Trại tạm giam , Duy Nhất thấy mẹ từ bên trong đi ra, thân hình gày gò , xanh xao , mái tóc rối như vậy bay lòa xòa trong gió. Duy Nhất nước mắt không ngừng trào ra .
“Mẹ ——” cô kêu lớn một tiếng dài , hướng mẹ mà vội vàng chạy qua.
Bỗng nhiên, xuất hiện một việc ngoài ý muốn , một chiếc xe chạy tốc độ cao chạy lướt qua. Duy Nhất sắp tới bên mẹ thì thấy chiếc xe đó hướng phía mẹ mà đi thẳng , Duy Nhất bị dọa đến sững sờ tại chỗ, chính mắt thấy mẹ bị bay lên trên cao, lại nặng nề rơi xuống thân xe, lăn vài vòng ,rồi mới ngã rơi xuống đất, máu thi nhau chay ra không ngừng …
“Mẹ ——” một tiếng đau đớn phát ra , Duy Nhất mặt mày tái mét, liền cái gì cũng không biết , lập tức ngất xỉu.
Duy Nhất không biết chính mình là như thế nào trở lại Lãnh gia . Cảnh sát điều tra , đây là một cuộc tai nạn giao thông ngoài ý muốn, cho nên người gây tai nạn không bị phạt nặng, Duy Nhất chặt chẽ nhớ kỹ khuôn mặt hung thủ kia…
Sau đó là lễ tang, toàn bộ quá trình Duy Nhất đều là chết lặng . May mà Tần Nhiên luôn luôn tại bên người cô , phụ giúp cô, nói cô nên như vậy, nên như vậy.
Duy Nhất không có người thân, cũng không có bằng hữu gì , cho nên lễ tang cực kỳ đơn giản.
Mỹ Mỹ cùng Doãn Tử Nhiên trước hết đến an ủi cô, Duy Nhất cũng chỉ là đờ đẫn nhìn bọn họ, đờ đẫn cúi đầu tạ lễ.
Doãn Tử Nhiên tựa hồ muốn nói cái gì đó , nhưng Tần Nhiên vẫn thủ hộ ở bên người Duy Nhất, hắn không thể mở miệng ra được , chính là nhẹ nhàng ôm Duy Nhất một chút , nói cho cô biết , Duy Nhất, phải kiên cường, phải dũng cảm.
Duy Nhất cũng không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, hướng Doãn Tử Nhiên cười, “Cám ơn, em biết.”
Cô cự nhiên còn cười…
Ở đây tất cả mọi người vì cô tươi cười mà lòng chua xót không thôi, cô nên khóc,côhẳn là nên khóc a! Nguyên lai có đôi khi tươi cười so với khóc càng làm cho lòng người đau hơn …
Nhưng là, cô không khóc.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ dạy cô phải kiên cường, phải dũng cảm, cho nên, cô vẫn không cho phép chính mình khóc. Bạn cùng lứa tuổi mắng cô là đứa không cha , cô không khóc; bạn học đem cô đánh cho đầu rơi máu chảy, cô không khóc; mẹ sinh bệnh, cô cõng mẹ đến bệnh viện khiến mặt mũi bầm dập, cô cũng không khóc…
Cô vẫn thực kiên cường, thực dũng cảm…
Mỉm cười là vũ khí cô bảo hộ chính mình tốt nhất…
Như vậy cô mỉm cười cứng nhắc liên tiếp ba ngày , cười đến khóe miệng lên men(cười rất lâu ), cười bộ cơ đau đớn, kỳ thật, cười, cũng là loại chuyện đến mệt …
Cô không có biết , ở góc sáng kia có người mãnh liệt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình…
Cuối cùng một ngày, cô một thân hắc y, đứng lặng ở trước mộ mẹ. Ảnh chụp mẹ cười đến dịu dàng như lúc ban đầu, đây là Duy Nhất tỉ mỉ chọn lựa ảnh chụp, ở trong lòng cô, mẹ vĩnh viễn tuổi trẻ xinh đẹp.
Cô vươn tay sờ , nhẹ nhàng vuốt ve mẹ tươi cười, , cô mỉm cười,” mẹ, con sẽ kiên cường dũng cảm sống sót! “
“Mẹ ——” cô kêu lớn một tiếng dài , hướng mẹ mà vội vàng chạy qua.
Bỗng nhiên, xuất hiện một việc ngoài ý muốn , một chiếc xe chạy tốc độ cao chạy lướt qua. Duy Nhất sắp tới bên mẹ thì thấy chiếc xe đó hướng phía mẹ mà đi thẳng , Duy Nhất bị dọa đến sững sờ tại chỗ, chính mắt thấy mẹ bị bay lên trên cao, lại nặng nề rơi xuống thân xe, lăn vài vòng ,rồi mới ngã rơi xuống đất, máu thi nhau chay ra không ngừng …
“Mẹ ——” một tiếng đau đớn phát ra , Duy Nhất mặt mày tái mét, liền cái gì cũng không biết , lập tức ngất xỉu.
Duy Nhất không biết chính mình là như thế nào trở lại Lãnh gia . Cảnh sát điều tra , đây là một cuộc tai nạn giao thông ngoài ý muốn, cho nên người gây tai nạn không bị phạt nặng, Duy Nhất chặt chẽ nhớ kỹ khuôn mặt hung thủ kia…
Sau đó là lễ tang, toàn bộ quá trình Duy Nhất đều là chết lặng . May mà Tần Nhiên luôn luôn tại bên người cô , phụ giúp cô, nói cô nên như vậy, nên như vậy.
Duy Nhất không có người thân, cũng không có bằng hữu gì , cho nên lễ tang cực kỳ đơn giản.
Mỹ Mỹ cùng Doãn Tử Nhiên trước hết đến an ủi cô, Duy Nhất cũng chỉ là đờ đẫn nhìn bọn họ, đờ đẫn cúi đầu tạ lễ.
Doãn Tử Nhiên tựa hồ muốn nói cái gì đó , nhưng Tần Nhiên vẫn thủ hộ ở bên người Duy Nhất, hắn không thể mở miệng ra được , chính là nhẹ nhàng ôm Duy Nhất một chút , nói cho cô biết , Duy Nhất, phải kiên cường, phải dũng cảm.
Duy Nhất cũng không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, hướng Doãn Tử Nhiên cười, “Cám ơn, em biết.”
Cô cự nhiên còn cười…
Ở đây tất cả mọi người vì cô tươi cười mà lòng chua xót không thôi, cô nên khóc,côhẳn là nên khóc a! Nguyên lai có đôi khi tươi cười so với khóc càng làm cho lòng người đau hơn …
Nhưng là, cô không khóc.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ dạy cô phải kiên cường, phải dũng cảm, cho nên, cô vẫn không cho phép chính mình khóc. Bạn cùng lứa tuổi mắng cô là đứa không cha , cô không khóc; bạn học đem cô đánh cho đầu rơi máu chảy, cô không khóc; mẹ sinh bệnh, cô cõng mẹ đến bệnh viện khiến mặt mũi bầm dập, cô cũng không khóc…
Cô vẫn thực kiên cường, thực dũng cảm…
Mỉm cười là vũ khí cô bảo hộ chính mình tốt nhất…
Như vậy cô mỉm cười cứng nhắc liên tiếp ba ngày , cười đến khóe miệng lên men(cười rất lâu ), cười bộ cơ đau đớn, kỳ thật, cười, cũng là loại chuyện đến mệt …
Cô không có biết , ở góc sáng kia có người mãnh liệt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình…
Cuối cùng một ngày, cô một thân hắc y, đứng lặng ở trước mộ mẹ. Ảnh chụp mẹ cười đến dịu dàng như lúc ban đầu, đây là Duy Nhất tỉ mỉ chọn lựa ảnh chụp, ở trong lòng cô, mẹ vĩnh viễn tuổi trẻ xinh đẹp.
Cô vươn tay sờ , nhẹ nhàng vuốt ve mẹ tươi cười, , cô mỉm cười,” mẹ, con sẽ kiên cường dũng cảm sống sót! “
/369
|