Tất cả mọi người đều nhìn Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt nghi ngờ.
Không biết có chuyện gì, vừa rồi Trương Mộng Mộng còn khóc lóc thảm thiết, thế mà sau khi Hoàng Hách nhìn cô ta một cái, thế mà lại đột nhiên trở nên im bặt.
Hiện tượng này, cũng giống như tình trạng vừa rồi của cảnh sát Đào Năng, cũng bị Hoàng Hách nhìn cho một cái rồi thay đổi hẳn thái độ.
Nhưng bọn họ không thể ngờ được, “Vô Thượng Thiên Đồng” của Hoàng Hách lại có khả năng khủng khiếp như vậy.
“Mộng Mộng, em sao thế”, tên tóc xanh hét to, như thể làm cho Trương Mộng Mộng thức tỉnh.
Nhưng Trương Mộng Mộng như thể không nghe thấy gì vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách.
Đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên rời ánh mắt đi, hai tay dụi khóe mắt, bộ dạng trông mệt mỏi.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được trong mắt Hoàng Hách chằng chịt những tia máu, đó là hiện tượng chỉ xuất hiện sau khi con người ta bị mệt mỏi cực độ.
Nhưng, người chú ý đến hiện tượng này của Hoàng Hách chỉ có một người duy nhất, đó chính là Lý Yên.
Còn những người khác, sự chú ý của bọn họ tập trung hết vào Trương Mộng Mộng, chỉ là vì lúc này Trương Mộng Mộng lại đột nhiên khóc tiếp.
Nhưng điều khác biệt với lần khóc trước đó là trong tiếng khóc của Trương Mộng Mộng lần này không còn vẻ oán trách cuồng loạn như lần trước, mà có chút trầm lắng, buồn bã hơn.
“Em sai rồi!”, cô ta nức nở: “Hoàng Hách, em sai rồi!”.
Hoàng Hách dừng bàn tay đang dụi mắt lại, nhìn người phụ nữ này, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Vừa lúc nãy, anh đã dựa vào “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” của Vô Thượng Tiên Đồng để thâm nhập vào nội tâm của Trương Mộng Mộng, đọc một lượt cảm xúc trong lòng Trương Mộng Mộng như đọc sách vậy.
Lần này, anh hiểu được suy nghĩ thực sự trong nội tâm của Trương Mộng Mộng.
“Hu hu, là em đã phản bội anh, là em ham hố hư vinh, hu hu…”, Trương Mộng Mộng ôm mặt khóc, miệng không ngừng nói: “Em cũng hối hận chứ, đêm nào ngủ cũng mơ thấy anh đối xử với em rất tốt, nhưng em muốn sống một cuộc sống thượng lưu, ở bên cạnh anh, em rõ ràng không thể có cuộc sống ấy!”.
“Em bám lấy Lưu Đông, nghĩ trăm phương nghìn kế lấy lòng anh ta, thậm chí không tiếc hại anh hết lần này đến lần khác, tất cả điều đó chỉ là để ở lại bên cạnh anh ta!”.
“Kể cả Lưu Đông tìm một người vô cùng giống anh để bắt em quay clip này, em cũng đồng ý, chính là vì muốn làm cho anh ta vui, làm cho anh ta không bỏ em…”.
Trương Mộng Mộng khóc càng lúc càng đau lòng hơn, giọng nói cũng càng lúc càng to: “Hoàng Hách, em xin lỗi anh, hu hu hu… nhưng em muốn sống cuộc sống thượng lưu thì buộc phải làm như vậy, Lưu Đông đã đồng ý với em, chỉ cần cho anh vào tù, anh ta sẽ ly hôn với vợ anh ta rồi cưới em, đến lúc đó, em chính là con dâu của Cục trưởng Cục công an rồi!”.
“Lưu Đông đối xử với em chẳng tốt chút nào, anh tốt hơn anh ta gấp vạn lần, nhưng anh ta có tiền có quyền, anh không có… sao anh lại còn xuất hiện trước mặt em chứ, nếu tối hôm đó anh biến mất, thì làm gì có chuyện như ngày hôm nay!”.
Không biết vì sao, Trương Mộng Mộng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nhưng chỉ những lời nói vừa rồi của cô ta, đã có thể khiến cho chân tướng sự việc hôm nay được phơi bày hết.
“Người phụ nữ này độc ác thật…”.
“Đúng thế, thế mà tôi còn định đòi lại công bằng cho cô ta, đúng là có mắt như mù!”.
Tất cả ánh mắt nhìn Trương Mộng Mộng của mọi người đều thay đổi, từ ban đầu là sự đồng cảm sau đó trở nên căm ghét cực độ, nhiều người quay lưng bỏ đi luôn, chỉ vì không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
“Trương Mộng Mộng, con đĩ kia đừng có ăn nói linh tinh nữa!”, đúng lúc này, tên tóc xanh đột nhiên đi lên trước, tát cho Trương Mộng Mộng một cái thật mạnh, khiến cô ta ngã luôn ra đất.
Hoàng Hách có thể ngăn lại, nhưng anh không làm như vậy.
Kể từ ngày Trương Mộng Mộng phản bội anh, bọn họ đã trở thành người xa lạ, Hoàng Hách không có nghĩa vụ đi bảo vệ cô ta nữa.
Đối với Trương Mộng Mộng, anh bây giờ không hẳn là căm hận, mà phần nhiều là thấy đáng thương.
Người đáng thương ắt có điểm đáng hận! Người phụ nữ này muốn sống cuộc sống thượng lưu, bán đứng cả nhân cách của mình, kể cả trong lòng luôn bị đeo bám bởi cảm giác hối hận và đau lòng, nhưng đó cũng là do cô ta tự chuốc lấy.
“Mình làm sao vậy nhỉ”, Trương Mộng Mộng ngã xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn một cách vô hồn.
Lúc này, sự tinh nhanh trong ánh mắt cô ta dần dần khôi phục lại, ý chí cũng từ từ trở lại.
“Con đĩ này mày nói ra tất cả rồi!”, tên tóc xanh trừng mắt hung dữ nhìn vào Trương Mộng Mộng đang biến sắc mà chửi.
“Cái gì?”, Trương Mộng Mộng vội vàng bò dậy, hốt hoảng hét lên: “Không, Hoàng Hách, là anh sai khiến tôi, anh là đồ vô liêm sỉ!”.
“Cô mới là đồ vô liêm sỉ!”, chưa chờ cho Hoàng Hách lên tiếng, Lý Yên liền cướp lời trước, trừng mắt nhìn Trương Mộng Mộng: “Loại người ham hố hư vinh!”.
Mặt Trương Mộng Mộng biến sắc, mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
“Bảo vệ đâu, đuổi đám người này ra ngoài!”, giọng nói đầy tức giận của Khổng Thu Sinh vang lên, kèm theo đó là một đội bảo vệ bệnh viện đang chờ lệnh lập tức xông đến.
Tên tóc xanh nheo mắt lại, nếu chỉ là bảo vệ của bệnh viện, hắn không sợ gì cả.
Đám bảo vệ của bệnh viện này đa phần là trung niên, một mình hắn có thể xử lý được hết.
Nhưng thấy đám bảo vệ của bệnh viện xông lên, những thanh niên nhiệt tình cũng bắt đầu xắn tay áo, nếu họ cũng lao lên thật, e rằng bản thân và đồng bọn khó mà thoát được.
“Chúng ta đi!”, tên tóc xanh trừng mắt nhìn Trương Mộng Mộng một cái, sau đó đưa đám người của hắn rời khỏi, mặc kệ Trương Mộng Mộng ở đó.
Nhưng trước khi đi, hắn còn không quên nhìn Hoàng Hách với con mắt đầy uy hiếp.
Trương Mộng Mộng thấy những người kia bỏ mặc cô ta mà đi, đột nhiên cũng đen mặt, cắn môi cúi đầu đi khỏi.
/102
|