Chu Nhiên sờ soạng rồi ngủ thiếp đi, đợi nàng lần nữa tỉnh dậy Hạ Thịnh mở mắt không biết nhìn nàng bao lâu rồi, giọng hắn nhẹ nhàng, “Nhiên nương tỉnh rồi? Có đói không?”
Chu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn hơi tối, ước chừng mặt trời vẫn chưa mọc, nàng mới lắc đầu, “Không đói, trên người chàng đau không? Ta bảo người gọi đại phu đến.”
Hạ Thịnh duỗi tay không bị thương ôm lấy Chu Nhiên, “Không sao, ta đã hỏi hết rồi.”
Hai người trên giường ân ái đến khi trời sáng mới dậy, Hạ Thịnh khó khăn từ trên giường dịch sang xe lăn, hắn đỏ mang tai, có chút ngượng ngùng, Chu Nhiên lại thần sắc tự nhiên cảm thấy không có gì, chỉ là bị thương thôi lại không phải là không khỏi được, chỉ cần người vẫn còn sống là tốt rồi.
Nàng thổi nguội thìa cháo đưa đến bên miệng Hạ Thịnh bảo hắn há miệng.
Hạ Thịnh càng thêm khó xử, hắn cảm thấy mặt mũi mình ở trước mặt người trong lòng đều mất hết rồi, “Nhiên nương... ta không sao mà... có thể tự mình ăn...”
“Đại phu nói rồi, tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng, ngoan, há miệng, a~” Chu Nhiên nghiêm túc đút cháo cho hắn, không thể ăn đồ tanh, cho nên vẫn là cháo đường, thanh đạm lắm, may mà——
Chu Nhiên đút xong sẽ thưởng một nụ hôn.
Hạ Thịnh chu môi lưu luyến rút lưỡi về, tay hắn nắm lấy cổ tay Chu Nhiên, hắn cầu xin, “Hôn thêm cái nữa...”
Chu Nhiên cúi người chạm nhanh một cái rồi bảo người vào leng keng thu chén đũa, Hạ Thịnh chỉ đành thôi, Chu Nhiên không thích thân mật trước mặt người ngoài, hắn biết.
Băng gạc và thuốc trên người ba ngày thay một lần, lúc đầu Hạ Thịnh nghĩ đến máu tanh luôn bảo Chu Nhiên ra ngoài đợi, sau này Chu Nhiên nằng nặc đòi ở bên hắn, Hạ Thịnh cũng không có cách, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng che mắt nàng.
Đợi đến đêm nghỉ ngơi Chu Nhiên luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay với hắn, nói sợ chạm vào vết thương của hắn gây tổn thương lần hai, Hạ Thịnh cũng đồng ý.
Những cái này đều là chuyện nhỏ, cho đến khi Chu Nhiên nói với hắn——
“Ta muốn ngủ riêng.”
“Cái gì?” Hạ Thịnh không dám tin vào điều mình nghe được, hắn buông bút lông, xoay đầu nhìn Chu Nhiên, giọng run rẩy, “Nhiên nương?”
“Ta cảm thấy cứ như vậy không được, ta muốn ngủ riêng với chàng, Thịnh lang, chúng ta ngủ cùng nhau sớm muộn gì cũng sẽ làm chàng bị thương.” Chu Nhiên giã mực cho Hạ Thịnh, nói rất nghiêm túc.
“Không được, ta không đồng ý, Nhiên nương, ngủ riêng ta sẽ chết.” Hạ Thịnh nhíu mày, đáng thương nhìn nàng, tay đặt lên mu bàn tay nàng.
“Không cho phép không đồng ý.” Chu Nhiên buông chày mực rút tay mình về, giọng điệu cứng rắn.
Hạ Thịnh tức giận cực độ, hắn tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, Nhiên nương sao có thể ngủ riêng với hắn chứ!
Chu Nhiên nhìn bóng lưng thất lạc của hắn còn cảm thấy hơi đáng thương, sau nghĩ nghĩ để hắn tự mình bình tĩnh có lẽ cũng tốt, gọi Thụy Cát và Vô Tuế - tiểu đồng mới Chu Nhiên tìm đến cùng Thụy Cát chăm sóc Hạ Thịnh, bảo bọn họ theo sau Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh dùng sức đẩy xe lăn, cả người đều tỏa ra một luồng khí ta rất tức giận, hắn quay đầu phát hiện phía sau chỉ có hai tiểu đồng, càng tức giận, cúi người nhặt một viên đá nhỏ ném vào hồ, hắn quát hai tên kia, “Cút cút cút!”
Thụy Cát và Vô Tuế đứng vững không nhúc nhích, thậm chí còn lấy ra Chu Nhiên, “Thiếu gia, thiếu phu nhân nói phải theo sát thiếu gia, nếu không khấu trừ tiền tháng của thuộc hạ.”
Hạ Thịnh lại không thể ra ngoài, sợ đi ra Chu Nhiên sẽ tức giận, hắn tự mình ấm ức, ở bên hồ, tháng bảy trời nóng, may mà Chu Nhiên vẫn nhớ đến hắn, không để hắn một mình ở lâu đã đến tìm hắn.
“Thịnh lang?” Giọng Chu Nhiên yêu kiều ngọt ngào, nàng cong mắt.
“Hừ.” Hạ Thịnh giận dỗi với nàng, quay đầu không nhìn nàng, thực ra trong lòng sắp bị gọi tan chảy rồi, hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, dùng sức lớn đến mức sắp bẻ gãy cây gậy gỗ đặc này.
“Thịnh lang, bên ngoài trời nóng, thiếp nóng lắm, mau về đi? Lát nữa Thịnh lang nóng bức thì làm sao đây?” Chu Nhiên làm nũng với hắn, ngồi xổm bên cạnh hắn, lay lay cánh tay hắn, “Ừ?”
Hạ Thịnh lúc này mới quay đầu, Chu Nhiên mới đến không lâu, trên trán đã có giọt mồ hôi, hắn lập tức đau lòng, nói lời mềm mỏng, “Về về, mau về.”
“Biết ngay Thịnh lang đau lòng thiếp mà.” Chu Nhiên đứng dậy, đi phía trước, Nguyệt Nguyệt lập tức quạt gió cho nàng, Tiểu Thúy dùng khăn lau giọt nước trên trán nàng - đúng vậy, Chu Nhiên cố ý tạt nước giả vờ là mồ hôi để khiến Hạ Thịnh đau lòng, dọc đường nàng còn sợ nước khô, đến bên hồ còn tạt thêm một lần.
Vô Tuế đẩy xe lăn mang Hạ Thịnh về thư phòng.
Đến đêm, tiếng mưa rơi trên cửa sổ đánh thức Chu Nhiên, nàng ngồi dậy bảo Nguyệt Nguyệt thắp nến, vừa đốt lên đã có người đến gõ cửa.
Vô Tuế cúi đầu hành lễ với nàng sau bình phong, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói trời mưa chân đau lắm, hy vọng thiếu phu nhân có thể đến xem, nếu không đêm nay không ngủ được.”
“Chân đau? Gọi đại phu chưa? Đau dữ lắm sao? Còn nói gì nữa không?” Chu Nhiên yêu chồng tận tâm, mặc áo ngoài bước ra từ sau bình phong, một mặt lo lắng.
“Thiếu gia nói thiếu phu nhân đến xem là có thể khỏe.” Vô Tuế đỏ mang tai, đáng thương hắn mới mười lăm tuổi đã phải bầu bạn Hạ Thịnh nói dối.
Chu Nhiên không kịp xét kỹ, nàng vội vàng bước ra ngoài, Tiểu Thúy theo sau che ô cho nàng, may mà cách không xa, hai ba bước đường cũng đến nơi, Chu Nhiên đẩy cửa vào lại bị một cỗ lực mạnh kéo lên xe lăn của Hạ Thịnh, Thụy Cát tay nhanh mắt lẹ đóng cửa lại.
Chu Nhiên sợ đến mặt trắng bệch, nàng vừa định từ trên người Hạ Thịnh ngồi dậy lại bị khóa chặt eo nhỏ, “Hạ Thịnh... chàng làm gì vậy, mau thả thiếp xuống, coi chừng làm chàng bị thương.”
“Nhiên nương... chân ta đau... nàng mau xoa bóp cho ta...” Hạ Thịnh nói một cách đáng thương, còn lắc lắc nàng, hắn đặt Chu Nhiên vào giữa hai chân mình, sẽ không đè lên vết thương.
“Ta đi gọi đại phu đến được không? Xoa bóp thì tính là gì chứ? Chàng có thực sự rất đau không?” Chu Nhiên chống tay vịn xe lăn, sợ mình buông tay sẽ ngã lên người hắn.
“Nàng xoa bóp là khỏe thôi Nhiên nương~” Hạ Thịnh cũng làm nũng với nàng.
Chu Nhiên đại khái biết hắn làm gì rồi, nàng bất đắc dĩ trong lòng, chỉ có thể vén áo hắn lên, tay đặt lên đùi Hạ Thịnh xoa bóp vài cái, “Như vậy có đỡ chút nào không?”
“Nhiên nương... mau... sờ lên trên một chút...” Hạ Thịnh ngửa đầu, hôn lên cằm Chu Nhiên.
Chu Nhiên nhìn cây gậy đứng thẳng, nàng đỏ mặt xấu hổ, nàng muốn xuống lại không nhúc nhích được, “Chàng đâu phải chân đau! Chàng là động dục đấy!”
“Đúng... ta động dục, Nhiên nương mau sờ ta... nếu không nó sẽ hỏng mất...” Hạ Thịnh môi dán vào mặt Chu Nhiên, âm hành lắc lư vài cái.
Chu Nhiên đỏ mặt sờ lên, thứ xấu xa nóng bỏng dán vào lòng bàn tay nàng, mạch máu nổi lên trên đó đều đang nhảy lên, nàng vô phương pháp vuốt ve, cảm thấy mình cũng ướt đẫm, bên ngoài tiếng mưa đánh lá chuối liên miên bất tận.
Hạ Thịnh bị sờ vài cái vẫn chưa thỏa mãn, hắn bảo Chu Nhiên cho mình ăn huyệt, bảo nàng đặt chân lên tay vịn, hai chân mở rộng, quỳ ở trên, Hạ Thịnh hai tay nắm lấy eo nàng bảo đảm nàng sẽ không rơi xuống sau đó há miệng ngậm lấy cái huyệt đang nhỏ nước kia, hắn ăn đến cằm cũng nhễu nước, tiếng nước chụt chụt khiến Chu Nhiên thẹn thùng.
Nàng kinh hoàng, sợ mình ngã xuống, nhưng khoái cảm tiểu huyệt bị ăn lại không thể bỏ qua, Chu Nhiên vừa buông lỏng, tiểu huyệt liền phun ra một dòng dịch thể, trực tiếp đánh lên môi Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh gấp gáp ăn nước tuôn ra, hắn nuốt hết xuống, lại ấn Chu Nhiên xuống, chóp mũi chọc vào âm đế, lưỡi thăm dò vào hoa kính.
“A... Hạ Thịnh... ưm... Thịnh lang... a a...” Chu Nhiên rên rỉ yêu kiều, lưỡi và âm hành không giống nhau, mềm mại không xương lại trơn mịn, khoái cảm tăng gấp bội.
Hạ Thịnh bắt chước động tác âm hành thao huyệt rút ra đâm vào lưỡi, vừa hay chạm vào điểm mẫn cảm nhất của nàng, hắn dùng đầu lưỡi va chạm, lại đưa Chu Nhiên lên một đỉnh cao, giữa hai chân Chu Nhiên co giật run rẩy, nàng cúi đầu, không còn sức lực muốn xuống, nũng nịu làm nũng với Hạ Thịnh, “Thịnh lang... Thịnh lang... a a ưm... muốn xuống...”
Hạ Thịnh ôm nàng xuống, để nàng ngồi giữa hai chân mình, âm hành dán vào cửa huyệt, quy đầu chọc vào âm đế, “Nhiên nương... để ta cũng sảng khoái sảng khoái, được không?”
Chu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn hơi tối, ước chừng mặt trời vẫn chưa mọc, nàng mới lắc đầu, “Không đói, trên người chàng đau không? Ta bảo người gọi đại phu đến.”
Hạ Thịnh duỗi tay không bị thương ôm lấy Chu Nhiên, “Không sao, ta đã hỏi hết rồi.”
Hai người trên giường ân ái đến khi trời sáng mới dậy, Hạ Thịnh khó khăn từ trên giường dịch sang xe lăn, hắn đỏ mang tai, có chút ngượng ngùng, Chu Nhiên lại thần sắc tự nhiên cảm thấy không có gì, chỉ là bị thương thôi lại không phải là không khỏi được, chỉ cần người vẫn còn sống là tốt rồi.
Nàng thổi nguội thìa cháo đưa đến bên miệng Hạ Thịnh bảo hắn há miệng.
Hạ Thịnh càng thêm khó xử, hắn cảm thấy mặt mũi mình ở trước mặt người trong lòng đều mất hết rồi, “Nhiên nương... ta không sao mà... có thể tự mình ăn...”
“Đại phu nói rồi, tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng, ngoan, há miệng, a~” Chu Nhiên nghiêm túc đút cháo cho hắn, không thể ăn đồ tanh, cho nên vẫn là cháo đường, thanh đạm lắm, may mà——
Chu Nhiên đút xong sẽ thưởng một nụ hôn.
Hạ Thịnh chu môi lưu luyến rút lưỡi về, tay hắn nắm lấy cổ tay Chu Nhiên, hắn cầu xin, “Hôn thêm cái nữa...”
Chu Nhiên cúi người chạm nhanh một cái rồi bảo người vào leng keng thu chén đũa, Hạ Thịnh chỉ đành thôi, Chu Nhiên không thích thân mật trước mặt người ngoài, hắn biết.
Băng gạc và thuốc trên người ba ngày thay một lần, lúc đầu Hạ Thịnh nghĩ đến máu tanh luôn bảo Chu Nhiên ra ngoài đợi, sau này Chu Nhiên nằng nặc đòi ở bên hắn, Hạ Thịnh cũng không có cách, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng che mắt nàng.
Đợi đến đêm nghỉ ngơi Chu Nhiên luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay với hắn, nói sợ chạm vào vết thương của hắn gây tổn thương lần hai, Hạ Thịnh cũng đồng ý.
Những cái này đều là chuyện nhỏ, cho đến khi Chu Nhiên nói với hắn——
“Ta muốn ngủ riêng.”
“Cái gì?” Hạ Thịnh không dám tin vào điều mình nghe được, hắn buông bút lông, xoay đầu nhìn Chu Nhiên, giọng run rẩy, “Nhiên nương?”
“Ta cảm thấy cứ như vậy không được, ta muốn ngủ riêng với chàng, Thịnh lang, chúng ta ngủ cùng nhau sớm muộn gì cũng sẽ làm chàng bị thương.” Chu Nhiên giã mực cho Hạ Thịnh, nói rất nghiêm túc.
“Không được, ta không đồng ý, Nhiên nương, ngủ riêng ta sẽ chết.” Hạ Thịnh nhíu mày, đáng thương nhìn nàng, tay đặt lên mu bàn tay nàng.
“Không cho phép không đồng ý.” Chu Nhiên buông chày mực rút tay mình về, giọng điệu cứng rắn.
Hạ Thịnh tức giận cực độ, hắn tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, Nhiên nương sao có thể ngủ riêng với hắn chứ!
Chu Nhiên nhìn bóng lưng thất lạc của hắn còn cảm thấy hơi đáng thương, sau nghĩ nghĩ để hắn tự mình bình tĩnh có lẽ cũng tốt, gọi Thụy Cát và Vô Tuế - tiểu đồng mới Chu Nhiên tìm đến cùng Thụy Cát chăm sóc Hạ Thịnh, bảo bọn họ theo sau Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh dùng sức đẩy xe lăn, cả người đều tỏa ra một luồng khí ta rất tức giận, hắn quay đầu phát hiện phía sau chỉ có hai tiểu đồng, càng tức giận, cúi người nhặt một viên đá nhỏ ném vào hồ, hắn quát hai tên kia, “Cút cút cút!”
Thụy Cát và Vô Tuế đứng vững không nhúc nhích, thậm chí còn lấy ra Chu Nhiên, “Thiếu gia, thiếu phu nhân nói phải theo sát thiếu gia, nếu không khấu trừ tiền tháng của thuộc hạ.”
Hạ Thịnh lại không thể ra ngoài, sợ đi ra Chu Nhiên sẽ tức giận, hắn tự mình ấm ức, ở bên hồ, tháng bảy trời nóng, may mà Chu Nhiên vẫn nhớ đến hắn, không để hắn một mình ở lâu đã đến tìm hắn.
“Thịnh lang?” Giọng Chu Nhiên yêu kiều ngọt ngào, nàng cong mắt.
“Hừ.” Hạ Thịnh giận dỗi với nàng, quay đầu không nhìn nàng, thực ra trong lòng sắp bị gọi tan chảy rồi, hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, dùng sức lớn đến mức sắp bẻ gãy cây gậy gỗ đặc này.
“Thịnh lang, bên ngoài trời nóng, thiếp nóng lắm, mau về đi? Lát nữa Thịnh lang nóng bức thì làm sao đây?” Chu Nhiên làm nũng với hắn, ngồi xổm bên cạnh hắn, lay lay cánh tay hắn, “Ừ?”
Hạ Thịnh lúc này mới quay đầu, Chu Nhiên mới đến không lâu, trên trán đã có giọt mồ hôi, hắn lập tức đau lòng, nói lời mềm mỏng, “Về về, mau về.”
“Biết ngay Thịnh lang đau lòng thiếp mà.” Chu Nhiên đứng dậy, đi phía trước, Nguyệt Nguyệt lập tức quạt gió cho nàng, Tiểu Thúy dùng khăn lau giọt nước trên trán nàng - đúng vậy, Chu Nhiên cố ý tạt nước giả vờ là mồ hôi để khiến Hạ Thịnh đau lòng, dọc đường nàng còn sợ nước khô, đến bên hồ còn tạt thêm một lần.
Vô Tuế đẩy xe lăn mang Hạ Thịnh về thư phòng.
Đến đêm, tiếng mưa rơi trên cửa sổ đánh thức Chu Nhiên, nàng ngồi dậy bảo Nguyệt Nguyệt thắp nến, vừa đốt lên đã có người đến gõ cửa.
Vô Tuế cúi đầu hành lễ với nàng sau bình phong, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói trời mưa chân đau lắm, hy vọng thiếu phu nhân có thể đến xem, nếu không đêm nay không ngủ được.”
“Chân đau? Gọi đại phu chưa? Đau dữ lắm sao? Còn nói gì nữa không?” Chu Nhiên yêu chồng tận tâm, mặc áo ngoài bước ra từ sau bình phong, một mặt lo lắng.
“Thiếu gia nói thiếu phu nhân đến xem là có thể khỏe.” Vô Tuế đỏ mang tai, đáng thương hắn mới mười lăm tuổi đã phải bầu bạn Hạ Thịnh nói dối.
Chu Nhiên không kịp xét kỹ, nàng vội vàng bước ra ngoài, Tiểu Thúy theo sau che ô cho nàng, may mà cách không xa, hai ba bước đường cũng đến nơi, Chu Nhiên đẩy cửa vào lại bị một cỗ lực mạnh kéo lên xe lăn của Hạ Thịnh, Thụy Cát tay nhanh mắt lẹ đóng cửa lại.
Chu Nhiên sợ đến mặt trắng bệch, nàng vừa định từ trên người Hạ Thịnh ngồi dậy lại bị khóa chặt eo nhỏ, “Hạ Thịnh... chàng làm gì vậy, mau thả thiếp xuống, coi chừng làm chàng bị thương.”
“Nhiên nương... chân ta đau... nàng mau xoa bóp cho ta...” Hạ Thịnh nói một cách đáng thương, còn lắc lắc nàng, hắn đặt Chu Nhiên vào giữa hai chân mình, sẽ không đè lên vết thương.
“Ta đi gọi đại phu đến được không? Xoa bóp thì tính là gì chứ? Chàng có thực sự rất đau không?” Chu Nhiên chống tay vịn xe lăn, sợ mình buông tay sẽ ngã lên người hắn.
“Nàng xoa bóp là khỏe thôi Nhiên nương~” Hạ Thịnh cũng làm nũng với nàng.
Chu Nhiên đại khái biết hắn làm gì rồi, nàng bất đắc dĩ trong lòng, chỉ có thể vén áo hắn lên, tay đặt lên đùi Hạ Thịnh xoa bóp vài cái, “Như vậy có đỡ chút nào không?”
“Nhiên nương... mau... sờ lên trên một chút...” Hạ Thịnh ngửa đầu, hôn lên cằm Chu Nhiên.
Chu Nhiên nhìn cây gậy đứng thẳng, nàng đỏ mặt xấu hổ, nàng muốn xuống lại không nhúc nhích được, “Chàng đâu phải chân đau! Chàng là động dục đấy!”
“Đúng... ta động dục, Nhiên nương mau sờ ta... nếu không nó sẽ hỏng mất...” Hạ Thịnh môi dán vào mặt Chu Nhiên, âm hành lắc lư vài cái.
Chu Nhiên đỏ mặt sờ lên, thứ xấu xa nóng bỏng dán vào lòng bàn tay nàng, mạch máu nổi lên trên đó đều đang nhảy lên, nàng vô phương pháp vuốt ve, cảm thấy mình cũng ướt đẫm, bên ngoài tiếng mưa đánh lá chuối liên miên bất tận.
Hạ Thịnh bị sờ vài cái vẫn chưa thỏa mãn, hắn bảo Chu Nhiên cho mình ăn huyệt, bảo nàng đặt chân lên tay vịn, hai chân mở rộng, quỳ ở trên, Hạ Thịnh hai tay nắm lấy eo nàng bảo đảm nàng sẽ không rơi xuống sau đó há miệng ngậm lấy cái huyệt đang nhỏ nước kia, hắn ăn đến cằm cũng nhễu nước, tiếng nước chụt chụt khiến Chu Nhiên thẹn thùng.
Nàng kinh hoàng, sợ mình ngã xuống, nhưng khoái cảm tiểu huyệt bị ăn lại không thể bỏ qua, Chu Nhiên vừa buông lỏng, tiểu huyệt liền phun ra một dòng dịch thể, trực tiếp đánh lên môi Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh gấp gáp ăn nước tuôn ra, hắn nuốt hết xuống, lại ấn Chu Nhiên xuống, chóp mũi chọc vào âm đế, lưỡi thăm dò vào hoa kính.
“A... Hạ Thịnh... ưm... Thịnh lang... a a...” Chu Nhiên rên rỉ yêu kiều, lưỡi và âm hành không giống nhau, mềm mại không xương lại trơn mịn, khoái cảm tăng gấp bội.
Hạ Thịnh bắt chước động tác âm hành thao huyệt rút ra đâm vào lưỡi, vừa hay chạm vào điểm mẫn cảm nhất của nàng, hắn dùng đầu lưỡi va chạm, lại đưa Chu Nhiên lên một đỉnh cao, giữa hai chân Chu Nhiên co giật run rẩy, nàng cúi đầu, không còn sức lực muốn xuống, nũng nịu làm nũng với Hạ Thịnh, “Thịnh lang... Thịnh lang... a a ưm... muốn xuống...”
Hạ Thịnh ôm nàng xuống, để nàng ngồi giữa hai chân mình, âm hành dán vào cửa huyệt, quy đầu chọc vào âm đế, “Nhiên nương... để ta cũng sảng khoái sảng khoái, được không?”
/29
|