Suốt năm ngày lênh đênh trên đại dương, Sharon chỉ quanh quẩn trong phòng, ôn lại mấy câu thần chú cần thiết và... ngủ. Cô không hay qua phòng Sven chơi, họ rất nhiều việc và cô không muốn quấy rầy họ.
Thi thoảng buồn chán, cô lại lên boong tàu hóng gió và bắt chuyện với một vài hành khách. Nhờ vậy cô mới biết hơn 2/3 số hành khách trên tàu đang hướng về Dulistal để tham gia lễ hội thiên nhiên. Có vẻ cô đã may mắn khi chọn đúng thời điểm này để đến Dulistal.
Nhưng có một điều bất lợi, khi mà có quá nhiều khách du lịch khắp nơi lũ lượt đổ về, cô sẽ gặp khó khăn khi đi tìm người đồng hành tại Dulistal.
Sau khi thuyền trưởng thông báo chỉ còn một giờ nữa là thuyền sẽ cập bến cảng quốc tế Dulistal, Sharon kiểm tra lại ba lô lần cuối để xem còn sót gì không. Không những đủ mà còn dư ra mấy bộ quần áo. Một đêm nghiền ngẫm mấy cuốn tạp chí, cô đã thay đổi gu thời trang lỗi mốt của mình và bỏ đi mấy bộ đồ cũ xuề xoà ở Navara, mặc dù trước đó cô đã nghĩ đó là những bộ đẹp nhất.
Buộc tóc cao gọn gàng, Sharon khoác áo choàng và vác ba lô để lên chờ trên boong tàu. Khi đi ngang qua những phòng khác, cô thấy mọi người đang hối hả thu dọn đồ đạc, gương mặt ai nấy đều phấn khởi. Gần một tuần lênh đênh trên biển, chẳng ai muốn tiếp tục ở trên con tàu này nữa.
Cô cũng vậy.
Sharon nhìn đồng hồ, 4 rưỡi chiều, trên boong tàu, ánh nắng đã dịu bớt nhưng vẫn vương lại chút oi bức, được làn gió từ phía đông xua đi phần ngột ngạt còn lại.
Đứng trên boong tàu đã có thể nhìn thấy cảng biển Dulistal phía xa xa. Quốc kì màu trắng bay phấp phới trên nền trời xanh biếc, với biểu tượng là cây đại thụ màu xanh lá. Có gì đó dâng trào trong người cô.
Hồi hộp, lo lắng, tò mò và phấn khích.
Chuyến ra nước ngoài đầu tiên của cô.
Tàu càng đến gần, cảng biển Dulistal hiện ra càng lộng lẫy. Có rất nhiều tàu thuyền đậu dọc bến cảng. Vì sắp đến mùa lễ hội nên rất sầm uất, huyên náo, hàng hoá liên tục được vận chuyển bằng thảm bay vào thành phố, khách du lịch túa ra từ những con tàu đang trò chuyện rôm rả.
- Hey, Sharon!
Nghe có người gọi, cô thôi nhìn đắm đuối vào bến cảng và quay người về phía giọng nói quen thuộc.
Sven và Flora mỗi người xách một chiếc vali, thong thả tiến về phía cô. Họ ăn mặc còn nổi hơn cả thường ngày, mỗi bước chân, họ thu hút thêm ánh nhìn.
- Để cô đợi lâu, chúng tôi bận sắp lại đồ đạc một chút. - Flora chỉnh lại chiếc mũ lông vũ có đính những bông hoa sặc sỡ trên đầu.
- Trông cô thật tuyệt trong những bộ thiết kế của tôi. - Sven hài lòng nói, thuận tay tháo chiếc kính râm đính đầy đá quý lấp lánh, quầng mắt thâm quầng cho thấy anh đã thức đêm làm việc.
- Trông hai người như... - Sharon dừng lại để tìm thứ gì đó so sánh. - Như hai con công lộng lẫy.
Flora và Sven bật cười cùng một lúc khiến cô thấy hơi ngượng. Đó là cách so sánh duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này.
- Ví von dễ thương lắm. - Sven gài chiếc kính mát vào túi áo khoác trước ngực được thiết kế cầu kì. - Nhưng tôi muốn được gọi là phượng hoàng hơn.
- Tôi nhớ hai người có rất nhiều đồ đạc, tất cả số đó đều nhét vừa hai chiếc vali kia sao? - Sharon thắc mắc, nhìn quanh quất xem họ có gửi đồ đạc ở đâu nữa không.
- Đúng vậy. - Flora gật đầu. - Đây là chiếc vali đặc biệt, bên trong rộng hơn rất nhiều so với bên ngoài, và đặc biệt là siêu nhẹ.
- Tiện lợi thật.
- Giờ đang là mùa du lịch, cô đặt được khách sạn chưa? - Sven hỏi, mắt nhìn đăm đăm về phía cảng biển đông đúc.
- Chưa. - Sharon lắc đầu, cô đã không nghĩ đến chuyện này.
- Tôi không chắc là sẽ đủ khách sạn với tình trạng khách du lịch đổ về Dulistal như thế này. Nhiều khách sạn quá tải và họ phải dựng lều ở tạm.
- Thế thì gay quá. - Gương mặt Sharon thoáng chút lo lắng.
- Chúng tôi có một căn hộ riêng ở trong thành phố, cô có muốn thuê một phòng không? - Flora mỉm cười hỏi.
- À... ừm... Có phiền hai người không? - Sharon thấy không được thoải mái, việc ở riêng sẽ thuận lợi cho công việc của cô hơn.
- Không đâu. - Flora xua tay. - Căn hộ của chúng tôi rất rộng rãi thoải mái. Chúng tôi có rất nhiều phòng trống.
- Cô yên tâm. Chúng tôi tính phí rẻ thôi. - Sven bồi thêm.
Cả hai đều yêu quý Sharon theo một cách nào đó mà cô không lí giải nổi. Sự chân thành của họ khiến cô không thể cảm thấy nghi ngờ. Nhưng điều đó không đủ để cô chấp nhận sự giúp đỡ của đôi vợ chồng trẻ, mà cô đang lo rằng không có chỗ ở, việc dựng lều sẽ nguy hiểm cho hành lí của cô.
Cuối cùng Sharon gật đầu.
- Thôi được, cảm ơn hai người, lại làm phiền rồi.
- Phiền hà gì đâu chứ. - Sven vỗ vai Sharon. - Cô là bạn tốt của chúng tôi mà.
- Ừm. - Cô mỉm cười đáp lại.
Một tiếng còi dài báo hiệu tàu dã cập bến. Trong lúc đợi tàu thả neo, Sharon đứng ngắm bến cảng thơ mộng của Dulistal, khắp các ngôi nhà và cổng chào được trang trí đèn, bong bóng, hoa lá và những dải lụa nhiều màu sắc. Chổi và thảm bay nườm nượp từ bến cảng vào thành phố và ngược lại, cốt để chở hàng và hành khách. Mặc dù trời đã nhá nhem tối, nhưng sự sầm uất, huyên náo nơi đây chưa hề hạ nhiệt.
- Tàu thả neo an toàn, xin quý khách rời khỏi boong tàu xuống cầu thang để xuống cảng quốc tế Dulistal. Trước khi đi xin vui lòng kiểm tra hành lí cẩn thận. Mọi thất lạc kể từ giờ phút này chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng và đồng hành với chúng tôi trong thời gian qua. Chúc quý khách có một chuyến du lịch an toàn và vui vẻ.
Sau lời thông báo, Sharon cùng Sven, Flora và những hành khách khác tràn xuống cảng Dulistal trong tâm trạng phấn khích, hồ hởi. Một người không thích ồn ào như cô cũng phải vui lây.
Trước khi qua cửa khẩu, tất cả được yêu cầu phải kiểm tra hành lí và quần áo trên người. Những món vũ khí của cô đều được nguỵ trang cẩn thận nên không lo gì, việc kiểm tra diễn ra thuận lợi, nhanh chóng.
Sven và Flora kiểm tra xong trước Sharon, họ đang đứng thấp thỏm chờ ai đó, vẻ mặt lo lắng.
- Đáng ra giờ này Oran phải đến rồi chứ! - Sven làu bàu, hết nhìn đồng hồ lại nhìn ngó xung quanh.
- Chắc nó mải chơi quên đường rồi. - Flora ngán ngẩm lắc đầu.
Chừng vài phút sau, một cậu thiếu niên tóc đỏ xuất hiện, ăn mặc thời thượng, ngồi trên thảm bay tiến về phía Sven và Flora. Vừa từ thảm bay xuống, cậu đã ôm chầm lấy đôi vợ chồng.
- Ba mẹ, con nhớ hai người lắm!
- Nhóc con, nhớ người ta mà sao đến đón muộn thế hả? - Sven xoa đầu con trai, trong giọng nói không có lấy một phân trách móc.
- Ở nhà ngoan không?...- Flora dịu dàng nhìn con trai.
- Con lớn rồi mà mẹ.
Thấy cảnh gia đình nhà người ta sum họp, Sharon có chút ghen tị trong lòng. Cha mẹ cô đã mất từ lâu, cô không thể nhớ được những đường nét trên gương mặt mẹ hay hơi ấm trong vòng tay cha.
Tất cả đã trôi qua lâu lắm rồi, những kí ức xưa cũ ấy như một bức tranh nhạt nhoà bám bụi, không thể thấy rõ từng chi tiết được nữa.
Bất đắc dĩ làm người không liên quan , Sharon ngó sang hướng khác, vờ trầm trồ vẻ đẹp của cảng biển Dulistal. Phải 5 phút sau, gia đình nhà nọ mới nhớ đến sự tồn tại của cô mà vội vã giới thiệu.
- Đây là con trai tôi, Oran, cháu nó 15 tuổi rồi. - Sven bá vai Oran và chỉ tay về phía cô. - Đây là bạn mới của ba, tên là Sharon, họ sẽ ở chung với chúng ta trong vài ngày tới.
Gương mặt Oran thoáng chút ngạc nhiên, sau đó thẫn thờ nhìn cô với đôi mắt si mê.
- Chị ấy đẹp quá! - Oran há hốc cả mồm mà nhìn Sharon đau đáu.
- Ngậm miệng lại Oran, trông con khó coi quá! - Flora nhắc nhở, cậu chàng mới vội vàng đứng thẳng người lấy tay chỉnh lại cổ áo.
- Chào em. - Sharon gật đầu xã giao. Cả hai chỉ chênh nhau có một tuổi, cô không ngờ cặp vợ chồng nhìn trẻ như mới cưới thế này mà đã có đứa con trai lớn như vậy.
- Thôi, trời sắp tối rồi, mau đi về nhà để kịp bữa tối.
Sven giục mọi người lên thảm bay, khi tất cả đã yên vị, tấm thảm lập tức lao vút đi.
Gia đình nhà thiết kế luôn miệng trò chuyện, Sharon ngồi một góc thảm bay, thẫn thờ nhìn quang cảnh phía dưới. Ánh đèn từ những ngôi nhà trên cây làm khu rừng sáng lên một cách kì ảo.
Dân cư ở đây không xây nhà dưới mặt đất. Họ thích hoà cùng chim muông, sống cuộc sống trong lành trên cao, tuy vậy, đường xá phía dưới vẫn được sửa sang và lát đá phục vụ cho việc đi lại giữa các vùng.
Đôi khi nhà cửa quá san sát không thể dùng thảm bay hay chổi thần được. Con đường còn đáp ứng cho khách du lịch chiêm ngưỡng cảnh trí xung quanh, khi ngôi nhà nào cũng trang trí nhiều đèn đóm và dây màu sặc sỡ.
Cỡ 1 tiếng rưỡi sau, thảm bay đã đến trung tâm thành phố, không có quá nhiều thay đổi như vùng ngoại ô, đường xá chỉ rộng hơn và được trang trí nhiều hơn.
Khu vực tổ chức lễ hội đặt một bức tượng đức vua của Dulistal cao 5 mét và trang trí diễm lệ như thật. Vì chỉ bay lướt qua nên Sharon đã bỏ qua khá nhiều điều thú vị phía dưới.
Ngôi nhà của Sven và Flora không quá xa nơi tổ chức lễ hội, xây dựng trên cái cây khá to, với hai tầng riêng biệt được nối bằng cầu thang xoắn. Flora chỉ tay về phía tầng dưới.
- Đó là nơi cô sẽ ở, còn tầng trên dành cho chúng tôi, tất cả đều đầy đủ tiện nghi, cô yên tâm.
Sharon bước xuống thảm bay, mỉm cười nhìn Sven và Flora, giọng cô chân thành.
- Cảm ơn hai người rất nhiều, nhưng tôi nghĩ là vẫn còn khách sạn đề bảng còn phòng, và tôi không muốn phiền hà chốn riêng tư của gia đình.
Nhìn cặp vợ chồng có vẻ muốn phản đối, nhưng cô đã nói nhanh:
- Tôi đã quyết định rồi, khi nào đồ xong cứ báo, tôi sẽ qua lấy.
Sharon cúi gập người chào rồi quay gót bước đi. Cô hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của mình.
Khi bóng lưng cô khuất dần, con trai của nhà thiết kế mới kêu lên đầy nuối tiếc.
- Chán quá, chị ấy không thể ở lại chơi một lúc sao?
End chap 6
Thi thoảng buồn chán, cô lại lên boong tàu hóng gió và bắt chuyện với một vài hành khách. Nhờ vậy cô mới biết hơn 2/3 số hành khách trên tàu đang hướng về Dulistal để tham gia lễ hội thiên nhiên. Có vẻ cô đã may mắn khi chọn đúng thời điểm này để đến Dulistal.
Nhưng có một điều bất lợi, khi mà có quá nhiều khách du lịch khắp nơi lũ lượt đổ về, cô sẽ gặp khó khăn khi đi tìm người đồng hành tại Dulistal.
Sau khi thuyền trưởng thông báo chỉ còn một giờ nữa là thuyền sẽ cập bến cảng quốc tế Dulistal, Sharon kiểm tra lại ba lô lần cuối để xem còn sót gì không. Không những đủ mà còn dư ra mấy bộ quần áo. Một đêm nghiền ngẫm mấy cuốn tạp chí, cô đã thay đổi gu thời trang lỗi mốt của mình và bỏ đi mấy bộ đồ cũ xuề xoà ở Navara, mặc dù trước đó cô đã nghĩ đó là những bộ đẹp nhất.
Buộc tóc cao gọn gàng, Sharon khoác áo choàng và vác ba lô để lên chờ trên boong tàu. Khi đi ngang qua những phòng khác, cô thấy mọi người đang hối hả thu dọn đồ đạc, gương mặt ai nấy đều phấn khởi. Gần một tuần lênh đênh trên biển, chẳng ai muốn tiếp tục ở trên con tàu này nữa.
Cô cũng vậy.
Sharon nhìn đồng hồ, 4 rưỡi chiều, trên boong tàu, ánh nắng đã dịu bớt nhưng vẫn vương lại chút oi bức, được làn gió từ phía đông xua đi phần ngột ngạt còn lại.
Đứng trên boong tàu đã có thể nhìn thấy cảng biển Dulistal phía xa xa. Quốc kì màu trắng bay phấp phới trên nền trời xanh biếc, với biểu tượng là cây đại thụ màu xanh lá. Có gì đó dâng trào trong người cô.
Hồi hộp, lo lắng, tò mò và phấn khích.
Chuyến ra nước ngoài đầu tiên của cô.
Tàu càng đến gần, cảng biển Dulistal hiện ra càng lộng lẫy. Có rất nhiều tàu thuyền đậu dọc bến cảng. Vì sắp đến mùa lễ hội nên rất sầm uất, huyên náo, hàng hoá liên tục được vận chuyển bằng thảm bay vào thành phố, khách du lịch túa ra từ những con tàu đang trò chuyện rôm rả.
- Hey, Sharon!
Nghe có người gọi, cô thôi nhìn đắm đuối vào bến cảng và quay người về phía giọng nói quen thuộc.
Sven và Flora mỗi người xách một chiếc vali, thong thả tiến về phía cô. Họ ăn mặc còn nổi hơn cả thường ngày, mỗi bước chân, họ thu hút thêm ánh nhìn.
- Để cô đợi lâu, chúng tôi bận sắp lại đồ đạc một chút. - Flora chỉnh lại chiếc mũ lông vũ có đính những bông hoa sặc sỡ trên đầu.
- Trông cô thật tuyệt trong những bộ thiết kế của tôi. - Sven hài lòng nói, thuận tay tháo chiếc kính râm đính đầy đá quý lấp lánh, quầng mắt thâm quầng cho thấy anh đã thức đêm làm việc.
- Trông hai người như... - Sharon dừng lại để tìm thứ gì đó so sánh. - Như hai con công lộng lẫy.
Flora và Sven bật cười cùng một lúc khiến cô thấy hơi ngượng. Đó là cách so sánh duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này.
- Ví von dễ thương lắm. - Sven gài chiếc kính mát vào túi áo khoác trước ngực được thiết kế cầu kì. - Nhưng tôi muốn được gọi là phượng hoàng hơn.
- Tôi nhớ hai người có rất nhiều đồ đạc, tất cả số đó đều nhét vừa hai chiếc vali kia sao? - Sharon thắc mắc, nhìn quanh quất xem họ có gửi đồ đạc ở đâu nữa không.
- Đúng vậy. - Flora gật đầu. - Đây là chiếc vali đặc biệt, bên trong rộng hơn rất nhiều so với bên ngoài, và đặc biệt là siêu nhẹ.
- Tiện lợi thật.
- Giờ đang là mùa du lịch, cô đặt được khách sạn chưa? - Sven hỏi, mắt nhìn đăm đăm về phía cảng biển đông đúc.
- Chưa. - Sharon lắc đầu, cô đã không nghĩ đến chuyện này.
- Tôi không chắc là sẽ đủ khách sạn với tình trạng khách du lịch đổ về Dulistal như thế này. Nhiều khách sạn quá tải và họ phải dựng lều ở tạm.
- Thế thì gay quá. - Gương mặt Sharon thoáng chút lo lắng.
- Chúng tôi có một căn hộ riêng ở trong thành phố, cô có muốn thuê một phòng không? - Flora mỉm cười hỏi.
- À... ừm... Có phiền hai người không? - Sharon thấy không được thoải mái, việc ở riêng sẽ thuận lợi cho công việc của cô hơn.
- Không đâu. - Flora xua tay. - Căn hộ của chúng tôi rất rộng rãi thoải mái. Chúng tôi có rất nhiều phòng trống.
- Cô yên tâm. Chúng tôi tính phí rẻ thôi. - Sven bồi thêm.
Cả hai đều yêu quý Sharon theo một cách nào đó mà cô không lí giải nổi. Sự chân thành của họ khiến cô không thể cảm thấy nghi ngờ. Nhưng điều đó không đủ để cô chấp nhận sự giúp đỡ của đôi vợ chồng trẻ, mà cô đang lo rằng không có chỗ ở, việc dựng lều sẽ nguy hiểm cho hành lí của cô.
Cuối cùng Sharon gật đầu.
- Thôi được, cảm ơn hai người, lại làm phiền rồi.
- Phiền hà gì đâu chứ. - Sven vỗ vai Sharon. - Cô là bạn tốt của chúng tôi mà.
- Ừm. - Cô mỉm cười đáp lại.
Một tiếng còi dài báo hiệu tàu dã cập bến. Trong lúc đợi tàu thả neo, Sharon đứng ngắm bến cảng thơ mộng của Dulistal, khắp các ngôi nhà và cổng chào được trang trí đèn, bong bóng, hoa lá và những dải lụa nhiều màu sắc. Chổi và thảm bay nườm nượp từ bến cảng vào thành phố và ngược lại, cốt để chở hàng và hành khách. Mặc dù trời đã nhá nhem tối, nhưng sự sầm uất, huyên náo nơi đây chưa hề hạ nhiệt.
- Tàu thả neo an toàn, xin quý khách rời khỏi boong tàu xuống cầu thang để xuống cảng quốc tế Dulistal. Trước khi đi xin vui lòng kiểm tra hành lí cẩn thận. Mọi thất lạc kể từ giờ phút này chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng và đồng hành với chúng tôi trong thời gian qua. Chúc quý khách có một chuyến du lịch an toàn và vui vẻ.
Sau lời thông báo, Sharon cùng Sven, Flora và những hành khách khác tràn xuống cảng Dulistal trong tâm trạng phấn khích, hồ hởi. Một người không thích ồn ào như cô cũng phải vui lây.
Trước khi qua cửa khẩu, tất cả được yêu cầu phải kiểm tra hành lí và quần áo trên người. Những món vũ khí của cô đều được nguỵ trang cẩn thận nên không lo gì, việc kiểm tra diễn ra thuận lợi, nhanh chóng.
Sven và Flora kiểm tra xong trước Sharon, họ đang đứng thấp thỏm chờ ai đó, vẻ mặt lo lắng.
- Đáng ra giờ này Oran phải đến rồi chứ! - Sven làu bàu, hết nhìn đồng hồ lại nhìn ngó xung quanh.
- Chắc nó mải chơi quên đường rồi. - Flora ngán ngẩm lắc đầu.
Chừng vài phút sau, một cậu thiếu niên tóc đỏ xuất hiện, ăn mặc thời thượng, ngồi trên thảm bay tiến về phía Sven và Flora. Vừa từ thảm bay xuống, cậu đã ôm chầm lấy đôi vợ chồng.
- Ba mẹ, con nhớ hai người lắm!
- Nhóc con, nhớ người ta mà sao đến đón muộn thế hả? - Sven xoa đầu con trai, trong giọng nói không có lấy một phân trách móc.
- Ở nhà ngoan không?...- Flora dịu dàng nhìn con trai.
- Con lớn rồi mà mẹ.
Thấy cảnh gia đình nhà người ta sum họp, Sharon có chút ghen tị trong lòng. Cha mẹ cô đã mất từ lâu, cô không thể nhớ được những đường nét trên gương mặt mẹ hay hơi ấm trong vòng tay cha.
Tất cả đã trôi qua lâu lắm rồi, những kí ức xưa cũ ấy như một bức tranh nhạt nhoà bám bụi, không thể thấy rõ từng chi tiết được nữa.
Bất đắc dĩ làm người không liên quan , Sharon ngó sang hướng khác, vờ trầm trồ vẻ đẹp của cảng biển Dulistal. Phải 5 phút sau, gia đình nhà nọ mới nhớ đến sự tồn tại của cô mà vội vã giới thiệu.
- Đây là con trai tôi, Oran, cháu nó 15 tuổi rồi. - Sven bá vai Oran và chỉ tay về phía cô. - Đây là bạn mới của ba, tên là Sharon, họ sẽ ở chung với chúng ta trong vài ngày tới.
Gương mặt Oran thoáng chút ngạc nhiên, sau đó thẫn thờ nhìn cô với đôi mắt si mê.
- Chị ấy đẹp quá! - Oran há hốc cả mồm mà nhìn Sharon đau đáu.
- Ngậm miệng lại Oran, trông con khó coi quá! - Flora nhắc nhở, cậu chàng mới vội vàng đứng thẳng người lấy tay chỉnh lại cổ áo.
- Chào em. - Sharon gật đầu xã giao. Cả hai chỉ chênh nhau có một tuổi, cô không ngờ cặp vợ chồng nhìn trẻ như mới cưới thế này mà đã có đứa con trai lớn như vậy.
- Thôi, trời sắp tối rồi, mau đi về nhà để kịp bữa tối.
Sven giục mọi người lên thảm bay, khi tất cả đã yên vị, tấm thảm lập tức lao vút đi.
Gia đình nhà thiết kế luôn miệng trò chuyện, Sharon ngồi một góc thảm bay, thẫn thờ nhìn quang cảnh phía dưới. Ánh đèn từ những ngôi nhà trên cây làm khu rừng sáng lên một cách kì ảo.
Dân cư ở đây không xây nhà dưới mặt đất. Họ thích hoà cùng chim muông, sống cuộc sống trong lành trên cao, tuy vậy, đường xá phía dưới vẫn được sửa sang và lát đá phục vụ cho việc đi lại giữa các vùng.
Đôi khi nhà cửa quá san sát không thể dùng thảm bay hay chổi thần được. Con đường còn đáp ứng cho khách du lịch chiêm ngưỡng cảnh trí xung quanh, khi ngôi nhà nào cũng trang trí nhiều đèn đóm và dây màu sặc sỡ.
Cỡ 1 tiếng rưỡi sau, thảm bay đã đến trung tâm thành phố, không có quá nhiều thay đổi như vùng ngoại ô, đường xá chỉ rộng hơn và được trang trí nhiều hơn.
Khu vực tổ chức lễ hội đặt một bức tượng đức vua của Dulistal cao 5 mét và trang trí diễm lệ như thật. Vì chỉ bay lướt qua nên Sharon đã bỏ qua khá nhiều điều thú vị phía dưới.
Ngôi nhà của Sven và Flora không quá xa nơi tổ chức lễ hội, xây dựng trên cái cây khá to, với hai tầng riêng biệt được nối bằng cầu thang xoắn. Flora chỉ tay về phía tầng dưới.
- Đó là nơi cô sẽ ở, còn tầng trên dành cho chúng tôi, tất cả đều đầy đủ tiện nghi, cô yên tâm.
Sharon bước xuống thảm bay, mỉm cười nhìn Sven và Flora, giọng cô chân thành.
- Cảm ơn hai người rất nhiều, nhưng tôi nghĩ là vẫn còn khách sạn đề bảng còn phòng, và tôi không muốn phiền hà chốn riêng tư của gia đình.
Nhìn cặp vợ chồng có vẻ muốn phản đối, nhưng cô đã nói nhanh:
- Tôi đã quyết định rồi, khi nào đồ xong cứ báo, tôi sẽ qua lấy.
Sharon cúi gập người chào rồi quay gót bước đi. Cô hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của mình.
Khi bóng lưng cô khuất dần, con trai của nhà thiết kế mới kêu lên đầy nuối tiếc.
- Chán quá, chị ấy không thể ở lại chơi một lúc sao?
End chap 6
/89
|