Thời gian trước Hồng Văn thường xuyên tới Thượng thư phòng chữa bịnh cho Bạch tiên sinh nên các học sinh đều quen mặt, không khỏi kinh ngạc khi thấy thầy giáo mới:
Chúng tôi đâu phải học làm đại phu, mời một Thái y tới dạy học... có phù hợp không?
Hồng Văn biết đám nhỏ này toàn xuất thân thế gia đại tộc, dẫu thông thạo lễ nghi phép tắc nhưng ngăn không được tính tình kiêu ngạo, muốn đột nhiên bắt chúng khâm phục không khác gì người si nói mộng, vì thế cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ từ từ tường thuật những trải nghiệm của mình.
Đám học sinh kia lúc đầu còn hoài nghi, nhưng dần dần không rảnh lo nghĩ nhiều, lần lượt rơi vào mê hồn trận.
Bọn nhóc lớn nhất cũng mới mười một tuổi, cho tới nay nơi từng đi xa nhất chỉ là về quê quán, rồi lại ngựa xe vờn quanh nô bộc thành đàn, đôi mắt chỉ hướng lên trên, đã bao giờ thực sự nhìn thấy cảnh tượng dân gian nào đâu? Kiến thức về thế giới bên ngoài chỉ gói gọn trong sách vở hoặc nghe người khác thuật lại, song những người đó kể chuyện sao tỉ mỉ hấp dẫn như Hồng Văn, chứ đừng nói đến những bức tranh minh họa sống động như thật.
Ngay cả Bạch tiên sinh cũng nghe say mê đến quên uống trà, huống chi là đám nhóc?
Hồng Văn thuộc loại nói nhiều, lúc này càng muốn mang ra bản lĩnh cả đời, kể chuyện hăng hái đến mức miệng khô lưỡi khô.
“Dựa núi ăn món núi dựa sông ăn món sông, chư vị chỉ biết vùng Đông Bắc nhiều núi nhiều rừng nhiều lông thú nhiều dược liệu, e rằng ít người biết nơi đó cũng có cá rất ngon...”
Hồng Văn đang nói giữa chừng thật sự chịu hết nổi phải dừng lại uống trà, chợt nghe một cậu nhóc phía dưới chất vấn: “Hồng Thái y, thực sự có loại cá lớn như vậy? Chắc là đang phóng đại gạt bọn ta chứ gì?”
Hắn tên Hoắc Nhung, là chắt trai của tiên Phụ Quốc công, cháu nội của An Bình Hầu kế thừa gia nghiệp hiện giờ. Cậu bé rất có phong thái của tằng tổ phụ, nói chuyện làm việc cứ thẳng tuồn tuột, thật sự không có ý xấu, chỉ hơi chút lỗ mãng nhưng lại chân chất đáng yêu.
Long Nguyên Đế đặc biệt chọn hắn làm thư đồng cho Tam Hoàng tử, ý muốn bù qua sớt lại tính cách quá mức bảo thủ dè dặt của nhóc Tam.
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Đây là vị được bệ hạ mời đến dạy học, thể theo quy củ, các trò nên xưng hô một tiếng tiên sinh.”
Hoắc Nhung mới định lên tiếng, Hồng Văn lại xua xua tay, cười đắc ý như đã sớm đoán trước: “Ta biết ngay các vị sẽ không chịu phục, cho nên đặc biệt mang về đây.”
Thư phòng tức khắc nổ tung, mọi người xôn xao bàn luận, ngay cả Bạch tiên sinh cũng kinh ngạc: “Từ phủ Viễn Bình đến nơi đây đâu chỉ ngàn dặm xa xôi, ấy mà có thể mang về?”
Vậy thì sình thối hết còn gì!
Thấy bọn họ hiểu lầm, Hồng Văn bật cười: “Cá sống dĩ nhiên không mang được, nhưng bộ xương cá thì...”
Các con sông lớn ở vùng Đông Bắc đều thông thẳng ra biển, môi trường sống kỳ lạ phức tạp và hay thay đổi, có rất nhiều loài cá không lồ với thể trạng đáng kinh ngạc. Lần đầu tiên Hồng Văn nhìn thấy chúng cũng rất sửng sốt, lập tức nghĩ cách mang về cho Trưởng công chúa Gia Chân thưởng thức. May thay nơi đó rừng thông rậm rạp, hắn bèn gỡ hết thịt và nội tạng chỉ còn lại khung xương, sau đó rửa sạch nhiều lần, kế tiếp dùng nhựa thông nấu chảy phết lên vài lớp, cuối cùng mời thợ đá cẩn thận mài giũa, khảm bộ xương vào phiến đá thiên nhiên để mang về.
Trên đời có hổ phách tự nhiên nên hắn coi như "nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo".
Ngay từ đầu làm chưa khéo tay nên bị gãy vài bộ xương, hoặc là phát hiện bộ xương càng lớn hơn càng đẹp hơn, thế là bỏ luôn cái hiện có... Thực sự tốn rất nhiều công sức.
Tuổi thiếu nhi không biết trời cao đất dày, luôn muốn tranh cường đấu thắng, vốn thấy Hồng Văn không lớn hơn bọn nó bao nhiêu nên có chút không phục, lúc này nghe xong lời này càng thêm xôn xao.
Hoắc Nhung reo lên: “Hồng Thái y, nếu quả thật ngài không phóng đại, từ nay về sau ta chỉ kêu ngài là tiên sinh!”
Ngũ Hoàng tử đâu cho phép kẻ nào dám nghi ngờ Hồng Văn, nhíu đôi mày nhỏ khẳng định: “Tiểu Hồng đại nhân sẽ không gạt người!”
Tam Hoàng tử ra hiệu cho em trai tạm thời đừng nóng nảy, nhìn Hồng Văn rồi nhìn sang Hoắc Nhung, đuôi lông mày nhướng lên, bộ dạng muốn xem kịch vui.
Hồng Văn cũng chưa đến hai mươi tuổi, nghe xong lời này há có lý nào không ứng chiến? Lập tức đập bàn một phát, cười nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thỉnh Bạch tiên sinh và chư vị làm chứng!”
Đám học sinh hò reo ầm ĩ, Bạch tiên sinh hết ý kiến, lắc đầu cười: “Thôi, cứ làm theo mọi người!”
Đứa lớn đứa nhỏ đều hoạt bát như vậy, khiến ông lão có chút háo hức muốn tham gia, tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.
Hoắc Nhung sốt ruột: “Hồng Thái y, xương cá mà ngài nhắc đến ở đâu?”
Hồng Văn khoanh tay trông vô cùng khiêu khích: “Hừ hừ, coi chừng chút nữa thấy rồi bị dọa tè ra quần.”
Hoắc Nhung mới lên chín, đúng là độ tuổi "nghé con mới sinh không sợ cọp", nghe xong gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Ngài đừng nghĩ oan cho người ta, mấy năm trước ta đã không còn đái dầm.”
Hồng Văn ra vẻ kinh ngạc: “Thất kính thất kính, vậy lúc tiểu công tử vài tuổi vẫn còn bị?”
Bọn học sinh đều cười ha hả, Hoắc Nhung vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ lên nắm đấm nhỏ tròn vo dứ dứ về phía đám bạn học.
Trêu đùa cậu nhóc xong, Hồng Văn nói với thị vệ canh cửa: “Làm phiền vị đại ca này đi một chuyến đến chỗ Trưởng công chúa Gia Chân, nhờ chuyển lời xin cho ta mượn bộ xương cá, xem xong sẽ gởi trả lại nguyên vẹn.”
Thị vệ cười: “Không dám nhận Hồng Thái y khách sáo như vậy, ti chức đi ngay.”
Dừng một chút rồi hơi trêu ghẹo hỏi: “Chỉ nhắn gởi một câu này thôi?”
Hầu hết những người được làm thị vệ sâu trong hoàng cung đều là con cháu thế gia, ví dụ như Hàn Đức lúc trước quen biết, có người thậm chí còn mang tước vị. Tựa như hiện tại vị này đang đùa giỡn Hồng Văn, bản thân chính là con cháu huân quý, lãnh chức thủ lĩnh thị vệ từ ngũ phẩm, lớn hơn một bậc so với Hồng Văn là chính lục phẩm thái y.
Bên trong một đám nhóc con e sợ thiên hạ không loạn đồng thanh dài giọng đầy ẩn ý: “Chà ~~”
Bọn này đều là một lũ ranh con, do người lớn trong nhà thường xuyên nhắc tới nên đã sớm biết quan hệ giữa Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân không tầm thường. Lúc này thấy có người châm ngòi bèn nhao nhao hùa theo.
Tuy Hồng Văn đã luyện được da mặt khá dày mà cũng không chịu nổi, tai hơi ửng đỏ chắp tay thi lễ với thị vệ kia xin khoan dung, sau đó dứ dứ nắm đấm về hướng đàn gà con, cố ý làm ra vẻ mặt dữ tợn: “Coi chừng ta cho ăn đòn.”
Đám nhóc này còn lâu mới sợ, càng cười ầm ĩ hơn, cuối cùng phải nhờ Bạch tiên sinh hắng giọng, lũ trẻ mới như chuột thấy mèo rụt cổ ngồi yên.
Bạch tiên sinh hơi có vẻ không đồng ý trợn mắt lườm lũ học trò một cái rồi nói với Hồng Văn: “Dù chưa chân chính hành lễ bái sư nhưng hiện giờ cũng có danh phận thầy trò, chớ để đám nhỏ này lật trời.”
Hồng Văn gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Tiểu bối xin thụ giáo.”
Chỉ cần không phải trời sinh là đồ xấu xa, Hồng Văn luôn có lòng bao dung vô hạn với trẻ nhỏ, huống chi bọn nhóc cũng không làm gì quá phận, thật đúng là không thể nghiêm mặt la mắng.
Bạch tiên sinh vừa thấy bộ dạng anh chàng là biết ngay “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, không khỏi thở dài.
Nhưng ngẫm lại, ước chừng cũng chính vì tâm tính trong sáng như trẻ thơ mới càng khiến người yêu thích. Bằng không nếu vừa tới nơi đã bày ra dáng vẻ sư phụ, ấn tượng chân chính thế nào còn chưa biết được...
Khoảng chừng hai khắc sau, xa xa vang lên tiếng bước chân đều nhịp, Hồng Văn ló đầu ra thăm dò, thấy đi đầu là cấy dù vạn phúc với cán vàng khắc hình đầu phượng, tiếp theo là một ghế kiệu tinh xảo, trên kiệu là vị nữ lang ngồi ngay ngắn, một thân cung trang bằng lụa màu mây khói, mang khí chất và phong thái cao quý: Trưởng công chúa Gia Chân giá lâm.
Mọi người đều ra cửa hành lễ, chỉ riêng Bạch tiên sinh hơi gật đầu ý chào.
Ông cụ là thầy dạy của Hoàng tử, dẫu nhìn thấy Long Nguyên Đế cũng không cần quỳ lạy.
Sở dĩ Hồng Văn tìm cớ nhờ người đi truyền lời vốn vì nhớ quá muốn gặp, hiện giờ người thật ở ngay trước mắt, trong lòng anh chàng như có trăm hoa đua nở, vội vàng ba bước cũng thành hai phóng đến nghênh đón: “Trời nóng quá, sao nàng lại đích thân tới đây?”
Chỉ hai câu ngắn ngủn mà mặt mày anh chàng dịu dàng hẳn, giọng nói cũng nhẹ nhàng, chỉ ước có thể treo một tấm bảng trước trán viết mấy chữ to “Ta thật sự sung sướng”.
Thanh Nhạn rất có ánh mắt thối lui sang một bên, mặc cho Hồng Văn vui vẻ vươn cánh tay ra.
Trưởng công chúa Gia Chân vốn là nữ tử có thể giương cung bắn tên, cưỡi ngựa săn bắn, tuy trước kia che giấu bản tính nhưng khi lên xuống kiệu làm gì cần người đỡ? Ấy thế mà lúc này thấy Hồng Văn như vậy hiển nhiên vì quan tâm chăm sóc, không muốn phụ ý tốt của người ta, trong lòng cảm động, mỉm cười vịn cánh tay anh chàng xuống kiệu: “Bọn họ tay chân không cẩn thận, nếu lỡ va chạm thì sao, ta đành tự mình làm công việc hộ tống.”
Ngày đó nhận được bộ xương cá hổ phách khổng lồ, nàng lập tức yêu thích không buông tay, ngay cả Long Nguyên Đế nghe tin phải đích thân đến xem mà cũng không dễ dàng được chạm vào. Nếu không phải hôm nay do chính Hồng Văn mở miệng, nàng đâu thể nào cho mượn!
Hồng Văn lập tức tiếp lời: “Ôi chao, thật sự vất vả cho Công chúa!”
Trưởng công chúa Gia Chân nhoẻn cười tươi sáng rực rỡ như ánh mặt trời, nghiêm túc gật đầu: “Nói đúng lắm.” sau đó kêu mọi người vào trong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lũ nhóc trong Thượng thư phòng bắt đầu nhịn không được đôi mắt láo liên, thấy bọn họ cười nói vui vẻ cũng hùa theo cười ngây ngô, tiếng thì thầm vang lên bốn phía.
Trẻ em dường như sinh ra đã có sự tò mò vô tận về người lớn.
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng gõ thước xuống bàn: “Yên lặng.”
Đám học sinh lập tức an tĩnh như gà, đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng lại.
Vị tiên sinh này không chỉ có học thức hơn người, phẩm hạnh cao khiết, hơn nữa... thật sự sẽ khẽ tay bọn họ!
Đau lắm đấy!
“Xin hỏi Công chúa, đây là xương cá hổ phách Hồng Thái y nhắc đến sao?” Sau khi ổn định đám học trò, Bạch tiên sinh đi ra ngoài, chỉ vào món đồ khổng lồ được phủ lụa vàng do bốn người nâng đi theo phía sau Trưởng công chúa Gia Chân.
“Đúng ạ.” Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu, bàn tay trắng nõn giơ lên, lập tức có cung nhân nối đuôi nhau vào học đường. Đầu tiên bọn họ lắp ráp một cái giá bằng gỗ tử đàn cao chừng hai thước, sau đó mới cẩn thận đặt bộ xương cá hổ phách phủ lụa vàng lên trên.
Bộ xương cá hổ phách rất nặng, mặc dù khung gỗ tử đàn khá chắc chắn nhưng lại phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nho nhỏ như bị quá sức.
Đừng nói là đám người Hoắc Nhung, ngay cả hai vị Hoàng tử đã từng được xem vài lần cũng nhịn không được vươn dài cổ, muốn ngắm thêm lần nữa.
Tuy nhiên, Hồng Văn lại muốn kích thích sự thèm ăn của đám tiểu quỷ, đích thân dẫn Trưởng công chúa Gia Chân đến chỗ ngồi: "Công chúa vất vả, xin hãy nghỉ tạm một lát."
Trưởng công chúa Gia Chân có cơ hội gặp người yêu đã vui muốn chết, hơn nữa còn ngồi kiệu đến đây, làm sao cảm thấy mệt? Nhưng nếu đối phương nói như vậy thì cũng hùa theo: “Được.”
Trước nay từng có biết bao người lấy lòng nàng như vậy, nàng chỉ cảm thấy chán ngấy, bây giờ lại nếm ra vị ngọt ngào. Điều này chứng tỏ mọi chuyện tốt hay xấu không thể chỉ tự mình phán xét, mà còn phụ thuộc vào việc ai nói gì làm gì.
Hồng Văn cho nàng cái nhìn lưu luyến, sau đó mới đi đến bên cạnh bộ xương cá, nói với một đám nhóc đang trông mòn con mắt: “Muốn xem không?”
Lúc này Hoắc Nhung đâu còn nhớ rõ cái gì mà đánh cược hay không, là người đầu tiên hăng hái hét to: “Muốn ạ!”
Nhóc tò mò gần chết!
Đồ vật ẩn dưới tấm lụa vàng thật khổng lồ, dài gấp hai Hồng Thái y, nhìn vậy thôi đã đủ dọa người... Thế gian thực sự có loại cá lớn đến thế?
Hồng Văn làm bộ đi đến chạm vào tấm lụa vàng, một đám nhóc con cũng dõi tầm mắt nhìn theo, thậm chí không dám thở mạnh.
Ai ngờ Hồng Văn đột nhiên thu tay lại.
Mọi người đều "a" thành tiếng.
Trưởng công chúa Gia Chân nương theo động tác uống trà giấu nụ cười.
Người này hư quá rồi!
Hồng Văn ra vẻ đứng đắn: “À, đây có thể coi là một cách nghiên cứu học vấn, chuyện như vậy nên thỉnh Bạch tiên sinh dẫn đầu.”
Bạch tiên sinh sửng sốt: “Lão phu?”
Hồng Văn đi qua dìu ông cụ, cười nói: “Tiên sinh đến đây đi.”
Bạch tiên sinh ỡm ờ nương theo Hồng Văn dìu đi, ngẫm lại còn thấy hơi kích động, tính từ chối tượng trưng nhưng rốt cuộc vuốt chòm râu tuyết trắng dứt khoát nói: “Nếu mọi người khăng khăng như thế, lão phu sẽ không ngại mặt già da dày mà bao biện làm thay.”
Đám học sinh đang sốt ruột chờ xem, hơi đâu mà để ý ai nhấc tấm lụa vàng, đều hùa theo cổ vũ.
Bạch tiên sinh thời trẻ đã vang danh thiên hạ, luôn được người ta kính trọng, đâu từng có ai dám “lôi lôi kéo kéo” giống Hồng Văn? Ông lão cũng cảm thấy thú vị, xoa xoa tay vài lần, nhẹ nhàng nhấc lên một góc của tấm lụa vàng.
Ông chỉ liếc nhìn một cái mà đã kinh hô thành tiếng, đôi mắt mở to, sau đó thành thạo kéo ra hết phần dư lại.
Bọc trong lớp nhựa thông màu vàng nhạt rõ ràng là bộ xương hoàn chỉnh của một con cá khổng lồ, đầy đủ từng chi tiết từ hàm răng sắc bén đến vây cá đuôi cá.
Miệng cá khẽ há, hàm răng nhọn trắng nhởn trông đặc biệt đáng sợ, dường như sẽ thình lình chọn người nào đó mà ăn tươi nuốt sống.
Có học sinh nhát gan quả nhiên bị hoảng sợ, ôm cánh tay co rúm lại. Bọn Hoắc Nhung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai mắt tỏa sáng mà nằm bò lên bàn cố gắng chồm người về phía trước nhìn cho rõ.
“Ôi trời ơi!”
“To quá chừng!”
“Đây thật là cá hay sao? Phải dài hơn một trượng đấy nhỉ?”
Hồng Văn tự hào giải thích: “Đây là cá tầm, dài một trượng một thước ba phân, nghe nói chưa phải là con lớn nhất. Ta từng hỏi qua ngư dân địa phương, đã có người gặp con lớn hơn nữa, nặng chừng mấy trăm cân. Thịt cá rất chắc và ngọt, không cần gia vị vẫn có thể ngon rớt đầu lưỡi, chính là món ăn trân quý thế gian hiếm có.”
Một đám nhóc con vừa ngắm nghía vừa nuốt nước miếng.
Nghe tả thôi đã thấy ngon rồi!
Thật ra Hồng Văn từng tìm được bộ xương lớn hơn nữa, chỉ là không hoàn chỉnh bằng bộ trước mắt, hoặc thiếu đầu hoặc thiếu đuôi, so sánh mãi mới chọn được bộ này.
Một khối nhựa thông lớn thường rất giòn dễ gãy, trên đường về Hồng Văn thật sự rất lo lắng, sợ không cẩn thận làm rớt một miếng nào đó thì đúng là phí công. Cũng may các thị vệ trong đoàn biết đây là quà tặng cho Trưởng công chúa Gia Chân nên đều vô cùng cẩn thận, nâng niu đặt bộ xương cá trong chiếc xe riêng lót đệm lông thú mềm mại, thế nên không hề rớt ra chút gì dẫu chỉ là mảnh vụn.
Bạch tiên sinh lớn tuổi nên mắt hơi mờ, lúc này dứt khoát dán mặt vào sát bộ xương, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Thời trẻ chỉ đọc được một ít miêu tả vụn vặt từ những quyển du ký, nhưng hôm nay chính mắt thấy quả là chấn động...”
Đầu của ông chả bõ cho con cá này nuốt một miếng.
Cuối cùng ông lại thở dài: “Nếu có thể tận mắt nhìn chúng bơi lội dưới nước thì càng tốt.”
Đáng tiếc tuổi tác mình đã cao, sinh thời không còn cách gì đi xa...
Ông lão quay sang vẫy tay kêu đám học trò: “Nào, lại đây xem đi.”
Lũ trẻ reo hò chạy ùa ra từ sau bàn học, vây quanh bộ xương cá ngắm say mê, đứa gan lớn còn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào.
Bọn nhóc còn nhỏ nên khi đến gần càng cảm thấy bộ xương cá thật khổng lồ, bất giác e ngại.
“Ông trời ơi, nếu nó còn sống, sợ là có thể nuốt ta luôn!”
“Một mình ngươi sao mà đủ? Ít nhất cũng phải nuốt cả năm đứa chúng ta!”
Ngũ Hoàng tử người nhỏ chân ngắn, cái giá gỗ tử đàn lại cao, cố gắng khiễng chân vẫn không nhìn được toàn cảnh, Hồng Văn bế nhóc lên để cậu bé ngắm cho đã.
Cậu nhóc mỉm cười sung sướng: “Cảm ơn Tiểu Hồng đại nhân.”
Ôi chao, cao quá chừng!
Đám học sinh vừa thích vừa sợ, gãi đầu gãi tai, mồm năm miệng mười hỏi: “Con cá lớn như vậy ăn gì nhỉ?”
“Đây có phải là con cá trong lời dạy của Trang Tử?”
“Nó có thể cõng người mà bơi hay không? Về sau có thể bay lên trời không?”
Hồng Văn bị đám nhóc ríu rít ồn ào đến đau đầu, vội giơ tay ngăn lại, cao giọng bảo: “Để ta giải đáp theo thứ tự!”
“Các vị có từng nghe qua câu nói 'Cá lớn nuốt cá bé' chưa? Cá nhỏ thì ăn tôm tép, con cá này cũng không ngoại lệ, chỉ là nó ăn con cá lớn hơn chút thôi. Nào là những con cá bảy, tám cân, hoặc là cá chép mười mấy cân, đều là món ăn trong mâm của nó...
Còn vụ cõng người, nếu xét về thể lực thì đương nhiên là được, nhưng nếu muốn trèo lên lưng nó... e rằng phải hỏi xem nó có nguyện ý hay không.”
Ngựa hoang khó thuần, phỏng chừng cá hoang dã cũng giống vậy.
Mọi người đều cười ồ, thư phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
“Còn phần nó có phải là nhân vật trong truyện ngụ ngôn, có lẽ đúng có lẽ không, dù sao ta chưa gặp qua nên không dám nói.” Hồng Văn cười chỉ chỉ vào bộ xương cá tầm: “Tuy nhiên với bộ dạng này, ta có thể khẳng định nó không cách gì bay được.”
Bọn nhóc đồng loạt phát ra tiếng thở dài thất vọng, chọc cho mấy người lớn phải bật cười.
Quả nhiên vẫn là con nít, trong đầu luôn tràn ngập câu chuyện Thiên Mã Hành Không.
(Thiên Mã Hành Không: là con ngựa chở vị Thần cai quản thiên đình có thể bay lượn tự do trong không gian)
“Cá tầm tuy lớn nhưng vẫn chưa được coi là lớn nhất,” Hồng Văn vừa nhẹ bóp bàn tay nhỏ mềm mại của Ngũ Hoàng tử vừa nói, “Ở vùng duyên hải Đông Nam còn có cá voi khổng lồ, ngư dân nơi đó thường xuyên nhìn thấy, thỉnh thoảng cũng lưới được hoặc chúng tự xông vào bờ mắc cạn. Thật sự đúng là to như tòa nhà! Cá voi bình thường không tấn công người nhưng có vài loại đặc biệt hung tàn, nếu ở trên biển gặp được khó tránh khỏi cửu tử nhất sinh, thuyền nhỏ bị chúng va một cái là nát, cho nên dân bản xứ thường gọi là cá voi sát thủ.”
Ngũ Hoàng tử run rẩy, Hồng Văn vội ôm cậu nhóc vào lòng vỗ lưng, cười trấn an: “Không sao đâu, không sao đâu, nó không đến được nơi này.”
Ngũ Hoàng tử cảm thấy e lệ vì mình nhát gan, song cũng thấy rúc vào ngực Tiểu Hồng đại nhân thực thoải mái, lại cười hì hì dụi dụi vào thêm.
Nghe Hồng Văn nhắc tới cá voi khổng lồ, Tam Hoàng tử chủ động hỏi: “Ta đã từng đọc sách viết về loài cá này, tiên sinh có tận mắt nhìn thấy chưa?”
Chỉ với con cá tầm dài gấp hai người lớn đã khiến tụi nó nhìn thôi cũng thấy kinh hãi, với con cá voi to như tòa nhà thì thật sự khó có thể tưởng tượng.
Vẻ mặt Hồng Văn tức khắc hiện ra một tia hồi ức: “Quả thật ta đã từng gặp rồi!”
Năm xưa hắn đi cùng Hồng Nhai đến vùng hải đảo chữa bệnh từ thiện cho ngư dân, trên đường gặp được một con cá voi tung nửa thân mình ra khỏi mặt biển. Cảnh tượng đấy thật sự là sóng lớn ngập trời nước biển văng khắp nơi, chiếc hải thuyền rất lớn cũng bị những cơn sóng mãnh liệt làm cho đong đưa chao đảo, càng miễn bàn đến trận mưa nước biển che trời lấp đất.
Chỉ có chính mắt nhìn thấy mới cảm giác được con người quá nhỏ bé, quả thật như cổ nhân đã nói: Không khác gì một hạt muối bỏ biển.
Lúc ấy các ngư dân đều quỳ xuống dập đầu cầu Hải Thần phù hộ. Hồng Văn còn nhỏ, không biết truyền thuyết địa phương nên không rảnh lo sợ hãi, chỉ nép vào ngực Hồng Nhai ngắm si mê, như thể mình đang ở trong một câu chuyện thần thoại huyền diệu. Hắn trơ mắt nhìn hơi nước tan đi, con cá voi thật lớn lặn sâu xuống đáy biển đen ngòm biến mất không thấy bóng dáng, còn cảm thấy buồn bã mất mát.
Hồng Văn kể chuyện rất sinh động, mọi người đều nghe say mê, khi kể đến đoạn cá voi nhấc lên sóng dữ, mọi người đồng loạt kinh hô, trước mắt dường như xuất hiện con thú siêu to khổng lồ đang hoành hành trên biển, không khỏi bị chấn động.
Thật lâu sau, mọi người mới lục tục phục hồi tinh thần, Trưởng công chúa Gia Chân cũng cảm khái: “Thiên hạ to lớn đúng là có đủ loại kỳ quan, được chứng kiến mới biết chúng ta không đủ kiến thức.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Hồng Văn cười kể thêm: “Công chúa nói rất đúng, thế giới rộng lớn, dẫu chúng ta dùng hết cả đời mà có thể đặt chân đâu đến bao nhiêu nơi? Ngẫm lại thật khá tiếc nuối. Nghe nói có nơi không chỉ thấy cá lớn, mà còn thấy chim lớn rùa lớn. Có con rùa khổng lồ sau khi chết rồi, dân bản xứ còn lấy mai rùa ra làm bàn!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một cậu nhóc mập chép miệng, thản nhiên nhận xét: “Vậy phải mất bao nhiêu ngày mới ăn hết đồ rùa đen rụt đầu khổng lồ há?”
Mọi người cười to.
Đám học sinh cẩn thận ngắm nghía một hồi, lần lượt hỏi rất nhiều kỳ văn dị sự khắp nơi. Gần nửa canh giờ sau thì nhiệt tình mới hơi lắng xuống, Hồng Văn cần phải rời đi.
Trưởng công chúa Gia Chân vội sai người thu dọn bộ xương cá hổ phách, đứng dậy nói: “Hôm nay được nghe Hồng Thái y giảng bài quả thật học thêm rất nhiều kiến thức. Sau này nếu rảnh rỗi, bổn cung lại đến nghe, mong Bạch tiên sinh không chê bai.”
Bạch tiên sinh vuốt chòm râu mỉm cười, trong giọng nói hơi mang vẻ trêu ghẹo hiếm thấy: “Công chúa có tâm dốc lòng cầu học, lão phu vui mừng không hết, chắc hẳn Tiểu Hồng tiên sinh càng không chê bai, đúng chứ?”
Hồng Văn da mặt dày gật đầu, “Không chê không chê đâu ạ. Công chúa nguyện ý tới, dĩ nhiên là phúc khí của vi thần.”
Sau lưng Hoắc Nhung dẫn đầu le lưỡi làm mặt quỷ, chợt nghe nhóc mập vừa rồi tiếc nuối nói với đám bạn học: “Này, đáng tiếc quá, nhà đệ có mấy tỷ tỷ, nếu Tiểu Hồng Thái y nguyện ý tới làm tỷ phu của đệ thì tốt quá...”
Nếu trở thành người trong nhà, rảnh rỗi không có việc gì sẽ kéo huynh ấy kể cho mình nghe chuyện mấy con rùa rụt đầu bên ngoài, thật thú vị!
Đám nhỏ sửng sốt, đều xoa cằm như suy tư gì.
Người khác chưa cần nhắc tới, chỉ riêng hai vị Hoàng tử vừa nghe được lời này đã quay phắt lại, Ngũ Hoàng tử còn phồng mang trợn mắt cảnh cáo: “Tiểu Hồng đại nhân phải làm tiểu cô trượng của ta!”
Không ai được phép cướp Tiểu Hồng đại nhân!
Mọi người đều biết Ngũ Hoàng tử trời sinh tính tình hiền lành thẹn thùng, có ai từng chứng kiến nhóc lớn tiếng hung dữ vậy đâu. Cậu bé mập và mấy bạn học xung quanh đều ngây dại.
“Ta, ta chỉ nói... nói...” Nhóc mập xoắn ngón tay ngượng ngùng lắp bắp. Hiện giờ mọi người đều biết Hồng Thái y sắp cưới Công chúa, chưa bàn đến việc Trưởng công chúa có nguyện ý chia sẻ phò mã với người khác hay không, gia đình của đám học trò này toàn là quý tộc, đâu có khả năng để con gái đi làm thiếp cơ chứ!
“Nói cũng không được!” Ngũ Hoàng tử hất gương mặt nhỏ tròn vo, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc.
Phụ hoàng đã từng dạy rằng, khi một người nghĩ đến điều gì thì đó là cấp độ thứ nhất, khi nói ra thì đó là cấp độ thứ hai, nếu không dừng lại thì bước tiếp theo là “thực hiện”.
Chợt nghe Tam Hoàng tử bỗng nói với Hoắc Nhung: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đã đánh cược thì phải chịu thua.”
Hoắc Nhung lập tức nhớ tới vụ đánh cược lúc đầu với Hồng Văn, gương mặt nhỏ tức khắc đỏ bừng.
Cậu bé cũng thuộc loại dám làm dám chịu, tuy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm trang cung kính chắp tay vái chào Hồng Văn: “Tiên sinh tại thượng, xin nhận một lễ của học sinh.”
Hồng Văn đang nói chuyện với Trưởng công chúa Gia Chân, nghe vậy xoay người, thấy thế vội giơ tay đỡ lên: “Miễn miễn, chỉ vui đùa mà thôi. Dù gì ta cũng chưa hẳn là một tiên sinh chân chính...”
Cùng tranh cường háo thắng với một đứa bé vài tuổi, hắn thành loại người nào?
“Tiên sinh chớ nói vậy,” Hoắc Nhung vẫn khăng khăng, nghiêm túc chỉ ra, “Trưởng bối trong nhà thường dạy, làm người đàng hoàng là phải biết nói chuyện giữ lời. Nếu học sinh đã cùng tiên sinh đánh cược, dù tiên sinh rộng lượng bỏ qua, vô lẽ học sinh coi như không có việc này? Chẳng phải sẽ thành kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa? Chớ nói trưởng bối trong nhà biết được sẽ trách mắng, ngay cả học sinh cũng coi thường chính mình.”
Vốn dĩ Hồng Văn chỉ cảm thấy đây là cậu nhóc ngốc có tính cách chân chất, bây giờ nghe được lời này rất chấn động, thầm khen Long Nguyên Đế có ánh mắt tuyển người thật tuyệt vời.
Hiện tại cậu bé mới bao lớn? Thế mà cậu ta đã thấm nhuần tư tưởng "biết sai có thể sửa, nói là phải làm", tương lai tất thành châu báu.
Trong lòng Hồng Văn tán dương vô cùng, thu tay lại: “Nếu thế, ta sẽ nhận lễ của trò.”
Hoắc Nhung thở phào nhẹ nhõm, quay lại nụ cười hồn nhiên ban đầu: “Đa tạ tiên sinh!”
Tam Hoàng tử hơi gật đầu, hiển nhiên vô cùng hài lòng với biểu hiện của Hoắc Nhung.
Thư đồng và Hoàng tử vốn là "dị thể đồng tâm", Hoàng tử phạm sai lầm thì thư đồng lãnh phạt, tương tự, thư đồng mắc lỗi thì chứng tỏ bản thân Hoàng tử có phẩm hạnh không tốt, hai người họ luôn bổ sung cho nhau.
Hiện giờ Hoắc Nhung không trốn tránh trách nhiệm, hắn cũng thực vui mừng.
*******
Con nít luôn có những tính cách đặc biệt rất đáng yêu, ví dụ thể nghiệm được điều gì mới lạ đều nóng lòng kể cho người thân, kiểu như chia sẻ niềm vui và cũng có ý khoe khoang.
Đám học sinh trong Thượng thư phòng đều là con cháu của gia đình nhất đẳng quyền quý trong kinh, vì thế không quá ba ngày, văn võ cả triều đều biết Trưởng công chúa Gia Chân nắm trong tay một bộ xương cá khổng lồ hoàn chỉnh, vô cùng hiếm thấy. Thế là mọi người trong tối ngoài sáng đều xin Long Nguyên Đế ra mặt, mượn về cho mọi người ngắm một lần.
Mấy đứa nhóc đều được nhìn, ông đây lại không thể, chuyện vầy coi sao đặng?
Vốn dĩ lãnh thổ của triều Đại Lộc rất rộng lớn, nhưng việc đi đến những nơi khác lại cực kỳ tốn thời gian, tiền bạc và sức lực. Dẫu từ thời tiền triều đã khuyến khích việc du học, nhưng đại thần văn võ cả triều còn phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ gia tộc, vừa phải thi khoa cử lấy công danh, còn phải làm quan làm tướng nên không có nhiều thời gian lang thang bên ngoài.
Hiện giờ thình lình được khơi gợi hứng thú, một truyền mười mười truyền trăm, dần dà đã biến thành phong trào.
Vì thế các quý phụ cáo mệnh đột nhiên bắt đầu tụ tập chạy vào trong cung, còn nhất định tìm cớ đi đến thỉnh an Trưởng công chúa Gia Chân...
Trưởng công chúa Gia Chân bị làm phiền quá mức, đơn giản đóng cửa từ chối tiếp khách.
Người này muốn xem, người kia muốn ngắm, gì chứ, đồ của bổn cung để cho các ngươi dễ dàng dòm ngó vậy sao?
Nhà ngươi đâu có quan hệ gì với bổn cung?!
Giữa hè không có việc gì làm, biên quan hiếm khi hưởng thái bình, bá tánh an khang, các nhà quyền quý trong kinh khó tránh khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi.
Cũng chẳng biết ai đề nghị với Thái Hậu và Long Nguyên Đế, nói rằng Tết Trung Thu mười lăm tháng tám gần trong gang tấc, năm rồi cung yến chỉ có ca vũ chả mới mẻ gì, chi bằng năm nay tổ chức tiệc thưởng thức bảo vật, một người vui đâu bằng mọi người cùng vui, mỗi người sẽ mang một món đồ trân quý hiếm lạ nhất trong nhà đến góp vui được không?
Đây rõ ràng là "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu".
(Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời)
Nếu xét ra, các gia đình hậu duệ hoàng quyền quý tộc này có bảo vật quý hiếm nào mà bọn họ chưa nhìn thấy? Nổi hứng thì lấy bạch ngọc ra làm ná, lấy trân châu làm đạn bắn chim đâu phải không có, nhưng bảo vật quý hiếm họ chưa bao giờ nhìn thấy lại là bộ xương cá!
Hơn nữa còn là bộ xương cá dài gấp hai người lớn!
Thật quá hiếm lạ nha!
Với mục đích chung "cao cả" như thế, Trưởng công chúa Gia Chân không tiện gạt bỏ mong muốn của mọi người, nhưng cũng không cho Long Nguyên Đế sắc mặt tốt.
Nàng viết thư cho Hồng Văn, giữa những hàng chữ đều là nỗi oán giận ngọt ngào:
Đều tại chàng mày mò ra cái khỉ gì thế, chỉ một bộ xương mà thôi, cứ làm như bảo bối không bằng? Bây giờ hay quá nhỉ, bổn cung đột nhiên thành người bán hàng rong triển lãm đồ hiếm lạ!
Hồng Văn đọc thư xong phải phì cười, thầm nghĩ quả thật người trong kinh ăn no căng rảnh đến mức phải đi kiếm chuyện.
Gia đình bình thường chỉ ước mỗi ngày được ăn thịt cá, trong khi các vị quan to hiển quý chỉ lo chăm chăm vào việc ngắm bộ xương...
Nói là tò mò thì cũng đúng, nhưng đâu đến mức quậy thành vụ tổ chức đại hội ngắm bảo vật linh tinh gì đó, có thể thấy đều là những người nhàn rỗi ngồi thả rắm.
Hồng Văn xem đi xem lại tờ thư mỏng rất nhiều lần, mãi đến khi có thể ngâm nga làu làu trôi chảy, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhấc bút hồi âm:
Dẫu là châu ngọc đá quý gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không có báu vật thực sự trong thiên hạ.
Chỉ có Công chúa mới là bảo bối của vi thần.
Chúng tôi đâu phải học làm đại phu, mời một Thái y tới dạy học... có phù hợp không?
Hồng Văn biết đám nhỏ này toàn xuất thân thế gia đại tộc, dẫu thông thạo lễ nghi phép tắc nhưng ngăn không được tính tình kiêu ngạo, muốn đột nhiên bắt chúng khâm phục không khác gì người si nói mộng, vì thế cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ từ từ tường thuật những trải nghiệm của mình.
Đám học sinh kia lúc đầu còn hoài nghi, nhưng dần dần không rảnh lo nghĩ nhiều, lần lượt rơi vào mê hồn trận.
Bọn nhóc lớn nhất cũng mới mười một tuổi, cho tới nay nơi từng đi xa nhất chỉ là về quê quán, rồi lại ngựa xe vờn quanh nô bộc thành đàn, đôi mắt chỉ hướng lên trên, đã bao giờ thực sự nhìn thấy cảnh tượng dân gian nào đâu? Kiến thức về thế giới bên ngoài chỉ gói gọn trong sách vở hoặc nghe người khác thuật lại, song những người đó kể chuyện sao tỉ mỉ hấp dẫn như Hồng Văn, chứ đừng nói đến những bức tranh minh họa sống động như thật.
Ngay cả Bạch tiên sinh cũng nghe say mê đến quên uống trà, huống chi là đám nhóc?
Hồng Văn thuộc loại nói nhiều, lúc này càng muốn mang ra bản lĩnh cả đời, kể chuyện hăng hái đến mức miệng khô lưỡi khô.
“Dựa núi ăn món núi dựa sông ăn món sông, chư vị chỉ biết vùng Đông Bắc nhiều núi nhiều rừng nhiều lông thú nhiều dược liệu, e rằng ít người biết nơi đó cũng có cá rất ngon...”
Hồng Văn đang nói giữa chừng thật sự chịu hết nổi phải dừng lại uống trà, chợt nghe một cậu nhóc phía dưới chất vấn: “Hồng Thái y, thực sự có loại cá lớn như vậy? Chắc là đang phóng đại gạt bọn ta chứ gì?”
Hắn tên Hoắc Nhung, là chắt trai của tiên Phụ Quốc công, cháu nội của An Bình Hầu kế thừa gia nghiệp hiện giờ. Cậu bé rất có phong thái của tằng tổ phụ, nói chuyện làm việc cứ thẳng tuồn tuột, thật sự không có ý xấu, chỉ hơi chút lỗ mãng nhưng lại chân chất đáng yêu.
Long Nguyên Đế đặc biệt chọn hắn làm thư đồng cho Tam Hoàng tử, ý muốn bù qua sớt lại tính cách quá mức bảo thủ dè dặt của nhóc Tam.
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Đây là vị được bệ hạ mời đến dạy học, thể theo quy củ, các trò nên xưng hô một tiếng tiên sinh.”
Hoắc Nhung mới định lên tiếng, Hồng Văn lại xua xua tay, cười đắc ý như đã sớm đoán trước: “Ta biết ngay các vị sẽ không chịu phục, cho nên đặc biệt mang về đây.”
Thư phòng tức khắc nổ tung, mọi người xôn xao bàn luận, ngay cả Bạch tiên sinh cũng kinh ngạc: “Từ phủ Viễn Bình đến nơi đây đâu chỉ ngàn dặm xa xôi, ấy mà có thể mang về?”
Vậy thì sình thối hết còn gì!
Thấy bọn họ hiểu lầm, Hồng Văn bật cười: “Cá sống dĩ nhiên không mang được, nhưng bộ xương cá thì...”
Các con sông lớn ở vùng Đông Bắc đều thông thẳng ra biển, môi trường sống kỳ lạ phức tạp và hay thay đổi, có rất nhiều loài cá không lồ với thể trạng đáng kinh ngạc. Lần đầu tiên Hồng Văn nhìn thấy chúng cũng rất sửng sốt, lập tức nghĩ cách mang về cho Trưởng công chúa Gia Chân thưởng thức. May thay nơi đó rừng thông rậm rạp, hắn bèn gỡ hết thịt và nội tạng chỉ còn lại khung xương, sau đó rửa sạch nhiều lần, kế tiếp dùng nhựa thông nấu chảy phết lên vài lớp, cuối cùng mời thợ đá cẩn thận mài giũa, khảm bộ xương vào phiến đá thiên nhiên để mang về.
Trên đời có hổ phách tự nhiên nên hắn coi như "nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo".
Ngay từ đầu làm chưa khéo tay nên bị gãy vài bộ xương, hoặc là phát hiện bộ xương càng lớn hơn càng đẹp hơn, thế là bỏ luôn cái hiện có... Thực sự tốn rất nhiều công sức.
Tuổi thiếu nhi không biết trời cao đất dày, luôn muốn tranh cường đấu thắng, vốn thấy Hồng Văn không lớn hơn bọn nó bao nhiêu nên có chút không phục, lúc này nghe xong lời này càng thêm xôn xao.
Hoắc Nhung reo lên: “Hồng Thái y, nếu quả thật ngài không phóng đại, từ nay về sau ta chỉ kêu ngài là tiên sinh!”
Ngũ Hoàng tử đâu cho phép kẻ nào dám nghi ngờ Hồng Văn, nhíu đôi mày nhỏ khẳng định: “Tiểu Hồng đại nhân sẽ không gạt người!”
Tam Hoàng tử ra hiệu cho em trai tạm thời đừng nóng nảy, nhìn Hồng Văn rồi nhìn sang Hoắc Nhung, đuôi lông mày nhướng lên, bộ dạng muốn xem kịch vui.
Hồng Văn cũng chưa đến hai mươi tuổi, nghe xong lời này há có lý nào không ứng chiến? Lập tức đập bàn một phát, cười nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thỉnh Bạch tiên sinh và chư vị làm chứng!”
Đám học sinh hò reo ầm ĩ, Bạch tiên sinh hết ý kiến, lắc đầu cười: “Thôi, cứ làm theo mọi người!”
Đứa lớn đứa nhỏ đều hoạt bát như vậy, khiến ông lão có chút háo hức muốn tham gia, tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.
Hoắc Nhung sốt ruột: “Hồng Thái y, xương cá mà ngài nhắc đến ở đâu?”
Hồng Văn khoanh tay trông vô cùng khiêu khích: “Hừ hừ, coi chừng chút nữa thấy rồi bị dọa tè ra quần.”
Hoắc Nhung mới lên chín, đúng là độ tuổi "nghé con mới sinh không sợ cọp", nghe xong gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Ngài đừng nghĩ oan cho người ta, mấy năm trước ta đã không còn đái dầm.”
Hồng Văn ra vẻ kinh ngạc: “Thất kính thất kính, vậy lúc tiểu công tử vài tuổi vẫn còn bị?”
Bọn học sinh đều cười ha hả, Hoắc Nhung vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ lên nắm đấm nhỏ tròn vo dứ dứ về phía đám bạn học.
Trêu đùa cậu nhóc xong, Hồng Văn nói với thị vệ canh cửa: “Làm phiền vị đại ca này đi một chuyến đến chỗ Trưởng công chúa Gia Chân, nhờ chuyển lời xin cho ta mượn bộ xương cá, xem xong sẽ gởi trả lại nguyên vẹn.”
Thị vệ cười: “Không dám nhận Hồng Thái y khách sáo như vậy, ti chức đi ngay.”
Dừng một chút rồi hơi trêu ghẹo hỏi: “Chỉ nhắn gởi một câu này thôi?”
Hầu hết những người được làm thị vệ sâu trong hoàng cung đều là con cháu thế gia, ví dụ như Hàn Đức lúc trước quen biết, có người thậm chí còn mang tước vị. Tựa như hiện tại vị này đang đùa giỡn Hồng Văn, bản thân chính là con cháu huân quý, lãnh chức thủ lĩnh thị vệ từ ngũ phẩm, lớn hơn một bậc so với Hồng Văn là chính lục phẩm thái y.
Bên trong một đám nhóc con e sợ thiên hạ không loạn đồng thanh dài giọng đầy ẩn ý: “Chà ~~”
Bọn này đều là một lũ ranh con, do người lớn trong nhà thường xuyên nhắc tới nên đã sớm biết quan hệ giữa Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân không tầm thường. Lúc này thấy có người châm ngòi bèn nhao nhao hùa theo.
Tuy Hồng Văn đã luyện được da mặt khá dày mà cũng không chịu nổi, tai hơi ửng đỏ chắp tay thi lễ với thị vệ kia xin khoan dung, sau đó dứ dứ nắm đấm về hướng đàn gà con, cố ý làm ra vẻ mặt dữ tợn: “Coi chừng ta cho ăn đòn.”
Đám nhóc này còn lâu mới sợ, càng cười ầm ĩ hơn, cuối cùng phải nhờ Bạch tiên sinh hắng giọng, lũ trẻ mới như chuột thấy mèo rụt cổ ngồi yên.
Bạch tiên sinh hơi có vẻ không đồng ý trợn mắt lườm lũ học trò một cái rồi nói với Hồng Văn: “Dù chưa chân chính hành lễ bái sư nhưng hiện giờ cũng có danh phận thầy trò, chớ để đám nhỏ này lật trời.”
Hồng Văn gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Tiểu bối xin thụ giáo.”
Chỉ cần không phải trời sinh là đồ xấu xa, Hồng Văn luôn có lòng bao dung vô hạn với trẻ nhỏ, huống chi bọn nhóc cũng không làm gì quá phận, thật đúng là không thể nghiêm mặt la mắng.
Bạch tiên sinh vừa thấy bộ dạng anh chàng là biết ngay “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, không khỏi thở dài.
Nhưng ngẫm lại, ước chừng cũng chính vì tâm tính trong sáng như trẻ thơ mới càng khiến người yêu thích. Bằng không nếu vừa tới nơi đã bày ra dáng vẻ sư phụ, ấn tượng chân chính thế nào còn chưa biết được...
Khoảng chừng hai khắc sau, xa xa vang lên tiếng bước chân đều nhịp, Hồng Văn ló đầu ra thăm dò, thấy đi đầu là cấy dù vạn phúc với cán vàng khắc hình đầu phượng, tiếp theo là một ghế kiệu tinh xảo, trên kiệu là vị nữ lang ngồi ngay ngắn, một thân cung trang bằng lụa màu mây khói, mang khí chất và phong thái cao quý: Trưởng công chúa Gia Chân giá lâm.
Mọi người đều ra cửa hành lễ, chỉ riêng Bạch tiên sinh hơi gật đầu ý chào.
Ông cụ là thầy dạy của Hoàng tử, dẫu nhìn thấy Long Nguyên Đế cũng không cần quỳ lạy.
Sở dĩ Hồng Văn tìm cớ nhờ người đi truyền lời vốn vì nhớ quá muốn gặp, hiện giờ người thật ở ngay trước mắt, trong lòng anh chàng như có trăm hoa đua nở, vội vàng ba bước cũng thành hai phóng đến nghênh đón: “Trời nóng quá, sao nàng lại đích thân tới đây?”
Chỉ hai câu ngắn ngủn mà mặt mày anh chàng dịu dàng hẳn, giọng nói cũng nhẹ nhàng, chỉ ước có thể treo một tấm bảng trước trán viết mấy chữ to “Ta thật sự sung sướng”.
Thanh Nhạn rất có ánh mắt thối lui sang một bên, mặc cho Hồng Văn vui vẻ vươn cánh tay ra.
Trưởng công chúa Gia Chân vốn là nữ tử có thể giương cung bắn tên, cưỡi ngựa săn bắn, tuy trước kia che giấu bản tính nhưng khi lên xuống kiệu làm gì cần người đỡ? Ấy thế mà lúc này thấy Hồng Văn như vậy hiển nhiên vì quan tâm chăm sóc, không muốn phụ ý tốt của người ta, trong lòng cảm động, mỉm cười vịn cánh tay anh chàng xuống kiệu: “Bọn họ tay chân không cẩn thận, nếu lỡ va chạm thì sao, ta đành tự mình làm công việc hộ tống.”
Ngày đó nhận được bộ xương cá hổ phách khổng lồ, nàng lập tức yêu thích không buông tay, ngay cả Long Nguyên Đế nghe tin phải đích thân đến xem mà cũng không dễ dàng được chạm vào. Nếu không phải hôm nay do chính Hồng Văn mở miệng, nàng đâu thể nào cho mượn!
Hồng Văn lập tức tiếp lời: “Ôi chao, thật sự vất vả cho Công chúa!”
Trưởng công chúa Gia Chân nhoẻn cười tươi sáng rực rỡ như ánh mặt trời, nghiêm túc gật đầu: “Nói đúng lắm.” sau đó kêu mọi người vào trong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lũ nhóc trong Thượng thư phòng bắt đầu nhịn không được đôi mắt láo liên, thấy bọn họ cười nói vui vẻ cũng hùa theo cười ngây ngô, tiếng thì thầm vang lên bốn phía.
Trẻ em dường như sinh ra đã có sự tò mò vô tận về người lớn.
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng gõ thước xuống bàn: “Yên lặng.”
Đám học sinh lập tức an tĩnh như gà, đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng lại.
Vị tiên sinh này không chỉ có học thức hơn người, phẩm hạnh cao khiết, hơn nữa... thật sự sẽ khẽ tay bọn họ!
Đau lắm đấy!
“Xin hỏi Công chúa, đây là xương cá hổ phách Hồng Thái y nhắc đến sao?” Sau khi ổn định đám học trò, Bạch tiên sinh đi ra ngoài, chỉ vào món đồ khổng lồ được phủ lụa vàng do bốn người nâng đi theo phía sau Trưởng công chúa Gia Chân.
“Đúng ạ.” Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu, bàn tay trắng nõn giơ lên, lập tức có cung nhân nối đuôi nhau vào học đường. Đầu tiên bọn họ lắp ráp một cái giá bằng gỗ tử đàn cao chừng hai thước, sau đó mới cẩn thận đặt bộ xương cá hổ phách phủ lụa vàng lên trên.
Bộ xương cá hổ phách rất nặng, mặc dù khung gỗ tử đàn khá chắc chắn nhưng lại phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nho nhỏ như bị quá sức.
Đừng nói là đám người Hoắc Nhung, ngay cả hai vị Hoàng tử đã từng được xem vài lần cũng nhịn không được vươn dài cổ, muốn ngắm thêm lần nữa.
Tuy nhiên, Hồng Văn lại muốn kích thích sự thèm ăn của đám tiểu quỷ, đích thân dẫn Trưởng công chúa Gia Chân đến chỗ ngồi: "Công chúa vất vả, xin hãy nghỉ tạm một lát."
Trưởng công chúa Gia Chân có cơ hội gặp người yêu đã vui muốn chết, hơn nữa còn ngồi kiệu đến đây, làm sao cảm thấy mệt? Nhưng nếu đối phương nói như vậy thì cũng hùa theo: “Được.”
Trước nay từng có biết bao người lấy lòng nàng như vậy, nàng chỉ cảm thấy chán ngấy, bây giờ lại nếm ra vị ngọt ngào. Điều này chứng tỏ mọi chuyện tốt hay xấu không thể chỉ tự mình phán xét, mà còn phụ thuộc vào việc ai nói gì làm gì.
Hồng Văn cho nàng cái nhìn lưu luyến, sau đó mới đi đến bên cạnh bộ xương cá, nói với một đám nhóc đang trông mòn con mắt: “Muốn xem không?”
Lúc này Hoắc Nhung đâu còn nhớ rõ cái gì mà đánh cược hay không, là người đầu tiên hăng hái hét to: “Muốn ạ!”
Nhóc tò mò gần chết!
Đồ vật ẩn dưới tấm lụa vàng thật khổng lồ, dài gấp hai Hồng Thái y, nhìn vậy thôi đã đủ dọa người... Thế gian thực sự có loại cá lớn đến thế?
Hồng Văn làm bộ đi đến chạm vào tấm lụa vàng, một đám nhóc con cũng dõi tầm mắt nhìn theo, thậm chí không dám thở mạnh.
Ai ngờ Hồng Văn đột nhiên thu tay lại.
Mọi người đều "a" thành tiếng.
Trưởng công chúa Gia Chân nương theo động tác uống trà giấu nụ cười.
Người này hư quá rồi!
Hồng Văn ra vẻ đứng đắn: “À, đây có thể coi là một cách nghiên cứu học vấn, chuyện như vậy nên thỉnh Bạch tiên sinh dẫn đầu.”
Bạch tiên sinh sửng sốt: “Lão phu?”
Hồng Văn đi qua dìu ông cụ, cười nói: “Tiên sinh đến đây đi.”
Bạch tiên sinh ỡm ờ nương theo Hồng Văn dìu đi, ngẫm lại còn thấy hơi kích động, tính từ chối tượng trưng nhưng rốt cuộc vuốt chòm râu tuyết trắng dứt khoát nói: “Nếu mọi người khăng khăng như thế, lão phu sẽ không ngại mặt già da dày mà bao biện làm thay.”
Đám học sinh đang sốt ruột chờ xem, hơi đâu mà để ý ai nhấc tấm lụa vàng, đều hùa theo cổ vũ.
Bạch tiên sinh thời trẻ đã vang danh thiên hạ, luôn được người ta kính trọng, đâu từng có ai dám “lôi lôi kéo kéo” giống Hồng Văn? Ông lão cũng cảm thấy thú vị, xoa xoa tay vài lần, nhẹ nhàng nhấc lên một góc của tấm lụa vàng.
Ông chỉ liếc nhìn một cái mà đã kinh hô thành tiếng, đôi mắt mở to, sau đó thành thạo kéo ra hết phần dư lại.
Bọc trong lớp nhựa thông màu vàng nhạt rõ ràng là bộ xương hoàn chỉnh của một con cá khổng lồ, đầy đủ từng chi tiết từ hàm răng sắc bén đến vây cá đuôi cá.
Miệng cá khẽ há, hàm răng nhọn trắng nhởn trông đặc biệt đáng sợ, dường như sẽ thình lình chọn người nào đó mà ăn tươi nuốt sống.
Có học sinh nhát gan quả nhiên bị hoảng sợ, ôm cánh tay co rúm lại. Bọn Hoắc Nhung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai mắt tỏa sáng mà nằm bò lên bàn cố gắng chồm người về phía trước nhìn cho rõ.
“Ôi trời ơi!”
“To quá chừng!”
“Đây thật là cá hay sao? Phải dài hơn một trượng đấy nhỉ?”
Hồng Văn tự hào giải thích: “Đây là cá tầm, dài một trượng một thước ba phân, nghe nói chưa phải là con lớn nhất. Ta từng hỏi qua ngư dân địa phương, đã có người gặp con lớn hơn nữa, nặng chừng mấy trăm cân. Thịt cá rất chắc và ngọt, không cần gia vị vẫn có thể ngon rớt đầu lưỡi, chính là món ăn trân quý thế gian hiếm có.”
Một đám nhóc con vừa ngắm nghía vừa nuốt nước miếng.
Nghe tả thôi đã thấy ngon rồi!
Thật ra Hồng Văn từng tìm được bộ xương lớn hơn nữa, chỉ là không hoàn chỉnh bằng bộ trước mắt, hoặc thiếu đầu hoặc thiếu đuôi, so sánh mãi mới chọn được bộ này.
Một khối nhựa thông lớn thường rất giòn dễ gãy, trên đường về Hồng Văn thật sự rất lo lắng, sợ không cẩn thận làm rớt một miếng nào đó thì đúng là phí công. Cũng may các thị vệ trong đoàn biết đây là quà tặng cho Trưởng công chúa Gia Chân nên đều vô cùng cẩn thận, nâng niu đặt bộ xương cá trong chiếc xe riêng lót đệm lông thú mềm mại, thế nên không hề rớt ra chút gì dẫu chỉ là mảnh vụn.
Bạch tiên sinh lớn tuổi nên mắt hơi mờ, lúc này dứt khoát dán mặt vào sát bộ xương, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Thời trẻ chỉ đọc được một ít miêu tả vụn vặt từ những quyển du ký, nhưng hôm nay chính mắt thấy quả là chấn động...”
Đầu của ông chả bõ cho con cá này nuốt một miếng.
Cuối cùng ông lại thở dài: “Nếu có thể tận mắt nhìn chúng bơi lội dưới nước thì càng tốt.”
Đáng tiếc tuổi tác mình đã cao, sinh thời không còn cách gì đi xa...
Ông lão quay sang vẫy tay kêu đám học trò: “Nào, lại đây xem đi.”
Lũ trẻ reo hò chạy ùa ra từ sau bàn học, vây quanh bộ xương cá ngắm say mê, đứa gan lớn còn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào.
Bọn nhóc còn nhỏ nên khi đến gần càng cảm thấy bộ xương cá thật khổng lồ, bất giác e ngại.
“Ông trời ơi, nếu nó còn sống, sợ là có thể nuốt ta luôn!”
“Một mình ngươi sao mà đủ? Ít nhất cũng phải nuốt cả năm đứa chúng ta!”
Ngũ Hoàng tử người nhỏ chân ngắn, cái giá gỗ tử đàn lại cao, cố gắng khiễng chân vẫn không nhìn được toàn cảnh, Hồng Văn bế nhóc lên để cậu bé ngắm cho đã.
Cậu nhóc mỉm cười sung sướng: “Cảm ơn Tiểu Hồng đại nhân.”
Ôi chao, cao quá chừng!
Đám học sinh vừa thích vừa sợ, gãi đầu gãi tai, mồm năm miệng mười hỏi: “Con cá lớn như vậy ăn gì nhỉ?”
“Đây có phải là con cá trong lời dạy của Trang Tử?”
“Nó có thể cõng người mà bơi hay không? Về sau có thể bay lên trời không?”
Hồng Văn bị đám nhóc ríu rít ồn ào đến đau đầu, vội giơ tay ngăn lại, cao giọng bảo: “Để ta giải đáp theo thứ tự!”
“Các vị có từng nghe qua câu nói 'Cá lớn nuốt cá bé' chưa? Cá nhỏ thì ăn tôm tép, con cá này cũng không ngoại lệ, chỉ là nó ăn con cá lớn hơn chút thôi. Nào là những con cá bảy, tám cân, hoặc là cá chép mười mấy cân, đều là món ăn trong mâm của nó...
Còn vụ cõng người, nếu xét về thể lực thì đương nhiên là được, nhưng nếu muốn trèo lên lưng nó... e rằng phải hỏi xem nó có nguyện ý hay không.”
Ngựa hoang khó thuần, phỏng chừng cá hoang dã cũng giống vậy.
Mọi người đều cười ồ, thư phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
“Còn phần nó có phải là nhân vật trong truyện ngụ ngôn, có lẽ đúng có lẽ không, dù sao ta chưa gặp qua nên không dám nói.” Hồng Văn cười chỉ chỉ vào bộ xương cá tầm: “Tuy nhiên với bộ dạng này, ta có thể khẳng định nó không cách gì bay được.”
Bọn nhóc đồng loạt phát ra tiếng thở dài thất vọng, chọc cho mấy người lớn phải bật cười.
Quả nhiên vẫn là con nít, trong đầu luôn tràn ngập câu chuyện Thiên Mã Hành Không.
(Thiên Mã Hành Không: là con ngựa chở vị Thần cai quản thiên đình có thể bay lượn tự do trong không gian)
“Cá tầm tuy lớn nhưng vẫn chưa được coi là lớn nhất,” Hồng Văn vừa nhẹ bóp bàn tay nhỏ mềm mại của Ngũ Hoàng tử vừa nói, “Ở vùng duyên hải Đông Nam còn có cá voi khổng lồ, ngư dân nơi đó thường xuyên nhìn thấy, thỉnh thoảng cũng lưới được hoặc chúng tự xông vào bờ mắc cạn. Thật sự đúng là to như tòa nhà! Cá voi bình thường không tấn công người nhưng có vài loại đặc biệt hung tàn, nếu ở trên biển gặp được khó tránh khỏi cửu tử nhất sinh, thuyền nhỏ bị chúng va một cái là nát, cho nên dân bản xứ thường gọi là cá voi sát thủ.”
Ngũ Hoàng tử run rẩy, Hồng Văn vội ôm cậu nhóc vào lòng vỗ lưng, cười trấn an: “Không sao đâu, không sao đâu, nó không đến được nơi này.”
Ngũ Hoàng tử cảm thấy e lệ vì mình nhát gan, song cũng thấy rúc vào ngực Tiểu Hồng đại nhân thực thoải mái, lại cười hì hì dụi dụi vào thêm.
Nghe Hồng Văn nhắc tới cá voi khổng lồ, Tam Hoàng tử chủ động hỏi: “Ta đã từng đọc sách viết về loài cá này, tiên sinh có tận mắt nhìn thấy chưa?”
Chỉ với con cá tầm dài gấp hai người lớn đã khiến tụi nó nhìn thôi cũng thấy kinh hãi, với con cá voi to như tòa nhà thì thật sự khó có thể tưởng tượng.
Vẻ mặt Hồng Văn tức khắc hiện ra một tia hồi ức: “Quả thật ta đã từng gặp rồi!”
Năm xưa hắn đi cùng Hồng Nhai đến vùng hải đảo chữa bệnh từ thiện cho ngư dân, trên đường gặp được một con cá voi tung nửa thân mình ra khỏi mặt biển. Cảnh tượng đấy thật sự là sóng lớn ngập trời nước biển văng khắp nơi, chiếc hải thuyền rất lớn cũng bị những cơn sóng mãnh liệt làm cho đong đưa chao đảo, càng miễn bàn đến trận mưa nước biển che trời lấp đất.
Chỉ có chính mắt nhìn thấy mới cảm giác được con người quá nhỏ bé, quả thật như cổ nhân đã nói: Không khác gì một hạt muối bỏ biển.
Lúc ấy các ngư dân đều quỳ xuống dập đầu cầu Hải Thần phù hộ. Hồng Văn còn nhỏ, không biết truyền thuyết địa phương nên không rảnh lo sợ hãi, chỉ nép vào ngực Hồng Nhai ngắm si mê, như thể mình đang ở trong một câu chuyện thần thoại huyền diệu. Hắn trơ mắt nhìn hơi nước tan đi, con cá voi thật lớn lặn sâu xuống đáy biển đen ngòm biến mất không thấy bóng dáng, còn cảm thấy buồn bã mất mát.
Hồng Văn kể chuyện rất sinh động, mọi người đều nghe say mê, khi kể đến đoạn cá voi nhấc lên sóng dữ, mọi người đồng loạt kinh hô, trước mắt dường như xuất hiện con thú siêu to khổng lồ đang hoành hành trên biển, không khỏi bị chấn động.
Thật lâu sau, mọi người mới lục tục phục hồi tinh thần, Trưởng công chúa Gia Chân cũng cảm khái: “Thiên hạ to lớn đúng là có đủ loại kỳ quan, được chứng kiến mới biết chúng ta không đủ kiến thức.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Hồng Văn cười kể thêm: “Công chúa nói rất đúng, thế giới rộng lớn, dẫu chúng ta dùng hết cả đời mà có thể đặt chân đâu đến bao nhiêu nơi? Ngẫm lại thật khá tiếc nuối. Nghe nói có nơi không chỉ thấy cá lớn, mà còn thấy chim lớn rùa lớn. Có con rùa khổng lồ sau khi chết rồi, dân bản xứ còn lấy mai rùa ra làm bàn!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một cậu nhóc mập chép miệng, thản nhiên nhận xét: “Vậy phải mất bao nhiêu ngày mới ăn hết đồ rùa đen rụt đầu khổng lồ há?”
Mọi người cười to.
Đám học sinh cẩn thận ngắm nghía một hồi, lần lượt hỏi rất nhiều kỳ văn dị sự khắp nơi. Gần nửa canh giờ sau thì nhiệt tình mới hơi lắng xuống, Hồng Văn cần phải rời đi.
Trưởng công chúa Gia Chân vội sai người thu dọn bộ xương cá hổ phách, đứng dậy nói: “Hôm nay được nghe Hồng Thái y giảng bài quả thật học thêm rất nhiều kiến thức. Sau này nếu rảnh rỗi, bổn cung lại đến nghe, mong Bạch tiên sinh không chê bai.”
Bạch tiên sinh vuốt chòm râu mỉm cười, trong giọng nói hơi mang vẻ trêu ghẹo hiếm thấy: “Công chúa có tâm dốc lòng cầu học, lão phu vui mừng không hết, chắc hẳn Tiểu Hồng tiên sinh càng không chê bai, đúng chứ?”
Hồng Văn da mặt dày gật đầu, “Không chê không chê đâu ạ. Công chúa nguyện ý tới, dĩ nhiên là phúc khí của vi thần.”
Sau lưng Hoắc Nhung dẫn đầu le lưỡi làm mặt quỷ, chợt nghe nhóc mập vừa rồi tiếc nuối nói với đám bạn học: “Này, đáng tiếc quá, nhà đệ có mấy tỷ tỷ, nếu Tiểu Hồng Thái y nguyện ý tới làm tỷ phu của đệ thì tốt quá...”
Nếu trở thành người trong nhà, rảnh rỗi không có việc gì sẽ kéo huynh ấy kể cho mình nghe chuyện mấy con rùa rụt đầu bên ngoài, thật thú vị!
Đám nhỏ sửng sốt, đều xoa cằm như suy tư gì.
Người khác chưa cần nhắc tới, chỉ riêng hai vị Hoàng tử vừa nghe được lời này đã quay phắt lại, Ngũ Hoàng tử còn phồng mang trợn mắt cảnh cáo: “Tiểu Hồng đại nhân phải làm tiểu cô trượng của ta!”
Không ai được phép cướp Tiểu Hồng đại nhân!
Mọi người đều biết Ngũ Hoàng tử trời sinh tính tình hiền lành thẹn thùng, có ai từng chứng kiến nhóc lớn tiếng hung dữ vậy đâu. Cậu bé mập và mấy bạn học xung quanh đều ngây dại.
“Ta, ta chỉ nói... nói...” Nhóc mập xoắn ngón tay ngượng ngùng lắp bắp. Hiện giờ mọi người đều biết Hồng Thái y sắp cưới Công chúa, chưa bàn đến việc Trưởng công chúa có nguyện ý chia sẻ phò mã với người khác hay không, gia đình của đám học trò này toàn là quý tộc, đâu có khả năng để con gái đi làm thiếp cơ chứ!
“Nói cũng không được!” Ngũ Hoàng tử hất gương mặt nhỏ tròn vo, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc.
Phụ hoàng đã từng dạy rằng, khi một người nghĩ đến điều gì thì đó là cấp độ thứ nhất, khi nói ra thì đó là cấp độ thứ hai, nếu không dừng lại thì bước tiếp theo là “thực hiện”.
Chợt nghe Tam Hoàng tử bỗng nói với Hoắc Nhung: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đã đánh cược thì phải chịu thua.”
Hoắc Nhung lập tức nhớ tới vụ đánh cược lúc đầu với Hồng Văn, gương mặt nhỏ tức khắc đỏ bừng.
Cậu bé cũng thuộc loại dám làm dám chịu, tuy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm trang cung kính chắp tay vái chào Hồng Văn: “Tiên sinh tại thượng, xin nhận một lễ của học sinh.”
Hồng Văn đang nói chuyện với Trưởng công chúa Gia Chân, nghe vậy xoay người, thấy thế vội giơ tay đỡ lên: “Miễn miễn, chỉ vui đùa mà thôi. Dù gì ta cũng chưa hẳn là một tiên sinh chân chính...”
Cùng tranh cường háo thắng với một đứa bé vài tuổi, hắn thành loại người nào?
“Tiên sinh chớ nói vậy,” Hoắc Nhung vẫn khăng khăng, nghiêm túc chỉ ra, “Trưởng bối trong nhà thường dạy, làm người đàng hoàng là phải biết nói chuyện giữ lời. Nếu học sinh đã cùng tiên sinh đánh cược, dù tiên sinh rộng lượng bỏ qua, vô lẽ học sinh coi như không có việc này? Chẳng phải sẽ thành kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa? Chớ nói trưởng bối trong nhà biết được sẽ trách mắng, ngay cả học sinh cũng coi thường chính mình.”
Vốn dĩ Hồng Văn chỉ cảm thấy đây là cậu nhóc ngốc có tính cách chân chất, bây giờ nghe được lời này rất chấn động, thầm khen Long Nguyên Đế có ánh mắt tuyển người thật tuyệt vời.
Hiện tại cậu bé mới bao lớn? Thế mà cậu ta đã thấm nhuần tư tưởng "biết sai có thể sửa, nói là phải làm", tương lai tất thành châu báu.
Trong lòng Hồng Văn tán dương vô cùng, thu tay lại: “Nếu thế, ta sẽ nhận lễ của trò.”
Hoắc Nhung thở phào nhẹ nhõm, quay lại nụ cười hồn nhiên ban đầu: “Đa tạ tiên sinh!”
Tam Hoàng tử hơi gật đầu, hiển nhiên vô cùng hài lòng với biểu hiện của Hoắc Nhung.
Thư đồng và Hoàng tử vốn là "dị thể đồng tâm", Hoàng tử phạm sai lầm thì thư đồng lãnh phạt, tương tự, thư đồng mắc lỗi thì chứng tỏ bản thân Hoàng tử có phẩm hạnh không tốt, hai người họ luôn bổ sung cho nhau.
Hiện giờ Hoắc Nhung không trốn tránh trách nhiệm, hắn cũng thực vui mừng.
*******
Con nít luôn có những tính cách đặc biệt rất đáng yêu, ví dụ thể nghiệm được điều gì mới lạ đều nóng lòng kể cho người thân, kiểu như chia sẻ niềm vui và cũng có ý khoe khoang.
Đám học sinh trong Thượng thư phòng đều là con cháu của gia đình nhất đẳng quyền quý trong kinh, vì thế không quá ba ngày, văn võ cả triều đều biết Trưởng công chúa Gia Chân nắm trong tay một bộ xương cá khổng lồ hoàn chỉnh, vô cùng hiếm thấy. Thế là mọi người trong tối ngoài sáng đều xin Long Nguyên Đế ra mặt, mượn về cho mọi người ngắm một lần.
Mấy đứa nhóc đều được nhìn, ông đây lại không thể, chuyện vầy coi sao đặng?
Vốn dĩ lãnh thổ của triều Đại Lộc rất rộng lớn, nhưng việc đi đến những nơi khác lại cực kỳ tốn thời gian, tiền bạc và sức lực. Dẫu từ thời tiền triều đã khuyến khích việc du học, nhưng đại thần văn võ cả triều còn phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ gia tộc, vừa phải thi khoa cử lấy công danh, còn phải làm quan làm tướng nên không có nhiều thời gian lang thang bên ngoài.
Hiện giờ thình lình được khơi gợi hứng thú, một truyền mười mười truyền trăm, dần dà đã biến thành phong trào.
Vì thế các quý phụ cáo mệnh đột nhiên bắt đầu tụ tập chạy vào trong cung, còn nhất định tìm cớ đi đến thỉnh an Trưởng công chúa Gia Chân...
Trưởng công chúa Gia Chân bị làm phiền quá mức, đơn giản đóng cửa từ chối tiếp khách.
Người này muốn xem, người kia muốn ngắm, gì chứ, đồ của bổn cung để cho các ngươi dễ dàng dòm ngó vậy sao?
Nhà ngươi đâu có quan hệ gì với bổn cung?!
Giữa hè không có việc gì làm, biên quan hiếm khi hưởng thái bình, bá tánh an khang, các nhà quyền quý trong kinh khó tránh khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi.
Cũng chẳng biết ai đề nghị với Thái Hậu và Long Nguyên Đế, nói rằng Tết Trung Thu mười lăm tháng tám gần trong gang tấc, năm rồi cung yến chỉ có ca vũ chả mới mẻ gì, chi bằng năm nay tổ chức tiệc thưởng thức bảo vật, một người vui đâu bằng mọi người cùng vui, mỗi người sẽ mang một món đồ trân quý hiếm lạ nhất trong nhà đến góp vui được không?
Đây rõ ràng là "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu".
(Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời)
Nếu xét ra, các gia đình hậu duệ hoàng quyền quý tộc này có bảo vật quý hiếm nào mà bọn họ chưa nhìn thấy? Nổi hứng thì lấy bạch ngọc ra làm ná, lấy trân châu làm đạn bắn chim đâu phải không có, nhưng bảo vật quý hiếm họ chưa bao giờ nhìn thấy lại là bộ xương cá!
Hơn nữa còn là bộ xương cá dài gấp hai người lớn!
Thật quá hiếm lạ nha!
Với mục đích chung "cao cả" như thế, Trưởng công chúa Gia Chân không tiện gạt bỏ mong muốn của mọi người, nhưng cũng không cho Long Nguyên Đế sắc mặt tốt.
Nàng viết thư cho Hồng Văn, giữa những hàng chữ đều là nỗi oán giận ngọt ngào:
Đều tại chàng mày mò ra cái khỉ gì thế, chỉ một bộ xương mà thôi, cứ làm như bảo bối không bằng? Bây giờ hay quá nhỉ, bổn cung đột nhiên thành người bán hàng rong triển lãm đồ hiếm lạ!
Hồng Văn đọc thư xong phải phì cười, thầm nghĩ quả thật người trong kinh ăn no căng rảnh đến mức phải đi kiếm chuyện.
Gia đình bình thường chỉ ước mỗi ngày được ăn thịt cá, trong khi các vị quan to hiển quý chỉ lo chăm chăm vào việc ngắm bộ xương...
Nói là tò mò thì cũng đúng, nhưng đâu đến mức quậy thành vụ tổ chức đại hội ngắm bảo vật linh tinh gì đó, có thể thấy đều là những người nhàn rỗi ngồi thả rắm.
Hồng Văn xem đi xem lại tờ thư mỏng rất nhiều lần, mãi đến khi có thể ngâm nga làu làu trôi chảy, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhấc bút hồi âm:
Dẫu là châu ngọc đá quý gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không có báu vật thực sự trong thiên hạ.
Chỉ có Công chúa mới là bảo bối của vi thần.
/126
|