Lục Chính Kim: Mẹ nó, người phụ nữ này bị Lục Chính Kỳ kích thích đến điên rồi à, dám đến trước mặt anh ta khoác lác giương oai, ông đây nể mặt cô gả cho tên tàn phế, không nỡ ức hiếp cô, đây chính là cô tự tìm đấy nhé.
Ánh mắt anh ta không chút kiêng kỵ đánh giá trên dưới Lâm Uyển, ác ý đảo qua ngực cô, vòng eo nhỏ nhắn, dừng lại chốc lát trên mông, sau cùng rơi trên mặt cô: “Cô cũng đừng quỵt nợ đấy.”
Dáng vẻ kiếp trước của Lâm Uyển cũng giống như hiện tại, nhưng là càng thêm tự tin và thời thượng hơn, không ít lần nhìn thấy mấy gã bỉ ổi. Ánh mắt Lục Chính Kim như thế, cô liếc mắt cái đã nhìn ra, kẻ bỉ ổi nhìn thấy gái xinh, muốn có bao nhiêu bỉ ổi thì có bấy nhiêu bỉ ổi.
Cô nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh cũng đừng quỵt nợ đấy.”
Những người khác thấy hỏa khí của bọn họ rất lớn, rối rít khuyên can, có người trách cứ Lục Chính Kim, có người trách cứ cô vợ nhỏ Lâm Uyển không hiểu chuyện.
Một cô vợ nhỏ, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì chứ? Cô giỏi hơn nữa, cô có thể làm chủ gia đình à?
Khóe miệng Lục Chính Kim giật giật, lộ ra một nụ cười tà khí: “Nếu như cô thua…” Anh ta nhướng mày, đắc ý nhìn Lâm Uyển: “Hai chúng ta âm thầm thảo luận một chút vấn đề học tập.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Thảo luận vấn đề học tập, chỉ sợ anh không đủ tư cách đó đâu.”
Kế toán là người biết chữ nhiều nhất, anh ta làm trọng tài, những người khác đứng ở bên vây xem Lâm Uyển và Lục Chính Kim so tài.
Lục Chính Kim đã tính trước bản thân mình thắng chắc.
Lâm Uyển nắm chắc thắng lợi trong tay, thua chết anh ta.
Thói quen thường ngày của Lục Chính Đình là trước khi ăn sáng sẽ đến chỗ đại đội Ngũ Liễu để rèn luyện cơ thể, sau khi ăn sáng xong lại làm việc, cách một thời gian đều sẽ vận động để giữ trạng thái tốt cho cơ thể.
Mặc dù hai chân của anh không còn tri giác, anh lại không muốn coi chúng đã chết, thường xuyên xoa bóp theo định kỳ để máu lưu thông, nếu không hai chân này sẽ càng ngày càng co rút, nghiêm trọng hơn là phải cưa chân. Anh không muốn bị cưa chân, cho dù đôi chân này vô dụng, chỉ cần chúng còn thì anh vẫn là một người hoàn chỉnh. Ít nhất lúc nằm mơ, anh còn có thể chạy đi. Nếu như cưa chân rồi, ngay cả lúc nằm mơ anh cũng không còn tư cách chạy nhảy nữa.
Anh mang đến cho người ta cảm giác kiên nghị lãnh đạm, không ai nghĩ đến anh lại sợ thứ gì đó.
Anh đang làm động tác đưa người lên, một lúc làm 70 – 80 lần, mồ hôi rơi như mưa nhưng không chịu dừng lại, vận động mạnh như thế đối với anh không có chỗ tốt gì, bởi vì máu chảy nhanh, nhiệt lực tỏa ra, chân không có tri giác dẫn đến nửa người trên vô cùng mẫn cảm, có đôi khi sẽ cảm thấy khó chịu giống như có con kiến đang bò trong mạch máu mình.
Thế nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.
“Anh ba, vợ anh và Lục Chính Kim đang so tài đấy.” Lục Chính Hành chạy đến, khoa tay múa chân với anh.
Lục Chính Đình đọc hiểu khẩu hình của anh ta, ngồi lại trên xe lăn lau mồ hôi, so tài?
Anh di chuyển xe lăn đi về phía ban quản lý đại đội của đội sản xuất Đại Loan.
Lục Chính Đình đến gần đại đội, chỉ thấy có rất nhiều người vây quanh ở đó, có người kêu lên: “Lâm Uyển giỏi quá.”
“Biết nhiều chữ thật đấy, còn hiểu cả y thuật nữa.”
“Ôi chao, đội trưởng đội ba thua rồi.”
Lâm Uyển thắng rất dễ dàng, cô cũng không muốn cho Lục Chính Kim khó chịu, là anh ta nhất định muốn nhục nhã Lục Chính Đình.
Lục Chính Kim cười lạnh: “Chỉ sợ cô đến đây là đã có chuẩn bị?”
Lâm Uyển: “Anh đừng tìm cớ, chẳng lẽ tôi phải chịu tiếng oan à?”
Lục Trường Phát: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”
Lục Chính Cao đột nhiên nói: “Lâm Uyển thắng!”
Mặt Lục Chính Kim âm trầm: “Sao thế, thật sự muốn cướp chức tiểu đội trưởng của tôi à? Cùng lắm thì cho cô một tệ.”
Lâm Uyển: “Tôi không cần, các người tin tôi biết nhiều chữ, cũng có tư cách làm bác sĩ rồi đúng không?”
Vừa rồi so tài đã thi viết chữ, Lâm Uyển viết một đoạn lý thuyết y học, cô có thể viết ra, Lục Chính Kim lại không viết được.
Lục Trường Phát nhìn về phía y sĩ trong thôn: “Sao đây?”
Lục Chính Phúc cũng đâu nghe hiểu, ông ta chính là dựa vào kinh nghiệm chữa đau đầu đau chân, đâu hiểu được nhiều như thế?
Nhìn vẻ mặt kia của ông ta, Lục Trường Phát hiểu Lâm Uyển nói không sai: “Nếu như vậy, cô có thể thử, thôn Đại Loan chúng ta quả thật thiếu một nữ y sĩ.”
Lục Chính Phúc không khám được bệnh cho phụ nữ, có mấy người phụ nữ đau đớn dữ dội, sau cùng dẫn đến bệnh nặng không chữa được, nhất là phụ nữ sinh con.
Ánh mắt anh ta không chút kiêng kỵ đánh giá trên dưới Lâm Uyển, ác ý đảo qua ngực cô, vòng eo nhỏ nhắn, dừng lại chốc lát trên mông, sau cùng rơi trên mặt cô: “Cô cũng đừng quỵt nợ đấy.”
Dáng vẻ kiếp trước của Lâm Uyển cũng giống như hiện tại, nhưng là càng thêm tự tin và thời thượng hơn, không ít lần nhìn thấy mấy gã bỉ ổi. Ánh mắt Lục Chính Kim như thế, cô liếc mắt cái đã nhìn ra, kẻ bỉ ổi nhìn thấy gái xinh, muốn có bao nhiêu bỉ ổi thì có bấy nhiêu bỉ ổi.
Cô nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh cũng đừng quỵt nợ đấy.”
Những người khác thấy hỏa khí của bọn họ rất lớn, rối rít khuyên can, có người trách cứ Lục Chính Kim, có người trách cứ cô vợ nhỏ Lâm Uyển không hiểu chuyện.
Một cô vợ nhỏ, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì chứ? Cô giỏi hơn nữa, cô có thể làm chủ gia đình à?
Khóe miệng Lục Chính Kim giật giật, lộ ra một nụ cười tà khí: “Nếu như cô thua…” Anh ta nhướng mày, đắc ý nhìn Lâm Uyển: “Hai chúng ta âm thầm thảo luận một chút vấn đề học tập.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Thảo luận vấn đề học tập, chỉ sợ anh không đủ tư cách đó đâu.”
Kế toán là người biết chữ nhiều nhất, anh ta làm trọng tài, những người khác đứng ở bên vây xem Lâm Uyển và Lục Chính Kim so tài.
Lục Chính Kim đã tính trước bản thân mình thắng chắc.
Lâm Uyển nắm chắc thắng lợi trong tay, thua chết anh ta.
Thói quen thường ngày của Lục Chính Đình là trước khi ăn sáng sẽ đến chỗ đại đội Ngũ Liễu để rèn luyện cơ thể, sau khi ăn sáng xong lại làm việc, cách một thời gian đều sẽ vận động để giữ trạng thái tốt cho cơ thể.
Mặc dù hai chân của anh không còn tri giác, anh lại không muốn coi chúng đã chết, thường xuyên xoa bóp theo định kỳ để máu lưu thông, nếu không hai chân này sẽ càng ngày càng co rút, nghiêm trọng hơn là phải cưa chân. Anh không muốn bị cưa chân, cho dù đôi chân này vô dụng, chỉ cần chúng còn thì anh vẫn là một người hoàn chỉnh. Ít nhất lúc nằm mơ, anh còn có thể chạy đi. Nếu như cưa chân rồi, ngay cả lúc nằm mơ anh cũng không còn tư cách chạy nhảy nữa.
Anh mang đến cho người ta cảm giác kiên nghị lãnh đạm, không ai nghĩ đến anh lại sợ thứ gì đó.
Anh đang làm động tác đưa người lên, một lúc làm 70 – 80 lần, mồ hôi rơi như mưa nhưng không chịu dừng lại, vận động mạnh như thế đối với anh không có chỗ tốt gì, bởi vì máu chảy nhanh, nhiệt lực tỏa ra, chân không có tri giác dẫn đến nửa người trên vô cùng mẫn cảm, có đôi khi sẽ cảm thấy khó chịu giống như có con kiến đang bò trong mạch máu mình.
Thế nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.
“Anh ba, vợ anh và Lục Chính Kim đang so tài đấy.” Lục Chính Hành chạy đến, khoa tay múa chân với anh.
Lục Chính Đình đọc hiểu khẩu hình của anh ta, ngồi lại trên xe lăn lau mồ hôi, so tài?
Anh di chuyển xe lăn đi về phía ban quản lý đại đội của đội sản xuất Đại Loan.
Lục Chính Đình đến gần đại đội, chỉ thấy có rất nhiều người vây quanh ở đó, có người kêu lên: “Lâm Uyển giỏi quá.”
“Biết nhiều chữ thật đấy, còn hiểu cả y thuật nữa.”
“Ôi chao, đội trưởng đội ba thua rồi.”
Lâm Uyển thắng rất dễ dàng, cô cũng không muốn cho Lục Chính Kim khó chịu, là anh ta nhất định muốn nhục nhã Lục Chính Đình.
Lục Chính Kim cười lạnh: “Chỉ sợ cô đến đây là đã có chuẩn bị?”
Lâm Uyển: “Anh đừng tìm cớ, chẳng lẽ tôi phải chịu tiếng oan à?”
Lục Trường Phát: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”
Lục Chính Cao đột nhiên nói: “Lâm Uyển thắng!”
Mặt Lục Chính Kim âm trầm: “Sao thế, thật sự muốn cướp chức tiểu đội trưởng của tôi à? Cùng lắm thì cho cô một tệ.”
Lâm Uyển: “Tôi không cần, các người tin tôi biết nhiều chữ, cũng có tư cách làm bác sĩ rồi đúng không?”
Vừa rồi so tài đã thi viết chữ, Lâm Uyển viết một đoạn lý thuyết y học, cô có thể viết ra, Lục Chính Kim lại không viết được.
Lục Trường Phát nhìn về phía y sĩ trong thôn: “Sao đây?”
Lục Chính Phúc cũng đâu nghe hiểu, ông ta chính là dựa vào kinh nghiệm chữa đau đầu đau chân, đâu hiểu được nhiều như thế?
Nhìn vẻ mặt kia của ông ta, Lục Trường Phát hiểu Lâm Uyển nói không sai: “Nếu như vậy, cô có thể thử, thôn Đại Loan chúng ta quả thật thiếu một nữ y sĩ.”
Lục Chính Phúc không khám được bệnh cho phụ nữ, có mấy người phụ nữ đau đớn dữ dội, sau cùng dẫn đến bệnh nặng không chữa được, nhất là phụ nữ sinh con.
/50
|