Sharon sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Người phụ nữ kì lạ đó biết tên cô, cô nhớ là mình chưa từng nhìn thấy người phụ nữ đó bao giờ, vậy mà...
- Lại đây... - Người phụ nữ xinh đẹp đó lại cất giọng nói ngọt ngào như muốn mê hoặc người đối diện.
- Chị là ai? - Sharon cảnh giác.
- Ta là mẹ của con. - Người phụ nữ đó mỉm cười dịu dàng.
- Mẹ tôi? - Sharon sững sờ, cô không nhớ mẹ mình trông như thế nào, chỉ nghe nhà tiên tri kể rằng mẹ cô rất xinh đẹp, cha cô cũng là người đàn ông vô cùng điển trai, còn là Đại đội trưởng của Magicland.
Thình lình, một người đàn ông xuất hiện phía sau Sharon, cô lùi lại một bước, phòng thủ.
Đó là người đàn ông rất đẹp trai, mặc lễ phục màu trắng bảnh bao, Sharon ngẩn người.
- Đó là cha của con. - Người phụ nữ đó lên tiếng.
- Cha tôi?
- Con đã lớn lắm rồi. - Cha đặt một tay lên vai Sharon, nó lạnh ngắt, cô vãn chưa chắc chắn nên vẫn rất cảnh giác lùi lại.
- Xin lỗi, tôi không nhớ ra hai người.
- Cũng phải, chuyện xảy ra lâu lắm rồi. - Người phụ nữ tiến lại gần vuốt tóc cô. - Khi ta và cha con ra đi, con vẫn còn rất nhỏ.
- Chúng ta đã cứu được con, giờ gia đình mình đã đoàn tụ rồi...
Cả hai người tiến đến gần Sharon, cô chạm thử vào tay họ, lạnh như đá vậy. Cô bối rối không biết mình có phải gặp ảo giác không, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hai người tự xưng là cha mẹ của mình, cô lạnh hết tóc gáy, mắt họ vô hồn và lạnh lẽo.
- Không, không phải... - Sharon đẩy hai người ra chạy như bay đến cánh cửa kia, cô cảm giác nếu như không mau thoát khỏi chỗ này, cô sẽ bị cha mẹ nhốt ở đây vĩnh viễn.
Vừa vượt qua khung cửa, Sharon mới phát hiện mình đã không còn đứng trên mặt đất nữa.
Cô đang rơi tự do trên không, xung quanh chỉ độc một màu trắng nhờ nhờ ảm đạm.
Cô không biết mình đã rơi bao lâu, đầu cô trống rỗng, chẳng buồn suy nghĩ đến bất kì điều gì nữa, cô chỉ muốn an bình như vậy, nhắm nghiền mắt lại và nghỉ ngơi mãi mãi trong cái thế giới của riêng mình, không bị ai làm phiền. Cuộc chơi chưa bắt đầu, nhưng sao cô đã thấy mệt mỏi, thậm chí cô chưa hoàn thành được một nhiệm vụ nào, từ lúc rời khỏi Navara, cô chỉ ăn, chơi, và ngủ, hoàn toàn thảnh thơi.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng và kém cỏi, cô chẳng thể nào hoàn thành sứ mạng của mình, cô sẽ bị Riastall giết chết, cả thế giới pháp thuật sẽ bị nhấn chìm trong biển máu...
Đang suy nghĩ miên man một cách tuyệt vọng, Sharon cảm thấy cánh tay buốt nhói, cô choàng mở mắt, nhìn thấy mình không còn rơi tự do nữa, mà đứng trên mặt đất cằn cỗi đá sỏi, cô mặc trên người bộ đồ chiến đấu tả tơi, đầu tóc rối bù, cánh tay trái cô đau buốt và nhuốm đầy máu, trong khi tay phải của cô cầm một thanh kiếm cũng đã nhuộm thẫm một màu đỏ ghê người.
Cô đang đứng trên một chiến trường đẫm máu, xác người la liệt, máu chảy thành sông, cỏ cây trơ trụi như vừa trải qua một trận cháy rừng, tất cả đã chết.
Cô kinh hoàng nhận ra phía xa xa, một bóng người mặc bộ giáp đen bóng loáng đi tới, trông hắn sạch sẽ một cách kì lạ, trên vai gác thanh đao màu đỏ rực như lửa. Đôi mắt hắn lạnh lẽo và tàn độc, nhìn cô như một con thú hoang sẵn sàng lao vào xé nát con mồi.
Sharon như bừng tỉnh.
Riastall.
Hắn sao lại đến nhanh như vậy?
Cô rùng mình, mỗi bước chân của hắn mang theo thứ ma lực chết chóc, hơi thở của hắn như một liều thuốc độc, mắt của hắn như một lưỡi dao sắc nhọn, cô có cảm giác như bất cứ ai nhìn vào mắt hắn, hay nghe thấy hơi thở của hắn cũng sẽ chết ngay tức khắc.
Cô đã từng gặp Riastall khi hắn chiến đấu với cha mẹ cô, nói đúng hơn là hắn đã nhìn thấy cô, và cô không nghĩ rằng trông hắn thật đáng sợ và độc ác như vậy.
Khi cảm thấy đủ gần cho một nhát chém hoàn hảo, Riastall dừng bước, bộ giáp va vào nhau loảng xoảng, hắn đứng trước mặt cô, cao to và hùng dũng.
Cô cầm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay, sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra. Thật tình mà nói, thanh kiếm của cô nhìn nhỏ bé như một món đồ chơi nếu so với thanh đao khổng lồ của Riastall, nhưng nó cũng giúp cô can đảm hơn.
Hắn cười thành tiếng, một nụ cười mà sau này cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng ám ảnh, rồi hắn giơ thanh đao lên cao đầu và... bổ xuống thật mạnh.
Sharon đưa kiếm lên đỡ, cô khuỵu gối, hai tay run run vì đau và nặng, hắn quá khoẻ, nhìn từ bên ngoài, ai cũng biết cô sẽ là người thua cuộc và bị chém ra làm đôi trong nháy mắt. Nhưng với chút sức lực còn lại, cô vẫn ráng cầm cự, lòng bàn tay bỏng rát, rỉ máu, phía dưới chân đã lún sâu nhưng cô không hề bỏ cuộc.
Riastall gầm nhẹ, hắn tăng lực tay, khiến cho thanh kiếm của cô gần như biến dạng, cô ráng sức để không quỳ gối xuống đất, nhưng thay vào đó, thanh đao của hắn hạ xuống sát vai cô một cách đáng lo ngại, tay cô không thể giữ thêm một giây phút nào nữa.
Khi cảm nhận được cơn đau buốt từ phía bả vai sộc thẳng lên não, cô chắc mẩm mình sắp sửa toi đời, Riastall sẽ kết liễu cô bằng một nhát chém ngọt xớt ngang người, ngang đầu, hoặc bất cứ đâu mà hắn muốn.
Đang lúc Sharon tuyệt vọng, chuẩn bị buông tay đón nhận cái chết, thì cô cảm nhận được bàn tay ai đó đặt lên lưng, lên vai mình. Cô mở mắt, có đến tám linh thú trong hình hài con người đang trợ giúp cho cô.
Linh thú giúp cô gạt thanh đao của Riastall đang ghim vào vai mình, rồi tranh thủ lùi ra sau vài bước, tránh hắn lại tiếp tục bổ tới. Các linh thú quay lại nhìn cô, ánh mắt họ mang đầy mong đợi, như thể muốn nói:
Chúng tôi tin ở cô.
Rồi họ vây quanh Riastall như những dải lụa phát sáng, trói chặt hắn, đôi mắt hắn long sòng sọc, đỏ quạch như muốn toé lửa, thanh đao của hắn nặng nề rơi xuống đất.
Sharon hít vội một hơi rồi lao đến, nhặt thanh đao của hắn, hơi bị nặng, nhưng cô vẫn đủ sức giơ nó lên và chém một nhát chí mạng vào người Riastall.
Cô kết liễu hắn nhanh không tưởng, nhờ sự giúp đỡ của linh thú, Riastall ngã xuống trước mặt cô, tan thành cát bụi và biến mất.
Cô đã thắng.
Bản thân cũng đã kiệt sức trầm trọng, cô đã dùng hết ma lực dự trữ của mình, và giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật lâu... có thể sẽ không tỉnh lại.
Mặc kệ, cô nhắm nghiền mắt, giờ có chết cũng mãn nguyện, dù gì Riastall cũng chết rồi, thể xác của hắn đã biến thành cát bụi. Nhưng còn linh hồn? Ôi không, linh hồn của hắn...
Cô vội vã mở mắt, nhưng bóng tối đã bao trùm lên hết thảy, cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, màn đêm nuốt chửng cô, đâu đây còn nghe thấy điệu cười độc ác của Riastall.
- Cháu gái, cháu tỉnh rồi!
Sharon nheo mắt, cô hình như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, bên cạnh cô, một bà lão với mái tóc màu vàng kim lóng lánh và đôi tai nhọn hoắt đang ngồi bên cạnh, một bà tiên.
Cô bật người ngồi dậy và ngay lập tức hối hận, một cơn đau đầu ập đến, cô nhăn mặt, mắt nảy đom đóm như vừa bị một quả tạ sắt phang vào hộp sọ.
- Uống chút nước đi nào! - Bà tiên mỉm cười, đưa cho cô một chiếc cốc làm bằng lá cây rất xinh xắn, cô cám ơn rồi nhận lấy nước, uống một hơi sảng khoái.
Dòng nước mát trôi qua cổ họng, xoa dịu cơn khát và cơn đau đầu của cô như một loại thuốc giảm đau, cô đưa chiếc cốc rỗng cho bà tiên và hỏi:
- Bà ơi, đây là đâu ạ?
- Đây là hồ ảo ảnh . - Bà tiên đáp.
Sharon đã nhớ ra, rằng cô đến đây cùng với một chàng hộ vệ tên Jay, khi họ bước qua cánh cổng, cô đã... cô không biết diễn tả làm sao, mơ chăng, hay ảo ảnh? Chẳng biết nữa.
Bà tiên đỡ cô ngồi dậy, giờ Sharon mới nhìn kĩ được quang cảnh xung quanh, cô đang đứng bên cạnh một hồ nước tuyệt đẹp, nó trong vắt và lấp lánh như kim cương, mặt nước nở rộ những bông hoa pha lê tuyệt đẹp, xung quanh, cây cối rậm rạp, nguyên sơ, nhưng vô cùng ấm áp và thơ mộng.
- Ở đây đẹp quá! - Sharon khẽ thốt lên.
- Cháu thấy sao? - Bà tiên hỏi.
- Tuyệt lắm ạ!
- Ý ta là những giấc mơ của cháu. - Bà tiên nhắc.
- Ra là mơ sao ạ? - Cô trầm ngâm một chút. - Bà có nhìn thấy không ạ?
- Có. Ta thấy tất cả qua cái hồ này, cháu có nhận ra mình đã nhìn thấy gì không? - Bà tiên đỡ cô ngồi lên một chiếc xích đu làm từ dây leo của một cây đại thụ. Cô lắc đầu.
- Nó kì lạ lắm, cháu cũng không chắc.
- Cháu đã nhìn thấy nỗi khát khao sâu kín nhất tận đáy lòng của mình và nỗi sợ hãi mà cháu sợ đến tột cùng. - Bà tiên hái một bông hoa trắng muốt trên thảm cỏ. - Cháu có nỗi sợ hãi thật thú vị.
- Cháu tưởng mình chết đến nơi rồi. - Sharon thú nhận. - Cháu không ngờ đó là nỗi sợ hãi nhất của cháu.
- Ta đã nhìn qua vô vàn nỗi sợ hãi của con người, nhưng chưa thấy ai mơ đến việc chiến đấu với Riastall như cháu, không những thế, linh thú còn xuất hiện, ta đoán cái đó không nằm trong nỗi sợ hãi của cháu mà cháu đang được bảo vệ. - Bà tiên cài bông hoa lên tóc Sharon.
Cô nhún vai không đáp.
- Trừ phi cháu là con của cô gái đó.
- Cô gái đó? Là... người hồi nãy cháu mơ thấy á? - Sharon ngờ vực, cô vẫn không tin tưởng lắm.
- Ừ, trong thâm tâm cháu vẫn luôn mơ ước có một gia đình, nhưng cháu quá bận rộn với cuộc huấn luyện, với trọng trách cao cả trên vai, và đó là lí do tại sao cháu thấy cha mẹ mình lạnh lẽo như vậy. - Bà tiên giải thích.
- Nếu đó là nỗi mong mỏi nhất của cháu, tại sao cháu lại cảm thấy sợ hãi, liệu cháu nán lại lâu một chút thì sẽ tốt hơn chăng?! - Sharon ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, mắt cô lung linh phản chiếu làn nước trong vắt như kim cương, khiến mắt cô trở nên mơ màng hơn.
- Điều đó chẳng liên quan gì đến niềm mong mỏi của cháu cả. Kí ức của cháu về họ quá ít ỏi, dù cháu có mong nhớ, nhưng nếu không có kí ức cụ thể, cháu sẽ chỉ như nắm chặt một vốc nước trong tay mà thôi. - Bà tiên vuốt tóc cô. - Cháu sợ bởi vì cháu không tin tưởng vào bản thân mình, nỗi sợ hãi đôi khi đan xen vào cả nỗi khao khát của cháu.
- Cháu có được mơ lại lần nữa không? - Cô thỏ thẻ.
- Cháu đúng là cô gái tham lam. - Bà tiên bật cười, nhưng giọng nói của bà không hề giễu cợt hay chê bai. - Nếu muốn, cháu có thể quay lại vào một ngày nào đó, nhưng không phải hôm nay.
- Cái hồ này tuyệt thật ý, nó làm ta nằm mơ ạ?
- Ừ, đại khái là vậy.
- Làm sao để trở ra hở bà?
Bà tiên đỡ tay cô xuống xích đu, ân cần như chăm sóc một đứa trẻ, rồi để cô quỳ trên thảm cỏ, bà vươn tay bứt một cánh hoa pha lê phát sáng đang bồng bềnh trên mặt nước rồi đưa nó cho Sharon.
- Nắm chặt nó trong tay, ta sẽ giúo cháu quay về đúng nơi mà cháu bắt đầu giấc mơ của mình.
Cánh hoa phát sáng lấp lánh trong tay cô như một viên đá quý giá, cô nắm chặt nó mà ánh sáng vẫn hắt qua kẽ tay.
- Chúc cháu may mắn, Sharon! - Bà tiên hôn nhẹ lên tóc cô.
- Bà có phải là một nhà tiên tri không ạ? - Cô chợt hỏi.
- Đại loại thế. - Bà mỉm cười.
- Cháu liệu có chết trước khi tiêu diệt được Riastall không ạ?
- Ta không dám đảm bảo bất kì điều gì cho cháu, nhưng nếu cháu khôn khéo, việc giữ mạng sống là không khó, khi cháu được rất nhiều người, kể cả linh thú bảo vệ, ta cảm nhận được điều đó ở cháu.
Cô gật đầu ra chiều đã hiểu. Khi chuẩn bị rời đi, cô như sực nhớ ra gì đó, liền vội vàng hỏi ráng:
- Bà biết người đồng hành tiếp theo của cháu là ai phải không ạ?
- Ừ, cháu đang ở rất rất gần với người đó đấy!
- Người đó đang ở đâu ạ?
- Bên cạnh cháu.
Cô chưa kịp nói gì, đã thấy xung quanh bắt đầu mờ dần đi và tan biến, giống như vừa bước ra khỏi một ảo ảnh ba chiều. Bà tiên, hồ nước, khu rừng đều biến mất.
Cô nhìn vào lòng bàn tay đang xoè ra của mình, cánh hoa pha lê đã biến mất, cảm giác ấm áp vương vấn nơi cô đã đặt nó trên tay chứng tỏ rằng những thứ đó tồn tại. Vậy không phải tất cả đều là ảo ảnh.
Khi định thần lại, cô thấy mình đang đứng ở trước cánh cửa ra vào của hồ ảo ảnh, xung quanh, những du khách cũng có đồng biểu cảm với cô. Ngỡ ngàng và thích thú.
- Wow, cái hồ này hay thật đấy! - Jay xuất hiện, ngay đúng chỗ mà anh ta đứng chung với cô trước khi bị cuốn vào những giấc mơ.
- Anh chưa đi bao giờ sao? - Sharon hỏi.
- Chưa, đây là lần đầu tiên, tôi vốn không có thời gian. - Jay thú nhận, anh mải mê tập luyện, đến cả khu du lịch trên chính đất nước của mình cũng chưa từng ghé qua.
- Giờ thì có rồi đấy. - Sharon toe toét. - Đi tiếp không?
- Lạy cô luôn. - Jay giơ tay vờ đầu hàng.
Sharon nhìn bản đồ nghiên cứu rồi nói:
- Tiếp theo, hãy đến thác pha lê nào!
End chap 12
Người phụ nữ kì lạ đó biết tên cô, cô nhớ là mình chưa từng nhìn thấy người phụ nữ đó bao giờ, vậy mà...
- Lại đây... - Người phụ nữ xinh đẹp đó lại cất giọng nói ngọt ngào như muốn mê hoặc người đối diện.
- Chị là ai? - Sharon cảnh giác.
- Ta là mẹ của con. - Người phụ nữ đó mỉm cười dịu dàng.
- Mẹ tôi? - Sharon sững sờ, cô không nhớ mẹ mình trông như thế nào, chỉ nghe nhà tiên tri kể rằng mẹ cô rất xinh đẹp, cha cô cũng là người đàn ông vô cùng điển trai, còn là Đại đội trưởng của Magicland.
Thình lình, một người đàn ông xuất hiện phía sau Sharon, cô lùi lại một bước, phòng thủ.
Đó là người đàn ông rất đẹp trai, mặc lễ phục màu trắng bảnh bao, Sharon ngẩn người.
- Đó là cha của con. - Người phụ nữ đó lên tiếng.
- Cha tôi?
- Con đã lớn lắm rồi. - Cha đặt một tay lên vai Sharon, nó lạnh ngắt, cô vãn chưa chắc chắn nên vẫn rất cảnh giác lùi lại.
- Xin lỗi, tôi không nhớ ra hai người.
- Cũng phải, chuyện xảy ra lâu lắm rồi. - Người phụ nữ tiến lại gần vuốt tóc cô. - Khi ta và cha con ra đi, con vẫn còn rất nhỏ.
- Chúng ta đã cứu được con, giờ gia đình mình đã đoàn tụ rồi...
Cả hai người tiến đến gần Sharon, cô chạm thử vào tay họ, lạnh như đá vậy. Cô bối rối không biết mình có phải gặp ảo giác không, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hai người tự xưng là cha mẹ của mình, cô lạnh hết tóc gáy, mắt họ vô hồn và lạnh lẽo.
- Không, không phải... - Sharon đẩy hai người ra chạy như bay đến cánh cửa kia, cô cảm giác nếu như không mau thoát khỏi chỗ này, cô sẽ bị cha mẹ nhốt ở đây vĩnh viễn.
Vừa vượt qua khung cửa, Sharon mới phát hiện mình đã không còn đứng trên mặt đất nữa.
Cô đang rơi tự do trên không, xung quanh chỉ độc một màu trắng nhờ nhờ ảm đạm.
Cô không biết mình đã rơi bao lâu, đầu cô trống rỗng, chẳng buồn suy nghĩ đến bất kì điều gì nữa, cô chỉ muốn an bình như vậy, nhắm nghiền mắt lại và nghỉ ngơi mãi mãi trong cái thế giới của riêng mình, không bị ai làm phiền. Cuộc chơi chưa bắt đầu, nhưng sao cô đã thấy mệt mỏi, thậm chí cô chưa hoàn thành được một nhiệm vụ nào, từ lúc rời khỏi Navara, cô chỉ ăn, chơi, và ngủ, hoàn toàn thảnh thơi.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng và kém cỏi, cô chẳng thể nào hoàn thành sứ mạng của mình, cô sẽ bị Riastall giết chết, cả thế giới pháp thuật sẽ bị nhấn chìm trong biển máu...
Đang suy nghĩ miên man một cách tuyệt vọng, Sharon cảm thấy cánh tay buốt nhói, cô choàng mở mắt, nhìn thấy mình không còn rơi tự do nữa, mà đứng trên mặt đất cằn cỗi đá sỏi, cô mặc trên người bộ đồ chiến đấu tả tơi, đầu tóc rối bù, cánh tay trái cô đau buốt và nhuốm đầy máu, trong khi tay phải của cô cầm một thanh kiếm cũng đã nhuộm thẫm một màu đỏ ghê người.
Cô đang đứng trên một chiến trường đẫm máu, xác người la liệt, máu chảy thành sông, cỏ cây trơ trụi như vừa trải qua một trận cháy rừng, tất cả đã chết.
Cô kinh hoàng nhận ra phía xa xa, một bóng người mặc bộ giáp đen bóng loáng đi tới, trông hắn sạch sẽ một cách kì lạ, trên vai gác thanh đao màu đỏ rực như lửa. Đôi mắt hắn lạnh lẽo và tàn độc, nhìn cô như một con thú hoang sẵn sàng lao vào xé nát con mồi.
Sharon như bừng tỉnh.
Riastall.
Hắn sao lại đến nhanh như vậy?
Cô rùng mình, mỗi bước chân của hắn mang theo thứ ma lực chết chóc, hơi thở của hắn như một liều thuốc độc, mắt của hắn như một lưỡi dao sắc nhọn, cô có cảm giác như bất cứ ai nhìn vào mắt hắn, hay nghe thấy hơi thở của hắn cũng sẽ chết ngay tức khắc.
Cô đã từng gặp Riastall khi hắn chiến đấu với cha mẹ cô, nói đúng hơn là hắn đã nhìn thấy cô, và cô không nghĩ rằng trông hắn thật đáng sợ và độc ác như vậy.
Khi cảm thấy đủ gần cho một nhát chém hoàn hảo, Riastall dừng bước, bộ giáp va vào nhau loảng xoảng, hắn đứng trước mặt cô, cao to và hùng dũng.
Cô cầm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay, sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra. Thật tình mà nói, thanh kiếm của cô nhìn nhỏ bé như một món đồ chơi nếu so với thanh đao khổng lồ của Riastall, nhưng nó cũng giúp cô can đảm hơn.
Hắn cười thành tiếng, một nụ cười mà sau này cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng ám ảnh, rồi hắn giơ thanh đao lên cao đầu và... bổ xuống thật mạnh.
Sharon đưa kiếm lên đỡ, cô khuỵu gối, hai tay run run vì đau và nặng, hắn quá khoẻ, nhìn từ bên ngoài, ai cũng biết cô sẽ là người thua cuộc và bị chém ra làm đôi trong nháy mắt. Nhưng với chút sức lực còn lại, cô vẫn ráng cầm cự, lòng bàn tay bỏng rát, rỉ máu, phía dưới chân đã lún sâu nhưng cô không hề bỏ cuộc.
Riastall gầm nhẹ, hắn tăng lực tay, khiến cho thanh kiếm của cô gần như biến dạng, cô ráng sức để không quỳ gối xuống đất, nhưng thay vào đó, thanh đao của hắn hạ xuống sát vai cô một cách đáng lo ngại, tay cô không thể giữ thêm một giây phút nào nữa.
Khi cảm nhận được cơn đau buốt từ phía bả vai sộc thẳng lên não, cô chắc mẩm mình sắp sửa toi đời, Riastall sẽ kết liễu cô bằng một nhát chém ngọt xớt ngang người, ngang đầu, hoặc bất cứ đâu mà hắn muốn.
Đang lúc Sharon tuyệt vọng, chuẩn bị buông tay đón nhận cái chết, thì cô cảm nhận được bàn tay ai đó đặt lên lưng, lên vai mình. Cô mở mắt, có đến tám linh thú trong hình hài con người đang trợ giúp cho cô.
Linh thú giúp cô gạt thanh đao của Riastall đang ghim vào vai mình, rồi tranh thủ lùi ra sau vài bước, tránh hắn lại tiếp tục bổ tới. Các linh thú quay lại nhìn cô, ánh mắt họ mang đầy mong đợi, như thể muốn nói:
Chúng tôi tin ở cô.
Rồi họ vây quanh Riastall như những dải lụa phát sáng, trói chặt hắn, đôi mắt hắn long sòng sọc, đỏ quạch như muốn toé lửa, thanh đao của hắn nặng nề rơi xuống đất.
Sharon hít vội một hơi rồi lao đến, nhặt thanh đao của hắn, hơi bị nặng, nhưng cô vẫn đủ sức giơ nó lên và chém một nhát chí mạng vào người Riastall.
Cô kết liễu hắn nhanh không tưởng, nhờ sự giúp đỡ của linh thú, Riastall ngã xuống trước mặt cô, tan thành cát bụi và biến mất.
Cô đã thắng.
Bản thân cũng đã kiệt sức trầm trọng, cô đã dùng hết ma lực dự trữ của mình, và giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật lâu... có thể sẽ không tỉnh lại.
Mặc kệ, cô nhắm nghiền mắt, giờ có chết cũng mãn nguyện, dù gì Riastall cũng chết rồi, thể xác của hắn đã biến thành cát bụi. Nhưng còn linh hồn? Ôi không, linh hồn của hắn...
Cô vội vã mở mắt, nhưng bóng tối đã bao trùm lên hết thảy, cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, màn đêm nuốt chửng cô, đâu đây còn nghe thấy điệu cười độc ác của Riastall.
- Cháu gái, cháu tỉnh rồi!
Sharon nheo mắt, cô hình như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, bên cạnh cô, một bà lão với mái tóc màu vàng kim lóng lánh và đôi tai nhọn hoắt đang ngồi bên cạnh, một bà tiên.
Cô bật người ngồi dậy và ngay lập tức hối hận, một cơn đau đầu ập đến, cô nhăn mặt, mắt nảy đom đóm như vừa bị một quả tạ sắt phang vào hộp sọ.
- Uống chút nước đi nào! - Bà tiên mỉm cười, đưa cho cô một chiếc cốc làm bằng lá cây rất xinh xắn, cô cám ơn rồi nhận lấy nước, uống một hơi sảng khoái.
Dòng nước mát trôi qua cổ họng, xoa dịu cơn khát và cơn đau đầu của cô như một loại thuốc giảm đau, cô đưa chiếc cốc rỗng cho bà tiên và hỏi:
- Bà ơi, đây là đâu ạ?
- Đây là hồ ảo ảnh . - Bà tiên đáp.
Sharon đã nhớ ra, rằng cô đến đây cùng với một chàng hộ vệ tên Jay, khi họ bước qua cánh cổng, cô đã... cô không biết diễn tả làm sao, mơ chăng, hay ảo ảnh? Chẳng biết nữa.
Bà tiên đỡ cô ngồi dậy, giờ Sharon mới nhìn kĩ được quang cảnh xung quanh, cô đang đứng bên cạnh một hồ nước tuyệt đẹp, nó trong vắt và lấp lánh như kim cương, mặt nước nở rộ những bông hoa pha lê tuyệt đẹp, xung quanh, cây cối rậm rạp, nguyên sơ, nhưng vô cùng ấm áp và thơ mộng.
- Ở đây đẹp quá! - Sharon khẽ thốt lên.
- Cháu thấy sao? - Bà tiên hỏi.
- Tuyệt lắm ạ!
- Ý ta là những giấc mơ của cháu. - Bà tiên nhắc.
- Ra là mơ sao ạ? - Cô trầm ngâm một chút. - Bà có nhìn thấy không ạ?
- Có. Ta thấy tất cả qua cái hồ này, cháu có nhận ra mình đã nhìn thấy gì không? - Bà tiên đỡ cô ngồi lên một chiếc xích đu làm từ dây leo của một cây đại thụ. Cô lắc đầu.
- Nó kì lạ lắm, cháu cũng không chắc.
- Cháu đã nhìn thấy nỗi khát khao sâu kín nhất tận đáy lòng của mình và nỗi sợ hãi mà cháu sợ đến tột cùng. - Bà tiên hái một bông hoa trắng muốt trên thảm cỏ. - Cháu có nỗi sợ hãi thật thú vị.
- Cháu tưởng mình chết đến nơi rồi. - Sharon thú nhận. - Cháu không ngờ đó là nỗi sợ hãi nhất của cháu.
- Ta đã nhìn qua vô vàn nỗi sợ hãi của con người, nhưng chưa thấy ai mơ đến việc chiến đấu với Riastall như cháu, không những thế, linh thú còn xuất hiện, ta đoán cái đó không nằm trong nỗi sợ hãi của cháu mà cháu đang được bảo vệ. - Bà tiên cài bông hoa lên tóc Sharon.
Cô nhún vai không đáp.
- Trừ phi cháu là con của cô gái đó.
- Cô gái đó? Là... người hồi nãy cháu mơ thấy á? - Sharon ngờ vực, cô vẫn không tin tưởng lắm.
- Ừ, trong thâm tâm cháu vẫn luôn mơ ước có một gia đình, nhưng cháu quá bận rộn với cuộc huấn luyện, với trọng trách cao cả trên vai, và đó là lí do tại sao cháu thấy cha mẹ mình lạnh lẽo như vậy. - Bà tiên giải thích.
- Nếu đó là nỗi mong mỏi nhất của cháu, tại sao cháu lại cảm thấy sợ hãi, liệu cháu nán lại lâu một chút thì sẽ tốt hơn chăng?! - Sharon ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, mắt cô lung linh phản chiếu làn nước trong vắt như kim cương, khiến mắt cô trở nên mơ màng hơn.
- Điều đó chẳng liên quan gì đến niềm mong mỏi của cháu cả. Kí ức của cháu về họ quá ít ỏi, dù cháu có mong nhớ, nhưng nếu không có kí ức cụ thể, cháu sẽ chỉ như nắm chặt một vốc nước trong tay mà thôi. - Bà tiên vuốt tóc cô. - Cháu sợ bởi vì cháu không tin tưởng vào bản thân mình, nỗi sợ hãi đôi khi đan xen vào cả nỗi khao khát của cháu.
- Cháu có được mơ lại lần nữa không? - Cô thỏ thẻ.
- Cháu đúng là cô gái tham lam. - Bà tiên bật cười, nhưng giọng nói của bà không hề giễu cợt hay chê bai. - Nếu muốn, cháu có thể quay lại vào một ngày nào đó, nhưng không phải hôm nay.
- Cái hồ này tuyệt thật ý, nó làm ta nằm mơ ạ?
- Ừ, đại khái là vậy.
- Làm sao để trở ra hở bà?
Bà tiên đỡ tay cô xuống xích đu, ân cần như chăm sóc một đứa trẻ, rồi để cô quỳ trên thảm cỏ, bà vươn tay bứt một cánh hoa pha lê phát sáng đang bồng bềnh trên mặt nước rồi đưa nó cho Sharon.
- Nắm chặt nó trong tay, ta sẽ giúo cháu quay về đúng nơi mà cháu bắt đầu giấc mơ của mình.
Cánh hoa phát sáng lấp lánh trong tay cô như một viên đá quý giá, cô nắm chặt nó mà ánh sáng vẫn hắt qua kẽ tay.
- Chúc cháu may mắn, Sharon! - Bà tiên hôn nhẹ lên tóc cô.
- Bà có phải là một nhà tiên tri không ạ? - Cô chợt hỏi.
- Đại loại thế. - Bà mỉm cười.
- Cháu liệu có chết trước khi tiêu diệt được Riastall không ạ?
- Ta không dám đảm bảo bất kì điều gì cho cháu, nhưng nếu cháu khôn khéo, việc giữ mạng sống là không khó, khi cháu được rất nhiều người, kể cả linh thú bảo vệ, ta cảm nhận được điều đó ở cháu.
Cô gật đầu ra chiều đã hiểu. Khi chuẩn bị rời đi, cô như sực nhớ ra gì đó, liền vội vàng hỏi ráng:
- Bà biết người đồng hành tiếp theo của cháu là ai phải không ạ?
- Ừ, cháu đang ở rất rất gần với người đó đấy!
- Người đó đang ở đâu ạ?
- Bên cạnh cháu.
Cô chưa kịp nói gì, đã thấy xung quanh bắt đầu mờ dần đi và tan biến, giống như vừa bước ra khỏi một ảo ảnh ba chiều. Bà tiên, hồ nước, khu rừng đều biến mất.
Cô nhìn vào lòng bàn tay đang xoè ra của mình, cánh hoa pha lê đã biến mất, cảm giác ấm áp vương vấn nơi cô đã đặt nó trên tay chứng tỏ rằng những thứ đó tồn tại. Vậy không phải tất cả đều là ảo ảnh.
Khi định thần lại, cô thấy mình đang đứng ở trước cánh cửa ra vào của hồ ảo ảnh, xung quanh, những du khách cũng có đồng biểu cảm với cô. Ngỡ ngàng và thích thú.
- Wow, cái hồ này hay thật đấy! - Jay xuất hiện, ngay đúng chỗ mà anh ta đứng chung với cô trước khi bị cuốn vào những giấc mơ.
- Anh chưa đi bao giờ sao? - Sharon hỏi.
- Chưa, đây là lần đầu tiên, tôi vốn không có thời gian. - Jay thú nhận, anh mải mê tập luyện, đến cả khu du lịch trên chính đất nước của mình cũng chưa từng ghé qua.
- Giờ thì có rồi đấy. - Sharon toe toét. - Đi tiếp không?
- Lạy cô luôn. - Jay giơ tay vờ đầu hàng.
Sharon nhìn bản đồ nghiên cứu rồi nói:
- Tiếp theo, hãy đến thác pha lê nào!
End chap 12
/89
|