Tiểu Đào giật giật mí mắt, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái hậu, trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng có chút đồng cảm với Quân Mặc U. Ban đầu nàng cũng hâm mộ hắn và Nam Cung Đệ là một đôi bích nhân, không chỉ riêng có xuất thân tốt, có người yêu thương che chở và còn có thể tu thành chính quả. Nhưng không ngờ đằng sau quang vinh chói lọi này có giấu không ít tính toán!
Nàng bị vứt bỏ từ nhỏ, được đưa vào một tiểu am. Mặc dù cuộc sống kham khổ và còn rời xa những chuyện tranh chấp vụn vặt, thì cũng được xem là nhàn hạ. Chỉ là trong lòng nàng không thể từ bỏ mối thù của mẫu thân mà thôi, uổng phí sự dạy bảo vất vả của sư phụ, nàng lâm vào hồng trần, trái tim đặt nhằm chỗ, đến nay vẫn tranh đấu mà không được yên bình. Nàng có chút tự giễu, mặc dù Mộ Tranh là thuộc hạ của Nam Cung Đệ, nhưng hắn có thân phận địa vị cao, ngoài việc nàng khoác thân phận dòng chính nữ của phủ Tướng quân ra, thì nàng có gì để sánh với hắn? Không trách được chuyện hắn không thích, rốt cuộc là nàng với cao mà thôi.
Nàng không giấu được vẻ mặt buồn bã, khiến cho An Linh đang lơ đãng ở bên cạnh đột nhiên nhìn thấy, bà khép hờ mắt, mệt mỏi nằm nghiêng ở trên giường đệm. Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn kê gối sau thắt lưng của An Linh. An Linh vung tay một cái, nghiêm mặt nói: Tiểu Đào, ai gia hà khắc với ngươi à?
Sắc mặt Tiểu Đào thay đổi, nàng lập tức quỳ xuống, trong lòng biết cuộc nói chuyện kia đã bị nàng nghe được, Thái hậu lại không tin tưởng nàng lắm, cho nên xem chừng bà ta muốn cảnh cáo nàng.
Thái hậu khoan dung độ lượng với nô tỳ, không hề giống các chủ tử khác đánh chửi nô tỳ, nô tỳ ghi nhớ ân điển của Thái hậu, cho dù là núi đao biển lửa cũng đều tùy ý Thái hậu sai bảo. Tiểu Đào cố nén sự lo lắng xuống đáy lòng, mặt trắng bệch, chống hai tay xuống đất dập đầu.
Ai gia muốn nha đầu ngươi tới núi đao biển lửa làm gì? Con ngươi hẹp dài của An Linh toát ra vẻ tàn khốc, bà bình thản lướt mắt nhìn cung điện một vòng, thấy tất cả đều là người lạ mặt, ánh mắt tối lại, than thở: Ngươi nhớ những lời nói ngày hôm nay, chớ làm ai gia thất vọng.
Tiểu Đào lập tức tươi cười cảm tạ ân điển, nàng đứng dậy, đứng nghiêm túc ở bên cạnh hầu hạ. Nhưng nàng không muốn đối mặt với ánh mắt quan sát của Triệu Linh Nhi, đành sợ sệt cúi thấp đầu.
Tiểu Đào, ngươi tới Ngự thiện phòng bưng một chén tổ yến đến cho Tiểu hoàng tử đi. Thái hậu lấy một bọc giấy từ trong tay áo ra rồi ném lên trên bàn, nói dịu dàng: Ai gia biết ngươi là một nha đầu biết điều, ai gia chờ tin của ngươi.
Tiểu Đào đáp vâng, nàng thận trọng giấu bọc giấy ở trong tay áo rồi rời đi.
Triệu Linh Nhi nhìn Tiểu Đào đã đi xa, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng không thể nói ra được là ở đâu. Nàng cau mày mà hỏi: Thái hậu, chuyện này giao cho nàng ta có ổn không?
Con yên tâm, trước đây nàng ta là người trong Cung Hoán Tuyết, không được Thương Hoán yêu thích nên bị đưa đến Hoán y cục, được Tiểu Chiêu tiếp tế mấy lần, giờ chạy tới báo ân! An Linh không cho là vậy, trung thành hay không thì ngày mai sẽ biết.
Triệu Linh Nhi sáng tỏ, báo ân là giả, Hoán y cục là nơi thấp hèn nhất, có tâm phúc bên cạnh Thái hậu làm chỗ dựa, từ từ bò lên muốn thoát khỏi đó mới là thật.
Nàng nghĩ tới dung mạo đẹp đẽ của Tiểu Đào, đôi mắt xinh đẹp linh động nhìn ai cũng hàm chứa cảnh xuân, như muốn câu hồn người. Đáy mắt nàng thoáng hiện lên ác ý, khinh thường nhổ miệng, tốt nhất là đừng có suy nghĩ không an phận với Hoàng thượng.
An Linh thu hết vẻ mặt của Triệu Linh Nhi vào mắt, bà mỉm cười nhưng cũng không vạch trần nàng ta, bà sẽ vui vẻ nhìn bọn họ tranh đấu!
Đêm hôm ấy, có tin truyền ra từ Cung Trường Khanh, Tiểu hoàng tử ăn phải đồ không sạch sẽ, lúc tắm rửa thích dùng nước lạnh nên bị cảm, sốt cao.
Người trong mấy cung nghe được tin, tất cả đều âm thầm cười hả hê, trong đó phải kể tới Thái hậu ở Cung Ngưng Hòa và Triệu Linh Nhi ở nhờ trong điện bên cạnh, ai cũng cảm thấy phấn khích.
Còn Thương Hoán ở trong Cung Hoán Tuyết, sai người thắp đèn, khoác áo ngồi ở trên ghế tròn, nhìn ánh nến đến mất hồn, bàn tay đặt ở trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Chuyện đó là do bà già kia ra tay sao?
Giết đứa bé của nàng, hôm nay cũng không đợi được nữa nên muốn diệt đứa bé xuất hiện ngoài dự đoán kia sao?
Ha ha —— Đáy mắt Thương Hoán lộ vẻ dữ tợn, nàng cười như điên, với mức độ quan tâm của Quân Mặc U đối với đứa bé kia thì Thái hậu đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi!
Công chúa. . . Cung nữ gác đêm nghe thấy tiếng cười ghê rợn, sợ tới mức lập tức đẩy cửa đi vào thì trông thấy Thương Hoán đang đau lòng, vẻ mặt oán hận. Nàng biết chủ tử đang nhớ tới đứa bé không có duyên kia. Công chúa, Thái hậu không để cho Hoàng thượng có con, muốn Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn rồi để cho Tiểu vương gia kế vị. Thái hậu thận trọng, nhìn như bị thua thiệt, chúng ta cũng không được tốt đẹp, chi bằng. . . Nói xong,
Nàng bị vứt bỏ từ nhỏ, được đưa vào một tiểu am. Mặc dù cuộc sống kham khổ và còn rời xa những chuyện tranh chấp vụn vặt, thì cũng được xem là nhàn hạ. Chỉ là trong lòng nàng không thể từ bỏ mối thù của mẫu thân mà thôi, uổng phí sự dạy bảo vất vả của sư phụ, nàng lâm vào hồng trần, trái tim đặt nhằm chỗ, đến nay vẫn tranh đấu mà không được yên bình. Nàng có chút tự giễu, mặc dù Mộ Tranh là thuộc hạ của Nam Cung Đệ, nhưng hắn có thân phận địa vị cao, ngoài việc nàng khoác thân phận dòng chính nữ của phủ Tướng quân ra, thì nàng có gì để sánh với hắn? Không trách được chuyện hắn không thích, rốt cuộc là nàng với cao mà thôi.
Nàng không giấu được vẻ mặt buồn bã, khiến cho An Linh đang lơ đãng ở bên cạnh đột nhiên nhìn thấy, bà khép hờ mắt, mệt mỏi nằm nghiêng ở trên giường đệm. Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn kê gối sau thắt lưng của An Linh. An Linh vung tay một cái, nghiêm mặt nói: Tiểu Đào, ai gia hà khắc với ngươi à?
Sắc mặt Tiểu Đào thay đổi, nàng lập tức quỳ xuống, trong lòng biết cuộc nói chuyện kia đã bị nàng nghe được, Thái hậu lại không tin tưởng nàng lắm, cho nên xem chừng bà ta muốn cảnh cáo nàng.
Thái hậu khoan dung độ lượng với nô tỳ, không hề giống các chủ tử khác đánh chửi nô tỳ, nô tỳ ghi nhớ ân điển của Thái hậu, cho dù là núi đao biển lửa cũng đều tùy ý Thái hậu sai bảo. Tiểu Đào cố nén sự lo lắng xuống đáy lòng, mặt trắng bệch, chống hai tay xuống đất dập đầu.
Ai gia muốn nha đầu ngươi tới núi đao biển lửa làm gì? Con ngươi hẹp dài của An Linh toát ra vẻ tàn khốc, bà bình thản lướt mắt nhìn cung điện một vòng, thấy tất cả đều là người lạ mặt, ánh mắt tối lại, than thở: Ngươi nhớ những lời nói ngày hôm nay, chớ làm ai gia thất vọng.
Tiểu Đào lập tức tươi cười cảm tạ ân điển, nàng đứng dậy, đứng nghiêm túc ở bên cạnh hầu hạ. Nhưng nàng không muốn đối mặt với ánh mắt quan sát của Triệu Linh Nhi, đành sợ sệt cúi thấp đầu.
Tiểu Đào, ngươi tới Ngự thiện phòng bưng một chén tổ yến đến cho Tiểu hoàng tử đi. Thái hậu lấy một bọc giấy từ trong tay áo ra rồi ném lên trên bàn, nói dịu dàng: Ai gia biết ngươi là một nha đầu biết điều, ai gia chờ tin của ngươi.
Tiểu Đào đáp vâng, nàng thận trọng giấu bọc giấy ở trong tay áo rồi rời đi.
Triệu Linh Nhi nhìn Tiểu Đào đã đi xa, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng không thể nói ra được là ở đâu. Nàng cau mày mà hỏi: Thái hậu, chuyện này giao cho nàng ta có ổn không?
Con yên tâm, trước đây nàng ta là người trong Cung Hoán Tuyết, không được Thương Hoán yêu thích nên bị đưa đến Hoán y cục, được Tiểu Chiêu tiếp tế mấy lần, giờ chạy tới báo ân! An Linh không cho là vậy, trung thành hay không thì ngày mai sẽ biết.
Triệu Linh Nhi sáng tỏ, báo ân là giả, Hoán y cục là nơi thấp hèn nhất, có tâm phúc bên cạnh Thái hậu làm chỗ dựa, từ từ bò lên muốn thoát khỏi đó mới là thật.
Nàng nghĩ tới dung mạo đẹp đẽ của Tiểu Đào, đôi mắt xinh đẹp linh động nhìn ai cũng hàm chứa cảnh xuân, như muốn câu hồn người. Đáy mắt nàng thoáng hiện lên ác ý, khinh thường nhổ miệng, tốt nhất là đừng có suy nghĩ không an phận với Hoàng thượng.
An Linh thu hết vẻ mặt của Triệu Linh Nhi vào mắt, bà mỉm cười nhưng cũng không vạch trần nàng ta, bà sẽ vui vẻ nhìn bọn họ tranh đấu!
Đêm hôm ấy, có tin truyền ra từ Cung Trường Khanh, Tiểu hoàng tử ăn phải đồ không sạch sẽ, lúc tắm rửa thích dùng nước lạnh nên bị cảm, sốt cao.
Người trong mấy cung nghe được tin, tất cả đều âm thầm cười hả hê, trong đó phải kể tới Thái hậu ở Cung Ngưng Hòa và Triệu Linh Nhi ở nhờ trong điện bên cạnh, ai cũng cảm thấy phấn khích.
Còn Thương Hoán ở trong Cung Hoán Tuyết, sai người thắp đèn, khoác áo ngồi ở trên ghế tròn, nhìn ánh nến đến mất hồn, bàn tay đặt ở trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Chuyện đó là do bà già kia ra tay sao?
Giết đứa bé của nàng, hôm nay cũng không đợi được nữa nên muốn diệt đứa bé xuất hiện ngoài dự đoán kia sao?
Ha ha —— Đáy mắt Thương Hoán lộ vẻ dữ tợn, nàng cười như điên, với mức độ quan tâm của Quân Mặc U đối với đứa bé kia thì Thái hậu đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi!
Công chúa. . . Cung nữ gác đêm nghe thấy tiếng cười ghê rợn, sợ tới mức lập tức đẩy cửa đi vào thì trông thấy Thương Hoán đang đau lòng, vẻ mặt oán hận. Nàng biết chủ tử đang nhớ tới đứa bé không có duyên kia. Công chúa, Thái hậu không để cho Hoàng thượng có con, muốn Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn rồi để cho Tiểu vương gia kế vị. Thái hậu thận trọng, nhìn như bị thua thiệt, chúng ta cũng không được tốt đẹp, chi bằng. . . Nói xong,
/191
|