Thư pháp có chín thế: lạc bút, chuyển bút, tàng phong, tàng đầu, hộ vĩ, tật thế, lược bút, sáp thế, hoành lân thụ lặc. Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi đang đứng trên ghế đẩu viết chữ, hắn dừng lại một chút. Kiếp trước, khi hắn lấy danh nghĩa nhập môn dạy 'nàng' viết chữ, đáng tiếc khi đó hắn chỉ dạy qua loa, làm hại Phương Cẩn Chi trở về còn phải thức đêm tự học.
Phàm là đặt bút viết chữ, đều lấy trên che dưới, lấy dưới kéo lên trên, làm nổi bật hình dáng, không dùng thế tựa lưng. Cho dù không có người dạy, bỏ công luyện tập nhiều, cũng có thể tạo ra một cảnh giới tuyệt diệu.
Phương Cẩn Chi nâng tay lên, dùng mu bàn tay vuốt lớp mồ hôi mỏng trên trán, bé đã viết chữ lớn rất lâu, rất mệt mỏi, huống chi viện tử của Lục Vô Nghiên lại nóng hơn những nơi khác rất nhiều. Bé xoay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên, sùng bái nói: Tam ca ca, huynh nói thật hay!
Lục Vô Nghiên khẽ cong ngón trỏ búng nhẹ vào trán bé một cái, nói: Đều là lời của cổ nhân, đúc kết ra ‘Chín Thế’. Một lát nữa bảo Nhập Phanh tìm cho muội, trở về học thuộc lòng.
Dạ! Phương Cẩn Chi xoay đầu lại tiếp tục viết chữ. Trong lòng bé lại không nhịn được lầm bầm: người này thật là kỳ quái, đầu tiên là mang bé đi chơi, đến khi thật sự dạy dỗ thì lại nghiêm khắc đến đáng sợ! Một chữ cũng không nhận ra thì học thuộc lòng cái gì chứ . . .
Phương Cẩn Chi nhìn xấp giấy Tuyên Thành dày cộm đã được viết xong ở bên cạnh, miệng méo xẹo.
Bàn tay đã mỏi nhừ, hai chân cũng tê dại. Phương Cẩn Chi lén lút nhìn Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách, bé không khỏi thả lỏng thắt lưng. Lục Vô Nghiên không ngẩng đầu lên, thuận tay rút một nhánh hồng mai trong chiếc bình men xanh hoa văn rồng trắng đặt trên cửa sổ, gõ một cái vào lưng Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi lập tức thẳng lưng, không dám lơ là nữa.
Còn sáu tờ, viết xong rồi nghỉ.
Biết rồi. Phương Cẩn Chi nắm chặt bút trong tay, thu hồi tinh thần, nghiêm túc viết chữ. Bé biết mình không giống các cô nương Lục gia, bọn họ có thể làm nũng, đùa bỡn, lười biếng, nhưng bé thì không được. Bé không nên có suy nghĩ lười nhác, càng phải nỗ lực hơn nữa mới đúng.
Phương Cẩn Chi chuyên chú viết từng nét từng đường bút, Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, lẳng lặng nhìn bé. Bé cũng có căn bệnh chung của những hài tử vừa mới bắt đầu học viết chữ, mực nước bám đầy trên tay, thậm chí trên cả gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Tóc tai gọn gàng cũng có chút tán loạn, một lọn tóc rơi ra buông xuống dưới, chia tầm mắt Lục Vô Nghiên ra thành hai mảnh. Hắn đã muốn đưa tay vén tóc lại cho bé từ nãy giờ, nhưng vì sợ quấy rầy bé nên lại thôi.
So với hắn, bé càng mong muốn sáu tờ giấy Tuyên Thành còn lại mau hết.
Bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đặt tờ giấy mới viết xong sang một bên, trên bàn chỉ còn lại tờ cuối cùng, hai người đồng loạt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phương Cẩn Chi lại dừng bút, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn cái trán đang che kín một lớp mồ hôi mỏng nhăn lại, Lục Vô Nghiên cũng biết trong đầu bé lại đang toan tính cái gì đó rồi.
Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên đang nhìn mình, dưới cái nhìn soi mói của hắn, bé đặt bút viết một mạch: Tam ca ca dạy Cẩn Chi viết chữ, rất mệt, nhưng cũng rất vui vẻ.
Lục Vô Nghiên đứng lên, cầm bút đỏ, khoanh tròn chữ mệt và chữ 'rất'. Rồi viết lại hai chữ chính xác ở bên cạnh, nói: Viết lại mấy chữ sai mười lần rồi mới được nghỉ.
Phương Cẩn Chi nắm tay gõ lên đầu mình một cái, nhỏ giọng lầm bầm: Biến khéo thành vụng rồi. . . . . .
Lục Vô Nghiên nén cười, nói: Dùng đúng thành ngữ, thưởng cho muội năm lần.
Dạ! Đa tạ Tam ca ca! Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, lấy mấy tờ giấy trắng mới toanh từ trong ngăn kéo, bắt đầu viết từng nét từng vạch chữ 'mệt' và chữ 'rất'.
Cuối cùng cũng viết xong! Phương Cẩn Chi đặt bút xuống, từ trên ghế đẩu nhảy xuống, chạy thẳng tới chỗ Nhập Phanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết. Tam ca ca nói viết xong sẽ có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon . . . . .
Nhập Phanh không khỏi tức cười nói: Biểu cô nương chờ một lát, nô tỳ sẽ bưng tới ngay cho người. Nhưng mà, trước tiên người cần phải rửa tay và rửa mặt đã!
Phương Cẩn Chi nghi ngờ xòe tay mình ra, mới thấy trên đó đều là vết mực nước, bẩn thỉu. Bé lập tức đỏ mặt, thật xấu hổ.
Nhập Phanh bưng nước ấm vào, Phương Cẩn Chi vừa định thả đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào, thì bị Lục Vô Nghiên chụp lấy cổ tay. Lục Vô Nghiên thấm ướt khăn gấm, cẩn thận lau sạch vết mực trên mặt cho Phương Cẩn
Phàm là đặt bút viết chữ, đều lấy trên che dưới, lấy dưới kéo lên trên, làm nổi bật hình dáng, không dùng thế tựa lưng. Cho dù không có người dạy, bỏ công luyện tập nhiều, cũng có thể tạo ra một cảnh giới tuyệt diệu.
Phương Cẩn Chi nâng tay lên, dùng mu bàn tay vuốt lớp mồ hôi mỏng trên trán, bé đã viết chữ lớn rất lâu, rất mệt mỏi, huống chi viện tử của Lục Vô Nghiên lại nóng hơn những nơi khác rất nhiều. Bé xoay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên, sùng bái nói: Tam ca ca, huynh nói thật hay!
Lục Vô Nghiên khẽ cong ngón trỏ búng nhẹ vào trán bé một cái, nói: Đều là lời của cổ nhân, đúc kết ra ‘Chín Thế’. Một lát nữa bảo Nhập Phanh tìm cho muội, trở về học thuộc lòng.
Dạ! Phương Cẩn Chi xoay đầu lại tiếp tục viết chữ. Trong lòng bé lại không nhịn được lầm bầm: người này thật là kỳ quái, đầu tiên là mang bé đi chơi, đến khi thật sự dạy dỗ thì lại nghiêm khắc đến đáng sợ! Một chữ cũng không nhận ra thì học thuộc lòng cái gì chứ . . .
Phương Cẩn Chi nhìn xấp giấy Tuyên Thành dày cộm đã được viết xong ở bên cạnh, miệng méo xẹo.
Bàn tay đã mỏi nhừ, hai chân cũng tê dại. Phương Cẩn Chi lén lút nhìn Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách, bé không khỏi thả lỏng thắt lưng. Lục Vô Nghiên không ngẩng đầu lên, thuận tay rút một nhánh hồng mai trong chiếc bình men xanh hoa văn rồng trắng đặt trên cửa sổ, gõ một cái vào lưng Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi lập tức thẳng lưng, không dám lơ là nữa.
Còn sáu tờ, viết xong rồi nghỉ.
Biết rồi. Phương Cẩn Chi nắm chặt bút trong tay, thu hồi tinh thần, nghiêm túc viết chữ. Bé biết mình không giống các cô nương Lục gia, bọn họ có thể làm nũng, đùa bỡn, lười biếng, nhưng bé thì không được. Bé không nên có suy nghĩ lười nhác, càng phải nỗ lực hơn nữa mới đúng.
Phương Cẩn Chi chuyên chú viết từng nét từng đường bút, Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, lẳng lặng nhìn bé. Bé cũng có căn bệnh chung của những hài tử vừa mới bắt đầu học viết chữ, mực nước bám đầy trên tay, thậm chí trên cả gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Tóc tai gọn gàng cũng có chút tán loạn, một lọn tóc rơi ra buông xuống dưới, chia tầm mắt Lục Vô Nghiên ra thành hai mảnh. Hắn đã muốn đưa tay vén tóc lại cho bé từ nãy giờ, nhưng vì sợ quấy rầy bé nên lại thôi.
So với hắn, bé càng mong muốn sáu tờ giấy Tuyên Thành còn lại mau hết.
Bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đặt tờ giấy mới viết xong sang một bên, trên bàn chỉ còn lại tờ cuối cùng, hai người đồng loạt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phương Cẩn Chi lại dừng bút, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn cái trán đang che kín một lớp mồ hôi mỏng nhăn lại, Lục Vô Nghiên cũng biết trong đầu bé lại đang toan tính cái gì đó rồi.
Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên đang nhìn mình, dưới cái nhìn soi mói của hắn, bé đặt bút viết một mạch: Tam ca ca dạy Cẩn Chi viết chữ, rất mệt, nhưng cũng rất vui vẻ.
Lục Vô Nghiên đứng lên, cầm bút đỏ, khoanh tròn chữ mệt và chữ 'rất'. Rồi viết lại hai chữ chính xác ở bên cạnh, nói: Viết lại mấy chữ sai mười lần rồi mới được nghỉ.
Phương Cẩn Chi nắm tay gõ lên đầu mình một cái, nhỏ giọng lầm bầm: Biến khéo thành vụng rồi. . . . . .
Lục Vô Nghiên nén cười, nói: Dùng đúng thành ngữ, thưởng cho muội năm lần.
Dạ! Đa tạ Tam ca ca! Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, lấy mấy tờ giấy trắng mới toanh từ trong ngăn kéo, bắt đầu viết từng nét từng vạch chữ 'mệt' và chữ 'rất'.
Cuối cùng cũng viết xong! Phương Cẩn Chi đặt bút xuống, từ trên ghế đẩu nhảy xuống, chạy thẳng tới chỗ Nhập Phanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết. Tam ca ca nói viết xong sẽ có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon . . . . .
Nhập Phanh không khỏi tức cười nói: Biểu cô nương chờ một lát, nô tỳ sẽ bưng tới ngay cho người. Nhưng mà, trước tiên người cần phải rửa tay và rửa mặt đã!
Phương Cẩn Chi nghi ngờ xòe tay mình ra, mới thấy trên đó đều là vết mực nước, bẩn thỉu. Bé lập tức đỏ mặt, thật xấu hổ.
Nhập Phanh bưng nước ấm vào, Phương Cẩn Chi vừa định thả đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào, thì bị Lục Vô Nghiên chụp lấy cổ tay. Lục Vô Nghiên thấm ướt khăn gấm, cẩn thận lau sạch vết mực trên mặt cho Phương Cẩn
/192
|