Lớp cỏ ẩm khiến Sharon cảm thấy dễ ngủ hơn.
Đêm qua cô đã vật lộn với con sư tử ảo lâu hơn bất cứ lần chiến đấu nào. Khắp mình mẩy ê ẩm, xương khớp đau nhức do luên tục bị quật ngã, bị văng vào thân cây.
Nói là ảo giác của một loại thảo mộc, nhưng cảm giác rất chân thật, nếu vô tình bị cào , dù không chảy máu hay thương tích, thì cơn đau vẫn được truyền đến đầy đủ.
Ánh nắng đã chiếu xuyên qua lớp lá cây dày, tạo nên các vệt sáng lốm đốm dưới mặt đất phủ đầy rêu và cỏ dại, tiếng chim hót lanh lảnh từ đâu vọng lại, không khí đượm mùi sương sớm trộn lẫn với mùi thảo mộc trong cánh rừng kì thực dễ chịu.
Sharon thiu thiu ngủ, để cho cơ thể thả lỏng thoải mái. Cô tự nhủ sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu vào bài kiểm tra tiếp theo.
Có tiếng cỏ cây sột soạt, rất khẽ và hoà lẫn với những tạp âm khác trong khu rừng, nhưng kĩ năng dã chiến của cô quá thừa để nhận biết âm thanh được tạo ra bởi một vật thể di chuyển, với cả, tai cô đang áp dưới lớ cỏ, âm thanh truyền đến càng dễ nhận biết hơn.
Sharon mở mắt, một bóng người mặc áo choàng đen dợm bước đến gần, cô chống tay ngồi dậy, cất giọng lười nhác:
- Ủa bác Dari, kiểm tra chưa kết thúc mà!?
Ông Dari, người có thân hình cao lớn ẩn giấu sau lớp áo choàng, với đôi mắt sáng tinh tường lão luyện trên chiến trận, cuộc đời rèn giũa khiến người ta trở nên gai góc, ông là một mẫu người như thế. Thường chỉ khi nào bài kiểm tra kết thúc, ổng mới xuất hiện.
- Kết thúc sớm. - Ông Dari trả lời gọn lỏn. - Về thôi.
Sharon thấy lạ, nhưng cũng đứng dậy, phủi quần áo và đeo tay nải lên vai rồi theo sau ông bác Dari.
Sinh tồn trong rừng là một trong những bài kiểm tra của Sharon, cô được phép mang vài món đò tuỳ thân, nước và lương khô.
Mỗi bài kiểm tra có những dạng bài tập riêng, từ cơ bản đến nâng cao. Hiện tại cô đang kiểm tra nâng cao với bốn bài tập trong vòng bốn ngày, chủ yếu là chiến đấu với kẻ xấu, thú hoang, đối phó với những vết thương hở và cách nhận biết các loại thảo mộc.
Con sư tử đêm qua mà cô chiến đấu thực chất là một dạng ảo ảnh, kết hợp với dung dịch giác quan với phép tạo ảo ảnh do giáo sư Morgan thiết kế. Bà tự bào chế thuốc , còn ông Dari lo phần ảo ảnh.
Dung dịch sẽ tác động vào những tế bào cùng dây thần kinh trong cơ thể và tương tác với ma lực mà ông Dari tạo ra. Khi con sư tử tấn công, cô sẽ cảm thấy đau nếu bị nó cắn hoặc cào.
Sharon bước đi trong im lặng, cô bắt đầu cảm thấy hơi tò mò và lên tiếng hỏi ông Dari:
- Sao bác gọi cháu về giữa lúc kiểm tra vậy? Có vấn đề gì à?
- Về rồi biết.
Ông Dari chỉ đáp vỏn vẹn ba từ. Ổng là một người kiệm lời, nhất là những lúc nhập vai thầy giáo , nhưng chỉ cần thỉnh vài can rượu là ông có thể hát đến năm sau luôn không biết chừng. Đại khái cũng là người ngoài lạnh trong nóng đi.
Sharon cũng chả gặng hỏi nhiều vì biết, có móc mồm ổng hỏi thêm cũng chả ích gì, đành tiếp tục bước đi trong yên lặng.
Sau vài phút đi bộ, cả hai ra khỏi cánh rừng và tiến vào một ngôi làng trong xứ Navara nhỏ bé, được vây đằng sau là một cánh rừng với đồi núi trùng điệp, phải đi thêm vài dặm xuống chân núi mới đến thị trấn đông đúc, giáp với biển bắc Macrista. Nhà của Sharon nằm phía trên đỉnh đồi.
Vừa về đến nhà một cái, chưa kịp tắm rửa nghỉ ngơi, cô đã bị ông Dari lôi xuống phòng họp dưới tầng hầm. Thường thì cô ít khi được xuống đây, trừ những lần nhận xét chỉnh sửa về kĩ năng chiến đấu và nói về vài vấn đề kín đáo.
Ở chiếc bàn tròn giữa phòng, có giáo sư Morgan, thầy Kota và ông Peta đã ngồi chời sẵn. Còn một người nữa mặc áo choàng nâu ngồi xoay lưng cề phía cửa, Sharon cảm thấy có gì đó khá quen thuộc đối với người này.
- Ngồi xuống đây Sharon! - Giáo sư Morgan nói, cô đi đến chiếc ghế gần bà và ngồi xuống, với ông Dari ngồi kế bên.
Bây giờ Sharon mới có thể nhìn rõ gương mặt của người mặc áo choàng, chả ai xa lạ, là Nhà tiên tri Stephen. Cô nhớ không lầm lần cuối cô gặp ông là vào lúc cô năm tuổi thì phải. Ông đã đi bôn ba gần chục năm luôn rồi cơ đấy.
Nhưng từ bấy đến giờ ông không hề thay đổi nhiều, gương mặt già nua của ông khá đôn hậu, hàm râu quai nón dài bạc trắng, tay phải ông cầm một cây gậy gỗ và tay kia giữ khư khư quyển sách bìa da đã sờn. Bắt gặp ánh nhìn của cô, ông nở nụ cười hiền:
- Chào cháu, Sharon!
- Ơ ... cháu chào ông ạ! - Sharon cười gượng gạo đáp lại.
- Trông cháu càng lớn càng xinh đẹp. - Nhà tiên tri tiếp tục. - Mới ngày nào ta còn bế ngửa cháu trên tay, giờ thì đã thành thiếu nữ rồi.
Sharon chỉ cười không đáp. Cô từng nghe các thầy của mình kể rằng Nhà tiên tri đã rất vất vả thời kì đầu khi chăm sóc cô.
- E hèm, muốn nói gì để lát nữa. - Thầy Kota cắt ngang. - Vào chủ đề chính thôi.
- Rồi, tôi sẽ nói luôn, không dông dài nữa. - Nhà tiên tri hắng giọng. - Tình hình thế giới đang tệ đi từng ngày, nhất là ảnh hưởng của Magicland áp lực lên những nước khác. Nói là liên minh, nhưng Magicland như đang ép buộc các nước phải sát nhập và gây hoang mang đối với nhân dân. Gần đây còn có tên đồn Riastall hồi sinh quái vật tử thần, tập hợp nhiều pháp sư, phù thuỷ hắc ám. Chúng ta không biết điều hắn đang toan tính, nhưng chúng ta biết rõ hậu quả mà điều đó mang lại.
Nhà tiên tri nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên nhìn Sharon:
- Đã đến lúc rồi, bây giờ là nhiệm vụ của cháu!
- Nhiệm vụ gì cơ ạ? - Sharon hơi ngẩn người, hỏi lại. - Tham gia dự tuyển vào đội hộ vệ hoàng gia á? Nhưng cháu chưa đủ 17 tuổi.
Nhà tiên tri nhướn mày, hướng ánh nhìn về phía những người khác.
- Anh chị dạy cháu nó cái gì vậy?
- Sharon này! - Giáo sư Morgan nhìn cô. - Ta đã nói dối cháu, cũng vì sự an toàn của cháu thôi. Thực ra, cháu được huấn luyện không phải để đi dự tuyển, mà là để ngăn chặn âm mưu đen tối của Riastall.
Sharon có cảm giác như tai mình vừa dộng vào một quả tạ, gì chứ, bao nhiêu nước trên thế giới toan tính đủ điều mà cũng không ngăn nổi Riastall, một mình cô thì làm được gì.
- Đừng hoang mang, cháu không phải đi một mình. - Nhà tiên tri lấy từ túi áo choàng một tấm bản đồ đưa cho Sharon. Có 7 đốm sáng nằm rải rác trên đó, cô ngơ ngác hỏi:
- Cái này là sao ạ?
- Đi xa đương nhiên phải cần đến bản đồ, cháu sẽ cần đến nó nhiều đấy! - Nhà tiên tri chỉ vào một đốm sáng - Đây là vị trí Người đồng hành của cháu, họ sẽ là những trợ thủ đắc lực của cháu sau này.
Thấy Sharon không nói gì, Nhà tiên tri tiếp lời:
- Cháu có 2 nhiệm vụ trước nhất, đó là tìm kiếm Người đồng hành và tìm cho ra 8 món bảo bối của linh thú huyền thoại, chỉ khi có nó chúng ta mới có cơ may lật đổ Riastall.
- Gượm đã! - Sharon cắt ngang - Chẳng phải những món bảo bối đó đã tự động biến mất từ 16 năm trước sao? Đã có rất nhiều người, kể cả Riastall cũng đã phái một đạo quân hùng hậu sục sạo suốt nhiều năm trời mà vẫn không tìm thấy, cháu làm sao tìm nổi chứ!
Lần đầu tiên ông Peta lên tiếng:
- Cháu phải thấy mừng vì chưa ai tìm thấy mấy món đó đấy!
Giáo sư Morgan gật đầu.
- Không phải ai cũng đủ khả năng để sử dụng bảo bối đó đâu, chính thần thú đã báo mộng cho nhà tiên tri và chỉ định cháu cùng 7 thiếu niên nữa sẽ kế thừa 8 món bảo bối huyền thoại, lật đổ Riastall.
Tai Sharon bắt đầu lùng bùng, có quá nhiều thông tin ngổn ngang trong đầu mà cô chưa kịp sắp xếp. Những nhiệm vụ người lớn đề ra thật quá sức với 1 cô gái mới 16 tuổi như cô.
- Thời gian không còn nhiều, cháu chỉ có 2 tuần để chúng ta huấn luyện đặc biệt, bắt đầu từ 5h sáng mai. - Ông Dari thông báo.
- Bây giờ cháu có thể về phòng nghỉ ngơi, bọn ta bàn bạc một chút về khoá huấn luyện. - Thầy Kota nói.
Sharon thở ra nhẹ nhõm, cô đứng dậy và trở về phòng riêng của mình. Sau khi tắm và kiếm chút gì đó bỏ vào bụng, cô nằm trên giường suy nghĩ mông lung.
Suốt bao năm qua cô sống ẩn dật ở vùng đất Navara hẻo lánh, không đi học ở trường mà được giáo sư Morgan, ông Dari, thầy Kota và ông Peta huấn luyện. Nếu so với những người bạn cùng tuổi, thì có lẽ cô mạnh mẽ và xuất sắc hơn cả về thể lực lẫn ma lực. 1 phần cũng là nhờ những người thầy tuyệt vời của cô.
Đầu tiên là giáo sư Morgan, bà từng là nữ chiến binh cừ khôi bậc nhất của đế chế Namix hùng mạnh phương bắc, sau 40 năm phục vụ quán đội, 10 năm sau đó bà trở về dạy học tại một ngôi trường nổi tiếng ở quê nhà. Bà dạy cô kiến thức phổ thông ở trường, rồi dạy nâng cao, dạy đọc viết cổ ngữ, đặc biệt là bắn cung và nhiều thứ khác.
Còn ông Dari thì không phải dạng vừa, ông từng là Đại đội trưởng vệ quân hoàng gia cho Scranta gần một thế kỉ, chưa một ai giữ chức này lâu hơn ông, và ông thực sự là 1 tay kiếm tuyệt vời. Được học kiếm pháp với ông là một vinh dự to lớn không phải ai cũng có được.
(Scranta: Thiên đường của bảo bối)
Tiếp đến là ông Peta, người nổi tiếng ưa sạch sẽ, vậy mà lại nằm trong top những chiến binh dũng mãnh nhất mọi thời đại của Drelacio, sở trường của ông là võ thuật và kiêm luôn cả những món vũ khí dài, nặng như gậy, gộc, giáo, chuỳ và rìu.
(Drelacio: Vương quốc băng giá)
Cuối cùng là thầy Kota, trông ông có vẻ nhỏ con nhất so với hai người đàn ông trên kia, nhưng lại sở hữu nguồn ma lực mạnh mẽ. Ông có những bí kíp và công thức luyện tập ma lực tuyệt đỉnh, khó ai sánh bằng. Pháp sư gạo cội ở Ferekas không ai là không biết đến ông.
( Ferekas: đất nước của những công trình trên không)
Nhà tiên tri đã thuyết phục được những nhân tài này từ bỏ sự nghiệp đỉnh cao để sống ẩn dật tại một vùng đất hẻo lánh, ngày đêm huấn luyện một bé gái đã được chỉ định sẽ cứu rỗi thế giới.
Và Sharon chính là bé gái đó.
End chap 1
Đêm qua cô đã vật lộn với con sư tử ảo lâu hơn bất cứ lần chiến đấu nào. Khắp mình mẩy ê ẩm, xương khớp đau nhức do luên tục bị quật ngã, bị văng vào thân cây.
Nói là ảo giác của một loại thảo mộc, nhưng cảm giác rất chân thật, nếu vô tình bị cào , dù không chảy máu hay thương tích, thì cơn đau vẫn được truyền đến đầy đủ.
Ánh nắng đã chiếu xuyên qua lớp lá cây dày, tạo nên các vệt sáng lốm đốm dưới mặt đất phủ đầy rêu và cỏ dại, tiếng chim hót lanh lảnh từ đâu vọng lại, không khí đượm mùi sương sớm trộn lẫn với mùi thảo mộc trong cánh rừng kì thực dễ chịu.
Sharon thiu thiu ngủ, để cho cơ thể thả lỏng thoải mái. Cô tự nhủ sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu vào bài kiểm tra tiếp theo.
Có tiếng cỏ cây sột soạt, rất khẽ và hoà lẫn với những tạp âm khác trong khu rừng, nhưng kĩ năng dã chiến của cô quá thừa để nhận biết âm thanh được tạo ra bởi một vật thể di chuyển, với cả, tai cô đang áp dưới lớ cỏ, âm thanh truyền đến càng dễ nhận biết hơn.
Sharon mở mắt, một bóng người mặc áo choàng đen dợm bước đến gần, cô chống tay ngồi dậy, cất giọng lười nhác:
- Ủa bác Dari, kiểm tra chưa kết thúc mà!?
Ông Dari, người có thân hình cao lớn ẩn giấu sau lớp áo choàng, với đôi mắt sáng tinh tường lão luyện trên chiến trận, cuộc đời rèn giũa khiến người ta trở nên gai góc, ông là một mẫu người như thế. Thường chỉ khi nào bài kiểm tra kết thúc, ổng mới xuất hiện.
- Kết thúc sớm. - Ông Dari trả lời gọn lỏn. - Về thôi.
Sharon thấy lạ, nhưng cũng đứng dậy, phủi quần áo và đeo tay nải lên vai rồi theo sau ông bác Dari.
Sinh tồn trong rừng là một trong những bài kiểm tra của Sharon, cô được phép mang vài món đò tuỳ thân, nước và lương khô.
Mỗi bài kiểm tra có những dạng bài tập riêng, từ cơ bản đến nâng cao. Hiện tại cô đang kiểm tra nâng cao với bốn bài tập trong vòng bốn ngày, chủ yếu là chiến đấu với kẻ xấu, thú hoang, đối phó với những vết thương hở và cách nhận biết các loại thảo mộc.
Con sư tử đêm qua mà cô chiến đấu thực chất là một dạng ảo ảnh, kết hợp với dung dịch giác quan với phép tạo ảo ảnh do giáo sư Morgan thiết kế. Bà tự bào chế thuốc , còn ông Dari lo phần ảo ảnh.
Dung dịch sẽ tác động vào những tế bào cùng dây thần kinh trong cơ thể và tương tác với ma lực mà ông Dari tạo ra. Khi con sư tử tấn công, cô sẽ cảm thấy đau nếu bị nó cắn hoặc cào.
Sharon bước đi trong im lặng, cô bắt đầu cảm thấy hơi tò mò và lên tiếng hỏi ông Dari:
- Sao bác gọi cháu về giữa lúc kiểm tra vậy? Có vấn đề gì à?
- Về rồi biết.
Ông Dari chỉ đáp vỏn vẹn ba từ. Ổng là một người kiệm lời, nhất là những lúc nhập vai thầy giáo , nhưng chỉ cần thỉnh vài can rượu là ông có thể hát đến năm sau luôn không biết chừng. Đại khái cũng là người ngoài lạnh trong nóng đi.
Sharon cũng chả gặng hỏi nhiều vì biết, có móc mồm ổng hỏi thêm cũng chả ích gì, đành tiếp tục bước đi trong yên lặng.
Sau vài phút đi bộ, cả hai ra khỏi cánh rừng và tiến vào một ngôi làng trong xứ Navara nhỏ bé, được vây đằng sau là một cánh rừng với đồi núi trùng điệp, phải đi thêm vài dặm xuống chân núi mới đến thị trấn đông đúc, giáp với biển bắc Macrista. Nhà của Sharon nằm phía trên đỉnh đồi.
Vừa về đến nhà một cái, chưa kịp tắm rửa nghỉ ngơi, cô đã bị ông Dari lôi xuống phòng họp dưới tầng hầm. Thường thì cô ít khi được xuống đây, trừ những lần nhận xét chỉnh sửa về kĩ năng chiến đấu và nói về vài vấn đề kín đáo.
Ở chiếc bàn tròn giữa phòng, có giáo sư Morgan, thầy Kota và ông Peta đã ngồi chời sẵn. Còn một người nữa mặc áo choàng nâu ngồi xoay lưng cề phía cửa, Sharon cảm thấy có gì đó khá quen thuộc đối với người này.
- Ngồi xuống đây Sharon! - Giáo sư Morgan nói, cô đi đến chiếc ghế gần bà và ngồi xuống, với ông Dari ngồi kế bên.
Bây giờ Sharon mới có thể nhìn rõ gương mặt của người mặc áo choàng, chả ai xa lạ, là Nhà tiên tri Stephen. Cô nhớ không lầm lần cuối cô gặp ông là vào lúc cô năm tuổi thì phải. Ông đã đi bôn ba gần chục năm luôn rồi cơ đấy.
Nhưng từ bấy đến giờ ông không hề thay đổi nhiều, gương mặt già nua của ông khá đôn hậu, hàm râu quai nón dài bạc trắng, tay phải ông cầm một cây gậy gỗ và tay kia giữ khư khư quyển sách bìa da đã sờn. Bắt gặp ánh nhìn của cô, ông nở nụ cười hiền:
- Chào cháu, Sharon!
- Ơ ... cháu chào ông ạ! - Sharon cười gượng gạo đáp lại.
- Trông cháu càng lớn càng xinh đẹp. - Nhà tiên tri tiếp tục. - Mới ngày nào ta còn bế ngửa cháu trên tay, giờ thì đã thành thiếu nữ rồi.
Sharon chỉ cười không đáp. Cô từng nghe các thầy của mình kể rằng Nhà tiên tri đã rất vất vả thời kì đầu khi chăm sóc cô.
- E hèm, muốn nói gì để lát nữa. - Thầy Kota cắt ngang. - Vào chủ đề chính thôi.
- Rồi, tôi sẽ nói luôn, không dông dài nữa. - Nhà tiên tri hắng giọng. - Tình hình thế giới đang tệ đi từng ngày, nhất là ảnh hưởng của Magicland áp lực lên những nước khác. Nói là liên minh, nhưng Magicland như đang ép buộc các nước phải sát nhập và gây hoang mang đối với nhân dân. Gần đây còn có tên đồn Riastall hồi sinh quái vật tử thần, tập hợp nhiều pháp sư, phù thuỷ hắc ám. Chúng ta không biết điều hắn đang toan tính, nhưng chúng ta biết rõ hậu quả mà điều đó mang lại.
Nhà tiên tri nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên nhìn Sharon:
- Đã đến lúc rồi, bây giờ là nhiệm vụ của cháu!
- Nhiệm vụ gì cơ ạ? - Sharon hơi ngẩn người, hỏi lại. - Tham gia dự tuyển vào đội hộ vệ hoàng gia á? Nhưng cháu chưa đủ 17 tuổi.
Nhà tiên tri nhướn mày, hướng ánh nhìn về phía những người khác.
- Anh chị dạy cháu nó cái gì vậy?
- Sharon này! - Giáo sư Morgan nhìn cô. - Ta đã nói dối cháu, cũng vì sự an toàn của cháu thôi. Thực ra, cháu được huấn luyện không phải để đi dự tuyển, mà là để ngăn chặn âm mưu đen tối của Riastall.
Sharon có cảm giác như tai mình vừa dộng vào một quả tạ, gì chứ, bao nhiêu nước trên thế giới toan tính đủ điều mà cũng không ngăn nổi Riastall, một mình cô thì làm được gì.
- Đừng hoang mang, cháu không phải đi một mình. - Nhà tiên tri lấy từ túi áo choàng một tấm bản đồ đưa cho Sharon. Có 7 đốm sáng nằm rải rác trên đó, cô ngơ ngác hỏi:
- Cái này là sao ạ?
- Đi xa đương nhiên phải cần đến bản đồ, cháu sẽ cần đến nó nhiều đấy! - Nhà tiên tri chỉ vào một đốm sáng - Đây là vị trí Người đồng hành của cháu, họ sẽ là những trợ thủ đắc lực của cháu sau này.
Thấy Sharon không nói gì, Nhà tiên tri tiếp lời:
- Cháu có 2 nhiệm vụ trước nhất, đó là tìm kiếm Người đồng hành và tìm cho ra 8 món bảo bối của linh thú huyền thoại, chỉ khi có nó chúng ta mới có cơ may lật đổ Riastall.
- Gượm đã! - Sharon cắt ngang - Chẳng phải những món bảo bối đó đã tự động biến mất từ 16 năm trước sao? Đã có rất nhiều người, kể cả Riastall cũng đã phái một đạo quân hùng hậu sục sạo suốt nhiều năm trời mà vẫn không tìm thấy, cháu làm sao tìm nổi chứ!
Lần đầu tiên ông Peta lên tiếng:
- Cháu phải thấy mừng vì chưa ai tìm thấy mấy món đó đấy!
Giáo sư Morgan gật đầu.
- Không phải ai cũng đủ khả năng để sử dụng bảo bối đó đâu, chính thần thú đã báo mộng cho nhà tiên tri và chỉ định cháu cùng 7 thiếu niên nữa sẽ kế thừa 8 món bảo bối huyền thoại, lật đổ Riastall.
Tai Sharon bắt đầu lùng bùng, có quá nhiều thông tin ngổn ngang trong đầu mà cô chưa kịp sắp xếp. Những nhiệm vụ người lớn đề ra thật quá sức với 1 cô gái mới 16 tuổi như cô.
- Thời gian không còn nhiều, cháu chỉ có 2 tuần để chúng ta huấn luyện đặc biệt, bắt đầu từ 5h sáng mai. - Ông Dari thông báo.
- Bây giờ cháu có thể về phòng nghỉ ngơi, bọn ta bàn bạc một chút về khoá huấn luyện. - Thầy Kota nói.
Sharon thở ra nhẹ nhõm, cô đứng dậy và trở về phòng riêng của mình. Sau khi tắm và kiếm chút gì đó bỏ vào bụng, cô nằm trên giường suy nghĩ mông lung.
Suốt bao năm qua cô sống ẩn dật ở vùng đất Navara hẻo lánh, không đi học ở trường mà được giáo sư Morgan, ông Dari, thầy Kota và ông Peta huấn luyện. Nếu so với những người bạn cùng tuổi, thì có lẽ cô mạnh mẽ và xuất sắc hơn cả về thể lực lẫn ma lực. 1 phần cũng là nhờ những người thầy tuyệt vời của cô.
Đầu tiên là giáo sư Morgan, bà từng là nữ chiến binh cừ khôi bậc nhất của đế chế Namix hùng mạnh phương bắc, sau 40 năm phục vụ quán đội, 10 năm sau đó bà trở về dạy học tại một ngôi trường nổi tiếng ở quê nhà. Bà dạy cô kiến thức phổ thông ở trường, rồi dạy nâng cao, dạy đọc viết cổ ngữ, đặc biệt là bắn cung và nhiều thứ khác.
Còn ông Dari thì không phải dạng vừa, ông từng là Đại đội trưởng vệ quân hoàng gia cho Scranta gần một thế kỉ, chưa một ai giữ chức này lâu hơn ông, và ông thực sự là 1 tay kiếm tuyệt vời. Được học kiếm pháp với ông là một vinh dự to lớn không phải ai cũng có được.
(Scranta: Thiên đường của bảo bối)
Tiếp đến là ông Peta, người nổi tiếng ưa sạch sẽ, vậy mà lại nằm trong top những chiến binh dũng mãnh nhất mọi thời đại của Drelacio, sở trường của ông là võ thuật và kiêm luôn cả những món vũ khí dài, nặng như gậy, gộc, giáo, chuỳ và rìu.
(Drelacio: Vương quốc băng giá)
Cuối cùng là thầy Kota, trông ông có vẻ nhỏ con nhất so với hai người đàn ông trên kia, nhưng lại sở hữu nguồn ma lực mạnh mẽ. Ông có những bí kíp và công thức luyện tập ma lực tuyệt đỉnh, khó ai sánh bằng. Pháp sư gạo cội ở Ferekas không ai là không biết đến ông.
( Ferekas: đất nước của những công trình trên không)
Nhà tiên tri đã thuyết phục được những nhân tài này từ bỏ sự nghiệp đỉnh cao để sống ẩn dật tại một vùng đất hẻo lánh, ngày đêm huấn luyện một bé gái đã được chỉ định sẽ cứu rỗi thế giới.
Và Sharon chính là bé gái đó.
End chap 1
/89
|