Truyện có tên gốc là Người Ngọc.
Liên Ngữ Hàm có xuất thân của tiểu thư khuê các, cũng có tên của thiên kim tiểu thư nhưng lại có một gương mặt hồng nhan hoạ thuỷ, ôm một tấm lòng giữa hai nơi…
**SPOILER***
Lời editor:
Biết đến “Người Ngọc” qua lời giới thiệu của 1 người bạn, đầu tiên ta cảm thấy khá tò mò. Vì bạn ta là một người cực kỳ kén chuyện mà giờ hết lời khen một bộ thế này không tò mò mới lạ.
Nữ chính Liên Ngữ Hàm là một nữ chính kì lạ nhất ta biết. Và bộ “Người Ngọc” cũng là một bộ trọng sinh lạ nhất ta từng đọc. Nếu nói Liên Ngữ Hàm là con cưng của trời cũng không ngoa (nguyên văn: “người thắng 100%”) Nàng có xuất thân hiển quý, ở nhà là bảo bối của cả gia đình, lại có nhan sắc khuynh thành, vào cung được hoàng đế chuyên sủng hơn mười năm. Một người được ưu ái hết mức như thế lại có một tính tình lập dị, có thể mô tả bằng các từ sau: ích kỷ, vô tình, ngạo mạn…
“Nhiều người đối với nàng tốt như vậy, nhiều người hận không thể móc tim móc phổi ra cho nàng, toàn bộ nàng không thèm đếm xỉa đến.”
Nàng là người chỉ có hứng thú với những chuyện thú vị, còn chuyện hay người không thú vị thì không thèm để vào mắt. Kiếp trước, thân là thiên kim của Quốc công phủ, nàng một đường miệt thị những người xung quanh, một đường tiêu sái sống đến năm 16 tuổi. Năm 16 tuổi ấy, đột nhiên Liên Ngữ Hàm thấy cuộc sống không còn gì thú vị, dự định trốn vào Phật môn đến cuối đời. Cha mẹ nàng vắt óc nghĩ hết cách, cuối cùng Liên lão ba lấy việc “làm cho mọi người trong thiên hạ đều quỳ xuống trước con” (nàng rất ghét phải dập đầu hành lễ) khơi gợi hứng thú của khuê nữ, ngăn cản thảm kịch đệ nhất mỹ nhân của kinh thành trở thành đầu trọc =)))
Vì thế nàng vào cung. Vào cung mười năm, hoàng đế chuyên sủng, một đường bay lên Hoàng Quý Phi. Cuối cùng, mục tiêu lúc trước đã hoàn thành, cuộc sống lại không còn ý nghĩa. Nàng tự sát vì cảm thấy nhàm chán. Nàng dùng một tháng để cử hành cho chính mình một tang lễ cực kỳ hoa lệ – thiêu cả cung Triêu Dương. Thậm chí, để tránh việc được cứu thoát, trước khi chết nàng còn uống 1 ly rượu độc cho chắc ăn.
Thế rồi nàng trọng sinh. Nàng dần dần hiểu ra được những gì mình đã bỏ lỡ. Nàng hiểu ra mọi thứ mình có đều do mọi người trao cho, vì thế nàng cố hết sức để thay đổi những việc đáng tiếc xảy ra ở kiếp trước.
Đến đây các nàng đã hiểu vì sao ta thấy bộ trọng sinh này lạ rồi chứ? Các bộ trọng sinh (cổ đại) khác phần lớn là báo thù nhưng ở bộ này việc nữ 9 trọng sinh như để nàng có tình cảm hơn (yêu ghét đau khổ), biết trân trọng và không dẫm đạp lên tấm lòng của những người yêu thương mình nữa.
Còn về nam chính vẫn là Hoàng Thượng ở kiếp trước. Khổ thân nam 9 lắm lắm ý, kiếp trước hết lòng hết dạ với Liên Ngữ Hàm, khi thấy cung điện bốc cháy muốn lao vào cứu nhưng bị quần thần ngăn cản, sau đó phun một ngụm máu, từ đó mới hơn bốn mươi mà thân thể khoẻ mạnh lung lay sắp đổ. Nam chính cũng trọng sinh trở về năm 14 tuổi (Ngữ Hàm 6 tuổi), anh quyết định buông tay. Thế nhưng không thể kìm nén được tình cảm của mình, anh vẫn cho một đội ám vệ bảo vệ nàng, ngày ngày đợi tin tức của người ấy từ nơi xa xôi. Đường đường là một đấng quân vương, nam 9 yêu chết đi sống lại, bị nữ 9 làm cho đau lòng bi thương khóc lên khóc xuống, bị nữ 9 mấy lần từ bỏ vẫn là một lòng đi theo.