Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 169: chương 132

/222


Lòng hắn co rút đau đớn, vì y phục kia đúng là của Tô Mặc.

“Mặc Nhi, Mặc Nhi.”

Hắn vội vã xông lên trước, ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng người thiếu niên dưới đất lê. Máu nhuộm đỏ ống tay áo hắn, tính thích sạch sẽ cũng bị hắn vứt ra sau đầu, ngón tay hắn run rẩy không có sức lực, khuôn mặt trắng bệch không còn vẻ bình tĩnh lạnh lùng, hắn hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Mọi thứ trước mắt khiến hắn đau đớn, cảnh tượng kiếp trước không ngừng xoay tròn quanh hắn như đèn kéo quân.. Toàn thân hắn cứng ngắc, mồ hôi lạnh rơi từ trán xuống chóp mũi. Hắn không dám lật người thiếu niên lại, chần chừ sợ hãi không muốn nhìn mặt, sợ rằng một khắc sau chính là âm dương chia cắt.

Ngón tay hắn chạm vào mạch đập, cảm nhận từng nhịp suy yếu của nó, trong lòng có ngàn lời vạn chữ khiến hắn như… rơi vào mây mù.

Lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vai hắn, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh, giọng nói trong veo: “Cơ công tử, sao ngươi lại tới đây?”

Tiếng nói này? Cơ Bạch giật mình, lập tức quay đầu lại, thấy một thiếu niên đội mũ che mặt. Dù không nhìn rõ tướng mạo, nhưng giọng nói đó là của Tô Mặc, hơi thở cũng thuộc về nàng. Nàng đã đổi bộ y phục khác, Cơ Bạch nhanh chóng đưa tay vén màn che màu đen lên, bên trong đúng thật là dung nhan tuyệt sắc kia, khiến hắn càng thêm vững tin là nàng còn sống.

Hắn nhìn Tô Mặc, lại nhìn thiếu niên đầy máu nằm trên đất, người đó mặc y phục của nàng, hơn nữa còn có mùi hương quen thuộc, cho nên vừa rồi hắn mới hỗn loạn đến thế.

Cơ Bạch hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rối bời, nét mặt lập tức chuyển thành vui mừng. Hắn cầm tay Tô Mặc, cảm thụ máu thịt ấm áp của nàng, thật sự là quá tốt! “Mặc Nhi… Nàng không sao chứ?” Hắn khó nhịn được tâm tình kích động, lồng ngực lên xuống phập phồng.

“Ta không sao.” Bàn tay hắn âm ấm, Tô Mặc nhẹ chớp mắt, lên tiếng trả lời.

“Nàng không sao là tốt rồi! Nếu không ta thật không biết phải làm gì nữa.” Cơ Bạch thở dài một hơi, hoàn toàn có thể nghe ra sự nhẹ nhõm trong giọng điệu của hắn , trên khuôn mặt gầy đầy vẻ vui mừng. Hắn thậm chí còn quên luôn cả thân phận Thần Sử, quên mất tâm quyết kiếm tu, chỉ chăm chăm cầm tay Tô Mặc, dùng sức nắm chặt, tựa như có lại được bảo vật đã từng đánh mất.

Nàng hơi ngạc nhiên nhìn hắn, đồng thời còn có chút cảm xúc kì lạ. Không ngờ nam nhân lạnh băng này lại có thể nói ra những lời khiến nàng ngẩn ngơ hồi lâu, chẳng biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên chút ngọt ngào.

Việc này nói thì rất dài dòng, hôm nay, Tô Mặc mang theo vài thiếu niên am hiểu chế tác cơ quan đến thôn trấn bên ngoài để mua vật liệu, còn chọn được mấy loại nấm rừng, thu hoạch phong phú. Nhưng trên đường trở về, nàng lại nhìn thấy lệnh truy nã của mình, Hoa Tích Dung và Cơ Bạch.

Vì vậy, một thiếu niên Ma tộc xung phong đổi y phục cho Tô Mặc, cũng để nàng đội mũ, nói rằng thêm một việc chi bằng bớt một việc. Nhưng nào ngờ dọc đường lại gặp phải hai tên quý tộc một béo một gầy.

Nói khéo thì không khéo, ngay lúc đó mũ che của Tô Mặc lại bị gió thổi bay, khiến tên quý tộc gầy kia nhận ra nàng. Dù sao Ma giới thật sự rất hiếm ai nổi bật, tên kia có lòng muốn bắt Tô Mặc về tranh công, nhưng tên mập lại muốn nàng làm luyến đồng cho hắn.

Hai tên quý tộc vì không hợp ý mà nháo lớn, vung tay đánh nhau.

Tô Mặc thừa cơ để vài thiếu niên đi về cùng băng hồ để báo tin, còn mình ở lại đối phó với chúng, nhưng nàng vừa gọi con rối cơ quan ra thì mấy tên hộ vệ đã ra tay, thiếu niên đổi y phục cho nàng bị đánh trọng thương, nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã ngã ra đất.

Vừa rồi, ngay lúc nàng chuẩn bị ra tay, Cơ Bạch lại đột nhiên xuất hiện.

Biểu hiện của hắn khiến nàng rất khó tin, so với Cơ Bạch vô tình vô dục lúc trước thì tưởng như hai người khác nhau vậy.

“Ngươi lo cho ta?” Nàng nhịn không được hỏi.

“Ta…” Cơ Bạch á khẩu nhìn nàng, cảm thấy đột nhiên bị cạn kiệt ngôn ngữ, cả buổi sau hắn mới khép hờ mắt, “Ừ” nhẹ một tiếng.

Qua giây phút mừng rỡ, đầu óc Cơ Bạch đã tỉnh táo lại, hắn buông tay nàng ra, mặt không cảm xúc, cố gắng thả chậm âm điệu, lạnh băng nói: “Chúng ta đang bị truy nã mà ngươi lại chạy loạn, vừa rồi còn nghe nói ngươi bị thương, ngươi đừng khiến mọi người phải lo lắng nữa được không!”

“Không ngờ Cơ công tử tốt với ta như vậy, ta rất cảm động, nhưng bây giờ ngươi lại mở miệng giáo huấn, thì ra chỉ là đại diện mọi người lo cho ta thôi, ta ngại không dám nhận.” Tô Mặc vuốt vạt áo, bình tĩnh đáp lại.

Cơ Bạch nhíu mày, nhìn nàng mà không biết phải nói thế nào.

Cùng lúc đó, tên quý tộc mập đối diện hai mắt sáng quắc nhìn Tô Mặc, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chậc chậc, ngươi quả nhiên là

/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status