Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ cộng thêm Mặc Ngọc thoải mái ngồi ở trên nóc nhà, rút một tấm ngói ra nhìn xuống phía dưới, bạc băng quấn ở trên cổ tay Vân Tư Vũ rầu rĩ không vui, nó vẫn còn chưa có uống được rượu ngon đấy, đều tiện nghi con hồ ly kia.
Ở dưới Vân Dật và Vân Thiển ngồi ở trước bàn đều không nói gì, Vân Dật dường như đang ngẩn người, ánh mắt Vân Thiển lại lóe lên.
Hai người mặc dù đều có tập võ, thế nhưng cũng không tính là tinh thông, chí ít ba người trên nóc nhà đều không cần đặc biệt cẩn thận.
Vân Tư Vũ vừa nhìn dáng vẻ của Vân Thiển, liền không khỏi bĩu môi nói: "Vừa nhìn liền không hề có ý đồ tốt."
Phong Lăng Hề nhếch môi nói: "Xem ra bị Hoàng Vũ Hiên hù dọa không nhẹ, phỏng đoán là đang suy nghĩ muốn cho Tô Văn không đồng ý cũng phải đồng ý."
Mặc Ngọc tặc lưỡi nói: "Không đồng ý cũng phải đồng ý? Chủ nhân, hắn không phải là muốn gạo nấu thành cơm chứ? Vậy cũng quá lớn mật, nơi này là hoàng cung, làm sao có thể xằng bậy như vậy?" Nếu là bị người bắt được vậy còn đạt được sao?
Bất quá Nữ hoàng bệ hạ bây giờ vẫn là rất nể trọng Tô Văn, cũng không muốn trở mặt với Vân Vũ Dương, hẳn là sẽ không bởi vậy muốn mạng của bọn họ, nhiều nhất là tiểu trừng đại giới, cuối cùng vẫn là sẽ tác thành cho bọn họ. Bất quá vị Vân Tam công tử này cũng không giống như là sẽ nghĩ đến người sâu như vậy, phỏng đoán là nghĩ đến quá mức đơn giản, cho nên mới lớn mật như thế.
Mặc Ngọc không khỏi thở dài nói: "Vân Dật chỉ sợ còn không biết ý nghĩ của hắn đây." Vị Vân Đại công tử này cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, rõ ràng một bộ dáng không tình nguyện, rồi lại một mực đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy.
Hắn thật sự liền yêu thương Vân Thiển như vậy?
Nghe nói lúc trước Quận chúa ở phủ Trấn quốc tướng quân không được tốt, nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm, chẳng lẽ cũng bởi vì không cùng một phụ thân sinh ra, liền lạnh lùng như vậy? Nói như thế nào cũng là một mẫu thân sinh ra mà!
Mắt nhìn người tựa ở trong ngực Phong Lăng Hề, rướn cổ lên đi xuống nhìn qua Vân Tư Vũ. Mặc Ngọc mím mím môi, mọi người ở phủ Trấn quốc tướng quân đều đối với Quận chúa không tốt, đều không phải là người tốt, không đáng đồng tình, nghĩ tới, Mặc Ngọc cũng không lại vì Vân Dật cảm thán, mà là tràn đầy phấn khởi xem chuyện vui. Trong lòng còn vì Vân Thiển hò hét cố lên, làm được lướt qua chuyện này càng tốt nha, tức chết một người tính một người!
Vân Tư Vũ vuốt cằm như có điều suy nghĩ, lấy tính cách của Vân Thiển, nếu là lúc trước hắn nhất định xem thường ai đi quyến rũ, giống như mỗi lần bắt nạt hắn nhưng sau đó lại bị hắn bắt nạt, giống như xem thường cáo trạng, thế nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ của hắn đúng là sắp sợ mất mật, muốn gạo nấu thành cơm dường như cũng không phải không thể.
Xem ra Vân Thiển cũng thật là sói liếc mắt một cái, Vân Dật mặc dù đối với hắn và Vân Khê không chút nào hỏi đến, thế nhưng đối với Vân Thiển cũng khá, không nghĩ tới quay đầu lại, lại bị Vân Thiển tính toán như thế, nghĩ không khỏi thở dài.
Phong Lăng Hề nắm tay của hắn, cằm đặt ở trên vai hắn, rũ mắt nhìn hai người phía dưới, mở miệng nói: "Chàng nếu như muốn ngăn cản..."
Phong Lăng Hề nói còn chưa hết, Vân Tư Vũ liền lắc lắc đầu: "Không cần, mặc dù là ta lớn lên ở phủ Tướng quân, thế nhưng đối với người ở phủ Tướng quân cũng không có tình cảm gì, hơn nữa ta đã cùng phủ Tướng quân đã cắt đứt quan hệ, ta cũng không nợ phủ Tướng quân cái gì." Thậm chí còn thiệt thòi rất nhiều, mỗi khi hắn nhớ tới miếng kim bài nhỏ kia, hắn còn không nhịn được đau lòng, trên người hắn căn bản cũng không có xài bao nhiêu tiền của Vân Vũ Dương.
Trong lúc đó hắn chưa từng có đi ra tham gia qua hoạt động với những công tử thế gia kia, tự nhiên không cần giống như bọn Vân Dật, bị nhiều quần áo đồ trang sức vây quanh như vậy, mỗi khi có kiểu dáng mới ra liền muốn chi tiêu một số lớn, ngoại trừ món tiền chi tiêu lớn như vậy, hắn còn có thể sử dụng bao nhiêu tiền? Hơn nữa hắn bình thường lén lút ra cửa, chi tiền đều là sư phụ cho, tính đi tính lại, đều là Vân Vũ Dương kiếm lời.
Phong Lăng Hề hôn một cái trên gò má của hắn, dịu dàng nói: "Vậy thì xem cuộc vui đi."
Vân Tư Vũ giải thích lần này vốn là vì làm cho Phong Lăng Hề yên tâm, cho nên Phong Lăng Hề cũng biểu hiện rất bình tĩnh. Ngược lại là Mặc Ngọc có chút tức giận, nghe khẩu khí lạnh lùng của Vân Tư Vũ, hắn cũng không nhịn được đau lòng. Quận chúa là từ nhỏ lớn lên ở phủ Tướng quân, đứa trẻ nhỏ đều khát vọng được yêu, thường là người ở phủ Tướng quân đều đối với hắn có một chút thiện ý, hắn cũng chắc chắn sẽ không đối với phủ Tướng quân lạnh lùng như vậy.
Trong lúc này, Vân Thiển phía dưới rốt cuộc mở miệng: "Đại ca, hầu bao của đệ thật giống như rớt ở Ngự hoa viên."
Nghe vậy, Vân Dật không khỏi nhíu nhíu mày: "Làm sao không cẩn thận như vậy?"
Vân Thiển ấp úng nói: "Đệ không phải là bị hù dọa sao? Đại ca, huynh giúp đệ đi ra tìm một chút có được hay không? Trong túi còn có viên mã não mẫu thân tặng đệ lúc sinh ra giờ thìn, không thể vứt, đệ... đệ sợ Nữ hoàng bệ hạ còn ở Ngự hoa viên..."
Nhắc tới Nữ hoàng bệ hạ, Vân Thiển run lập cập, giống như là thật sự sợ sệt.
Vân Dật do dự một chút, dặn dò nói: "Vậy đệ ở chỗ này chờ, đừng đi loạn."
Vân Thiển gật gật đầu, nhìn Vân Dật đi ra ngoài, mới thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đại ca, xin lỗi..."
Hắn nhất định phải để Tô Văn đồng ý giúp hắn, nếu không trong chốc lát trên cung yến, hắn tất nhiên trốn không thoát, hắn đã không thể suy nghĩ ra biện pháp khác, nghĩ đến gương mặt dữ tợn kia của Nữ hoàng bệ hạ, Vân Thiển cắn cắn môi, sắc mặt tái nhợt thêm một phần, hắn có chết cũng không muốn tiến cung.
Nhìn thấy Vân Thiển bắt đầu cởi quần áo, Vân Tư Vũ lập tức đưa tay che mắt của Phong Lăng Hề, trong miệng nói lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn... Sẽ bị đau mắt hột..."
Chính mình nhưng lại trợn to hai mắt nhìn Vân Thiển cởi gần như hết quần áo, sau đó đem bộ vốn là tầng lụa mỏng ở bên ngoài khoác lên người, một chút nhìn lại thật là như ẩn như hiện, muốn cự tuyệt còn hoan nghênh.
Khóe môi Phong Lăng Hề giương lên, tùy ý hắn che hai mắt, cằm cọ nhẹ ở trên vai hắn, mang theo một tia khiêu khích.
Mặc Ngọc nuốt nước miếng một cái, do dự hỏi: "Hắn thật sự là công tử phủ Tướng quân, không phải công tử thanh lâu nhà ai đi ra sao?" Câu dẫn đem người đùa giỡn này có phải là cũng quá thông thạo không?
Vân Tư Vũ cũng không phải giật mình, cá tính Vân Thiển như vậy, khẳng định không nhịn được trong lòng hiếu kỳ, lén lút đi vào
Ở dưới Vân Dật và Vân Thiển ngồi ở trước bàn đều không nói gì, Vân Dật dường như đang ngẩn người, ánh mắt Vân Thiển lại lóe lên.
Hai người mặc dù đều có tập võ, thế nhưng cũng không tính là tinh thông, chí ít ba người trên nóc nhà đều không cần đặc biệt cẩn thận.
Vân Tư Vũ vừa nhìn dáng vẻ của Vân Thiển, liền không khỏi bĩu môi nói: "Vừa nhìn liền không hề có ý đồ tốt."
Phong Lăng Hề nhếch môi nói: "Xem ra bị Hoàng Vũ Hiên hù dọa không nhẹ, phỏng đoán là đang suy nghĩ muốn cho Tô Văn không đồng ý cũng phải đồng ý."
Mặc Ngọc tặc lưỡi nói: "Không đồng ý cũng phải đồng ý? Chủ nhân, hắn không phải là muốn gạo nấu thành cơm chứ? Vậy cũng quá lớn mật, nơi này là hoàng cung, làm sao có thể xằng bậy như vậy?" Nếu là bị người bắt được vậy còn đạt được sao?
Bất quá Nữ hoàng bệ hạ bây giờ vẫn là rất nể trọng Tô Văn, cũng không muốn trở mặt với Vân Vũ Dương, hẳn là sẽ không bởi vậy muốn mạng của bọn họ, nhiều nhất là tiểu trừng đại giới, cuối cùng vẫn là sẽ tác thành cho bọn họ. Bất quá vị Vân Tam công tử này cũng không giống như là sẽ nghĩ đến người sâu như vậy, phỏng đoán là nghĩ đến quá mức đơn giản, cho nên mới lớn mật như thế.
Mặc Ngọc không khỏi thở dài nói: "Vân Dật chỉ sợ còn không biết ý nghĩ của hắn đây." Vị Vân Đại công tử này cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, rõ ràng một bộ dáng không tình nguyện, rồi lại một mực đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy.
Hắn thật sự liền yêu thương Vân Thiển như vậy?
Nghe nói lúc trước Quận chúa ở phủ Trấn quốc tướng quân không được tốt, nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm, chẳng lẽ cũng bởi vì không cùng một phụ thân sinh ra, liền lạnh lùng như vậy? Nói như thế nào cũng là một mẫu thân sinh ra mà!
Mắt nhìn người tựa ở trong ngực Phong Lăng Hề, rướn cổ lên đi xuống nhìn qua Vân Tư Vũ. Mặc Ngọc mím mím môi, mọi người ở phủ Trấn quốc tướng quân đều đối với Quận chúa không tốt, đều không phải là người tốt, không đáng đồng tình, nghĩ tới, Mặc Ngọc cũng không lại vì Vân Dật cảm thán, mà là tràn đầy phấn khởi xem chuyện vui. Trong lòng còn vì Vân Thiển hò hét cố lên, làm được lướt qua chuyện này càng tốt nha, tức chết một người tính một người!
Vân Tư Vũ vuốt cằm như có điều suy nghĩ, lấy tính cách của Vân Thiển, nếu là lúc trước hắn nhất định xem thường ai đi quyến rũ, giống như mỗi lần bắt nạt hắn nhưng sau đó lại bị hắn bắt nạt, giống như xem thường cáo trạng, thế nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ của hắn đúng là sắp sợ mất mật, muốn gạo nấu thành cơm dường như cũng không phải không thể.
Xem ra Vân Thiển cũng thật là sói liếc mắt một cái, Vân Dật mặc dù đối với hắn và Vân Khê không chút nào hỏi đến, thế nhưng đối với Vân Thiển cũng khá, không nghĩ tới quay đầu lại, lại bị Vân Thiển tính toán như thế, nghĩ không khỏi thở dài.
Phong Lăng Hề nắm tay của hắn, cằm đặt ở trên vai hắn, rũ mắt nhìn hai người phía dưới, mở miệng nói: "Chàng nếu như muốn ngăn cản..."
Phong Lăng Hề nói còn chưa hết, Vân Tư Vũ liền lắc lắc đầu: "Không cần, mặc dù là ta lớn lên ở phủ Tướng quân, thế nhưng đối với người ở phủ Tướng quân cũng không có tình cảm gì, hơn nữa ta đã cùng phủ Tướng quân đã cắt đứt quan hệ, ta cũng không nợ phủ Tướng quân cái gì." Thậm chí còn thiệt thòi rất nhiều, mỗi khi hắn nhớ tới miếng kim bài nhỏ kia, hắn còn không nhịn được đau lòng, trên người hắn căn bản cũng không có xài bao nhiêu tiền của Vân Vũ Dương.
Trong lúc đó hắn chưa từng có đi ra tham gia qua hoạt động với những công tử thế gia kia, tự nhiên không cần giống như bọn Vân Dật, bị nhiều quần áo đồ trang sức vây quanh như vậy, mỗi khi có kiểu dáng mới ra liền muốn chi tiêu một số lớn, ngoại trừ món tiền chi tiêu lớn như vậy, hắn còn có thể sử dụng bao nhiêu tiền? Hơn nữa hắn bình thường lén lút ra cửa, chi tiền đều là sư phụ cho, tính đi tính lại, đều là Vân Vũ Dương kiếm lời.
Phong Lăng Hề hôn một cái trên gò má của hắn, dịu dàng nói: "Vậy thì xem cuộc vui đi."
Vân Tư Vũ giải thích lần này vốn là vì làm cho Phong Lăng Hề yên tâm, cho nên Phong Lăng Hề cũng biểu hiện rất bình tĩnh. Ngược lại là Mặc Ngọc có chút tức giận, nghe khẩu khí lạnh lùng của Vân Tư Vũ, hắn cũng không nhịn được đau lòng. Quận chúa là từ nhỏ lớn lên ở phủ Tướng quân, đứa trẻ nhỏ đều khát vọng được yêu, thường là người ở phủ Tướng quân đều đối với hắn có một chút thiện ý, hắn cũng chắc chắn sẽ không đối với phủ Tướng quân lạnh lùng như vậy.
Trong lúc này, Vân Thiển phía dưới rốt cuộc mở miệng: "Đại ca, hầu bao của đệ thật giống như rớt ở Ngự hoa viên."
Nghe vậy, Vân Dật không khỏi nhíu nhíu mày: "Làm sao không cẩn thận như vậy?"
Vân Thiển ấp úng nói: "Đệ không phải là bị hù dọa sao? Đại ca, huynh giúp đệ đi ra tìm một chút có được hay không? Trong túi còn có viên mã não mẫu thân tặng đệ lúc sinh ra giờ thìn, không thể vứt, đệ... đệ sợ Nữ hoàng bệ hạ còn ở Ngự hoa viên..."
Nhắc tới Nữ hoàng bệ hạ, Vân Thiển run lập cập, giống như là thật sự sợ sệt.
Vân Dật do dự một chút, dặn dò nói: "Vậy đệ ở chỗ này chờ, đừng đi loạn."
Vân Thiển gật gật đầu, nhìn Vân Dật đi ra ngoài, mới thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đại ca, xin lỗi..."
Hắn nhất định phải để Tô Văn đồng ý giúp hắn, nếu không trong chốc lát trên cung yến, hắn tất nhiên trốn không thoát, hắn đã không thể suy nghĩ ra biện pháp khác, nghĩ đến gương mặt dữ tợn kia của Nữ hoàng bệ hạ, Vân Thiển cắn cắn môi, sắc mặt tái nhợt thêm một phần, hắn có chết cũng không muốn tiến cung.
Nhìn thấy Vân Thiển bắt đầu cởi quần áo, Vân Tư Vũ lập tức đưa tay che mắt của Phong Lăng Hề, trong miệng nói lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn... Sẽ bị đau mắt hột..."
Chính mình nhưng lại trợn to hai mắt nhìn Vân Thiển cởi gần như hết quần áo, sau đó đem bộ vốn là tầng lụa mỏng ở bên ngoài khoác lên người, một chút nhìn lại thật là như ẩn như hiện, muốn cự tuyệt còn hoan nghênh.
Khóe môi Phong Lăng Hề giương lên, tùy ý hắn che hai mắt, cằm cọ nhẹ ở trên vai hắn, mang theo một tia khiêu khích.
Mặc Ngọc nuốt nước miếng một cái, do dự hỏi: "Hắn thật sự là công tử phủ Tướng quân, không phải công tử thanh lâu nhà ai đi ra sao?" Câu dẫn đem người đùa giỡn này có phải là cũng quá thông thạo không?
Vân Tư Vũ cũng không phải giật mình, cá tính Vân Thiển như vậy, khẳng định không nhịn được trong lòng hiếu kỳ, lén lút đi vào
/129
|