Sở Du hận Tiêu Sở Lam, hận cô sở hữu trái tim của người chị vì mình mà hy sinh, hận lây đến cả Tiêu gia.
Cô ta cảm thấy giết chết Tiêu Sở Lam một cách từ từ quá nhàm chán, cho nên, tìm cách để khiến cho cô phải nếm trải đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Tiêu Sở Lam được sống vì điều gì, cô ta càng muốn cô khắc sâu vào trong lòng điều ấy.
Cô ta kiên nhẫn chờ khi nỗi đau trong lòng Tiêu Sở Lam đã nguôi ngoai chút ít, mới bắt đầu động tay chân.
Khiến Trạch Vũ nhớ đến Tiêu Sở Lam, là do cô ta cho người gửi ảnh, cho hắn thấy cuộc sống tốt đẹp của Tiêu Sở Lam sau hai năm An Kiều chết, khiến Trạch Vũ vẫn còn đang dằn vặt vì không thể bảo vệ được An Kiều điên tiết muốn trả thù Tiêu Sở Lam.
Mà bước đầu trói hai người này lại, cũng chỉ mới là khai vị.
Ngày Tiêu Sở Lam bị Trạch Vũ hiểu nhầm cô với Chu Diểu có điều mờ ám, khiến cô bị Trạch Vũ cưỡng bức cũng là do Sở Du giúp phần. Nguyên do chính là, Trạch Vũ cảm thấy Tiêu Sở Lam sống quá tốt, muốn rời bỏ hắn đến bên nhân tình cô gặp bên ngoài chính là Chu Diểu, cho nên mọi chuyện mới xảy ra như thế…
Cô ta chính xác là người ẩn danh đã gửi ảnh không có đầu đuôi đó cho Trạch Vũ, để hắn không chịu được kích thích, nghĩ Tiêu Sở Lam bỏ mình đi tìm hạnh phúc, mới càng thêm căm ghét cô giữ trái tim của An Kiều, muốn hành hạ cô chịu đau khổ.
Tiếp thấy còn chưa đủ, cô ta sau khi hẹn gọi Tiêu Sở Lam tới chỗ cây cầu, chủ động hôn Trạch Vũ để Sở Lam hiểu nhầm, tiết lộ cho cả Chu Diểu cùng xuất hiện, để cho Trạch Vũ nhìn thấy cảnh hai người bọn họ thân mật, chính mắt mình xác nhận rằng, Tiêu Sở Lam đã có tình ý với người khác không phải hắn.
Tất cả sắp xếp đều có mục đích, Trạch Vũ vì chuyện đó thì chút niềm tin với Tiêu Sở Lam cũng không còn.
Sở dĩ một khi niềm tin quá mong manh, thì chỉ cần một tác động nhẹ cũng có thể nứt vỡ.
Một kẻ bất hạnh khi đối mặt với sự thật bị bỏ rơi, một lần nữa làm ra hành động quá khích, cũng là chuyện bình thường.
Trạch Vũ không biết chuyện Tiêu Sở Lam bị bắt đi lợi dụng để giúp Lâm Phạn thu phục Chu Diểu, lại thêm vài tấm ảnh Sở Du chuẩn bị, xác định cô bỏ trốn giận đến mức phát điên.
Hắn không tin Tiêu Sở Lam bị bắt cóc, càng không nghĩ bản thân đang chính tay giúp Sở Du hoàn thành kế hoạch trả thù của Sở Du - kẻ luôn đứng phía trong bóng tối xem kịch.
Trạch Vũ đặt chủ ý lên Tiêu gia, vì nghĩ bọn họ đã dung túng cho Tiêu Sở Lam, cho nên muốn luận đúng tội, tống Tiêu Chinh vào tù.
Nhưng có tội hay không, không do pháp luật quyết định, mà là do Lâm Phạn quyết định. Cuối cùng kết cục của Tiêu gia đương nhiên không tốt, hắn chỉ khơi nguồn nhưng lại trở thành vết rách khiến cho mọi thứ đều bị xé toạc.
Trạch Vũ gây tội mà không biết, hắn thật sự chỉ là thứ đồ chơi ngu ngốc bị quay vòng vòng.
Kẻ bị hận thù mù quáng, ngu ngốc chính là như Trạch Vũ.
Tưởng đến mức đó là ngừng ư? Hoàn toàn không, Sở Du sao có thể để yên cho Tiêu Sở Lam ly hôn có tự do rồi hạnh phúc bên Chu Diểu được. Cô ta lại bắt đầu chơi trò tiết lộ.
Lần đầu, cô ta bước vào gặp Sở Lam ngay sau khi Chu Diểu được Lâm Phạn gọi đi.
“Chị lấy tim từ chị của tôi. Tôi lấy thật từ mẹ của chị. Chị lấy mạng chị tôi, tôi lấy mạng mẹ chị. Chị đã hiểu được cảm giác mất đi những người thân duy nhất chưa?”
“Cô…”
“Phải. Là tôi đó. Chị thật sự cho rằng được chị tôi yêu thích, vui vẻ trao tim cho chị là tôi sẽ vui vẻ đối xử tốt với chị như chị của tôi? Tiêu Sở Lam chị ích kỷ, ngày hôm nay là kết cục cho kẻ đáng ra phải chết như chị đấy!”
Chỉ vì những lời đó, khiến cho Tiêu Sở Lam giữa trời mưa nặng hạt, lang thang dưới mưa đến mức không giữ được đứa nhỏ trong bụng.
Nhưng Tiêu Sở Lam không chết, Sở Du lại giở trò lần hai, trực tiếp mang cái bụng bầu của mình tới trước mặt cô, đạp đổ tấm khiên phòng hộ cuối cùng của cô.
Khi cô nói dối đó là con của Trạch Vũ, đó là kích thích thứ nhất, nhưng nhát dao chí mạng chính là cái chết của Tiêu Chinh. Sở Du lại trực tiếp khẳng định Tiêu Sở Lam cô không còn một ai cả.
“Tiêu Sở Lam, tôi sắp làm mẹ rồi. Tôi sắp lấy Trạch Vũ rồi. Anh ấy biết ba cô chết, nhưng anh ấy chẳng có chút đau buồn nào cả.”
“Phải làm sao đây? Xem ra chỉ có mình cô đau khổ thôi.”
Sở Du nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Sở Lam, vui tới mức không nhịn được bật cười.
Sau đó lại đưa ra một lời gợi ý:
“Đau khổ như thế, sao chị không đi chết đi?”
Giai đoạn kết liễu kẻ thù sau một màn hành hạ, Tiêu Sở Lam bị Sở Du kích thích, mới dẫn đến tự thiêu, tự mình kết thúc tất cả.
Cô ta cảm thấy giết chết Tiêu Sở Lam một cách từ từ quá nhàm chán, cho nên, tìm cách để khiến cho cô phải nếm trải đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Tiêu Sở Lam được sống vì điều gì, cô ta càng muốn cô khắc sâu vào trong lòng điều ấy.
Cô ta kiên nhẫn chờ khi nỗi đau trong lòng Tiêu Sở Lam đã nguôi ngoai chút ít, mới bắt đầu động tay chân.
Khiến Trạch Vũ nhớ đến Tiêu Sở Lam, là do cô ta cho người gửi ảnh, cho hắn thấy cuộc sống tốt đẹp của Tiêu Sở Lam sau hai năm An Kiều chết, khiến Trạch Vũ vẫn còn đang dằn vặt vì không thể bảo vệ được An Kiều điên tiết muốn trả thù Tiêu Sở Lam.
Mà bước đầu trói hai người này lại, cũng chỉ mới là khai vị.
Ngày Tiêu Sở Lam bị Trạch Vũ hiểu nhầm cô với Chu Diểu có điều mờ ám, khiến cô bị Trạch Vũ cưỡng bức cũng là do Sở Du giúp phần. Nguyên do chính là, Trạch Vũ cảm thấy Tiêu Sở Lam sống quá tốt, muốn rời bỏ hắn đến bên nhân tình cô gặp bên ngoài chính là Chu Diểu, cho nên mọi chuyện mới xảy ra như thế…
Cô ta chính xác là người ẩn danh đã gửi ảnh không có đầu đuôi đó cho Trạch Vũ, để hắn không chịu được kích thích, nghĩ Tiêu Sở Lam bỏ mình đi tìm hạnh phúc, mới càng thêm căm ghét cô giữ trái tim của An Kiều, muốn hành hạ cô chịu đau khổ.
Tiếp thấy còn chưa đủ, cô ta sau khi hẹn gọi Tiêu Sở Lam tới chỗ cây cầu, chủ động hôn Trạch Vũ để Sở Lam hiểu nhầm, tiết lộ cho cả Chu Diểu cùng xuất hiện, để cho Trạch Vũ nhìn thấy cảnh hai người bọn họ thân mật, chính mắt mình xác nhận rằng, Tiêu Sở Lam đã có tình ý với người khác không phải hắn.
Tất cả sắp xếp đều có mục đích, Trạch Vũ vì chuyện đó thì chút niềm tin với Tiêu Sở Lam cũng không còn.
Sở dĩ một khi niềm tin quá mong manh, thì chỉ cần một tác động nhẹ cũng có thể nứt vỡ.
Một kẻ bất hạnh khi đối mặt với sự thật bị bỏ rơi, một lần nữa làm ra hành động quá khích, cũng là chuyện bình thường.
Trạch Vũ không biết chuyện Tiêu Sở Lam bị bắt đi lợi dụng để giúp Lâm Phạn thu phục Chu Diểu, lại thêm vài tấm ảnh Sở Du chuẩn bị, xác định cô bỏ trốn giận đến mức phát điên.
Hắn không tin Tiêu Sở Lam bị bắt cóc, càng không nghĩ bản thân đang chính tay giúp Sở Du hoàn thành kế hoạch trả thù của Sở Du - kẻ luôn đứng phía trong bóng tối xem kịch.
Trạch Vũ đặt chủ ý lên Tiêu gia, vì nghĩ bọn họ đã dung túng cho Tiêu Sở Lam, cho nên muốn luận đúng tội, tống Tiêu Chinh vào tù.
Nhưng có tội hay không, không do pháp luật quyết định, mà là do Lâm Phạn quyết định. Cuối cùng kết cục của Tiêu gia đương nhiên không tốt, hắn chỉ khơi nguồn nhưng lại trở thành vết rách khiến cho mọi thứ đều bị xé toạc.
Trạch Vũ gây tội mà không biết, hắn thật sự chỉ là thứ đồ chơi ngu ngốc bị quay vòng vòng.
Kẻ bị hận thù mù quáng, ngu ngốc chính là như Trạch Vũ.
Tưởng đến mức đó là ngừng ư? Hoàn toàn không, Sở Du sao có thể để yên cho Tiêu Sở Lam ly hôn có tự do rồi hạnh phúc bên Chu Diểu được. Cô ta lại bắt đầu chơi trò tiết lộ.
Lần đầu, cô ta bước vào gặp Sở Lam ngay sau khi Chu Diểu được Lâm Phạn gọi đi.
“Chị lấy tim từ chị của tôi. Tôi lấy thật từ mẹ của chị. Chị lấy mạng chị tôi, tôi lấy mạng mẹ chị. Chị đã hiểu được cảm giác mất đi những người thân duy nhất chưa?”
“Cô…”
“Phải. Là tôi đó. Chị thật sự cho rằng được chị tôi yêu thích, vui vẻ trao tim cho chị là tôi sẽ vui vẻ đối xử tốt với chị như chị của tôi? Tiêu Sở Lam chị ích kỷ, ngày hôm nay là kết cục cho kẻ đáng ra phải chết như chị đấy!”
Chỉ vì những lời đó, khiến cho Tiêu Sở Lam giữa trời mưa nặng hạt, lang thang dưới mưa đến mức không giữ được đứa nhỏ trong bụng.
Nhưng Tiêu Sở Lam không chết, Sở Du lại giở trò lần hai, trực tiếp mang cái bụng bầu của mình tới trước mặt cô, đạp đổ tấm khiên phòng hộ cuối cùng của cô.
Khi cô nói dối đó là con của Trạch Vũ, đó là kích thích thứ nhất, nhưng nhát dao chí mạng chính là cái chết của Tiêu Chinh. Sở Du lại trực tiếp khẳng định Tiêu Sở Lam cô không còn một ai cả.
“Tiêu Sở Lam, tôi sắp làm mẹ rồi. Tôi sắp lấy Trạch Vũ rồi. Anh ấy biết ba cô chết, nhưng anh ấy chẳng có chút đau buồn nào cả.”
“Phải làm sao đây? Xem ra chỉ có mình cô đau khổ thôi.”
Sở Du nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Sở Lam, vui tới mức không nhịn được bật cười.
Sau đó lại đưa ra một lời gợi ý:
“Đau khổ như thế, sao chị không đi chết đi?”
Giai đoạn kết liễu kẻ thù sau một màn hành hạ, Tiêu Sở Lam bị Sở Du kích thích, mới dẫn đến tự thiêu, tự mình kết thúc tất cả.
/37
|