Ngay lập tức, ngoài những y bác sĩ ở lại hiện trường ra, chỉ còn lại đám cảnh sát và phóng viên kia.
Lúc này, Đào Năng cũng đã tỉnh táo lại, những cảnh tượng vừa rồi anh ta cũng đã nhìn thấy.
“Giám đốc Khổng, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi cũng đi đây”, Đào Năng cố nặn ra nụ cười với Khổng Thu Sinh.
“Ừ, đội trưởng Đào đúng không, hi vọng cảnh sát các anh có thể xử lý thật tốt vụ vu oan lần này, tình hình ở đây, tôi sẽ thảo luận với cục trưởng Mạnh”, Khổng Thu Sinh không hề nể mặt Đào Năng.
Ban nãy là vì chuyện có ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện, cho nên ông ấy mới phải ăn nói dễ nghe với cái tên cảnh sát Đào Năng đến kiếm chuyện này, giờ chân tướng sự việc rõ ràng, nếu ông ấy vẫn còn dễ dãi thì sẽ bị cấp dưới của mình coi thường mất.
“Ha ha, phía cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý chuyện này”, sắc mặt Đào Năng cứng đờ, khoát tay dẫn đội của mình đi.
Cục trưởng Mạnh cũng là cục phó Cục công an thành phố, cũng là người đang cạnh tranh để lên chức cục trưởng, Khổng Thu Sinh lôi tên ông ta ra, Đào Năng đương nhiên không còn dám ho he gì nữa.
Khổng Thu Sinh nhìn đám cảnh sát rời đi, rồi quay đầu lại nhìn Hoàng Hách, khuôn mặt nở một nụ cười: “Bác sĩ Hoàng Hách, là tôi đã hiểu nhầm cậu, tôi xin lỗi cậu!”.
Vừa nói, vị giám đốc bệnh viện này thế mà lại cúi người trước mặt Hoàng Hách.
Trong mắt Hoàng Hách lộ một vẻ ngạc nhiên, vội vàng đi lên trước đỡ ông ấy, đồng thời luôn miệng nói: “Giám đốc cũng là vì danh tiếng của bệnh viện, nên không có lỗi gì hết”.
Vừa nói, ánh mắt Hoàng Hách vô tình nhìn sang Lý Yên, sau đó nhìn cô với ánh mắt cảm kích.
Lý Yên mỉm cười, khua nắm đấm về phía Hoàng Hách, bộ ngực khủng của cô cũng đung đưa theo.
“Giám đốc, anh xem chúng ta có nên thảo luận vấn đề khác không?”, Vương Húc Minh đi tới ghé vào tai Khổng Thu Sinh nhắc nhở: “Đám phóng viên kia không dễ dây đâu”.
Nghe thấy lời của Vương Húc Minh, ánh mắt Khổng Thu Sinh lộ ra một tia sáng, trầm tư một lúc rồi nói: “Năm phút nữa toàn bộ thành viên tổ Đảng đến tập chung tại phòng họp!”.
Vừa nói, vị giám đốc bệnh viện này vừa hùng hổ đi về phía phòng làm việc của mình.
Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng đi theo sau, ai nấy đều đi làm tiếp việc của mình, vì chuyện lần này mà nhiều người đến giờ vẫn chưa ăn cơm.
“Hoàng Hách, yên tâm đi”, khi đi ngang qua Hoàng Hách, Lý Yên giơ tay vỗ lên đôi vai rộng của Hoàng Hách nói: “Có tôi ở đây rồi!”.
Hoàng Hách lập tức cạn lời, sao anh đột nhiên lại cảm thấy câu nói này của Lý Yên có hơi kỳ quặc nhỉ, Hoàng Hách cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám y bác sĩ vẫn chưa còn đứng đó, ai nấy đều nhìn Hoàng Hách cười với điệu mờ ám.
“Vãi, mọi người đừng nghĩ linh tinh!”, Hoàng Hách cuối cùng không nhịn được thốt lên.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại đám phóng viên vẫn ở yên tại chỗ.
“Chúng ta làm sao bây giờ”, cô phóng viên nhìn phóng viên dẫn đầu hỏi.
Sắc mặt phóng viên dẫn đầu không được tốt lắm, vốn tưởng có thể nhân vụ việc này viết được một bài báo thật hot, ai ngờ lại xảy ra thay đổi như vậy.
“Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ làm to việc bác sĩ thực tập tiến hành phẫu thuật!”, trầm tư một lúc, hắn nói: “Mấy người bây giờ gửi báo cáo theo thời gian thực, phải cho người dân ở toàn thành phố này biết được sự việc này trong thời gian ngắn nhất”.
Vừa nói, người này lại một lần nữa lôi điện thoại ra, gọi cho một số: “Lưu, lát nữa có một tin liên quan đến bệnh viện, cậu lập tức sắp xếp một đội thủy quân (đội bình luận thuê), nhất định phải làm cho chuyện này to lên! Nhớ là, sau khi thành công, Thẩm thiếu gia sẽ không bạc đãi cậu đâu!”.
…
Trong phòng họp của bệnh viện, trong các ủy viên tổ Đảng của bệnh viện ngoài hai người đi khảo sát ở tỉnh khác ra, thì những người khác đều có mặt.
Trong phòng họp, thần sắc của tất cả mọi người đều nghiêm túc.
Bọn họ đều biết được nội dung của cuộc họp lần này.
Hơn nữa hai phút trước khi bắt đầu cuộc họp, bọn họ còn nhận được thông tin, một trang tin tức nào đó của Hải Thành đã đăng vụ việc bệnh viện để bác sĩ thực tập tiến hành cuộc phẫu thuật, đồng thời đã dấy lên sự phẫn nộ của đông đảo người dân.
Dưới sự khuấy động của thủy quân, Bệnh viện Nhân Dân thành phố bị dán cái mác “Bệnh viện bất lương”, nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng đã yêu cầu bệnh viện đứng ra giải thích rõ ràng.
“Đồng chí Lý Yên, Hoàng Hách là do cô cử lên, thì để cô nói tình hình ra sao đi!”, trong cuộc họp, Khổng Thu Sinh gọi đích danh luôn.
Lý Yên đứng lên, kể lại toàn bộ tình hình lúc đó, hơn nữa cuối cùng nhấn mạnh: “Tuy Hoàng Hách là bác sĩ thực tập, nhưng là một người có y thuật tinh thông, nếu không có anh ấy thì bệnh nhân đó e rằng đã chết rồi”.
“Ăn nói linh tinh!”, đúng lúc Lý Yên vừa dứt lời, chủ nhiệm ngoại khoa Vương Húc Minh đập bàn nói: “Khi đó có cả bác sĩ Quách Lai cùng tham gia cấp cứu, nên bệnh nhân được ai cứu thì chưa thể kết luận được!”.
“Hơn nữa tôi hỏi phó giám đốc Lý, là một phó giám đốc bệnh viện, khi đưa ra một quyết định cô có suy nghĩ đến lợi ích của bệnh viện không?”, Vương Húc Minh bắt đầu làm khó, tuy anh ta không bằng Lý Yên, nhưng trong cuộc họp tổ Đảng thì anh ta cũng có quyền phát ngôn của mình.
“Đúng thế, phó giám đốc Lý, tôi rất tò mò, vì sao cô lại đồng ý để một bác sĩ thực tập lên phẫu thuật”, một phó giám đốc khác họ Trịnh cũng lên tiếng hỏi.
Sự tồn tại của Lý Yên cũng đã động chạm đến lợi ích của anh ta.
“Vì tôi tin Hoàng Hách!”, Lý Yên dửng dưng nói.
“Hừ, cục diện bây giờ chính là vì sự mù quáng của cô gây nên, giờ thì hay rồi, bệnh viện chúng ta đang đứng mũi chịu sào, chỉ cần hơi bất cẩn thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”, phó giám đốc Trịnh kia rõ ràng là cùng một giuộc với Vương Húc Minh, lên tiếng: “Tôi đề nghị việc lần này sẽ do phó giám đốc Lý chịu trách nhiệm chính!”.
“Tôi đồng ý!”.
“Tôi tán thành!”.
…
Một lúc sau, phải đến một nửa ủy viên trong tổ Đảng giơ tay bày tỏ tán thành.
Thấy vậy, Vương Húc Minh và phó giám đốc Trịnh đều nhìn nhau cười.
Cuộc họp tổ Đảng được triển khai đã vô tình mở ra hành động đối phó với Lý Yên cô phó giám đốc từ trên trời rơi xuống này.
/102
|