Ta quay lại rồi đây, ahihi, các tềnh êu có ai chờ mong ta không?
Edit: Phong Nguyệt Vô Biên
Chương 3: Đành thầm mến vậy.
Ngoại trừ việc nói chuyện với Hạ Hàm khiến cho tôi phấn khởi, đi chơi ở ngoại ô cũng thực sự khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ. Biển xanh thẳm, bờ cát mịn màng. Chúng tôi lao ra khỏi chiếc xe khách chật chội, chưa bôi kem chống nắng đã chơi bóng ngay dưới mặt trời nóng bức, không có hình tượng chút nào giạng chân ra ngồi ăn dưa hấu vừa ngọt lại vừa mọng nước, nhận được vô số ánh mắt và nụ cười khoan dung(1) của những người đồng hành. Thanh xuân chính là tùy tiện, không giữ ý tứ như vậy đấy. Sau khi trưởng thành, những hành động điên rồ ở tuổi này nói chung là có thể được bao dung và thông cảm. Đây là cơ hội không thể bở lỡ, là quãng thời gian đáng quý trọng nhất.
(1) Khoan dung: tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm, thiếu sót của người khác.
Có thể vì vừa mới cùng người trong gia đình gặp mặt, hứng thú của Đinh Na đặc biệt cao. Bọn tôi tách khỏi đám đông, cùng nhau nhặt vỏ sò ở gần sát bờ biển. Toàn bộ giày và túi xách đều ném ở trên xe. Tôi vén chiếc quần lụa mỏng dài tới bắp chân lên trên đùi, nơi thắt một cái nút. Mỉm cười nhìn cậu ấy đang lao đi một mạch ở phía trước.
Gió biển thổi nhẹ nhàng, khiến mái tóc hơi dài của tôi bị thổi không ngừng nhẹ phất qua bên mặt, ngứa ngứa trơn trơn, đặc biệt thích thú. Tôi nhìn trời và biển hòa cùng một màu ở phía xa xa. Tâm tình rất tốt, không kìm hãm được, đan hai tay lại giơ lên đỉnh đầu rồi duỗi cái lưng bị mỏi một cái. Loại tâm tình mỗi lần nhìn thấy biển đều muốn hét lớn lại xông ra, sản sinh mãnh liệt đến nỗi tự tôi không thể nén xuống được. Chẳng lẽ là vì cùng anh ta nói chuyện cho nên vui mừng đến vậy? Tôi vì tâm trạng quá mức high của bản thân tìm được một lý do không sai biệt lắm(1).
(1) Không sai biệt lắm: gần như là đúng
Tôi luôn luôn không phải là người chủ động, cũng không phải phần tử cường thế(2), thích một người không nhất định phải có được. Tình cảm "nước chảy đá mòn" mới càng quý giá. Tôi vẫn luôn cho là như thế, nhưng trải qua lần này lại dính dáng đến quá nhiều cảm xúc của tôi. Chẳng qua, vẫn chưa mãnh liệt đến mức phá tan giới hạn cuối cùng của tôi mà thôi. Nắm lấy cổ tay người ta rồi nhanh chóng thổ lộ là được. Tôi nghĩ, phần tình cảm say đắm lúc này, có lẽ, đến khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không nói ra. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ theo thời gian trôi qua mà yên lặng nằm ở trong lòng của tôi mãi mãi. Ở tuổi 17 ngây thơ của tôi, bỗng nhiên tiếp nhận một thử thách tình cảm của người trưởng thành, tôi cũng chỉ có thể quyết định làm như thế này... đành thầm mến vậy.
(2) cường thế: có xu thế ý chí, tình cảm mạnh mẽ.
"Tang Lộ, bọn mình hét lên nhé?" Trên mặt Đinh Na đỏ bừng, tỏa ra sự hăng hái rực rỡ.
"Cái gì?" Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đồng thời nhìn nhìn người xung quanh. Mùa hè, đúng thời điểm bãi biển đông người, lại vừa đúng ngày chủ nhật. Tuy rằng chúng tôi đã chọn hòn đảo hơi xa, nhưng nơi này ngoại trừ chúng tôi là những người trong chuyến đi này, vẫn có không ít người đang ở đây.
"Trời ạ! Không cần để ý nhiều như vậy, dù sao cũng không ai quen ai, khó có khi được vui vẻ như vậy." Dĩ nhiên cậu ấy nhìn thấu sự băn khoăn của tôi, bắt đầu mê hoặc tôi.
Dường như tôi không cưỡng nổi phần mê hoặc này, bởi vì tâm tình muốn hét to vốn đã ở lúc kiềm nén cực kỳ vất vả. Vẫn chưa chờ tôi quyết, Đinh Na đã chụm tay lại gần miệng, hô lên: "A!!!!". Âm thanh đặc thù của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành giống như đang làm nũng bị kéo dài vô tận, đập vào vách núi bốn phía sau đó quay trở lại. "A! A! A!" vô số hồi âm thật nhỏ ở vang lên ở bên tai. Tôi hưng phấn híp mắt cười hỗn loạn, rốt cuộc cũng giơ tay lên, cùng với cậu ấy hét to lên. Một tiếng rồi một tiếng, (Tiếng vọng) hỗn tạp mang theo tiếng cười sảng khoái của chúng tôi tiếp tục duy trì rất lâu. Mọi người xung quanh không giống như trong trí tưởng tượng của tôi, dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn tôi, ngược lại còn mỉm cười nhìn hành động điên khùng của chúng tôi. Khoảnh khắc này, rốt cuộc tôi đã hiểu, lúc dạo chơi chính là để thả lỏng tâm tình, không cần kìm nén, cũng không cần ngụy trang, nơi này chỉ có chính mình đón nhận sự bình thản.
Khoảnh khắc tôi cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình đã là sau khi tôi và Đinh Na hét xong, ôm nhau cùng nhau cười thả ga. Tôi nắm bắt được luồng hơi thở kia trong không khí, đồng thời, theo bản năng quay đầu lại, nhận ra nơi
/5
|