Edit: clover18
Beta: haivan98
Phượng Cẩn Nguyên cũng biết, Thẩm thị vừa đưa vào cung, dù như thế nào Phượng gia cũng phải tỏ thái độ.
Vân Phi nhìn như không còn được thánh ân (ân sủng của hoàng thượng), nhưng nếu trong lòng hoàng thượng không có nàng, sao có thể thương yêu nhi tử nàng sinh thành như vậy.
Thôi! Hắn vung tay, giống như là muốn đánh đuổi những buồn phiền quấn quanh ở bên cạnh, Nếu ác phụ còn sống xuất cung, sẽ đưa đến Minh Nguyệt am ngoài thành thôi.
Phượng Trầm Ngư tuyệt vọng nhắm mắt lại, có thanh âm ngọc nát trong lòng vang lên.
Phượng gia là muốn từ bỏ nàng sao?
Trong Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành sắp xếp Thanh Ngọc đi theo Trương công công cùng kiểm tra sổ sách, cũng để hai người họ mang theo khế đất đi một chuyến đến Kỳ Bảo trai. Hiện tại người chưởng quầy kia chắc chắn không dùng được, đồ trong tiệm cũng bị Thẩm thị đổi không còn mấy cái đáng tiền, nàng liền dứt khoát để Kỳ Bảo trai cùng Bách Thảo Đường trước tiên cùng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, đợi nàng chỉnh lý xong chuyện trong tay lại cẩn thận từng bước xử lý.
Mà chính nàng, mang theo Hoàng Tuyền cùng đi ra phủ, chỗ cần đến là một thôn xóm ở chỗ gần cổng kinh thành.
Lúc trước nàng đáp ứng vị lão đầu mua nhân sâm giả kia sẽ đích thân đến khám bệnh tại nhà, đã từng nói cũng nên thực hiện.
Địa chỉ là do Hoàng Tuyền ghi nhớ, lúc các nàng đến đó, đúng lúc một gia đình trong thôn gả con gái. Ngồi trên một con lừa con là một cô nương che kín bằng khăn voan đỏ, người mặc hỉ bào, tân nương tử tự mình vác cái bao đồ ở trên vai, nghĩ đến chính là xếp vào chút quần áo tùy thân. Thê thê lương lương, không gặp nửa điểm hỉ khí. Có mấy thôn dân
đưa dâu một đường đi theo đến cửa thôn, nhưng cũng là lắc đầu cảm thán.
Phượng Vũ Hoành để xe ngựa dừng sát lề đường xuống nhường đường cho con lừa ấy, những đối thoại của thôn dân vây xem cũng bay vào lỗ tai: Một đại cô nương đang yên đang lành đi gả cho một gã ngu si, thực sự đáng tiếc.
Lão Trần gia này cũng là hết cách rồi, mẹ Kiều nhi nàng bệnh thành như vậy, nợ trong nhà viết không hết, nàng không muốn gả cho kẻ ngốc kia lấy tiền ở đâu xem bệnh cho mẹ nàng.
Không phải nói lần trước cầm nhân sâm kéo dài tính mạng sao? Sao không chuyển biến tốt?
Nhân sâm chỉ là kéo dài hơi thở, trong phương thuốc cũng không riêng gì nhân sâm. Mua không nổi dược khác, lại không có tiền mời thầy thuốc, ta thấy, lão dùng hết nhân sâm rồi, mẹ Kiều nhi cũng nuốt một hơi này.
Phượng Vũ Hoành liền suy nghĩ lão Trần gia thôn dân nói tám phần mười chính là gia đình nàng muốn tìm, mau để cho phu xe tiếp tục tiến lên.
Xe ngựa chạy vào thôn, thất quải bát quải, cuối cùng dừng tại một góc hẻo lánh.
Hoàng Tuyền đỡ Phượng Vũ Hoành xuống xe, chỉ thấy cái gọi là một căn nhà kỳ thực chính là cái lán cỏ tranh, bốn phía đều có chỗ hở gió rất rõ ràng, cửa có một cái rèm vải coi như là cửa.
Cảnh tượng như vậy không khỏi khiến nàng nghĩ tới bên trong thôn Tây Bình nơi nguyên chủ ở ba năm, trong bụng cảm thán không thôi.
Hoàng Tuyền dẫn đầu vén rèm cửa lên, không gian bên trong không lớn có một cặp vợ chồng già, một ngồi một nằm, người đang ngồi chính là lão đầu ngày ấy nhìn thấy ở Bách Thảo Đường.
Lão đầu thấy có người đến, đầu tiên là sững sờ, lập tức phát hiện hóa ra là Phượng Vũ Hoành, trong lúc nhất thời kinh ngạc không biết nên nói cái gì.
Lão thái thái bệnh cũng không nhẹ, ngọa nguậy hồi lâu cũng không thể ngồi dậy được, nhưng miệng vẫn đang không ngừng hỏi: Phải không Kiều nhi trở lại?
Mũi Trần lão đầu đau xót, xoay người lau nước mắt ở trên mặt một phen, lúc này mới tiến tới nói với Phượng Vũ Hoành: Tiểu thư, ngài sao lại tới đây.
Lần trước đã đáp ứng đích thân xem bệnh cho đại nương, lời đã nói ta chưa bao giờ nuốt lời. Nàng cười nhạt đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống sát bên lão thái thái. Đại nương đưa tay qua đây, để cho ta xem.
Trần lão đầu nhìn Phượng Vũ Hoành một thân quần áo sạch sẽ tươi mát ngồi ở trên giường cỏ bẩn thỉu nhà mình, vừa xấu hổ lại vừa cảm động. Hắn chưa bao giờ ôm hi vọng gì về việc Phượng Vũ Hoành có thể tự mình đến, người ta không lấy tiền một cây nhân sâm đã là đại ân, thiên kim đại tiểu thư như vậy sao có thể đến chỗ ở của loại người hạ đẳng như bọn hắn.
Phượng Vũ Hoành có thể tự mình đến đây.
Hắn nhanh chóng nói với bạn già nhà mình: Đây là vị đại ân nhân cho chúng ta nhân sâm! Là chủ nhân của Bách Thảo Đường trong kinh thành!
Lão thái thái nghe vậy liên tục nói muốn đứng dậy dập đầu ân nhân, bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại, Đại nương, xem bệnh quan trọng hơn.
Nàng dốc lòng bắt mạch, chứng bệnh này của lão thái thái quả thực gần giống với suy đoán của nàng. Vất vả lâu ngày sinh bệnh, hơn nữa người đã có tuổi, bệnh tuổi già cũng tìm đến cửa. Đối với y học hiện đại mà nói cũng không tính quá nghiêm trọng, nhưng tại cổ đại này chưa nói tới bất luận điều kiện chữa bệnh nào, chính là bệnh hiểm nghèo trí mạng.
Đại nương ta hỏi ngươi, có phải hay không thường xuyên cảm thấy trong lòng quặn đau, đồng thời kèm theo bực bội, không thở nổi? Nàng thả cổ tay lão thái thái xuống, bắt đầu tìm hỏi chứng bệnh.
Lão thái thái rất kinh ngạc một cô nương nhỏ như vậy lại có thể biết xem bệnh, mà còn có thể nói tới chứng bệnh của nàng chuẩn xác như vậy. Không khỏi gật gật đầu, n nhân nói hoàn toàn đúng.
n. Phượng Vũ Hoành hỏi lại: Loại quặn đau này mới bắt đầu chỉ từ trong lòng, từng bước lan tràn đến vai, cánh tay, thậm chí ngón tay đều đau đớn phải không? Thế nhưng loại đau đớn này lần sau mãnh liệt hơn lần trước, thời gian kéo dài cũng lần sau nhiều hơn so với lần trước?
Sao ngươi biết? Lão thái thái hoàn toàn bị Phượng Vũ Hoành chinh phục, Trước đây các lão đại phu đến xem chẩn bệnh cũng không có nói chuẩn như ân nhân.
Trần lão đầu vừa nghe lời này, vội vàng nói: Chủ nhân của Bách Thảo Đường, đương nhiên là người lợi hại nhất!
Phượng Vũ Hoành cười cười, cũng không giải thích. Trong lòng nàng chuẩn đoán lão thái thái này chính là bệnh ở động mạch vành, nhưng tại niên đại này dụng cụ y khoa khuyết thiếu vô cùng, chỉ dựa vào dược vật duy trì nàng cũng không bảo đảm có thể duy trì bao lâu. Huống chi điều kiện Trần gia như vậy, nhìn đâu cũng không giống như là một nơi có thể để cho bệnh nhân an tâm dưỡng bệnh.
Trong xe ngựa có hòm thuốc, ta tự mình đi lấy, Trần bá đi trước múc bát nước sạch đến đây, bên này nha đầu của ta sẽ chiếu cố đại nương. Phượng Vũ Hoành không cho Hoàng Tuyền đi theo, tự mình quay trở lại xe ngựa.
Vừa tiến vào xe ngựa lập tức thả mành xuống, một bên mở bên trong hòm thuốc nhỏ, vừa dùng ý niệm ở trong hiệu thuốc không gian lục soát một mạch, cuối cùng tìm được vài loại dược trị liệu bệnh ở động mạch vành. Lại chọn lựa một phen, hủy đi đóng gói bỏ vào trong bình sứ không đã chuẩn bị tốt trong hòm thuốc.
Lúc trở lại nhà tranh, Trần lão đầu cũng múc nước trong đến đây. Nàng giúp lão thái thái uống thuốc, lại đưa bình sứ cho Trần lão đầu, dặn dò đối phương thời gian uống thuốc và chú ý sử dụng, mới yên tâm đứng dậy cáo từ.
Trần lão đầu không biết phải tạ ơn nàng như thế nào cho phải, thẳng nói muốn dập đầu tạ ơn.
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, nói với hắn: Con gái ngươi không được gả, hiện tại đuổi theo còn tìm về được. Nói rồi, từ trong túi nơi tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu năm mươi lượng, Dù nói thế nào, lão bá cùng Bách Thảo Đường cũng tính hữu duyên, nếu không có lão bá, chỉ sợ ta còn không có nhanh như vậy biết được vấn đề bên trong. Những thứ này coi như ta tạ lễ cho lão bá, đi đón Kiều nhi trở về thôi. Nếu như nàng đồng ý, để nàng ba ngày sau đến Bách Thảo Đường gặp ta.
Việc nên làm đã làm, nên nói cũng đã nói, Phượng Vũ Hoành không ở thêm, mang theo Hoàng Tuyền trở lại bên trong xe ngựa. Phu xe hét to một tiếng, lái xe ngựa rời thôn xóm.
Hoàng Tuyền dường như có hơi không rõ nguyên nhân Phượng Vũ Hoành muốn cho nữ nhi Trần gia đến Bách Thảo Đường, không khỏi dò xét hỏi một câu: Tiểu thư suy nghĩ muốn thu những người này?
Phượng Vũ Hoành không dối gạt nàng, nghiêm túc gật gật đầu: Đúng vậy. Ta rời khỏi kinh thành lúc còn nhỏ, chẳng hiểu cái gì cả, kinh thành to lớn này với ta mà nói căn bản chính là cái nơi cực kỳ xa lạ. Nếu như bên người không có người chính mình tin được, lúc nào bị người bán đi cũng không biết.
Hoàng Tuyền rất tán thành lời của nàng, Đúng vậy a, Phượng gia cũng làm ba cửa hàng thành như vậy, nếu như trong cửa hàng có người của chúng ta, sao có thể để Phượng gia bắt nạt như vậy.
Phượng Vũ Hoành không có nói nữa, bồi dưỡng thế lực của mình là một phương diện, nàng còn có một ý nghĩ liên quan tới Bách Thảo Đường luôn lẩn quẩn trong đầu những ngày này.
Kiếp trước do chức nghiệp [1], nàng nhìn thấy bệnh nhân đều sẽ có thời điểm ngứa tay, nếu như Bách Thảo Đường có thể phát triển thành một cái y viện na ná có tính chất như vậy, nàng bồi dưỡng thêm một số chuyên gia về phương diện này, cái này đối với thời đại này mà nói, có tính hay không cũng là một loại tạo phúc?
[1] chức nghiệp: nghề nghiệp, chức vị
Phượng Vũ Hoành vẫn canh cánh trong lòng vết thương trên người Huyền Thiên Minh, cuối cùng nói một câu: Điều kiện chữa bệnh không cho phép. Nàng có một thân bản lĩnh, nhưng không có dụng cụ trợ thủ phụ trợ. Nếu như triều đại này có thể từng bước hoàn thiện điều kiện chữa bệnh, thì sẽ có càng nhiều người hơn nữa bước theo gót chân thôi.
Đương nhiên, điều này để nói sau. Nàng biết, trước khi tất cả còn chưa ổn định, cái gì cũng là ảo tưởng.
Khép hờ hai mắt, dựa vào trong thành xe dưỡng thần, Hoàng Tuyền cũng học theo dáng vẻ nàng dựa ở một bên.
Chỉ là còn chưa dựa vào thêm một lát, lỗ tai Phượng Vũ Hoành nhạy cảm chấn động một chút.
Nàng nghe được một loại thanh âm, như có gì đó phá không đạp gió gào thét mà đến, mang theo sát ý nồng nặc cấp tốc áp sát.
Nàng cùng Hoàng Tuyền đồng thời mở mắt, cũng đồng thời làm ra phản ứng —— Phượng Vũ Hoành thân thể ngửa ra sau, thẳng đến trước cửa sổ, Hoàng Tuyền nhưng lại rút ra bảo kiếm bên eo liền cản lại màn xe nằm ngang trước mặt, đồng thời xông phu xe kia kêu một tiếng —— Cẩn thận!
Ngay lúc Phượng Vũ Hoành thoát ra ngoài cửa sổ đồng thời, thân kiếm của Hoàng Tuyền bị một mũi tên nhọn đâm trúng, lực lượng rất lớn, chấn động đến mức lòng bàn tay nàng đều tê dại.
Chẳng qua cũng may là trốn qua một kiếp này, nếu không phải phát hiện sớm, mũi tên này vừa vặn bắn về phía vị trí trong lòng Phượng Vũ Hoành.
Hoàng Tuyền hít vào một ngụm khí lạnh, không nhiều lời, cũng thuận theo nhào ra cửa sổ xe.
Hai người khoảng cách không xa, sau khi rơi xuống đất lập tức hội họp, Phượng Vũ Hoành lo âu hỏi Hoàng Tuyền: Ngươi không sao chứ?
Hoàng Tuyền cảm thấy ấm áp, vội vàng nói: Không có chuyện gì, tiểu thư có bị thương không?
Không có.
Đơn giản nói cho đối phương biết được tình huống, sau khi hai người không nói. Cảnh giác dựa lưng vào nhau, một người cầm kiếm, một người nhưng lại không biết khi nào sờ soạng mấy cây ngân châm kẹp trong kẽ ngón tay.
Chớp mắt thời gian, vô số hắc y nhân che mặt từ bốn phương tám hướng tiến lên, bao bọc vây quanh hai nữ tử.
Những người mặc áo đen này cũng không nói nhiều, tay cầm trường đao đến chém, Phượng Vũ Hoành thẳng cau mày —— mẹ nó tình huống như vậy hình thức khởi động tiêu chuẩn chẳng phải đi tới nói vài câu dạo đầu sao? Nàng tổng phải hỏi một chút đối phương là ai, sau đó đối phương lại nói Cùng một kẻ đã chết không có gì hay giao phó , thế này mới đúng vậy!
Nữ hài mười hai tuổi hai tay thành chưởng, mang theo ngân châm hẹp dài, một bên buồn bực chính mình lần thứ nhất gặp tai kiếp khi sống ở cổ đại cư nhiên không theo động tác, một bên cũng tự hỏi đến cùng có thể thành công phá vòng vây hay không.
Hoàng Tuyền võ công cực cao, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tuy nói nàng thấy rõ ràng tiểu thư nhà mình cũng chẳng phải người hiền lành, nhưng vẫn toàn lực che chở ở xung quanh nàng, chỉ lo nàng bị chịu một chút tổn thương.
Phượng Vũ Hoành kỳ thực rất muốn cho Hoàng Tuyền chạy trước, chỉ cần Hoàng Tuyền không ở đây, nàng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể trình diễn một phen biến mất không còn tăm hơi, mặc cho nhiều tặc nhân hơn nữa cũng vô pháp tìm ra nàng. Nhưng giờ đây không được, nàng cũng không thể quá trắng trợn, nàng còn không muốn bị người khác xem là yêu quái.
Tiếc thay thân thể nhỏ bé này thực sự không hăng hái, sau mấy hiệp bắp chân cũng đã rút gân. Phượng Vũ Hoành cảm thấy đánh tiếp nữa, dù cho không bị đám người kia giết chết, nàng cũng mệt chết chính mình. Huống chi từ trước đến giờ nàng am hiểu là phương pháp gần người đánh cận chiến, trong đao quang kiếm ảnh, nàng gần như cả thân thể địch nhân đều không gần được, còn nói cái gì đánh cận chiến.
Beta: haivan98
Phượng Cẩn Nguyên cũng biết, Thẩm thị vừa đưa vào cung, dù như thế nào Phượng gia cũng phải tỏ thái độ.
Vân Phi nhìn như không còn được thánh ân (ân sủng của hoàng thượng), nhưng nếu trong lòng hoàng thượng không có nàng, sao có thể thương yêu nhi tử nàng sinh thành như vậy.
Thôi! Hắn vung tay, giống như là muốn đánh đuổi những buồn phiền quấn quanh ở bên cạnh, Nếu ác phụ còn sống xuất cung, sẽ đưa đến Minh Nguyệt am ngoài thành thôi.
Phượng Trầm Ngư tuyệt vọng nhắm mắt lại, có thanh âm ngọc nát trong lòng vang lên.
Phượng gia là muốn từ bỏ nàng sao?
Trong Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành sắp xếp Thanh Ngọc đi theo Trương công công cùng kiểm tra sổ sách, cũng để hai người họ mang theo khế đất đi một chuyến đến Kỳ Bảo trai. Hiện tại người chưởng quầy kia chắc chắn không dùng được, đồ trong tiệm cũng bị Thẩm thị đổi không còn mấy cái đáng tiền, nàng liền dứt khoát để Kỳ Bảo trai cùng Bách Thảo Đường trước tiên cùng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, đợi nàng chỉnh lý xong chuyện trong tay lại cẩn thận từng bước xử lý.
Mà chính nàng, mang theo Hoàng Tuyền cùng đi ra phủ, chỗ cần đến là một thôn xóm ở chỗ gần cổng kinh thành.
Lúc trước nàng đáp ứng vị lão đầu mua nhân sâm giả kia sẽ đích thân đến khám bệnh tại nhà, đã từng nói cũng nên thực hiện.
Địa chỉ là do Hoàng Tuyền ghi nhớ, lúc các nàng đến đó, đúng lúc một gia đình trong thôn gả con gái. Ngồi trên một con lừa con là một cô nương che kín bằng khăn voan đỏ, người mặc hỉ bào, tân nương tử tự mình vác cái bao đồ ở trên vai, nghĩ đến chính là xếp vào chút quần áo tùy thân. Thê thê lương lương, không gặp nửa điểm hỉ khí. Có mấy thôn dân
đưa dâu một đường đi theo đến cửa thôn, nhưng cũng là lắc đầu cảm thán.
Phượng Vũ Hoành để xe ngựa dừng sát lề đường xuống nhường đường cho con lừa ấy, những đối thoại của thôn dân vây xem cũng bay vào lỗ tai: Một đại cô nương đang yên đang lành đi gả cho một gã ngu si, thực sự đáng tiếc.
Lão Trần gia này cũng là hết cách rồi, mẹ Kiều nhi nàng bệnh thành như vậy, nợ trong nhà viết không hết, nàng không muốn gả cho kẻ ngốc kia lấy tiền ở đâu xem bệnh cho mẹ nàng.
Không phải nói lần trước cầm nhân sâm kéo dài tính mạng sao? Sao không chuyển biến tốt?
Nhân sâm chỉ là kéo dài hơi thở, trong phương thuốc cũng không riêng gì nhân sâm. Mua không nổi dược khác, lại không có tiền mời thầy thuốc, ta thấy, lão dùng hết nhân sâm rồi, mẹ Kiều nhi cũng nuốt một hơi này.
Phượng Vũ Hoành liền suy nghĩ lão Trần gia thôn dân nói tám phần mười chính là gia đình nàng muốn tìm, mau để cho phu xe tiếp tục tiến lên.
Xe ngựa chạy vào thôn, thất quải bát quải, cuối cùng dừng tại một góc hẻo lánh.
Hoàng Tuyền đỡ Phượng Vũ Hoành xuống xe, chỉ thấy cái gọi là một căn nhà kỳ thực chính là cái lán cỏ tranh, bốn phía đều có chỗ hở gió rất rõ ràng, cửa có một cái rèm vải coi như là cửa.
Cảnh tượng như vậy không khỏi khiến nàng nghĩ tới bên trong thôn Tây Bình nơi nguyên chủ ở ba năm, trong bụng cảm thán không thôi.
Hoàng Tuyền dẫn đầu vén rèm cửa lên, không gian bên trong không lớn có một cặp vợ chồng già, một ngồi một nằm, người đang ngồi chính là lão đầu ngày ấy nhìn thấy ở Bách Thảo Đường.
Lão đầu thấy có người đến, đầu tiên là sững sờ, lập tức phát hiện hóa ra là Phượng Vũ Hoành, trong lúc nhất thời kinh ngạc không biết nên nói cái gì.
Lão thái thái bệnh cũng không nhẹ, ngọa nguậy hồi lâu cũng không thể ngồi dậy được, nhưng miệng vẫn đang không ngừng hỏi: Phải không Kiều nhi trở lại?
Mũi Trần lão đầu đau xót, xoay người lau nước mắt ở trên mặt một phen, lúc này mới tiến tới nói với Phượng Vũ Hoành: Tiểu thư, ngài sao lại tới đây.
Lần trước đã đáp ứng đích thân xem bệnh cho đại nương, lời đã nói ta chưa bao giờ nuốt lời. Nàng cười nhạt đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống sát bên lão thái thái. Đại nương đưa tay qua đây, để cho ta xem.
Trần lão đầu nhìn Phượng Vũ Hoành một thân quần áo sạch sẽ tươi mát ngồi ở trên giường cỏ bẩn thỉu nhà mình, vừa xấu hổ lại vừa cảm động. Hắn chưa bao giờ ôm hi vọng gì về việc Phượng Vũ Hoành có thể tự mình đến, người ta không lấy tiền một cây nhân sâm đã là đại ân, thiên kim đại tiểu thư như vậy sao có thể đến chỗ ở của loại người hạ đẳng như bọn hắn.
Phượng Vũ Hoành có thể tự mình đến đây.
Hắn nhanh chóng nói với bạn già nhà mình: Đây là vị đại ân nhân cho chúng ta nhân sâm! Là chủ nhân của Bách Thảo Đường trong kinh thành!
Lão thái thái nghe vậy liên tục nói muốn đứng dậy dập đầu ân nhân, bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại, Đại nương, xem bệnh quan trọng hơn.
Nàng dốc lòng bắt mạch, chứng bệnh này của lão thái thái quả thực gần giống với suy đoán của nàng. Vất vả lâu ngày sinh bệnh, hơn nữa người đã có tuổi, bệnh tuổi già cũng tìm đến cửa. Đối với y học hiện đại mà nói cũng không tính quá nghiêm trọng, nhưng tại cổ đại này chưa nói tới bất luận điều kiện chữa bệnh nào, chính là bệnh hiểm nghèo trí mạng.
Đại nương ta hỏi ngươi, có phải hay không thường xuyên cảm thấy trong lòng quặn đau, đồng thời kèm theo bực bội, không thở nổi? Nàng thả cổ tay lão thái thái xuống, bắt đầu tìm hỏi chứng bệnh.
Lão thái thái rất kinh ngạc một cô nương nhỏ như vậy lại có thể biết xem bệnh, mà còn có thể nói tới chứng bệnh của nàng chuẩn xác như vậy. Không khỏi gật gật đầu, n nhân nói hoàn toàn đúng.
n. Phượng Vũ Hoành hỏi lại: Loại quặn đau này mới bắt đầu chỉ từ trong lòng, từng bước lan tràn đến vai, cánh tay, thậm chí ngón tay đều đau đớn phải không? Thế nhưng loại đau đớn này lần sau mãnh liệt hơn lần trước, thời gian kéo dài cũng lần sau nhiều hơn so với lần trước?
Sao ngươi biết? Lão thái thái hoàn toàn bị Phượng Vũ Hoành chinh phục, Trước đây các lão đại phu đến xem chẩn bệnh cũng không có nói chuẩn như ân nhân.
Trần lão đầu vừa nghe lời này, vội vàng nói: Chủ nhân của Bách Thảo Đường, đương nhiên là người lợi hại nhất!
Phượng Vũ Hoành cười cười, cũng không giải thích. Trong lòng nàng chuẩn đoán lão thái thái này chính là bệnh ở động mạch vành, nhưng tại niên đại này dụng cụ y khoa khuyết thiếu vô cùng, chỉ dựa vào dược vật duy trì nàng cũng không bảo đảm có thể duy trì bao lâu. Huống chi điều kiện Trần gia như vậy, nhìn đâu cũng không giống như là một nơi có thể để cho bệnh nhân an tâm dưỡng bệnh.
Trong xe ngựa có hòm thuốc, ta tự mình đi lấy, Trần bá đi trước múc bát nước sạch đến đây, bên này nha đầu của ta sẽ chiếu cố đại nương. Phượng Vũ Hoành không cho Hoàng Tuyền đi theo, tự mình quay trở lại xe ngựa.
Vừa tiến vào xe ngựa lập tức thả mành xuống, một bên mở bên trong hòm thuốc nhỏ, vừa dùng ý niệm ở trong hiệu thuốc không gian lục soát một mạch, cuối cùng tìm được vài loại dược trị liệu bệnh ở động mạch vành. Lại chọn lựa một phen, hủy đi đóng gói bỏ vào trong bình sứ không đã chuẩn bị tốt trong hòm thuốc.
Lúc trở lại nhà tranh, Trần lão đầu cũng múc nước trong đến đây. Nàng giúp lão thái thái uống thuốc, lại đưa bình sứ cho Trần lão đầu, dặn dò đối phương thời gian uống thuốc và chú ý sử dụng, mới yên tâm đứng dậy cáo từ.
Trần lão đầu không biết phải tạ ơn nàng như thế nào cho phải, thẳng nói muốn dập đầu tạ ơn.
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, nói với hắn: Con gái ngươi không được gả, hiện tại đuổi theo còn tìm về được. Nói rồi, từ trong túi nơi tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu năm mươi lượng, Dù nói thế nào, lão bá cùng Bách Thảo Đường cũng tính hữu duyên, nếu không có lão bá, chỉ sợ ta còn không có nhanh như vậy biết được vấn đề bên trong. Những thứ này coi như ta tạ lễ cho lão bá, đi đón Kiều nhi trở về thôi. Nếu như nàng đồng ý, để nàng ba ngày sau đến Bách Thảo Đường gặp ta.
Việc nên làm đã làm, nên nói cũng đã nói, Phượng Vũ Hoành không ở thêm, mang theo Hoàng Tuyền trở lại bên trong xe ngựa. Phu xe hét to một tiếng, lái xe ngựa rời thôn xóm.
Hoàng Tuyền dường như có hơi không rõ nguyên nhân Phượng Vũ Hoành muốn cho nữ nhi Trần gia đến Bách Thảo Đường, không khỏi dò xét hỏi một câu: Tiểu thư suy nghĩ muốn thu những người này?
Phượng Vũ Hoành không dối gạt nàng, nghiêm túc gật gật đầu: Đúng vậy. Ta rời khỏi kinh thành lúc còn nhỏ, chẳng hiểu cái gì cả, kinh thành to lớn này với ta mà nói căn bản chính là cái nơi cực kỳ xa lạ. Nếu như bên người không có người chính mình tin được, lúc nào bị người bán đi cũng không biết.
Hoàng Tuyền rất tán thành lời của nàng, Đúng vậy a, Phượng gia cũng làm ba cửa hàng thành như vậy, nếu như trong cửa hàng có người của chúng ta, sao có thể để Phượng gia bắt nạt như vậy.
Phượng Vũ Hoành không có nói nữa, bồi dưỡng thế lực của mình là một phương diện, nàng còn có một ý nghĩ liên quan tới Bách Thảo Đường luôn lẩn quẩn trong đầu những ngày này.
Kiếp trước do chức nghiệp [1], nàng nhìn thấy bệnh nhân đều sẽ có thời điểm ngứa tay, nếu như Bách Thảo Đường có thể phát triển thành một cái y viện na ná có tính chất như vậy, nàng bồi dưỡng thêm một số chuyên gia về phương diện này, cái này đối với thời đại này mà nói, có tính hay không cũng là một loại tạo phúc?
[1] chức nghiệp: nghề nghiệp, chức vị
Phượng Vũ Hoành vẫn canh cánh trong lòng vết thương trên người Huyền Thiên Minh, cuối cùng nói một câu: Điều kiện chữa bệnh không cho phép. Nàng có một thân bản lĩnh, nhưng không có dụng cụ trợ thủ phụ trợ. Nếu như triều đại này có thể từng bước hoàn thiện điều kiện chữa bệnh, thì sẽ có càng nhiều người hơn nữa bước theo gót chân thôi.
Đương nhiên, điều này để nói sau. Nàng biết, trước khi tất cả còn chưa ổn định, cái gì cũng là ảo tưởng.
Khép hờ hai mắt, dựa vào trong thành xe dưỡng thần, Hoàng Tuyền cũng học theo dáng vẻ nàng dựa ở một bên.
Chỉ là còn chưa dựa vào thêm một lát, lỗ tai Phượng Vũ Hoành nhạy cảm chấn động một chút.
Nàng nghe được một loại thanh âm, như có gì đó phá không đạp gió gào thét mà đến, mang theo sát ý nồng nặc cấp tốc áp sát.
Nàng cùng Hoàng Tuyền đồng thời mở mắt, cũng đồng thời làm ra phản ứng —— Phượng Vũ Hoành thân thể ngửa ra sau, thẳng đến trước cửa sổ, Hoàng Tuyền nhưng lại rút ra bảo kiếm bên eo liền cản lại màn xe nằm ngang trước mặt, đồng thời xông phu xe kia kêu một tiếng —— Cẩn thận!
Ngay lúc Phượng Vũ Hoành thoát ra ngoài cửa sổ đồng thời, thân kiếm của Hoàng Tuyền bị một mũi tên nhọn đâm trúng, lực lượng rất lớn, chấn động đến mức lòng bàn tay nàng đều tê dại.
Chẳng qua cũng may là trốn qua một kiếp này, nếu không phải phát hiện sớm, mũi tên này vừa vặn bắn về phía vị trí trong lòng Phượng Vũ Hoành.
Hoàng Tuyền hít vào một ngụm khí lạnh, không nhiều lời, cũng thuận theo nhào ra cửa sổ xe.
Hai người khoảng cách không xa, sau khi rơi xuống đất lập tức hội họp, Phượng Vũ Hoành lo âu hỏi Hoàng Tuyền: Ngươi không sao chứ?
Hoàng Tuyền cảm thấy ấm áp, vội vàng nói: Không có chuyện gì, tiểu thư có bị thương không?
Không có.
Đơn giản nói cho đối phương biết được tình huống, sau khi hai người không nói. Cảnh giác dựa lưng vào nhau, một người cầm kiếm, một người nhưng lại không biết khi nào sờ soạng mấy cây ngân châm kẹp trong kẽ ngón tay.
Chớp mắt thời gian, vô số hắc y nhân che mặt từ bốn phương tám hướng tiến lên, bao bọc vây quanh hai nữ tử.
Những người mặc áo đen này cũng không nói nhiều, tay cầm trường đao đến chém, Phượng Vũ Hoành thẳng cau mày —— mẹ nó tình huống như vậy hình thức khởi động tiêu chuẩn chẳng phải đi tới nói vài câu dạo đầu sao? Nàng tổng phải hỏi một chút đối phương là ai, sau đó đối phương lại nói Cùng một kẻ đã chết không có gì hay giao phó , thế này mới đúng vậy!
Nữ hài mười hai tuổi hai tay thành chưởng, mang theo ngân châm hẹp dài, một bên buồn bực chính mình lần thứ nhất gặp tai kiếp khi sống ở cổ đại cư nhiên không theo động tác, một bên cũng tự hỏi đến cùng có thể thành công phá vòng vây hay không.
Hoàng Tuyền võ công cực cao, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tuy nói nàng thấy rõ ràng tiểu thư nhà mình cũng chẳng phải người hiền lành, nhưng vẫn toàn lực che chở ở xung quanh nàng, chỉ lo nàng bị chịu một chút tổn thương.
Phượng Vũ Hoành kỳ thực rất muốn cho Hoàng Tuyền chạy trước, chỉ cần Hoàng Tuyền không ở đây, nàng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể trình diễn một phen biến mất không còn tăm hơi, mặc cho nhiều tặc nhân hơn nữa cũng vô pháp tìm ra nàng. Nhưng giờ đây không được, nàng cũng không thể quá trắng trợn, nàng còn không muốn bị người khác xem là yêu quái.
Tiếc thay thân thể nhỏ bé này thực sự không hăng hái, sau mấy hiệp bắp chân cũng đã rút gân. Phượng Vũ Hoành cảm thấy đánh tiếp nữa, dù cho không bị đám người kia giết chết, nàng cũng mệt chết chính mình. Huống chi từ trước đến giờ nàng am hiểu là phương pháp gần người đánh cận chiến, trong đao quang kiếm ảnh, nàng gần như cả thân thể địch nhân đều không gần được, còn nói cái gì đánh cận chiến.
/250
|