Đây cũng chỉ là suy nghĩ của Gia Cát Tinh Nhiên thôi.
Hiện tại quốc khố nước Di quả thật không xuất ra nổi.
Đơn giản là vì trước đó Bùi Khê có tranh chấp với Quý Như Yên, nói nàng là con gái của ông ta, nàng đã thiết kế một cái bẫy, hung hăng cắn một trăm vạn lượng vàng.
Nước Di vốn chỉ là nước nhỏ.
Nếu không sao có thể bị Ti U đánh cho hoa rơi nước chảy, cuối cùng phải đưa hai vị công chúa tới cầu hòa.
....
Quý Như Yên ở trong không gian ngây người hai ngày, vẫn không có gì tiến triển.
Dù nàng là thần y, những cũng chỉ có hứng thú với với các loài thuốc, độc dược.
Ra khỏi phòng luyện đan, nàng nhìn thấy tham ăn.
Người nó đã cao gấp đôi.
Từ một con thú bé bằng bàn tay bây giờ đã thành hai bàn tay.
Quý Như Yên giật mình nhìn tiểu tham ăn, phát hiện không chỉ thân hình biến đổi.
Ngay cả màu lông cũng biến thành màu bạc, nhìn qua có vẻ rất phong cách.
“Sao ngươi lại biến thành thế này? Có vẻ đẹp ra?”
Quý Như Yên tán dương, thật tình cảm thấy tiểu tham ăn biến thế này đẹp trai hơn.
Trước kia chỉ bằng bàn tay, nhìn đáng yêu.
Tiểu tử này lườm Quý Như Yên một cái: “Hừ, ta đây luôn rất tuấn tú.”
Ta khinh.
Tham ăn biết nói tiếng người.
Quý Như Yên dại ra một chút: “Ngươi tiến hóa?”
“Đương nhiên, ta lợi hại nhất.”
Tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng: “Ngươi đã tiến hoa, vậy theo ta rời khỏi không gian, đã tới lúc ra ngoài.’
“Ngài luyện được thuốc giải rồi sao?”
“Không có.”
Tiểu tử kia bĩu môi giơ móng vuốt lên chỉ vào hồ nước: “Thật ngốc, ngài không biết nước trong hồ này có thể chế tạo được thuốc giải.”
“Làm sao ngươi biết?”
Quý Như Yên hơi kinh ngạc.
“Bồ Đề có mưa hồng cũng không phải mưa hồng mà là nước mắt của cá rồng chín màu. Tứ đại gia có một nhà chứa sát khí quá nặng làm bị thương cá rồng chín màu. Thậm chí làm sứt vảy của nó, nên thủy lộ Bồ Đề mới dần dần ít đi.”
Tiểu tử kia nhắc tới việc này, còn làm ra vẻ rất nghiêm túc.
Có điều Quý Như Yên vẫn không biết, tham ăn nói có thật không.
“Ngươi nói, cá rồng chín màu bị sát khí gây tổn thương, không phải tứ đại gia luôn bảo vệ nó sao, thế nào lại bị sát khí tấn công?”
“Cá rồng chín màu sống nhờ vào sự tích trữ lương thiện. Một khi có người tâm thuật bất chính, sẽ nảy sinh tà ý, tà ý càng mạnh tự nhiên có thể tổn thương nó. Quan trọng nhất là nhà kia còn thiết kế một trận pháp vây cá.”
Tiểu tử kia nhắc tới chuyện này, Quý Như Yên mới nhớ, sao nàng lại quên mất.
Trước đó đi tới Thanh Trúc uyển, nàng cùng Lạc Thuấn Thần đã nhìn thấy con cá kia, còn phát hiện hào quang trên người nó rất mỏng manh, thật kỳ lạ.
Lúc đó đã cảm nhận có trận pháp vây quanh, bây giờ ngẫm lại, đây đúng là chuyện tốt do Gia Cát tộc gây ra mà.
Nghĩ vậy, Quý Như Yên hận nghiến răng, Gia Cát tộc không có ai là người tốt.
Cá rồng chín màu vốn là thần vật, cư nhiên bị Gia Cát tộc đả thương, thật đáng giận.
Hiện tại quốc khố nước Di quả thật không xuất ra nổi.
Đơn giản là vì trước đó Bùi Khê có tranh chấp với Quý Như Yên, nói nàng là con gái của ông ta, nàng đã thiết kế một cái bẫy, hung hăng cắn một trăm vạn lượng vàng.
Nước Di vốn chỉ là nước nhỏ.
Nếu không sao có thể bị Ti U đánh cho hoa rơi nước chảy, cuối cùng phải đưa hai vị công chúa tới cầu hòa.
....
Quý Như Yên ở trong không gian ngây người hai ngày, vẫn không có gì tiến triển.
Dù nàng là thần y, những cũng chỉ có hứng thú với với các loài thuốc, độc dược.
Ra khỏi phòng luyện đan, nàng nhìn thấy tham ăn.
Người nó đã cao gấp đôi.
Từ một con thú bé bằng bàn tay bây giờ đã thành hai bàn tay.
Quý Như Yên giật mình nhìn tiểu tham ăn, phát hiện không chỉ thân hình biến đổi.
Ngay cả màu lông cũng biến thành màu bạc, nhìn qua có vẻ rất phong cách.
“Sao ngươi lại biến thành thế này? Có vẻ đẹp ra?”
Quý Như Yên tán dương, thật tình cảm thấy tiểu tham ăn biến thế này đẹp trai hơn.
Trước kia chỉ bằng bàn tay, nhìn đáng yêu.
Tiểu tử này lườm Quý Như Yên một cái: “Hừ, ta đây luôn rất tuấn tú.”
Ta khinh.
Tham ăn biết nói tiếng người.
Quý Như Yên dại ra một chút: “Ngươi tiến hóa?”
“Đương nhiên, ta lợi hại nhất.”
Tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng: “Ngươi đã tiến hoa, vậy theo ta rời khỏi không gian, đã tới lúc ra ngoài.’
“Ngài luyện được thuốc giải rồi sao?”
“Không có.”
Tiểu tử kia bĩu môi giơ móng vuốt lên chỉ vào hồ nước: “Thật ngốc, ngài không biết nước trong hồ này có thể chế tạo được thuốc giải.”
“Làm sao ngươi biết?”
Quý Như Yên hơi kinh ngạc.
“Bồ Đề có mưa hồng cũng không phải mưa hồng mà là nước mắt của cá rồng chín màu. Tứ đại gia có một nhà chứa sát khí quá nặng làm bị thương cá rồng chín màu. Thậm chí làm sứt vảy của nó, nên thủy lộ Bồ Đề mới dần dần ít đi.”
Tiểu tử kia nhắc tới việc này, còn làm ra vẻ rất nghiêm túc.
Có điều Quý Như Yên vẫn không biết, tham ăn nói có thật không.
“Ngươi nói, cá rồng chín màu bị sát khí gây tổn thương, không phải tứ đại gia luôn bảo vệ nó sao, thế nào lại bị sát khí tấn công?”
“Cá rồng chín màu sống nhờ vào sự tích trữ lương thiện. Một khi có người tâm thuật bất chính, sẽ nảy sinh tà ý, tà ý càng mạnh tự nhiên có thể tổn thương nó. Quan trọng nhất là nhà kia còn thiết kế một trận pháp vây cá.”
Tiểu tử kia nhắc tới chuyện này, Quý Như Yên mới nhớ, sao nàng lại quên mất.
Trước đó đi tới Thanh Trúc uyển, nàng cùng Lạc Thuấn Thần đã nhìn thấy con cá kia, còn phát hiện hào quang trên người nó rất mỏng manh, thật kỳ lạ.
Lúc đó đã cảm nhận có trận pháp vây quanh, bây giờ ngẫm lại, đây đúng là chuyện tốt do Gia Cát tộc gây ra mà.
Nghĩ vậy, Quý Như Yên hận nghiến răng, Gia Cát tộc không có ai là người tốt.
Cá rồng chín màu vốn là thần vật, cư nhiên bị Gia Cát tộc đả thương, thật đáng giận.
/800
|