làm hoa mắt, do đó chỉ đấu ngang tay Hoàng Dung. Ông lập tức lên tiếng hướng dẫn! Thành thục Đả Cẩu bổng pháp hơn Hoàng Dung nhiều, khi được ông lên tiếng chỉ dẫn, Liễu Như Lãng đã chiếm thượng phong.
Tuy Hoàng Dược Sư có vẻ rành biết kiếm pháp Liễu Như Lãng đang sử dụng, nhưng so mức độ hiểu biết Đả Cẩu bổng pháp của Tiêu Phong, thì không bằng, ông thôi không lên tiếng chỉ điểm nữa, ngầm chuẩn bị tương trợ nếu Hoàng Dung gặp hiểm.
Hoàng Dung giao đấu mỗi lúc một kém thế, bất giác trong lòng kinh hãi, bà không biết do đâu Tiêu Phong thông thuộc Đả Cẩu bổng pháp, mà Hàng Long thập bát chưởng của ông, trình độ xem ra chẳng thua sút Quách Tĩnh chút nào. Liễu Như Lãng là nam tử, đang vào tuổi trẻ cường tráng, nội lực bền bỉ hơn Hoàng Dung nhiều, khiến bà từ lúc bị Tiêu Phong nhập cuộc, chỉ điểm cho đối thủ, dần dần lạc bại. Liễu Như Lãng xuất chiêu "Thiên Nữ tán hoa", phóng mình lên không, tấn công xuống, làn kiếm hoá thành một cái lưới chụp vào đầu Hoàng Dung. Bà né tránh, giơ cao bổng nghênh đỡ, không dè Liễu Như Lãng biến chiêu, trường kiếm phạt ngang, hướng vào đầu vai Hoàng Dung chém xuống. Hoàng Dung thất kinh, mắt thấy không sao tránh thoá, bỗng một ngọc tiêu quật ngược, "đang" một tiếng, chặn nhát kiếm.
Khi Liễu Như Lãng nhẹ nhàng đáp mình xuống, gã thấy Hoàng Dược Sư đang đứng đấy, ông bảo:
- Kiếm pháp Liễu công tử giỏi lắm! Bao nhiêu công phu của sư phụ, ngươi đã hoàn toàn lĩnh hội được, bà có được một đệ tử như vậy, lão phu cũng mừng! Nhưng đáng tiếc . . .
Ông nhẹ lắc đầu, không nói thêm gì khác!
Hoàng Dung kêu lên:
- Cha, cơ hội hiếm có bữa nay , cha đừng để tình cảm cá nhân chi phối!
Sợ bà liên thủ cùng Hoàng Dược Sư giải quyết mình xong, sẽ quay sang tấn công Tiêu Phong, mà chân Lâm Yên Bích đang bị thương, cô không thể giúp đỡ, Liễu Như Lãng lập tức đáp:
- Hoàng tiền bối, vãn bối không biết tự lượng sức, muốn được học hỏi cao chiêu nơi tiền bối, nếu may mắn mà vãn bối hơn được nửa chiêu thức, chỉ thỉnh cầu tiền bối cùng lệnh thiên hôm nay thôi làm khó dễ Tiêu đại ca.
Ngừng một lúc, nhìn Hoàng Dung, không hoàn toàn yên lòng, gã nói tiếp:
- Trong khi ta cùng tiền bối qua chiêu, mong Hoàng bang chủ tự trọng thân phân, trước khi trận đấu rõ biết thắng bại, đừng ra tay với người đã bị độc tố công phạt đã hai lần!
Hoàng Dung chưa kịp trả lời, Hoàng Dược Sư đã cười ha hả, nói:
- Hảo tiểu tử! Nghĩa khí lắm đấy! Đồng ý, nếu ngươi thắng được ta nửa chiêu, ta sẽ lập tức dẫn con gái đi khỏi nơi này!
Liễu Như Lãng nhìn Hoàng Dung, hỏi:
- Hoàng bang chủ đồng ý không?
Hoàng Dung rành biết thân phụ, tuy võ công Liễu Như Lãng cao hơn bà, nhưng y tuyệt không phải đối thủ của Hoàng Dược Sư, vả lại, cha bà đã chấp thuận, bây giờ không thể nói khác được, bà gật đầu, đáp:
- Được! Tự ngươi đem trứng chọi vào đá, ta chẳng cấm cản được, tất nhiên ta đồng ý!
Hoàng Dược Sư giắt ống tiêu vào lưng, nói:
- Ngươi vừa đấu xong một trận, đúng ra, ta không nên xuất thủ, nhưng chuyện này quan hệ đến sinh mạng bá tánh, khiến ta phải bỏ qua đạo nghĩa giang hồ, hôm nay buộc lòng quá chiêu với hậu bối! Xem chiêu đây!
Biết ông ngoài Đạn Chỉ thần công, còn có món Lạc Anh thần chưởng, ông cất ngọc tiêu, tuyệt sẽ không nhẹ tay với mình, ngược lại còn đem bản lĩnh tuyệt kỹ đó ra giao đấu với mình, lập tức Liễu Như Lãng thủ thế, ngưng thần, gạt hết mọi sinh tử ra ngoài, tuy nhiên, đối đầu một tuyệt thế cao thủ lừng danh, trong lòng gã cũng cảm giác đôi phần sợ hãi. Khởi động một chiêu thức hành lễ với bậc trưởng thượng, gã nói:
- Vãn bối xin mạo muội!
Chưa dứt tiếng, người kiếm hợp nhất, kiếm hoa trùng trùng phất lên, nhằm vào ngực Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư quát nhẹ:
- Hảo kiếm pháp! Chiêu kiếm này ta chưa từng xem qua!
Ông né người, búng một chỉ vào thân kiếm, khiến Liễu Như Lãng cảm giác tay cầm kiếm chấn động mãnh liệt, hổ khẩu tê tái, đau buốt.
Chẳng chờ gã biến chiêu, hữu chưởng ông đã vỗ ra một phát vào chính diện, buộc gã phải nhanh chóng xoay người, hoành kiếm gạt ra.
Qua lại hơn mười hiệp, Liễu Như Lãng lạc hạ phong, gã chỉ trông vào thân pháp nhanh nhẹn, tránh né nhiều ngón hiểm ác.
Hoàng Dược Sư chợt vỗ một tả chưởng vào mặt chàng, tay phải ông quài lại, kích vào tay cầm kiếm của gã, quát:
- Buông kiếm!.
Liễu Như Lãng biết tay sử kiếm mình đã bị chế ngự, nếu mất kiếm tất sẽ thua, nhưng gã tránh được đòn đánh vào tay cầm kiếm, sẽ không thoát khỏi phát chưởng vỗ mặt, lập tức gã không suy nghĩ khác nữa, tự nhủ "Chẳng thể để mất kiếm!". Gã né sang một chút, tay cầm kiếm vươn mạnh tới, xuất một đòn liều mạng.
Hoàng Dược Sư chẳng nương tay, song chưởng tận lực đánh tới, mắt ông thấy sắp vỗ trúng ngực Liễu Như Lãng, bỗng nhiên từ đàng sau, một luồng chỉ phong công vào Hoàng Dược Sư.
Trước mắt Liễu Như Lãng, vụt xuất hiện một thân ảnh to lớn, từ đàng sau, Tiêu Phong đã đẩy gã giạt sang một bên, trong tai gã, đồng lúc nghe tiếng kêu hoảng hốt của Lâm Yên Bích:
- Tiêu đại ca, đừng làm vậy!
Liễu Như Lãng đưa mắt trông, gã thấy cô đang ngồi bất động trên tảng đá, hiển nhiên cô đang bị điểm huyệt. Đôi mắt đẫm lệ, lúc Tiêu Phong xuất ngọn chỉ đó, cô không ngừng kêu gào, rồi cô lả người, hầu như sắp té xỉu. Liễu Như Lãng bước nhanh đến bên cạnh, đưa tay đỡ thân mình cô!
---- Xem tiếp hồi 83 ----
Nhẹ nhàng đặt Lâm Yên Bích ngồi xuống một tảng đá, Tiêu Phong nhỏ giọng nói:
- Lâm cô nương, ân tình cô nương, Tiêu Phong ta chỉ có thể đền đáp nơi kiếp sau!
Nói xong, ông đứng dậy, hắng giọng:
- Hoàng bang chủ muốn sớm trừ khử Tiêu Phong, hôm nay Tiêu Phong ta hết lòng phụng bồi đến nơi đến chốn!
- Đừng!
Một bàn tay dịu dàng đưa ra nắm vào tay ông, kéo ông lại.
Tiêu Phong quay nhìn, ông thấy đôi mắt Lâm Yên Bích đẫm lệ, cô không ngớt lắc đầu, nói:
- Muội không muốn huynh động thủ với họ, thôi ... cứ để cho họ bắt, muội không muốn thấy huynh thổ huyết chết trước mặt muội!
- Không! Muội sai rồi! Hôm nay, huynh không muốn lạc vào tay họ, tự nộp thủ cấp. Võ công đã cao cường, họ lại không cho mình thời gian phục hồi công lực!.
Hoàng Dung cười nhạt, bà gằn giọng, nói:
- Ta giết ngươi đi, làm hỏng kế hoạch xâm lăng Nam triều của Hốt Tất Liệt, coi như đã đạt được mục đích!
- Ngươi! Ngươi tàn ác lắm! - Lâm Yên Bích rít lên - Ngươi biết ông ta đi Trung nguyên làm gì không? Ngươi có biết hồi ở Mông Cổ, ông đã thả mấy thích khách người Hán bị bắt trong vụ hành thích thất bại Hốt Tất Liệt không? Ngươi có biết nõi đau khổ của ông khi phải nhận lời làm đại tướng quân cho Mông Cổ hay không? Lúc ở trong doanh trại Mông Cổ, ông đã nới tay, cho ngươi toàn mạng trở về Trung nguyên, ngươi còn nhớ hay không?
- Không sai! Lúc đó y nương tay, ta mới còn mạng sống đến bây giờ! - Hoàng Dung nghiêm sắc mặt, đáp - Nhưng làm đại tướng quân cho Mông Cổ, y là cánh tay mặt tối quan trọng của Hốt Tất Liệt, tuy y thả người Hán, nhưng chính y đã cứu mạng Hốt Tất Liệt. Là ngươi khác giống, rốt cục y là đại địch của Đại Tống, hôm nay, ta không thả hổ về rừng, để rồi phải nhìn y đưa quân xâm lấn bờ cõi đất nước, sát hại dân tộc ta!
Hươi Đả Cẩu bổng quét vào Tiêu Phong, bà quát:
- Nạp mạng đi!
Một làn ngân quang vụt tới, nghe "rẻng" một tiếng, thấy một thanh trường kiếm từ dưới vung lên, đánh bạt ngọn bổng ra.
Một người đứng chắn ngang trước Tiêu Phong.
Hoàng Dung nhìn lại, thấy đó là Liễu Như Lãng!
Bà gằn giọng quát:
- Liễu công tử, gì vậy? Định làm trái lời đã hứa sao?
Liễu Như Lãng lớn tiếng đáp lại:
- Ta tối qua bị ma ám. đầu óc mê man, đã làm chuyện vô sỉ, đã bán đứng bằng hữu! Hôm nay, ta nhất quyết đem cái chết ra rửa tội! Bà muốn giết Tiêu đại ca, trước hết hãy vượt qua xác chết của ta!
Lâm Yên Bích trong lòng hoảng loạn, cô chợt hiểu, tối hôm qua, sở dĩ Hoàng Dung tìm được đến nhà, là do Liễu Như Lãng lên tiếng chỉ dẫn, đã bán đứng Tiêu Phong. Cô nhớ lại chuyện giằng co giữa cô và Liễu Như Lãng, sau đó y mất dạng. Chắc y vì ghen tuông đã đem chỗ ẩn nấp Tiêu Phong mách Hoàng Dung. Giờ nghe giọng điệu này, rõ ràng y hối hận, hôm nay, trước nguy biến của Tiêu Phong, nêu tự y không thú tội, Hoàng Dung cũng sẽ không nói ra chuyện y bán đứng bạn bè! Tại sao y không do dự, bạt kiếm che chở Tiêu Phong? Hành động đó tuyệt không chút giả dối Cô không trách y, chỉ tự trách mình, nói gì đi nữa, do cô đã hứa hôn cùng y, mà đem lòng yêu thương người khác, trách sao y chẳng buồn khổ cho được!
Lúc đó, Hoàng Dược Sư theo thói quen, chậm rãi nói:
- Tiểu tử này cũng có chút nghĩa khí! Có điều, không biết tiểu tử ngươi hiểu đang bảo vệ ai không? Tên đó đi sát hại dân tộc, 'quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách', sư phụ ngươi đã không dạy ngươi đạo lý đó sao?
Liễu Như Lãng ngang nhiên đứng, kiếm hoành ngang, miệng gằn rõ từ tiếng:
- Tiền bối dạy chẳng sai! Tiền bối cùng gia sư có quan hệ sâu đậm, vãn bối thật không dám múa may trước tiền bối, chỉ vì Tiêu đại ca đây đích thực mộ đại anh hùng đời nay. Ông buộc phải làm đại tướng quân để bảo vệ mạng sống người đồng tộc, tuyệt không phải vì ý muốn xâm lăng đất nước mình! Chính ông không muốn tàn sát dân lành ta, hôm nay vãn bối mới che chở cho ông. Chỉ hy vọng tiền bối hiểu rõ sự việc bên trong, khuyên bảo lệnh thiên kim.
- Chuyện nực cười! - Hoàng Dung cười gằn - Mấy lời nói ngoa đó, ai mà tin cho được? Y làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ, nổi tiếng trên thảo nguyên, giết mãnh hổ, bắn đại điêu, cứu Hốt Tất Liệt, toàn những chuyện trời long đất lở! Nếu nói do bất đắc dĩ, tại sao đã chẳng lẳng lặng đừng làm gì cả, mà sao cứ khuấy động lên, tạo biết bao chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy? Ta thể tình sư phụ ngươi là chỗ quen biết cùng gia phụ, chỉ khuyên ngươi đề tỉnh, đừng để bị lừa gạt nữa!
- Tiêu Phong ta xưa nay hành sự, chưa từng cần giải thích cho người khác hiểu! Hai vị tin hay không tin, ta bất cần! - Tiêu Phong hắng giọng, tiếp - Liễu huynh đệ, ta cám ơn huynh đệ đã hết sức tương trợ! Bọn họ . . . - ông cười gằn - Bọn họ muốn lấy thủ cấp ta, chưa chắc đã dễ đâu! Huynh đệ lui ra đi, để mặc ta!
Ông nhẹ nhàng xoay mình. định rụt khỏi tay Lâm Yên Bích đang níu mình, nhưng không dè Lâm Yên Bích vẫn khăng khăng nắm chặt, đôi mắt nhoà lệ, cô khản giọng van vỉ:
- Đừng! Huynh đừng đi! Huynh hứa với muội rồi kia mà!.
Cô biết chắc chắn, một khi ông động thủ, thắng hay thua, tính mạng coi là dứt!
Máu nóng bốc ngập đầu, Liễu Như Lãng nói to:
- Tiêu đại ca, nếu huynh không cho đệ đấu một trận, là huynh coi thường đệ! Hôm nay, phải chết, mình cùng chết chung một chỗ! Ý đệ đã quyết, mong đại ca thành toàn cho đệ!
Gã dứt lời, hươi thanh trường kiếm tấn công Hoàng Dung.
- Hồng Phất Dạ bôn! - Hoàng Dược Sư lên tiếng nhắc - Dung Nhi coi chừng, kiếm pháp lợi hại lắm đấy!.
Hai tay chắp sau lưng, ông đứng quan sát, không lý tới Tiêu Phong.
Hoàng Dung không dám lơ là, bà thi triển Đả Cẩu bổng pháp tiếp chiêu. Từng quá chiêu tại Phù Hương đình ở Chiết Quế cư, họ không lạ các chiêu thức của đối phương. Liễu Như Lãng thân pháp nhẹ nhàng, kiếm chiêu phiêu dật mà lăng lệ, Đả Cẩu bổng pháp của Hoàng Dung lấy tám yếu quyết " bán , phách , triền , trạc , thiêu , dẫn , phong , chuyển", vận dụng không ngừng, thiên biến vạn hóa, nhất thời hai bên trổ hết sở học bình sinh, cuộc đấu bất phân thắng phụ.
Thấy kiếm pháp Liễu Như Lãng siêu quần bạt tụy, sợ ái nữ sa cơ, Hoàng Dược Sư không ngừng lên tiếng mách nước. Tiêu Phong nhận định, võ công Liễu Như Lãng tuy cao hơn Hoàng Dung, nhưng gã bị hư , thực của Đả Cẩu bổng pháp làm hoa mắt, do đó chỉ đấu ngang tay Hoàng Dung. Ông lập tức lên tiếng hướng dẫn! Thành thục Đả Cẩu bổng pháp hơn Hoàng Dung nhiều, khi được ông lên tiếng chỉ dẫn, Liễu Như Lãng đã chiếm thượng phong.
Tuy Hoàng Dược Sư có vẻ rành biết kiếm pháp Liễu Như Lãng đang sử dụng, nhưng so mức độ hiểu biết Đả Cẩu bổng pháp của Tiêu Phong, thì không bằng, ông thôi không lên tiếng chỉ điểm nữa, ngầm chuẩn bị tương trợ nếu Hoàng Dung gặp hiểm.
Hoàng Dung giao đấu mỗi lúc một kém thế, bất giác trong lòng kinh hãi, bà không biết do đâu Tiêu Phong thông thuộc Đả Cẩu bổng pháp, mà Hàng Long thập bát chưởng của ông, trình độ xem ra chẳng thua sút Quách Tĩnh chút nào. Liễu Như Lãng là nam tử, đang vào tuổi trẻ cường tráng, nội lực bền bỉ hơn Hoàng Dung nhiều, khiến bà từ lúc bị Tiêu Phong nhập cuộc, chỉ điểm cho đối thủ, dần dần lạc bại. Liễu Như Lãng xuất chiêu "Thiên Nữ tán hoa", phóng mình lên không, tấn công xuống, làn kiếm hoá thành một cái lưới chụp vào đầu Hoàng Dung. Bà né tránh, giơ cao bổng nghênh đỡ, không dè Liễu Như Lãng biến chiêu, trường kiếm phạt ngang, hướng vào đầu vai Hoàng Dung chém xuống. Hoàng Dung thất kinh, mắt thấy không sao tránh thoá, bỗng một ngọc tiêu quật ngược, "đang" một tiếng, chặn nhát kiếm.
Khi Liễu Như Lãng nhẹ nhàng đáp mình xuống, gã thấy Hoàng Dược Sư đang đứng đấy, ông bảo:
- Kiếm pháp Liễu công tử giỏi lắm! Bao nhiêu công phu của sư phụ, ngươi đã hoàn toàn lĩnh hội được, bà có được một đệ tử như vậy, lão phu cũng mừng! Nhưng đáng tiếc . . .
Ông nhẹ lắc đầu, không nói thêm gì khác!
Hoàng Dung kêu lên:
- Cha, cơ hội hiếm có bữa nay , cha đừng để tình cảm cá nhân chi phối!
Sợ bà liên thủ cùng Hoàng Dược Sư giải quyết mình xong, sẽ quay sang tấn công Tiêu Phong, mà chân Lâm Yên Bích đang bị thương, cô không thể giúp đỡ, Liễu Như Lãng lập tức đáp:
- Hoàng tiền bối, vãn bối không biết tự lượng sức, muốn được học hỏi cao chiêu nơi tiền bối, nếu may mắn mà vãn bối hơn được nửa chiêu thức, chỉ thỉnh cầu tiền bối cùng lệnh thiên hôm nay thôi làm khó dễ Tiêu đại ca.
Ngừng một lúc, nhìn Hoàng Dung, không hoàn toàn yên lòng, gã nói tiếp:
- Trong khi ta cùng tiền bối qua chiêu, mong Hoàng bang chủ tự trọng thân phân, trước khi trận đấu rõ biết thắng bại, đừng ra tay với người đã bị độc tố công phạt đã hai lần!
Hoàng Dung chưa kịp trả lời, Hoàng Dược Sư đã cười ha hả, nói:
- Hảo tiểu tử! Nghĩa khí lắm đấy! Đồng ý, nếu ngươi thắng được ta nửa chiêu, ta sẽ lập tức dẫn con gái đi khỏi nơi này!
Liễu Như Lãng nhìn Hoàng Dung, hỏi:
- Hoàng bang chủ đồng ý không?
Hoàng Dung rành biết thân phụ, tuy võ công Liễu Như Lãng cao hơn bà, nhưng y tuyệt không phải đối thủ của Hoàng Dược Sư, vả lại, cha bà đã chấp thuận, bây giờ không thể nói khác được, bà gật đầu, đáp:
- Được! Tự ngươi đem trứng chọi vào đá, ta chẳng cấm cản được, tất nhiên ta đồng ý!
Hoàng Dược Sư giắt ống tiêu vào lưng, nói:
- Ngươi vừa đấu xong một trận, đúng ra, ta không nên xuất thủ, nhưng chuyện này quan hệ đến sinh mạng bá tánh, khiến ta phải bỏ qua đạo nghĩa giang hồ, hôm nay buộc lòng quá chiêu với hậu bối! Xem chiêu đây!
Biết ông ngoài Đạn Chỉ thần công, còn có món Lạc Anh thần chưởng, ông cất ngọc tiêu, tuyệt sẽ không nhẹ tay với mình, ngược lại còn đem bản lĩnh tuyệt kỹ đó ra giao đấu với mình, lập tức Liễu Như Lãng thủ thế, ngưng thần, gạt hết mọi sinh tử ra ngoài, tuy nhiên, đối đầu một tuyệt thế cao thủ lừng danh, trong lòng gã cũng cảm giác đôi phần sợ hãi. Khởi động một chiêu thức hành lễ với bậc trưởng thượng, gã nói:
- Vãn bối xin mạo muội!
Chưa dứt tiếng, người kiếm hợp nhất, kiếm hoa trùng trùng phất lên, nhằm vào ngực Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư quát nhẹ:
- Hảo kiếm pháp! Chiêu kiếm này ta chưa từng xem qua!
Ông né người, búng một chỉ vào thân kiếm, khiến Liễu Như Lãng cảm giác tay cầm kiếm chấn động mãnh liệt, hổ khẩu tê tái, đau buốt.
Chẳng chờ gã biến chiêu, hữu chưởng ông đã vỗ ra một phát vào chính diện, buộc gã phải nhanh chóng xoay người, hoành kiếm gạt ra.
Qua lại hơn mười hiệp, Liễu Như Lãng lạc hạ phong, gã chỉ trông vào thân pháp nhanh nhẹn, tránh né nhiều ngón hiểm ác.
Hoàng Dược Sư chợt vỗ một tả chưởng vào mặt chàng, tay phải ông quài lại, kích vào tay cầm kiếm của gã, quát:
- Buông kiếm!.
Liễu Như Lãng biết tay sử kiếm mình đã bị chế ngự, nếu mất kiếm tất sẽ thua, nhưng gã tránh được đòn đánh vào tay cầm kiếm, sẽ không thoát khỏi phát chưởng vỗ mặt, lập tức gã không suy nghĩ khác nữa, tự nhủ "Chẳng thể để mất kiếm!". Gã né sang một chút, tay cầm kiếm vươn mạnh tới, xuất một đòn liều mạng.
Hoàng Dược Sư chẳng nương tay, song chưởng tận lực đánh tới, mắt ông thấy sắp vỗ trúng ngực Liễu Như Lãng, bỗng nhiên từ đàng sau, một luồng chỉ phong công vào Hoàng Dược Sư.
Trước mắt Liễu Như Lãng, vụt xuất hiện một thân ảnh to lớn, từ đàng sau, Tiêu Phong đã đẩy gã giạt sang một bên, trong tai gã, đồng lúc nghe tiếng kêu hoảng hốt của Lâm Yên Bích:
- Tiêu đại ca, đừng làm vậy!
Liễu Như Lãng đưa mắt trông, gã thấy cô đang ngồi bất động trên tảng đá, hiển nhiên cô đang bị điểm huyệt. Đôi mắt đẫm lệ, lúc Tiêu Phong xuất ngọn chỉ đó, cô không ngừng kêu gào, rồi cô lả người, hầu như sắp té xỉu. Liễu Như Lãng bước nhanh đến bên cạnh, đưa tay đỡ thân mình cô!
---- Xem tiếp hồi 83 ----
/156
|