“Bất kể thế nào, chúng ta đi ra ngoài trước, phá bỏ trận pháp, cứu cá rồng chín màu trước.”
Quý Như Yên vừa nói vậy, tham ăn nói nhanh: “Vậy lúc chủ nhân đi cứu cá rồng chín màu, nhớ dẫn đại thùng cơm theo cùng.”
Đại thùng cơm trong miệng nó chính là Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Quý Như Yên sửng sốt: “Ngươi nói Tư Đồ Mộng Nguyệt.”
“Ừ.”
“Đưa theo nàng làm gì?’
Tham ăn nghiêm trang nói: “Bởi vì cá rồng chín màu sắp chết, phải có một người lòng dạ rộng lượng bao la đi bảo vệ nó, người kia chính là đại thùng cơm. Ta nhớ lão già kia có nói đại thùng cơm tới gần thủy lộ bồ đề sẽ có cảm ứng, đó là bởi vì nàng có đại từ chi tâm, chữa trị được vết thương của cá rồng chín màu.”
Quý Như Yên giận mình.
Một người một thú rời khỏi không gian, vừa ra cửa đã thấy Lạc Thuấn Thần đứng canh ngoài trận pháp.
Quý Như Yên vừa xuất hiện, hắn rất lo lắng: “Hai ngày nàng chưa ăn gì, chắc đã đối bụng? Ta làm cho nàng chút cháo trắng, nàng ăn trước rồi hãy nghỉ ngơi.”
“Ta không sao, những vẫn cảm ơn chàng làm mấy việc vặt này.”
Quý Như Yên có chút cảm động, rất ít người hỏi nàng có đói hay không, chỉ riêng mình hắn lúc nào cũng có thể khiến nàng cảm động.
Nàng cũng biết, cảnh giới võ thuật của Lạc Thuấn Thần đã lâu không tiến bộ.
Vì thế nàng lấy ra một lọ nước linh tuyền đưa cho hắn: “Đây là nước thuốc sư huynh luyện chế, rất có tác dụng với võ giả tu luyện. Mỗi ngày chàng uống một ngụm nhỏ, sau đó tiến hành tu luyện cảnh giới.”
“Uh.”
Lạc Thuấn Thần không thèm để ý tới bình nước thuốc, chỉ cầm lấy, sau đó dắt tay nàng đi về viện Hạnh Hoa.
Trong viện Hạnh Hoa, Tư Đồ Mộng Nguyệt có chút ưu thương nhìn hạnh hoa đang nhảy múa.
Cũng không biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi tới, nàng ta lập tức xông tới: “Như Yên tỷ tỷ, hu! Hu! Tỷ cứu ông nội ta với.”
Quý Như Yên sửng sốt: “Nhị trưởng lão sao thế?”
“Hôm nay ông nội sớm đi tới sân tổ chức nghi lễ, không biết vì sao toàn bộ nội công bị phản phệ, cả người run rẩy đi về tứ đại gia. Ta rất lo lắng, chỉ là ông nội dặn ta tới viện Hạnh Hoa bất kể đi đâu cũng phải báo cho Như Yên tỷ tỷ. Cho nên ta không dám làm trái ý ông nội. Như Yên tỷ tỷ, tỷ theo ta trở về tứ đại gia được không, ta muốn thăm ông nôi.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt khóc thương tâm.
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, thấy hắn gật đầu xác nhận chuyện này là thật.
Quý Như Yên đành phải nhanh chóng ăn chút cháo, dẫn theo Tư Đồ Mộng Nguyệt trở về tứ đại gia.
Trong Tư Đồ gia, Quan trưởng lão đang trị liệu cho nhị trưởng lão, mọi người chỉ có thể chờ ở bên ngoài, không dám tiến lên nửa bước.
Chờ nửa canh giờ sau, tam trưởng lão mới đi ra.
“Tam trưởng lão, ông nội cháu thế nào rồi?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt xông lên hỏi.
Lúc này nàng rất lo cho an nguy của ông nội, cũng bất chấp quy tắc dĩ hạ phạm thượng của tứ đại gia.
Quý Như Yên vừa nói vậy, tham ăn nói nhanh: “Vậy lúc chủ nhân đi cứu cá rồng chín màu, nhớ dẫn đại thùng cơm theo cùng.”
Đại thùng cơm trong miệng nó chính là Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Quý Như Yên sửng sốt: “Ngươi nói Tư Đồ Mộng Nguyệt.”
“Ừ.”
“Đưa theo nàng làm gì?’
Tham ăn nghiêm trang nói: “Bởi vì cá rồng chín màu sắp chết, phải có một người lòng dạ rộng lượng bao la đi bảo vệ nó, người kia chính là đại thùng cơm. Ta nhớ lão già kia có nói đại thùng cơm tới gần thủy lộ bồ đề sẽ có cảm ứng, đó là bởi vì nàng có đại từ chi tâm, chữa trị được vết thương của cá rồng chín màu.”
Quý Như Yên giận mình.
Một người một thú rời khỏi không gian, vừa ra cửa đã thấy Lạc Thuấn Thần đứng canh ngoài trận pháp.
Quý Như Yên vừa xuất hiện, hắn rất lo lắng: “Hai ngày nàng chưa ăn gì, chắc đã đối bụng? Ta làm cho nàng chút cháo trắng, nàng ăn trước rồi hãy nghỉ ngơi.”
“Ta không sao, những vẫn cảm ơn chàng làm mấy việc vặt này.”
Quý Như Yên có chút cảm động, rất ít người hỏi nàng có đói hay không, chỉ riêng mình hắn lúc nào cũng có thể khiến nàng cảm động.
Nàng cũng biết, cảnh giới võ thuật của Lạc Thuấn Thần đã lâu không tiến bộ.
Vì thế nàng lấy ra một lọ nước linh tuyền đưa cho hắn: “Đây là nước thuốc sư huynh luyện chế, rất có tác dụng với võ giả tu luyện. Mỗi ngày chàng uống một ngụm nhỏ, sau đó tiến hành tu luyện cảnh giới.”
“Uh.”
Lạc Thuấn Thần không thèm để ý tới bình nước thuốc, chỉ cầm lấy, sau đó dắt tay nàng đi về viện Hạnh Hoa.
Trong viện Hạnh Hoa, Tư Đồ Mộng Nguyệt có chút ưu thương nhìn hạnh hoa đang nhảy múa.
Cũng không biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi tới, nàng ta lập tức xông tới: “Như Yên tỷ tỷ, hu! Hu! Tỷ cứu ông nội ta với.”
Quý Như Yên sửng sốt: “Nhị trưởng lão sao thế?”
“Hôm nay ông nội sớm đi tới sân tổ chức nghi lễ, không biết vì sao toàn bộ nội công bị phản phệ, cả người run rẩy đi về tứ đại gia. Ta rất lo lắng, chỉ là ông nội dặn ta tới viện Hạnh Hoa bất kể đi đâu cũng phải báo cho Như Yên tỷ tỷ. Cho nên ta không dám làm trái ý ông nội. Như Yên tỷ tỷ, tỷ theo ta trở về tứ đại gia được không, ta muốn thăm ông nôi.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt khóc thương tâm.
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, thấy hắn gật đầu xác nhận chuyện này là thật.
Quý Như Yên đành phải nhanh chóng ăn chút cháo, dẫn theo Tư Đồ Mộng Nguyệt trở về tứ đại gia.
Trong Tư Đồ gia, Quan trưởng lão đang trị liệu cho nhị trưởng lão, mọi người chỉ có thể chờ ở bên ngoài, không dám tiến lên nửa bước.
Chờ nửa canh giờ sau, tam trưởng lão mới đi ra.
“Tam trưởng lão, ông nội cháu thế nào rồi?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt xông lên hỏi.
Lúc này nàng rất lo cho an nguy của ông nội, cũng bất chấp quy tắc dĩ hạ phạm thượng của tứ đại gia.
/800
|