Trạch Vũ thật sự là một sai lầm, đó không giống như một câu nói đùa.
Lâm Phạn ngồi trên ghế, lắc ly rượu trên tay. Hắn nhớ lại một vài chuyện ngày trước.
Nhớ lại chuyện vài chục năm trước đây, khi Lâm Phạn còn rất trẻ.
Tưởng Linh và Hoành Như là chị em họ, bọn họ ban đầu cùng yêu một người.
Là Lâm Phạn, nhưng Lâm Phạn này chỉ có một, và có vẻ như Lâm Phạn thích Hoành Như hơn.
Lâm Phạn khi còn trẻ rất tuấn tú, cũng rất tài năng, nhưng cái tài năng này lại là mầm mống hiểm họa, thật sự hắn bị một số người không vừa mắt, bị ám hại rơi xuống vực.
Tiêu Chinh và Trạch Liêm bắt tay nhau đẩy hắn xuống vực, khiến hắn xuýt chút nữa bỏ mạng thật.
Nhưng cuối cùng Lâm Phạn này phúc lớn mạng lớn, không những không chết, còn phát triển bản thân trong khoảng một thời gian ngắn, sau đó trở về.
Lâm Phạn trở về để đón người hắn yêu đi, mới phát hiện người hắn yêu sớm đã gả cho kẻ thù của mình.
Hắn đã định trả thù. Hắn muốn diệt cả Tiêu gia đến điên được. Nhưng Lâm Phạn lại bị Trạch Liêm cản trở.
Cản đến mức phiền!
“Trượng nghĩa quá, giấu cả bạn thân luôn à? Tưởng Trạch gia Tiêu gia lại hợp tác đẩy tôi xuống vực chứ?”
“Lâm Phạn, chuyện ấy đã qua từ rất lâu rồi.”
“Lâu, đúng, lâu thật. Chỉ mới vài năm, mấy tiểu tạp chủng đó đã lớn đến vậy rồi à?”
“Bọn chúng là trẻ con!”
“Chà, sợ rồi? Có gan hại người thì phải nhớ đến chuyện báo ứng chứ?”
“Báo ứng đấy, đến sớm thôi! Trạch Liêm mày giấu được Tiêu Chinh đến đâu thì giấu tiếp đi, để xem, kết thúc sẽ là gì nhé?”
Ngày ấy Tiêu gia không biết một thứ gì, là Trạch gia âm thầm chủ chương ra mặt, bảo vệ chu toàn cho bọn họ.
Chỉ vì nghĩ, một mình bọn họ có thể lo được.
Nhưng mọi thứ kết thúc bằng một vụ tai nạn.
“Chậc, nhàm chán.”
“Tôi thấy mấy người thật sự nhàm chán! Chỉ mới vậy đã bị đánh gục rồi?”
Tưởng Linh ôm thân máu quỳ dưới chân Lâm Phạn, cầu xin ông ta cứu Trạch Liêm.
Nhưng Lâm Phạn thế nào, cứu Trạch Liêm người đã muốn giết hắn? Nực cười.
“Tôi cứu hắn? Không đời nào!”
Tưởng Linh không còn cách nào khác, cắn môi, muốn dùng chuyện mà tất cả mọi người cố gắng giấu đi, đem ra trao đổi với hắn.
“Anh có một đứa con với cô ấy, anh biết nó ở đâu không?”
“Đương nhiên ở Tiêu gia? Là con gái không phải à? Tôi sớm biết từ lâu rồi, cô thật sự nghĩ Tiêu gia có thể mua một người ghép tim tương thích ở chỗ tôi nếu không được tôi cho phép?”
“Con nhóc được Tiêu Chinh mua đó, vốn là người của tôi. Em gái song sinh ốm yếu của nó còn trong tay tôi đấy.”
Tưởng Linh cười một cách bất lực.
Bọn họ ngăn chặn như thế, vậy mà cuối cùng lại trở thành địch nằm từ đằng trong nhìn họ diễn tuồng.
“Cô còn gì để nói không?”
Tưởng Linh không chần chừ, nói ra:
“Anh có phải cho rằng, Hoành Như sinh ra một đứa, nó liền là con ông?”
“Hoàn toàn sai rồi, đứa trẻ kia được sinh ra sau khi anh chết được ba năm, nó vốn là con của Tiêu Chinh, không sai một ly.”
“Con của anh, ha, nhận nhầm rồi.”
Lâm Phạn giữ thái độ trầm ổn, không tỏ ra biến động một chút nào.
“Nhưng tôi biết đứa con thật sự của oonh ở đâu, anh cứu Trạch Liêm, tôi sẽ nói!”
Lâm Phạn trợn mắt, ban đầu còn tưởng Tưởng Linh thế nào, hóa ra lại là đặt điều kiện.
Nhưng Lâm Phạn đâu có để cho mọi chuyện dễ dàng như vậy.
”Vậy được, Tưởng Linh, chỉ cần cô nói, nể tình chúng ta từng quen biết tôi sẽ bạn cho cô một ân huệ.”
Hắn cười gian mãnh:
“Cứu Trạch Liêm cũng được, nhưng cô và Trạch Vũ sẽ phải chết.”
Tưởng Linh nhíu mày, như không tin mọi chuyện thành ra thế này.
Bàn điều kiện với Lâm Phạn có thù tất báo, thì ra hắn thật sự không muốn tha cho bất kì một ai.
“Tha cho Trạch Vũ.”
“Vậy các người phải chết?”
“Được!”
“Con của ông là một đứa con trai, nó đang ở một nhà dân bình thường…”
[…]
Lâm Phạn cảm thấy mọi chuyện này thật buồn cười.
Thật ra, cái thằng nhóc tên Trạch Vũ đó đáng nhẽ ra đã chết từ lúc hắn còn nhỏ mới phải.
Lâm Phạn ban đầu đã điều khiển An Kiều đạp hắn xuống hồ, lại không ngờ hắn lớn mạng lại được Tiêu Sở Lam cứu lên, mới may mắn sống sót.
Rồi bằng một cách tình cờ nào đó, Trạch Vũ lại nghĩ người muốn giết hắn từ nhỏ - An Kiều là người đã cứu hắn, còn quay ra căm hận người thực sự muốn cứu hắn.
Ba mẹ vì hắn mà chết, cuối cùng lại bị điều khiển gián tiếp hại Tiêu gia tiêu tán.
Đương nhiên Trạch Vũ không kiểm soát được, vốn là Lâm Phạn muốn chơi trò mượn dao giết người này, là người của Lâm Phạn nhúng tay vào để hại cho Tiêu gia gặp nạn đến không thể ngóc đầu lên được.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Phạn thật sự vẫn cảm thấy, Trạch Vũ đúng thật là một sai lầm, những kẻ sinh ra thằng thất bại đó đúng là một sai lầm.
Ban đầu để An Kiều tới chăm sóc Tiêu Sở Lam, Lâm Phạn vốn ghét Trạch Vũ, nên ra lệnh cho cô ta tìm cách khiến Trạch Vũ chết đuối. Nhưng thằng ngu đó không chết, còn quay ra căm ghét Tiêu Sở Lam, quay ra đối xử An Kiều.
Vừa hay, Trạch Liêm và Tưởng Linh chết, An Kiều lại có mặt ngay vừa thời điểm để an ủi Trạch Vũ, khiến hắn yêu mình hơn cả bản thân mình.
Sau đó lại đùng một cái, An Kiều chết, Trạch Vũ lại đổ thứ tội lỗi này lên Tiêu gia và Tiêu Sở Lam.
Nhưng chỉ những điều này, vốn chẳng đủ để khiến Trạch Vũ xuống tay với Tiêu Gia.
Vẫn còn một người nữa, là bạn nhỏ ẩn danh nắm vai trò quan trọng trong việc trả thù này: Sở Du.
Cô ta hận Tiêu gia gấp 10 lần Trạch Vũ, càng hận Tiêu Sở Lam hơn cả Trạch Vũ.
Lâm Phạn ngồi trên ghế, lắc ly rượu trên tay. Hắn nhớ lại một vài chuyện ngày trước.
Nhớ lại chuyện vài chục năm trước đây, khi Lâm Phạn còn rất trẻ.
Tưởng Linh và Hoành Như là chị em họ, bọn họ ban đầu cùng yêu một người.
Là Lâm Phạn, nhưng Lâm Phạn này chỉ có một, và có vẻ như Lâm Phạn thích Hoành Như hơn.
Lâm Phạn khi còn trẻ rất tuấn tú, cũng rất tài năng, nhưng cái tài năng này lại là mầm mống hiểm họa, thật sự hắn bị một số người không vừa mắt, bị ám hại rơi xuống vực.
Tiêu Chinh và Trạch Liêm bắt tay nhau đẩy hắn xuống vực, khiến hắn xuýt chút nữa bỏ mạng thật.
Nhưng cuối cùng Lâm Phạn này phúc lớn mạng lớn, không những không chết, còn phát triển bản thân trong khoảng một thời gian ngắn, sau đó trở về.
Lâm Phạn trở về để đón người hắn yêu đi, mới phát hiện người hắn yêu sớm đã gả cho kẻ thù của mình.
Hắn đã định trả thù. Hắn muốn diệt cả Tiêu gia đến điên được. Nhưng Lâm Phạn lại bị Trạch Liêm cản trở.
Cản đến mức phiền!
“Trượng nghĩa quá, giấu cả bạn thân luôn à? Tưởng Trạch gia Tiêu gia lại hợp tác đẩy tôi xuống vực chứ?”
“Lâm Phạn, chuyện ấy đã qua từ rất lâu rồi.”
“Lâu, đúng, lâu thật. Chỉ mới vài năm, mấy tiểu tạp chủng đó đã lớn đến vậy rồi à?”
“Bọn chúng là trẻ con!”
“Chà, sợ rồi? Có gan hại người thì phải nhớ đến chuyện báo ứng chứ?”
“Báo ứng đấy, đến sớm thôi! Trạch Liêm mày giấu được Tiêu Chinh đến đâu thì giấu tiếp đi, để xem, kết thúc sẽ là gì nhé?”
Ngày ấy Tiêu gia không biết một thứ gì, là Trạch gia âm thầm chủ chương ra mặt, bảo vệ chu toàn cho bọn họ.
Chỉ vì nghĩ, một mình bọn họ có thể lo được.
Nhưng mọi thứ kết thúc bằng một vụ tai nạn.
“Chậc, nhàm chán.”
“Tôi thấy mấy người thật sự nhàm chán! Chỉ mới vậy đã bị đánh gục rồi?”
Tưởng Linh ôm thân máu quỳ dưới chân Lâm Phạn, cầu xin ông ta cứu Trạch Liêm.
Nhưng Lâm Phạn thế nào, cứu Trạch Liêm người đã muốn giết hắn? Nực cười.
“Tôi cứu hắn? Không đời nào!”
Tưởng Linh không còn cách nào khác, cắn môi, muốn dùng chuyện mà tất cả mọi người cố gắng giấu đi, đem ra trao đổi với hắn.
“Anh có một đứa con với cô ấy, anh biết nó ở đâu không?”
“Đương nhiên ở Tiêu gia? Là con gái không phải à? Tôi sớm biết từ lâu rồi, cô thật sự nghĩ Tiêu gia có thể mua một người ghép tim tương thích ở chỗ tôi nếu không được tôi cho phép?”
“Con nhóc được Tiêu Chinh mua đó, vốn là người của tôi. Em gái song sinh ốm yếu của nó còn trong tay tôi đấy.”
Tưởng Linh cười một cách bất lực.
Bọn họ ngăn chặn như thế, vậy mà cuối cùng lại trở thành địch nằm từ đằng trong nhìn họ diễn tuồng.
“Cô còn gì để nói không?”
Tưởng Linh không chần chừ, nói ra:
“Anh có phải cho rằng, Hoành Như sinh ra một đứa, nó liền là con ông?”
“Hoàn toàn sai rồi, đứa trẻ kia được sinh ra sau khi anh chết được ba năm, nó vốn là con của Tiêu Chinh, không sai một ly.”
“Con của anh, ha, nhận nhầm rồi.”
Lâm Phạn giữ thái độ trầm ổn, không tỏ ra biến động một chút nào.
“Nhưng tôi biết đứa con thật sự của oonh ở đâu, anh cứu Trạch Liêm, tôi sẽ nói!”
Lâm Phạn trợn mắt, ban đầu còn tưởng Tưởng Linh thế nào, hóa ra lại là đặt điều kiện.
Nhưng Lâm Phạn đâu có để cho mọi chuyện dễ dàng như vậy.
”Vậy được, Tưởng Linh, chỉ cần cô nói, nể tình chúng ta từng quen biết tôi sẽ bạn cho cô một ân huệ.”
Hắn cười gian mãnh:
“Cứu Trạch Liêm cũng được, nhưng cô và Trạch Vũ sẽ phải chết.”
Tưởng Linh nhíu mày, như không tin mọi chuyện thành ra thế này.
Bàn điều kiện với Lâm Phạn có thù tất báo, thì ra hắn thật sự không muốn tha cho bất kì một ai.
“Tha cho Trạch Vũ.”
“Vậy các người phải chết?”
“Được!”
“Con của ông là một đứa con trai, nó đang ở một nhà dân bình thường…”
[…]
Lâm Phạn cảm thấy mọi chuyện này thật buồn cười.
Thật ra, cái thằng nhóc tên Trạch Vũ đó đáng nhẽ ra đã chết từ lúc hắn còn nhỏ mới phải.
Lâm Phạn ban đầu đã điều khiển An Kiều đạp hắn xuống hồ, lại không ngờ hắn lớn mạng lại được Tiêu Sở Lam cứu lên, mới may mắn sống sót.
Rồi bằng một cách tình cờ nào đó, Trạch Vũ lại nghĩ người muốn giết hắn từ nhỏ - An Kiều là người đã cứu hắn, còn quay ra căm hận người thực sự muốn cứu hắn.
Ba mẹ vì hắn mà chết, cuối cùng lại bị điều khiển gián tiếp hại Tiêu gia tiêu tán.
Đương nhiên Trạch Vũ không kiểm soát được, vốn là Lâm Phạn muốn chơi trò mượn dao giết người này, là người của Lâm Phạn nhúng tay vào để hại cho Tiêu gia gặp nạn đến không thể ngóc đầu lên được.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Phạn thật sự vẫn cảm thấy, Trạch Vũ đúng thật là một sai lầm, những kẻ sinh ra thằng thất bại đó đúng là một sai lầm.
Ban đầu để An Kiều tới chăm sóc Tiêu Sở Lam, Lâm Phạn vốn ghét Trạch Vũ, nên ra lệnh cho cô ta tìm cách khiến Trạch Vũ chết đuối. Nhưng thằng ngu đó không chết, còn quay ra căm ghét Tiêu Sở Lam, quay ra đối xử An Kiều.
Vừa hay, Trạch Liêm và Tưởng Linh chết, An Kiều lại có mặt ngay vừa thời điểm để an ủi Trạch Vũ, khiến hắn yêu mình hơn cả bản thân mình.
Sau đó lại đùng một cái, An Kiều chết, Trạch Vũ lại đổ thứ tội lỗi này lên Tiêu gia và Tiêu Sở Lam.
Nhưng chỉ những điều này, vốn chẳng đủ để khiến Trạch Vũ xuống tay với Tiêu Gia.
Vẫn còn một người nữa, là bạn nhỏ ẩn danh nắm vai trò quan trọng trong việc trả thù này: Sở Du.
Cô ta hận Tiêu gia gấp 10 lần Trạch Vũ, càng hận Tiêu Sở Lam hơn cả Trạch Vũ.
/37
|