Biến cố xảy ra trong nháy mắt, một tặc nhân chui từ dưới nước lên lật ngược chiếc thuyền Liên Ngữ Hàm sắp đặt chân, ám vệ kia vội vàng uốn người, đạp lên một khối gỗ còn chưa chìm hẳn mượn lực, ra sức lao về chiếc thuyền nhỏ gần nhất.
Đáng tiếc, dù ám vệ đó công lực cao thâm, nhưng ở trên nước khó mà địch lại thủy phỉ, một lần nữa điểm chân lên mặt nước thì một bàn tay đen như mực từ dưới nước vươn lên, cực nhanh nắm lấy cổ chân ám vệ. Trong thời khắc điện quang hỏa thạch*, ám vệ liếc thấy một bóng người quen thuộc đang chạy tới, vội vàng cao giọng hô: “Đón lấy!” rồi tận lực ném Tam cô nương trong lòng về phía người nọ, chính mình thì bị kéo vào trong nước.
(điện quang hỏa thạch: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa.Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. Nguồn: nhà ss dieptuvi)
Lien Ngữ Hàm chỉ cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, sau đó nàng vững vàng rơi vào một vòng tay hữu lực. Nàng ngửa mặt lên, lại thấy được Lý Ung vốn đang bị nàng giam giữ trong khoang thuyền!
Lý Ung vẻ mặt nghiêm túc, mi tâm gắt gao nhíu lại, dồn khí đan điền, tung người nhảy tới một điểm đặt chân khá tốt. Liên Ngữ Hàm khẽ hít một hơi, biết lúc này không phải thời điểm nói chuyện, chỉ có thể tận lực bảo trì tư thế bất động, hết thảy chờ thoát khốn rồi nói.
Khi người An quốc công phủ đang trốn chạy, thủy phỉ phái một chiếc thuyền vòng ra phía sau bọn họ, canh chừng nhằm bắt những quý nhân đang chạy trốn này, dù để đổi bạc hay giết chết đều được, tóm lại không thể thả.
Nơi này động tĩnh không nhỏ, thủy phỉ cũng có đầu óc, thấy cao thủ khinh công đang che chở người nào đó, liền kết luận nhất định đó là nhân vật trọng yếu. Nghĩ vậy, mũi tên được châm lửa liên tiếp phóng sang, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Khi thấy người được che chở chỉ là một tiểu hài tử, đầu lĩnh thủy phỉ ra lệnh đổi sang mũi tên thông thường, nhất thời, một trận mưa tên ập đến.
Tuy Lý Ung có võ nghệ cao cường, nhưng phải lo lắng cho tiểu cô nương trong ngực, hơn nữa trình độ thủy chiến của hắn không tốt lắm, không thể thi triển khinh công linh hoạt, tránh trái tránh phải cuối cùng vẫn trúng một tên ngang lưng.
Mũi tên đâm vào da thịt, chân khí Lý Ung nhất thời bị kiềm hãm, ùm một tiếng, mang theo Liên Ngữ Hàm rơi vào trong nước.
Đang là đêm khuya không có ánh mặt trời, mây đen che phủ, nước sông đen như mực chỉ dao động một chút, sau đó lại trở về dòng chảy như cũ. Mà bên mạn thuyền khác, trận chiến với thủy phỉ đang diễn ra kịch liệt.
Trước khi ngất đi, nước sông đã tràn ngập miệng mũi Liên Ngữ Hàm. Nàng chân chính là con vịt lên cạn, cả hai đời đều không biết bơi lội, đối với nước có một loại sợ hãi theo bản năng. May mà Lý Ung nhanh chóng quyết định gõ nàng hôn mê, không thì thủy phỉ chưa kịp đuổi theo, nàng đã chết đuối trước rồi.
Khi tỉnh lại, nàng không lập tức mở mắt mà nhắm mắt cảm nhận sự khác thường quanh thân thể – mặc trên người nàng không phải thứ tơ lụa gấm vóc mịn màng bóng loáng như mây, mà là chất vải hơi thô ráp, chăn đệm nàng đang nằm lên cùng được chế từ vải thô, may mà tương đối sạch sẽ, tỏa ra hương vị xà phòng và mùi nắng.
Từ khi cứu được cặp phụ nữ (cha và con gái) kia, đã hai ngày rồi Tạ An chưa lên trấn bày quán. Hắn vốn là một người đọc sách, trước kia khi hoàn cảnh gia đình còn tốt hắn từng đi học vài năm, sau này phụ mẫu lần lượt nhiễm bệnh, tiêu tốn toàn bộ tài sản dành dụm cũng không trị khỏi được, hai người nắm tay rời khỏi nhân gian để lại Tạ An – một tiểu tử choai choai mười sáu mười bảy tuổi và gian nhà trống rỗng. Không thể tiếp tục đọc sách, thân thể Tạ An yếu ớt không làm được công việc nhà nông, chỉ có thể ngày ngày lên trấn trên bày quán giúp người chép sách kiếm chút tiền qua ngày.
Chạng vạng hôm kia, cặp phụ nữ đó ngã trước cửa nhà hắn, hắn xem xét hai người, thấy sắc mặt người trung niên trắng bệch dọa người, trên lưng còn có một lỗ máu, dọa hắn sợ run. Còn tiểu cô nương có vẻ tốt hơn chút, được bảo hộ rất tốt, chỉ hôn mê bất tỉnh.
Trường hợp này nếu đổi thành người khác, thấy chết không cứu còn tốt, tám phần còn phun nước miếng nói xui xẻo. May mắn Tạ An là người thành thật, hay mềm lòng, đám thỏ con sóc con hắn từng cứu nhiều không đếm xuể. Nay có hai người sống sờ sờ ngã trước cửa nhà hắn, hắn không hề do dự ôm tiểu cô nương vào phòng, lại chạy ra gắng sức kéo hán tử trung niên kia vào.
Tuy Lý Ung bị thương nặng, nhưng dù sao hắn cũng là ám vệ, khả năng khôi phục rất tốt, lại có nền tảng công phu, qua vài canh giờ đã tỉnh. Hiểu rõ hoàn cảnh bản thân hiện tại, hắn liên tục cảm tạ ân nhân cứu mạng, sau đó canh chừng bên giường Liên Ngữ Hàm một tấc không rời.
Lien Ngữ Hàm mở mắt ra đã thấy gương mặt tiều tụy của Lý Ung, cả khi bị giam mấy ngày trong khoang thuyền cũng không thấy hắn tiều tụy như vậy. Thấy Liên Ngữ Hàm tỉnh lại, hán tử luôn nghiêm túc lại rớt nước mắt, nức nở nói: “Tiểu điện hạ, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh…”
“…” Liên Ngữ Hàm há miệng thở dốc muốn nói gì đó, phát hiện cổ họng mình rất khó chịu, Lý Ung thấy thế vội vàng bưng một chén nước qua, “Ngài muốn uống nước?”
Liên Ngữ Hàm gật đầu, Lý Ung đưa tay nâng nàng dậy, cẩn thận cho nàng uống nước, vừa nhìn vừa tự trách: “Ủy khuất ngài, vùng thôn quê hoang dã chỉ có vậy, may mà nước cũng sạch sẽ…”
Dòng nước mát lạnh thấm ướt cổ họng khô khốc, Liên Ngữ Hàm chậm rãi uống hơn nửa chén nước, sau đó lắc lắc đầu không uống nữa. Lý Ung hiểu ý, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, đặt chén nhỏ lên ghế cạnh đó rồi mới trở lại bên giường.
Liên Ngữ Hàm tựa nửa người lên thành giường, đưa mắt quan sát xung quanh. Đây là một gian phòng có vẻ hơi cũ, trong phòng ngoài một giường, hai ghế và vài chiếc rương gỗ xếp chồng lên nhau thì không còn đồ vật gì khác. So sánh với đám rương hòm chồng đống kia, chiếc giường nàng đang nằm vẫn còn gọn gàng chán, nhưng không phải được chế tạo từ loại chất liệu tốt đẹp gì, càng không liên quan gì đến hai chữ ‘tinh xảo’.
Hai đời nàng sống trong nhung lụa, đã bao giờ đi đến một địa phương nghèo khó như vậy, nhất thời cảm thấy mới lạ.
Nàng nghĩ ngợi hồi lâu sau đó quay sang hỏi Lý Ung vẫn đứng trước giường đợi lệnh: “Vừa rồi sao ngươi lại gọi ta là ‘điện hạ’?”
Lý Ung ngây người, lúng túng nửa ngày mới lắp bắp nói: “Ngài… ngài là Huyện chủ, thân phận cao quý…”
“Không đúng!” Liên Ngữ Hàm ngắt lời hắn, ánh mắt trong trẻo: “Không sống trong cung sao có thể xưng hô ‘điện hạ’? Ngươi không nên coi ta là tiểu hài tử dễ lừa gạt!” Thấy Lý Ung còn muốn giải thích, trên trán toát mồ hôi lạnh, nàng mỉm cười: “Thôi được rồi, ta không hỏi ngươi chuyện này nữa. Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Điều này ngươi có thể trả lời chứ?”
Lý Ung thở phào nhẹ nhõm, uổng hắn thân là ám vệ, đã sống từng ấy năm, kinh lịch qua nhiều chuyện thế mà tiểu chủ tử tinh linh cổ quái này mỗi lần đều có thể khiến hắn á khẩu không trả lời được.
“Ngài hiện đang ở thôn nhỏ dưới chân núi Phượng Đài tại Hoài Nam phủ, ngày ấy sau khi rơi xuống nước…”
Lý Ung vừa bắt đầu nói, ‘Két’ một tiếng, cửa mở. Một thư sinh tuấn tú khoảng mười bảy mười tám tuổi bưng chén tiến vào. Nhìn thấy Liên Ngữ Hàm ngồi tựa trên giường, hắn có chút ngạc nhiên: “A! Tiểu cô nương đã tỉnh?”
Lý Ung thấy hắn bước vào thì không kể nữa, giải thích với Liên Ngữ Hàm:“Vị này là Tạ An Tạ công tử, chính hắn đã cứu ngài… cứu chúng ta. Nơi này chính là nhà của Tạ công tử, mấy ngày nay chúng ta đều nhờ vào Tạ công tử thu lưu (thu nhận và giúp đỡ).”
Tạ An nghe Lý Ung nói vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu:“Chẳng qua là một cái nhấc tay thôi…”
Liên Ngữ Hàm nghiêm túc nói lời cảm tạ, Tạ An liên tục khoát tay, lại nhớ đến chiếc chén trên tay, vội nói: “Ta nấu cho Lý cô nương một chén canh trứng gà, cô nương rơi xuống nước hôn mê, đã không ăn uống mấy ngày rồi, bây giờ nên tẩm bổ một chút.”
Lý cô nương? Liên Ngữ Hàm kinh ngạc liếc sang Lý Ung, ai ngờ Lý Ung còn tỏ vẻ kinh ngạc hơn nàng: “Tạ công tử, có lẽ ngài đã hiểu lầm rồi, lúc trước ta quên không nói…”
Liên Ngữ Hàm biết hắn định nói cái gì, dứt khoát ngắt lời hắn, tươi cười nói với Tạ An: “Tạ đại ca, Lý thúc thúc là thế thúc (*) của muội, muội họ Liên.”
(*) Người chú thuộc gia đình khác không có quan hệ họ hàng, nhưng hai gia đình thân thiết qua lại vài đời.
Đáng tiếc, dù ám vệ đó công lực cao thâm, nhưng ở trên nước khó mà địch lại thủy phỉ, một lần nữa điểm chân lên mặt nước thì một bàn tay đen như mực từ dưới nước vươn lên, cực nhanh nắm lấy cổ chân ám vệ. Trong thời khắc điện quang hỏa thạch*, ám vệ liếc thấy một bóng người quen thuộc đang chạy tới, vội vàng cao giọng hô: “Đón lấy!” rồi tận lực ném Tam cô nương trong lòng về phía người nọ, chính mình thì bị kéo vào trong nước.
(điện quang hỏa thạch: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa.Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. Nguồn: nhà ss dieptuvi)
Lien Ngữ Hàm chỉ cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, sau đó nàng vững vàng rơi vào một vòng tay hữu lực. Nàng ngửa mặt lên, lại thấy được Lý Ung vốn đang bị nàng giam giữ trong khoang thuyền!
Lý Ung vẻ mặt nghiêm túc, mi tâm gắt gao nhíu lại, dồn khí đan điền, tung người nhảy tới một điểm đặt chân khá tốt. Liên Ngữ Hàm khẽ hít một hơi, biết lúc này không phải thời điểm nói chuyện, chỉ có thể tận lực bảo trì tư thế bất động, hết thảy chờ thoát khốn rồi nói.
Khi người An quốc công phủ đang trốn chạy, thủy phỉ phái một chiếc thuyền vòng ra phía sau bọn họ, canh chừng nhằm bắt những quý nhân đang chạy trốn này, dù để đổi bạc hay giết chết đều được, tóm lại không thể thả.
Nơi này động tĩnh không nhỏ, thủy phỉ cũng có đầu óc, thấy cao thủ khinh công đang che chở người nào đó, liền kết luận nhất định đó là nhân vật trọng yếu. Nghĩ vậy, mũi tên được châm lửa liên tiếp phóng sang, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Khi thấy người được che chở chỉ là một tiểu hài tử, đầu lĩnh thủy phỉ ra lệnh đổi sang mũi tên thông thường, nhất thời, một trận mưa tên ập đến.
Tuy Lý Ung có võ nghệ cao cường, nhưng phải lo lắng cho tiểu cô nương trong ngực, hơn nữa trình độ thủy chiến của hắn không tốt lắm, không thể thi triển khinh công linh hoạt, tránh trái tránh phải cuối cùng vẫn trúng một tên ngang lưng.
Mũi tên đâm vào da thịt, chân khí Lý Ung nhất thời bị kiềm hãm, ùm một tiếng, mang theo Liên Ngữ Hàm rơi vào trong nước.
Đang là đêm khuya không có ánh mặt trời, mây đen che phủ, nước sông đen như mực chỉ dao động một chút, sau đó lại trở về dòng chảy như cũ. Mà bên mạn thuyền khác, trận chiến với thủy phỉ đang diễn ra kịch liệt.
Trước khi ngất đi, nước sông đã tràn ngập miệng mũi Liên Ngữ Hàm. Nàng chân chính là con vịt lên cạn, cả hai đời đều không biết bơi lội, đối với nước có một loại sợ hãi theo bản năng. May mà Lý Ung nhanh chóng quyết định gõ nàng hôn mê, không thì thủy phỉ chưa kịp đuổi theo, nàng đã chết đuối trước rồi.
Khi tỉnh lại, nàng không lập tức mở mắt mà nhắm mắt cảm nhận sự khác thường quanh thân thể – mặc trên người nàng không phải thứ tơ lụa gấm vóc mịn màng bóng loáng như mây, mà là chất vải hơi thô ráp, chăn đệm nàng đang nằm lên cùng được chế từ vải thô, may mà tương đối sạch sẽ, tỏa ra hương vị xà phòng và mùi nắng.
Từ khi cứu được cặp phụ nữ (cha và con gái) kia, đã hai ngày rồi Tạ An chưa lên trấn bày quán. Hắn vốn là một người đọc sách, trước kia khi hoàn cảnh gia đình còn tốt hắn từng đi học vài năm, sau này phụ mẫu lần lượt nhiễm bệnh, tiêu tốn toàn bộ tài sản dành dụm cũng không trị khỏi được, hai người nắm tay rời khỏi nhân gian để lại Tạ An – một tiểu tử choai choai mười sáu mười bảy tuổi và gian nhà trống rỗng. Không thể tiếp tục đọc sách, thân thể Tạ An yếu ớt không làm được công việc nhà nông, chỉ có thể ngày ngày lên trấn trên bày quán giúp người chép sách kiếm chút tiền qua ngày.
Chạng vạng hôm kia, cặp phụ nữ đó ngã trước cửa nhà hắn, hắn xem xét hai người, thấy sắc mặt người trung niên trắng bệch dọa người, trên lưng còn có một lỗ máu, dọa hắn sợ run. Còn tiểu cô nương có vẻ tốt hơn chút, được bảo hộ rất tốt, chỉ hôn mê bất tỉnh.
Trường hợp này nếu đổi thành người khác, thấy chết không cứu còn tốt, tám phần còn phun nước miếng nói xui xẻo. May mắn Tạ An là người thành thật, hay mềm lòng, đám thỏ con sóc con hắn từng cứu nhiều không đếm xuể. Nay có hai người sống sờ sờ ngã trước cửa nhà hắn, hắn không hề do dự ôm tiểu cô nương vào phòng, lại chạy ra gắng sức kéo hán tử trung niên kia vào.
Tuy Lý Ung bị thương nặng, nhưng dù sao hắn cũng là ám vệ, khả năng khôi phục rất tốt, lại có nền tảng công phu, qua vài canh giờ đã tỉnh. Hiểu rõ hoàn cảnh bản thân hiện tại, hắn liên tục cảm tạ ân nhân cứu mạng, sau đó canh chừng bên giường Liên Ngữ Hàm một tấc không rời.
Lien Ngữ Hàm mở mắt ra đã thấy gương mặt tiều tụy của Lý Ung, cả khi bị giam mấy ngày trong khoang thuyền cũng không thấy hắn tiều tụy như vậy. Thấy Liên Ngữ Hàm tỉnh lại, hán tử luôn nghiêm túc lại rớt nước mắt, nức nở nói: “Tiểu điện hạ, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh…”
“…” Liên Ngữ Hàm há miệng thở dốc muốn nói gì đó, phát hiện cổ họng mình rất khó chịu, Lý Ung thấy thế vội vàng bưng một chén nước qua, “Ngài muốn uống nước?”
Liên Ngữ Hàm gật đầu, Lý Ung đưa tay nâng nàng dậy, cẩn thận cho nàng uống nước, vừa nhìn vừa tự trách: “Ủy khuất ngài, vùng thôn quê hoang dã chỉ có vậy, may mà nước cũng sạch sẽ…”
Dòng nước mát lạnh thấm ướt cổ họng khô khốc, Liên Ngữ Hàm chậm rãi uống hơn nửa chén nước, sau đó lắc lắc đầu không uống nữa. Lý Ung hiểu ý, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, đặt chén nhỏ lên ghế cạnh đó rồi mới trở lại bên giường.
Liên Ngữ Hàm tựa nửa người lên thành giường, đưa mắt quan sát xung quanh. Đây là một gian phòng có vẻ hơi cũ, trong phòng ngoài một giường, hai ghế và vài chiếc rương gỗ xếp chồng lên nhau thì không còn đồ vật gì khác. So sánh với đám rương hòm chồng đống kia, chiếc giường nàng đang nằm vẫn còn gọn gàng chán, nhưng không phải được chế tạo từ loại chất liệu tốt đẹp gì, càng không liên quan gì đến hai chữ ‘tinh xảo’.
Hai đời nàng sống trong nhung lụa, đã bao giờ đi đến một địa phương nghèo khó như vậy, nhất thời cảm thấy mới lạ.
Nàng nghĩ ngợi hồi lâu sau đó quay sang hỏi Lý Ung vẫn đứng trước giường đợi lệnh: “Vừa rồi sao ngươi lại gọi ta là ‘điện hạ’?”
Lý Ung ngây người, lúng túng nửa ngày mới lắp bắp nói: “Ngài… ngài là Huyện chủ, thân phận cao quý…”
“Không đúng!” Liên Ngữ Hàm ngắt lời hắn, ánh mắt trong trẻo: “Không sống trong cung sao có thể xưng hô ‘điện hạ’? Ngươi không nên coi ta là tiểu hài tử dễ lừa gạt!” Thấy Lý Ung còn muốn giải thích, trên trán toát mồ hôi lạnh, nàng mỉm cười: “Thôi được rồi, ta không hỏi ngươi chuyện này nữa. Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Điều này ngươi có thể trả lời chứ?”
Lý Ung thở phào nhẹ nhõm, uổng hắn thân là ám vệ, đã sống từng ấy năm, kinh lịch qua nhiều chuyện thế mà tiểu chủ tử tinh linh cổ quái này mỗi lần đều có thể khiến hắn á khẩu không trả lời được.
“Ngài hiện đang ở thôn nhỏ dưới chân núi Phượng Đài tại Hoài Nam phủ, ngày ấy sau khi rơi xuống nước…”
Lý Ung vừa bắt đầu nói, ‘Két’ một tiếng, cửa mở. Một thư sinh tuấn tú khoảng mười bảy mười tám tuổi bưng chén tiến vào. Nhìn thấy Liên Ngữ Hàm ngồi tựa trên giường, hắn có chút ngạc nhiên: “A! Tiểu cô nương đã tỉnh?”
Lý Ung thấy hắn bước vào thì không kể nữa, giải thích với Liên Ngữ Hàm:“Vị này là Tạ An Tạ công tử, chính hắn đã cứu ngài… cứu chúng ta. Nơi này chính là nhà của Tạ công tử, mấy ngày nay chúng ta đều nhờ vào Tạ công tử thu lưu (thu nhận và giúp đỡ).”
Tạ An nghe Lý Ung nói vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu:“Chẳng qua là một cái nhấc tay thôi…”
Liên Ngữ Hàm nghiêm túc nói lời cảm tạ, Tạ An liên tục khoát tay, lại nhớ đến chiếc chén trên tay, vội nói: “Ta nấu cho Lý cô nương một chén canh trứng gà, cô nương rơi xuống nước hôn mê, đã không ăn uống mấy ngày rồi, bây giờ nên tẩm bổ một chút.”
Lý cô nương? Liên Ngữ Hàm kinh ngạc liếc sang Lý Ung, ai ngờ Lý Ung còn tỏ vẻ kinh ngạc hơn nàng: “Tạ công tử, có lẽ ngài đã hiểu lầm rồi, lúc trước ta quên không nói…”
Liên Ngữ Hàm biết hắn định nói cái gì, dứt khoát ngắt lời hắn, tươi cười nói với Tạ An: “Tạ đại ca, Lý thúc thúc là thế thúc (*) của muội, muội họ Liên.”
(*) Người chú thuộc gia đình khác không có quan hệ họ hàng, nhưng hai gia đình thân thiết qua lại vài đời.
/86
|