“Cơ Bạch, đại nam nhân như ngươi sao lại chú ý nhiều như vậy, thật nhu nhược, hơn nữa ở đây có tập tục, một gia tộc mọi người cùng nhau ở, người ta vì nhường ra một gian mà căn lều đó phải chen chúc biết bao nhiêu người, ngươi cũng phải nhập gia tùy tục.” Hoa Tích Dung cười liếc nhìn Cơ Bạch một cái, ánh mắt gợn sóng.
Hắn ta rõ ràng không thích cười, cũng không ham thích diêm dúa lòe loẹt, nhưng lại cố tình muốn đeo một cái mặt nạ mị hoặc chúng sinh trước mặt người đời.
Tô Mặc vẫn có chút đồng tình với hắn, nàng than nhẹ trong lòng.
“Ta ngủ ở giữa.” Cơ Bạch nói.
“Bản công tử không muốn ngươi ngủ giữa.” Hoa Tích Dung cự tuyệt.
“Ta cũng không muốn ngươi ngủ giữa.” Giọng điệu Cơ Bạch kiên quyết.
“Vậy đừng cãi nữa, để Tiểu Mạch ngủ giữa là được rồi.” Hoa Tích Dung phong tình vạn chủng, nhìn Tô Mặc cười.
“Ngủ thế nào cũng được, chỉ cần không phải ngủ trên đất là tốt rồi!” Tô Mặc không nói nhiều, kiếp trước lúc chạy trốn nàng đã từng ngủ chen chúc với dân du cư, không tốt hơn bao nhiêu, lần này đương nhiên cũng không so đo, leo lên giường ngủ luôn.
Cơ Bạch ngồi xếp bằng bên phải, Hoa Tích Dung nheo mắt lại, Cơ Bạch không để ý đến hắn.
Tô Mặc trằn trọc, nghiêng người một cái liền thấy khuôn mặt ngủ xinh đẹp tuyệt mĩ của Hoa Tích Dung, nàng hít một hơi xoay người, lại thấy Cơ Bạch đang ngồi thiền, khoảng cách hai người vậy mà rất xa. Nàng dứt khoát hướng mặt về phía Cơ Bạch, khép mắt một lát rồi chìm vào giấc ngủ. Mắt Cơ Bạch chậm rãi mở ra, sau đó im lặng nằm xuống cạnh Tô Mặc.
Nhìn khuôn mặt mĩ lệ như hoa đào kia, trong lúc ngủ còn nhiều thêm vài phần mị hoặc, bỗng nhiên nàng cử động, đôi chân thon dài dựa sát vào chân hắn. Tim Cơ Bạch đập rất nhanh, hắn lập tức niệm thanh tâm chú của kiếm tu, duy trì trạng thái vô dục vô tình, nhưng sau khi ngủ lại không kìm lòng được nhích lại gần nàng.
Ban đêm, Tô Mặc ngủ mơ, mơ thấy mình bị hai thanh kiếm kẹp ở giữa, rất chật chội khó chịu.
*
Hôm sau, Tô Mặc dựa theo số lượng và kích thước Hoa Tích Dung cung cấp, làm ra ba mươi tay cơ quan, hai mươi chân cơ quan.
Cơ Bạch thi triển thuật trị liệu, liên kết tay chân cơ quan lại với thân thể của mọi người, giúp cho họ vận động được thoải mái hơn.
Mọi người chưa từng thấy thuật trị liệu nào điêu luyện như thế, hàng loạt tiếng kinh hô, tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Cử động được, cử động được rồi, thật tốt quá, lại có tay chân của mình rồi.”
“Trác nương, hiện tại cảm giác thế nào?” Hoa Tích Dung cười hỏi phụ nhân lớn tuổi đang ngẩn người ngồi bên cạnh.
“A! Hoa gia… Cảm ơn, các người thật đúng là Bồ Tát sống!” Trác nương lập nước mắt đầy mặt, dập đầu quỳ lạy.
“Đừng lạy, những thứ các ngươi lạy mấy năm qua không phải Phật thật Bồ Tát thật, chỉ là hòa thượng giả do lão yêu phụ tạo ra để khống chế lòng người thôi. Bọn chúng đều giết chóc tàn bạo, lừa gạt tiền bạc của dân, dưới chân chùa không biết đã chôn bao nhiêu thi cốt. Các ngươi đừng tin lời nói của lão yêu bà kia nữa.” Hoa Tích Dung nghiến răng nghiến lợi, hắn biết hàng đầu thuật của mình cũng do bọn hòa thượng giả vô sỉ đó gây ra, thật sự là hận thấu xương.
Mấy thiếu niên mang chân giả đi nhanh như gió, vui mừng quay đầu nhìn lại nói: “Hoa gia, chúng ta về sau chắc chắn sẽ không tin nữa, bằng hữu của người có bản lĩnh như thế, chúng ta chính là chiêu bài sống, về sau chúng ta sẽ lôi kéo khách hàng cho người, y thuật thay tay thay chân này đúng là hiếm có thế gian!”
“Thôi đi, dân nghèo chúng ta đều dựa vào mặt mũi của Hoa gia mới được chữa trị, ngươi lôi kéo khách hàng, không phải lại kéo thêm một đám nghèo tới, Hoa gia lại phải giúp người ta hay sao?” Vài lão giả trách cứ.
“Vậy…Vậy bây giờ làm sao?” Thiếu niên gãi đầu, hậm hực nói.
“Cứ làm đi, không sao cả, chuyện
/222
|