(*) Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự kính trọng lẫn nhau giữa vợ chồng (đối đãi như khách quý)
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, bây giờ là canh giờ tốt, tân lang tân nương vào động phòng!”
“Nháo động phòng, nháo động phòng đi!” Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng tiến vào hôn phòng trong sự ồn ào của mọi người.
“Tân lang tân nương đúng là trai tài gái sắc, là một đôi bích nhân đó nha.” Mọi người nhìn đôi tân nhân, vô cùng hâm mộ.
Bất tri bất giác trời đã tối, chúng gia nhân và hầu tì bận rộn trong trong ngoài ngoài.
Tên sai vặt đốt đèn lồng đỏ trên hành lang lên, ánh sáng hồng ấm áp chiếu rọi xung quanh, mang không khí vui sướng, nội viện được thắp sáng trưng.
Văn Nhân Dịch vừa muốn ngồi xuống giường đã lập tức bị hỉ nương cản lại, không cho hắn ngồi trước. Tô Mặc cúi thấp đầu đi đến trước cái gọi là giường hỉ, im lặng ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy dưới mông đủ thứ linh tinh lộn xộn, bên ngoài truyền đến tiếng cười của mọi người: “Táo đỏ, đậu phụng, cây long nhãn, hạt sen, sớm sinh quý tử.”
Hỉ nương liên thanh cười nói: “Tân nương tử ngồi xuống phú quý! Khai chi tán diệp! Sớm sinh quý tử!”
Văn Nhân Dịch nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hơi có cảm xúc nhưng ánh mắt lại ảm đạm vài phần, hắn đang chuẩn bị ngồi xuống thì chợt nghe người ngoài nói: “Tân lang đừng ngồi vội, ta còn có chuyện muốn hỏi người.”
“Chuyện gì?”
Hỉ nương cung kính đứng cạnh hắn, cười tít mắt nói: “Kế tiếp, tân lang có biết quy củ sau đó hay không?”
“Quy củ gì?” Ngữ khí Văn Nhân Dịch ung dung, thanh lạnh.
“Là quy củ này.” Hỉ nương lấy ra một hộp gấm, bên trong có một khăn gấm màu trắng tuyết, bà ta thấp giọng nói: “Một lát nữa động phòng hoa chúc, tân lang nhớ rõ phải đặt cái khăn này dưới thân tân nương! Ngày mai phải thu hỉ khăn này lại.”
Văn Nhân Dịch phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đỏ bừng, không ngờ bà ta lại lấy ra cái này trước mặt mọi người, hắn lập tức soạt một tiếng phủ lên che cái hộp kia.
Hỉ nương mẫu thân tìm tới thật sự rất không đáng tin.
Mọi người trong phòng cười vang, có phu nhân nhịn không được còn nói: “Ngũ hoàng tử đúng là tư văn hữu lễ, ngay cả đêm động phòng hoa chúc còn thế này. Tân nương tử thì tuyệt thế khuynh thành, mỹ lệ trang nhã, xinh đẹp vô song, chúng ta phải nhìn quen mỹ mạo của Phương phu nhân mới có định lực, mới không bị nàng ấy mê đảo, nếu đổi thành nam nhân khác chỉ sợ đã sớm kiềm nén không được rồi.”
Có người cũng cười tiếp lời: “Ngươi biết cái gì? Cái này gọi là tương kính như tân, cử án tề mi.”
“Cái gì tương kính như tân? Nam nhân chỉ thích làm bộ làm tịch, một lát nữa chúng ta đi rồi ai biết sẽ thế nào? Ngũ hoàng tử cần phải thương hương tiếc ngọc đó, ngàn vạn đừng để tân nương tử yểu điệu ngày mai không xuống nổi giường nha.”
Người trong phòng nghe vậy đều nở nụ cười, cười nói sôi nổi, nến long phượng cháy sáng.
Dù Tô Mặc chỉ đang diễn kịch nhưng cũng không nhịn được hít một hơi, mấy kỳ hoa này Phương phu nhân tìm từ đâu tới vậy?
Hỉ nương tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Ngũ hoàng tử đã xem qua lễ ký mới nhất sở phu tử ban bố chưa?”
“Chưa từng.” Văn Nhân Dịch tu hành ở núi Côn Luân, làm gì có tâm tư xem mấy cái lễ nghi phiền phức đó.
“Ngũ hoàng tử nhất định phải xem là một lần, trong đó nói đến bảy lễ thành hôn, mà Ngũ hoàng tử vốn là quân tử, càng phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ đạo quân tử.” Hỉ nương thao thao bất tuyệt xong, cuối cùng nhìn Văn Nhân Dịch thấp giọng nói: “Trên lễ ký ghi lại, trong vòng năm canh giờ của đêm tân hôn phu thê mà không đôn luân* thì không hợp lễ nghi, không phải hành vi quân tử. Cho nên là, hai vị vẫn nên nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị động phòng đi! Nếu không ngay cả thánh nhân cũng sẽ trách cứ!”
(*) Đôn luân: Chỉ chuyện phòng the của vợ chồng lúc mới cưới, sau nói về chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Nói xong hỉ nương mím môi cười, hô với mọi người: “Mọi người đi thôi, nháo đủ rồi, đừng làm đôi tân nhân ngột ngạt nữa.”
“Đi thôi, đi thôi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng nha.”
“Được, để lại hai hầu tì bên ngoài, đừng làm chậm trễ hai vị tân nhân.”
Rốt cuộc mọi người cũng rời đi hết, bốn phía khôi phục sự yên lặng.
Nến đỏ long phượng cháy sáng trên bàn dài, tiếng lửa vang lên tí tách.
Tiệc rượu ngoài viện đã bắt đầu, tiếng ăn uống linh đình loáng thoáng truyền đến. Phương phu nhân thông cảm cho hai người nên không để Văn Nhân Dịch ra mặt kính rượu, hai người đều ở lại tân phòng. Cả hai chỉ im lặng ngồi mà không nói gì.
Đôi tay thon dài của Tô Mặc đặt trên gối, đoan trang thanh nhã ngồi yên.
Nàng từ từ thở ra, việc hôn sự này tới vội vàng khiến nàng có chút không thích ứng kịp.
Nàng cũng không hiểu sao mình vẫn giữ quy củ, nhìn đống táo đỏ, đậu phụng, long nhãn, hạt sen linh tinh trên giường hỉ, cảnh tượng trước mắt này khiến nàng có một loại cảm xúc đặc biệt, tuy hoang đường mà lại chân thật, hoàn toàn khác với cảnh tượng thành hôn với Mộc Vô Ngân kiếp trước.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc ngồi trên giường tựa như một tân nương quy củ, giữ khuôn phép. Hôn sự này từ khi bắt đầu đều chỉ do một mình hắn tình nguyện, thậm chí còn phải ứng phó qua loa.
Nhưng Tô Mặc vẫn biểu hiện rất tốt, không hề lộ sơ hở trước mặt mọi người, một mực tôn trọng hắn, giống hệt như một tân nương của hắn. Nghĩ vậy, Văn Nhân Dịch cảm thấy có chút động lòng.
Nếu cuộc hôn sự này là thật thì tốt bao nhiêu. Nếu có thể ở cùng nàng cả đời thì tốt bao nhiêu…
Hắn không biết hắn để ý đến nàng từ lúc nào, thích nàng từ lúc nào.
Trầm mặc một lúc, tâm tình Văn Nhân Dịch dần dần bình hòa trở lại, bỗng hắn bước lên trước cúi người, thấp giọng nói: “Yêu Cơ cô nương, đa tạ.”
“Không sao, ngươi vẫn gọi ta là Mặc Nhi đi, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Màn diễn này vẫn còn tiếp tục không phải sao?
“Mặc Nhi, nàng đói bụng chưa?” Biểu tình của Văn Nhân Dịch nhu hòa đi vài phần.
“Không đói.” Tô Mặc lắc đầu.
Có lẽ vì suy xét đêm nay hai người phải vận động hao thể lực lớn, nên Phương phu nhân đã an bài đầu bếp làm rất nhiều món điểm tâm bằng bột mì.
Trước khi bái đường, Văn Nhân Dịch và Tô Mặc đều đã ăn rất no, sau khi ăn nhiều thì sẽ muốn đi ngủ.
Đương nhiên nói đi ngủ các vị không cần nghĩ nhiều, chỉ là thành thành thật thật làm lễ với Chu Công* thôi.
(*) Đi gặp Chu Công: đọc truyện Trung Quốc người ta hay ví việc ngủ với đi gặp Chu Công. Ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => đi gặp Chu Công = đi ngủ.
“Dịch, ta có thể động được chưa?” Trước khi động phòng, tân nương phải hỏi ý tân lang.
“Ừm, được rồi.”
Tô Mặc hoạt động tay chân, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng soi gương, nhẹ nhàng gỡ từng cây trâm trên đầu xuống, xoay cổ, tuy trang sức không nặng lắm nhưng chịu đựng một búi tóc như vậy cũng mệt chết đi. Sau đó nàng cởi hỉ phục đỏ thẫm, mặc y phục hoa lệ đi qua đi lại làm nàng thật sự rất không thoải mái.
Văn Nhân Dịch ngồi cách đó không xa nhìn nàng, nàng tháo búi tóc đen nhánh xuống bên vai, da thịt thiếu nữ trắng hồng, ánh mắt sáng ngời quyến rũ, đôi môi đỏ mọng mê người hơi nhếch, Văn Nhân Dịch cảm khái trong lòng.
Tô Mặc quay đầu nhìn hắn, “Có việc?”
“Không có, ngủ đi, mai phải dậy sớm.”
Nói xong hắn lấy đệm chăn trải trên đất, nhẹ nhàng nằm xuống.
“Ngươi ngủ trên đất?” Tô Mặc kinh ngạc.
“Ừm.”
Chăn bông trên giường vừa dày vừa ấm, không uổng công Phương phu nhân phơi đệm dưới mặt trời giữa trưa, nhưng mặt đất lại rất ẩm ướt lạnh lẽo.
“Sao có thể để ngươi nằm vậy được? Rất lạnh.”
“Không sao, lúc tu luyện ở núi Côn Luân, ngay cả động băng ta cũng ở qua rồi.”
“Tu luyện là tu luyện, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, ngươi vẫn nên lên giường đi.” Tô Mặc không đồng ý nói.
“Không sao.”
“Nếu sáng sớm mai có người đến đây nhìn thấy ngươi ngủ dưới đất, ngươi giải thích thế nào?”
Nghĩ nghĩ, Văn Nhân Dịch cảm thấy cũng có lý, hắn đứng dậy thu dọn rồi nghiêng người nằm lên giường.
Chăn nệm bằng tơ lụa dày rất thoải mái, vừa mềm vừa mịn, mùi huân hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu. Văn Nhân Dịch lại khó yên giấc, không kìm được mà suy nghĩ miên man.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới hỉ khăn kia, trong lòng có chút buồn bực.
Xem ra phải cắt ngón tay rồi, nhưng sợ Tô Mặc không quen, hắn muốn đợi sau khi nàng ngủ rồi mới xử lý.
Ai ngờ Tô Mặc lại ngồi dậy, dường như biết hắn đang nghĩ gì, đôi khi nam nhân không hề có kinh nghiệm ở phương diện này, mà nói tương đối thì kiếp trước Tô Mặc lại hiểu biết nhiều hơn. Nàng rất tự nhiên mở hộp nhỏ tinh xảo của hỉ nương ra, lấy một bình dược trong ngực, mở nắp, đổ một ít lên trên tấm khăn trắng. Nàng thấp giọng nói: “Đây là dược liệu từ rễ cây, màu cũng là màu đỏ, bôi lên như vậy rất khó phân biệt. Ngươi yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có ai biết…”
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày, thâm trầm nhìn nàng.
Hắn rất tò mò, nàng học được thứ này từ đâu?
Trên giấy cửa sổ màu trắng có hai bóng người đang lay động, thần thức bọn họ cường đại nên đương nhiên nghe thấy rõ: “Tân lang tân nương bên trong sao đã lâu mà không có động tĩnh gì thế này? Lỡ như bọn họ không chịu làm việc, chúng ta chẳng phải ở ngoài cả đêm không trở về báo cáo kết quả được sao?”
Nghe vậy, màu đỏ ửng khả nghi hiện lên hai gò má Văn Nhân Dịch, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
Mẫu thân hắn quả nhiên không dễ lừa mà.
Nếu hắn mang đến một nữ tử khác sợ là đã sớm lộ chân tướng rồi. Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng đưa về một nữ tử không quan trọng được.
Trong lòng hắn chỉ có nàng, chỉ có Tô Mặc.
Tô Mặc híp híp mắt, bắt đầu đong đưa giường “cọt kẹt cọt kẹt”. Cảm thấy âm thanh chưa đủ lớn nên nàng bắt đầu đứng lên giường, nhảy lên giẫm xuống có quy luật có tiết tấu, tấm màn trướng cũng lay động kịch liệt, ánh nến lắc lư chớp tắt, vô cùng khả nghi. Văn Nhân Dịch nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ nàng đang làm gì.
“Ngươi đừng nhìn nữa, việc này cũng có phần của ngươi.”
Tô Mặc trợn mắt nhìn hắn, đột ngột tiến lên véo vào hông hắn, Văn Nhân Dịch nhịn không được “A” một tiếng, mang tai ửng đỏ, lại bị Tô Mặc hung hăng nhéo thêm mấy cái. Nàng xuống tay rất dùng sức, nhéo chỗ nào đau chỗ đó, không phải do hắn không kêu, trong đầu nhịn không được xuất hiện hai chữ “hãn thê”. (*thê tử hung hãn)
Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến tiếng kêu vui mừng, sắc mặt Văn Nhân Dịch lúng túng, duỗi tay nâng trán.
Đây là chuyện gì chứ?
Người gác đêm bên ngoài đã rời đi, Tô Mặc nghiêng người nằm xuống, cứ như nãy giờ chưa từng làm gì.
Vẻ mặt Văn Nhân Dịch phức tạp nhìn nàng, không ngờ nữ tử này lại có thể làm mấy chuyện như thế.
Hắn không biết, kiếp trước nàng đã đối phó với bao nhiêu nam nhân, làm đến quen tay rồi.
Haizz, kiếp trước thật là bi ai xiết bao!
“Không sao rồi, nghỉ ngơi đi!” Tô Mặc nói rồi nằm vào bên trong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ánh nến ngoài la trướng đỏ thẫm tỏa sáng mơ hồ, nến đêm tân hôn đều tự nhiên tắt. Ở Tề quốc, nến Long bên trái tượng trưng cho tân lang, nến Phượng bên phải tượng trưng cho tân nương, nếu như cái tắt trước, cái tắt sau, thì có nghĩa ai qua đời trước, ai qua đời sau. Nếu như cả hai đều cháy cả đêm, thì chính là bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, thậm chí còn có đôi phu thê canh giữ ngọn nến cả đêm vì muốn được bên nhau mãi mãi.
Ánh nến chớp lóe khiến Văn Nhân Dịch càng thêm khó yên giấc, hắn nhìn thẳng lên đỉnh đầu, vừa nhìn lại không khỏi ngẩn ra.
Tân phòng này bài trí xa hoa cũng thôi đi, nhuyễn tháp, bàn dài, bình phong đều là gia cụ từ gỗ Lê Hoa quý trọng, nhưng không ngờ ngay cả nóc trang trí của cái giường này cũng có vẽ tranh, vừa nhìn đã biết là do danh gia họa bút. Nhưng tranh vẽ đêm tân hôn đương nhiên có liên quan đến việc động phòng, tuấn nam mỹ nữ được vẽ rất sống động, bảy bảy bốn chín thức, chỉ có ngươi không thể tưởng được chứ không có gì không vẽ được!
Nghĩ đến Tô Mặc bên cạnh, hai gò má Văn Nhân Dịch bỗng nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch, hắn lập tức nhắm chặt mắt lại.
Không biết nàng đã thấy chưa? Có phải cũng xấu hổ như hắn hay không?
Mặt Văn Nhân Dịch càng lúc càng đỏ, nghĩ thầm không biết đây là cực phẩm từ đâu làm ra?
Dù sao hắn cũng là nam tử huyết khí phương cương, làm sao có thể không động?
Hắn dứt khoát nghiêng người, mắt không thấy tâm không phiền.
Đương nhiên hắn đã xem nhẹ sự ảnh hưởng của Tô Mặc. Hắn lẳng lặng cảm thụ nữ tử bên cạnh người, nhớ đến trước kia từng cứu nàng trong hàn đàm, nhớ từng hành động việc làm của mình với nàng, khi đó mình còn có thể làm ra vài chuyện, bây giờ lại giữ quy củ không dám động tay động chân.
Nam nhân phải bó tay bó chân với một nữ nhân, có lẽ là do càng ngày càng để ý đến nàng!
Đúng vậy! Hắn đã thích nữ nhân này rồi.
Đáng tiếc chỉ có mình hắn để ý nàng, nàng lại không có cảm xúc gì với hắn.
Cảm nhận hô hấp khe khẽ của nàng, Văn Nhân Dịch càng lúc càng khó ngủ.
Bỗng nữ tử bên cạnh giật giật thân thể, quanh thân nhuốm một mùi hương trong veo, Văn Nhân Dịch không khỏi nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Ngủ không được?”
“Ừ!” Ngủ cùng một nam tử có cảm giác tồn tại lớn như vậy, nàng ngủ được mới lạ đó.
Hóa ra nàng cũng không phải thờ ơ như hắn nghĩ, trong lòng Văn Nhân Dịch có chút vui mừng khó hiểu.
“Hai ngày nữa chúng ta phải đi rồi, đúng không?” Tô Mặc cảm thấy mình chịu đựng có chút vất vả.
“Không sai! Phàm là hoàng tử đã được ban đất phong, hàng năm chỉ có thể trở về một lần, mà mỗi lần chỉ được dừng lại ba ngày.”
“Ngươi được ban đất phong khi nào? Không phải hoàng tử đến mười tám tuổi mới có thể rời khỏi hoàng cung sao?”
“Từ khi ta còn nhỏ đã không ở hoàng cung rồi, mẫu thân vì an nguy của ta nên đưa ta đến chỗ tiểu di, ta lớn lên cùng với Ngu Nhiễm.”
Tô Mặc lẳng lặng nghe, hiểu rõ một chút quá khứ của hắn.
“Xem ra ngươi không ở lại hoàng cung bao nhiêu lâu.”
“Tiếc là ấn tượng của ta với hoàng cung không sâu, lúc mẫu thân hoài thai ta đã bị hoàng đế bắt đầu nhốt lại rồi, về sau ta luôn ở trong Bạch Hạc Hiên của hoàng cung. Trong vòng bốn năm chỉ có ta và mẫu thân, người đời đều tưởng ta là nhi tử của hoàng đế hiện tại, mà không biết ta là di mạch của tiên hoàng. Chẳng qua, từ khi thân thể mẫu thân yếu đi, mà tiểu di lại là hoàng phi của Vô Song thành, rất có thế lực, nên hoàng đế hiện tại mới thả cho mẫu thân ra ngoài. Cho nên, bất giác mẫu thân ta đã ở đây mười mấy năm, còn ta thì đi theo tiểu di.”
Hắn chậm rãi nói đến chuyện cũ thời thơ ấu, tuy nghe rất cực khổ nhưng cũng có chút chuyện lý thú.
Tâm tình của Tô Mặc cũng dần dần bình tĩnh trở lại, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Nhìn nữ tử bên cạnh đã ngủ yên, Văn Nhân Dịch an tâm, cũng nhanh chóng bình yên đi vào giấc mộng.
Sau khi hai người cùng ngủ, tuy tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt nhưng lại quên mất không làm một chuyện.
“Tân nương, tân lang, đến giờ rời giường rồi.”
“A, vẫn còn đang ngủ, có phải tối qua bọn họ quá mệt mỏi rồi không?” Một hầu tì cười nói.
“Mệt, nhất định là mệt, phu nhân nói ngày hôm sau chúng ta phải vào gọi bọn họ rời giường mới được.” Hầu tì còn lại cũng nhịn không được cười nhẹ.
Ai ngờ vừa mới cười hai tiếng Văn Nhân Dịch và Tô Mặc đã đi ra, hai người tinh thần sáng láng, áo mũ chỉnh tề.
Hai hầu tì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn khác với tình hình phu nhân đã nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phương phu nhân đã sớm rửa mặt chải đầu, đợi hai người đi đến trước mặt, uống ly trà Tô Mặc kính xong thì cười vô cùng sung sướng, cầm một phong tiền lì xì đưa cho nàng, thêm một bộ trang sức xinh đẹp, nữ trang châu ngọc, thứ nào cũng là tinh phẩm. Tô Mặc đương nhiên có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của nó, quả là không phải vật phàm.
Nàng và Văn Nhân Dịch vốn chỉ là giả thành thân, bây giờ sao có thể không biết xấu hổ thu nhiều lễ vật như vậy?
Tô Mặc liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch một cái, nhưng đối phương không lộ vẻ gì khác mà chỉ gật gật đầu.
Vì thế nàng phải nhận lấy, nhưng thầm ghi nhớ sau này phải trả lại cho người ta.
Phương phu nhân có chút nghi hoặc đảo mắt qua nhìn hai người, đa số tân nương ngày thứ hai sẽ thấy xấu hổ, còn nam tử thì rất ôn nhu hiểu ý, nhưng sao hai đứa này nhìn qua không có gì khác so với trước khi thành thân vậy?
Đương nhiên loại tình hình này cũng không phải không có, nếu hai người đã sớm có chuyện mờ ám thì đến bây giờ đã qua thời kì khó xử rồi.
Bà vội vã để hầu tì bưng tới một chén thuốc đặt trước mặt Tô Mặc.
“Nương, đây là cái gì?” Văn Nhân Dịch kinh ngạc hỏi.
Phương phu nhân ho khan hai tiếng, giải thích: “Đây là canh tránh thai, khác với phương thuốc tránh thai thông thường, không có hại mà còn có thể bồi bổ thân thể. Con mau để Mặc Nhi uống vào đi, con bé dù sao cũng mới lập gia đình, thân thể nữ tử mười mấy tuổi còn chút yếu ớt, một năm nay tạm thời không cần phải sinh con.”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Văn Nhân Dịch, Phương phu nhân chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc cười nói: “Văn Nhân nó cứ luôn tu luyện ở núi Côn Luân, cả ngày nhìn kiếm phổ nên không hiểu những thứ này. Ta đau lòng con, thân thể con có chút đơn bạc gầy yếu, mau uống nước canh đó vào đi.”
Tô Mặc nhíu nhíu mi, cô đương nhiên biết loại nước canh này.
Kiếp trước ở Thiên Không thành, nam nhân kia mỗi đêm rời đi đều để lại chén canh này cho nàng. Nên nàng vừa nhìn thấy nó tâm tình đã không tốt, huống chi tối quan căn bản là không có gì, nàng làm sao có thể uống chứ?
Tô Mặc nhìn chén canh, cảm thấy có chút buồn nôn, nàng cụp mắt, bụm miệng.
Văn Nhân Dịch vội vàng bưng chén canh lên, mặt không đổi sắc nói: “Nương, kỳ thực Mặc Nhi không nhỏ, tuổi của con cũng đã lớn rồi, cho nên chúng con chuẩn bị có hài tử ngay lúc này.”
Phương phu nhân che miệng cười: “Mặc Nhi vừa rồi buồn nôn, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có? Dịch Nhi, con đã sớm ‘cái kia’ cùng nó rồi hả?”
Văn Nhân Dịch nâng trán: “Nương, đừng nói bậy, con là người thủ lễ, Mặc Nhi cũng vậy, chúng con vừa thành thân làm sao có nhanh vậy được.”
Phương phu nhân vỗ vỗ vai hắn nói: “Nương biết rồi, bộ dạng thẹn thùng của hai người các con thật không giống người thường. Mấy nam tử bình thường đến tuổi con chỉ cần nữ nhân, bây giờ các con có hài tử ta thấy cũng vui, dù sao cũng đã lập gia đình rồi không phải sao?”
Thấy dáng vẻ vui mừng của Phương phu nhân, Văn Nhân Dịch quay sang nhìn Tô Mặc, ánh mắt có phần ảm đạm.
Tô Mặc cũng có lòng lưu luyến, nàng lừa phụ nhân này nhưng không muốn bà ấy đoản mệnh, càng không muốn sau này bà phải thất vọng, thật là lưỡng nan.
Phương phu nhân phân phó một vị ma ma: “Trương ma ma, đêm qua động phòng hoa chúc bọn nó vẫn chưa tắm rửa, bà dẫn hai người đến ôn tuyền sau núi ngâm mình đi.”
Trương ma ma lập tức đáp vâng.
Tô Mặc tuy muốn ngâm mình ôn tuyền nhưng không muốn tắm cùng người khác.
Nhưng mà Phương phu nhân lại an bài nàng cũng tắm với Văn Nhân Dịch.
Cảnh tượng thiên nhiên nơi đây rất đẹp, sương mờ mông lung.
Ôn tuyền, kiếp trước nàng đã hưởng thụ qua rất nhiều lần, cho nên nàng cũng dần trở nên thích xa xỉ, thích ngâm ôn tuyền.
Tô Mặc vận một bộ nội sam trắng thuần, bên ngoài khoác ngoại bài đỏ thẫm rộng rãi. Nơi này không lạnh, nàng ngồi xuống cạnh suối nước nóng, chân không mang tất, đôi chân trần ngọc ngà nhẹ nhàng lay động bọt nước, mắt cá chân mảnh khảnh xinh đẹp, mái tóc đen dài thả tự nhiên chảy xuống như một dòng thác, vài lọn tóc ướt dán vào gò má. Nàng cong khóe môi, quay đầu lại nhìn Văn Nhân Dịch.
“Ừm, không bằng nàng tắm trước đi, ta ra ngoài chờ.” Văn Nhân Dịch không nhịn được nhìn chằm chằm mắt cá chân của nàng, nhớ đến ngày nàng mặc vũ phục, nếu như tối qua nàng mặc bộ vũ phục đó chỉ sợ hắn căn bản cầm giữ không được.
Tô Mặc vén tóc, quyến rũ cười: “Trương ma ma đang ở bên ngoài, hiện tại chúng ta ai cũng không đi được.”
Văn Nhân Dịch than nhẹ: “Ừm, chỉ có thể cùng ở đây thôi.”
“Còn hai ngày nữa là chúng ta có thể rời đi.”
“Phải, còn hai ngày.”
Nhưng Tô Mặc nghĩ đến hai ngày sau hai người sẽ mỗi người một ngả, trong lòng cảm thấy có chút không nỡ.
Bỗng nhiên nàng rùng mình một cái, sao nàng lại có cảm giác kỳ quái này?
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch cũng vừa lúc quay sang nhìn nàng.
Cái nhìn này, chứa đựng tình cảm khó nói thành lời.
Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến ảo lớn, sương mù xung quanh dày đặc, cảnh tượng mơ hồ, trên trời xuất hiện tiên hạc, khổng tước, chim cộng mệnh, đủ loại ảo cảnh quỷ dị hiện ra. Tô Mặc đã gặp tình hình này lúc ở Kim Ngu Đường, đương nhiên có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không ngờ Văn Nhân Dịch bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng giống nàng, việc này thật kỳ quặc.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, bây giờ là canh giờ tốt, tân lang tân nương vào động phòng!”
“Nháo động phòng, nháo động phòng đi!” Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng tiến vào hôn phòng trong sự ồn ào của mọi người.
“Tân lang tân nương đúng là trai tài gái sắc, là một đôi bích nhân đó nha.” Mọi người nhìn đôi tân nhân, vô cùng hâm mộ.
Bất tri bất giác trời đã tối, chúng gia nhân và hầu tì bận rộn trong trong ngoài ngoài.
Tên sai vặt đốt đèn lồng đỏ trên hành lang lên, ánh sáng hồng ấm áp chiếu rọi xung quanh, mang không khí vui sướng, nội viện được thắp sáng trưng.
Văn Nhân Dịch vừa muốn ngồi xuống giường đã lập tức bị hỉ nương cản lại, không cho hắn ngồi trước. Tô Mặc cúi thấp đầu đi đến trước cái gọi là giường hỉ, im lặng ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy dưới mông đủ thứ linh tinh lộn xộn, bên ngoài truyền đến tiếng cười của mọi người: “Táo đỏ, đậu phụng, cây long nhãn, hạt sen, sớm sinh quý tử.”
Hỉ nương liên thanh cười nói: “Tân nương tử ngồi xuống phú quý! Khai chi tán diệp! Sớm sinh quý tử!”
Văn Nhân Dịch nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hơi có cảm xúc nhưng ánh mắt lại ảm đạm vài phần, hắn đang chuẩn bị ngồi xuống thì chợt nghe người ngoài nói: “Tân lang đừng ngồi vội, ta còn có chuyện muốn hỏi người.”
“Chuyện gì?”
Hỉ nương cung kính đứng cạnh hắn, cười tít mắt nói: “Kế tiếp, tân lang có biết quy củ sau đó hay không?”
“Quy củ gì?” Ngữ khí Văn Nhân Dịch ung dung, thanh lạnh.
“Là quy củ này.” Hỉ nương lấy ra một hộp gấm, bên trong có một khăn gấm màu trắng tuyết, bà ta thấp giọng nói: “Một lát nữa động phòng hoa chúc, tân lang nhớ rõ phải đặt cái khăn này dưới thân tân nương! Ngày mai phải thu hỉ khăn này lại.”
Văn Nhân Dịch phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đỏ bừng, không ngờ bà ta lại lấy ra cái này trước mặt mọi người, hắn lập tức soạt một tiếng phủ lên che cái hộp kia.
Hỉ nương mẫu thân tìm tới thật sự rất không đáng tin.
Mọi người trong phòng cười vang, có phu nhân nhịn không được còn nói: “Ngũ hoàng tử đúng là tư văn hữu lễ, ngay cả đêm động phòng hoa chúc còn thế này. Tân nương tử thì tuyệt thế khuynh thành, mỹ lệ trang nhã, xinh đẹp vô song, chúng ta phải nhìn quen mỹ mạo của Phương phu nhân mới có định lực, mới không bị nàng ấy mê đảo, nếu đổi thành nam nhân khác chỉ sợ đã sớm kiềm nén không được rồi.”
Có người cũng cười tiếp lời: “Ngươi biết cái gì? Cái này gọi là tương kính như tân, cử án tề mi.”
“Cái gì tương kính như tân? Nam nhân chỉ thích làm bộ làm tịch, một lát nữa chúng ta đi rồi ai biết sẽ thế nào? Ngũ hoàng tử cần phải thương hương tiếc ngọc đó, ngàn vạn đừng để tân nương tử yểu điệu ngày mai không xuống nổi giường nha.”
Người trong phòng nghe vậy đều nở nụ cười, cười nói sôi nổi, nến long phượng cháy sáng.
Dù Tô Mặc chỉ đang diễn kịch nhưng cũng không nhịn được hít một hơi, mấy kỳ hoa này Phương phu nhân tìm từ đâu tới vậy?
Hỉ nương tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Ngũ hoàng tử đã xem qua lễ ký mới nhất sở phu tử ban bố chưa?”
“Chưa từng.” Văn Nhân Dịch tu hành ở núi Côn Luân, làm gì có tâm tư xem mấy cái lễ nghi phiền phức đó.
“Ngũ hoàng tử nhất định phải xem là một lần, trong đó nói đến bảy lễ thành hôn, mà Ngũ hoàng tử vốn là quân tử, càng phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ đạo quân tử.” Hỉ nương thao thao bất tuyệt xong, cuối cùng nhìn Văn Nhân Dịch thấp giọng nói: “Trên lễ ký ghi lại, trong vòng năm canh giờ của đêm tân hôn phu thê mà không đôn luân* thì không hợp lễ nghi, không phải hành vi quân tử. Cho nên là, hai vị vẫn nên nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị động phòng đi! Nếu không ngay cả thánh nhân cũng sẽ trách cứ!”
(*) Đôn luân: Chỉ chuyện phòng the của vợ chồng lúc mới cưới, sau nói về chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Nói xong hỉ nương mím môi cười, hô với mọi người: “Mọi người đi thôi, nháo đủ rồi, đừng làm đôi tân nhân ngột ngạt nữa.”
“Đi thôi, đi thôi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng nha.”
“Được, để lại hai hầu tì bên ngoài, đừng làm chậm trễ hai vị tân nhân.”
Rốt cuộc mọi người cũng rời đi hết, bốn phía khôi phục sự yên lặng.
Nến đỏ long phượng cháy sáng trên bàn dài, tiếng lửa vang lên tí tách.
Tiệc rượu ngoài viện đã bắt đầu, tiếng ăn uống linh đình loáng thoáng truyền đến. Phương phu nhân thông cảm cho hai người nên không để Văn Nhân Dịch ra mặt kính rượu, hai người đều ở lại tân phòng. Cả hai chỉ im lặng ngồi mà không nói gì.
Đôi tay thon dài của Tô Mặc đặt trên gối, đoan trang thanh nhã ngồi yên.
Nàng từ từ thở ra, việc hôn sự này tới vội vàng khiến nàng có chút không thích ứng kịp.
Nàng cũng không hiểu sao mình vẫn giữ quy củ, nhìn đống táo đỏ, đậu phụng, long nhãn, hạt sen linh tinh trên giường hỉ, cảnh tượng trước mắt này khiến nàng có một loại cảm xúc đặc biệt, tuy hoang đường mà lại chân thật, hoàn toàn khác với cảnh tượng thành hôn với Mộc Vô Ngân kiếp trước.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc ngồi trên giường tựa như một tân nương quy củ, giữ khuôn phép. Hôn sự này từ khi bắt đầu đều chỉ do một mình hắn tình nguyện, thậm chí còn phải ứng phó qua loa.
Nhưng Tô Mặc vẫn biểu hiện rất tốt, không hề lộ sơ hở trước mặt mọi người, một mực tôn trọng hắn, giống hệt như một tân nương của hắn. Nghĩ vậy, Văn Nhân Dịch cảm thấy có chút động lòng.
Nếu cuộc hôn sự này là thật thì tốt bao nhiêu. Nếu có thể ở cùng nàng cả đời thì tốt bao nhiêu…
Hắn không biết hắn để ý đến nàng từ lúc nào, thích nàng từ lúc nào.
Trầm mặc một lúc, tâm tình Văn Nhân Dịch dần dần bình hòa trở lại, bỗng hắn bước lên trước cúi người, thấp giọng nói: “Yêu Cơ cô nương, đa tạ.”
“Không sao, ngươi vẫn gọi ta là Mặc Nhi đi, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Màn diễn này vẫn còn tiếp tục không phải sao?
“Mặc Nhi, nàng đói bụng chưa?” Biểu tình của Văn Nhân Dịch nhu hòa đi vài phần.
“Không đói.” Tô Mặc lắc đầu.
Có lẽ vì suy xét đêm nay hai người phải vận động hao thể lực lớn, nên Phương phu nhân đã an bài đầu bếp làm rất nhiều món điểm tâm bằng bột mì.
Trước khi bái đường, Văn Nhân Dịch và Tô Mặc đều đã ăn rất no, sau khi ăn nhiều thì sẽ muốn đi ngủ.
Đương nhiên nói đi ngủ các vị không cần nghĩ nhiều, chỉ là thành thành thật thật làm lễ với Chu Công* thôi.
(*) Đi gặp Chu Công: đọc truyện Trung Quốc người ta hay ví việc ngủ với đi gặp Chu Công. Ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => đi gặp Chu Công = đi ngủ.
“Dịch, ta có thể động được chưa?” Trước khi động phòng, tân nương phải hỏi ý tân lang.
“Ừm, được rồi.”
Tô Mặc hoạt động tay chân, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng soi gương, nhẹ nhàng gỡ từng cây trâm trên đầu xuống, xoay cổ, tuy trang sức không nặng lắm nhưng chịu đựng một búi tóc như vậy cũng mệt chết đi. Sau đó nàng cởi hỉ phục đỏ thẫm, mặc y phục hoa lệ đi qua đi lại làm nàng thật sự rất không thoải mái.
Văn Nhân Dịch ngồi cách đó không xa nhìn nàng, nàng tháo búi tóc đen nhánh xuống bên vai, da thịt thiếu nữ trắng hồng, ánh mắt sáng ngời quyến rũ, đôi môi đỏ mọng mê người hơi nhếch, Văn Nhân Dịch cảm khái trong lòng.
Tô Mặc quay đầu nhìn hắn, “Có việc?”
“Không có, ngủ đi, mai phải dậy sớm.”
Nói xong hắn lấy đệm chăn trải trên đất, nhẹ nhàng nằm xuống.
“Ngươi ngủ trên đất?” Tô Mặc kinh ngạc.
“Ừm.”
Chăn bông trên giường vừa dày vừa ấm, không uổng công Phương phu nhân phơi đệm dưới mặt trời giữa trưa, nhưng mặt đất lại rất ẩm ướt lạnh lẽo.
“Sao có thể để ngươi nằm vậy được? Rất lạnh.”
“Không sao, lúc tu luyện ở núi Côn Luân, ngay cả động băng ta cũng ở qua rồi.”
“Tu luyện là tu luyện, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, ngươi vẫn nên lên giường đi.” Tô Mặc không đồng ý nói.
“Không sao.”
“Nếu sáng sớm mai có người đến đây nhìn thấy ngươi ngủ dưới đất, ngươi giải thích thế nào?”
Nghĩ nghĩ, Văn Nhân Dịch cảm thấy cũng có lý, hắn đứng dậy thu dọn rồi nghiêng người nằm lên giường.
Chăn nệm bằng tơ lụa dày rất thoải mái, vừa mềm vừa mịn, mùi huân hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu. Văn Nhân Dịch lại khó yên giấc, không kìm được mà suy nghĩ miên man.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới hỉ khăn kia, trong lòng có chút buồn bực.
Xem ra phải cắt ngón tay rồi, nhưng sợ Tô Mặc không quen, hắn muốn đợi sau khi nàng ngủ rồi mới xử lý.
Ai ngờ Tô Mặc lại ngồi dậy, dường như biết hắn đang nghĩ gì, đôi khi nam nhân không hề có kinh nghiệm ở phương diện này, mà nói tương đối thì kiếp trước Tô Mặc lại hiểu biết nhiều hơn. Nàng rất tự nhiên mở hộp nhỏ tinh xảo của hỉ nương ra, lấy một bình dược trong ngực, mở nắp, đổ một ít lên trên tấm khăn trắng. Nàng thấp giọng nói: “Đây là dược liệu từ rễ cây, màu cũng là màu đỏ, bôi lên như vậy rất khó phân biệt. Ngươi yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có ai biết…”
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày, thâm trầm nhìn nàng.
Hắn rất tò mò, nàng học được thứ này từ đâu?
Trên giấy cửa sổ màu trắng có hai bóng người đang lay động, thần thức bọn họ cường đại nên đương nhiên nghe thấy rõ: “Tân lang tân nương bên trong sao đã lâu mà không có động tĩnh gì thế này? Lỡ như bọn họ không chịu làm việc, chúng ta chẳng phải ở ngoài cả đêm không trở về báo cáo kết quả được sao?”
Nghe vậy, màu đỏ ửng khả nghi hiện lên hai gò má Văn Nhân Dịch, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
Mẫu thân hắn quả nhiên không dễ lừa mà.
Nếu hắn mang đến một nữ tử khác sợ là đã sớm lộ chân tướng rồi. Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng đưa về một nữ tử không quan trọng được.
Trong lòng hắn chỉ có nàng, chỉ có Tô Mặc.
Tô Mặc híp híp mắt, bắt đầu đong đưa giường “cọt kẹt cọt kẹt”. Cảm thấy âm thanh chưa đủ lớn nên nàng bắt đầu đứng lên giường, nhảy lên giẫm xuống có quy luật có tiết tấu, tấm màn trướng cũng lay động kịch liệt, ánh nến lắc lư chớp tắt, vô cùng khả nghi. Văn Nhân Dịch nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ nàng đang làm gì.
“Ngươi đừng nhìn nữa, việc này cũng có phần của ngươi.”
Tô Mặc trợn mắt nhìn hắn, đột ngột tiến lên véo vào hông hắn, Văn Nhân Dịch nhịn không được “A” một tiếng, mang tai ửng đỏ, lại bị Tô Mặc hung hăng nhéo thêm mấy cái. Nàng xuống tay rất dùng sức, nhéo chỗ nào đau chỗ đó, không phải do hắn không kêu, trong đầu nhịn không được xuất hiện hai chữ “hãn thê”. (*thê tử hung hãn)
Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến tiếng kêu vui mừng, sắc mặt Văn Nhân Dịch lúng túng, duỗi tay nâng trán.
Đây là chuyện gì chứ?
Người gác đêm bên ngoài đã rời đi, Tô Mặc nghiêng người nằm xuống, cứ như nãy giờ chưa từng làm gì.
Vẻ mặt Văn Nhân Dịch phức tạp nhìn nàng, không ngờ nữ tử này lại có thể làm mấy chuyện như thế.
Hắn không biết, kiếp trước nàng đã đối phó với bao nhiêu nam nhân, làm đến quen tay rồi.
Haizz, kiếp trước thật là bi ai xiết bao!
“Không sao rồi, nghỉ ngơi đi!” Tô Mặc nói rồi nằm vào bên trong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ánh nến ngoài la trướng đỏ thẫm tỏa sáng mơ hồ, nến đêm tân hôn đều tự nhiên tắt. Ở Tề quốc, nến Long bên trái tượng trưng cho tân lang, nến Phượng bên phải tượng trưng cho tân nương, nếu như cái tắt trước, cái tắt sau, thì có nghĩa ai qua đời trước, ai qua đời sau. Nếu như cả hai đều cháy cả đêm, thì chính là bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, thậm chí còn có đôi phu thê canh giữ ngọn nến cả đêm vì muốn được bên nhau mãi mãi.
Ánh nến chớp lóe khiến Văn Nhân Dịch càng thêm khó yên giấc, hắn nhìn thẳng lên đỉnh đầu, vừa nhìn lại không khỏi ngẩn ra.
Tân phòng này bài trí xa hoa cũng thôi đi, nhuyễn tháp, bàn dài, bình phong đều là gia cụ từ gỗ Lê Hoa quý trọng, nhưng không ngờ ngay cả nóc trang trí của cái giường này cũng có vẽ tranh, vừa nhìn đã biết là do danh gia họa bút. Nhưng tranh vẽ đêm tân hôn đương nhiên có liên quan đến việc động phòng, tuấn nam mỹ nữ được vẽ rất sống động, bảy bảy bốn chín thức, chỉ có ngươi không thể tưởng được chứ không có gì không vẽ được!
Nghĩ đến Tô Mặc bên cạnh, hai gò má Văn Nhân Dịch bỗng nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch, hắn lập tức nhắm chặt mắt lại.
Không biết nàng đã thấy chưa? Có phải cũng xấu hổ như hắn hay không?
Mặt Văn Nhân Dịch càng lúc càng đỏ, nghĩ thầm không biết đây là cực phẩm từ đâu làm ra?
Dù sao hắn cũng là nam tử huyết khí phương cương, làm sao có thể không động?
Hắn dứt khoát nghiêng người, mắt không thấy tâm không phiền.
Đương nhiên hắn đã xem nhẹ sự ảnh hưởng của Tô Mặc. Hắn lẳng lặng cảm thụ nữ tử bên cạnh người, nhớ đến trước kia từng cứu nàng trong hàn đàm, nhớ từng hành động việc làm của mình với nàng, khi đó mình còn có thể làm ra vài chuyện, bây giờ lại giữ quy củ không dám động tay động chân.
Nam nhân phải bó tay bó chân với một nữ nhân, có lẽ là do càng ngày càng để ý đến nàng!
Đúng vậy! Hắn đã thích nữ nhân này rồi.
Đáng tiếc chỉ có mình hắn để ý nàng, nàng lại không có cảm xúc gì với hắn.
Cảm nhận hô hấp khe khẽ của nàng, Văn Nhân Dịch càng lúc càng khó ngủ.
Bỗng nữ tử bên cạnh giật giật thân thể, quanh thân nhuốm một mùi hương trong veo, Văn Nhân Dịch không khỏi nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Ngủ không được?”
“Ừ!” Ngủ cùng một nam tử có cảm giác tồn tại lớn như vậy, nàng ngủ được mới lạ đó.
Hóa ra nàng cũng không phải thờ ơ như hắn nghĩ, trong lòng Văn Nhân Dịch có chút vui mừng khó hiểu.
“Hai ngày nữa chúng ta phải đi rồi, đúng không?” Tô Mặc cảm thấy mình chịu đựng có chút vất vả.
“Không sai! Phàm là hoàng tử đã được ban đất phong, hàng năm chỉ có thể trở về một lần, mà mỗi lần chỉ được dừng lại ba ngày.”
“Ngươi được ban đất phong khi nào? Không phải hoàng tử đến mười tám tuổi mới có thể rời khỏi hoàng cung sao?”
“Từ khi ta còn nhỏ đã không ở hoàng cung rồi, mẫu thân vì an nguy của ta nên đưa ta đến chỗ tiểu di, ta lớn lên cùng với Ngu Nhiễm.”
Tô Mặc lẳng lặng nghe, hiểu rõ một chút quá khứ của hắn.
“Xem ra ngươi không ở lại hoàng cung bao nhiêu lâu.”
“Tiếc là ấn tượng của ta với hoàng cung không sâu, lúc mẫu thân hoài thai ta đã bị hoàng đế bắt đầu nhốt lại rồi, về sau ta luôn ở trong Bạch Hạc Hiên của hoàng cung. Trong vòng bốn năm chỉ có ta và mẫu thân, người đời đều tưởng ta là nhi tử của hoàng đế hiện tại, mà không biết ta là di mạch của tiên hoàng. Chẳng qua, từ khi thân thể mẫu thân yếu đi, mà tiểu di lại là hoàng phi của Vô Song thành, rất có thế lực, nên hoàng đế hiện tại mới thả cho mẫu thân ra ngoài. Cho nên, bất giác mẫu thân ta đã ở đây mười mấy năm, còn ta thì đi theo tiểu di.”
Hắn chậm rãi nói đến chuyện cũ thời thơ ấu, tuy nghe rất cực khổ nhưng cũng có chút chuyện lý thú.
Tâm tình của Tô Mặc cũng dần dần bình tĩnh trở lại, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Nhìn nữ tử bên cạnh đã ngủ yên, Văn Nhân Dịch an tâm, cũng nhanh chóng bình yên đi vào giấc mộng.
Sau khi hai người cùng ngủ, tuy tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt nhưng lại quên mất không làm một chuyện.
“Tân nương, tân lang, đến giờ rời giường rồi.”
“A, vẫn còn đang ngủ, có phải tối qua bọn họ quá mệt mỏi rồi không?” Một hầu tì cười nói.
“Mệt, nhất định là mệt, phu nhân nói ngày hôm sau chúng ta phải vào gọi bọn họ rời giường mới được.” Hầu tì còn lại cũng nhịn không được cười nhẹ.
Ai ngờ vừa mới cười hai tiếng Văn Nhân Dịch và Tô Mặc đã đi ra, hai người tinh thần sáng láng, áo mũ chỉnh tề.
Hai hầu tì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn khác với tình hình phu nhân đã nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phương phu nhân đã sớm rửa mặt chải đầu, đợi hai người đi đến trước mặt, uống ly trà Tô Mặc kính xong thì cười vô cùng sung sướng, cầm một phong tiền lì xì đưa cho nàng, thêm một bộ trang sức xinh đẹp, nữ trang châu ngọc, thứ nào cũng là tinh phẩm. Tô Mặc đương nhiên có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của nó, quả là không phải vật phàm.
Nàng và Văn Nhân Dịch vốn chỉ là giả thành thân, bây giờ sao có thể không biết xấu hổ thu nhiều lễ vật như vậy?
Tô Mặc liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch một cái, nhưng đối phương không lộ vẻ gì khác mà chỉ gật gật đầu.
Vì thế nàng phải nhận lấy, nhưng thầm ghi nhớ sau này phải trả lại cho người ta.
Phương phu nhân có chút nghi hoặc đảo mắt qua nhìn hai người, đa số tân nương ngày thứ hai sẽ thấy xấu hổ, còn nam tử thì rất ôn nhu hiểu ý, nhưng sao hai đứa này nhìn qua không có gì khác so với trước khi thành thân vậy?
Đương nhiên loại tình hình này cũng không phải không có, nếu hai người đã sớm có chuyện mờ ám thì đến bây giờ đã qua thời kì khó xử rồi.
Bà vội vã để hầu tì bưng tới một chén thuốc đặt trước mặt Tô Mặc.
“Nương, đây là cái gì?” Văn Nhân Dịch kinh ngạc hỏi.
Phương phu nhân ho khan hai tiếng, giải thích: “Đây là canh tránh thai, khác với phương thuốc tránh thai thông thường, không có hại mà còn có thể bồi bổ thân thể. Con mau để Mặc Nhi uống vào đi, con bé dù sao cũng mới lập gia đình, thân thể nữ tử mười mấy tuổi còn chút yếu ớt, một năm nay tạm thời không cần phải sinh con.”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Văn Nhân Dịch, Phương phu nhân chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc cười nói: “Văn Nhân nó cứ luôn tu luyện ở núi Côn Luân, cả ngày nhìn kiếm phổ nên không hiểu những thứ này. Ta đau lòng con, thân thể con có chút đơn bạc gầy yếu, mau uống nước canh đó vào đi.”
Tô Mặc nhíu nhíu mi, cô đương nhiên biết loại nước canh này.
Kiếp trước ở Thiên Không thành, nam nhân kia mỗi đêm rời đi đều để lại chén canh này cho nàng. Nên nàng vừa nhìn thấy nó tâm tình đã không tốt, huống chi tối quan căn bản là không có gì, nàng làm sao có thể uống chứ?
Tô Mặc nhìn chén canh, cảm thấy có chút buồn nôn, nàng cụp mắt, bụm miệng.
Văn Nhân Dịch vội vàng bưng chén canh lên, mặt không đổi sắc nói: “Nương, kỳ thực Mặc Nhi không nhỏ, tuổi của con cũng đã lớn rồi, cho nên chúng con chuẩn bị có hài tử ngay lúc này.”
Phương phu nhân che miệng cười: “Mặc Nhi vừa rồi buồn nôn, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có? Dịch Nhi, con đã sớm ‘cái kia’ cùng nó rồi hả?”
Văn Nhân Dịch nâng trán: “Nương, đừng nói bậy, con là người thủ lễ, Mặc Nhi cũng vậy, chúng con vừa thành thân làm sao có nhanh vậy được.”
Phương phu nhân vỗ vỗ vai hắn nói: “Nương biết rồi, bộ dạng thẹn thùng của hai người các con thật không giống người thường. Mấy nam tử bình thường đến tuổi con chỉ cần nữ nhân, bây giờ các con có hài tử ta thấy cũng vui, dù sao cũng đã lập gia đình rồi không phải sao?”
Thấy dáng vẻ vui mừng của Phương phu nhân, Văn Nhân Dịch quay sang nhìn Tô Mặc, ánh mắt có phần ảm đạm.
Tô Mặc cũng có lòng lưu luyến, nàng lừa phụ nhân này nhưng không muốn bà ấy đoản mệnh, càng không muốn sau này bà phải thất vọng, thật là lưỡng nan.
Phương phu nhân phân phó một vị ma ma: “Trương ma ma, đêm qua động phòng hoa chúc bọn nó vẫn chưa tắm rửa, bà dẫn hai người đến ôn tuyền sau núi ngâm mình đi.”
Trương ma ma lập tức đáp vâng.
Tô Mặc tuy muốn ngâm mình ôn tuyền nhưng không muốn tắm cùng người khác.
Nhưng mà Phương phu nhân lại an bài nàng cũng tắm với Văn Nhân Dịch.
Cảnh tượng thiên nhiên nơi đây rất đẹp, sương mờ mông lung.
Ôn tuyền, kiếp trước nàng đã hưởng thụ qua rất nhiều lần, cho nên nàng cũng dần trở nên thích xa xỉ, thích ngâm ôn tuyền.
Tô Mặc vận một bộ nội sam trắng thuần, bên ngoài khoác ngoại bài đỏ thẫm rộng rãi. Nơi này không lạnh, nàng ngồi xuống cạnh suối nước nóng, chân không mang tất, đôi chân trần ngọc ngà nhẹ nhàng lay động bọt nước, mắt cá chân mảnh khảnh xinh đẹp, mái tóc đen dài thả tự nhiên chảy xuống như một dòng thác, vài lọn tóc ướt dán vào gò má. Nàng cong khóe môi, quay đầu lại nhìn Văn Nhân Dịch.
“Ừm, không bằng nàng tắm trước đi, ta ra ngoài chờ.” Văn Nhân Dịch không nhịn được nhìn chằm chằm mắt cá chân của nàng, nhớ đến ngày nàng mặc vũ phục, nếu như tối qua nàng mặc bộ vũ phục đó chỉ sợ hắn căn bản cầm giữ không được.
Tô Mặc vén tóc, quyến rũ cười: “Trương ma ma đang ở bên ngoài, hiện tại chúng ta ai cũng không đi được.”
Văn Nhân Dịch than nhẹ: “Ừm, chỉ có thể cùng ở đây thôi.”
“Còn hai ngày nữa là chúng ta có thể rời đi.”
“Phải, còn hai ngày.”
Nhưng Tô Mặc nghĩ đến hai ngày sau hai người sẽ mỗi người một ngả, trong lòng cảm thấy có chút không nỡ.
Bỗng nhiên nàng rùng mình một cái, sao nàng lại có cảm giác kỳ quái này?
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch cũng vừa lúc quay sang nhìn nàng.
Cái nhìn này, chứa đựng tình cảm khó nói thành lời.
Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến ảo lớn, sương mù xung quanh dày đặc, cảnh tượng mơ hồ, trên trời xuất hiện tiên hạc, khổng tước, chim cộng mệnh, đủ loại ảo cảnh quỷ dị hiện ra. Tô Mặc đã gặp tình hình này lúc ở Kim Ngu Đường, đương nhiên có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không ngờ Văn Nhân Dịch bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng giống nàng, việc này thật kỳ quặc.
/222
|