Lục Chính Đình là bộ đội xuất ngũ, có văn hóa, bây giờ dưới sự sắp xếp của đại đội làm công việc văn thư, một tháng năm tệ, mặt khác một ngày được hai công điểm mười, cán bộ trong thôn, ngoại trừ bí thư đại đội thì những người khác không tách rời sản xuất, hơn nữa không có tiền, chỉ đền bù tổn thất bằng công điểm, đương nhiên có người đỏ mắt.
Còn nữa, vốn dĩ trong bộ đội vẫn luôn gửi trợ cấp cho anh, một tháng mười mấy tệ, nghe nói còn nhiều hơn mấy người đang tại ngũ, ngoài ra còn có phiếu vải, phiếu dầu, phiếu thực phẩm… Đây là đặc thù trợ cấp của anh, không giống với những người khác.
Rất nhiều người nói anh mới chính là người kiếm được nhiều tiền nhất ở thôn Đại Loan, nhao nhao suy đoán xem anh ở trong quân đội làm gì, tạo được công trạng gì mà lại có đãi ngộ tốt như thế, đáng tiếc không ai đoán ra được.
Có người vốn dĩ cảm thấy anh tàn phế, cho dù có chút tiền cũng không cưới được vợ, không con cái, về già thật đúng là thê lương.
Lúc này lại có được một cô vợ xinh đẹp như thế, có kẻ ghen ghét đến mức tròng mắt như muốn dấy lên ngọn lửa. May mắn vợ anh là người bị kẻ khác vứt bỏ, tương đương với bông hoa hoàn mỹ bị côn trùng gặm cắn, làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy cân bằng hơn.
Ở trong này Lục Chính Kim là kẻ ghen tị nhất.
Nhìn dáng vẻ vui tươi của cô vợ nhỏ, giống như được tưới nhuần qua, thế nhưng mọi người đều nói Lục Chính Đình không được, vì thế rốt cuộc bọn họ đã động phòng hay chưa?
Mấy người trẻ tuổi nháy mắt nhau, ép đối phương đi hỏi.
Bọn họ đương nhiên không dám đi hỏi Lục Chính Đình, đừng nhìn Lục Chính Đình điếc lại tàn phế, đây cũng không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích, có người nói trên xe lăn của anh có trang bị thêm đao, tuy chưa ai thấy qua, nhưng có đôi khi ánh mắt lạnh lùng kia còn sắc hơn cả dao. Thật đúng không phải hạng người có thể nói đùa.
Bây giờ Lâm Uyển đến đây, bọn họ đương nhiên muốn đùa giỡn cô, cô bị Lục Chính Kỳ đào hôn vứt bỏ, trong lòng mọi người vô thức mang theo ý tứ khinh nhờn, cảm thấy không cần cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất.
Thậm chí bọn họ còn bàn tán sau lưng nói, Lâm Uyển và Lục Chính Kỳ nhất định đã từng ngủ với nhau, lúc này bị vứt bỏ, không cẩn thận Lục Chính Đình còn phải thay em đổ vỏ, nuôi con. Đương nhiên bọn họ không dám công khai, đều là mấy người thanh niên nói lời thô tục.
Trên mặt Lâm Uyển đều là nụ cười nhạt, đã không còn oán hận khi bị vứt bỏ, cũng không có xấu hổ, không dám gặp người, thật giống như chuyện kia không liên quan gì đến cô vậy.
“Tôi có rất nhiều tài lẻ, tôi đã học qua tiểu học, viết đọc không thành vấn đề, tôi còn đi theo y sĩ trong thôn chúng tôi học qua, nhận biết được không ít thảo dược, có thể chữa những bệnh thông thường, làm bác sĩ cũng không thành vấn đề.”
Có hệ thống hỗ trợ, cô giỏi hơn y sĩ nhiều, cho nên nói như vậy cũng không có gì.
Trong đám người hoặc là phát ra thiện ý hoặc là tiếng cười đùa giỡn, còn chưa thấy cô vợ nào không biết xấu hổ như vậy, thế mà khen chính mình như thế.
Đội trưởng đội sản xuất Đại Loan Lục Trường Phát nói: “Lúc này vị trí trong thôn đã được phân chia, cán bộ đại đội, nhân viên chấm công cũng không thiếu người, giáo viên ở trường cũng không thiếu, y sĩ trong thôn một người cũng đủ, cô muốn làm bác sĩ hay y sĩ gì đó cũng không dễ dàng như vậy, cô vẫn nên ngoan ngoãn bắt đầu lao động trong tiểu đội đi.”
Lục Chính Kim là tiểu đội trưởng ba, anh ta bĩu môi: “Chú à, biết chữ là việc khó biết bao.” Anh ta dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh nhờn nhìn Lâm Uyển: “Haiz, cô biết nhiều hay biết ít chữ?”
Anh ta dám lấy hai lạng thuốc lá sợi ra để cược, Lục Chính Đình không được, cho nên nhất định phải tìm cơ hội lừa cô vào tròng.
Lâm Uyển nhìn thấu hết ánh mắt của anh ta: “Tôi thấy mình nhất định biết nhiều chữ hơn anh.”
Vốn dĩ bản thân Lục Chính Kim đã ghen ghét Lục Chính Đình, bây giờ cô vợ của tên tàn phế kia còn định trèo lên đầu mình? Nhiều chữ hơn anh ta? Anh ta tốt nghiệp cấp hai đây, còn không so được với một kẻ còn chưa tốt nghiệp tiểu học ư? Anh ta lập tức lấy ra một tờ báo Hồng Kỳ đã lâu: “Đừng khoác lác.”
Những cán bộ khác nhao nhao khuyên anh ta đừng tức giận: “Họp đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”
Lục Chính Kim lại không chịu, nhất định phải so với Lâm Uyển, trong giọng điệu nói chuyện có rất nhiều chỗ khinh thường phụ nữ, còn có khinh thường Lục Chính Đình, càng khiến Lâm Uyển xem thường anh ta.
Trên mặt Lâm Uyển vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh: “Vậy nếu như tôi biết chữ nhiều hơn anh, anh để tôi làm bác sĩ, hay là đem chức đội trưởng của anh nhường cho tôi?”
Dù sao cô cũng không muốn lãng phí văn hóa của mình, đến tìm chút chuyện để làm.
Còn nữa, vốn dĩ trong bộ đội vẫn luôn gửi trợ cấp cho anh, một tháng mười mấy tệ, nghe nói còn nhiều hơn mấy người đang tại ngũ, ngoài ra còn có phiếu vải, phiếu dầu, phiếu thực phẩm… Đây là đặc thù trợ cấp của anh, không giống với những người khác.
Rất nhiều người nói anh mới chính là người kiếm được nhiều tiền nhất ở thôn Đại Loan, nhao nhao suy đoán xem anh ở trong quân đội làm gì, tạo được công trạng gì mà lại có đãi ngộ tốt như thế, đáng tiếc không ai đoán ra được.
Có người vốn dĩ cảm thấy anh tàn phế, cho dù có chút tiền cũng không cưới được vợ, không con cái, về già thật đúng là thê lương.
Lúc này lại có được một cô vợ xinh đẹp như thế, có kẻ ghen ghét đến mức tròng mắt như muốn dấy lên ngọn lửa. May mắn vợ anh là người bị kẻ khác vứt bỏ, tương đương với bông hoa hoàn mỹ bị côn trùng gặm cắn, làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy cân bằng hơn.
Ở trong này Lục Chính Kim là kẻ ghen tị nhất.
Nhìn dáng vẻ vui tươi của cô vợ nhỏ, giống như được tưới nhuần qua, thế nhưng mọi người đều nói Lục Chính Đình không được, vì thế rốt cuộc bọn họ đã động phòng hay chưa?
Mấy người trẻ tuổi nháy mắt nhau, ép đối phương đi hỏi.
Bọn họ đương nhiên không dám đi hỏi Lục Chính Đình, đừng nhìn Lục Chính Đình điếc lại tàn phế, đây cũng không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích, có người nói trên xe lăn của anh có trang bị thêm đao, tuy chưa ai thấy qua, nhưng có đôi khi ánh mắt lạnh lùng kia còn sắc hơn cả dao. Thật đúng không phải hạng người có thể nói đùa.
Bây giờ Lâm Uyển đến đây, bọn họ đương nhiên muốn đùa giỡn cô, cô bị Lục Chính Kỳ đào hôn vứt bỏ, trong lòng mọi người vô thức mang theo ý tứ khinh nhờn, cảm thấy không cần cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất.
Thậm chí bọn họ còn bàn tán sau lưng nói, Lâm Uyển và Lục Chính Kỳ nhất định đã từng ngủ với nhau, lúc này bị vứt bỏ, không cẩn thận Lục Chính Đình còn phải thay em đổ vỏ, nuôi con. Đương nhiên bọn họ không dám công khai, đều là mấy người thanh niên nói lời thô tục.
Trên mặt Lâm Uyển đều là nụ cười nhạt, đã không còn oán hận khi bị vứt bỏ, cũng không có xấu hổ, không dám gặp người, thật giống như chuyện kia không liên quan gì đến cô vậy.
“Tôi có rất nhiều tài lẻ, tôi đã học qua tiểu học, viết đọc không thành vấn đề, tôi còn đi theo y sĩ trong thôn chúng tôi học qua, nhận biết được không ít thảo dược, có thể chữa những bệnh thông thường, làm bác sĩ cũng không thành vấn đề.”
Có hệ thống hỗ trợ, cô giỏi hơn y sĩ nhiều, cho nên nói như vậy cũng không có gì.
Trong đám người hoặc là phát ra thiện ý hoặc là tiếng cười đùa giỡn, còn chưa thấy cô vợ nào không biết xấu hổ như vậy, thế mà khen chính mình như thế.
Đội trưởng đội sản xuất Đại Loan Lục Trường Phát nói: “Lúc này vị trí trong thôn đã được phân chia, cán bộ đại đội, nhân viên chấm công cũng không thiếu người, giáo viên ở trường cũng không thiếu, y sĩ trong thôn một người cũng đủ, cô muốn làm bác sĩ hay y sĩ gì đó cũng không dễ dàng như vậy, cô vẫn nên ngoan ngoãn bắt đầu lao động trong tiểu đội đi.”
Lục Chính Kim là tiểu đội trưởng ba, anh ta bĩu môi: “Chú à, biết chữ là việc khó biết bao.” Anh ta dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh nhờn nhìn Lâm Uyển: “Haiz, cô biết nhiều hay biết ít chữ?”
Anh ta dám lấy hai lạng thuốc lá sợi ra để cược, Lục Chính Đình không được, cho nên nhất định phải tìm cơ hội lừa cô vào tròng.
Lâm Uyển nhìn thấu hết ánh mắt của anh ta: “Tôi thấy mình nhất định biết nhiều chữ hơn anh.”
Vốn dĩ bản thân Lục Chính Kim đã ghen ghét Lục Chính Đình, bây giờ cô vợ của tên tàn phế kia còn định trèo lên đầu mình? Nhiều chữ hơn anh ta? Anh ta tốt nghiệp cấp hai đây, còn không so được với một kẻ còn chưa tốt nghiệp tiểu học ư? Anh ta lập tức lấy ra một tờ báo Hồng Kỳ đã lâu: “Đừng khoác lác.”
Những cán bộ khác nhao nhao khuyên anh ta đừng tức giận: “Họp đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”
Lục Chính Kim lại không chịu, nhất định phải so với Lâm Uyển, trong giọng điệu nói chuyện có rất nhiều chỗ khinh thường phụ nữ, còn có khinh thường Lục Chính Đình, càng khiến Lâm Uyển xem thường anh ta.
Trên mặt Lâm Uyển vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh: “Vậy nếu như tôi biết chữ nhiều hơn anh, anh để tôi làm bác sĩ, hay là đem chức đội trưởng của anh nhường cho tôi?”
Dù sao cô cũng không muốn lãng phí văn hóa của mình, đến tìm chút chuyện để làm.
/50
|