“Hai vị, chúc các ngươi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.” Hạ Phong làm dấu tay chúc phúc cho hai người, cười quay đầu đi vào khoang thuyền.
“…” Văn Nhân Dịch nghe ra ý châm chọc của hắn, nhất thời không biết nói gì nhìn trời.
“Tính tình hắn ta thật quá tự nhiên cởi mở, không chịu gò bó.” Tô Mặc nhíu mày nhận xét.
“Chỉ tiếc hắn lại thú đến ba lão bà, tâm tính phong lưu.”
“Cũng phải, nhanh như vậy đã làm lớn bụng ba nữ nhân, cũng rất có bản lĩnh, chỉ không biết có tiêu thụ nổi hay không.” Tô Mặc đăm chiêu một lát rồi hứng thú nói.
“Cái đó… nữ nhân chưa gả không nên nói loại chuyện này.” Văn Nhân Dịch nhíu mày, nhịn không được day nhẹ mi tâm.
“Văn Nhân công tử, hiện tại ta đã là vị hôn thê của ngươi, coi như đã có phu quân rồi.” Tô Mặc sóng mắt lưu chuyển, trước khi rời thuyền nàng đã cố ý đổi một thân y phục hoa lệ, dáng người hoàn mỹ hiển lộ không thiếu sót. Y phục nàng hồng nhạt, hai gò má cũng ửng hồng xinh đẹp, sóng mắt mị hoặc câu hồn.
Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, biết chuyện nên đến thì phải đến, “Yêu Cơ cô nương, nhớ rõ sau khi lên núi phải gọi ta là Dịch.”
Tô Mặc lười biếng nheo mắt, thản nhiên nói: “Được, ngươi cũng có thể gọi ta là Mặc Nhi.”
“Ta nhớ rồi, Mặc Nhi.”
“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ phối hợp với ngươi thật tốt, thân mật một chút cũng không sao… Dịch… Xin dẫn đường.” Tô Mặc biểu hiện rất tự nhiên, toàn bộ chuyện này tựa như một vở kịch của Kim Ngu Đường. Nếu đã cự tuyệt hắn, vậy thì diễn một tuồng kịch thật tốt đi.
“Được.” Nghe thấy tiếng gọi của nàng, nam tử xoay người đi trước.
Chỉ là Tô Mặc liếc mắt nhìn lại thấy hai má đối phương ửng đỏ nhàn nhạt.
Da mặt nam nhân này quả nhiên vẫn rất mỏng. Không biết vì sao, mỗi lần thấy bộ dáng đỏ mặt của hắn nàng đều sinh tâm tư muốn trêu cợt.
Mặc dù có loại tâm tư này, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt gần đây của hắn, nàng cũng không dám vọng động gì.
Lúc hai người lên núi sắc trời vẫn chưa sáng, sương mù dày đặc, đường khó nhìn rõ. Văn Nhân Dịch đã sớm có chuẩn bị, hắn cầm một chiếc đèn lồng đỏ soi đường. Đến giữa sườn núi, đường khúc khuỷu rất khó đi.
Ban đêm gió lạnh, cơn gió thổi qua khiến hoa đào trong rừng bay lả tả, như bông tuyết màu hồng nhạt mê hoặc mắt người.
Bỗng nhiên Văn Nhân Dịch vươn một tay ra ôm eo Tô Mặc, mà nàng cũng níu lấy hắn. Hắn dẫn nàng đi từng bước chậm rãi, Tô Mặc cảm thấy vô cùng an tâm, có thể là do mấy ngày nay hắn lạnh lùng khiến nàng không quen thuộc, nên lúc này trong lòng cũng có chút vui mừng, đương nhiên chút biến hóa kỳ diệu trong lòng này Tô Mặc không lưu ý quá nhiều.
Đèn lồng tỏa sáng dìu dịu, bóng dáng hai người cơ hồ đều bị ánh đèn lồng bao phủ.
Từ rất xa Tô Mặc đã nhìn thấy tòa phủ trạch cực lớn, dưới mái hiên treo đầy đèn lồng, sáng như ban ngày.
Hai người đi vào, lập tức có gia nhân đi vào thông báo.
Tô Mặc đi theo Văn Nhân Dịch, phát hiện cảnh quan nơi đây vô cùng hoa lệ lộng lẫy, trong sân trồng đầy kỳ trân dị thảo, đại đa số là dùng để tẩm bổ thân thể. Tô Mặc nhận ra được đây đều là thảo dược nghìn kim khó cầu, mà ở đây lại trồng đủ loại, chỉ liếc qua thôi đã không dời mắt được, cũng rất có phẩm cách. Sân viện có phong cách cổ xưa nhưng kỳ thực rất xa hoa, khiến Tô Mặc không khỏi cảm khái ngàn vạn trong lòng. Làm sủng phi của hoàng đế quả nhiên là khác, lúc trước nàng làm Yêu Cơ của Tam hoàng tử, cố ý phách lối mấy ngày nhưng lại không tính là gì hết, nhưng bộ dạng hung hãn ương ngạnh của nàng đã khiến hoàng hậu vô cùng căm hận.
Tô Mặc không khỏi cười, có lẽ trong tâm hoàng hậu vẫn là hận nhất chủ nhân trong viện này mới đúng.
Nhưng nơi đây lại rất bí ẩn, bên ngoài nhìn có vẻ khiêm tốn không phô trương.
Tô Mặc tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
Văn Nhân Dịch hơi nâng cằm, chậm rãi giải thích: “Đây là biệt viện hoàng gia của Tề quốc, vì thân thể gia mẫu không tốt cho nên được đưa đến đây tĩnh dưỡng. Nơi này có linh mạch và ôn tuyền, rất thích hợp để bà an cư.”
Tô Mặc cười nói: “Đương kim hoàng đế dường như cũng đối xử không tệ với mẫu thân ngươi.”
Ngữ khí Văn Nhân Dịch lạnh đi: “Gia mẫu tuy vào cung làm phi nhưng không qua lại gần với gia tộc, cũng may có mẫu thân Ngu Nhiễm, cũng là tiểu di ta nên có chút chỗ dựa vững chắc. Mà đương kim thánh thượng tuy tam cung lục viện nhưng vẫn có tâm với bà, cho nên ta không cần lo lắng an nguy của mẫu thân.”
Tô Mặc khen ngợi: “Ở đây không cần phải tranh đấu với một đám phi tử, rất thích hợp tịnh dưỡng.”
Văn Nhân Dịch có chút khó mở miệng: “Không sai, chỉ tiếc bà rất yêu phụ hoàng ta, cũng là tiên hoàng. Nhưng nữ nhân của phụ thân lại bị nhi tử cướp đi, chuyện này luôn là một việc gièm pha khôn kể, nên đương kim thánh thượng phải an trí mẫu thân ta ở đây để tránh tai mắt người khác.”
“…” Tô Mặc không khỏi trầm mặc.
Từ xa, một hầu tì đang đứng trong tiền viện sơn trang chờ sẵn, thấy ánh đèn lồng đỏ đến gần thì vẻ mặt kích động không thôi. Sau khi nàng ta nhìn thấy thiếu gia nắm tay một nữ tử dáng người linh lung, gương mặt yêu mị tuyệt thế thì hai mắt trừng lớn, nghĩ thầm sao thiếu gia lại tìm tới một nữ tử như vậy? Quá yêu mị, quả thực là một yêu tinh, nàng kia còn mỹ lệ hơn cả phu nhân nữa, đúng là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc phương hoa.
Hai người bước đến, gia nhân bên ngoài đã nâng đến một bồn lửa lớn.
Mùa xuân nên trong phòng không đốt địa long, chậu than đã đủ để sưởi ấm.
“Dịch, nhìn ta ổn chứ?” Gió núi quá lớn, Tô Mặc nhẹ tay chỉnh trang lại tóc mai
“Đợi chút, búi tóc hơi rối.” Văn Nhân Dịch sửa tóc lại cho nàng.
Đầu ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn như tay người tình, thân thể Tô Mặc cứng đờ, tim đập nhanh hơn, nàng kinh ngạc không hiểu sao mình lại có phản ứng này.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng, trong phòng truyền đến giọng nữ tử: “Là Dịch Nhi sao?”
Thần sắc Văn Nhân Dịch khẽ động: “Mẫu thân, con đã về.”
“Dịch Nhi, mau tới cho mẫu thân nhìn con.”
Văn Nhân Dịch lập tức nắm tay Tô Mặc đi vào buồng trong. Tô Mặc lập tức nhìn thấy một phụ nhân đang nằm trên giường, không ngờ bà ấy lại trẻ tuổi như vậy, mái tóc đen nhánh búi kiểu mỹ nhân, cắm một trâm hoa tinh xảo thanh lịch, bên ngoài khoác áo gấm màu tím, cổ choàng một lớp lông chồn tím, nếu không biết thì còn tưởng là tỷ tỷ của Văn Nhân Dịch. Nàng chần chờ một lúc mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bá mẫu.”
Vừa rồi nàng đã biết mẫu thân của Văn Nhân Dịch được gọi là Phương phu nhân.
Phương phu nhân nhìn bàn tay đang nắm nhau của hai người, thiếu nữ kia xinh đẹp không gì sánh nổi, lại nhìn biểu tình khó xử của nhi tử, bà lập tức biết ngay Văn Nhân Dịch có thích đối phương hay không. Sau đó bà đưa mắt nhìn cây trâm trên đầu Tô Mặc, liếc qua đã biết là do Văn Nhân Dịch tạo ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là làm khó tiểu tử này.
Vì thế bà vui mừng nhìn Tô Mặc một lúc lâu, hỏi: “Dịch Nhi, đây là cô nương con thích sao?”
“Nương, là nàng.” Gương mặt băng lãnh của Văn Nhân Dịch nhu hòa đi nhiều, hai mẫu tử nhìn nhau, không khí vô cùng ấm áp.
Tô Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn qua Văn Nhân Dịch, tim không khỏi đập chậm nửa nhịp.
Nàng nhịn không được thầm nghĩ, loại nam nhân như Văn Nhân Dịch quả nhiên vẫn nên không có biểu tình gì thì hơn, đột nhiên hắn lộ dáng vẻ ngượng ngùng khó xử thật sự quá mê người, nếu mà hắn ngượng ngùng nhìn ai, chỉ sợ người đó sẽ bị hắn mê đến thất điên bát đảo.
Phương phu nhân cười ý vị sâu xa, ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước.
Bà cầm tay Tô Mặc, đầu ngón tay mát lạnh mà nhu hòa.
Mẫu thân Tô Mặc mất sớm, nàng cũng không có quá nhiều ấn tượng với mẫu thân mình, nhưng lúc này nàng lại có cảm giác thân thiết với Phương phu nhân từ tận nội tâm. Có lẽ nữ nhân mỹ mạo luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên Phương phu nhân ho khan một trận, Văn Nhân Dịch vội vàng nói: “Nương, người mau nằm xuống đi.”
Phương phu nhân phất tay: “Hôm nay ta rất vui! Ta cảm thấy hai đứa con thật xứng đôi, đúng rồi, nàng tên là gì?”
“Mẫu thân, nàng gọi là Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch nói.
“Mặc Nhi cô nương, tên rất hay.”
Nói xong, Phương phu nhân an bài nha hoàn mang trà thơm và điểm tâm lên cho Tô Mặc.
Tô Mặc nhận điểm tâm, nàng cám ơn một tiếng khiến nha hoàn kia lập tức đỏ mặt.
“Dịch Nhi, vị hôn thê của con thật sự rất đẹp!” Phương phu nhân cười nói.
“Nương, người ngồi xuống đi.” Văn Nhân Dịch đỡ Phương, để bà đặt hai chân lên giường, kéo chăn lên đắp cho bà.
Phương phu nhân xuất thần nhìn Tô Mặc và Văn Nhân Dịch hồi lâu, bà hơi nghiêng đầu, liếc Văn Nhân Dịch khẽ cười nói: “Dịch Nhi, kể lại chuyện mấy ngày nay con làm cho ta nghe một chút, rốt cuộc là con lừa được nữ hài tử tốt như vậy tới tay bằng cách nào?”
Văn Nhân Dịch dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rũ mắt xuống, lúng túng nói: “Kỳ thật, mẫu thân… Con với nàng không cẩn thận… lúc trước vô ý làm nàng bị thương, về sau lại cứu nàng một lần… Bất quá nam nữ thụ thụ bất thân, con nguyện ý phụ trách… Sau đó liền ở cùng nhau.”
“Mặc Nhi, có đúng vậy không? Nó không gạt ta chứ?” Phương phu nhân từ ái nhìn Tô Mặc.
“Đúng vậy, Dịch nói không sai.” Tô Mặc gật đầu, đương nhiên hiểu rõ lời hắn nói, hắn chỉ giản lược đi chút thôi.
“Vốn là đánh bậy đánh bạ, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân! Da thịt thân cận? Nhi tử, thủ đoạn con đúng là rất cao.” Bà bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Văn Nhân Dịch: “Nhi tử ngoan, có câu nam nhân không xấu nữ nhân không thương, nương là người từng trải nên rất rõ việc này. Con nhất định phải hiểu mấy chuyện xấu làm với nữ nhân, nên ra tay thì ra tay, nên hôn thì hôn, nên sờ thì sờ, nên trêu đùa thì trêu đùa, nên lên giường thì lên giường… Khụ… Như vậy mới có thể khiến nữ hài tử sinh chút lòng ái mộ được.”
“Mẫu thân, người nói bậy bạ gì đó?” Hai tai Văn Nhân Dịch đỏ bừng bừng.
Thần thức Tô Mặc cường đại, đương nhiên cũng nghe thấy những lời này, nàng không nhịn được liếc qua.
Phụ nhân này thật sự là nương của Văn Nhân Dịch sao? Xác định không phải nương của Ngu Nhiễm?
Nàng đột nhiên phát hiện cạnh giường Phương phu nhân có đặt vài bản sách của Ngu Nhiễm, mà dường như còn được xem rất cẩn thận, bên trên đánh dấu đủ loại chữ viết. Không ngờ bà ấy lại thích xem sách của Ngu Nhiễm, Phương phu nhân đúng là có tâm hồn thiếu nữ mà.
“Đúng rồi, Mặc Nhi, tiểu tử hư hỏng này có làm gì con không? Hôn con, hay là sờ soạng con rồi?” Phương phu nhân hứng thú hỏi.
“Cái đó… không có.” Tô Mặc không ngờ mẫu thân hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, nàng nhất thời có chút thẫn thờ.
“Còn nữa, cô nương xinh đẹp như vậy rốt cuộc là làm gì?” Phương phu nhân cười tít mắt hỏi.
“Mẫu thân, nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.” Văn Nhân Dịch lập tức thay nàng trả lời, sợ Phương phu nhân hỏi ra những chuyện không nên hỏi.
“Hóa ra cô nương chính là tân Yêu Cơ của Ngu Nhiễm, cũng là gần quan được ban lộc, một lát nhớ phải ký tên cho ta. Ta nhớ rõ trước kia là Đinh đại gia đóng vai Yêu Cơ, nhưng cô nương đúng là xuất sắc hơn nàng ta nhiều.” Phương phu nhân kéo tay Tô Mặc, thái độ với Tô Mặc càng thêm nhiệt tình.
“Nhất định là đứa bé Ngu Nhiễm kia nối dây tơ hồng cho hai con đúng khôg? Còn nữa, Ngu Nhiễm đã lâu không đến đây rồi, không biết dạo này nó thế nào?” Phương phu nhân nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ.
Văn Nhân Dịch cụp mắt xuống, nghĩ thầm tên tiểu tử kia hẳn là đang phát điên.
Nhưng nghĩ đến mình trăm phương nghìn kế gài bẫy hắn mà lại không có kết quả, sau khi trở về hắn còn không cười to, vui sướng khi người gặp họa sao, hẳn còn ăn mừng đến ba ngày! Nghĩ đến đây, Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi không khí thanh lạnh của núi rừng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, tâm tư dần bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên, cửa bật mở, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, khẩn trương nói: “Phu nhân, không tốt, không tốt rồi!”
Phương phu nhân lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Xem ngươi kìa, hối ha hốt hoảng chuyện gì vậy?”
“Phu nhân, người trong cung đến, ta thấy từ xa nên chạy về nói cho người một tiếng.” Nha hoàn kia thở hồng hộc nói.
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi, bản cung không sao.”
Đang nói thì giọng một hoạn quan từ bên ngoài truyền vào: “Nương nương, đêm nay chúng ta phụng mệnh đến thăm nương nương.”
Sắc mặt Phương phu nhân trầm xuống, ho khan hai tiếng: “Tới thật biết chọn lúc, trời còn chưa sáng cơ mà?”
Văn Nhân Dịch đứng cạnh người Phương phu nhân, sắc mặt cũng tối tăm.
Một hoạn quan cực béo đi vào hành lễ với Phương phu nhân, sau đó thi lễ với Văn Nhân Dịch: “Bái kiến nương nương, bái kiến Ngũ hoàng tử.”
Phương phu nhân lạnh nhạt nói: “Công công là tâm phúc bên người thánh thượng, lần này đến là có chuyện gì?”
Hoạn quan mềm giọng nói: “Thánh thượng biết đêm nay Ngũ hoàng tử trở về, nên để chúng ta đến xem thế nào.”
“Ta về không nói cho bất luận người nào trong hoàng tộc biết, sao các ngươi lại biết được?”
Phương phu nhân ho khan, “Xem ra chỗ ta có tai mắt rồi. Đời này ta hận nhất kẻ tiểu nhân hai mặt, chân ngoài dài hơn chân trong.”
Hoạn quan kia vội cười làm lành: “Không có không có, là thánh thượng lo lắng cho thân thể nương nương nên ngày thường vẫn hỏi thăm nhiều lần thôi.”
Tô Mặc chớp mắt nhìn tên hoạn quan béo, người này nàng chưa bao giờ gặp qua, xem ra phàm là chuyện của Văn Nhân Dịch thì đều sẽ được hoàng đế “coi trọng”.
Một bên khác, Phương phu nhân vẫn lạnh lùng: “Nếu đã gặp rồi, vậy công công biết phải làm thế nào. Người bệnh như ta cần nhất là yên tĩnh, hiện tại thân thể ta rất suy yếu, nếu công công không có gì quan trọng thì sau này nói cũng không muộn.”
Hoạn quan vẫn tiếp tục cười: “Chúng ta biết thân thể nương nương không khỏe, thánh thượng lo lắng cho phượng thể của nương nương nên lần này còn mang đến một đại phu.”
Dứt lời, khóe môi hắn ta khẽ cong lên nụ cười âm hiểm.
Phương phu nhân trừng mắt, đập tay lên bàn: “Thân thể bản cung tự có đại phu riêng điều trị, không cần đại phu linh tinh ngươi mời đến khoe khoang trước mặt bản cung!”
Tên hoạn quan lập tức âm dương quái khí nói: “Được, chúng đại phu các ngươi lui ra hết đi, nương nương không muốn nhìn thấy các ngươi, trở về tự mình lĩnh hình trượng đi.”
Phương phu nhân biết hắn ta đang lợi dụng tâm đồng tình của bà, bà rét lạnh nhìn hắn: “Công công còn có chuyện gì?”
Hoạn quan lại cười: “Lần này quốc sư nói thiên hạ sắp loạn, tất có yêu nghiệt, nhất là hồ ly tinh gì gì đó, nương nương vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Có ý gì?” Phương phu nhân nhíu mi.
“Trong lòng phu nhân tự hiểu rõ là được, chúng ta chỉ tiện thể nhắn mà thôi.”
“Ta rõ rồi, ngươi còn gì chuyện muốn nói nữa không?” Phương phu nhân hít sâu một hơi.
Hoạn quan đưa mắt nhìn Văn Nhân Dịch, lạnh lùng đáp: “Thánh thượng nói, Ngũ hoàng tử đã lâu không tiến cung vấn an lão nhân gia người. Nhưng Ngũ hoàng tử đã được người an bài rời khỏi kinh thành, thời gian ở lại kinh đô không được quá ba ngày, còn muốn Ngũ hoàng tử sớm lập gia đình. Lần này người đã quyết định để Ngũ hoàng tử thú thập tam nữ nhi Lý thị của phiên vương khác họ.”
Ngữ khí hắn ta không hề có ý cung kính, mà như đang tuyên thánh chỉ.
Sắc mặt Phương phu nhân lạnh thấu xương: “Vớ vẩn, con ta không cần hắn quản, mà con ta cũng đã chọn được thê tử rồi, ngày mai sẽ lập tức thành thân.”
Đôi mắt hẹp dài của hoạn quan lóe tinh quang, hắn ta cười lạnh: “Chuyện Ngũ hoàng tử thú thê lần này thánh thượng không hề hay biết, nhưng cũng không sao, để chúng ta vào cung thông tri một tiếng là được. Lý thị kia là một mỹ nhân không tệ, thân thế cũng trong sạch. Nói chung, thê tử do hoàng tử chọn thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Ra ngoài.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn hắn.
“Cút đi, nơi đây không chào đón ngươi.” Phương phu nhân cũng hạ lệnh đuổi khách.
“Ngũ hoàng tử, nương nương, lời thật thì khó nghe, làm trái thánh chỉ sẽ mất đầu đó.” Hắn ta không thèm để ý lời uy hiếp, tiếp tục nói.
Lời nói vừa dứt, Văn Nhân Dịch đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong lãnh liệt ập về phía tên hoạn quan kia, thủ hạ của hoạn quan cũng không chậm chút nào, xòe bàn tay ra đối kháng. “Phanh” một tiếng, trà cụ bằng sứ trên bàn đã bị đánh nát bấy, mảnh vụn văng đầy đất.
“Ta đi, ta đi là được, cần gì phải xuất thủ? Đáng tiếc đồ sứ thượng hạng như vậy, còn là của Thánh Thượng ban cho.” Hoạn quan kia lắc lắc tay áo, nghênh ngang tiêu sái bước ra ngoài, sau đó cúi đầu lầm bầm lầu bầu: “Hừ, chỉ là một phi tử không có danh phận, một hoàng tử thân phận không rõ ràng, trước kia còn có thể lấy được sủng ái của Thánh Thượng, nhưng hiện giờ vật đổi sao dời, địa vị hai người đã tràn ngập nguy cơ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Dám đối đãi với chúng ta như thế, chưa bao giờ gặp qua người ngu xuẩn như vậy.”
Có câu, tâm lý của hoạn quan đều là biến thái cực độ.
Tô Mặc nhớ rõ thời điểm năm đó Hoàng Hậu đưa mình vào Ác Nhân đảo, những tên hoạn quan giống hắn cũng có sắc mặt như vậy.
Bỗng nhiên, Văn Nhân Dịch vung tay áo một cái, vô số mảnh sứ như ám khí bắn về phía thân mình đối phương.
Hoạn quan kia nghe thấy phía sau có tiếng gió, ngoái đầu nhìn lại, thấy mảnh sứ bay đến nhưng cũng không kịp trốn tránh.
Những mảnh sứ vỡ kia đồng thời đâm vào mười mấy huyệt vị của hắn, hắn lập tức nằm rạp trên đất như con nhím.
Tên hoạn quan kêu thảm bị người nâng ra ngoài, Phương phu nhân ho khan mấy tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần để ý tên nô tài mắt chó này, sai người mang hắn đến đại phu nhìn một cái là được.”
Hít sâu một hơi, Phương phu nhân ngừng ho khan, sau đó nắm chặt tay Tô Mặc nói: “Mặc Nhi, con xem Dịch nhi nhà ta thật sự đáng thương, con phải đối xử tốt với nó một chút đó.”
Tô Mặc nhìn Văn Nhân Dịch, chậm rãi gật đầu.
Phương phu nhân càng nhìn Tô Mặc càng thích, càng nhìn càng vừa lòng, lông mi bà thật dài chớp động một hồi, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, ánh mắt Phương phu nhân phát ra ánh sáng ngọc động lòng người, vỗ vỗ tay Tô Mặc nói: “Mặc Nhi cô nương nhất định phải lưu lại, trời sáng liền lo liệu việc hôn sự cho xong.”
Tô Mặc ngẩn ra, tuy rằng nàng giả làm vị hôn thê của hắn nhưng không suy tính đến việc phải giả luôn cả thành thân.
Trong đôi mắt của Phương phu nhân mang theo khẩn cầu nói: “Mặc Nhi, thân thể ta đã ngày càng suy nhược, ta khi còn sống rất muốn nhìn thấy một chuyện, con trăm ngàn lần không thể cự tuyệt ta!”
Bà đảo mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch nói: “Nhi tử, con thấy như thế nào?”
Văn Nhân Dịch không ngờ mẫu thân còn nóng lòng hơn cả hắn, môi mỏng không khỏi mím lại thành một đường thẳng tắp đẹp mắt.
Hắn cúi đầu nói: “Con không có vấn đề gì, chỉ sợ nàng không muốn.”
Phương phu nhân vội chuyển mắt nói: “Mặc Nhi cô nương, cha mẹ con ở đâu?”
Tô Mặc khép hờ mắt, không biết nên cự tuyệt thế nào, lắc đầu nói: “Bọn họ đã mất rồi.”
“Trong nhà có huynh trưởng không?”
“Có, nhưng chuyện này tự ta có thể làm chủ.”
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói thật.
“Tốt, vô cùng tốt.” Phương phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay, “Con ta đã có nữ tử mình thích, ta đây làm mẹ đương nhiên cũng thích theo, tuy rằng người khác thấy nó là hoàng tử thân phận cao quý, nhưng thật ra chỉ là một xú tiểu tử mà thôi, đúng là dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang*, cũng phải là hai người các con tự để ý đối phương mới được. Nếu việc đã đến nước này, ta liền chuẩn bị hôn sự cho các con, ba ngày sau các con có thể rời khỏi nơi đây, thế nào?”
(*) Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật vô giá dễ tìm, nhưng khó tìm được một tình lang.
“Này…”
“Được rồi, Mặc Nhi cô nương, ta đã không còn sống được lâu nữa, con sao có thể nhẫn tâm làm cho ta thất vọng?”
Tô Mặc vẫn chỉ duy trì tình trạng im lặng ngượng ngùng, ngồi nghiêm chỉnh, không biết vì sao, nghe được lời nói của Phương phu nhân nàng cảm thấy hô hấp của mình chậm lại trong thoáng chốc. Nàng chậm rãi nâng mắt, dưới ánh đèn trong phòng đôi gò má của nàng càng thêm bóng loáng nhẵn mịn, con ngươi như ngọc lưu ly mang theo chút bất an, áy náy, một nửa khuôn mặt được ánh nến chiếu sáng, một nửa ẩn trong bóng đêm. Nàng đang do dự, mấy ngày trước nàng đã thấy vẻ mặt thất vọng của Văn Nhân Dịch, cũng không đành lòng lại nhìn thấy biểu tình thất vọng của phụ nhân này.
Vì thế, nàng chậm rãi gật đầu, nói khẽ: “Được.”
Thoáng chốc, khóe môi Văn Nhân Dịch hơi hơi nhếch lên, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt.
Ánh sáng trong mắt Phương phu nhân cũng chớp động như ngọc lưu ly, lập tức phân phó nhóm thị tì khi trời sáng liền chuẩn bị hôn lễ.
“Đúng rồi, băng hồ ta đưa cho con đâu? Sao không thấy băng hồ?” Phương phu nhân đột nhiên hỏi.
“Cái đó… Ở lại chỗ Ngu Nhiễm.” Văn Nhân Dịch sờ sờ mũi.
“Vì sao?” Phương phu nhân cảm thấy sủng vật mình đưa cho nhi tử vậy mà con lại không mang theo người, thật sự không nên.
“Mẫu thân, chuyện này một lời khó nói hết, người vẫn là chuẩn bị hôn sự trước quan trọng hơn.” Văn Nhân Dịch vội vàng từ chối một câu, sau đó mang theo Tô Mặc đi ra ngoài.
…
Bên trong Kim Ngu Đường, băng hồ bất an đi tới đi lui, tâm tình vô cùng lo âu.
“Nhóc con, chủ tử ngươi hai ngày nay đều vội vàng nên không để ý đến ngươi, đúng không?” Ngu Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó.
“Ô ô” Băng hồ nghiêng mắt, quay đầu đi, bộ dáng cự người ngàn dặm.
Ngu Nhiễm nhìn ra được, bé con này hiện tại rất muốn cắn người, cảm xúc rất nóng nảy.
Hắn thực sự không rõ, Văn Nhân Dịch sao lại có thể nuôi ra loại tính cách này?
Ngoài cửa sổ mơ hồ ánh lên chút sắc sáng, như một đóa hoa rạng rỡ, vẻ mặt Ngu Nhiễm nhu hòa, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt với cảnh trí trong khu vườn, ngoái đầu nhìn lại cười khẽ hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây Hạ Phong vẫn theo Văn Nhân Dịch ra ngoài, sao bây giờ còn chưa trở về?”
Chu tiên sinh chậm rãi nói: “Nhiễm công tử, mấy ngày nay vẫn không có tin tức hồi âm của Hạ Phong, hắn chỉ để lại một lá thư.”
Ngu Nhiễm có chút kinh ngạc nói: “Một lá thư? Tiểu tử kia khi nào thích làm chuyện như vậy?”
“Lá thư này… Hắn nói với ta đợi đến buổi trưa hôm nay hãy đưa cho người.”
“Lấy ra.” Ngu Nhiễm mặc kệ là canh giờ gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng mà, khi hắn mở thư ra đọc, sắc mặt thoáng chốc mất đi vẻ tao nhã thong dong ngày thường, càng ngày càng khó coi, càng ngày càng âm trầm.
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa xé thư thành từng mảnh nhỏ, lại lấy hai chân đạp lên, sau đó không chút nào che dấu tức giận ngồi trước cửa sổ.
“Nhiễm công tử? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu tiên sinh nhìn khuôn mặt hắn, giống như bị gió lạnh thổi qua nổi lên màu sắc xanh đen, không khỏi thấy kì quái hỏi.
“Tên Hạ Phong kia là đồ vô sỉ hai mặt, chân ngoài dài hơn chân trong, khẩu Phật tâm xà, lấy oán báo ơn, đừng để Nhiễm gia ta gặp được hắn, nếu không gặp một lần đánh một lần, gặp một lần đánh một lần, một ngày nào đó để ta bắt được ta sẽ lột sạch y phục của hắn, trói hắn dưới bảng hiệu Kim Ngu Đường thị chúng, để cho mọi người đều chiêm ngưỡng bộ mặt thật vô sỉ của hắn.” Nói xong, Ngu Nhiễm “Rắc” một tiếng bẻ gãy cây quạt yêu quý của mình, sắc mặt tràn ngập lệ khí.
Ngu Nhiễm đã vô cùng giận dữ, không ngờ tên hỗn đản Hạ Phong kia lại làm ra chuyện như vậy sau lưng mình, cũng may tên vô sỉ đó chạy đủ nhanh, nếu không cho dù đối phương chết ngàn lần vạn lần cũng khó làm tắt lửa giận trong lòng hắn. Ngu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, lời nói cơ hồ nghiến ra từ kẽ răng: “Hay cho tên Hạ Phong ti bỉ vô sỉ, bản công tử nhất định phải trừ sạch tất cả bổng lộc tháng này của hắn, đã có lá gan rời đi, nếu như hắn còn dám trở về, thì chờ sống không bằng chết đi.”
“Nhiễm công tử, không có việc gì chứ? Có cần ta làm gì không?” Chu tiên sinh lo lắng hỏi.
Mặc dù lửa giận của Ngu Nhiễm bốc lên ba trượng, lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng hít một hơi thật sâu, hơi nheo mắt nói: “Sao lại không có việc gì? Mối hận đoạt thê, không đội trời chung. Ngươi chuẩn bị cho bản công tử một chiếc thuyền, không, nhanh an bài thuyền của Kim Ngu Đường, lập tức đi đến hoàng đô Tề quốc.”
“A, ta sẽ đi an bài.” Chu tiên sinh có chút mơ hồ.
“Lập tức, lập tức, chạy đi.”
“Vâng vâng!”
Ngu Nhiễm nhíu nhíu lông mày, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, cực kỳ không cam lòng, cực kỳ tức giận, thậm chí còn nảy sinh đố kỵ, bất an, tóm lại cảm giác phức tạp này vô cùng mãnh liệt, làm hắn cảm nhận được tư vị chua xót cùng buồn bực trong đó.
Hắn liếc về phía băng hồ, một người một thú mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngu Nhiễm liếc xéo nó, âm thanh lạnh lùng nói: “Hồ ly, chủ nhân của ngươi thật sự rất vô sỉ.”
“…” Băng hồ trầm mặc.
“Hiện tại ta đã hiểu được tâm tình của ngươi, ta cũng đang rất muốn cắn người đây.”
Băng hồ lại không nói gì.
…
Trong núi, một hồi tiếng pháo vang lên, làm chim chóc cả kinh vỗ cánh bay loạn.
Mặc dù là vội vàng tổ chức hôn lễ, nhưng sự náo nhiệt vui mừng ở nơi này không cần hình dung.
Phía ngoài hỉ nương báo giờ lành, nhóm thị tì ở cửa cùng nói lên những từ ngữ may mắn đã được nhớ kỹ. Tô Mặc đã mặc tốt giá y ngồi trong một gian phòng, mặc dù biết chỉ giả vờ thành thân thôi nhưng lòng nàng vẫn có chút không yên, còn có một chút khẩn trương khó hiểu.
Vào ngày thành thân nữ nhân luôn có chút khẩn trương, nhưng năm đó khi nàng gả cho Mộc Vô Ngân cũng không có loại cảm giác này.
Tuy rằng nhà gái không ngăn đón ở cửa, không đón dâu, không kiệu hoa, không có kèn Xô-na, không có tam môi lục sính, tất cả đều được giản lược, nhưng trong vài canh giờ đã chuẩn bị hai bàn tiệc rượu, còn bố trí một tân phòng hoa lệ.
Rồi sau đó có người tay cầm quả táo dìu nàng đi tới trung môn, bước qua chậu than, hy vọng bình an.
“Tân lang nhanh mang theo tân nương tử đi bái thiên địa!” Trên mặt hỉ nương tràn đầy tươi cười.
Văn Nhân Dịch đã mặc vào bộ hỉ phục màu đỏ, tinh thần sáng láng, trong tay cầm đồng tâm kết màu đỏ, cùng Tô Mặc một trước một sau đi đến trước mặt Phương phu nhân.
“Nhất bái Thiên Địa.” “Nhị bái Cao Đường.” “Phu thê giao bái.” Bên trong sân, người làm vườn đảm nhiệm người điều khiển nghi thức, lớn tiếng kêu.
Nhìn bộ dáng đôi tiểu nhi nữ dập đầu bái thiên địa, Phương phu nhân ho khan vài tiếng, nhưng vẫn hết sức vui mừng.
Sau đó, hỉ bà đưa đòn cân đến trước mặt Văn Nhân Dịch, cúi đầu cười nói: “Tân lang đừng thất thần, vén khăn voan lên đi!”
Văn Nhân Dịch nhận lấy đòn cân, hít sâu một hơi, cảnh tượng trước mắt này là hôn sự hắn chờ đợi đã lâu, giống như đang ở trong mộng cảnh, Hắn nhìn Tô Mặc một thân giá y màu đỏ phía đối diện, lại nhìn chiếc khăn voan màu đỏ thẫm của nàng, chậm chạp không nhúc nhích, hắn sợ khi vén khăn voan lên sẽ lập tức phải tỉnh lại khỏi cơn mộng, sẽ nhìn thấy một khuôn mặt khác, thậm chí hắn còn hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn đừng chấm dứt.
“Dịch Nhi, mau vén khăn voan lên!” Phương phu nhân đã có chút nhìn không nổi.
“Ngũ hoàng tử! Đừng thẹn thùng, chúng ta cũng muốn nhìn thấy tân nương tử.” Bên cạnh có người hô lên.
“Đúng vậy! Chúng ta cũng phải xem tân nương tử.” Mọi người lập tức cùng nhau ồn ào, Phương phu nhân nhìn vui vẻ vô hạn.
Văn Nhân Dịch nói thật nhỏ: “Được.”
Hắn nắm một đầu đòn cân, vươn tay nâng khăn voan màu đỏ lên.
Khăn voan được nhấc lên lộ ra khuôn mặt cực mĩ, mọi người không khỏi hít một hơi, chỉ nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mặc lại có một loại ngượng ngùng khó có thể dùng lời để diễn tả, làm cho Văn Nhân Dịch có chút kích động muốn được hôn lên.
Phương phu nhân nhếch khóe môi, lấy đồ trang sức đưa cho Tô Mặc: “Mặc Nhi, đây là ta đưa cho con, nếu con đã gả cho Dịch Nhi thì chính là người một nhà.”
Tô Mặc cười yếu ớt, không từ chối, chỉ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nương.”
“Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, hiện tại là canh giờ tốt, tân lang tân nương vào động phòng!”
“…” Văn Nhân Dịch nghe ra ý châm chọc của hắn, nhất thời không biết nói gì nhìn trời.
“Tính tình hắn ta thật quá tự nhiên cởi mở, không chịu gò bó.” Tô Mặc nhíu mày nhận xét.
“Chỉ tiếc hắn lại thú đến ba lão bà, tâm tính phong lưu.”
“Cũng phải, nhanh như vậy đã làm lớn bụng ba nữ nhân, cũng rất có bản lĩnh, chỉ không biết có tiêu thụ nổi hay không.” Tô Mặc đăm chiêu một lát rồi hứng thú nói.
“Cái đó… nữ nhân chưa gả không nên nói loại chuyện này.” Văn Nhân Dịch nhíu mày, nhịn không được day nhẹ mi tâm.
“Văn Nhân công tử, hiện tại ta đã là vị hôn thê của ngươi, coi như đã có phu quân rồi.” Tô Mặc sóng mắt lưu chuyển, trước khi rời thuyền nàng đã cố ý đổi một thân y phục hoa lệ, dáng người hoàn mỹ hiển lộ không thiếu sót. Y phục nàng hồng nhạt, hai gò má cũng ửng hồng xinh đẹp, sóng mắt mị hoặc câu hồn.
Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, biết chuyện nên đến thì phải đến, “Yêu Cơ cô nương, nhớ rõ sau khi lên núi phải gọi ta là Dịch.”
Tô Mặc lười biếng nheo mắt, thản nhiên nói: “Được, ngươi cũng có thể gọi ta là Mặc Nhi.”
“Ta nhớ rồi, Mặc Nhi.”
“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ phối hợp với ngươi thật tốt, thân mật một chút cũng không sao… Dịch… Xin dẫn đường.” Tô Mặc biểu hiện rất tự nhiên, toàn bộ chuyện này tựa như một vở kịch của Kim Ngu Đường. Nếu đã cự tuyệt hắn, vậy thì diễn một tuồng kịch thật tốt đi.
“Được.” Nghe thấy tiếng gọi của nàng, nam tử xoay người đi trước.
Chỉ là Tô Mặc liếc mắt nhìn lại thấy hai má đối phương ửng đỏ nhàn nhạt.
Da mặt nam nhân này quả nhiên vẫn rất mỏng. Không biết vì sao, mỗi lần thấy bộ dáng đỏ mặt của hắn nàng đều sinh tâm tư muốn trêu cợt.
Mặc dù có loại tâm tư này, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt gần đây của hắn, nàng cũng không dám vọng động gì.
Lúc hai người lên núi sắc trời vẫn chưa sáng, sương mù dày đặc, đường khó nhìn rõ. Văn Nhân Dịch đã sớm có chuẩn bị, hắn cầm một chiếc đèn lồng đỏ soi đường. Đến giữa sườn núi, đường khúc khuỷu rất khó đi.
Ban đêm gió lạnh, cơn gió thổi qua khiến hoa đào trong rừng bay lả tả, như bông tuyết màu hồng nhạt mê hoặc mắt người.
Bỗng nhiên Văn Nhân Dịch vươn một tay ra ôm eo Tô Mặc, mà nàng cũng níu lấy hắn. Hắn dẫn nàng đi từng bước chậm rãi, Tô Mặc cảm thấy vô cùng an tâm, có thể là do mấy ngày nay hắn lạnh lùng khiến nàng không quen thuộc, nên lúc này trong lòng cũng có chút vui mừng, đương nhiên chút biến hóa kỳ diệu trong lòng này Tô Mặc không lưu ý quá nhiều.
Đèn lồng tỏa sáng dìu dịu, bóng dáng hai người cơ hồ đều bị ánh đèn lồng bao phủ.
Từ rất xa Tô Mặc đã nhìn thấy tòa phủ trạch cực lớn, dưới mái hiên treo đầy đèn lồng, sáng như ban ngày.
Hai người đi vào, lập tức có gia nhân đi vào thông báo.
Tô Mặc đi theo Văn Nhân Dịch, phát hiện cảnh quan nơi đây vô cùng hoa lệ lộng lẫy, trong sân trồng đầy kỳ trân dị thảo, đại đa số là dùng để tẩm bổ thân thể. Tô Mặc nhận ra được đây đều là thảo dược nghìn kim khó cầu, mà ở đây lại trồng đủ loại, chỉ liếc qua thôi đã không dời mắt được, cũng rất có phẩm cách. Sân viện có phong cách cổ xưa nhưng kỳ thực rất xa hoa, khiến Tô Mặc không khỏi cảm khái ngàn vạn trong lòng. Làm sủng phi của hoàng đế quả nhiên là khác, lúc trước nàng làm Yêu Cơ của Tam hoàng tử, cố ý phách lối mấy ngày nhưng lại không tính là gì hết, nhưng bộ dạng hung hãn ương ngạnh của nàng đã khiến hoàng hậu vô cùng căm hận.
Tô Mặc không khỏi cười, có lẽ trong tâm hoàng hậu vẫn là hận nhất chủ nhân trong viện này mới đúng.
Nhưng nơi đây lại rất bí ẩn, bên ngoài nhìn có vẻ khiêm tốn không phô trương.
Tô Mặc tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
Văn Nhân Dịch hơi nâng cằm, chậm rãi giải thích: “Đây là biệt viện hoàng gia của Tề quốc, vì thân thể gia mẫu không tốt cho nên được đưa đến đây tĩnh dưỡng. Nơi này có linh mạch và ôn tuyền, rất thích hợp để bà an cư.”
Tô Mặc cười nói: “Đương kim hoàng đế dường như cũng đối xử không tệ với mẫu thân ngươi.”
Ngữ khí Văn Nhân Dịch lạnh đi: “Gia mẫu tuy vào cung làm phi nhưng không qua lại gần với gia tộc, cũng may có mẫu thân Ngu Nhiễm, cũng là tiểu di ta nên có chút chỗ dựa vững chắc. Mà đương kim thánh thượng tuy tam cung lục viện nhưng vẫn có tâm với bà, cho nên ta không cần lo lắng an nguy của mẫu thân.”
Tô Mặc khen ngợi: “Ở đây không cần phải tranh đấu với một đám phi tử, rất thích hợp tịnh dưỡng.”
Văn Nhân Dịch có chút khó mở miệng: “Không sai, chỉ tiếc bà rất yêu phụ hoàng ta, cũng là tiên hoàng. Nhưng nữ nhân của phụ thân lại bị nhi tử cướp đi, chuyện này luôn là một việc gièm pha khôn kể, nên đương kim thánh thượng phải an trí mẫu thân ta ở đây để tránh tai mắt người khác.”
“…” Tô Mặc không khỏi trầm mặc.
Từ xa, một hầu tì đang đứng trong tiền viện sơn trang chờ sẵn, thấy ánh đèn lồng đỏ đến gần thì vẻ mặt kích động không thôi. Sau khi nàng ta nhìn thấy thiếu gia nắm tay một nữ tử dáng người linh lung, gương mặt yêu mị tuyệt thế thì hai mắt trừng lớn, nghĩ thầm sao thiếu gia lại tìm tới một nữ tử như vậy? Quá yêu mị, quả thực là một yêu tinh, nàng kia còn mỹ lệ hơn cả phu nhân nữa, đúng là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc phương hoa.
Hai người bước đến, gia nhân bên ngoài đã nâng đến một bồn lửa lớn.
Mùa xuân nên trong phòng không đốt địa long, chậu than đã đủ để sưởi ấm.
“Dịch, nhìn ta ổn chứ?” Gió núi quá lớn, Tô Mặc nhẹ tay chỉnh trang lại tóc mai
“Đợi chút, búi tóc hơi rối.” Văn Nhân Dịch sửa tóc lại cho nàng.
Đầu ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn như tay người tình, thân thể Tô Mặc cứng đờ, tim đập nhanh hơn, nàng kinh ngạc không hiểu sao mình lại có phản ứng này.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng, trong phòng truyền đến giọng nữ tử: “Là Dịch Nhi sao?”
Thần sắc Văn Nhân Dịch khẽ động: “Mẫu thân, con đã về.”
“Dịch Nhi, mau tới cho mẫu thân nhìn con.”
Văn Nhân Dịch lập tức nắm tay Tô Mặc đi vào buồng trong. Tô Mặc lập tức nhìn thấy một phụ nhân đang nằm trên giường, không ngờ bà ấy lại trẻ tuổi như vậy, mái tóc đen nhánh búi kiểu mỹ nhân, cắm một trâm hoa tinh xảo thanh lịch, bên ngoài khoác áo gấm màu tím, cổ choàng một lớp lông chồn tím, nếu không biết thì còn tưởng là tỷ tỷ của Văn Nhân Dịch. Nàng chần chờ một lúc mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bá mẫu.”
Vừa rồi nàng đã biết mẫu thân của Văn Nhân Dịch được gọi là Phương phu nhân.
Phương phu nhân nhìn bàn tay đang nắm nhau của hai người, thiếu nữ kia xinh đẹp không gì sánh nổi, lại nhìn biểu tình khó xử của nhi tử, bà lập tức biết ngay Văn Nhân Dịch có thích đối phương hay không. Sau đó bà đưa mắt nhìn cây trâm trên đầu Tô Mặc, liếc qua đã biết là do Văn Nhân Dịch tạo ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là làm khó tiểu tử này.
Vì thế bà vui mừng nhìn Tô Mặc một lúc lâu, hỏi: “Dịch Nhi, đây là cô nương con thích sao?”
“Nương, là nàng.” Gương mặt băng lãnh của Văn Nhân Dịch nhu hòa đi nhiều, hai mẫu tử nhìn nhau, không khí vô cùng ấm áp.
Tô Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn qua Văn Nhân Dịch, tim không khỏi đập chậm nửa nhịp.
Nàng nhịn không được thầm nghĩ, loại nam nhân như Văn Nhân Dịch quả nhiên vẫn nên không có biểu tình gì thì hơn, đột nhiên hắn lộ dáng vẻ ngượng ngùng khó xử thật sự quá mê người, nếu mà hắn ngượng ngùng nhìn ai, chỉ sợ người đó sẽ bị hắn mê đến thất điên bát đảo.
Phương phu nhân cười ý vị sâu xa, ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước.
Bà cầm tay Tô Mặc, đầu ngón tay mát lạnh mà nhu hòa.
Mẫu thân Tô Mặc mất sớm, nàng cũng không có quá nhiều ấn tượng với mẫu thân mình, nhưng lúc này nàng lại có cảm giác thân thiết với Phương phu nhân từ tận nội tâm. Có lẽ nữ nhân mỹ mạo luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên Phương phu nhân ho khan một trận, Văn Nhân Dịch vội vàng nói: “Nương, người mau nằm xuống đi.”
Phương phu nhân phất tay: “Hôm nay ta rất vui! Ta cảm thấy hai đứa con thật xứng đôi, đúng rồi, nàng tên là gì?”
“Mẫu thân, nàng gọi là Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch nói.
“Mặc Nhi cô nương, tên rất hay.”
Nói xong, Phương phu nhân an bài nha hoàn mang trà thơm và điểm tâm lên cho Tô Mặc.
Tô Mặc nhận điểm tâm, nàng cám ơn một tiếng khiến nha hoàn kia lập tức đỏ mặt.
“Dịch Nhi, vị hôn thê của con thật sự rất đẹp!” Phương phu nhân cười nói.
“Nương, người ngồi xuống đi.” Văn Nhân Dịch đỡ Phương, để bà đặt hai chân lên giường, kéo chăn lên đắp cho bà.
Phương phu nhân xuất thần nhìn Tô Mặc và Văn Nhân Dịch hồi lâu, bà hơi nghiêng đầu, liếc Văn Nhân Dịch khẽ cười nói: “Dịch Nhi, kể lại chuyện mấy ngày nay con làm cho ta nghe một chút, rốt cuộc là con lừa được nữ hài tử tốt như vậy tới tay bằng cách nào?”
Văn Nhân Dịch dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rũ mắt xuống, lúng túng nói: “Kỳ thật, mẫu thân… Con với nàng không cẩn thận… lúc trước vô ý làm nàng bị thương, về sau lại cứu nàng một lần… Bất quá nam nữ thụ thụ bất thân, con nguyện ý phụ trách… Sau đó liền ở cùng nhau.”
“Mặc Nhi, có đúng vậy không? Nó không gạt ta chứ?” Phương phu nhân từ ái nhìn Tô Mặc.
“Đúng vậy, Dịch nói không sai.” Tô Mặc gật đầu, đương nhiên hiểu rõ lời hắn nói, hắn chỉ giản lược đi chút thôi.
“Vốn là đánh bậy đánh bạ, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân! Da thịt thân cận? Nhi tử, thủ đoạn con đúng là rất cao.” Bà bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Văn Nhân Dịch: “Nhi tử ngoan, có câu nam nhân không xấu nữ nhân không thương, nương là người từng trải nên rất rõ việc này. Con nhất định phải hiểu mấy chuyện xấu làm với nữ nhân, nên ra tay thì ra tay, nên hôn thì hôn, nên sờ thì sờ, nên trêu đùa thì trêu đùa, nên lên giường thì lên giường… Khụ… Như vậy mới có thể khiến nữ hài tử sinh chút lòng ái mộ được.”
“Mẫu thân, người nói bậy bạ gì đó?” Hai tai Văn Nhân Dịch đỏ bừng bừng.
Thần thức Tô Mặc cường đại, đương nhiên cũng nghe thấy những lời này, nàng không nhịn được liếc qua.
Phụ nhân này thật sự là nương của Văn Nhân Dịch sao? Xác định không phải nương của Ngu Nhiễm?
Nàng đột nhiên phát hiện cạnh giường Phương phu nhân có đặt vài bản sách của Ngu Nhiễm, mà dường như còn được xem rất cẩn thận, bên trên đánh dấu đủ loại chữ viết. Không ngờ bà ấy lại thích xem sách của Ngu Nhiễm, Phương phu nhân đúng là có tâm hồn thiếu nữ mà.
“Đúng rồi, Mặc Nhi, tiểu tử hư hỏng này có làm gì con không? Hôn con, hay là sờ soạng con rồi?” Phương phu nhân hứng thú hỏi.
“Cái đó… không có.” Tô Mặc không ngờ mẫu thân hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, nàng nhất thời có chút thẫn thờ.
“Còn nữa, cô nương xinh đẹp như vậy rốt cuộc là làm gì?” Phương phu nhân cười tít mắt hỏi.
“Mẫu thân, nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.” Văn Nhân Dịch lập tức thay nàng trả lời, sợ Phương phu nhân hỏi ra những chuyện không nên hỏi.
“Hóa ra cô nương chính là tân Yêu Cơ của Ngu Nhiễm, cũng là gần quan được ban lộc, một lát nhớ phải ký tên cho ta. Ta nhớ rõ trước kia là Đinh đại gia đóng vai Yêu Cơ, nhưng cô nương đúng là xuất sắc hơn nàng ta nhiều.” Phương phu nhân kéo tay Tô Mặc, thái độ với Tô Mặc càng thêm nhiệt tình.
“Nhất định là đứa bé Ngu Nhiễm kia nối dây tơ hồng cho hai con đúng khôg? Còn nữa, Ngu Nhiễm đã lâu không đến đây rồi, không biết dạo này nó thế nào?” Phương phu nhân nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ.
Văn Nhân Dịch cụp mắt xuống, nghĩ thầm tên tiểu tử kia hẳn là đang phát điên.
Nhưng nghĩ đến mình trăm phương nghìn kế gài bẫy hắn mà lại không có kết quả, sau khi trở về hắn còn không cười to, vui sướng khi người gặp họa sao, hẳn còn ăn mừng đến ba ngày! Nghĩ đến đây, Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi không khí thanh lạnh của núi rừng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, tâm tư dần bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên, cửa bật mở, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, khẩn trương nói: “Phu nhân, không tốt, không tốt rồi!”
Phương phu nhân lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Xem ngươi kìa, hối ha hốt hoảng chuyện gì vậy?”
“Phu nhân, người trong cung đến, ta thấy từ xa nên chạy về nói cho người một tiếng.” Nha hoàn kia thở hồng hộc nói.
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi, bản cung không sao.”
Đang nói thì giọng một hoạn quan từ bên ngoài truyền vào: “Nương nương, đêm nay chúng ta phụng mệnh đến thăm nương nương.”
Sắc mặt Phương phu nhân trầm xuống, ho khan hai tiếng: “Tới thật biết chọn lúc, trời còn chưa sáng cơ mà?”
Văn Nhân Dịch đứng cạnh người Phương phu nhân, sắc mặt cũng tối tăm.
Một hoạn quan cực béo đi vào hành lễ với Phương phu nhân, sau đó thi lễ với Văn Nhân Dịch: “Bái kiến nương nương, bái kiến Ngũ hoàng tử.”
Phương phu nhân lạnh nhạt nói: “Công công là tâm phúc bên người thánh thượng, lần này đến là có chuyện gì?”
Hoạn quan mềm giọng nói: “Thánh thượng biết đêm nay Ngũ hoàng tử trở về, nên để chúng ta đến xem thế nào.”
“Ta về không nói cho bất luận người nào trong hoàng tộc biết, sao các ngươi lại biết được?”
Phương phu nhân ho khan, “Xem ra chỗ ta có tai mắt rồi. Đời này ta hận nhất kẻ tiểu nhân hai mặt, chân ngoài dài hơn chân trong.”
Hoạn quan kia vội cười làm lành: “Không có không có, là thánh thượng lo lắng cho thân thể nương nương nên ngày thường vẫn hỏi thăm nhiều lần thôi.”
Tô Mặc chớp mắt nhìn tên hoạn quan béo, người này nàng chưa bao giờ gặp qua, xem ra phàm là chuyện của Văn Nhân Dịch thì đều sẽ được hoàng đế “coi trọng”.
Một bên khác, Phương phu nhân vẫn lạnh lùng: “Nếu đã gặp rồi, vậy công công biết phải làm thế nào. Người bệnh như ta cần nhất là yên tĩnh, hiện tại thân thể ta rất suy yếu, nếu công công không có gì quan trọng thì sau này nói cũng không muộn.”
Hoạn quan vẫn tiếp tục cười: “Chúng ta biết thân thể nương nương không khỏe, thánh thượng lo lắng cho phượng thể của nương nương nên lần này còn mang đến một đại phu.”
Dứt lời, khóe môi hắn ta khẽ cong lên nụ cười âm hiểm.
Phương phu nhân trừng mắt, đập tay lên bàn: “Thân thể bản cung tự có đại phu riêng điều trị, không cần đại phu linh tinh ngươi mời đến khoe khoang trước mặt bản cung!”
Tên hoạn quan lập tức âm dương quái khí nói: “Được, chúng đại phu các ngươi lui ra hết đi, nương nương không muốn nhìn thấy các ngươi, trở về tự mình lĩnh hình trượng đi.”
Phương phu nhân biết hắn ta đang lợi dụng tâm đồng tình của bà, bà rét lạnh nhìn hắn: “Công công còn có chuyện gì?”
Hoạn quan lại cười: “Lần này quốc sư nói thiên hạ sắp loạn, tất có yêu nghiệt, nhất là hồ ly tinh gì gì đó, nương nương vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Có ý gì?” Phương phu nhân nhíu mi.
“Trong lòng phu nhân tự hiểu rõ là được, chúng ta chỉ tiện thể nhắn mà thôi.”
“Ta rõ rồi, ngươi còn gì chuyện muốn nói nữa không?” Phương phu nhân hít sâu một hơi.
Hoạn quan đưa mắt nhìn Văn Nhân Dịch, lạnh lùng đáp: “Thánh thượng nói, Ngũ hoàng tử đã lâu không tiến cung vấn an lão nhân gia người. Nhưng Ngũ hoàng tử đã được người an bài rời khỏi kinh thành, thời gian ở lại kinh đô không được quá ba ngày, còn muốn Ngũ hoàng tử sớm lập gia đình. Lần này người đã quyết định để Ngũ hoàng tử thú thập tam nữ nhi Lý thị của phiên vương khác họ.”
Ngữ khí hắn ta không hề có ý cung kính, mà như đang tuyên thánh chỉ.
Sắc mặt Phương phu nhân lạnh thấu xương: “Vớ vẩn, con ta không cần hắn quản, mà con ta cũng đã chọn được thê tử rồi, ngày mai sẽ lập tức thành thân.”
Đôi mắt hẹp dài của hoạn quan lóe tinh quang, hắn ta cười lạnh: “Chuyện Ngũ hoàng tử thú thê lần này thánh thượng không hề hay biết, nhưng cũng không sao, để chúng ta vào cung thông tri một tiếng là được. Lý thị kia là một mỹ nhân không tệ, thân thế cũng trong sạch. Nói chung, thê tử do hoàng tử chọn thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Ra ngoài.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn hắn.
“Cút đi, nơi đây không chào đón ngươi.” Phương phu nhân cũng hạ lệnh đuổi khách.
“Ngũ hoàng tử, nương nương, lời thật thì khó nghe, làm trái thánh chỉ sẽ mất đầu đó.” Hắn ta không thèm để ý lời uy hiếp, tiếp tục nói.
Lời nói vừa dứt, Văn Nhân Dịch đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong lãnh liệt ập về phía tên hoạn quan kia, thủ hạ của hoạn quan cũng không chậm chút nào, xòe bàn tay ra đối kháng. “Phanh” một tiếng, trà cụ bằng sứ trên bàn đã bị đánh nát bấy, mảnh vụn văng đầy đất.
“Ta đi, ta đi là được, cần gì phải xuất thủ? Đáng tiếc đồ sứ thượng hạng như vậy, còn là của Thánh Thượng ban cho.” Hoạn quan kia lắc lắc tay áo, nghênh ngang tiêu sái bước ra ngoài, sau đó cúi đầu lầm bầm lầu bầu: “Hừ, chỉ là một phi tử không có danh phận, một hoàng tử thân phận không rõ ràng, trước kia còn có thể lấy được sủng ái của Thánh Thượng, nhưng hiện giờ vật đổi sao dời, địa vị hai người đã tràn ngập nguy cơ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Dám đối đãi với chúng ta như thế, chưa bao giờ gặp qua người ngu xuẩn như vậy.”
Có câu, tâm lý của hoạn quan đều là biến thái cực độ.
Tô Mặc nhớ rõ thời điểm năm đó Hoàng Hậu đưa mình vào Ác Nhân đảo, những tên hoạn quan giống hắn cũng có sắc mặt như vậy.
Bỗng nhiên, Văn Nhân Dịch vung tay áo một cái, vô số mảnh sứ như ám khí bắn về phía thân mình đối phương.
Hoạn quan kia nghe thấy phía sau có tiếng gió, ngoái đầu nhìn lại, thấy mảnh sứ bay đến nhưng cũng không kịp trốn tránh.
Những mảnh sứ vỡ kia đồng thời đâm vào mười mấy huyệt vị của hắn, hắn lập tức nằm rạp trên đất như con nhím.
Tên hoạn quan kêu thảm bị người nâng ra ngoài, Phương phu nhân ho khan mấy tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần để ý tên nô tài mắt chó này, sai người mang hắn đến đại phu nhìn một cái là được.”
Hít sâu một hơi, Phương phu nhân ngừng ho khan, sau đó nắm chặt tay Tô Mặc nói: “Mặc Nhi, con xem Dịch nhi nhà ta thật sự đáng thương, con phải đối xử tốt với nó một chút đó.”
Tô Mặc nhìn Văn Nhân Dịch, chậm rãi gật đầu.
Phương phu nhân càng nhìn Tô Mặc càng thích, càng nhìn càng vừa lòng, lông mi bà thật dài chớp động một hồi, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, ánh mắt Phương phu nhân phát ra ánh sáng ngọc động lòng người, vỗ vỗ tay Tô Mặc nói: “Mặc Nhi cô nương nhất định phải lưu lại, trời sáng liền lo liệu việc hôn sự cho xong.”
Tô Mặc ngẩn ra, tuy rằng nàng giả làm vị hôn thê của hắn nhưng không suy tính đến việc phải giả luôn cả thành thân.
Trong đôi mắt của Phương phu nhân mang theo khẩn cầu nói: “Mặc Nhi, thân thể ta đã ngày càng suy nhược, ta khi còn sống rất muốn nhìn thấy một chuyện, con trăm ngàn lần không thể cự tuyệt ta!”
Bà đảo mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch nói: “Nhi tử, con thấy như thế nào?”
Văn Nhân Dịch không ngờ mẫu thân còn nóng lòng hơn cả hắn, môi mỏng không khỏi mím lại thành một đường thẳng tắp đẹp mắt.
Hắn cúi đầu nói: “Con không có vấn đề gì, chỉ sợ nàng không muốn.”
Phương phu nhân vội chuyển mắt nói: “Mặc Nhi cô nương, cha mẹ con ở đâu?”
Tô Mặc khép hờ mắt, không biết nên cự tuyệt thế nào, lắc đầu nói: “Bọn họ đã mất rồi.”
“Trong nhà có huynh trưởng không?”
“Có, nhưng chuyện này tự ta có thể làm chủ.”
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói thật.
“Tốt, vô cùng tốt.” Phương phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay, “Con ta đã có nữ tử mình thích, ta đây làm mẹ đương nhiên cũng thích theo, tuy rằng người khác thấy nó là hoàng tử thân phận cao quý, nhưng thật ra chỉ là một xú tiểu tử mà thôi, đúng là dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang*, cũng phải là hai người các con tự để ý đối phương mới được. Nếu việc đã đến nước này, ta liền chuẩn bị hôn sự cho các con, ba ngày sau các con có thể rời khỏi nơi đây, thế nào?”
(*) Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật vô giá dễ tìm, nhưng khó tìm được một tình lang.
“Này…”
“Được rồi, Mặc Nhi cô nương, ta đã không còn sống được lâu nữa, con sao có thể nhẫn tâm làm cho ta thất vọng?”
Tô Mặc vẫn chỉ duy trì tình trạng im lặng ngượng ngùng, ngồi nghiêm chỉnh, không biết vì sao, nghe được lời nói của Phương phu nhân nàng cảm thấy hô hấp của mình chậm lại trong thoáng chốc. Nàng chậm rãi nâng mắt, dưới ánh đèn trong phòng đôi gò má của nàng càng thêm bóng loáng nhẵn mịn, con ngươi như ngọc lưu ly mang theo chút bất an, áy náy, một nửa khuôn mặt được ánh nến chiếu sáng, một nửa ẩn trong bóng đêm. Nàng đang do dự, mấy ngày trước nàng đã thấy vẻ mặt thất vọng của Văn Nhân Dịch, cũng không đành lòng lại nhìn thấy biểu tình thất vọng của phụ nhân này.
Vì thế, nàng chậm rãi gật đầu, nói khẽ: “Được.”
Thoáng chốc, khóe môi Văn Nhân Dịch hơi hơi nhếch lên, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt.
Ánh sáng trong mắt Phương phu nhân cũng chớp động như ngọc lưu ly, lập tức phân phó nhóm thị tì khi trời sáng liền chuẩn bị hôn lễ.
“Đúng rồi, băng hồ ta đưa cho con đâu? Sao không thấy băng hồ?” Phương phu nhân đột nhiên hỏi.
“Cái đó… Ở lại chỗ Ngu Nhiễm.” Văn Nhân Dịch sờ sờ mũi.
“Vì sao?” Phương phu nhân cảm thấy sủng vật mình đưa cho nhi tử vậy mà con lại không mang theo người, thật sự không nên.
“Mẫu thân, chuyện này một lời khó nói hết, người vẫn là chuẩn bị hôn sự trước quan trọng hơn.” Văn Nhân Dịch vội vàng từ chối một câu, sau đó mang theo Tô Mặc đi ra ngoài.
…
Bên trong Kim Ngu Đường, băng hồ bất an đi tới đi lui, tâm tình vô cùng lo âu.
“Nhóc con, chủ tử ngươi hai ngày nay đều vội vàng nên không để ý đến ngươi, đúng không?” Ngu Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó.
“Ô ô” Băng hồ nghiêng mắt, quay đầu đi, bộ dáng cự người ngàn dặm.
Ngu Nhiễm nhìn ra được, bé con này hiện tại rất muốn cắn người, cảm xúc rất nóng nảy.
Hắn thực sự không rõ, Văn Nhân Dịch sao lại có thể nuôi ra loại tính cách này?
Ngoài cửa sổ mơ hồ ánh lên chút sắc sáng, như một đóa hoa rạng rỡ, vẻ mặt Ngu Nhiễm nhu hòa, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt với cảnh trí trong khu vườn, ngoái đầu nhìn lại cười khẽ hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây Hạ Phong vẫn theo Văn Nhân Dịch ra ngoài, sao bây giờ còn chưa trở về?”
Chu tiên sinh chậm rãi nói: “Nhiễm công tử, mấy ngày nay vẫn không có tin tức hồi âm của Hạ Phong, hắn chỉ để lại một lá thư.”
Ngu Nhiễm có chút kinh ngạc nói: “Một lá thư? Tiểu tử kia khi nào thích làm chuyện như vậy?”
“Lá thư này… Hắn nói với ta đợi đến buổi trưa hôm nay hãy đưa cho người.”
“Lấy ra.” Ngu Nhiễm mặc kệ là canh giờ gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng mà, khi hắn mở thư ra đọc, sắc mặt thoáng chốc mất đi vẻ tao nhã thong dong ngày thường, càng ngày càng khó coi, càng ngày càng âm trầm.
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa xé thư thành từng mảnh nhỏ, lại lấy hai chân đạp lên, sau đó không chút nào che dấu tức giận ngồi trước cửa sổ.
“Nhiễm công tử? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu tiên sinh nhìn khuôn mặt hắn, giống như bị gió lạnh thổi qua nổi lên màu sắc xanh đen, không khỏi thấy kì quái hỏi.
“Tên Hạ Phong kia là đồ vô sỉ hai mặt, chân ngoài dài hơn chân trong, khẩu Phật tâm xà, lấy oán báo ơn, đừng để Nhiễm gia ta gặp được hắn, nếu không gặp một lần đánh một lần, gặp một lần đánh một lần, một ngày nào đó để ta bắt được ta sẽ lột sạch y phục của hắn, trói hắn dưới bảng hiệu Kim Ngu Đường thị chúng, để cho mọi người đều chiêm ngưỡng bộ mặt thật vô sỉ của hắn.” Nói xong, Ngu Nhiễm “Rắc” một tiếng bẻ gãy cây quạt yêu quý của mình, sắc mặt tràn ngập lệ khí.
Ngu Nhiễm đã vô cùng giận dữ, không ngờ tên hỗn đản Hạ Phong kia lại làm ra chuyện như vậy sau lưng mình, cũng may tên vô sỉ đó chạy đủ nhanh, nếu không cho dù đối phương chết ngàn lần vạn lần cũng khó làm tắt lửa giận trong lòng hắn. Ngu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, lời nói cơ hồ nghiến ra từ kẽ răng: “Hay cho tên Hạ Phong ti bỉ vô sỉ, bản công tử nhất định phải trừ sạch tất cả bổng lộc tháng này của hắn, đã có lá gan rời đi, nếu như hắn còn dám trở về, thì chờ sống không bằng chết đi.”
“Nhiễm công tử, không có việc gì chứ? Có cần ta làm gì không?” Chu tiên sinh lo lắng hỏi.
Mặc dù lửa giận của Ngu Nhiễm bốc lên ba trượng, lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng hít một hơi thật sâu, hơi nheo mắt nói: “Sao lại không có việc gì? Mối hận đoạt thê, không đội trời chung. Ngươi chuẩn bị cho bản công tử một chiếc thuyền, không, nhanh an bài thuyền của Kim Ngu Đường, lập tức đi đến hoàng đô Tề quốc.”
“A, ta sẽ đi an bài.” Chu tiên sinh có chút mơ hồ.
“Lập tức, lập tức, chạy đi.”
“Vâng vâng!”
Ngu Nhiễm nhíu nhíu lông mày, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, cực kỳ không cam lòng, cực kỳ tức giận, thậm chí còn nảy sinh đố kỵ, bất an, tóm lại cảm giác phức tạp này vô cùng mãnh liệt, làm hắn cảm nhận được tư vị chua xót cùng buồn bực trong đó.
Hắn liếc về phía băng hồ, một người một thú mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngu Nhiễm liếc xéo nó, âm thanh lạnh lùng nói: “Hồ ly, chủ nhân của ngươi thật sự rất vô sỉ.”
“…” Băng hồ trầm mặc.
“Hiện tại ta đã hiểu được tâm tình của ngươi, ta cũng đang rất muốn cắn người đây.”
Băng hồ lại không nói gì.
…
Trong núi, một hồi tiếng pháo vang lên, làm chim chóc cả kinh vỗ cánh bay loạn.
Mặc dù là vội vàng tổ chức hôn lễ, nhưng sự náo nhiệt vui mừng ở nơi này không cần hình dung.
Phía ngoài hỉ nương báo giờ lành, nhóm thị tì ở cửa cùng nói lên những từ ngữ may mắn đã được nhớ kỹ. Tô Mặc đã mặc tốt giá y ngồi trong một gian phòng, mặc dù biết chỉ giả vờ thành thân thôi nhưng lòng nàng vẫn có chút không yên, còn có một chút khẩn trương khó hiểu.
Vào ngày thành thân nữ nhân luôn có chút khẩn trương, nhưng năm đó khi nàng gả cho Mộc Vô Ngân cũng không có loại cảm giác này.
Tuy rằng nhà gái không ngăn đón ở cửa, không đón dâu, không kiệu hoa, không có kèn Xô-na, không có tam môi lục sính, tất cả đều được giản lược, nhưng trong vài canh giờ đã chuẩn bị hai bàn tiệc rượu, còn bố trí một tân phòng hoa lệ.
Rồi sau đó có người tay cầm quả táo dìu nàng đi tới trung môn, bước qua chậu than, hy vọng bình an.
“Tân lang nhanh mang theo tân nương tử đi bái thiên địa!” Trên mặt hỉ nương tràn đầy tươi cười.
Văn Nhân Dịch đã mặc vào bộ hỉ phục màu đỏ, tinh thần sáng láng, trong tay cầm đồng tâm kết màu đỏ, cùng Tô Mặc một trước một sau đi đến trước mặt Phương phu nhân.
“Nhất bái Thiên Địa.” “Nhị bái Cao Đường.” “Phu thê giao bái.” Bên trong sân, người làm vườn đảm nhiệm người điều khiển nghi thức, lớn tiếng kêu.
Nhìn bộ dáng đôi tiểu nhi nữ dập đầu bái thiên địa, Phương phu nhân ho khan vài tiếng, nhưng vẫn hết sức vui mừng.
Sau đó, hỉ bà đưa đòn cân đến trước mặt Văn Nhân Dịch, cúi đầu cười nói: “Tân lang đừng thất thần, vén khăn voan lên đi!”
Văn Nhân Dịch nhận lấy đòn cân, hít sâu một hơi, cảnh tượng trước mắt này là hôn sự hắn chờ đợi đã lâu, giống như đang ở trong mộng cảnh, Hắn nhìn Tô Mặc một thân giá y màu đỏ phía đối diện, lại nhìn chiếc khăn voan màu đỏ thẫm của nàng, chậm chạp không nhúc nhích, hắn sợ khi vén khăn voan lên sẽ lập tức phải tỉnh lại khỏi cơn mộng, sẽ nhìn thấy một khuôn mặt khác, thậm chí hắn còn hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn đừng chấm dứt.
“Dịch Nhi, mau vén khăn voan lên!” Phương phu nhân đã có chút nhìn không nổi.
“Ngũ hoàng tử! Đừng thẹn thùng, chúng ta cũng muốn nhìn thấy tân nương tử.” Bên cạnh có người hô lên.
“Đúng vậy! Chúng ta cũng phải xem tân nương tử.” Mọi người lập tức cùng nhau ồn ào, Phương phu nhân nhìn vui vẻ vô hạn.
Văn Nhân Dịch nói thật nhỏ: “Được.”
Hắn nắm một đầu đòn cân, vươn tay nâng khăn voan màu đỏ lên.
Khăn voan được nhấc lên lộ ra khuôn mặt cực mĩ, mọi người không khỏi hít một hơi, chỉ nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mặc lại có một loại ngượng ngùng khó có thể dùng lời để diễn tả, làm cho Văn Nhân Dịch có chút kích động muốn được hôn lên.
Phương phu nhân nhếch khóe môi, lấy đồ trang sức đưa cho Tô Mặc: “Mặc Nhi, đây là ta đưa cho con, nếu con đã gả cho Dịch Nhi thì chính là người một nhà.”
Tô Mặc cười yếu ớt, không từ chối, chỉ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nương.”
“Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, hiện tại là canh giờ tốt, tân lang tân nương vào động phòng!”
/222
|