"Hề, có muốn làm cho Nữ hoàng bệ hạ cũng tới bắt kẻ thông dâm hay không?" Tin tưởng Nữ hoàng bệ hạ cũng rất hưng phấn.
Phong Lăng Hề lắc đầu: "Không cần." Hoàng Vũ Hiên mặc dù nhìn qua chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng hiểu được đúng mực, nàng sẽ không chạy tới bắt kẻ thông dâm, làm cho Tô Văn vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa nếu Vân Thiển đã là người của Tô Văn, cho dù không có ai bắt kẻ thông dâm, Tô Văn cũng tất nhiên sẽ chủ động gánh chịu, chắc chắn sẽ không lại làm cho Vân Thiển tiến cung.
Vân Tư Vũ có chút tiếc nuối gật đầu, lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi rướn cổ lên mở to mắt nhìn phía dưới, rất sợ bỏ qua một tình huống đặc sắc nào.
Phong Lăng Hề duỗi tay ra ôm lấy eo của hắn, rất sợ hắn duỗi cổ ra quá dài, mất thăng bằng ngã chổng đầu.
Vân Dật bởi vì nhớ chuyện của Vân Thiển, cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, ở Ngự hoa viên tìm một lúc vẫn không có tìm được hầu bao của Vân Thiển, liền về trước để xem một chút, ở cửa cung điện liền gặp được Thu Ngâm.
"Công tử..."
Vân Dật nhìn vào trong cung điện liếc mắt một cái, hỏi: "Thê chủ đến rồi?"
Thu Ngâm gật đầu: "Tướng quân để ta canh ở bên ngoài, nói là nếu như nửa canh giờ không có đi ra, liền để cho ta đi thỉnh Nữ hoàng bệ hạ, xem dáng vẻ của Tướng quân, dường như là cảm thấy cung điện này không quá an toàn, đúng rồi, công tử ngài làm sao lại từ bên ngoài trở lại?"
Nghe xong lời Thu Ngâm nói, Vân Dật sửng sốt một chút, sau đó cũng phản ứng lại, trong cung có một tòa cung điện như vậy xác thật kỳ quái, ngay cả một bóng người cũng không có, nhưng trong cung điện lại không nhiễm một hạt bụi, lập tức nhíu nhíu mày nói: "Ngươi ở bên ngoài bảo vệ, ta vào trước xem xem một chút."
Thu Ngâm bất đắc dĩ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng khuyên hắn thay đổi chủ ý, Vân Dật đã tiến vào cung điện.
Trong lòng Vân Dật cũng sinh ra một chút bất an, ở trong cung đi loạn như vậy, nếu thật sự là xông vào nơi nào bảo mật, không phải là bọn họ có thể chịu đựng nổi.
Vân Dật không yên lòng, thế cho nên đi tới cửa gian phòng Tô Văn và Vân Thiển, đột nhiên gia tăng tiếng rên rỉ mập mờ mới để cho hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ là hắn vừa mới phục hồi lại tinh thần liền lại ngây ngẩn cả người, đợi đến khi đầu trống rỗng rốt cuộc khôi phục lại ý thức lần nữa, hiểu được chuyện gì xảy ra thì trên mặt không còn chút màu máu, thân thể lung lay sắp đổ, vẫn nghiêng người quay về phía cửa như cũ, không dám quay đầu đi xem.
Vân Tư Vũ hầu như kề sát toàn bộ người ở trên nóc nhà, mới có thể nhìn thấy Vân Dật đứng ở cửa không vững giống như lùi về sau hai bước, thế nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lập tức gấp đến độ cào thẳng vào cánh tay của Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề dứt khoát lại xốc một miếng ngói lên cho hắn xem, để tầm mắt của hắn trống trải một chút, dù sao Tô Văn hiện tại cũng không có thời gian đến phát hiện bọn họ.
Sau đó Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng nhìn thấy Vân Dật, chỉ thấy Vân Dật thật giống như người mất hồn, một hồi lâu sau đó mới có cử động. Bất quá hắn không có khóc lóc chạy đi, nhưng gương mặt lại tái nhợt, sững sờ đi vào trong phòng, sau đó đem tất cả trên giường đều thu hết mắt, một tay còn vịn vào khung cửa, dường như làm như vậy mới có thể chống đỡ thân thể muốn ngã, dùng hết sức lực, làm cho đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hầu như đâm vào bên trong khung cửa.
Hắn là đáp ứng muốn cho Tô Văn thu Vân Thiển, thế nhưng lại không muốn chỉ chớp mắt, đệ đệ hắn liền cùng thê chủ hắn lăn lên giường, loại cảm giác bị lừa dối bị phản bội kia, làm cho tính lương thiện của hắn như bị một cánh tay dùng sức siết chặt, cảm giác đau đớn hít thở không thông thiếu chút nữa làm cho trước mặt hắn bỗng tối sầm lại ngất đi.
Nhưng là hai người trên giường lại vô tri vô giác, dường như căn bản không có phát hiện hắn đến, vẫn đang dây dưa như cũ.
Vân Tư Vũ nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu. Vân Dật người này sống quá đè nén, hắn dám khẳng định mặc dù là như vậy, y cũng sẽ không nháo với Tô Văn. Dù sao y hiện tại thích nhất cũng chưa chắc là Tô Văn, nghĩ tới đây, trong mắt Vân Tư Vũ ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, trong nháy mắt liền lại ẩn nấp.
Phong Lăng Hề mắt lạnh nhìn Vân Dật, ngoắc ngoắc môi, cười đến có chút lạnh. Vân Dật không phải là người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt lành gì. Bất quá chỉ khi cần thiết thì hắn mới đồi bại, mà cái cần thiết này là tiêu chuẩn quyết định. Bởi vì hắn quan tâm gì đó khác nhau, cho nên không giống đa số người.
Đương nhiên người khác tốt hay xấu không có quan hệ gì với cô, người khác rõ ràng không coi là người tốt nhưng càng muốn làm người tốt cũng không có quan hệ gì với cô. Cô không có rãnh rỗi thoải mái đi trừng gian trừ ác, thế nhưng Vân Dật một mực xui xẻo lần đầu tiên không để ý người khác làm ra hành vi ích kỷ là đối với con mèo hoang nhà cô.
Vân Dật lúc trước nghĩ tới mình gả cho một kẻ lưu luyến bụi hoa có nhà mà không về, nếu người gặp qua thì cuộc sống đau khổ như thế nào. Cho nên bất luận làm sao cũng không muốn gả, nhưng cũng không có một chút nào phá huỷ trầm trọng một đời của Vân Tư Vũ, chẳng qua là cảm thấy bất chấp ý nguyện của Vân Tư Vũ, để y gả cho người mà Vân Dật chướng mắt thật có chút xin lỗi với y, y vốn là có thể tìm được một người càng tốt hơn, không hơn.
Hắn có thể như vậy là bởi vì nội tâm trốn tránh, vì để cho trong lòng mình không nặng nề như vậy, có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn là ở trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Vân Tư Vũ thấp hơn hắn một bậc. Cho nên hắn cảm thấy cuộc sống như vậy đối với hắn mà nói không khác nào là địa ngục. Hắn cần phải lựa chọn thiên đường, thế nhưng đối với Vân Tư Vũ cuộc sống như vậy cũng không phải là khó có thể chịu đựng. Bởi vì Vân Tư Vũ vốn cũng không cao quý bằng hắn.
Đoạn thời gian rời khỏi kinh thành kia,
Phong Lăng Hề lắc đầu: "Không cần." Hoàng Vũ Hiên mặc dù nhìn qua chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng hiểu được đúng mực, nàng sẽ không chạy tới bắt kẻ thông dâm, làm cho Tô Văn vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa nếu Vân Thiển đã là người của Tô Văn, cho dù không có ai bắt kẻ thông dâm, Tô Văn cũng tất nhiên sẽ chủ động gánh chịu, chắc chắn sẽ không lại làm cho Vân Thiển tiến cung.
Vân Tư Vũ có chút tiếc nuối gật đầu, lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi rướn cổ lên mở to mắt nhìn phía dưới, rất sợ bỏ qua một tình huống đặc sắc nào.
Phong Lăng Hề duỗi tay ra ôm lấy eo của hắn, rất sợ hắn duỗi cổ ra quá dài, mất thăng bằng ngã chổng đầu.
Vân Dật bởi vì nhớ chuyện của Vân Thiển, cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, ở Ngự hoa viên tìm một lúc vẫn không có tìm được hầu bao của Vân Thiển, liền về trước để xem một chút, ở cửa cung điện liền gặp được Thu Ngâm.
"Công tử..."
Vân Dật nhìn vào trong cung điện liếc mắt một cái, hỏi: "Thê chủ đến rồi?"
Thu Ngâm gật đầu: "Tướng quân để ta canh ở bên ngoài, nói là nếu như nửa canh giờ không có đi ra, liền để cho ta đi thỉnh Nữ hoàng bệ hạ, xem dáng vẻ của Tướng quân, dường như là cảm thấy cung điện này không quá an toàn, đúng rồi, công tử ngài làm sao lại từ bên ngoài trở lại?"
Nghe xong lời Thu Ngâm nói, Vân Dật sửng sốt một chút, sau đó cũng phản ứng lại, trong cung có một tòa cung điện như vậy xác thật kỳ quái, ngay cả một bóng người cũng không có, nhưng trong cung điện lại không nhiễm một hạt bụi, lập tức nhíu nhíu mày nói: "Ngươi ở bên ngoài bảo vệ, ta vào trước xem xem một chút."
Thu Ngâm bất đắc dĩ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng khuyên hắn thay đổi chủ ý, Vân Dật đã tiến vào cung điện.
Trong lòng Vân Dật cũng sinh ra một chút bất an, ở trong cung đi loạn như vậy, nếu thật sự là xông vào nơi nào bảo mật, không phải là bọn họ có thể chịu đựng nổi.
Vân Dật không yên lòng, thế cho nên đi tới cửa gian phòng Tô Văn và Vân Thiển, đột nhiên gia tăng tiếng rên rỉ mập mờ mới để cho hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ là hắn vừa mới phục hồi lại tinh thần liền lại ngây ngẩn cả người, đợi đến khi đầu trống rỗng rốt cuộc khôi phục lại ý thức lần nữa, hiểu được chuyện gì xảy ra thì trên mặt không còn chút màu máu, thân thể lung lay sắp đổ, vẫn nghiêng người quay về phía cửa như cũ, không dám quay đầu đi xem.
Vân Tư Vũ hầu như kề sát toàn bộ người ở trên nóc nhà, mới có thể nhìn thấy Vân Dật đứng ở cửa không vững giống như lùi về sau hai bước, thế nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lập tức gấp đến độ cào thẳng vào cánh tay của Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề dứt khoát lại xốc một miếng ngói lên cho hắn xem, để tầm mắt của hắn trống trải một chút, dù sao Tô Văn hiện tại cũng không có thời gian đến phát hiện bọn họ.
Sau đó Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng nhìn thấy Vân Dật, chỉ thấy Vân Dật thật giống như người mất hồn, một hồi lâu sau đó mới có cử động. Bất quá hắn không có khóc lóc chạy đi, nhưng gương mặt lại tái nhợt, sững sờ đi vào trong phòng, sau đó đem tất cả trên giường đều thu hết mắt, một tay còn vịn vào khung cửa, dường như làm như vậy mới có thể chống đỡ thân thể muốn ngã, dùng hết sức lực, làm cho đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hầu như đâm vào bên trong khung cửa.
Hắn là đáp ứng muốn cho Tô Văn thu Vân Thiển, thế nhưng lại không muốn chỉ chớp mắt, đệ đệ hắn liền cùng thê chủ hắn lăn lên giường, loại cảm giác bị lừa dối bị phản bội kia, làm cho tính lương thiện của hắn như bị một cánh tay dùng sức siết chặt, cảm giác đau đớn hít thở không thông thiếu chút nữa làm cho trước mặt hắn bỗng tối sầm lại ngất đi.
Nhưng là hai người trên giường lại vô tri vô giác, dường như căn bản không có phát hiện hắn đến, vẫn đang dây dưa như cũ.
Vân Tư Vũ nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu. Vân Dật người này sống quá đè nén, hắn dám khẳng định mặc dù là như vậy, y cũng sẽ không nháo với Tô Văn. Dù sao y hiện tại thích nhất cũng chưa chắc là Tô Văn, nghĩ tới đây, trong mắt Vân Tư Vũ ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, trong nháy mắt liền lại ẩn nấp.
Phong Lăng Hề mắt lạnh nhìn Vân Dật, ngoắc ngoắc môi, cười đến có chút lạnh. Vân Dật không phải là người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt lành gì. Bất quá chỉ khi cần thiết thì hắn mới đồi bại, mà cái cần thiết này là tiêu chuẩn quyết định. Bởi vì hắn quan tâm gì đó khác nhau, cho nên không giống đa số người.
Đương nhiên người khác tốt hay xấu không có quan hệ gì với cô, người khác rõ ràng không coi là người tốt nhưng càng muốn làm người tốt cũng không có quan hệ gì với cô. Cô không có rãnh rỗi thoải mái đi trừng gian trừ ác, thế nhưng Vân Dật một mực xui xẻo lần đầu tiên không để ý người khác làm ra hành vi ích kỷ là đối với con mèo hoang nhà cô.
Vân Dật lúc trước nghĩ tới mình gả cho một kẻ lưu luyến bụi hoa có nhà mà không về, nếu người gặp qua thì cuộc sống đau khổ như thế nào. Cho nên bất luận làm sao cũng không muốn gả, nhưng cũng không có một chút nào phá huỷ trầm trọng một đời của Vân Tư Vũ, chẳng qua là cảm thấy bất chấp ý nguyện của Vân Tư Vũ, để y gả cho người mà Vân Dật chướng mắt thật có chút xin lỗi với y, y vốn là có thể tìm được một người càng tốt hơn, không hơn.
Hắn có thể như vậy là bởi vì nội tâm trốn tránh, vì để cho trong lòng mình không nặng nề như vậy, có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn là ở trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Vân Tư Vũ thấp hơn hắn một bậc. Cho nên hắn cảm thấy cuộc sống như vậy đối với hắn mà nói không khác nào là địa ngục. Hắn cần phải lựa chọn thiên đường, thế nhưng đối với Vân Tư Vũ cuộc sống như vậy cũng không phải là khó có thể chịu đựng. Bởi vì Vân Tư Vũ vốn cũng không cao quý bằng hắn.
Đoạn thời gian rời khỏi kinh thành kia,
/129
|