Chu Nhiên vùi đầu vào vai Hạ Thịnh, “Chàng nhẹ chút... cẩn thận vết thương... a a... không... ưm... Thịnh lang... nhanh quá...”
Nàng vừa đồng ý, Hạ Thịnh đã xông vào động, hắn nhanh chóng đưa đẩy eo, va chạm vào Chu Nhiên, tay Hạ Thịnh nắm lấy gốc đùi nàng tách ra, để nàng quấn quanh eo mình, hôn lên môi nàng.
Hạ Thịnh trực tiếp làm cho Chu Nhiên phun nước, toàn thân nàng run rẩy, nàng ôm cổ Hạ Thịnh, y phục nửa tuột lộ ra nhũ hoa.
Hạ Thịnh chậm lại động tác, cọ xát điểm nhạy cảm của nàng, dương v*t lắc lư cọ xát bên trong huyệt, điều này cũng khiến Chu Nhiên sảng khoái, nàng hỗn loạn cắn xé vật trong huyệt.
Hắn nắm lấy đôi nhũ non mềm của Chu Nhiên, nâng lên, ngậm lấy đầu nhũ hoa, răng cắn kéo lên rồi buông ra, nhũ nhi bật trở lại, tạo thành sóng vú trong tay Hạ Thịnh.
“Thịnh lang... a... ưm... nhẹ... cắn nhẹ chút... oa oa... đừng... sâu quá... sẽ hỏng mất... Thịnh lang! Sẽ hỏng mất... ha...” Chu Nhiên chặt nắm lấy Hạ Thịnh, để lại vết cào trên lưng hắn.
Hạ Thịnh đâm vào bên trong, khiến nàng nuốt trọn dương v*t của mình, buông tha cho đầu nhũ đáng thương, hắn liếm lên cổ Chu Nhiên, “Nhiên nương... thơm quá...”
Chu Nhiên run lên, tuôn ra một dòng dịch thể, ánh mắt nàng mê ly, cả người đều ngã trên chân Hạ Thịnh, cửa tử cung bị chặn, tay Hạ Thịnh dò xuống, xoa nắn hạt châu thịt vừa bị ăn sưng lên.
Chu Nhiên khóc lóc lại tiết ra hai lần nữa, nàng hoàn toàn kiệt sức, buông thõng tay xuống hai bên, miệng kêu la, nhưng vẫn lo lắng cho vết thương của Hạ Thịnh, “Thịnh lang... a a... nặng như vậy... ưm... vết thương sẽ rách... chảy máu thì không tốt... Thịnh lang... ha... a... oa oa...”
Hạ Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng, hắn dừng động tác, “Vậy Nhiên nương tự động đi, được không? Ưm?”
“Ta... ta không biết...” Chu Nhiên nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, mắt nàng ngấn lệ, mái tóc xanh rối tung, cổ và nhũ nhi đều dính đầy nước miếng.
“Cứ như vậy...” Hạ Thịnh nắm lấy eo nàng nâng lên rồi hạ xuống, “Nhiên nương cứ như vậy là được rồi.”
Chu Nhiên nói mình thử xem, nàng điều chỉnh tư thế quỳ dậy, đầu gối vừa khít bên hông Hạ Thịnh, eo hạ xuống, tiểu huyệt nuốt lấy dương v*t, mỹ nhục quấn quýt với thân trụ, tâm hoa mút lấy đỉnh quy đầu, Chu Nhiên lên xuống động eo, chỉ vài cái đã tìm được quyết khiếu, động tác không nhanh cũng không sâu, “Ha... a... thoải mái quá... Thịnh lang... ưm... thoải mái quá... a a... muốn... muốn... Thịnh lang...”
“Ưm... a... Thịnh lang...” Động tác của Chu Nhiên nhanh hơn một chút, mông tuyết đập vào chân Hạ Thịnh, phát ra tiếng va chạm thịt da bành bạch, chỗ giao hợp nước dâm bắn tung tóe, một ít thậm chí còn chảy đến mông tuyết, hậu huyệt cũng dính phải.
Hạ Thịnh đưa tay lau đi dịch âm ở hậu huyệt nhưng lại kích thích đến Chu Nhiên, nàng đột nhiên co chặt huyệt thịt, “Thịnh lang... ưm... bên đó không được đâu... a...”
Hạ Thịnh cười khẽ, hắn gõ nhẹ lên đầu Chu Nhiên rồi lại hôn lên môi nàng, “Nghĩ gì vậy? Ta lau cho nàng thôi.”
“Hừ... ưm... a a...” Chu Nhiên vẫn đang động, nhưng Hạ Thịnh lại thấy chậm, hắn đẩy lên khi Chu Nhiên ngồi xuống, lại thực sự đâm dương v*t vào, Chu Nhiên nhíu mày, đẩy hắn ra, “Thịnh lang!”
Hạ Thịnh vung tay, nói một cách chính nghĩa, “Nhiên nương, chậm quá, ta giúp nàng một chút.”
“Không được! Ta tự làm.” Chu Nhiên không vui, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thịnh, như một con mèo con nổi giận.
“Được, được, nàng tự làm đi.” Hạ Thịnh cười nhìn nàng, tự làm thì tự làm đi, chỉ là hơi chậm một chút thôi.
Chu Nhiên lại bắt đầu động, khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, nàng nằm sấp trên người Hạ Thịnh nói mệt, để Hạ Thịnh động.
Hạ Thịnh nắm lấy mông tuyết trơn ướt đầy dịch âm của nàng bắt đầu đâm vào với tần suất cao, cổ họng Chu Nhiên đã khàn cả giọng mới cảm thấy Hạ Thịnh bắn ra dịch trắng đục, dương v*t trong huyệt nhảy lên từng cơn, Chu Nhiên quỳ ngồi dậy, rút cái đồ kia ra, môi nàng bị hôn sưng, mắt chứa xuân nhìn hắn, “Thịnh lang... đêm đã khuya, ngủ thôi?”
Hạ Thịnh lấy khăn lau tay cho Chu Nhiên, “Không vội.”
Hắn đẩy xe lăn đến bên giường, bế Chu Nhiên lên rồi đặt nàng xuống giường, buông màn giường rồi chui vào, bị thương hơn một tháng hắn đã gần như có thể tự mình hành động, chỉ là chân vẫn chưa có cảm giác.
Hắn đặt Chu Nhiên nằm nghiêng, từ phía sau cắm dương v*t vào, trên giường không giống xe lăn, không gian hoạt động tương đối lớn, động tác của hắn cũng nặng hơn một chút, Chu Nhiên cong lưng, miệng cắn chăn gối, mu bàn chân căng thẳng, ngón chân đạp vào lan can giường, nàng thở gấp đầy yêu kiều, như tơ nhện quấn quanh trái tim Hạ Thịnh, “A a... Thịnh lang...”
“Nhiên nương ngoan, lần này tiết ra rồi để nàng ngủ.” Hạ Thịnh dỗ dành nàng, nắm lấy tay nàng, lại đặt ngón tay của mình vào miệng nàng cho nàng cắn, túi tinh đập vào mông tuyết, đánh đỏ hai mảnh mông trắng non mềm kia còn hơi sưng lên.
Chu Nhiên tin lời hắn, ngoan ngoãn chịu đựng khoái cảm hắn mang lại cho mình, đến sau đã không thể kêu lên, trợn trắng mắt phun nước, hai chân run rẩy không ngừng.
Kết quả là Hạ Thịnh bắn ba hiệp, trực tiếp làm đến khi bầu trời lộ ra màu trắng bụng cá, Chu Nhiên cuối cùng đã ngất đi, Hạ Thịnh lau rửa cho nàng xong sau đó tìm đại phu đến thay thuốc băng bó cho mình rồi mới đi ngủ.
Chu Nhiên tỉnh dậy biết Hạ Thịnh vì chuyện này mà vết thương rách nàng dù nói thế nào cũng không ngủ chung với Hạ Thịnh nữa, kiên quyết ở riêng, ngay cả cơ hội gặp mặt Hạ Thịnh hàng ngày cũng ít đi, Vô Tuế đến gọi nàng nói Hạ Thịnh đau chân, nàng cũng chỉ sai người đi tìm đại phu.
Hạ Thịnh tay chống trán, hắn buồn rầu, vì một đêm hoang đường mà mất đi sự đồng giường của phu nhân.
Hạ Thịnh nảy ra ý nghĩ, tâm trí cứng rắn, tay chọc vào vết thương trên chân, trực tiếp làm rách vết thương chảy máu, Vô Tuế vừa bưng trà vào, hắn nhìn thấy máu trên chân Hạ Thịnh sợ đến mức tim gần như ngừng đập, hoảng hốt quay người đi tìm đại phu, kết quả Hạ Thịnh nói nếu Chu Nhiên không đến thì mình sẽ không băng bó, Thụy Cát bất lực, chỉ đành đi tìm Chu Nhiên.
Chu Nhiên vẫn lo lắng, nàng từ phòng chạy đến, nhìn thấy một vũng máu trên đất người trực tiếp ngất xỉu, may mà Nguyệt Nguyệt đỡ được nàng, Hạ Thịnh không ngờ sẽ làm người ta sợ ngất, hắn vội vàng sai người đưa Chu Nhiên lên giường, băng bó xong vết thương của mình rồi canh chừng nàng.
Đại phu thở dài, vuốt râu mình, “Thiếu gia, đừng chà đạp vết thương nữa, nếu không khó mà khỏi hẳn đấy.”
“Biết rồi.” Hạ Thịnh đáp lại cho có lệ, hắn nắm tay Chu Nhiên.
May mà Chu Nhiên không bao lâu đã tỉnh lại, nàng lo lắng hết mực, “Thịnh lang, đã đỡ hơn chưa? Thật là làm ta sợ quá, sao đột nhiên vết thương lại chảy máu vậy?”
Hạ Thịnh cúi đầu hôn lên trán nàng, “Đỡ hơn rồi, có lẽ là do thời tiết oi bức.”
Chu Nhiên không hiểu những điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn phải chú ý hơn một chút, ưm...”
Hạ Thịnh ngậm lấy môi nàng hôn, lưỡi lướt qua mỗi nơi trong khoang miệng nàng cuối cùng quấn lấy lưỡi nàng quấn quýt với mình, Hạ Thịnh hôn hồi lâu mới nỡ buông ra, hắn hôn đi nước miếng ở khóe miệng Chu Nhiên.
Chu Nhiên đấm nhẹ một cái vào ngực hắn, nàng thẹn quá thành giận, “Chàng sao lại thế này!”
“Nhiên nương... những ngày này ta gần như chẳng gặp nàng, ta thật sự nhớ nàng quá...” Hạ Thịnh ra vẻ ủy khuất hy vọng có thể được Chu Nhiên thương xót một chút, “Tâm trạng ta không tốt cũng ảnh hưởng đến việc vết thương lành lại, Nhiên nương, nàng vẫn nên ở bên ta nhiều hơn, được không?”
“Được được được, ta ở bên chàng, ở bên chàng được chưa. Chàng sao lại dính người như vậy, giống như cao dán da chó ấy.” Chu Nhiên nhượng bộ, nàng từ trên giường ngồi dậy, cúi người xỏ giày thêu.
“Vậy ta cũng chỉ dính mỗi mình nàng thôi.” Hạ Thịnh nói một cách lẽ đương nhiên, hắn ôm Chu Nhiên qua, hai người ôm ấp trên xe lăn.
Hạ Thịnh dẫn Chu Nhiên đến thư phòng, chân bị thương không cần đến triều đình nhưng vẫn phải xử lý một số công vụ, hắn nhìn sách vở, Chu Nhiên ở trong lòng hắn làm bạn.
Rồi đến sau này, Giang Giác Miễn bị cách chức trở thành một thường dân còn bị đuổi ra khỏi kinh thành ra lệnh vĩnh viễn không được bước vào.
Hạ Thịnh nghe tin này tâm trạng vui hơn không chỉ một chút, hắn còn ăn thêm nửa bát cơm.
Mùa mưa mận sắp qua, tiếp theo là mùa hè nóng bức, Hạ Thịnh không cần bôi thuốc, vết thương đã gần như lành hẳn, hắn mỗi ngày một bên dựa vào một người bắt đầu từ từ rèn luyện sức mạnh chân.
Ban đầu còn bị ngã, Chu Nhiên đau lòng lắm, Hạ Thịnh trêu nàng mỗi ngày rơi nước mắt còn nhiều hơn nước hồ, may mà hắn cố gắng, qua nửa tháng gần như có thể tự mình chống gậy đi lại.
Nàng vừa đồng ý, Hạ Thịnh đã xông vào động, hắn nhanh chóng đưa đẩy eo, va chạm vào Chu Nhiên, tay Hạ Thịnh nắm lấy gốc đùi nàng tách ra, để nàng quấn quanh eo mình, hôn lên môi nàng.
Hạ Thịnh trực tiếp làm cho Chu Nhiên phun nước, toàn thân nàng run rẩy, nàng ôm cổ Hạ Thịnh, y phục nửa tuột lộ ra nhũ hoa.
Hạ Thịnh chậm lại động tác, cọ xát điểm nhạy cảm của nàng, dương v*t lắc lư cọ xát bên trong huyệt, điều này cũng khiến Chu Nhiên sảng khoái, nàng hỗn loạn cắn xé vật trong huyệt.
Hắn nắm lấy đôi nhũ non mềm của Chu Nhiên, nâng lên, ngậm lấy đầu nhũ hoa, răng cắn kéo lên rồi buông ra, nhũ nhi bật trở lại, tạo thành sóng vú trong tay Hạ Thịnh.
“Thịnh lang... a... ưm... nhẹ... cắn nhẹ chút... oa oa... đừng... sâu quá... sẽ hỏng mất... Thịnh lang! Sẽ hỏng mất... ha...” Chu Nhiên chặt nắm lấy Hạ Thịnh, để lại vết cào trên lưng hắn.
Hạ Thịnh đâm vào bên trong, khiến nàng nuốt trọn dương v*t của mình, buông tha cho đầu nhũ đáng thương, hắn liếm lên cổ Chu Nhiên, “Nhiên nương... thơm quá...”
Chu Nhiên run lên, tuôn ra một dòng dịch thể, ánh mắt nàng mê ly, cả người đều ngã trên chân Hạ Thịnh, cửa tử cung bị chặn, tay Hạ Thịnh dò xuống, xoa nắn hạt châu thịt vừa bị ăn sưng lên.
Chu Nhiên khóc lóc lại tiết ra hai lần nữa, nàng hoàn toàn kiệt sức, buông thõng tay xuống hai bên, miệng kêu la, nhưng vẫn lo lắng cho vết thương của Hạ Thịnh, “Thịnh lang... a a... nặng như vậy... ưm... vết thương sẽ rách... chảy máu thì không tốt... Thịnh lang... ha... a... oa oa...”
Hạ Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng, hắn dừng động tác, “Vậy Nhiên nương tự động đi, được không? Ưm?”
“Ta... ta không biết...” Chu Nhiên nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, mắt nàng ngấn lệ, mái tóc xanh rối tung, cổ và nhũ nhi đều dính đầy nước miếng.
“Cứ như vậy...” Hạ Thịnh nắm lấy eo nàng nâng lên rồi hạ xuống, “Nhiên nương cứ như vậy là được rồi.”
Chu Nhiên nói mình thử xem, nàng điều chỉnh tư thế quỳ dậy, đầu gối vừa khít bên hông Hạ Thịnh, eo hạ xuống, tiểu huyệt nuốt lấy dương v*t, mỹ nhục quấn quýt với thân trụ, tâm hoa mút lấy đỉnh quy đầu, Chu Nhiên lên xuống động eo, chỉ vài cái đã tìm được quyết khiếu, động tác không nhanh cũng không sâu, “Ha... a... thoải mái quá... Thịnh lang... ưm... thoải mái quá... a a... muốn... muốn... Thịnh lang...”
“Ưm... a... Thịnh lang...” Động tác của Chu Nhiên nhanh hơn một chút, mông tuyết đập vào chân Hạ Thịnh, phát ra tiếng va chạm thịt da bành bạch, chỗ giao hợp nước dâm bắn tung tóe, một ít thậm chí còn chảy đến mông tuyết, hậu huyệt cũng dính phải.
Hạ Thịnh đưa tay lau đi dịch âm ở hậu huyệt nhưng lại kích thích đến Chu Nhiên, nàng đột nhiên co chặt huyệt thịt, “Thịnh lang... ưm... bên đó không được đâu... a...”
Hạ Thịnh cười khẽ, hắn gõ nhẹ lên đầu Chu Nhiên rồi lại hôn lên môi nàng, “Nghĩ gì vậy? Ta lau cho nàng thôi.”
“Hừ... ưm... a a...” Chu Nhiên vẫn đang động, nhưng Hạ Thịnh lại thấy chậm, hắn đẩy lên khi Chu Nhiên ngồi xuống, lại thực sự đâm dương v*t vào, Chu Nhiên nhíu mày, đẩy hắn ra, “Thịnh lang!”
Hạ Thịnh vung tay, nói một cách chính nghĩa, “Nhiên nương, chậm quá, ta giúp nàng một chút.”
“Không được! Ta tự làm.” Chu Nhiên không vui, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thịnh, như một con mèo con nổi giận.
“Được, được, nàng tự làm đi.” Hạ Thịnh cười nhìn nàng, tự làm thì tự làm đi, chỉ là hơi chậm một chút thôi.
Chu Nhiên lại bắt đầu động, khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, nàng nằm sấp trên người Hạ Thịnh nói mệt, để Hạ Thịnh động.
Hạ Thịnh nắm lấy mông tuyết trơn ướt đầy dịch âm của nàng bắt đầu đâm vào với tần suất cao, cổ họng Chu Nhiên đã khàn cả giọng mới cảm thấy Hạ Thịnh bắn ra dịch trắng đục, dương v*t trong huyệt nhảy lên từng cơn, Chu Nhiên quỳ ngồi dậy, rút cái đồ kia ra, môi nàng bị hôn sưng, mắt chứa xuân nhìn hắn, “Thịnh lang... đêm đã khuya, ngủ thôi?”
Hạ Thịnh lấy khăn lau tay cho Chu Nhiên, “Không vội.”
Hắn đẩy xe lăn đến bên giường, bế Chu Nhiên lên rồi đặt nàng xuống giường, buông màn giường rồi chui vào, bị thương hơn một tháng hắn đã gần như có thể tự mình hành động, chỉ là chân vẫn chưa có cảm giác.
Hắn đặt Chu Nhiên nằm nghiêng, từ phía sau cắm dương v*t vào, trên giường không giống xe lăn, không gian hoạt động tương đối lớn, động tác của hắn cũng nặng hơn một chút, Chu Nhiên cong lưng, miệng cắn chăn gối, mu bàn chân căng thẳng, ngón chân đạp vào lan can giường, nàng thở gấp đầy yêu kiều, như tơ nhện quấn quanh trái tim Hạ Thịnh, “A a... Thịnh lang...”
“Nhiên nương ngoan, lần này tiết ra rồi để nàng ngủ.” Hạ Thịnh dỗ dành nàng, nắm lấy tay nàng, lại đặt ngón tay của mình vào miệng nàng cho nàng cắn, túi tinh đập vào mông tuyết, đánh đỏ hai mảnh mông trắng non mềm kia còn hơi sưng lên.
Chu Nhiên tin lời hắn, ngoan ngoãn chịu đựng khoái cảm hắn mang lại cho mình, đến sau đã không thể kêu lên, trợn trắng mắt phun nước, hai chân run rẩy không ngừng.
Kết quả là Hạ Thịnh bắn ba hiệp, trực tiếp làm đến khi bầu trời lộ ra màu trắng bụng cá, Chu Nhiên cuối cùng đã ngất đi, Hạ Thịnh lau rửa cho nàng xong sau đó tìm đại phu đến thay thuốc băng bó cho mình rồi mới đi ngủ.
Chu Nhiên tỉnh dậy biết Hạ Thịnh vì chuyện này mà vết thương rách nàng dù nói thế nào cũng không ngủ chung với Hạ Thịnh nữa, kiên quyết ở riêng, ngay cả cơ hội gặp mặt Hạ Thịnh hàng ngày cũng ít đi, Vô Tuế đến gọi nàng nói Hạ Thịnh đau chân, nàng cũng chỉ sai người đi tìm đại phu.
Hạ Thịnh tay chống trán, hắn buồn rầu, vì một đêm hoang đường mà mất đi sự đồng giường của phu nhân.
Hạ Thịnh nảy ra ý nghĩ, tâm trí cứng rắn, tay chọc vào vết thương trên chân, trực tiếp làm rách vết thương chảy máu, Vô Tuế vừa bưng trà vào, hắn nhìn thấy máu trên chân Hạ Thịnh sợ đến mức tim gần như ngừng đập, hoảng hốt quay người đi tìm đại phu, kết quả Hạ Thịnh nói nếu Chu Nhiên không đến thì mình sẽ không băng bó, Thụy Cát bất lực, chỉ đành đi tìm Chu Nhiên.
Chu Nhiên vẫn lo lắng, nàng từ phòng chạy đến, nhìn thấy một vũng máu trên đất người trực tiếp ngất xỉu, may mà Nguyệt Nguyệt đỡ được nàng, Hạ Thịnh không ngờ sẽ làm người ta sợ ngất, hắn vội vàng sai người đưa Chu Nhiên lên giường, băng bó xong vết thương của mình rồi canh chừng nàng.
Đại phu thở dài, vuốt râu mình, “Thiếu gia, đừng chà đạp vết thương nữa, nếu không khó mà khỏi hẳn đấy.”
“Biết rồi.” Hạ Thịnh đáp lại cho có lệ, hắn nắm tay Chu Nhiên.
May mà Chu Nhiên không bao lâu đã tỉnh lại, nàng lo lắng hết mực, “Thịnh lang, đã đỡ hơn chưa? Thật là làm ta sợ quá, sao đột nhiên vết thương lại chảy máu vậy?”
Hạ Thịnh cúi đầu hôn lên trán nàng, “Đỡ hơn rồi, có lẽ là do thời tiết oi bức.”
Chu Nhiên không hiểu những điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn phải chú ý hơn một chút, ưm...”
Hạ Thịnh ngậm lấy môi nàng hôn, lưỡi lướt qua mỗi nơi trong khoang miệng nàng cuối cùng quấn lấy lưỡi nàng quấn quýt với mình, Hạ Thịnh hôn hồi lâu mới nỡ buông ra, hắn hôn đi nước miếng ở khóe miệng Chu Nhiên.
Chu Nhiên đấm nhẹ một cái vào ngực hắn, nàng thẹn quá thành giận, “Chàng sao lại thế này!”
“Nhiên nương... những ngày này ta gần như chẳng gặp nàng, ta thật sự nhớ nàng quá...” Hạ Thịnh ra vẻ ủy khuất hy vọng có thể được Chu Nhiên thương xót một chút, “Tâm trạng ta không tốt cũng ảnh hưởng đến việc vết thương lành lại, Nhiên nương, nàng vẫn nên ở bên ta nhiều hơn, được không?”
“Được được được, ta ở bên chàng, ở bên chàng được chưa. Chàng sao lại dính người như vậy, giống như cao dán da chó ấy.” Chu Nhiên nhượng bộ, nàng từ trên giường ngồi dậy, cúi người xỏ giày thêu.
“Vậy ta cũng chỉ dính mỗi mình nàng thôi.” Hạ Thịnh nói một cách lẽ đương nhiên, hắn ôm Chu Nhiên qua, hai người ôm ấp trên xe lăn.
Hạ Thịnh dẫn Chu Nhiên đến thư phòng, chân bị thương không cần đến triều đình nhưng vẫn phải xử lý một số công vụ, hắn nhìn sách vở, Chu Nhiên ở trong lòng hắn làm bạn.
Rồi đến sau này, Giang Giác Miễn bị cách chức trở thành một thường dân còn bị đuổi ra khỏi kinh thành ra lệnh vĩnh viễn không được bước vào.
Hạ Thịnh nghe tin này tâm trạng vui hơn không chỉ một chút, hắn còn ăn thêm nửa bát cơm.
Mùa mưa mận sắp qua, tiếp theo là mùa hè nóng bức, Hạ Thịnh không cần bôi thuốc, vết thương đã gần như lành hẳn, hắn mỗi ngày một bên dựa vào một người bắt đầu từ từ rèn luyện sức mạnh chân.
Ban đầu còn bị ngã, Chu Nhiên đau lòng lắm, Hạ Thịnh trêu nàng mỗi ngày rơi nước mắt còn nhiều hơn nước hồ, may mà hắn cố gắng, qua nửa tháng gần như có thể tự mình chống gậy đi lại.
/29
|