Sau khi chia tay gia đình Nhà thiết kế, Sharon đi bộ đến khách sạn Lá may mắn . Đó là một cây đại thụ khá đồ sộ, tren cây chi chít những ngôi nhà nhỏ như tổ chim. Ánh sáng hắt ra ngoài từ những lỗ tròn trên ngôi nhà tí hon khiến tán cây sáng lên sinh động, vui mắt.
Khi cô còn đang lóng ngóng không biết làm thế nào thì một nàng tiên tí hon có đôi cánh phát sáng bay đến, trông nàng xinh đẹp và đáng yêu vô cùng.
- Kính chào quý khách. - Nàng tiên cất giọng líu lo. - Quý khách muốn đặt phòng ạ? Khách sạn của chúng tôi còn 24 phòng trống.
- Vâng, cho tôi đặt một phòng. - Sharon lịch sự nói.
- Xin quý khách cung cấp thông tin cá nhân và tiền đặt cọc, nếu quý khách không đủ tiền mặt, chúng tôi có máy rút tiền, không phải mất công đến ngân hàng.
Nàng tiên nói một lèo lưu loát, không vấp chữ nào. Sharon nói tên, quốc tịch và đưa tiền đặt cọc, đồng thời cũng muốn rút một ít tiền mặt. Nàng tiên ghi chép thông tin vào một cuốn sổ tí hon rồi chỉ tay về phía ngôi nhà màu trắng duy nhất trên bụi cây rậm rạp:
- Đó là phòng của quý khách, cảm ơn quý khách đã đến khách sạn Lá may mắn của chúng tôi.
Nàng tiên vừa dứt lời, một cầu thang màu trắng dần dần hiện ra, nối từ chỗ Sharon đứng cho tới ngôi nhà nhỏ trên cây. Cô bước lên cầu thang, mỗi một nấc, cô cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng kì lạ, những ngôi nhà đã không còn quá nhỏ bé. Chính xác thì cô đã trở thành người tí hon.
Khi bước vào căn phòng của mình, cô hoàn toàn choáng ngợp bởi sự rộng rãi tiện nghi. Sàn được lót một tấm thảm bằng cỏ thơm mềm mại và thoang thoảng một mùi hương man mát dễ chịu, đồ đạc nội thất bố trí gọn gàng, màu sắc hài hoà đẹp mắt.
Nàng tiên bây giờ có kích thước ngang bằng Sharon, đương bay là là ngoài cửa, nàng hỏi:
- Quý khách có hài lòng không ạ?
- Rất tuyệt... Và sáng tạo. - Cô gật đầu.
- Chúng tôi áp dụng mô hình khách sạn tí hon này từ nhiều thế kỉ trước để đáp ứng nhu cầu của khách du lịch, và khá được ưa chuộng, gần giường có một cái chuông, nếu cần gì, quý khách cứ gọi.
- Cảm ơn, còn tôi rút tiền ở đâu?
- Phía dưới chiếc chuông có một khe rút tiền, quý khách viết mật mã tài khoản vào tấm thẻ đặc biệt của chúng tôi, những kí tự sẽ tự động mã hoá để bảo mật thông tin.
Nàng tiên còn đưa cho Sharon một tấm bản đồ nội địa Dulistal, người dùng có thể xác định vị trí mình đang đứng, những địa điểm gần đó như quán ăn, khách sạn, thắng cảnh sẽ hiện ra và có chỉ dẫn chi tiết. Như vậy rất thuận tiện cho khách du lịch không thông thạo đường lối.
Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không ở chung nhà với gia đình Nhà thiết kế là đúng nhất. Cô rút một ít tiền mặt rồi chuẩn bị đi tắm, trước đó còn chuẩn bị kĩ càng.
Phòng tắm không to không nhỏ, vừa phải để đặt một bồn tắm cỡ nhỏ và vòi sen hình bông hoa, một bệ rửa mặt, trên tường đặt chiếc gương với đường viền hình lá cây cách điệu.
Sharon xả nước vào bồn tắm, nước có hoà sẵn xà phòng và dầu thơm. Cô cởi bỏ y phục và dây chuyền Nhà tiên tri đặt lên kệ, bước vào bồn tắm. Nước vừa đủ ấm làm cơ thể thư giãn thoải mái, mọi phục vụ ở đây đều tốt hơn trên tàu rất nhiều.
Vừa tắm, cô vừa ngân nga một bài hát cũ, căn phòng tràn ngập giai điệu và hương thơm,điều đó khiến cô có chút xao nhãng. Bên ngoài, cách cửa mà trước đó cô đã khoá kĩ âm thầm mở ra, một bóng người nhanh nhẹn chuồn vào phòng.
Sharon mải đùa nghịch với bọt xà phòng, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng mình, nhưng khi bên ngoài truyền đến tiếng chát chúa của vật gì đó rơi chạm sàn, cô mới giật mình, cánh tay đang duỗi ra ngưng đọng trên không. Vài giây tiếp theo, mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen vang lên trong không khí.
Cô không dám thở mạnh, từ từ đứng dậy, lấy chiếc khăn bông trắng quấn quanh người rồi bước ra khỏi bồn tắm, sàn nhà trơn trượt làm cô suýt ngã, cô lau sơ bàn chân cho đỡ nước và xà phòng rồi rón rén mở cửa phòng tắm.
Một nam nhân, cô đoán vậy là do tóc ngắn, vóc dáng cao ráo và bờ vai rộng đang đứng quay lưng về phía cô, hướng gần giường ngủ, đang nhặt chiếc đèn ngủ ở dưới đất lên.
Người đó mặc y phục khá lạ, nhìn như đồng phục quân đội, nhưng cô không nghĩ một người đứng trong hàng ngũ danh giá ngư vậy lại mò mẫm trong phòng người khác, chắc là trộm cải trang gì đó, nghĩ vậy, Sharon mới hùng hổ xông ra.
Chưa biết tốt xấu ra sao, cô lập tức phóng một quả cầu lửa về phía người nam nhân nọ. Anh ta nghe động, nhanh nhẹn quay đầu lại và né đòn tấn công của cô bằng một cú ngả người điêu luyện.
Khi lấy lại tư thế, anh ta nhìn cô, 2 cặp mắt giao nhau, một tia động đậy loé lên trong mắt người nam nhân đó, sự giao thoa giữa bất ngờ và bối rối khiến khuôn mặt anh thoáng hồng lên, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
- Xin l...
Lời chưa kịp thốt ra đã bị Sharon nổi cơn kích động ném thêm vài quả cầu lửa nữa, tuy nhiên anh ta đều hoá giải được, gương mặt ra vẻ cầu hoà.
- Bình tĩnh, cô tính đốt nhà hả...
- Quân ăn cướp, dám trộm đồ của bà! - Sharon gào lên.
- Cô hiểu lầm rồi... - Anh ta liên tục hoá giải những quả cầu lửa nóng nảy của cô. - Ngừng lại đi...
Sharon không đáp, cũng không ngừng lại, hắn đã lục balo của cô, tuy mọi thứ đều bình thường, nhưng cảm giác vô cùng bất an, sợ bị nghi ngờ. Tốt nhất là khử luôn tên này.
Nghĩ rồi, cô hướng về phía nam nhân kia, không ngừng tấn công, nhiệt độ căn phòng tăng lên vùn vụt. Trên trán anh ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi, vẻ mất kiên nhẫn đã hiện hữu trên gương mặt vốn nhu hoà.
Anh ta nhanh như cắt, vừa gọn gàng hoá giải một quả cầu lửa nữa, vừa tiến về phía Sharon, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô. Bị khoá một tay, tay còn lại vẫn cố chấp vung lên, một lần nữa bị anh tóm gọn. Cô giãy giụa, va vào cạnh giường khiến trọng tâm mất cân bằng ngã xuống nệm, kéo theo anh ta đè lên người, tư thế hết sức ám muội.
Với một khoảng cách gần như vậy, đôi mắt hai người phản chiếu hình ảnh của nhau, anh ta nhìn không sót bất kì chi tiết trên gương mặt cô và rất nhanh ghi nhớ, nhưng sau đó tỏ ra bối rối một cách lộ liễu.
Cô từ trong phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn bông mỏng manh, để lộ ra bờ vai trắng sáng và hương thơm ngọt ngào, cảnh tượng mị người như vậy, đàn ông khó mà không cảm thấy rung rinh.
Sharon bị anh ta nhìn đến nổi da gà, bắt đầu giãy giụa.
- Biến thái! Cút!
Biết mình thất thố, anh lập tức dựng người đứng thẳng dậy. Sharon với ngay đến chiếc chuông gần đầu giường bấm inh ỏi.
Nàng tiên tiếp tân xuất hiện gần như lập tức, vẻ khá hoảng hốt.
- Xảy ra chuyện gì?
- Hắn là kẻ trộm. - Sharon chỉ tay vào mặt anh ta.
- Tôi không phải trộm, nhìn đi! - Anh chỉ vào chiếc huy hiệu màu bạc hình cây đại thụ. - Tôi là Đội phó đội cận vệ Hoàng gia, hệ Kim.
Sharon sững người, hộ vệ hoàng gia mà đi đột nhập vào nhà người ta ăn trộm sao?
- Quý khách nghe tôi giải thích. - Nàng tiên đã đến chỗ Sharon tự lúc nào và choàng thêm một chiếc khăn lên vai cô. - Gần đây đất nước đang bị đe doạ bởi Magicland, chúng tôi phải đề phòng du khách ngoại quốc cải trang vào đây khủng bố, nên quốc vương có lệnh kiểm tra bí mật tất cả các khách sạn trên toàn quốc, kẻ tình nghi sẽ bị bắt.
- Nhưng phạm vi quá lớn, làm sao kiểm tra hết tất cả khách sạn được. - Sharon nhíu mi nói.
- Khách sạn của chúng tôi nằm trong khu vực gần nơi diễn ra lễ hội, sẽ được hộ vệ trực tiếp kiểm tra, còn vùng ngoại ô hay nơi khác xa hơn, đội ngũ nhân viên khách sạn phải tự kiểm tra lấy, nhưng phải cho du khách biết. Còn như ở đây, binh lính sẽ kiểm tra đột xuất mà không báo trước.
Nàng tiên ôn tồn giải thích, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn hết sức nhẹ nhàng và bình tĩnh.
- Nhưng như thế sẽ làm cho người khác hiểu lầm và thậm chí xung đột. - Sharon liếc nhìn anh chàng đội phó kia, cô đã quá kích động và vừa chống đối người thi hành công vụ.
- Chúng tôi không thể làm gì trái với mệnh lệnh của quốc vương, mong quý khách thông cảm.
Sharon mím môi. Vừa nãy cô đã quá nóng vội, hành động lỗ mãng, nghĩ lại càng thấy mất mặt.
- Tôi đã kiểm tra. - Anh ta rút cục cũng lên tiếng. - Mọi thứ đều bình thường, không có vũ khí hay món đồ khả nghi nào, có điều...
Thấy anh ta ngưng lại, cô tưởng anh đã phát hiện ra gì đó nên mi mắt có chút rung động.
- Cô dữ quá!
Sharon nén tiếng thở phào, anh ta không nghi ngờ gì cả.
- Quý khách thông cảm cho chúng tôi nhé, đó là bắt buộc. - Nàng tiên mỉm cười dịu dàng.
Cô coi như không có gì nghiêm trọng, bèn gật đầu cho qua.
- Xong, tôi đi kiểm tra tiếp đây.
Anh chàng đội phó vẫy tay chào, trước khi đi còn nhìn về phía Sharon lần cuối. Kiểu gì cô cũng bị người ta nhớ mặt, trong lòng có chút không vui.
- Anh ta tren gì vậy? - Sharon hỏi nàng tiên.
- À, anh ấy tên Marvelous, mọi người vẫn hay gọi là đội phó Mar. - Nàng tiên từ tốn.
- Hắn lúc nào cũng xấu tính vậy à? - Sharon chun mũi.
- Không, anh ấy rất tốt, thân thiện và đào hoa. Dù mới 18 tuổi nhưng đã trở thành đội phó rồi.
- Đào hoa?
- Vâng, anh ấy rất được các cô gái hâm mộ.
- Người như vậy mà cũng thích được. - Sharon lẩm bẩm.
- Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép. - Nàng tiên cúi đầu rồi rời đi.
Rút cục căn phòng cũng chỉ còn lại mình Sharon, mọi thứ trở về yên ắng như ban đầu. Cô quay trở lại phòng tắm, tiếp tục ngâm mình nhưng không còn hứng thú như trước. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra càng làm cô xấu hổ.
Cả đời cô chưa bao giờ quấn mỗi một chiếc khăn tắm mà đánh nhau với ai cả, đằng này lại là một kẻ lạ hoắc, và đáng ghét. Cô linh cảm đây không phải là lần cuối cùng chạm mặt với anh ta.
End chap 7
Khi cô còn đang lóng ngóng không biết làm thế nào thì một nàng tiên tí hon có đôi cánh phát sáng bay đến, trông nàng xinh đẹp và đáng yêu vô cùng.
- Kính chào quý khách. - Nàng tiên cất giọng líu lo. - Quý khách muốn đặt phòng ạ? Khách sạn của chúng tôi còn 24 phòng trống.
- Vâng, cho tôi đặt một phòng. - Sharon lịch sự nói.
- Xin quý khách cung cấp thông tin cá nhân và tiền đặt cọc, nếu quý khách không đủ tiền mặt, chúng tôi có máy rút tiền, không phải mất công đến ngân hàng.
Nàng tiên nói một lèo lưu loát, không vấp chữ nào. Sharon nói tên, quốc tịch và đưa tiền đặt cọc, đồng thời cũng muốn rút một ít tiền mặt. Nàng tiên ghi chép thông tin vào một cuốn sổ tí hon rồi chỉ tay về phía ngôi nhà màu trắng duy nhất trên bụi cây rậm rạp:
- Đó là phòng của quý khách, cảm ơn quý khách đã đến khách sạn Lá may mắn của chúng tôi.
Nàng tiên vừa dứt lời, một cầu thang màu trắng dần dần hiện ra, nối từ chỗ Sharon đứng cho tới ngôi nhà nhỏ trên cây. Cô bước lên cầu thang, mỗi một nấc, cô cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng kì lạ, những ngôi nhà đã không còn quá nhỏ bé. Chính xác thì cô đã trở thành người tí hon.
Khi bước vào căn phòng của mình, cô hoàn toàn choáng ngợp bởi sự rộng rãi tiện nghi. Sàn được lót một tấm thảm bằng cỏ thơm mềm mại và thoang thoảng một mùi hương man mát dễ chịu, đồ đạc nội thất bố trí gọn gàng, màu sắc hài hoà đẹp mắt.
Nàng tiên bây giờ có kích thước ngang bằng Sharon, đương bay là là ngoài cửa, nàng hỏi:
- Quý khách có hài lòng không ạ?
- Rất tuyệt... Và sáng tạo. - Cô gật đầu.
- Chúng tôi áp dụng mô hình khách sạn tí hon này từ nhiều thế kỉ trước để đáp ứng nhu cầu của khách du lịch, và khá được ưa chuộng, gần giường có một cái chuông, nếu cần gì, quý khách cứ gọi.
- Cảm ơn, còn tôi rút tiền ở đâu?
- Phía dưới chiếc chuông có một khe rút tiền, quý khách viết mật mã tài khoản vào tấm thẻ đặc biệt của chúng tôi, những kí tự sẽ tự động mã hoá để bảo mật thông tin.
Nàng tiên còn đưa cho Sharon một tấm bản đồ nội địa Dulistal, người dùng có thể xác định vị trí mình đang đứng, những địa điểm gần đó như quán ăn, khách sạn, thắng cảnh sẽ hiện ra và có chỉ dẫn chi tiết. Như vậy rất thuận tiện cho khách du lịch không thông thạo đường lối.
Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không ở chung nhà với gia đình Nhà thiết kế là đúng nhất. Cô rút một ít tiền mặt rồi chuẩn bị đi tắm, trước đó còn chuẩn bị kĩ càng.
Phòng tắm không to không nhỏ, vừa phải để đặt một bồn tắm cỡ nhỏ và vòi sen hình bông hoa, một bệ rửa mặt, trên tường đặt chiếc gương với đường viền hình lá cây cách điệu.
Sharon xả nước vào bồn tắm, nước có hoà sẵn xà phòng và dầu thơm. Cô cởi bỏ y phục và dây chuyền Nhà tiên tri đặt lên kệ, bước vào bồn tắm. Nước vừa đủ ấm làm cơ thể thư giãn thoải mái, mọi phục vụ ở đây đều tốt hơn trên tàu rất nhiều.
Vừa tắm, cô vừa ngân nga một bài hát cũ, căn phòng tràn ngập giai điệu và hương thơm,điều đó khiến cô có chút xao nhãng. Bên ngoài, cách cửa mà trước đó cô đã khoá kĩ âm thầm mở ra, một bóng người nhanh nhẹn chuồn vào phòng.
Sharon mải đùa nghịch với bọt xà phòng, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng mình, nhưng khi bên ngoài truyền đến tiếng chát chúa của vật gì đó rơi chạm sàn, cô mới giật mình, cánh tay đang duỗi ra ngưng đọng trên không. Vài giây tiếp theo, mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen vang lên trong không khí.
Cô không dám thở mạnh, từ từ đứng dậy, lấy chiếc khăn bông trắng quấn quanh người rồi bước ra khỏi bồn tắm, sàn nhà trơn trượt làm cô suýt ngã, cô lau sơ bàn chân cho đỡ nước và xà phòng rồi rón rén mở cửa phòng tắm.
Một nam nhân, cô đoán vậy là do tóc ngắn, vóc dáng cao ráo và bờ vai rộng đang đứng quay lưng về phía cô, hướng gần giường ngủ, đang nhặt chiếc đèn ngủ ở dưới đất lên.
Người đó mặc y phục khá lạ, nhìn như đồng phục quân đội, nhưng cô không nghĩ một người đứng trong hàng ngũ danh giá ngư vậy lại mò mẫm trong phòng người khác, chắc là trộm cải trang gì đó, nghĩ vậy, Sharon mới hùng hổ xông ra.
Chưa biết tốt xấu ra sao, cô lập tức phóng một quả cầu lửa về phía người nam nhân nọ. Anh ta nghe động, nhanh nhẹn quay đầu lại và né đòn tấn công của cô bằng một cú ngả người điêu luyện.
Khi lấy lại tư thế, anh ta nhìn cô, 2 cặp mắt giao nhau, một tia động đậy loé lên trong mắt người nam nhân đó, sự giao thoa giữa bất ngờ và bối rối khiến khuôn mặt anh thoáng hồng lên, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
- Xin l...
Lời chưa kịp thốt ra đã bị Sharon nổi cơn kích động ném thêm vài quả cầu lửa nữa, tuy nhiên anh ta đều hoá giải được, gương mặt ra vẻ cầu hoà.
- Bình tĩnh, cô tính đốt nhà hả...
- Quân ăn cướp, dám trộm đồ của bà! - Sharon gào lên.
- Cô hiểu lầm rồi... - Anh ta liên tục hoá giải những quả cầu lửa nóng nảy của cô. - Ngừng lại đi...
Sharon không đáp, cũng không ngừng lại, hắn đã lục balo của cô, tuy mọi thứ đều bình thường, nhưng cảm giác vô cùng bất an, sợ bị nghi ngờ. Tốt nhất là khử luôn tên này.
Nghĩ rồi, cô hướng về phía nam nhân kia, không ngừng tấn công, nhiệt độ căn phòng tăng lên vùn vụt. Trên trán anh ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi, vẻ mất kiên nhẫn đã hiện hữu trên gương mặt vốn nhu hoà.
Anh ta nhanh như cắt, vừa gọn gàng hoá giải một quả cầu lửa nữa, vừa tiến về phía Sharon, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô. Bị khoá một tay, tay còn lại vẫn cố chấp vung lên, một lần nữa bị anh tóm gọn. Cô giãy giụa, va vào cạnh giường khiến trọng tâm mất cân bằng ngã xuống nệm, kéo theo anh ta đè lên người, tư thế hết sức ám muội.
Với một khoảng cách gần như vậy, đôi mắt hai người phản chiếu hình ảnh của nhau, anh ta nhìn không sót bất kì chi tiết trên gương mặt cô và rất nhanh ghi nhớ, nhưng sau đó tỏ ra bối rối một cách lộ liễu.
Cô từ trong phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn bông mỏng manh, để lộ ra bờ vai trắng sáng và hương thơm ngọt ngào, cảnh tượng mị người như vậy, đàn ông khó mà không cảm thấy rung rinh.
Sharon bị anh ta nhìn đến nổi da gà, bắt đầu giãy giụa.
- Biến thái! Cút!
Biết mình thất thố, anh lập tức dựng người đứng thẳng dậy. Sharon với ngay đến chiếc chuông gần đầu giường bấm inh ỏi.
Nàng tiên tiếp tân xuất hiện gần như lập tức, vẻ khá hoảng hốt.
- Xảy ra chuyện gì?
- Hắn là kẻ trộm. - Sharon chỉ tay vào mặt anh ta.
- Tôi không phải trộm, nhìn đi! - Anh chỉ vào chiếc huy hiệu màu bạc hình cây đại thụ. - Tôi là Đội phó đội cận vệ Hoàng gia, hệ Kim.
Sharon sững người, hộ vệ hoàng gia mà đi đột nhập vào nhà người ta ăn trộm sao?
- Quý khách nghe tôi giải thích. - Nàng tiên đã đến chỗ Sharon tự lúc nào và choàng thêm một chiếc khăn lên vai cô. - Gần đây đất nước đang bị đe doạ bởi Magicland, chúng tôi phải đề phòng du khách ngoại quốc cải trang vào đây khủng bố, nên quốc vương có lệnh kiểm tra bí mật tất cả các khách sạn trên toàn quốc, kẻ tình nghi sẽ bị bắt.
- Nhưng phạm vi quá lớn, làm sao kiểm tra hết tất cả khách sạn được. - Sharon nhíu mi nói.
- Khách sạn của chúng tôi nằm trong khu vực gần nơi diễn ra lễ hội, sẽ được hộ vệ trực tiếp kiểm tra, còn vùng ngoại ô hay nơi khác xa hơn, đội ngũ nhân viên khách sạn phải tự kiểm tra lấy, nhưng phải cho du khách biết. Còn như ở đây, binh lính sẽ kiểm tra đột xuất mà không báo trước.
Nàng tiên ôn tồn giải thích, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn hết sức nhẹ nhàng và bình tĩnh.
- Nhưng như thế sẽ làm cho người khác hiểu lầm và thậm chí xung đột. - Sharon liếc nhìn anh chàng đội phó kia, cô đã quá kích động và vừa chống đối người thi hành công vụ.
- Chúng tôi không thể làm gì trái với mệnh lệnh của quốc vương, mong quý khách thông cảm.
Sharon mím môi. Vừa nãy cô đã quá nóng vội, hành động lỗ mãng, nghĩ lại càng thấy mất mặt.
- Tôi đã kiểm tra. - Anh ta rút cục cũng lên tiếng. - Mọi thứ đều bình thường, không có vũ khí hay món đồ khả nghi nào, có điều...
Thấy anh ta ngưng lại, cô tưởng anh đã phát hiện ra gì đó nên mi mắt có chút rung động.
- Cô dữ quá!
Sharon nén tiếng thở phào, anh ta không nghi ngờ gì cả.
- Quý khách thông cảm cho chúng tôi nhé, đó là bắt buộc. - Nàng tiên mỉm cười dịu dàng.
Cô coi như không có gì nghiêm trọng, bèn gật đầu cho qua.
- Xong, tôi đi kiểm tra tiếp đây.
Anh chàng đội phó vẫy tay chào, trước khi đi còn nhìn về phía Sharon lần cuối. Kiểu gì cô cũng bị người ta nhớ mặt, trong lòng có chút không vui.
- Anh ta tren gì vậy? - Sharon hỏi nàng tiên.
- À, anh ấy tên Marvelous, mọi người vẫn hay gọi là đội phó Mar. - Nàng tiên từ tốn.
- Hắn lúc nào cũng xấu tính vậy à? - Sharon chun mũi.
- Không, anh ấy rất tốt, thân thiện và đào hoa. Dù mới 18 tuổi nhưng đã trở thành đội phó rồi.
- Đào hoa?
- Vâng, anh ấy rất được các cô gái hâm mộ.
- Người như vậy mà cũng thích được. - Sharon lẩm bẩm.
- Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép. - Nàng tiên cúi đầu rồi rời đi.
Rút cục căn phòng cũng chỉ còn lại mình Sharon, mọi thứ trở về yên ắng như ban đầu. Cô quay trở lại phòng tắm, tiếp tục ngâm mình nhưng không còn hứng thú như trước. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra càng làm cô xấu hổ.
Cả đời cô chưa bao giờ quấn mỗi một chiếc khăn tắm mà đánh nhau với ai cả, đằng này lại là một kẻ lạ hoắc, và đáng ghét. Cô linh cảm đây không phải là lần cuối cùng chạm mặt với anh ta.
End chap 7
/89
|