Bắc Thương.
Quân Mặc U lạnh lùng nhìn bức thư trong tay, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, tức giận nghiền nát lá thư rồi giơ tay lên cho gió thổi bay tan tác, khắp dưới đất hay trên phiến đá đều như được bao phủ bởi một lớp bột trắng.
“Phụ thân, mẫu thân đâu?” Nam Cung Hi chìa bàn tay nhỏ bé mập mạp lên kéo kéo ống tay áo của Quân Mặc U, thấy hắn ngồi xổm xuống, bàn tay bụ bẫm lại xoa lên gương mặt căng thẳng của hắn: “Phụ thân phải cười nhiều hơn, mẫu thân muốn Hi Nhi làm cho phụ thân cười nhiều, nếu không thì không sinh muội muội cho Hi Nhi.” Hai bàn tay Nam Cung Hi không biết chừng mực lại kéo khóe miệng Quân Mặc U, kéo cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng.
Quân Mặc U ngẩn người, nhìn gương mặt bé nhỏ giống y hệt hắn này lại khẽ thở dài, sao lại không giống Thiển Thiển chứ? Như vậy thì có phải hắn sẽ xoa dịu được phần nào nỗi khổ tương tư không!
Hắn xoa xoa cái cằm hoàn mỹ của mình rồi âm thầm gật đầu, có lẽ sinh ra một nha đầu nữa thì sẽ giống Thiển Thiển nhỉ?
“Mẫu thân con còn nói gì nữa?” Quân Mặc U ôm Nam Cung Hi định đi thẳng vào tẩm điện, nhưng lúc đó lại bị một giọng nói lanh lảnh khiến hắn dừng bước: “Hoàng thượng, thần nữ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”
Nam Cung Hi nhìn nữ nhân mặc y phục màu xanh lam với váy lụa mỏng, búi tóc kiểu thiếu nữ, cậu liền bĩu môi, lại là nữ nhân cứ nằng nặc đòi làm mẹ kế của cậu.
Quân Mặc U không thèm để ý, cứ thế bước tiếp, nhưng nữ nhân kia lại không cam lòng cố đuổi theo sau, nhìn thấy đứa bé mập mạp hồng hào trong lòng Quân Mặc U, gương mặt lại giống hắn y hệt, sự ghen tị tràn ngập trong đáy mắt nàng ta, nhưng sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào: “Thần nữ bái kiến Tiểu hoàng tử.” Dứt lời, hai tay nàng chồng lên nhau đặt ở thắt lưng, khom người hành lễ.
“Phụ thân, mẫu thân nói khi hành lễ thì phải quỳ lạy, nếu không thì sẽ là coi rẻ uy nghiêm của hoàng thất, người nói có đúng hay không?” Cặp mắt to của Nam Cung Hi trong vắt giống như hồ nước sạch, hơi có chút ủy khuất cứ thế nhìn thẳng vào Quân Mặc U, trong lòng cậu bé cực kỳ chán ghét nữ nhân này, cậu nhất định không bỏ qua cái lườm nguýt của ả ta. Ả ta vốn không hề yêu thích cậu, vậy mà lại cứ giả bộ cười tươi như hoa cúc nở rộ, nhìn mà phát bực.
Nụ cười trên mặt ả ta cứng đờ, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc U, càng thấy không ưa Nam Cung Hi, thậm chí còn chán ghét. Nhóc con vẫn chưa được Hoàng thượng thừa nhận mà lại còn tự mình cất nhắc, trở thành một thứ ngáng chân nàng. Nàng thân là nữ nhi của phủ Tướng quân, Thái hậu nương nương còn phải nịnh bợ nàng, huống chi chỉ là một đứa con hoang không có danh phận này?
“Không nghe thấy lời Hoàng tử nói sao?” Ánh mắt lạnh lùng băng giá của Quân Mặc U nhìn về phía Triệu Linh Nhi, nhưng ngay lập tức dịu dàng trở lại khi nhìn vẻ mặt của Nam Cung Hi đang nháy mắt ra hiệu với mình. Quân Mặc U liền mỉm cười, nhóc con này đang muốn giữ vững mặt trận cho mẫu thân nó đấy nhỉ!
Trái tim Triệu Linh Nhi đập mạnh, thực sự phải quỳ ư?
“Hoàng thượng...” Triệu Linh Nhi oan ức cắn môi, siết chặt khăn tay, xương ngón tay cũng bắt đầu chuyển sang trắng bệch, thực sự coi khăn gấm là cổ của Nam Cung Hi mà ra sức vặn.
“Trẫm thật không biết nữ nhi của phủ Tướng quân lại có lễ giáo như vậy.”
Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, ánh mắt hung ác lườm Nam Cung Hi, nhớ đến ngày trước bản thân mình đã bị mất mặt với Hoàng thượng rồi, rất khó khăn để xoay chuyển lại, không ngờ lần này lại bị tên quỷ nhỏ này phá hỏng. Chờ sau này nàng làm Hoàng hậu rồi sẽ chỉnh chết nó mới thôi!
“Thần nữ biết sai rồi, thần nữ xin thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng tử.” Triệu Linh Nhi quỳ ngay ngắn trên mặt đất, dập đầu rồi lập tức đứng dậy, nghĩ thầm rằng dù sao như vậy cũng đã tốt lắm rồi nhỉ?
Quân Mặc U hơi nhếch khóe miệng rồi xoay người rời khỏi, nhưng Nam Cung Hi lại ôm chặt lấy cánh tay hắn lắc lắc: “Phụ thân, mẫu thân đã nói phụ thân cực kỳ uy phong, nếu không nói gì thì người đang quỳ không dám đứng dậy, người đang đứng cũng không dám quỳ xuống. Sao đại thẩm này lại tự tiện đứng dậy chứ?”
Triệu Linh Nhi rất muốn giả vờ ngất xỉu, thầm đoán có phải Nam Cung Hi lại đang đùa cợt nàng hay không?
Nàng lại càng hận người mà Nam Cung Hi gọi là ‘mẫu thân’ kia, cười bế tắc: “Tiểu hoàng tử, thần nữ không cần phải hành lễ quỳ lạy.”
“Hả?” Nam Cung Hi kéo dài giọng, ôm lấy dung nhan như ngọc của Quân Mặc U nói: “Phụ thân, đại thẩm nói người không đáng để nhận lễ quỳ lạy của nàng ta.”
‘Rẹt’ Triệu Linh Nhi căm phẫn vặn chặt cái khăn, vặn mạnh đến mức nghiến đứt móng tay, xé rách da thịt, từng giọt máu chảy ra từ bên trong móng, đau đớn vặn vẹo cả mặt.
“Phụ thân, nàng lườm con.” Con ngươi Nam Cung Hi co rụt lại, ôm chặt lấy cổ Quân Mặc U, chui vào trong lòng hắn, run lẩy bẩy không dám nhìn Triệu Linh Nhi nữa.
Cơn giận của Quân Mặc U tăng vọt, mặc dù biết thừa là Nam Cung Hi giả vờ nhưng dáng vẻ này của cậu khiến hắn không thể không đau lòng, yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi lạnh lùng nói: “Triệu Linh Nhi, lần trước giáo huấn ngươi quá nhẹ rồi, sau này ngươi thật sự muốn định cư luôn ở trong quan tài sao?”
Trong lòng Triệu Linh Nhi vừa kinh vừa sợ, nhớ đến hôm đó lúc tỉnh lại biết mình đang nằm trong quan tài, nàng sợ đến mức vỡ gan vỡ mật, ra sức gào thét, may mắn được một bà lão ngồi trông linh cữu nghe thấy, cho người mở hòm ra thì mới tránh khỏi họa chôn sống. Đêm nào nàng cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, cả ngày cũng không bước ra khỏi khuê phòng. Tận mấy ngày sau tinh thần mới tốt hơn được một chút lại thấy Thái hậu nương nương sai người đến triệu nàng vào cung, hỏi thuốc phá thai không có tác dụng, không những không bỏ được đứa bé trong bụng mà ngược lại thân thể bà ta lại càng ngày càng tốt lên. Nhưng sợ uống thuốc quá nhiều có hại cho thân thể nên không dám uống tiếp, mãi đến khi cái bụng nổi lên mới lo lắng sợ hãi.
Suýt chút nữa thì Thái hậu đè đầu nàng ra hỏi tội, may mà bà ta chỉ có thể ỷ lại một mình nàng, trong cung không có người nào tin cậy để bà ta nhờ vả. Không ngờ nàng chỉ vừa
Quân Mặc U lạnh lùng nhìn bức thư trong tay, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, tức giận nghiền nát lá thư rồi giơ tay lên cho gió thổi bay tan tác, khắp dưới đất hay trên phiến đá đều như được bao phủ bởi một lớp bột trắng.
“Phụ thân, mẫu thân đâu?” Nam Cung Hi chìa bàn tay nhỏ bé mập mạp lên kéo kéo ống tay áo của Quân Mặc U, thấy hắn ngồi xổm xuống, bàn tay bụ bẫm lại xoa lên gương mặt căng thẳng của hắn: “Phụ thân phải cười nhiều hơn, mẫu thân muốn Hi Nhi làm cho phụ thân cười nhiều, nếu không thì không sinh muội muội cho Hi Nhi.” Hai bàn tay Nam Cung Hi không biết chừng mực lại kéo khóe miệng Quân Mặc U, kéo cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng.
Quân Mặc U ngẩn người, nhìn gương mặt bé nhỏ giống y hệt hắn này lại khẽ thở dài, sao lại không giống Thiển Thiển chứ? Như vậy thì có phải hắn sẽ xoa dịu được phần nào nỗi khổ tương tư không!
Hắn xoa xoa cái cằm hoàn mỹ của mình rồi âm thầm gật đầu, có lẽ sinh ra một nha đầu nữa thì sẽ giống Thiển Thiển nhỉ?
“Mẫu thân con còn nói gì nữa?” Quân Mặc U ôm Nam Cung Hi định đi thẳng vào tẩm điện, nhưng lúc đó lại bị một giọng nói lanh lảnh khiến hắn dừng bước: “Hoàng thượng, thần nữ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”
Nam Cung Hi nhìn nữ nhân mặc y phục màu xanh lam với váy lụa mỏng, búi tóc kiểu thiếu nữ, cậu liền bĩu môi, lại là nữ nhân cứ nằng nặc đòi làm mẹ kế của cậu.
Quân Mặc U không thèm để ý, cứ thế bước tiếp, nhưng nữ nhân kia lại không cam lòng cố đuổi theo sau, nhìn thấy đứa bé mập mạp hồng hào trong lòng Quân Mặc U, gương mặt lại giống hắn y hệt, sự ghen tị tràn ngập trong đáy mắt nàng ta, nhưng sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào: “Thần nữ bái kiến Tiểu hoàng tử.” Dứt lời, hai tay nàng chồng lên nhau đặt ở thắt lưng, khom người hành lễ.
“Phụ thân, mẫu thân nói khi hành lễ thì phải quỳ lạy, nếu không thì sẽ là coi rẻ uy nghiêm của hoàng thất, người nói có đúng hay không?” Cặp mắt to của Nam Cung Hi trong vắt giống như hồ nước sạch, hơi có chút ủy khuất cứ thế nhìn thẳng vào Quân Mặc U, trong lòng cậu bé cực kỳ chán ghét nữ nhân này, cậu nhất định không bỏ qua cái lườm nguýt của ả ta. Ả ta vốn không hề yêu thích cậu, vậy mà lại cứ giả bộ cười tươi như hoa cúc nở rộ, nhìn mà phát bực.
Nụ cười trên mặt ả ta cứng đờ, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc U, càng thấy không ưa Nam Cung Hi, thậm chí còn chán ghét. Nhóc con vẫn chưa được Hoàng thượng thừa nhận mà lại còn tự mình cất nhắc, trở thành một thứ ngáng chân nàng. Nàng thân là nữ nhi của phủ Tướng quân, Thái hậu nương nương còn phải nịnh bợ nàng, huống chi chỉ là một đứa con hoang không có danh phận này?
“Không nghe thấy lời Hoàng tử nói sao?” Ánh mắt lạnh lùng băng giá của Quân Mặc U nhìn về phía Triệu Linh Nhi, nhưng ngay lập tức dịu dàng trở lại khi nhìn vẻ mặt của Nam Cung Hi đang nháy mắt ra hiệu với mình. Quân Mặc U liền mỉm cười, nhóc con này đang muốn giữ vững mặt trận cho mẫu thân nó đấy nhỉ!
Trái tim Triệu Linh Nhi đập mạnh, thực sự phải quỳ ư?
“Hoàng thượng...” Triệu Linh Nhi oan ức cắn môi, siết chặt khăn tay, xương ngón tay cũng bắt đầu chuyển sang trắng bệch, thực sự coi khăn gấm là cổ của Nam Cung Hi mà ra sức vặn.
“Trẫm thật không biết nữ nhi của phủ Tướng quân lại có lễ giáo như vậy.”
Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, ánh mắt hung ác lườm Nam Cung Hi, nhớ đến ngày trước bản thân mình đã bị mất mặt với Hoàng thượng rồi, rất khó khăn để xoay chuyển lại, không ngờ lần này lại bị tên quỷ nhỏ này phá hỏng. Chờ sau này nàng làm Hoàng hậu rồi sẽ chỉnh chết nó mới thôi!
“Thần nữ biết sai rồi, thần nữ xin thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng tử.” Triệu Linh Nhi quỳ ngay ngắn trên mặt đất, dập đầu rồi lập tức đứng dậy, nghĩ thầm rằng dù sao như vậy cũng đã tốt lắm rồi nhỉ?
Quân Mặc U hơi nhếch khóe miệng rồi xoay người rời khỏi, nhưng Nam Cung Hi lại ôm chặt lấy cánh tay hắn lắc lắc: “Phụ thân, mẫu thân đã nói phụ thân cực kỳ uy phong, nếu không nói gì thì người đang quỳ không dám đứng dậy, người đang đứng cũng không dám quỳ xuống. Sao đại thẩm này lại tự tiện đứng dậy chứ?”
Triệu Linh Nhi rất muốn giả vờ ngất xỉu, thầm đoán có phải Nam Cung Hi lại đang đùa cợt nàng hay không?
Nàng lại càng hận người mà Nam Cung Hi gọi là ‘mẫu thân’ kia, cười bế tắc: “Tiểu hoàng tử, thần nữ không cần phải hành lễ quỳ lạy.”
“Hả?” Nam Cung Hi kéo dài giọng, ôm lấy dung nhan như ngọc của Quân Mặc U nói: “Phụ thân, đại thẩm nói người không đáng để nhận lễ quỳ lạy của nàng ta.”
‘Rẹt’ Triệu Linh Nhi căm phẫn vặn chặt cái khăn, vặn mạnh đến mức nghiến đứt móng tay, xé rách da thịt, từng giọt máu chảy ra từ bên trong móng, đau đớn vặn vẹo cả mặt.
“Phụ thân, nàng lườm con.” Con ngươi Nam Cung Hi co rụt lại, ôm chặt lấy cổ Quân Mặc U, chui vào trong lòng hắn, run lẩy bẩy không dám nhìn Triệu Linh Nhi nữa.
Cơn giận của Quân Mặc U tăng vọt, mặc dù biết thừa là Nam Cung Hi giả vờ nhưng dáng vẻ này của cậu khiến hắn không thể không đau lòng, yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi lạnh lùng nói: “Triệu Linh Nhi, lần trước giáo huấn ngươi quá nhẹ rồi, sau này ngươi thật sự muốn định cư luôn ở trong quan tài sao?”
Trong lòng Triệu Linh Nhi vừa kinh vừa sợ, nhớ đến hôm đó lúc tỉnh lại biết mình đang nằm trong quan tài, nàng sợ đến mức vỡ gan vỡ mật, ra sức gào thét, may mắn được một bà lão ngồi trông linh cữu nghe thấy, cho người mở hòm ra thì mới tránh khỏi họa chôn sống. Đêm nào nàng cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, cả ngày cũng không bước ra khỏi khuê phòng. Tận mấy ngày sau tinh thần mới tốt hơn được một chút lại thấy Thái hậu nương nương sai người đến triệu nàng vào cung, hỏi thuốc phá thai không có tác dụng, không những không bỏ được đứa bé trong bụng mà ngược lại thân thể bà ta lại càng ngày càng tốt lên. Nhưng sợ uống thuốc quá nhiều có hại cho thân thể nên không dám uống tiếp, mãi đến khi cái bụng nổi lên mới lo lắng sợ hãi.
Suýt chút nữa thì Thái hậu đè đầu nàng ra hỏi tội, may mà bà ta chỉ có thể ỷ lại một mình nàng, trong cung không có người nào tin cậy để bà ta nhờ vả. Không ngờ nàng chỉ vừa
/191
|