Tuần trước Phương Hinh đã được chuyển đến phòng bệnh thường để theo dõi, theo như lời của bác sĩ, tình trạng của cô có chút chuyển biến tốt.
Bình thường, không phải là Hoàng Tống Hiên thì sẽ là Hạ Miên tới đây chăm sóc cô, lâu lâu lại xuất hiện một thanh niên cao ráo khác, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn Phương Hinh sau đó lại không nói gì thêm nữa.
Phương Đường và vợ của ông ấy đã bán căn biệt thự đó đi, bây giờ bọn họ không còn muốn xem tivi hay đọc báo bởi mặt mũi bây giờ cũng không còn để có thể ngước lên xem cái xấu của bản thân mình được.
Món nợ chồng chất lên đến một con số cao chót vót, nếu không phải vì đối phương quá thâm sâu và nham hiểm thì công ty mà Phương Đường cất công gầy dựng bao nhiêu lâu nay sẽ không đổ sông đổ bể như vậy.
Bà Phương thân thể càng lúc càng suy yếu, bà lọ mọ đi đến phòng bệnh con gái, nhìn vào trong đã thấy bóng lưng người chồng người cha đã nặng trĩu với nhiều gánh nặng, mệt mỏi.
Nghe tiếng bước chân, ông cũng biết có người đi vào.
- Bác sĩ nói vài ngày nữa con bé sẽ sớm tỉnh lại.
- Vậy thì tốt, hôm nay tôi chuyển xong đồ đạc về quê rồi, sau này chúng ta sẽ sống ở đó.
- Ừ.
Tiếng “ừ” lạnh nhạt và nhẹ như gió như mây không còn chút sức lực của Phương Đường càng khiến vợ ông trở nên lo lắng.
- Còn chuyện người đã hại con bé thành ra thế này, cảnh sát nói thế nào rồi.
Phương Đường chỉ thở dài, nhẹ giọng nói.
- Gia đình chúng ta thành ra thế này, e là không ai giúp đỡ. Nếu có tìm ra người ta, với thân phận của chúng ta thì có khả năng tống kẻ đó vào tù không?
Lúc trước, khi Phương gia vẫn còn địa vị, việc tìm ra kẻ ám sát đã rất khó, bây giờ lại càng khó hơn.
Hơn nữa xung quanh khu vực của ra vụ việc không có một chiếc camera nào, điều duy nhất hy vọng được là lời khai của Phương Hinh.
Gần giữa trưa, ông bà Phương từ bệnh viện đi ra lại vô tình gặp một thanh niên trẻ, là người mà Phương Đường rất hay để ý, đã nhiều lần tới đây chăm sóc Phương Hinh.
Ông chỉ ngoái đầu nhìn lại, mà Chu Dật dường như không hề để ý.
Nam thanh niên này ông đã nhìn thấy khi cậu ta đi chung với Hoàng Tống Hiên, xem ra cũng không hẳn là kẻ xấu.
Chu Dật đặt một ít hoa tươi lên trên bàn, anh mở nhẹ tấm cửa sổ cho thoáng khí, vừa quay đầu lại đã thấy Hoàng Tống Hiên đứng đó từ lúc nào không hay.
- Cậu tới từ khi nào? Sao không phát ra tiếng động gì hết vậy?
Anh hơi lúng túng, mà Hoàng Tống Hiên lại rất bình tĩnh.
- Con người tôi đã vốn yên tĩnh như vậy mà.
Hoàng Tống Hiên chậm rãi ngồi xuống ghế gần sát giường bệnh, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt cũng không thể không liếc nhìn bình hoa nhỏ tươi rói mà Chu Dật vừa đem tới.
Chu Dật đi tới gần giường bệnh, lời nói có ý thăm dò.
- Tôi còn tưởng cậu phải ngủ đến ít nhất là đến chiều mới dậy.
- Bình thường là vậy. Nhưng mà bây giờ tôi còn nghĩ tới bạn gái đang nằm viện nên không thể mặc kệ được. Cậu nói có đúng không?
Hoàng Tống Hiên nâng mắt lên nhìn Chu Dật, anh ta lại cố ý né tránh ánh mắt của Hoàng Tống Hiên, rõ ràng là không dám đối mặt.
Vào tiết trời mùa đông năm ấy, khi cuộc thi môn Toán cấp tỉnh kết thúc, Hoàng Tống Hiên vì có năng lực hơn Chu Dật mà chễm chệ giành giải nhất, tuy Chu Dật chỉ đạt giải hai nhưng thành tích vẫn cao hơn rất nhiều người.
Có thể gọi là dưới một người trên vạn người, nhưng thời điểm đó, dù là giải 2, giải 3, hay giải 4 thì đều không được chú ý. Bởi khi ấy, người đứng vị trí thứ nhất đã dành được rất nhiều sự ngưỡng mộ và khen ngợi, đó là đỉnh cao của hào quang mà nhiều người ao ước.
Có lẽ từ đầu, Hoàng Tống Hiên đã hơn anh một bậc, từ tất cả mọi chuyện. Nhưng ở con người, ai cũng có nhiều con đường, không ai lại đi trên một con đường không thuộc về mình.
Ngay bây giờ cũng vậy, sự chùn bước của Chu Dật về tình yêu chính là sự thất bại về cuộc thi Toán cấp tỉnh trung học của vài năm về trước.
Chu Dật đang đi lại vết xe đổ của mình.
- Có lẽ tôi đã làm sai rồi, cuộc đời tôi, tôi nên làm chủ mới đúng.
Hoàng Tống Hiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt chất chứa rất nhiều nỗi niềm của Chu Dật.
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Không có gì, chăm sóc cô ấy đi.
Chu Dật hơi đảo mắt, anh không nhìn Phương Hinh nữa, lẳng lặng bước ra ngoài.
Từ khi quen biết Hoàng Tống Hiên, Chu Dật vẫn luôn xem anh là mục tiêu phấn đấu, nhưng đó không còn là mục tiêu khi anh quá áp đặt bản thân mình vào vị trí của anh.
Cái gì Hoàng Tống Hiên làm được, anh đều phải làm được.
Càng trưởng thành, mỗi một đạo lý Chu Dật càng ngộ ra.
Tối đến Hoàng Tống Hiên sau khi hoàn thành xong tiết học thì đi thẳng đến bệnh viện. Những buổi học đầu năm của tân sinh viên không quá vất vả, quan trọng nhất vẫn là hòa nhập tân sinh viên với môi trường đại học.
Bình thường, không phải là Hoàng Tống Hiên thì sẽ là Hạ Miên tới đây chăm sóc cô, lâu lâu lại xuất hiện một thanh niên cao ráo khác, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn Phương Hinh sau đó lại không nói gì thêm nữa.
Phương Đường và vợ của ông ấy đã bán căn biệt thự đó đi, bây giờ bọn họ không còn muốn xem tivi hay đọc báo bởi mặt mũi bây giờ cũng không còn để có thể ngước lên xem cái xấu của bản thân mình được.
Món nợ chồng chất lên đến một con số cao chót vót, nếu không phải vì đối phương quá thâm sâu và nham hiểm thì công ty mà Phương Đường cất công gầy dựng bao nhiêu lâu nay sẽ không đổ sông đổ bể như vậy.
Bà Phương thân thể càng lúc càng suy yếu, bà lọ mọ đi đến phòng bệnh con gái, nhìn vào trong đã thấy bóng lưng người chồng người cha đã nặng trĩu với nhiều gánh nặng, mệt mỏi.
Nghe tiếng bước chân, ông cũng biết có người đi vào.
- Bác sĩ nói vài ngày nữa con bé sẽ sớm tỉnh lại.
- Vậy thì tốt, hôm nay tôi chuyển xong đồ đạc về quê rồi, sau này chúng ta sẽ sống ở đó.
- Ừ.
Tiếng “ừ” lạnh nhạt và nhẹ như gió như mây không còn chút sức lực của Phương Đường càng khiến vợ ông trở nên lo lắng.
- Còn chuyện người đã hại con bé thành ra thế này, cảnh sát nói thế nào rồi.
Phương Đường chỉ thở dài, nhẹ giọng nói.
- Gia đình chúng ta thành ra thế này, e là không ai giúp đỡ. Nếu có tìm ra người ta, với thân phận của chúng ta thì có khả năng tống kẻ đó vào tù không?
Lúc trước, khi Phương gia vẫn còn địa vị, việc tìm ra kẻ ám sát đã rất khó, bây giờ lại càng khó hơn.
Hơn nữa xung quanh khu vực của ra vụ việc không có một chiếc camera nào, điều duy nhất hy vọng được là lời khai của Phương Hinh.
Gần giữa trưa, ông bà Phương từ bệnh viện đi ra lại vô tình gặp một thanh niên trẻ, là người mà Phương Đường rất hay để ý, đã nhiều lần tới đây chăm sóc Phương Hinh.
Ông chỉ ngoái đầu nhìn lại, mà Chu Dật dường như không hề để ý.
Nam thanh niên này ông đã nhìn thấy khi cậu ta đi chung với Hoàng Tống Hiên, xem ra cũng không hẳn là kẻ xấu.
Chu Dật đặt một ít hoa tươi lên trên bàn, anh mở nhẹ tấm cửa sổ cho thoáng khí, vừa quay đầu lại đã thấy Hoàng Tống Hiên đứng đó từ lúc nào không hay.
- Cậu tới từ khi nào? Sao không phát ra tiếng động gì hết vậy?
Anh hơi lúng túng, mà Hoàng Tống Hiên lại rất bình tĩnh.
- Con người tôi đã vốn yên tĩnh như vậy mà.
Hoàng Tống Hiên chậm rãi ngồi xuống ghế gần sát giường bệnh, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt cũng không thể không liếc nhìn bình hoa nhỏ tươi rói mà Chu Dật vừa đem tới.
Chu Dật đi tới gần giường bệnh, lời nói có ý thăm dò.
- Tôi còn tưởng cậu phải ngủ đến ít nhất là đến chiều mới dậy.
- Bình thường là vậy. Nhưng mà bây giờ tôi còn nghĩ tới bạn gái đang nằm viện nên không thể mặc kệ được. Cậu nói có đúng không?
Hoàng Tống Hiên nâng mắt lên nhìn Chu Dật, anh ta lại cố ý né tránh ánh mắt của Hoàng Tống Hiên, rõ ràng là không dám đối mặt.
Vào tiết trời mùa đông năm ấy, khi cuộc thi môn Toán cấp tỉnh kết thúc, Hoàng Tống Hiên vì có năng lực hơn Chu Dật mà chễm chệ giành giải nhất, tuy Chu Dật chỉ đạt giải hai nhưng thành tích vẫn cao hơn rất nhiều người.
Có thể gọi là dưới một người trên vạn người, nhưng thời điểm đó, dù là giải 2, giải 3, hay giải 4 thì đều không được chú ý. Bởi khi ấy, người đứng vị trí thứ nhất đã dành được rất nhiều sự ngưỡng mộ và khen ngợi, đó là đỉnh cao của hào quang mà nhiều người ao ước.
Có lẽ từ đầu, Hoàng Tống Hiên đã hơn anh một bậc, từ tất cả mọi chuyện. Nhưng ở con người, ai cũng có nhiều con đường, không ai lại đi trên một con đường không thuộc về mình.
Ngay bây giờ cũng vậy, sự chùn bước của Chu Dật về tình yêu chính là sự thất bại về cuộc thi Toán cấp tỉnh trung học của vài năm về trước.
Chu Dật đang đi lại vết xe đổ của mình.
- Có lẽ tôi đã làm sai rồi, cuộc đời tôi, tôi nên làm chủ mới đúng.
Hoàng Tống Hiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt chất chứa rất nhiều nỗi niềm của Chu Dật.
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Không có gì, chăm sóc cô ấy đi.
Chu Dật hơi đảo mắt, anh không nhìn Phương Hinh nữa, lẳng lặng bước ra ngoài.
Từ khi quen biết Hoàng Tống Hiên, Chu Dật vẫn luôn xem anh là mục tiêu phấn đấu, nhưng đó không còn là mục tiêu khi anh quá áp đặt bản thân mình vào vị trí của anh.
Cái gì Hoàng Tống Hiên làm được, anh đều phải làm được.
Càng trưởng thành, mỗi một đạo lý Chu Dật càng ngộ ra.
Tối đến Hoàng Tống Hiên sau khi hoàn thành xong tiết học thì đi thẳng đến bệnh viện. Những buổi học đầu năm của tân sinh viên không quá vất vả, quan trọng nhất vẫn là hòa nhập tân sinh viên với môi trường đại học.
/66
|