Hôm nay là ngày Sharon lên diện kiến hoàng đế của Dulistal.
Cô dậy sớm, tắm rửa và mặc bộ váy lụa thướt tha mà cung nữ chuẩn bị cho mình, mặc dù lệnh diện kiến là trước bữa trưa, nhưng cô đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ việc ngồi chờ có người đến hộ tống là đi.
Bác sĩ Nolan cũng đến phòng cô kiểm tra vết thương, hôm qua mải chơi nên cô chỉ thấy hơi đau, không đáng lo ngại.
Sharon rảnh rỗi nhìn ngắm quang cảnh xung quanh cung điện qua ban công, cô đưa tay lên cổ sờ mặt dây chuyền theo thói quen, nhưng rồi phát hiện ra... chiếc vòng thạch lam đã biến mất.
Cô lục tung khắp phòng ngủ, kể cả gầm giường cũng lục soát kín kẽ, sau đó là đến phòng tắm, bất chấp chiếc váy lụa xinh đẹp trên người, cô lội xuống cái bồn tắm to gần bằng một hồ nước để tìm kiếm, xác định là không thấy.
Từ đêm hôm xảy ra sự cố ở lễ hội đến nay còn chưa tới ba ngày, thế mà cô hoàn toàn lơ đễnh, mất một thứ quan trọng như thế mà không hề hay biết, nói đúng hơn là cô cứ định ninh mình vẫn mang nó trên người.
Sharon khóc dở mếu dở, người ngợm tóc tai sũng nước ngồi ở thành bồn tắm không chịu bước ra ngoài.
Đến khi ở bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.
- Ê xong chưa, đến giờ diện kiến hoàng thượng rồi.
Sharon vội vã ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng tắm, bộ váy ướt nước nặng trịch cản trở bước chân của cô trong đôi giày cao gót, làm cô suýt trượt ngã mấy lần.
Marvelous đang đứng trước cửa phòng tắm, đăm chiêu ngắm nhìn bức tranh thác nước thì cánh cửa âm tường chợt mở, một người phụ nữ lao ra với tốc độ ánh sáng. Anh bị làm cho ngạc nhiên tới mức sững sờ, chỉ kịp nhìn người đó trong bộ dạng ướt sũng loạng choạng lao về phía mình rồi trượt chân ngã dúi về phía trước, rầm một cái, anh đã cảm thấy thế giới quay cuồng.
Sharon lúc lao ra ngoài, nhìn thấy Mar thì không ngạc nhiên nhưng cô đang chạy nhanh, mà anh thì đứng quá gần nên phanh gấp, kết quả là trượt ngã, đè lên người anh.
Mar nằm ngay đơ giữa sàn nhà, bị ai đó đè lên người, anh đưa tay vuốt mặt, cố kìm nén cơn tức giận.
- Cô lên cơn hả?
Sharon không đáp lại, chỉ bình tĩnh ngồi dậy, tháo đôi giày cao gót ném qua một bên, còn lầm bầm chửi giày phản chủ .
- Trời ơi, cô làm cái quái gì...
Mar kêu lên hoảng hốt, bộ quân phục đẹp đẽ phẳng phiu của anh ướt nguyên mảng lớn, nhìn lại cô gái đang ngồi nhăn nhó trên sàn với đôi giày cao gót kia, Mar vuốt mặt lần hai.
- Cô đang làm cái trò gì vậy, mới nhảy xuống bơi trong bồn tắm hả?
- Mặc kệ tôi. - Sharon đứng dậy, kiếm một cái ghế ngồi xuống rồi dùng ma lực hệ hoả của mình hong khô quần áo trên người.
Mar đứng dậy, nhìn đồng hồ, cũng may là anh đến sớm, chứ nếu không sẽ bị chém đầu vì muộn giờ mất.
Khi thấy Sharon đã hong khô người, Mar hất hàm chỉ vào bộ quân phục của mình.
- Làm khô luôn cho tôi!
Sharon lườm anh một cái rồi cũng bỏ chút hảo tâm giúp đỡ.
Xong xuôi, cô nhìn lại mình trong gương, mái tóc lúc nãy được người hầu búi gọn gàng với chiếc kẹp hoa vô cùng xinh xắn giờ đã tan tành. Cô tháo chiếc kẹp, dùng lược chải lại, nhưng không biết búi lên thế nào đành để xoã, lộ ra mấy lọn tóc rực rỡ màu sắc.
- Cô nhuộm tóc khi nào vậy? - Mar trố mắt nhìn, lúc cô xoã tóc nhìn cứ thế nào ấy, hoang dã hơn chăng?
- Muộn giờ rồi, đi thôi! - Sharon phớt lờ anh ta, quay sang gục giã.
Mar không thèm nói lại, ai bảo mình tốt bụng quá làm chi, bế cô ta đến bệnh xá hoàng gia muốn rụng cánh, để rồi bị nhà vua phái đến bắt hộ tống này nọ, thế mà ai kia còn vênh váo chảnh choẹ. Oan gia ngõ hẹp mà.
-•-•-•-•-
Đại sảnh phòng thiết triều, cung điện Dulistal.
Lúc này nhà vua đang ngồi trên ngai vàng, hai bên có hộ vệ và một hàng người hầu vây quanh. Ngài mặc bộ y phục vua chúa truyền thống của vương quốc, đầu đội vương miện, tuy đã có tuổi, nhưng trông ngài vẫn khoẻ mạnh và phong độ.
- Tham kiến hoàng thượng. - Sharon nhún gối hành lễ (cái này là Mar chỉ).
- Ta mong được gặp ngươi lâu rồi, nào, ngồi đi. - Nhà vua niềm nở nói, tay hướng về phía chiếc ghế bạc phía bên trái.
- Tạ ơn hoàng thượng. - Sharon thận trọng ngồi xuống ghế, mọi động tác đều nhẹ nhàng uyển chuyển, mặc dù không giỏi lễ nghi nhưng cô mong là mình hành xử lịch thiệp để không bị mất mặt.
Mar đứng sau ghế của Sharon, thầm hờn tủi, cô gái này sao may mắn vậy chứ, ghế bên trái luôn là chỗ ngồi có cấp bậc cao hơn ghế bên phải, không phải ai cũng được ngồi, điều đó còn thể hiện địa vị và tầm quan trọng của người an toạ, rõ ràng nhà vua rất coi trọng cô gái này.
- Vết thương của ngươi sao rồi? - Nhà vua nhìn Sharon một hồi rồi hỏi.
- Dạ, vết thương của thần đã đỡ rất nhiều, giờ đang lên da non. - Sharon cúi đầu đáp.
- Chà, tốc độ hồi phục rất đáng kinh ngạc. - Nhà vua vuốt cằm nghĩ nghĩ, mới hai ngày mà một vết thương như thế đã lên da non, ma lực không tồi.
- Đều nhờ đặc ân của hoàng thượng ạ.
- Ha, theo ta đoán thì ngươi chỉ mới 16, 17 tuổi thôi đúng không?
- Vâng, thần 16 tuổi.
- Còn trẻ mà đã tài giỏi và dũng cảm vậy rồi, hành động của ngươi ở buổi lễ khiến ta rất cảm kích. - Gương mặt của hoàng đế hết sức thân thiện, ngài phẩy tay, lập tức một người hầu tiến đến, trên tay bưng sẵn một khay rượu.
- Ta muốn mời ngươi một ly Rosani, gửi lời hiếu khách của ta tới ngươi và đảo quốc Navara láng giềng.
Hoàng đế tự tay rót rượu vào hai chiếc ly bằng vàng nạm kim cương cầu kì. Rượu Rosani làm từ loại nho và mâm xôi thượng đẳng, công thức lên men cầu kì và khắt khe.
Theo phong tục của Dulistal, chỉ mời rượu vào những dịp đặc biệt, mà phải là khách quý mới được. Nay chính tay hoàng đế mời loại rượu truyền thống được duyệt vào hàng đệ nhất, ngài đã coi Sharon như một thượng khách, có thể nói là ngang hàng với vương tôn quý tộc.
Người hầu mang ly rượu đến, còn cầu kì quỳ bằng một chân, hai tay cầm khay rượu giơ cao như đang nâng một vật trân quý. Sharon nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu cung kính.
- Đa tạ đức vua. - Đợi hoàng đế uống trước, cô mới từ từ đưa ly lên môi nghiêng nhẹ, thứ chất lỏng màu mận chín chạm vào đầu lưỡi, ngọt ngào chảy qua cuống họng, hương vị nồng nàn quyến rũ, trên đời khó có loại rượu nào sánh bằng. Sharon không sành về rượu, nhưng cô hoàn toàn bị nó khuất phục, đúng là mê hoặc lòng người hơn bất kì loại cám dỗ nào.
Nhìn biểu cảm thất thần của Sharon, đức vua mỉm cười hài lòng, rượu Rosani ở Dulistal là đệ nhất thiên hạ, các nước trên thế giới đổ xô về đây nhập khẩu hằng năm một lượng không ít, mang lại giá trị kinh tế rất cao, cũng làm nên thương hiệu cho Rosani vang vọng năm châu.
- Cô thấy thế nào? - Nhà vua thích thú hỏi.
- Thần cũng không biết dùng từ gì để diễn tả nữa. - Sharon bối rối nhìn ly rượu trên tay. - Thần nghĩ trên đời không có loại rượu nào ngon bằng rượu của ngài.
- Quá khen rồi. - Nhà vua nhấp thêm một ngụm rượu. - Ta vừa chợt nghĩ đến một chuyện, không biết ý ngươi thế nào.
- Xin hoàng thượng cứ nói.
- Sự cố ám khí ở buổi lễ, ta đã điều tra, nguồn gốc chỉ là suy đoán khách quan nên không tiện công khai, nhưng trong số tất cả hộ vệ của ta, không một ai nhận ra nó tồn tại, bản thân mũi tên được ếm bùa che giấu rất nặng, khả năng phát hiện gần như bằng không, nhưng ngươi lại có thể phát hiện ra, ta thấy ngươi rất có tiềm năng.
Nói vòng vo một hồi dài, cuối cùng nhà vua đưa ra câu kết.
- Ta muốn mời cô làm hộ vệ riêng bên cạnh ta, có được không?
Lời vừa thốt ra, cả đại sảnh gần hai mươi con người đông cứng.
Nhà vua yêu cầu một khách du lịch vô tình đỡ một mũi tên cho mình làm vệ sĩ riêng, vụ này mới nha.
Marvelous đứng bên cạnh gào thét trong lòng, người ta thi tuyển hai lần sống dở chết dở mà chưa được đứng sau mông hoàng đế, cô ta mới hào phóng đỡ một cái mũi tên mà đã được phong chức cao thế kia rồi, công bằng ở đâu hả?
- Thưa hoàng thượng, việc này... - Trái lại với Mar, Sharon hoàn toàn khó xử, nếu từ chối ngay mà không suy nghĩ thể nào cũng bị cho là phạm thượng.
- Sao? Ngươi muốn suy nghĩ thêm? - Đức vua tươi cười, chỉ nghĩ đơn giản là cô đang khiêm tốn trước mặt người khác.
Thấy hoàng đế tươi rói thế kia, chắc mẩm cô đã đồng ý, nếu giờ không từ chối ngay mà cứ để ông ta mở cờ thắng lợi thế kia thì đừng mong đến chuyện được từ chối lần hai. Cuối cùng sau khi cân nhắc lợi hại, Sharon mới thận trọng nói:
- Thưa hoàng thượng, thần xin...
Bang
Cửa phòng thiết triều đột nhiên mở toang.
Sharon chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy người hầu đã quỳ sụp xuống sàn đồng thanh.
- Tham kiến công chúa điện hạ.
Lúc này, một cô gái mới xốc váy đi vào, tuổi chỉ áng chừng 14, 15, đầu đội vương miện bằng bạc, đặc biệt xinh đẹp kiêu sa, công chúa của Dulistal giá lâm.
Không đếm xỉa tới ai, cô công chúa kiêu hãnh đi tới trước mặt nhà vua, theo sau là hai hàng người hầu, nàng ta cất lên chất giọng thánh thót.
- Phụ vương, sao người không cho con đến đây?
- Aizzz, ta đã dặn rồi, hôm nay ta bận tiếp khách quý, con không đến làm phiền được. - Hoàng đế mới nhìn thấy cô con gái cưng, mặt mày bỗng già đi mấy tuổi.
- Khách nào quý đến độ con cũng không được gặp a~ Cô công chúa quay sang, bắt gặp Sharon đang đứng với tư thế cúi đầu, nhìn không rõ dung mạo.
- Cô ấy là người đã hứng giúp hoàng thượng một mũi tên trong đêm lễ hội đó ạ. - Mar đứng bên cạnh đỡ lời.
- Sao? - Cô công chúa không khỏi sửng sốt, chuyện này cô cũng nghe loáng thoáng, vốn đã tò mò từ lâu, cô liền đi đến chỗ Sharon, hất hàm hỏi.
- Ngươi tên gì?
- Thần tên là Sharon. - Sharon vẫn cúi đầu đáp.
- Ngẩng mặt lên. - Cô công chúa ra lệnh.
Sharon làm theo.
Cô công chúa liếc mắt một cái, thấy nhan sắc cũng chẳng có gì đáng nói, vậy mà cả người hầu lẫn hộ vệ đều ca ngợi cô ta xinh đẹp dũng cảm, xinh đẹp chỗ nào chứ, còn không bằng một góc của mình.
- Con ra ngoài trước đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp cho con một buổi gặp mặt riêng. - Thấy vẻ mặt so đo của cô con gái, nhà vua liền lao vào xen ngang.
- Không, con muốn mượn Mar đi chơi với con cơ! - Công chúa chạy lại ôm tay Marvelous nũng nịu.
- Con, xưng hô nghiêm chỉnh lại, buông tay đội phó Marvelous ra, lễ nghi đâu cả rồi? - Nhà vua tỏ ra nghiêm nghị.
Đám người hầu chứng kiến nhiều thành quen nên chẳng mảy may cảm xúc. Ai chẳng biết cô công chúa này chấm anh chàng đội phó Marvelous làm phò mã chứ.
- Mar, em muốn xuất cung, lát nữa đưa em đi chơi được không? - Cô công chúa vẫn ghì chặt lấy tay Mar không rời, còn cọ cọ vào lòng anh đòi sủng ái. Mar khó xử nhìn hoàng đế đang tức muốn tăng xông, đứa con gái này chẳng giữ thể diện gì cho phụ vương cả.
- Glenda! - Hoàng đế gầm nhẹ. - Không đi đâu hết, đội phó Marvelous còn phải làm việc.
- Phụ vương! - Glenda phụng phịu, trưng ra bộ mặt vừa đáng yêu vừa tội nghiệp để khiến hoàng đế mềm lòng.
- Con không muốn giữ thể diện cho ta à? - Hoàng đế vẫn lạnh lùng, bao nhiêu năm chiến đấu nơi thương trường, máu me đao kiếm còn không sờn, giờ nhìn thấy ánh mắt đáng yêu của con gái cưng, ngài phải cố gắng lắm mớ tỏ ra đanh thép lắm để vớt vát thể diện.
Glenda xài đến tuyệt chiêu cuối cùng mà phụ vương vẫn còn lạnh nhạt vậy, chứng tỏ đã thất bại, cô đành buông tay Mar ra và lui về một bên.
Hoàng đế ngồi lại ngay ngắn, khẽ ho khan một tiếng rồi quay sang nói với Sharon vẫn đang đứng yên lặng không dám ngồi xuống từ lúc cô công chúa xuất hiện.
- Ta muốn mời ngươi ăn trưa, nhưng có lẽ phải dời sang ngày mai rồi, còn lời đề nghị của ta, ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi.
- Vâng, thưa bệ hạ.
Nói rồi hoàng đế cùng người hầu lục tục rời đi.
Trong phòng thiết triều còn Sharon, Mar đứng bên cạnh cô và công chúa Glenda cùng đoàn tuỳ tùng đi theo.
Mặc dù bị phụ vương ngăn cấm, nhưng công chúa vẫn bướng bỉnh.
- Mar, anh đưa em đi chơi đi!
- Công chúa, hoàng thượng vừa mới...
- Mặc kệ, anh phải đưa em đi cơ! - Glenda chuẩn bị ôm lấy Mar thì anh vội vã phi ra đằng sau Sharon.
- Thần rất xin lỗi, nhưng thần không muốn bị mất việc, công chúa thứ lỗi.
Nói rồi kéo khuỷu tay Sharon chạy biến, bỏ mặc cô công chúa đứng la hét ở phòng thiết triều.
Khi thấy đã chạy khá xa, Mar mới từ từ dừng lại thở hổn hển.
- Anh bị bệnh nhát gái à? - Sharon ở một bên cũng thở lấy thở để, bị cuốn vào mối tình ái này quả thật là rắc rối.
- Không phải nhát gái, nhát công chúa. - Mar chữa lại, giọng không giống như đang đùa.
- Quen với công chúa, không phải là rất may mắn sao.?! - Sharon hất mái tóc dài ra sau lưng.
- Không dám đâu. - Mar lắc đầu quầy quậy. - Công chúa không phải là người mà tôi có thể yêu được.
- Khẩu vị cao quá nhỉ. - Cô bồi cho một câu làm Mar lườm lại toé lửa.
- Tôi không muốn vướng vào hoàng thất, công chúa phải cưới người xứng tầm với cô ấy, một hộ vệ như tôi không bao giờ với tới được. Tôi cũng không cần. - Mar chậm rãi bước đi, Sharon bước theo sau.
- Anh có thích cô ta không?
- Chẳng biết. Tôi nghĩ là có, nhưng chỉ dừng lại ở mức yêu quý thôi. - Mar đáp, gương mặt thoáng chốc trở nên phức tạp.
Anh không có tình cảm gì đặc biệt với công chúa cả, nhưng cô lại theo đuổi quá mãnh liệt, muốn từ chối mà không bị chém đầu cũng khó.
- Chiều nay anh rảnh không? - Sharon hỏi.
- Làm gì?
- Đưa tôi đến một nơi được không?
- Nơi nào?
- Hồ ảo ảnh.
- Hả? Đến đó làm gì? - Mar quay đầu lại nhìn cô.
- Tôi cần tìm đồ. - Sharon bình thản đáp, cô muốn hỏi bà tiên xem cái vòng thạch lam của mình biến đi đằng nào, cô không muốn ở lại Dulistal nữa, cô dây dưa ở đây quá lâu rồi.
End chap 13
Cô dậy sớm, tắm rửa và mặc bộ váy lụa thướt tha mà cung nữ chuẩn bị cho mình, mặc dù lệnh diện kiến là trước bữa trưa, nhưng cô đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ việc ngồi chờ có người đến hộ tống là đi.
Bác sĩ Nolan cũng đến phòng cô kiểm tra vết thương, hôm qua mải chơi nên cô chỉ thấy hơi đau, không đáng lo ngại.
Sharon rảnh rỗi nhìn ngắm quang cảnh xung quanh cung điện qua ban công, cô đưa tay lên cổ sờ mặt dây chuyền theo thói quen, nhưng rồi phát hiện ra... chiếc vòng thạch lam đã biến mất.
Cô lục tung khắp phòng ngủ, kể cả gầm giường cũng lục soát kín kẽ, sau đó là đến phòng tắm, bất chấp chiếc váy lụa xinh đẹp trên người, cô lội xuống cái bồn tắm to gần bằng một hồ nước để tìm kiếm, xác định là không thấy.
Từ đêm hôm xảy ra sự cố ở lễ hội đến nay còn chưa tới ba ngày, thế mà cô hoàn toàn lơ đễnh, mất một thứ quan trọng như thế mà không hề hay biết, nói đúng hơn là cô cứ định ninh mình vẫn mang nó trên người.
Sharon khóc dở mếu dở, người ngợm tóc tai sũng nước ngồi ở thành bồn tắm không chịu bước ra ngoài.
Đến khi ở bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.
- Ê xong chưa, đến giờ diện kiến hoàng thượng rồi.
Sharon vội vã ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng tắm, bộ váy ướt nước nặng trịch cản trở bước chân của cô trong đôi giày cao gót, làm cô suýt trượt ngã mấy lần.
Marvelous đang đứng trước cửa phòng tắm, đăm chiêu ngắm nhìn bức tranh thác nước thì cánh cửa âm tường chợt mở, một người phụ nữ lao ra với tốc độ ánh sáng. Anh bị làm cho ngạc nhiên tới mức sững sờ, chỉ kịp nhìn người đó trong bộ dạng ướt sũng loạng choạng lao về phía mình rồi trượt chân ngã dúi về phía trước, rầm một cái, anh đã cảm thấy thế giới quay cuồng.
Sharon lúc lao ra ngoài, nhìn thấy Mar thì không ngạc nhiên nhưng cô đang chạy nhanh, mà anh thì đứng quá gần nên phanh gấp, kết quả là trượt ngã, đè lên người anh.
Mar nằm ngay đơ giữa sàn nhà, bị ai đó đè lên người, anh đưa tay vuốt mặt, cố kìm nén cơn tức giận.
- Cô lên cơn hả?
Sharon không đáp lại, chỉ bình tĩnh ngồi dậy, tháo đôi giày cao gót ném qua một bên, còn lầm bầm chửi giày phản chủ .
- Trời ơi, cô làm cái quái gì...
Mar kêu lên hoảng hốt, bộ quân phục đẹp đẽ phẳng phiu của anh ướt nguyên mảng lớn, nhìn lại cô gái đang ngồi nhăn nhó trên sàn với đôi giày cao gót kia, Mar vuốt mặt lần hai.
- Cô đang làm cái trò gì vậy, mới nhảy xuống bơi trong bồn tắm hả?
- Mặc kệ tôi. - Sharon đứng dậy, kiếm một cái ghế ngồi xuống rồi dùng ma lực hệ hoả của mình hong khô quần áo trên người.
Mar đứng dậy, nhìn đồng hồ, cũng may là anh đến sớm, chứ nếu không sẽ bị chém đầu vì muộn giờ mất.
Khi thấy Sharon đã hong khô người, Mar hất hàm chỉ vào bộ quân phục của mình.
- Làm khô luôn cho tôi!
Sharon lườm anh một cái rồi cũng bỏ chút hảo tâm giúp đỡ.
Xong xuôi, cô nhìn lại mình trong gương, mái tóc lúc nãy được người hầu búi gọn gàng với chiếc kẹp hoa vô cùng xinh xắn giờ đã tan tành. Cô tháo chiếc kẹp, dùng lược chải lại, nhưng không biết búi lên thế nào đành để xoã, lộ ra mấy lọn tóc rực rỡ màu sắc.
- Cô nhuộm tóc khi nào vậy? - Mar trố mắt nhìn, lúc cô xoã tóc nhìn cứ thế nào ấy, hoang dã hơn chăng?
- Muộn giờ rồi, đi thôi! - Sharon phớt lờ anh ta, quay sang gục giã.
Mar không thèm nói lại, ai bảo mình tốt bụng quá làm chi, bế cô ta đến bệnh xá hoàng gia muốn rụng cánh, để rồi bị nhà vua phái đến bắt hộ tống này nọ, thế mà ai kia còn vênh váo chảnh choẹ. Oan gia ngõ hẹp mà.
-•-•-•-•-
Đại sảnh phòng thiết triều, cung điện Dulistal.
Lúc này nhà vua đang ngồi trên ngai vàng, hai bên có hộ vệ và một hàng người hầu vây quanh. Ngài mặc bộ y phục vua chúa truyền thống của vương quốc, đầu đội vương miện, tuy đã có tuổi, nhưng trông ngài vẫn khoẻ mạnh và phong độ.
- Tham kiến hoàng thượng. - Sharon nhún gối hành lễ (cái này là Mar chỉ).
- Ta mong được gặp ngươi lâu rồi, nào, ngồi đi. - Nhà vua niềm nở nói, tay hướng về phía chiếc ghế bạc phía bên trái.
- Tạ ơn hoàng thượng. - Sharon thận trọng ngồi xuống ghế, mọi động tác đều nhẹ nhàng uyển chuyển, mặc dù không giỏi lễ nghi nhưng cô mong là mình hành xử lịch thiệp để không bị mất mặt.
Mar đứng sau ghế của Sharon, thầm hờn tủi, cô gái này sao may mắn vậy chứ, ghế bên trái luôn là chỗ ngồi có cấp bậc cao hơn ghế bên phải, không phải ai cũng được ngồi, điều đó còn thể hiện địa vị và tầm quan trọng của người an toạ, rõ ràng nhà vua rất coi trọng cô gái này.
- Vết thương của ngươi sao rồi? - Nhà vua nhìn Sharon một hồi rồi hỏi.
- Dạ, vết thương của thần đã đỡ rất nhiều, giờ đang lên da non. - Sharon cúi đầu đáp.
- Chà, tốc độ hồi phục rất đáng kinh ngạc. - Nhà vua vuốt cằm nghĩ nghĩ, mới hai ngày mà một vết thương như thế đã lên da non, ma lực không tồi.
- Đều nhờ đặc ân của hoàng thượng ạ.
- Ha, theo ta đoán thì ngươi chỉ mới 16, 17 tuổi thôi đúng không?
- Vâng, thần 16 tuổi.
- Còn trẻ mà đã tài giỏi và dũng cảm vậy rồi, hành động của ngươi ở buổi lễ khiến ta rất cảm kích. - Gương mặt của hoàng đế hết sức thân thiện, ngài phẩy tay, lập tức một người hầu tiến đến, trên tay bưng sẵn một khay rượu.
- Ta muốn mời ngươi một ly Rosani, gửi lời hiếu khách của ta tới ngươi và đảo quốc Navara láng giềng.
Hoàng đế tự tay rót rượu vào hai chiếc ly bằng vàng nạm kim cương cầu kì. Rượu Rosani làm từ loại nho và mâm xôi thượng đẳng, công thức lên men cầu kì và khắt khe.
Theo phong tục của Dulistal, chỉ mời rượu vào những dịp đặc biệt, mà phải là khách quý mới được. Nay chính tay hoàng đế mời loại rượu truyền thống được duyệt vào hàng đệ nhất, ngài đã coi Sharon như một thượng khách, có thể nói là ngang hàng với vương tôn quý tộc.
Người hầu mang ly rượu đến, còn cầu kì quỳ bằng một chân, hai tay cầm khay rượu giơ cao như đang nâng một vật trân quý. Sharon nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu cung kính.
- Đa tạ đức vua. - Đợi hoàng đế uống trước, cô mới từ từ đưa ly lên môi nghiêng nhẹ, thứ chất lỏng màu mận chín chạm vào đầu lưỡi, ngọt ngào chảy qua cuống họng, hương vị nồng nàn quyến rũ, trên đời khó có loại rượu nào sánh bằng. Sharon không sành về rượu, nhưng cô hoàn toàn bị nó khuất phục, đúng là mê hoặc lòng người hơn bất kì loại cám dỗ nào.
Nhìn biểu cảm thất thần của Sharon, đức vua mỉm cười hài lòng, rượu Rosani ở Dulistal là đệ nhất thiên hạ, các nước trên thế giới đổ xô về đây nhập khẩu hằng năm một lượng không ít, mang lại giá trị kinh tế rất cao, cũng làm nên thương hiệu cho Rosani vang vọng năm châu.
- Cô thấy thế nào? - Nhà vua thích thú hỏi.
- Thần cũng không biết dùng từ gì để diễn tả nữa. - Sharon bối rối nhìn ly rượu trên tay. - Thần nghĩ trên đời không có loại rượu nào ngon bằng rượu của ngài.
- Quá khen rồi. - Nhà vua nhấp thêm một ngụm rượu. - Ta vừa chợt nghĩ đến một chuyện, không biết ý ngươi thế nào.
- Xin hoàng thượng cứ nói.
- Sự cố ám khí ở buổi lễ, ta đã điều tra, nguồn gốc chỉ là suy đoán khách quan nên không tiện công khai, nhưng trong số tất cả hộ vệ của ta, không một ai nhận ra nó tồn tại, bản thân mũi tên được ếm bùa che giấu rất nặng, khả năng phát hiện gần như bằng không, nhưng ngươi lại có thể phát hiện ra, ta thấy ngươi rất có tiềm năng.
Nói vòng vo một hồi dài, cuối cùng nhà vua đưa ra câu kết.
- Ta muốn mời cô làm hộ vệ riêng bên cạnh ta, có được không?
Lời vừa thốt ra, cả đại sảnh gần hai mươi con người đông cứng.
Nhà vua yêu cầu một khách du lịch vô tình đỡ một mũi tên cho mình làm vệ sĩ riêng, vụ này mới nha.
Marvelous đứng bên cạnh gào thét trong lòng, người ta thi tuyển hai lần sống dở chết dở mà chưa được đứng sau mông hoàng đế, cô ta mới hào phóng đỡ một cái mũi tên mà đã được phong chức cao thế kia rồi, công bằng ở đâu hả?
- Thưa hoàng thượng, việc này... - Trái lại với Mar, Sharon hoàn toàn khó xử, nếu từ chối ngay mà không suy nghĩ thể nào cũng bị cho là phạm thượng.
- Sao? Ngươi muốn suy nghĩ thêm? - Đức vua tươi cười, chỉ nghĩ đơn giản là cô đang khiêm tốn trước mặt người khác.
Thấy hoàng đế tươi rói thế kia, chắc mẩm cô đã đồng ý, nếu giờ không từ chối ngay mà cứ để ông ta mở cờ thắng lợi thế kia thì đừng mong đến chuyện được từ chối lần hai. Cuối cùng sau khi cân nhắc lợi hại, Sharon mới thận trọng nói:
- Thưa hoàng thượng, thần xin...
Bang
Cửa phòng thiết triều đột nhiên mở toang.
Sharon chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy người hầu đã quỳ sụp xuống sàn đồng thanh.
- Tham kiến công chúa điện hạ.
Lúc này, một cô gái mới xốc váy đi vào, tuổi chỉ áng chừng 14, 15, đầu đội vương miện bằng bạc, đặc biệt xinh đẹp kiêu sa, công chúa của Dulistal giá lâm.
Không đếm xỉa tới ai, cô công chúa kiêu hãnh đi tới trước mặt nhà vua, theo sau là hai hàng người hầu, nàng ta cất lên chất giọng thánh thót.
- Phụ vương, sao người không cho con đến đây?
- Aizzz, ta đã dặn rồi, hôm nay ta bận tiếp khách quý, con không đến làm phiền được. - Hoàng đế mới nhìn thấy cô con gái cưng, mặt mày bỗng già đi mấy tuổi.
- Khách nào quý đến độ con cũng không được gặp a~ Cô công chúa quay sang, bắt gặp Sharon đang đứng với tư thế cúi đầu, nhìn không rõ dung mạo.
- Cô ấy là người đã hứng giúp hoàng thượng một mũi tên trong đêm lễ hội đó ạ. - Mar đứng bên cạnh đỡ lời.
- Sao? - Cô công chúa không khỏi sửng sốt, chuyện này cô cũng nghe loáng thoáng, vốn đã tò mò từ lâu, cô liền đi đến chỗ Sharon, hất hàm hỏi.
- Ngươi tên gì?
- Thần tên là Sharon. - Sharon vẫn cúi đầu đáp.
- Ngẩng mặt lên. - Cô công chúa ra lệnh.
Sharon làm theo.
Cô công chúa liếc mắt một cái, thấy nhan sắc cũng chẳng có gì đáng nói, vậy mà cả người hầu lẫn hộ vệ đều ca ngợi cô ta xinh đẹp dũng cảm, xinh đẹp chỗ nào chứ, còn không bằng một góc của mình.
- Con ra ngoài trước đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp cho con một buổi gặp mặt riêng. - Thấy vẻ mặt so đo của cô con gái, nhà vua liền lao vào xen ngang.
- Không, con muốn mượn Mar đi chơi với con cơ! - Công chúa chạy lại ôm tay Marvelous nũng nịu.
- Con, xưng hô nghiêm chỉnh lại, buông tay đội phó Marvelous ra, lễ nghi đâu cả rồi? - Nhà vua tỏ ra nghiêm nghị.
Đám người hầu chứng kiến nhiều thành quen nên chẳng mảy may cảm xúc. Ai chẳng biết cô công chúa này chấm anh chàng đội phó Marvelous làm phò mã chứ.
- Mar, em muốn xuất cung, lát nữa đưa em đi chơi được không? - Cô công chúa vẫn ghì chặt lấy tay Mar không rời, còn cọ cọ vào lòng anh đòi sủng ái. Mar khó xử nhìn hoàng đế đang tức muốn tăng xông, đứa con gái này chẳng giữ thể diện gì cho phụ vương cả.
- Glenda! - Hoàng đế gầm nhẹ. - Không đi đâu hết, đội phó Marvelous còn phải làm việc.
- Phụ vương! - Glenda phụng phịu, trưng ra bộ mặt vừa đáng yêu vừa tội nghiệp để khiến hoàng đế mềm lòng.
- Con không muốn giữ thể diện cho ta à? - Hoàng đế vẫn lạnh lùng, bao nhiêu năm chiến đấu nơi thương trường, máu me đao kiếm còn không sờn, giờ nhìn thấy ánh mắt đáng yêu của con gái cưng, ngài phải cố gắng lắm mớ tỏ ra đanh thép lắm để vớt vát thể diện.
Glenda xài đến tuyệt chiêu cuối cùng mà phụ vương vẫn còn lạnh nhạt vậy, chứng tỏ đã thất bại, cô đành buông tay Mar ra và lui về một bên.
Hoàng đế ngồi lại ngay ngắn, khẽ ho khan một tiếng rồi quay sang nói với Sharon vẫn đang đứng yên lặng không dám ngồi xuống từ lúc cô công chúa xuất hiện.
- Ta muốn mời ngươi ăn trưa, nhưng có lẽ phải dời sang ngày mai rồi, còn lời đề nghị của ta, ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi.
- Vâng, thưa bệ hạ.
Nói rồi hoàng đế cùng người hầu lục tục rời đi.
Trong phòng thiết triều còn Sharon, Mar đứng bên cạnh cô và công chúa Glenda cùng đoàn tuỳ tùng đi theo.
Mặc dù bị phụ vương ngăn cấm, nhưng công chúa vẫn bướng bỉnh.
- Mar, anh đưa em đi chơi đi!
- Công chúa, hoàng thượng vừa mới...
- Mặc kệ, anh phải đưa em đi cơ! - Glenda chuẩn bị ôm lấy Mar thì anh vội vã phi ra đằng sau Sharon.
- Thần rất xin lỗi, nhưng thần không muốn bị mất việc, công chúa thứ lỗi.
Nói rồi kéo khuỷu tay Sharon chạy biến, bỏ mặc cô công chúa đứng la hét ở phòng thiết triều.
Khi thấy đã chạy khá xa, Mar mới từ từ dừng lại thở hổn hển.
- Anh bị bệnh nhát gái à? - Sharon ở một bên cũng thở lấy thở để, bị cuốn vào mối tình ái này quả thật là rắc rối.
- Không phải nhát gái, nhát công chúa. - Mar chữa lại, giọng không giống như đang đùa.
- Quen với công chúa, không phải là rất may mắn sao.?! - Sharon hất mái tóc dài ra sau lưng.
- Không dám đâu. - Mar lắc đầu quầy quậy. - Công chúa không phải là người mà tôi có thể yêu được.
- Khẩu vị cao quá nhỉ. - Cô bồi cho một câu làm Mar lườm lại toé lửa.
- Tôi không muốn vướng vào hoàng thất, công chúa phải cưới người xứng tầm với cô ấy, một hộ vệ như tôi không bao giờ với tới được. Tôi cũng không cần. - Mar chậm rãi bước đi, Sharon bước theo sau.
- Anh có thích cô ta không?
- Chẳng biết. Tôi nghĩ là có, nhưng chỉ dừng lại ở mức yêu quý thôi. - Mar đáp, gương mặt thoáng chốc trở nên phức tạp.
Anh không có tình cảm gì đặc biệt với công chúa cả, nhưng cô lại theo đuổi quá mãnh liệt, muốn từ chối mà không bị chém đầu cũng khó.
- Chiều nay anh rảnh không? - Sharon hỏi.
- Làm gì?
- Đưa tôi đến một nơi được không?
- Nơi nào?
- Hồ ảo ảnh.
- Hả? Đến đó làm gì? - Mar quay đầu lại nhìn cô.
- Tôi cần tìm đồ. - Sharon bình thản đáp, cô muốn hỏi bà tiên xem cái vòng thạch lam của mình biến đi đằng nào, cô không muốn ở lại Dulistal nữa, cô dây dưa ở đây quá lâu rồi.
End chap 13
/89
|