Mấy ngày kế tiếp, buổi sáng Hồng Văn vẫn đến giảng bài ở Thượng thư phòng, buổi chiều trực ở Thái Y Viện. Bởi vì ban ngày bận rộn, Long Nguyên Đế đặc biệt miễn trực đêm cho Hồng Văn, coi như hai bên cùng có lợi.
Sau ngày trải nghiệm bộ xương cá hổ phách, đám học sinh hoàn toàn tâm phục khẩu phục, mỗi ngày đều dậy sớm tới nghe Hồng tiên sinh giảng chuyện bên ngoài, rất là háo hức.
Trong đám nhóc, Hoắc Nhung là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ, đồng thời cũng là người đầu tiên “phản chiến”, nghe giảng đặc biệt phấn khích. Mỗi ngày tan học về nhà, cậu bé đều lằng nhằng xin phép ông bà cha mẹ cho đi ra ngoài du học, mọi người nghe xong chỉ cười trừ. Người học hành đứng đắn có công danh còn chưa nhất định có thể đi ra ngoài, ngươi mới vài tuổi, du học cái khỉ gì?
Ai ngờ vào ngày mùng một mỗi tháng Thượng thư phòng được nghỉ, Hoắc Nhung đột nhiên phát rồ, lén gói ghém một bọc nhỏ, dẫn theo vài đồng bọn nhí đi “du lịch” suốt đêm.
Sau đó phủ An Bình Hầu phát hiện tiểu thiếu gia mất tích sợ tới mức hồn phi phách tán, huy động hơn trăm người tìm kiếm khắp thành, còn xin cả Đài ty nha môn giúp đỡ, cuối cùng do nha dịch tuần phố ngoài thành gặp được:
Mấy vị công tử bột nào từng bao giờ đi ra ngoài một mình, y phục giày nón thậm chí tay nải đeo trên lưng đều tỏa sáng lấp lánh, chẳng phải là đàn dê béo lang thang trên đường? Bọn nhóc ra cửa không bao lâu đã bị trộm túi tiền, một xu cũng đào không ra. Khi các nha dịch tìm thấy, lũ nhóc đang thèm thuồng nhìn gánh hoành thánh ven đường chảy nước miếng...
Phụ tử An Bình Hầu biết được vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp lôi gia pháp ra hầu hạ, ban ngày ban mặt cậu nhóc bị ăn đòn kêu la đến mức quỷ khóc sói gào.
Bởi vì Hoắc Nhung là kẻ khởi xướng, Hầu gia đành phải muối mặt tới từng nhà xin lỗi.
May mà mấy đứa nhóc đều không bị thương tổn, mất chút tiền bạc cũng không tính là gì...
Mấy nhà này đều trị gia rất nghiêm, ngày hôm trước đám tiểu thiếu gia ăn đòn, hôm sau vẫn phải đi học, mông đứa nào cũng sưng vù, đâu dám ngồi xuống ghế, đành phải đứng rên rỉ.
Bạch tiên sinh phá lệ cười một hồi, sau đó hung hăng mắng một trận, còn thêm khẽ vào tay.
“Quan trọng là mỗi người phải tự hiểu khả năng của mình, các trò còn nhỏ tuổi mà không biết trời cao đất rộng, tùy tiện đi ra ngoài khiến cho người nhà lo lắng chính là bất hiếu. Có thể thấy thường ngày lão phu quá mức dung túng các trò, nên đánh!”
Hoắc Nhung mếu máo nào dám khóc ra tiếng, đôi mắt một mí chứa hai túi nước mắt đầy ắp muốn rơi cũng không thể, đâu còn bộ dáng uy phong thường ngày?
Hồng Văn lén giúi cho nhóc chiếc khăn tay, cậu bé vẫn rất kiên cường, hít mũi nói không cần.
Hồng Văn bật cười: “Cảm thấy tủi thân à?”
Hoắc Nhung lén liếc Hồng Văn một cái, bỗng ủ rũ lắc đầu: “Hồng tiên sinh, thực xin lỗi!”
Các gia đình thương con đều sốt ruột, sau khi hiểu biết ngọn nguồn khó tránh khỏi có người giận chó đánh mèo Hồng Văn là “Đầu sỏ gây tội”, cảm thấy hắn nói gì đó để châm ngòi cho bọn nhỏ không còn tâm trí đi học.
Tuy ngại mặt mũi Long Nguyên Đế không dám công khai biểu lộ, nhưng Hoắc Nhung là con khỉ quậy đến mức thành tinh, đâu thể nào nhìn không ra?
Hồng Văn kéo ghế ngồi xuống trước mặt nhóc, vẫy tay kêu hết mấy đứa bị ăn đòn ra hiệu cho bọn nó xúm lại đây: “Người nhà các trò có từng trách ta?”
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, có đứa lắc đầu, có đứa chần chừ rồi gật đầu.
Tụi nhỏ đều không phải đứa ngốc, chuyện đến nước này đều cảm thấy ngượng ngùng với Hồng Văn.
Tam Hoàng tử nhíu mày: “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử; ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, nếu xét tỉ mỉ thì bá tánh thiên hạ đều là con dân của phụ hoàng, chẳng lẽ bọn họ phạm sai lầm đều muốn trách phụ hoàng? Thật không nói lý! Tiên sinh tới giảng kiến thức dân gian cho chúng ta, các ngươi không học giỏi mà còn liên luỵ tiên sinh!”
Hoắc Nhung là thư đồng của cậu, thế mà lại cầm đầu gây ra chuyện như vậy, làm Tam Hoàng tử khó tránh khỏi hận sắt không thành thép.
Ngũ Hoàng tử bĩu môi, thở phì phì phán một câu: “Thật xấu hổ!”
Đứa nào liên lụy Tiểu Hồng đại nhân đều không phải trẻ ngoan!
Nghe Ngũ Hoàng tử tuổi tác nhỏ nhất mà cũng phê bình như vậy, Hoắc Nhung nhịn nửa ngày cuối cùng nước mắt ào ào rơi xuống: “Ta sai rồi, ta về nhà sẽ đi giải thích với phụ thân và tổ phụ ngay lập tức, xin trưởng bối không nên hiểu lầm Hồng tiên sinh.”
Mấy đứa nhỏ còn lại cũng khóc nức nở, đều hứa sẽ về nhà giải thích.
Một đám tiểu thiếu gia thân phận quý giá nước mũi nước mắt tèm lem, phải công nhận trường hợp này thực sự rất buồn cười.
Hồng Văn nhịn không được cười ra tiếng, kêu người múc nước cho bọn nhỏ rửa mặt: “Có câu 'Thanh giả tự thanh đục giả tự đục', chuyện này không cần đặc biệt giải thích. Bằng không các trò vừa đi học về là đã vội nói những lời kia, chẳng phải chứng minh ta có tật giật mình, cố ý dạy các trò giải vây cho ta? Thế nào cũng bị thêm vào cái tội xúi giục.”
Rốt cuộc vẫn là con nít, nói chuyện làm việc "quản đầu không màng đít", nhưng hiếm có một tấm lòng chân thành.
Hoắc Nhung nghe vậy, thậm chí không rảnh lau nước mắt, càng thêm lo lắng: “Thế, thế thì phải làm sao bây giờ?”
Thể chất và ngoại hình của cậu bé khá giống ông cố Phụ Quốc công, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, lúc này khóc đến mức mắt mũi đều sưng vù, rất giống chú hổ con đáng thương đang xù lông.
Hồng Văn hơi buồn cười, giơ tay xoa đầu nhóc, cảm giác mái tóc hơi gai gai đâm vào tay: “Cứ để thuận theo tự nhiên.”
Trông Hồng Văn chả sốt ruột tí nào, thậm chí còn có vẻ thách thức: “Tóm lại, ta chỉ là người phụng chỉ hành sự, ai không thoải mái trong lòng thì cứ tìm bệ hạ khiếu nại, chẳng lẽ còn có thể cầm dao xẻo thịt ta?”
Bạch tiên sinh: “... E hèm!”
Trước mặt học trò mà nói cái quái gì vậy?!
Tuy nhiên... đấy vẫn có thể xem như phương pháp tốt nhất, nên biết có đôi khi "lấy bất biến ứng vạn biến" còn mạnh hơn bất cứ hành động nào.
Hoắc Nhung và đám nhỏ cũng chưa tìm ra chủ ý gì, nghe hai vị tiên sinh đều nói như vậy đành phải rầu rĩ thưa vâng.
Ấy nhưng từ đây về sau, đám nhóc trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.
Vụ này khó tránh khỏi truyền tới tai Long Nguyên Đế. Theo Vạn Sinh lén kể lại, Long Nguyên Đế vụng trộm cười rất lâu, sau đó đề cập tới vụ này ở đại triều hội, lôi mấy vị phụ thân tổ phụ kia ra chế giễu một hồi.
Hồng Văn: “...”
Rõ ràng đang gây thêm họa cho ta đây này!
Thấy Hồng Văn cứ như nuốt phải ruồi bọ, mặt tái xanh hết rồi, Vạn Sinh bật cười: “Còn chưa kể hết mà: Sau khi chế giễu xong, bệ hạ lại rất tán thưởng vài vị tiểu thiếu gia kia, nói họ còn nhỏ mà đã có lòng can đảm... Đây chẳng phải đang chống lưng cho Hồng đại nhân sao?”
Mấy đứa nhóc thúi bỏ nhà trốn đi có gì đáng khen? Ấy mà Long Nguyên Đế đặc biệt khen bọn nó dũng cảm, quả thực là thiên vị trắng trợn, đây là truyền cho triều thần một tín hiệu:
Trẫm tin tưởng Hồng Văn, mặc kệ hắn ở Thượng thư phòng nói cái gì, tạo thành hậu quả gì, trẫm đều cảm thấy không sao!
Hồng Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Là tiểu bối hiểu lầm bệ hạ.”
Thật ra người ta vẫn rất lo cho mình.
Một khi đã như vậy, không biết có thể...
Sau đó, Long Nguyên Đế cũng tới Thượng thư phòng dự thính vài lần, Hồng Văn vốn định mượn cơ hội thỉnh cầu cưới Công chúa, nhưng mỗi khi hắn chưa kịp nói xong thì đối phương đã bỏ đi, Hồng Văn không tiện bỏ mặc đám học trò đuổi theo hô hào muốn cưới em gái người ta, đành phải cho qua.
Hắn cũng từng dâng sổ con, nhưng luôn chờ mãi chẳng có tin tức gì...
Hồng Văn lén lút kịch liệt phê bình Long Nguyên Đế với sư phụ, rốt cuộc là Hoàng đế thích mình hay nhìn không ưa?!
Hồng Nhai chỉ cười, xoa đầu hắn thở dài: “Cho nên mới nói, cưới vợ vô cùng phiền toái...”
Cứ độc thân như ông đây không phải tốt hơn sao?! Một người ăn no cả nhà không đói bụng, làm gì có rất nhiều phiền não đến thế!
Vào mùng chín tháng tám, Tạ Uẩn đứng ra mời Hồng Văn, Hàn Đức và Phùng Dũng đi uống rượu xem ca kịch. Khi nhắc đến chuyện này, Hồng Văn gần như ngã nằm trên ghế dựa, ngửa đầu nhìn bức vẽ Tứ Quân tử trên trần nhà, thở dài: “Hiện giờ đệ bất lực rồi.”
Ba người đều phì cười: “Đây là nóng ruột cưới vợ quá chứ gì!”
Hồng Văn lườm bọn họ: “Làm như các huynh chưa từng biết chữ tình là cái chi chi...”
Tạ Uẩn và Hàn Đức không cần phải nói, ngay cả Phùng Dũng cũng vừa cưới vợ, hai vợ chồng son cứ ngọt ngào như đường mật, ấy mà lúc này còn chê cười hắn.
Tạ Uẩn xua xua tay, tự phạt một chén: “Ta hỏi đệ này, đệ vẫn có thể gặp mặt Trưởng công chúa phải không?”
Vẻ mặt Hồng Văn bất giác sáng bừng, đó là vẻ mặt độc nhất vô nhị trong thời kỳ yêu đương nồng nàn, hạnh phúc và thỏa mãn: “Gặp mặt không khó, tuy đệ không thể tự tiện nhập hậu cung, nhưng Trưởng công chúa thường xuyên đến lớp nghe giảng bài, hôm kia còn dẫn theo Lục Công chúa cùng tới.”
Nhờ vậy hắn mới biết, bên người Lục Công chúa có hai người hầu chuyên môn nâng cô bé lên cao, có lẽ vì vậy và vì cô bé lớn lên, hứng thú của Công chúa nhỏ đối với trò chơi này hình như dần dần biến mất.
Hồng Văn tức khắc có loại cảm giác thê lương của người bị ruồng bỏ.
May thay Lục Công chúa vẫn thích thân cận hắn, sau khi gặp lại thì việc đầu tiên là dang rộng hai tay dựa theo bản năng và trí nhớ xuất sắc, muốn Hồng Văn nâng lên cao vài lần.
Nhưng không giống trước kia cứ mè nheo đòi thêm.
Nhìn cô bé nhỏ vẫn nở nụ cười dịu dàng và e thẹn, Hồng Văn chợt nảy sinh một cảm giác khó hiểu và ngớ ngẩn: Rất có khả năng Lục Công chúa cảm thấy trò nâng lên cao này là sở thích riêng của hắn, thậm chí là nền tảng của cuộc đời hắn; cho nên dẫu chính mình đã không còn yêu thích nhưng vẫn không đành lòng tước đi sở trường của Tiểu Hồng đại nhân, vì thế phối hợp cho hắn cơ hội thi triển...
Sau đó Hồng Văn kể cho Trưởng công chúa Gia Chân nghe cảm thụ của mình. Trưởng công chúa cười nửa ngày, hôm sau lại dẫn theo Lục Công chúa đi Thượng thư phòng đón hai vị Hoàng tử tan học.
Quả nhiên Lục Công chúa lại hoàn thành nguyên bộ quá trình giống y như hôm trước:
Tiến lên, dang cánh tay, nâng lên cao, sau đó lẳng lặng nép vào ngực Hồng Văn an tĩnh nghe kể chuyện... Tựa như một vị hiền nhân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc ấy Trưởng công chúa Gia Chân không nhịn được cười khanh khách, khiến đám cháu ngây ngốc chả hiểu gì.
Hồng Văn là người duy nhất có thể hiểu được vì sao nàng cười thì tâm tình lại vô cùng phức tạp:
Hóa ra hắn được một cô bé năm tuổi tội nghiệp...
Đây thật hết nói nổi!
Hàn Đức và Tạ Uẩn liếc nhau, cười nói: “Quả thật là vậy.”
“Chỗ nào đúng rồi?” Hồng Văn mờ mịt không hiểu.
Tạ Uẩn chỉ lo dùng bữa, thấy Hồng Văn sốt ruột sắp điên mới chỉ ra: “Trước khi đệ đi Đông Bắc, bệ hạ còn cấm túc Trưởng công chúa không cho phép gặp mặt, mãi đến hôm đi tiễn mới nhả ra. Ấy mà trước mắt dù chưa ứng thừa vụ đệ cưới Công chúa, nhưng lại không ngăn cấm Trưởng công chúa qua lại, tự đệ ngẫm nghĩ thử xem.”
Hồng Văn bật cười: “Đệ còn tưởng huynh có cao kiến gì. Nói đến vụ không ngăn cấm thì đệ đương nhiên cảm kích, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách.”
Hắn cũng biết Long Nguyên Đế chắc hẳn không chán ghét mình, bằng không đâu thể mặc kệ các hoàng tử công chúa thân cận với mình, nhưng... ngài nên đồng ý đi chứ!
Đôi khi hắn chợt nảy sinh ra những suy nghĩ thật buồn cười, thậm chí đại bất kính: Hắn giống như con lừa bị che mắt phải kéo cối xay trong dân gian, còn Trưởng công chúa Gia Chân là quả táo lớn treo lủng lẳng trước mặt.
Ấy ấy ấy, quả táo lớn gì chứ! Giả sử Trưởng công chúa là quả táo, tất nhiên phải là quả táo thơm ngọt đáng yêu nhất trần đời!
Vẻ mặt buồn bực của Hồng Văn chọc cười ba người Tạ Uẩn.
Cười xong một trận, Tạ Uẩn mới xua tay: “Ta cảm thấy hành động kỳ này của bệ hạ có thâm ý sâu sắc.”
Hồng Văn sửng sốt, theo bản năng nhìn sang Hàn Đức, thấy anh ta cũng như suy tư gì, rồi nhìn qua Phùng Dũng, người sau lập tức xua tay liên tục, cười khổ: “Hồng đại nhân tạm tha cho ta đi, xưa nay ta không giỏi vụ này.”
Mình là kiểu võ phu chỉ biết dẫn binh đánh giặc, kêu mình suy đoán nhân tâm, thậm chí nhìn trộm thánh ý, muốn bỏ mạng sao?!
Hồng Văn sờ sờ cằm, đột nhiên đứng dậy rót rượu cho Tạ Uẩn: “Xin cao nhân chỉ giáo ạ!”
Tạ Uẩn bật cười, cố ý bày ra bộ dạng đại gia, chễm chệ dựa lưng vào ghế cười hất hàm: “Không thể chê, kêu thêm vài tiếng nữa càng tốt.”
Đây là được một tấc còn muốn tiến thêm một thước? Hồng Văn nghiến răng, ném xuống bầu rượu nhào qua bóp cổ anh ta, bộ dáng muốn liều mạng.
Hàn Đức và Phùng Dũng cười ngặt nghẽo, một trái một phải tiến lên kéo người lại, giơ tay vuốt phẳng mái đầu xù lên trấn an.
“Huynh đừng trêu đệ ấy nữa,” Hàn Đức cười nói, “Đang ngồi ở đây đều là người một nhà, bảo đảm vào tai không ra miệng, còn sợ để lộ tiếng gió hay sao?”
Phùng Dũng gật đầu: “Mạng của mẫu thân đệ là do Hồng Thái y cứu về, dẫu bắt đệ đi tìm chết thì đệ cũng không do dự!”
Hồng Văn dùng ánh mắt tùng xẻo Tạ Uẩn, thở phì phì như con cóc sau cơn mưa, khiến Tạ Uẩn lại cười ngặt nghẽo một trận.
“Thôi thôi thôi, coi như ta sai.” Thấy Hồng Văn lại muốn xù lông, Tạ Uẩn mới xua tay cười phân tích, “Đến lúc này ấy à, bệ hạ xác thật không nỡ buông tay Trưởng công chúa. Nếu ban ý chỉ tứ hôn, chẳng phải sẽ được thực hiện ngay lập tức? Của hồi môn dành cho Trưởng công chúa đều chuẩn bị sẵn sàng, phủ công chúa cũng đã tu bổ xong, muộn nhất là sang năm phải tổ chức hôn lễ, sau đấy chuyển ra ngoài cung cư trú. Đến lúc đó coi như không thể thân cận với nhà mẹ đẻ, cũng không có khả năng ngày ngày gặp nhau như bây giờ, cho nên ngay cả Thái Hậu cũng chưa thúc giục.”
Ba người nghe đều gật đầu.
Phàm là nhà ai nếu không nghèo đến nỗi đói ăn, được cô con gái ngoan thế này thì có thể ở lâu một ngày tính một ngày.
Luyến tiếc ấy mà, rất là luyến tiếc.
“Điểm thứ hai,” Vẻ hài hước trên mặt Tạ Uẩn chậm rãi rút đi, cả người cũng nghiêm túc lên, “Không ngại ta nói câu đại bất kính, ngày sau người được chọn đăng ngôi đại bảo chỉ có thể là Tam Hoàng tử hoặc Ngũ Hoàng tử, hiện giờ đệ và Trưởng công chúa được muôn vàn vinh sủng, nhưng tương lai như thế nào vẫn còn chưa biết...”
Trái tim Hồng Văn run rẩy, hắn há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Tuy hắn luôn oán giận Long Nguyên Đế trêu đùa mình, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ bởi vì đối phương coi trọng và thân cận mới có hành động đó, thậm chí rất nhiều người có huyết mạch hoàng gia cũng không đạt được độ thân thiết như Long Nguyên Đế và hắn.
Chỉ là hắn không tin những gì sẽ xảy ra trong tương lai như Tạ Uẩn cảnh báo.
Ai ngờ Tạ Uẩn cứ như con giun trong bụng hắn: “Ta biết đệ không tin, nói ra chuyện này có chút đả thương lòng người.”
Hồng Văn nhỏ giọng lầu bầu: “Biết rồi còn nói!”
“Ta coi đệ như ruột thịt mới chỉ ra,” Tạ Uẩn bóp cổ hắn lắc qua lắc lại, thở dài, “Đệ chưa lập gia đình, có một số việc không hiểu được đâu -- Một người đã kết hôn sẽ không còn giống như trước, dẫu có tâm cũng khó tránh khỏi phải thiên vị. Người thành thân sẽ có gia đình riêng, có con cái riêng của mình, e rằng trái tim phải phân ra tám phần cũng chưa đủ, không thể chuyên chú giống như trước.”
Hàn Đức và Phùng Dũng đều rất đồng ý.
Thật sự không phải bọn họ cưới vợ thì quên mẹ hoặc quên bạn cũ, khổ nỗi con người chỉ có một trái tim, ban đầu họ hàng bạn bè sắp xếp dày đặc, hiện giờ lại nhét thêm vợ con vào, số định mức dành cho mỗi người đương nhiên phải giảm bớt.
Huống hồ lập gia đình thì sẽ có tổ ấm riêng, đương nhiên phải tính toán cho tương lai...
“Hiện giờ người đang tại vị chính là ca ca ruột thịt của Trưởng công chúa, người làm chủ hậu cung chính là mẹ ruột, đương nhiên Trưởng công chúa phải là người cao quý nhất, nhưng với người kế vị tiếp theo thì sao? Dù gì chỉ là cháu trai, chẳng lẽ người ta không có huynh đệ tỷ muội của riêng mình, không có nhi tử nữ nhi? Dẫu cho tình cảm thân thiết đến độ nào thì cũng bị tụt về phía sau...” Tạ Uẩn bình tĩnh nói, “Tình cảm khi còn thơ thường phai nhạt theo thời gian, huống chi đệ còn là người ngoài, lớn lên vẫn còn thân thiết hay không thật khó nói. Nhưng hành động của bệ hạ đã thay đổi hoàn toàn cục diện, hiện giờ đệ và các Hoàng tử có thân phận thầy trò, cho dù chỉ vì làm màu làm mặt thì tương lai vẫn có kết quả tốt.”
Thêm vào đó, Thượng thư phòng không chỉ dạy các Hoàng tử mà còn các vị quyền quý của tương lai. Chờ sau này bọn nhỏ lớn lên, tất nhiên có thể phân chia một phần đáng kể quyền lực của triều đình. Hơn nữa thế lực sau lưng bọn họ giống như một mạng lưới quan hệ khổng lồ dày đặc, dẫu sau này Trưởng Công chúa và phò mã thật sự có xích mích trở mặt với tân hoàng, có những đứa trẻ đó ủng hộ vẫn có thể cứu vãn một ít.
Cho nên thay vì nói Long Nguyên Đế suy tính cho Hồng Văn, chi bằng nói hết thảy những gì ngài đang làm hiện giờ là vì dọn đường cho chính em gái mình. Long Nguyên Đế cũng đang đánh cược, ngài cược vào một mảnh chân tình của Hồng Văn đối với Trưởng công chúa Gia Chân, dù tương lai mình không còn trên đời, em gái bị cháu trai ghẻ lạnh, nhưng chỉ cần có phò mã với quan hệ đế sư ở đó, em gái vẫn có thể giữ được cuộc sống thoải mái.
Tạ Uẩn lớn lên trong đại gia tộc, nhìn thấy rất nhiều thế sự hiểm ác, lục đục với nhau, nên anh ta đương nhiên nhìn nhận vấn đề theo cách sâu sắc hơn hoặc phải nói là đen tối hơn.
Anh ta biết Hồng Văn là người tốt nên mới có cuộc nói chuyện thành thật hôm nay, nếu đổi là người khác thì quả quyết sẽ không bao giờ.
Sau khi Hồng Văn nghe xong, trầm tư thật lâu không nói lời nào. Đám người Tạ Uẩn cũng không quấy nhiễu hắn.
Không biết trải qua bao lâu, Hồng Văn mới chậm rãi thở hắt ra một hơi: “Đa tạ huynh đã nhắc nhở.”
Tạ Uẩn cười cười, mới định lên tiếng thì nghe Hồng Văn nhấn mạnh từng chữ: “Tuy nhiên đệ cũng muốn đánh cược một phen, đệ đánh cược bọn nhỏ đều là những đứa trẻ tuyệt vời.”
Vị Thái y trẻ tuổi ngẩng cao đầu, trên mặt vẫn còn nét thơ ngây nhuộm đầy ánh nắng vàng kim, đôi mắt sáng ngời tràn ngập kiên định...
Sau ngày trải nghiệm bộ xương cá hổ phách, đám học sinh hoàn toàn tâm phục khẩu phục, mỗi ngày đều dậy sớm tới nghe Hồng tiên sinh giảng chuyện bên ngoài, rất là háo hức.
Trong đám nhóc, Hoắc Nhung là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ, đồng thời cũng là người đầu tiên “phản chiến”, nghe giảng đặc biệt phấn khích. Mỗi ngày tan học về nhà, cậu bé đều lằng nhằng xin phép ông bà cha mẹ cho đi ra ngoài du học, mọi người nghe xong chỉ cười trừ. Người học hành đứng đắn có công danh còn chưa nhất định có thể đi ra ngoài, ngươi mới vài tuổi, du học cái khỉ gì?
Ai ngờ vào ngày mùng một mỗi tháng Thượng thư phòng được nghỉ, Hoắc Nhung đột nhiên phát rồ, lén gói ghém một bọc nhỏ, dẫn theo vài đồng bọn nhí đi “du lịch” suốt đêm.
Sau đó phủ An Bình Hầu phát hiện tiểu thiếu gia mất tích sợ tới mức hồn phi phách tán, huy động hơn trăm người tìm kiếm khắp thành, còn xin cả Đài ty nha môn giúp đỡ, cuối cùng do nha dịch tuần phố ngoài thành gặp được:
Mấy vị công tử bột nào từng bao giờ đi ra ngoài một mình, y phục giày nón thậm chí tay nải đeo trên lưng đều tỏa sáng lấp lánh, chẳng phải là đàn dê béo lang thang trên đường? Bọn nhóc ra cửa không bao lâu đã bị trộm túi tiền, một xu cũng đào không ra. Khi các nha dịch tìm thấy, lũ nhóc đang thèm thuồng nhìn gánh hoành thánh ven đường chảy nước miếng...
Phụ tử An Bình Hầu biết được vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp lôi gia pháp ra hầu hạ, ban ngày ban mặt cậu nhóc bị ăn đòn kêu la đến mức quỷ khóc sói gào.
Bởi vì Hoắc Nhung là kẻ khởi xướng, Hầu gia đành phải muối mặt tới từng nhà xin lỗi.
May mà mấy đứa nhóc đều không bị thương tổn, mất chút tiền bạc cũng không tính là gì...
Mấy nhà này đều trị gia rất nghiêm, ngày hôm trước đám tiểu thiếu gia ăn đòn, hôm sau vẫn phải đi học, mông đứa nào cũng sưng vù, đâu dám ngồi xuống ghế, đành phải đứng rên rỉ.
Bạch tiên sinh phá lệ cười một hồi, sau đó hung hăng mắng một trận, còn thêm khẽ vào tay.
“Quan trọng là mỗi người phải tự hiểu khả năng của mình, các trò còn nhỏ tuổi mà không biết trời cao đất rộng, tùy tiện đi ra ngoài khiến cho người nhà lo lắng chính là bất hiếu. Có thể thấy thường ngày lão phu quá mức dung túng các trò, nên đánh!”
Hoắc Nhung mếu máo nào dám khóc ra tiếng, đôi mắt một mí chứa hai túi nước mắt đầy ắp muốn rơi cũng không thể, đâu còn bộ dáng uy phong thường ngày?
Hồng Văn lén giúi cho nhóc chiếc khăn tay, cậu bé vẫn rất kiên cường, hít mũi nói không cần.
Hồng Văn bật cười: “Cảm thấy tủi thân à?”
Hoắc Nhung lén liếc Hồng Văn một cái, bỗng ủ rũ lắc đầu: “Hồng tiên sinh, thực xin lỗi!”
Các gia đình thương con đều sốt ruột, sau khi hiểu biết ngọn nguồn khó tránh khỏi có người giận chó đánh mèo Hồng Văn là “Đầu sỏ gây tội”, cảm thấy hắn nói gì đó để châm ngòi cho bọn nhỏ không còn tâm trí đi học.
Tuy ngại mặt mũi Long Nguyên Đế không dám công khai biểu lộ, nhưng Hoắc Nhung là con khỉ quậy đến mức thành tinh, đâu thể nào nhìn không ra?
Hồng Văn kéo ghế ngồi xuống trước mặt nhóc, vẫy tay kêu hết mấy đứa bị ăn đòn ra hiệu cho bọn nó xúm lại đây: “Người nhà các trò có từng trách ta?”
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, có đứa lắc đầu, có đứa chần chừ rồi gật đầu.
Tụi nhỏ đều không phải đứa ngốc, chuyện đến nước này đều cảm thấy ngượng ngùng với Hồng Văn.
Tam Hoàng tử nhíu mày: “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử; ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, nếu xét tỉ mỉ thì bá tánh thiên hạ đều là con dân của phụ hoàng, chẳng lẽ bọn họ phạm sai lầm đều muốn trách phụ hoàng? Thật không nói lý! Tiên sinh tới giảng kiến thức dân gian cho chúng ta, các ngươi không học giỏi mà còn liên luỵ tiên sinh!”
Hoắc Nhung là thư đồng của cậu, thế mà lại cầm đầu gây ra chuyện như vậy, làm Tam Hoàng tử khó tránh khỏi hận sắt không thành thép.
Ngũ Hoàng tử bĩu môi, thở phì phì phán một câu: “Thật xấu hổ!”
Đứa nào liên lụy Tiểu Hồng đại nhân đều không phải trẻ ngoan!
Nghe Ngũ Hoàng tử tuổi tác nhỏ nhất mà cũng phê bình như vậy, Hoắc Nhung nhịn nửa ngày cuối cùng nước mắt ào ào rơi xuống: “Ta sai rồi, ta về nhà sẽ đi giải thích với phụ thân và tổ phụ ngay lập tức, xin trưởng bối không nên hiểu lầm Hồng tiên sinh.”
Mấy đứa nhỏ còn lại cũng khóc nức nở, đều hứa sẽ về nhà giải thích.
Một đám tiểu thiếu gia thân phận quý giá nước mũi nước mắt tèm lem, phải công nhận trường hợp này thực sự rất buồn cười.
Hồng Văn nhịn không được cười ra tiếng, kêu người múc nước cho bọn nhỏ rửa mặt: “Có câu 'Thanh giả tự thanh đục giả tự đục', chuyện này không cần đặc biệt giải thích. Bằng không các trò vừa đi học về là đã vội nói những lời kia, chẳng phải chứng minh ta có tật giật mình, cố ý dạy các trò giải vây cho ta? Thế nào cũng bị thêm vào cái tội xúi giục.”
Rốt cuộc vẫn là con nít, nói chuyện làm việc "quản đầu không màng đít", nhưng hiếm có một tấm lòng chân thành.
Hoắc Nhung nghe vậy, thậm chí không rảnh lau nước mắt, càng thêm lo lắng: “Thế, thế thì phải làm sao bây giờ?”
Thể chất và ngoại hình của cậu bé khá giống ông cố Phụ Quốc công, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, lúc này khóc đến mức mắt mũi đều sưng vù, rất giống chú hổ con đáng thương đang xù lông.
Hồng Văn hơi buồn cười, giơ tay xoa đầu nhóc, cảm giác mái tóc hơi gai gai đâm vào tay: “Cứ để thuận theo tự nhiên.”
Trông Hồng Văn chả sốt ruột tí nào, thậm chí còn có vẻ thách thức: “Tóm lại, ta chỉ là người phụng chỉ hành sự, ai không thoải mái trong lòng thì cứ tìm bệ hạ khiếu nại, chẳng lẽ còn có thể cầm dao xẻo thịt ta?”
Bạch tiên sinh: “... E hèm!”
Trước mặt học trò mà nói cái quái gì vậy?!
Tuy nhiên... đấy vẫn có thể xem như phương pháp tốt nhất, nên biết có đôi khi "lấy bất biến ứng vạn biến" còn mạnh hơn bất cứ hành động nào.
Hoắc Nhung và đám nhỏ cũng chưa tìm ra chủ ý gì, nghe hai vị tiên sinh đều nói như vậy đành phải rầu rĩ thưa vâng.
Ấy nhưng từ đây về sau, đám nhóc trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.
Vụ này khó tránh khỏi truyền tới tai Long Nguyên Đế. Theo Vạn Sinh lén kể lại, Long Nguyên Đế vụng trộm cười rất lâu, sau đó đề cập tới vụ này ở đại triều hội, lôi mấy vị phụ thân tổ phụ kia ra chế giễu một hồi.
Hồng Văn: “...”
Rõ ràng đang gây thêm họa cho ta đây này!
Thấy Hồng Văn cứ như nuốt phải ruồi bọ, mặt tái xanh hết rồi, Vạn Sinh bật cười: “Còn chưa kể hết mà: Sau khi chế giễu xong, bệ hạ lại rất tán thưởng vài vị tiểu thiếu gia kia, nói họ còn nhỏ mà đã có lòng can đảm... Đây chẳng phải đang chống lưng cho Hồng đại nhân sao?”
Mấy đứa nhóc thúi bỏ nhà trốn đi có gì đáng khen? Ấy mà Long Nguyên Đế đặc biệt khen bọn nó dũng cảm, quả thực là thiên vị trắng trợn, đây là truyền cho triều thần một tín hiệu:
Trẫm tin tưởng Hồng Văn, mặc kệ hắn ở Thượng thư phòng nói cái gì, tạo thành hậu quả gì, trẫm đều cảm thấy không sao!
Hồng Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Là tiểu bối hiểu lầm bệ hạ.”
Thật ra người ta vẫn rất lo cho mình.
Một khi đã như vậy, không biết có thể...
Sau đó, Long Nguyên Đế cũng tới Thượng thư phòng dự thính vài lần, Hồng Văn vốn định mượn cơ hội thỉnh cầu cưới Công chúa, nhưng mỗi khi hắn chưa kịp nói xong thì đối phương đã bỏ đi, Hồng Văn không tiện bỏ mặc đám học trò đuổi theo hô hào muốn cưới em gái người ta, đành phải cho qua.
Hắn cũng từng dâng sổ con, nhưng luôn chờ mãi chẳng có tin tức gì...
Hồng Văn lén lút kịch liệt phê bình Long Nguyên Đế với sư phụ, rốt cuộc là Hoàng đế thích mình hay nhìn không ưa?!
Hồng Nhai chỉ cười, xoa đầu hắn thở dài: “Cho nên mới nói, cưới vợ vô cùng phiền toái...”
Cứ độc thân như ông đây không phải tốt hơn sao?! Một người ăn no cả nhà không đói bụng, làm gì có rất nhiều phiền não đến thế!
Vào mùng chín tháng tám, Tạ Uẩn đứng ra mời Hồng Văn, Hàn Đức và Phùng Dũng đi uống rượu xem ca kịch. Khi nhắc đến chuyện này, Hồng Văn gần như ngã nằm trên ghế dựa, ngửa đầu nhìn bức vẽ Tứ Quân tử trên trần nhà, thở dài: “Hiện giờ đệ bất lực rồi.”
Ba người đều phì cười: “Đây là nóng ruột cưới vợ quá chứ gì!”
Hồng Văn lườm bọn họ: “Làm như các huynh chưa từng biết chữ tình là cái chi chi...”
Tạ Uẩn và Hàn Đức không cần phải nói, ngay cả Phùng Dũng cũng vừa cưới vợ, hai vợ chồng son cứ ngọt ngào như đường mật, ấy mà lúc này còn chê cười hắn.
Tạ Uẩn xua xua tay, tự phạt một chén: “Ta hỏi đệ này, đệ vẫn có thể gặp mặt Trưởng công chúa phải không?”
Vẻ mặt Hồng Văn bất giác sáng bừng, đó là vẻ mặt độc nhất vô nhị trong thời kỳ yêu đương nồng nàn, hạnh phúc và thỏa mãn: “Gặp mặt không khó, tuy đệ không thể tự tiện nhập hậu cung, nhưng Trưởng công chúa thường xuyên đến lớp nghe giảng bài, hôm kia còn dẫn theo Lục Công chúa cùng tới.”
Nhờ vậy hắn mới biết, bên người Lục Công chúa có hai người hầu chuyên môn nâng cô bé lên cao, có lẽ vì vậy và vì cô bé lớn lên, hứng thú của Công chúa nhỏ đối với trò chơi này hình như dần dần biến mất.
Hồng Văn tức khắc có loại cảm giác thê lương của người bị ruồng bỏ.
May thay Lục Công chúa vẫn thích thân cận hắn, sau khi gặp lại thì việc đầu tiên là dang rộng hai tay dựa theo bản năng và trí nhớ xuất sắc, muốn Hồng Văn nâng lên cao vài lần.
Nhưng không giống trước kia cứ mè nheo đòi thêm.
Nhìn cô bé nhỏ vẫn nở nụ cười dịu dàng và e thẹn, Hồng Văn chợt nảy sinh một cảm giác khó hiểu và ngớ ngẩn: Rất có khả năng Lục Công chúa cảm thấy trò nâng lên cao này là sở thích riêng của hắn, thậm chí là nền tảng của cuộc đời hắn; cho nên dẫu chính mình đã không còn yêu thích nhưng vẫn không đành lòng tước đi sở trường của Tiểu Hồng đại nhân, vì thế phối hợp cho hắn cơ hội thi triển...
Sau đó Hồng Văn kể cho Trưởng công chúa Gia Chân nghe cảm thụ của mình. Trưởng công chúa cười nửa ngày, hôm sau lại dẫn theo Lục Công chúa đi Thượng thư phòng đón hai vị Hoàng tử tan học.
Quả nhiên Lục Công chúa lại hoàn thành nguyên bộ quá trình giống y như hôm trước:
Tiến lên, dang cánh tay, nâng lên cao, sau đó lẳng lặng nép vào ngực Hồng Văn an tĩnh nghe kể chuyện... Tựa như một vị hiền nhân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc ấy Trưởng công chúa Gia Chân không nhịn được cười khanh khách, khiến đám cháu ngây ngốc chả hiểu gì.
Hồng Văn là người duy nhất có thể hiểu được vì sao nàng cười thì tâm tình lại vô cùng phức tạp:
Hóa ra hắn được một cô bé năm tuổi tội nghiệp...
Đây thật hết nói nổi!
Hàn Đức và Tạ Uẩn liếc nhau, cười nói: “Quả thật là vậy.”
“Chỗ nào đúng rồi?” Hồng Văn mờ mịt không hiểu.
Tạ Uẩn chỉ lo dùng bữa, thấy Hồng Văn sốt ruột sắp điên mới chỉ ra: “Trước khi đệ đi Đông Bắc, bệ hạ còn cấm túc Trưởng công chúa không cho phép gặp mặt, mãi đến hôm đi tiễn mới nhả ra. Ấy mà trước mắt dù chưa ứng thừa vụ đệ cưới Công chúa, nhưng lại không ngăn cấm Trưởng công chúa qua lại, tự đệ ngẫm nghĩ thử xem.”
Hồng Văn bật cười: “Đệ còn tưởng huynh có cao kiến gì. Nói đến vụ không ngăn cấm thì đệ đương nhiên cảm kích, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách.”
Hắn cũng biết Long Nguyên Đế chắc hẳn không chán ghét mình, bằng không đâu thể mặc kệ các hoàng tử công chúa thân cận với mình, nhưng... ngài nên đồng ý đi chứ!
Đôi khi hắn chợt nảy sinh ra những suy nghĩ thật buồn cười, thậm chí đại bất kính: Hắn giống như con lừa bị che mắt phải kéo cối xay trong dân gian, còn Trưởng công chúa Gia Chân là quả táo lớn treo lủng lẳng trước mặt.
Ấy ấy ấy, quả táo lớn gì chứ! Giả sử Trưởng công chúa là quả táo, tất nhiên phải là quả táo thơm ngọt đáng yêu nhất trần đời!
Vẻ mặt buồn bực của Hồng Văn chọc cười ba người Tạ Uẩn.
Cười xong một trận, Tạ Uẩn mới xua tay: “Ta cảm thấy hành động kỳ này của bệ hạ có thâm ý sâu sắc.”
Hồng Văn sửng sốt, theo bản năng nhìn sang Hàn Đức, thấy anh ta cũng như suy tư gì, rồi nhìn qua Phùng Dũng, người sau lập tức xua tay liên tục, cười khổ: “Hồng đại nhân tạm tha cho ta đi, xưa nay ta không giỏi vụ này.”
Mình là kiểu võ phu chỉ biết dẫn binh đánh giặc, kêu mình suy đoán nhân tâm, thậm chí nhìn trộm thánh ý, muốn bỏ mạng sao?!
Hồng Văn sờ sờ cằm, đột nhiên đứng dậy rót rượu cho Tạ Uẩn: “Xin cao nhân chỉ giáo ạ!”
Tạ Uẩn bật cười, cố ý bày ra bộ dạng đại gia, chễm chệ dựa lưng vào ghế cười hất hàm: “Không thể chê, kêu thêm vài tiếng nữa càng tốt.”
Đây là được một tấc còn muốn tiến thêm một thước? Hồng Văn nghiến răng, ném xuống bầu rượu nhào qua bóp cổ anh ta, bộ dáng muốn liều mạng.
Hàn Đức và Phùng Dũng cười ngặt nghẽo, một trái một phải tiến lên kéo người lại, giơ tay vuốt phẳng mái đầu xù lên trấn an.
“Huynh đừng trêu đệ ấy nữa,” Hàn Đức cười nói, “Đang ngồi ở đây đều là người một nhà, bảo đảm vào tai không ra miệng, còn sợ để lộ tiếng gió hay sao?”
Phùng Dũng gật đầu: “Mạng của mẫu thân đệ là do Hồng Thái y cứu về, dẫu bắt đệ đi tìm chết thì đệ cũng không do dự!”
Hồng Văn dùng ánh mắt tùng xẻo Tạ Uẩn, thở phì phì như con cóc sau cơn mưa, khiến Tạ Uẩn lại cười ngặt nghẽo một trận.
“Thôi thôi thôi, coi như ta sai.” Thấy Hồng Văn lại muốn xù lông, Tạ Uẩn mới xua tay cười phân tích, “Đến lúc này ấy à, bệ hạ xác thật không nỡ buông tay Trưởng công chúa. Nếu ban ý chỉ tứ hôn, chẳng phải sẽ được thực hiện ngay lập tức? Của hồi môn dành cho Trưởng công chúa đều chuẩn bị sẵn sàng, phủ công chúa cũng đã tu bổ xong, muộn nhất là sang năm phải tổ chức hôn lễ, sau đấy chuyển ra ngoài cung cư trú. Đến lúc đó coi như không thể thân cận với nhà mẹ đẻ, cũng không có khả năng ngày ngày gặp nhau như bây giờ, cho nên ngay cả Thái Hậu cũng chưa thúc giục.”
Ba người nghe đều gật đầu.
Phàm là nhà ai nếu không nghèo đến nỗi đói ăn, được cô con gái ngoan thế này thì có thể ở lâu một ngày tính một ngày.
Luyến tiếc ấy mà, rất là luyến tiếc.
“Điểm thứ hai,” Vẻ hài hước trên mặt Tạ Uẩn chậm rãi rút đi, cả người cũng nghiêm túc lên, “Không ngại ta nói câu đại bất kính, ngày sau người được chọn đăng ngôi đại bảo chỉ có thể là Tam Hoàng tử hoặc Ngũ Hoàng tử, hiện giờ đệ và Trưởng công chúa được muôn vàn vinh sủng, nhưng tương lai như thế nào vẫn còn chưa biết...”
Trái tim Hồng Văn run rẩy, hắn há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Tuy hắn luôn oán giận Long Nguyên Đế trêu đùa mình, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ bởi vì đối phương coi trọng và thân cận mới có hành động đó, thậm chí rất nhiều người có huyết mạch hoàng gia cũng không đạt được độ thân thiết như Long Nguyên Đế và hắn.
Chỉ là hắn không tin những gì sẽ xảy ra trong tương lai như Tạ Uẩn cảnh báo.
Ai ngờ Tạ Uẩn cứ như con giun trong bụng hắn: “Ta biết đệ không tin, nói ra chuyện này có chút đả thương lòng người.”
Hồng Văn nhỏ giọng lầu bầu: “Biết rồi còn nói!”
“Ta coi đệ như ruột thịt mới chỉ ra,” Tạ Uẩn bóp cổ hắn lắc qua lắc lại, thở dài, “Đệ chưa lập gia đình, có một số việc không hiểu được đâu -- Một người đã kết hôn sẽ không còn giống như trước, dẫu có tâm cũng khó tránh khỏi phải thiên vị. Người thành thân sẽ có gia đình riêng, có con cái riêng của mình, e rằng trái tim phải phân ra tám phần cũng chưa đủ, không thể chuyên chú giống như trước.”
Hàn Đức và Phùng Dũng đều rất đồng ý.
Thật sự không phải bọn họ cưới vợ thì quên mẹ hoặc quên bạn cũ, khổ nỗi con người chỉ có một trái tim, ban đầu họ hàng bạn bè sắp xếp dày đặc, hiện giờ lại nhét thêm vợ con vào, số định mức dành cho mỗi người đương nhiên phải giảm bớt.
Huống hồ lập gia đình thì sẽ có tổ ấm riêng, đương nhiên phải tính toán cho tương lai...
“Hiện giờ người đang tại vị chính là ca ca ruột thịt của Trưởng công chúa, người làm chủ hậu cung chính là mẹ ruột, đương nhiên Trưởng công chúa phải là người cao quý nhất, nhưng với người kế vị tiếp theo thì sao? Dù gì chỉ là cháu trai, chẳng lẽ người ta không có huynh đệ tỷ muội của riêng mình, không có nhi tử nữ nhi? Dẫu cho tình cảm thân thiết đến độ nào thì cũng bị tụt về phía sau...” Tạ Uẩn bình tĩnh nói, “Tình cảm khi còn thơ thường phai nhạt theo thời gian, huống chi đệ còn là người ngoài, lớn lên vẫn còn thân thiết hay không thật khó nói. Nhưng hành động của bệ hạ đã thay đổi hoàn toàn cục diện, hiện giờ đệ và các Hoàng tử có thân phận thầy trò, cho dù chỉ vì làm màu làm mặt thì tương lai vẫn có kết quả tốt.”
Thêm vào đó, Thượng thư phòng không chỉ dạy các Hoàng tử mà còn các vị quyền quý của tương lai. Chờ sau này bọn nhỏ lớn lên, tất nhiên có thể phân chia một phần đáng kể quyền lực của triều đình. Hơn nữa thế lực sau lưng bọn họ giống như một mạng lưới quan hệ khổng lồ dày đặc, dẫu sau này Trưởng Công chúa và phò mã thật sự có xích mích trở mặt với tân hoàng, có những đứa trẻ đó ủng hộ vẫn có thể cứu vãn một ít.
Cho nên thay vì nói Long Nguyên Đế suy tính cho Hồng Văn, chi bằng nói hết thảy những gì ngài đang làm hiện giờ là vì dọn đường cho chính em gái mình. Long Nguyên Đế cũng đang đánh cược, ngài cược vào một mảnh chân tình của Hồng Văn đối với Trưởng công chúa Gia Chân, dù tương lai mình không còn trên đời, em gái bị cháu trai ghẻ lạnh, nhưng chỉ cần có phò mã với quan hệ đế sư ở đó, em gái vẫn có thể giữ được cuộc sống thoải mái.
Tạ Uẩn lớn lên trong đại gia tộc, nhìn thấy rất nhiều thế sự hiểm ác, lục đục với nhau, nên anh ta đương nhiên nhìn nhận vấn đề theo cách sâu sắc hơn hoặc phải nói là đen tối hơn.
Anh ta biết Hồng Văn là người tốt nên mới có cuộc nói chuyện thành thật hôm nay, nếu đổi là người khác thì quả quyết sẽ không bao giờ.
Sau khi Hồng Văn nghe xong, trầm tư thật lâu không nói lời nào. Đám người Tạ Uẩn cũng không quấy nhiễu hắn.
Không biết trải qua bao lâu, Hồng Văn mới chậm rãi thở hắt ra một hơi: “Đa tạ huynh đã nhắc nhở.”
Tạ Uẩn cười cười, mới định lên tiếng thì nghe Hồng Văn nhấn mạnh từng chữ: “Tuy nhiên đệ cũng muốn đánh cược một phen, đệ đánh cược bọn nhỏ đều là những đứa trẻ tuyệt vời.”
Vị Thái y trẻ tuổi ngẩng cao đầu, trên mặt vẫn còn nét thơ ngây nhuộm đầy ánh nắng vàng kim, đôi mắt sáng ngời tràn ngập kiên định...
/126
|