Edit: clover18
Beta:haivan98
Phượng Vũ Hoành hừ lạnh một tiếng, mở miệng lạnh lùng nói: Ý của ngươi là, những người khác đều do các ngươi lừa bịp?
Chưởng quỹ kia toàn thân run rẩy, cũng không dám nói nhiều một câu nữa.
Phượng Cẩn Nguyên xem như hiểu rõ, tổng kết đến cuối cùng ngắn gọn một câu: Con heo mập kia của hậu viện hắn lại gây thêm phiền phức cho Phượng gia. Hơn nữa còn là một phiền toái lớn!
Ác phụ! Lão thái thái tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, vừa không ngừng dùng quyền trượng gõ lên mặt đất vừa một bên phân phó hạ nhân: Mang mụ ác phụ ấy ra cho ta! Mang ra đây!
Phượng Cẩn Nguyên không cản, tư thế của Cửu hoàng tử này rõ ràng cho thấy đến tính sổ, hôm nay là Phượng phủ đuối lý, người ta muốn như thế nào hắn cũng phải nhịn, huống chi ...
Điện hạ vừa rồi nói, «bức tranh núi xanh» kia là muốn tặng cho Vân Phi nương nương? Hắn vô cùng sợ hãi, chỉ nói nếu quả thật đưa vào cung chuyện đó chắc chắn gây nên động tĩnh quá lớn.
Giờ phút này Phượng Cẩn Nguyên hy vọng dường nào nhìn Cửu hoàng tử có thể lắc đầu nói còn chưa đưa vào, nhưng vấn đề chính là vẫn cứ không thể theo ước nguyện của hắn, Huyền Thiên Minh không chỉ không lắc đầu, còn khẳng định chắc chắn nói cho hắn: Cùng ngày liền đưa vào, là mẫu phi phát hiện «bức tranh núi xanh» là hàng giả, còn chất vấn bổn vương vì sao đưa bức hàng giả cho nàng. Phượng đại nhân, ngươi nói bổn vương nên trả lời mẫu phi như thế nào đây?
Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói cái gì, Vân Phi nhiều năm như vậy tuy nói vẫn ít giao du với bên ngoài, rất nhiều cung yến cũng không thấy nàng tham gia. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hoàng thượng không thèm để ý nàng, cũng không có nghĩa là nàng trong cung sẽ không có địa vị.
Phượng Cẩn Nguyên vén lên trường bào quỳ xuống đất —— Vậy do Ngự Vương điện hạ xử lý.
Mọi người khác cũng cùng một lúc toàn thể đều quỳ xuống.
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, mình không thể quá độc lập độc hành, cũng quỳ theo.
Đang muốn quỳ gối, tay lại bị người nọ cầm thật chặt, Ngươi không cần quỳ.
Phượng Vũ Hoành rất hài lòng thái độ của Huyền Thiên Minh, tán thưởng gật đầu với hắn.
Phượng Phấn Đại lòng đố kị cháy hừng hực trong lồng ngực, vì sao không phải nàng? Vì sao được Cửu hoàng tử cầm không phải tay của nàng?
Chớp mắt thời gian, Thẩm thị bị người mời đi ra.
Vẫn bị giam tại Kim Ngọc viện Thẩm thị hôm nay phát cáu một trận, cũng là bởi vì có một đống người bất chợt xông tới bảo là muốn lục soát gian phòng của nàng và Trầm Ngư, nói các nàng mưu hại Đại thiếu gia. Nàng đánh hai người nha đầu, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản hạ nhân lục được cái hình nhân kia ở dưới gối của Trầm Ngư.
Một bụng tức giận không nơi trút, định đập cái gì đó, lại cảm thấy đập bể cái nào đều không nỡ, đang khó chịu đến mức bực bội, có người đến mời nàng đi đến tiền viện.
Thẩm thị cảm thấy lần này cuối cùng cũng có chỗ trút giận, Phượng gia dám nhốt nàng lại, nàng chắc chắn vẫn cứ huyên náo náo loạn nhà này! Nàng muốn nhìn một chút, Phượng Cẩn Nguyên không nhờ tài lực của Trầm gia chống đỡ, có thể nhảy nhót mấy ngày!
Chuẩn bị đủ khí thế chuẩn bị phát tác Thẩm thị đi tới tiền viện, liền thấy mọi người đều quỳ trên mặt đất, bao gồm Phượng Cẩn Nguyên.
Ở trước mặt mọi người, có một kiệu niện đỉnh chế bằng ngọc đặt tại giữa viện, người ngồi phía trên kia nàng chưa từng thấy nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được —— Cửu hoàng tử.
Thẩm thị có chút đứng không yên, được nha đầu bên cạnh vịn đỡ, xoay chuyển ánh mắt, vừa thấy chưỡng quỹ kia của Kỳ Bảo trai cũng nằm trên mặt đất.
Nàng ý thức được sự việc e rằng không tốt, nhưng trước mắt cục diện này nàng chính là muốn tránh cũng tránh không khỏi, đành phải cũng quỳ xuống theo, há miệng run rẩy cũng không biết vấn an, trong lòng nhưng không tự chủ đang tính toán một chiếc ngọc niện lớn như thế phải cần bao nhiêu tiền?
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đi tới trước mặt Thẩm thị, kéo cổ áo của nàng, vốn muốn một phen nhấc người lên ném ra. Thế nhưng Thẩm thị quá nặng, hắn nhấc mấy lần cũng không di chuyển, đành phải đổi thành kéo.
Thẩm thị kia không chịu nổi cái này, một bên lớn tiếng gào thét, một bên vừa liều mạng dùng tay kéo cổ áo của mình đề phòng bị ghìm chết.
Rốt cục, Phượng Cẩn Nguyên đem Thẩm thị kéo dài tới trước mặt Huyền Thiên Minh, lại quỳ trên đất, vẫn là câu nói đó: Mặc cho điện hạ xử lý.
Xử lý cái gì? Thẩm thị hồ đồ, Ta sao? Sao phải xử lý ta?
Câm miệng! Phượng Cẩn Nguyên quát mắng Thẩm thị: Ngươi đổi đồ gì đó ở Kỳ Bảo trai, quả nhiên còn để bán cho người khác, bây giờ có một bức «bức tranh núi xanh» bị đưa vào nơi ở của Vân Phi nương nương trong cung, ngươi nói ngươi có nên hay không bị xử lý?
Chuyện này ... Thẩm thị trợn tròn mắt. Đồ của Kỳ Bảo trai sao lại được đưa vào trong cung? Nàng vốn tưởng rằng quý nhân trong cung đều coi thường hàng hóa của cửa hàng nhỏ bán bên ngoài phố phường a!
Người đâu! Huyền Thiên Minh không có tâm tư cùng Thẩm thị này phí lời thêm câu nào, chỉ ra hiệu nói với hạ nhân: Mang đi. Theo bổn vương tiến cung.
Điện hạ! Một lời này của điện hạ, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái cùng mở miệng kêu lên, chợt nghe lão thái thái nói: Thỉnh điện hạ khai ân, tha cho nàng lần này, tổn thất của điện hạ Phượng gia ta nguyện bồi thường gấp đôi.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói Ác phụ bực này sợ sẽ phải dơ mắt Vân Phi nương nương, mong rằng điện hạ có thể xử lý ở ngoài cung.
Không thể để cho Thẩm thị tiến cung, Phượng Cẩn Nguyên biết Thẩm thị một khi vào cung, vị trí chủ mẫu gia chủ này nàng cũng không giữ được nữa. Nàng có hay không bảo vệ được không quan trọng lắm, mấu chốt là Trầm Ngư, không phải thân phận dòng chính nữ có thể phải như thế nào đáp lại câu nói kia Phượng mệnh ? Cho nên, hắn tình nguyện Huyền Thiên Minh đem Thẩm thị giết ở ngoài cung, cũng không muốn Thẩm thị bị mang vào trong cung, thế này Phượng Trầm Ngư vẫn trên danh nghĩa là dòng chính nữ mẫu thân chết rồi.
Thẩm thị nghe lão thái thái nói đến bồi thường, lập tức tinh thần tỉnh táo, vội vàng nói: Đúng đúng đúng! Chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường tất cả! Điện hạ muốn bao nhiêu bạc thì đưa bấy nhiêu bạc, điện hạ ngươi ra giá đi!
Ba!
Huyền Thiên Minh không hề có một chút dấu hiệu, không hề do dự quất một roi trên người Thẩm thị. Roi này quất trúng má phải Thẩm thị, lập tức trầy da bong thịt huyết hoa bắn toé đầy mặt.
A! Thẩm thị bụm mặt kêu to! Đau đến lăn lộn đầy đất.
Trầm Ngư chạy lên ôm chặt Thẩm thị, không cam lòng ngẩng gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng lên, khổ sở cầu xin nói: Cầu điện hạ khoan dung mẫu thân ta a!
Huyền Thiên Minh không hề liếc mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, chỉ nghiêng đầu đi nói chuyện cùng Phượng Vũ Hoành: Nàng muốn ăn cơm ngon, muốn ăn cái gì sai khiến nha hoàn đến vương phủ lấy, mỗi ngày ta để sẵn cho nàng những món ngon trong phòng bếp.
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ: Ta ăn ngon lắm.
Quá gầy rồi. Hắn hút hấp cái mũi, nhìn Thẩm thị chớp mắt, Chẳng qua cũng khó trách, rõ ràng ăn ngon cũng làm cho nàng ăn sao? Không chờ Phượng Vũ Hoành trả lời, hắn lại hỏi một câu: Hôm nay nàng còn muốn ra ngoài sao?
Phượng Vũ Hoành gật đầu, Kỳ Bảo trai đã xảy ra chuyện, bây giờ nó trở lại trong tay ta, cuối cùng ta phải qua xem thử.
Được. Huyền Thiên Minh cũng không cản, Vậy nàng tự cẩn thận chút. Lại đưa tay xoa xoa đầu nàng, khen: Sợi tóc nàng mượt lắm, nên chăm sóc cho tốt.
Lời nói này khiến huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu nhảy thình thịch.
Được rồi. Huyền Thiên Minh rốt cục ra hiệu hạ nhân một lần nữa nhấc kiệu của hắn lên, Đem Phượng gia Đại phu nhân mang tới, đi vào cung. Thấy Phượng Cẩn Nguyên còn định cầu tình, hắn biến sắc, Phượng đại nhân, bổn vương thoạt nhìn như là người dễ nói chuyện lắm?
Phượng Cẩn Nguyên không dám lên tiếng.
Ồ đúng rồi. Huyền Thiên Minh lại nghĩ tới chuyện gì đó, Hôm qua ở trên đường gặp phải Hoành Hoành, nghe nói nàng đang tra vài cái sổ sách mặt tiền cửa hiệu, bổn vương không muốn vương phi tương lai quá vất vả, nên ngày hôm nay mang theo quản gia trong tướng phủ, để quản gia giúp đỡ Hoành Hoành cùng điều tra.
Phượng Cẩn Nguyên sụp đổ trong vô hạn!
Quản gia của Ngự vương phủ! Người nào không biết quản gia bên trong Ngự vương phủ thực tế chính là một Đại thái giám a! Nhưng lại chẳng phải thái giám thông thường a! Là người từ nhỏ hầu hạ đương kim thánh thượng cùng nhau lớn lên, đến khi Cửu hoàng tử đơn độc lập phủ mới được hoàng thượng ban cho đến trong phủ hầu hạ Cửu hoàng tử a!
Hắn tuy nói là một tể tướng, lúc trước cũng nhìn vài lần ánh mắt của Đại thái giám kia, bây giờ nhớ tới lòng còn sợ hãi.
Nhưng hắn nhưng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì người ta nói, là phái tới giúp vương phi tương lai làm việc, hắn không có tư cách cự tuyệt.
Huyền Thiên Minh cứ như vậy, dưới ánh mắt ngỡ ngàng mọi người Phượng phủ, mang theoThẩm thị đã bị trói lại còn bị bịt kín miệng khởi giá rời đi, lúc gần đi còn nhìn Phượng Trầm Ngư vứt câu tiếp theo: Thật xấu.
Người Phượng phủ càng ngỡ ngàng hơn.
Đến khi Huyền Thiên Minh đã đi được nửa ngày, một đám người cũng không nghĩ phải đứng lên, như cũ quỳ tại chỗ.
Vị Đại thái giám kia lưu lại đã sớm chuẩn bị đưa hộp cơm trong tay cho Phượng Vũ Hoành, lúc này xem xét trước mắt quỳ một đám này, mặt không biến sắc không thở gấp, vô cùng tự nhiên nói một câu: Đều hãy bình thân!
Giọng nói và làn điệu đặc hữu của thái giám vừa xuất ra, mỗi người đều ngoan ngoãn nghe lời một cách tự nhiên.
Phượng Tử Duệ tuổi nhỏ nhất lặng lẽ giật nhẹ góc áo Diêu thị, nhỏ giọng hỏi: Vị điện hạ kia là thích tỷ tỷ đúng không? Người đối với tỷ tỷ không giống người khác a?
Diêu thị gật đầu, Ừ.
Tử Duệ bắt đầu vui vẻ: Thật tốt quá, vị điện hạ kia lợi hại như vậy, sau này sẽ không có người dám bắt nạt tỷ tỷ.
Diêu thị cảm thán, sao có thể, chỉ sợ càng như vậy, lại càng có người coi A Hoành nàng là cái gai trong mắt mà thôi.
Bất quá nói đi thì nói lại, có thể tận mắt thấy được thái độ của Cửu hoàng tử kia đối với A Hoành, nàng cũng an tâm, chỉ chờ mong vị vương gia này có thể bảo vệ được A Hoành một đời bình an.
Phượng Cẩn Nguyên đi đến trước mặt Đại thái giám kia, chắp tay nói: Trương công công, nhiều năm không gặp, thân mình vẫn tốt chứ?
Đại thái giám kia đúng mực, đối đáp thong dong: Làm phiền Phượng đại nhân quan tâm, chúng ta hết thảy đều tốt.
Công công xin mời vào, lần đầu đến Phượng phủ, đêm nay bổn tướng thiết yến, đón gió vì công công.
Chà! Trương công công khoát tay chặn lại, Vậy thì không cần, chúng ta là phụng mệnh lệnh vương gia đến giúp vương phi tương lai điều tra sổ sách, vẫn là đến hầu hạ vương phi bên kia thôi.
Lão thái thái nghe thế chợt không vui, mở miệng một tiếng vương phi, Phượng Vũ Hoành còn chưa xuất giá đâu, tại sao không gọi nhị tiểu thư?
Có thể không vui thì không vui, nàng cũng không dám ở trước mặt thái giám này biểu thị cái gì. Lúc Thẩm thị bị đưa đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, nàng phải ngẫm lại cho tốt, sau này Phượng gia phải đi một bước nào.
Thấy Trương công công cự tuyệt, Phượng Cẩn Nguyên cũng không khăng khăng nữa, chỉ nhắc nhở Phượng Vũ Hoành: Không cần chậm trễ Trương công công.
Phượng Vũ Hoành gật đầu: Phụ thân yên tâm. Lại nói với lão thái thái: Chút nữa A Hoành còn muốn đi Kỳ Bảo trai nhìn thử, xin phép tổ mẫu.
Lão thái thái sao không đồng ý được, chẳng những đồng ý, còn phải rất tình nguyện. Vì thế nhanh chóng trên mặt tươi cười, hòa ái nói: Đi thôi, đi thôi, nhớ tới kiểm kê cho tốt những gì bên trong.
Dạ. Phượng Vũ Hoành nói Những hành hóa bị đổi A Hoành đều kiểm kê tất cả, mặt khác những năm này cái nào hàng giả bị bán ra cũng sẽ tận lực thống kê, đến lúc đó hi vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ A Hoành cùng mẫu thân đòi lời giải thích.
Lão thái thái xấu hổ gật đầu, Được.
Phượng Vũ Hoành khom người một cái, gọi Diêu thị cùng Tử Duệ, mang nha hoàn cùng Trương công công một đường về Đồng Sinh Hiên.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người kia dần dần đi xa, muôn vàn cảm xúc. Từng có lúc, bọn họ mới là phu nhân chính thất và đích tử đích nữ của hắn a!
Lão thái thái thở dài, bất đắc dĩ nói: Phượng gia đây là muốn hủy ở trong tay Thẩm thị a!
Beta:haivan98
Phượng Vũ Hoành hừ lạnh một tiếng, mở miệng lạnh lùng nói: Ý của ngươi là, những người khác đều do các ngươi lừa bịp?
Chưởng quỹ kia toàn thân run rẩy, cũng không dám nói nhiều một câu nữa.
Phượng Cẩn Nguyên xem như hiểu rõ, tổng kết đến cuối cùng ngắn gọn một câu: Con heo mập kia của hậu viện hắn lại gây thêm phiền phức cho Phượng gia. Hơn nữa còn là một phiền toái lớn!
Ác phụ! Lão thái thái tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, vừa không ngừng dùng quyền trượng gõ lên mặt đất vừa một bên phân phó hạ nhân: Mang mụ ác phụ ấy ra cho ta! Mang ra đây!
Phượng Cẩn Nguyên không cản, tư thế của Cửu hoàng tử này rõ ràng cho thấy đến tính sổ, hôm nay là Phượng phủ đuối lý, người ta muốn như thế nào hắn cũng phải nhịn, huống chi ...
Điện hạ vừa rồi nói, «bức tranh núi xanh» kia là muốn tặng cho Vân Phi nương nương? Hắn vô cùng sợ hãi, chỉ nói nếu quả thật đưa vào cung chuyện đó chắc chắn gây nên động tĩnh quá lớn.
Giờ phút này Phượng Cẩn Nguyên hy vọng dường nào nhìn Cửu hoàng tử có thể lắc đầu nói còn chưa đưa vào, nhưng vấn đề chính là vẫn cứ không thể theo ước nguyện của hắn, Huyền Thiên Minh không chỉ không lắc đầu, còn khẳng định chắc chắn nói cho hắn: Cùng ngày liền đưa vào, là mẫu phi phát hiện «bức tranh núi xanh» là hàng giả, còn chất vấn bổn vương vì sao đưa bức hàng giả cho nàng. Phượng đại nhân, ngươi nói bổn vương nên trả lời mẫu phi như thế nào đây?
Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói cái gì, Vân Phi nhiều năm như vậy tuy nói vẫn ít giao du với bên ngoài, rất nhiều cung yến cũng không thấy nàng tham gia. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hoàng thượng không thèm để ý nàng, cũng không có nghĩa là nàng trong cung sẽ không có địa vị.
Phượng Cẩn Nguyên vén lên trường bào quỳ xuống đất —— Vậy do Ngự Vương điện hạ xử lý.
Mọi người khác cũng cùng một lúc toàn thể đều quỳ xuống.
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, mình không thể quá độc lập độc hành, cũng quỳ theo.
Đang muốn quỳ gối, tay lại bị người nọ cầm thật chặt, Ngươi không cần quỳ.
Phượng Vũ Hoành rất hài lòng thái độ của Huyền Thiên Minh, tán thưởng gật đầu với hắn.
Phượng Phấn Đại lòng đố kị cháy hừng hực trong lồng ngực, vì sao không phải nàng? Vì sao được Cửu hoàng tử cầm không phải tay của nàng?
Chớp mắt thời gian, Thẩm thị bị người mời đi ra.
Vẫn bị giam tại Kim Ngọc viện Thẩm thị hôm nay phát cáu một trận, cũng là bởi vì có một đống người bất chợt xông tới bảo là muốn lục soát gian phòng của nàng và Trầm Ngư, nói các nàng mưu hại Đại thiếu gia. Nàng đánh hai người nha đầu, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản hạ nhân lục được cái hình nhân kia ở dưới gối của Trầm Ngư.
Một bụng tức giận không nơi trút, định đập cái gì đó, lại cảm thấy đập bể cái nào đều không nỡ, đang khó chịu đến mức bực bội, có người đến mời nàng đi đến tiền viện.
Thẩm thị cảm thấy lần này cuối cùng cũng có chỗ trút giận, Phượng gia dám nhốt nàng lại, nàng chắc chắn vẫn cứ huyên náo náo loạn nhà này! Nàng muốn nhìn một chút, Phượng Cẩn Nguyên không nhờ tài lực của Trầm gia chống đỡ, có thể nhảy nhót mấy ngày!
Chuẩn bị đủ khí thế chuẩn bị phát tác Thẩm thị đi tới tiền viện, liền thấy mọi người đều quỳ trên mặt đất, bao gồm Phượng Cẩn Nguyên.
Ở trước mặt mọi người, có một kiệu niện đỉnh chế bằng ngọc đặt tại giữa viện, người ngồi phía trên kia nàng chưa từng thấy nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được —— Cửu hoàng tử.
Thẩm thị có chút đứng không yên, được nha đầu bên cạnh vịn đỡ, xoay chuyển ánh mắt, vừa thấy chưỡng quỹ kia của Kỳ Bảo trai cũng nằm trên mặt đất.
Nàng ý thức được sự việc e rằng không tốt, nhưng trước mắt cục diện này nàng chính là muốn tránh cũng tránh không khỏi, đành phải cũng quỳ xuống theo, há miệng run rẩy cũng không biết vấn an, trong lòng nhưng không tự chủ đang tính toán một chiếc ngọc niện lớn như thế phải cần bao nhiêu tiền?
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đi tới trước mặt Thẩm thị, kéo cổ áo của nàng, vốn muốn một phen nhấc người lên ném ra. Thế nhưng Thẩm thị quá nặng, hắn nhấc mấy lần cũng không di chuyển, đành phải đổi thành kéo.
Thẩm thị kia không chịu nổi cái này, một bên lớn tiếng gào thét, một bên vừa liều mạng dùng tay kéo cổ áo của mình đề phòng bị ghìm chết.
Rốt cục, Phượng Cẩn Nguyên đem Thẩm thị kéo dài tới trước mặt Huyền Thiên Minh, lại quỳ trên đất, vẫn là câu nói đó: Mặc cho điện hạ xử lý.
Xử lý cái gì? Thẩm thị hồ đồ, Ta sao? Sao phải xử lý ta?
Câm miệng! Phượng Cẩn Nguyên quát mắng Thẩm thị: Ngươi đổi đồ gì đó ở Kỳ Bảo trai, quả nhiên còn để bán cho người khác, bây giờ có một bức «bức tranh núi xanh» bị đưa vào nơi ở của Vân Phi nương nương trong cung, ngươi nói ngươi có nên hay không bị xử lý?
Chuyện này ... Thẩm thị trợn tròn mắt. Đồ của Kỳ Bảo trai sao lại được đưa vào trong cung? Nàng vốn tưởng rằng quý nhân trong cung đều coi thường hàng hóa của cửa hàng nhỏ bán bên ngoài phố phường a!
Người đâu! Huyền Thiên Minh không có tâm tư cùng Thẩm thị này phí lời thêm câu nào, chỉ ra hiệu nói với hạ nhân: Mang đi. Theo bổn vương tiến cung.
Điện hạ! Một lời này của điện hạ, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái cùng mở miệng kêu lên, chợt nghe lão thái thái nói: Thỉnh điện hạ khai ân, tha cho nàng lần này, tổn thất của điện hạ Phượng gia ta nguyện bồi thường gấp đôi.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói Ác phụ bực này sợ sẽ phải dơ mắt Vân Phi nương nương, mong rằng điện hạ có thể xử lý ở ngoài cung.
Không thể để cho Thẩm thị tiến cung, Phượng Cẩn Nguyên biết Thẩm thị một khi vào cung, vị trí chủ mẫu gia chủ này nàng cũng không giữ được nữa. Nàng có hay không bảo vệ được không quan trọng lắm, mấu chốt là Trầm Ngư, không phải thân phận dòng chính nữ có thể phải như thế nào đáp lại câu nói kia Phượng mệnh ? Cho nên, hắn tình nguyện Huyền Thiên Minh đem Thẩm thị giết ở ngoài cung, cũng không muốn Thẩm thị bị mang vào trong cung, thế này Phượng Trầm Ngư vẫn trên danh nghĩa là dòng chính nữ mẫu thân chết rồi.
Thẩm thị nghe lão thái thái nói đến bồi thường, lập tức tinh thần tỉnh táo, vội vàng nói: Đúng đúng đúng! Chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường tất cả! Điện hạ muốn bao nhiêu bạc thì đưa bấy nhiêu bạc, điện hạ ngươi ra giá đi!
Ba!
Huyền Thiên Minh không hề có một chút dấu hiệu, không hề do dự quất một roi trên người Thẩm thị. Roi này quất trúng má phải Thẩm thị, lập tức trầy da bong thịt huyết hoa bắn toé đầy mặt.
A! Thẩm thị bụm mặt kêu to! Đau đến lăn lộn đầy đất.
Trầm Ngư chạy lên ôm chặt Thẩm thị, không cam lòng ngẩng gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng lên, khổ sở cầu xin nói: Cầu điện hạ khoan dung mẫu thân ta a!
Huyền Thiên Minh không hề liếc mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, chỉ nghiêng đầu đi nói chuyện cùng Phượng Vũ Hoành: Nàng muốn ăn cơm ngon, muốn ăn cái gì sai khiến nha hoàn đến vương phủ lấy, mỗi ngày ta để sẵn cho nàng những món ngon trong phòng bếp.
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ: Ta ăn ngon lắm.
Quá gầy rồi. Hắn hút hấp cái mũi, nhìn Thẩm thị chớp mắt, Chẳng qua cũng khó trách, rõ ràng ăn ngon cũng làm cho nàng ăn sao? Không chờ Phượng Vũ Hoành trả lời, hắn lại hỏi một câu: Hôm nay nàng còn muốn ra ngoài sao?
Phượng Vũ Hoành gật đầu, Kỳ Bảo trai đã xảy ra chuyện, bây giờ nó trở lại trong tay ta, cuối cùng ta phải qua xem thử.
Được. Huyền Thiên Minh cũng không cản, Vậy nàng tự cẩn thận chút. Lại đưa tay xoa xoa đầu nàng, khen: Sợi tóc nàng mượt lắm, nên chăm sóc cho tốt.
Lời nói này khiến huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu nhảy thình thịch.
Được rồi. Huyền Thiên Minh rốt cục ra hiệu hạ nhân một lần nữa nhấc kiệu của hắn lên, Đem Phượng gia Đại phu nhân mang tới, đi vào cung. Thấy Phượng Cẩn Nguyên còn định cầu tình, hắn biến sắc, Phượng đại nhân, bổn vương thoạt nhìn như là người dễ nói chuyện lắm?
Phượng Cẩn Nguyên không dám lên tiếng.
Ồ đúng rồi. Huyền Thiên Minh lại nghĩ tới chuyện gì đó, Hôm qua ở trên đường gặp phải Hoành Hoành, nghe nói nàng đang tra vài cái sổ sách mặt tiền cửa hiệu, bổn vương không muốn vương phi tương lai quá vất vả, nên ngày hôm nay mang theo quản gia trong tướng phủ, để quản gia giúp đỡ Hoành Hoành cùng điều tra.
Phượng Cẩn Nguyên sụp đổ trong vô hạn!
Quản gia của Ngự vương phủ! Người nào không biết quản gia bên trong Ngự vương phủ thực tế chính là một Đại thái giám a! Nhưng lại chẳng phải thái giám thông thường a! Là người từ nhỏ hầu hạ đương kim thánh thượng cùng nhau lớn lên, đến khi Cửu hoàng tử đơn độc lập phủ mới được hoàng thượng ban cho đến trong phủ hầu hạ Cửu hoàng tử a!
Hắn tuy nói là một tể tướng, lúc trước cũng nhìn vài lần ánh mắt của Đại thái giám kia, bây giờ nhớ tới lòng còn sợ hãi.
Nhưng hắn nhưng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì người ta nói, là phái tới giúp vương phi tương lai làm việc, hắn không có tư cách cự tuyệt.
Huyền Thiên Minh cứ như vậy, dưới ánh mắt ngỡ ngàng mọi người Phượng phủ, mang theoThẩm thị đã bị trói lại còn bị bịt kín miệng khởi giá rời đi, lúc gần đi còn nhìn Phượng Trầm Ngư vứt câu tiếp theo: Thật xấu.
Người Phượng phủ càng ngỡ ngàng hơn.
Đến khi Huyền Thiên Minh đã đi được nửa ngày, một đám người cũng không nghĩ phải đứng lên, như cũ quỳ tại chỗ.
Vị Đại thái giám kia lưu lại đã sớm chuẩn bị đưa hộp cơm trong tay cho Phượng Vũ Hoành, lúc này xem xét trước mắt quỳ một đám này, mặt không biến sắc không thở gấp, vô cùng tự nhiên nói một câu: Đều hãy bình thân!
Giọng nói và làn điệu đặc hữu của thái giám vừa xuất ra, mỗi người đều ngoan ngoãn nghe lời một cách tự nhiên.
Phượng Tử Duệ tuổi nhỏ nhất lặng lẽ giật nhẹ góc áo Diêu thị, nhỏ giọng hỏi: Vị điện hạ kia là thích tỷ tỷ đúng không? Người đối với tỷ tỷ không giống người khác a?
Diêu thị gật đầu, Ừ.
Tử Duệ bắt đầu vui vẻ: Thật tốt quá, vị điện hạ kia lợi hại như vậy, sau này sẽ không có người dám bắt nạt tỷ tỷ.
Diêu thị cảm thán, sao có thể, chỉ sợ càng như vậy, lại càng có người coi A Hoành nàng là cái gai trong mắt mà thôi.
Bất quá nói đi thì nói lại, có thể tận mắt thấy được thái độ của Cửu hoàng tử kia đối với A Hoành, nàng cũng an tâm, chỉ chờ mong vị vương gia này có thể bảo vệ được A Hoành một đời bình an.
Phượng Cẩn Nguyên đi đến trước mặt Đại thái giám kia, chắp tay nói: Trương công công, nhiều năm không gặp, thân mình vẫn tốt chứ?
Đại thái giám kia đúng mực, đối đáp thong dong: Làm phiền Phượng đại nhân quan tâm, chúng ta hết thảy đều tốt.
Công công xin mời vào, lần đầu đến Phượng phủ, đêm nay bổn tướng thiết yến, đón gió vì công công.
Chà! Trương công công khoát tay chặn lại, Vậy thì không cần, chúng ta là phụng mệnh lệnh vương gia đến giúp vương phi tương lai điều tra sổ sách, vẫn là đến hầu hạ vương phi bên kia thôi.
Lão thái thái nghe thế chợt không vui, mở miệng một tiếng vương phi, Phượng Vũ Hoành còn chưa xuất giá đâu, tại sao không gọi nhị tiểu thư?
Có thể không vui thì không vui, nàng cũng không dám ở trước mặt thái giám này biểu thị cái gì. Lúc Thẩm thị bị đưa đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, nàng phải ngẫm lại cho tốt, sau này Phượng gia phải đi một bước nào.
Thấy Trương công công cự tuyệt, Phượng Cẩn Nguyên cũng không khăng khăng nữa, chỉ nhắc nhở Phượng Vũ Hoành: Không cần chậm trễ Trương công công.
Phượng Vũ Hoành gật đầu: Phụ thân yên tâm. Lại nói với lão thái thái: Chút nữa A Hoành còn muốn đi Kỳ Bảo trai nhìn thử, xin phép tổ mẫu.
Lão thái thái sao không đồng ý được, chẳng những đồng ý, còn phải rất tình nguyện. Vì thế nhanh chóng trên mặt tươi cười, hòa ái nói: Đi thôi, đi thôi, nhớ tới kiểm kê cho tốt những gì bên trong.
Dạ. Phượng Vũ Hoành nói Những hành hóa bị đổi A Hoành đều kiểm kê tất cả, mặt khác những năm này cái nào hàng giả bị bán ra cũng sẽ tận lực thống kê, đến lúc đó hi vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ A Hoành cùng mẫu thân đòi lời giải thích.
Lão thái thái xấu hổ gật đầu, Được.
Phượng Vũ Hoành khom người một cái, gọi Diêu thị cùng Tử Duệ, mang nha hoàn cùng Trương công công một đường về Đồng Sinh Hiên.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người kia dần dần đi xa, muôn vàn cảm xúc. Từng có lúc, bọn họ mới là phu nhân chính thất và đích tử đích nữ của hắn a!
Lão thái thái thở dài, bất đắc dĩ nói: Phượng gia đây là muốn hủy ở trong tay Thẩm thị a!
/250
|