Quán cà phê buổi trưa khá vắng. Tiếng nhạc du dương, trầm ấm. Hắn nhìn Ngọc, cô đang say sưa theo điệu nhạc.
“Quán đẹp ghê… Hoàng tìm hay thật” – Ngọc xúyt xoa.
“Hôm nay tôi muốn nói với Ngọc điều này…” – Hắn vẫn thường xưng “tôi” khi nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngọc cũng biết nên nghiêm mặt nhìn hắn.
“Tôi thích Ngọc, và cũng rất vui khi đi chơi với Ngọc…”
“Đừng lòng vòng… Có phải Hoàng muốn chấm dứt không? – Cô tỏ ra sắc sảo với ánh mắt xóay vào hắn. “Em Linh phát hiện à?”
“Không” – Hắn đáp.
“Mà thôi…tôi cũng chán Hòang rồi.” – Ngọc bắt đầu giành thế chủ động. “Vậy nên…kết thúc nhé?”
Hắn hơi ê mặt khi nghe câu nói đó, quá nhanh và hắn từ người muốn chia tay vì giữ trách nhiệm với Linh, lại trở thành kẻ bị đá. Hắn nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng.
“Thằng khốn!!” – Hắn vừa quay lại đã nhận ngay 1 cú đấm vào miệng. Răng hắn cắn phải môi chảy máu. Minh đang đỏ bừng mặt và tay thì nắm chặt, trừng trừng nhìn hắn.
“Mày điên à?” – Hắn nghiến răng, quắc mắt nhìn Minh. Hai người phục vụ chạy tới, 1 người kéo Minh ra xa, người kia giữ lấy hắn. “Các anh vui lòng đừng đánh nhau ở đây”
“Mày dám hẹn hò với Ngọc của tao?” Minh gầm gừ gần như hét lên.
“Thôi đi…” Tiếng Ngọc gằn giọng “Ai là Ngọc của anh?”
Hắn để tiền lên bàn, mặc kệ mọi chuyện bỏ ra khỏi quán. “Coi như xong.” Hắn thầm nghĩ rồi lên xe chạy đi.
Hắn vừa dắt xe vào nhà, quay ra định đóng cửa thì nàng chạy tới. “Chờ đã, Hoàng”.
“Gì vậy?”
“Hảo làm bánh nữa nè…” Vừa nói, nàng vừa giơ gói bánh lên lắc lắc. Chợt nàng chựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn “Hoàng lại đánh lộn?”
“Đâu có”. Hắn nói nhanh.
“Miệng chảy máu kia kìa mà chối.” Nói đoạn nàng đưa tay lên chỉ vào chỗ bị thương. Hắn gạt mạnh tay nàng ra, đóng sầm cửa, sau khi nói cộc lốc “Không ăn đâu, ngán rồi”.
Không biết nàng ra sao ngoài kia, hắn bỏ vào phòng, nằm ngửa, đầu gối lên 2 tay, suy tư. Tâm trạng của hắn lúc này bực bội , cáu gắt và rối rắm, chẳng hơi đâu mà bánh với trái.
“Anh Hai!” Tiếng con bé Vy ong ỏng “Bánh ngon ghê…mai mốt bảo chị đó làm cho em nữa nhen?”
“Mày có cám ơn chưa mà lấy đó?” Hắn làu bàu.
“Quên rồi.. mà tại chỉ đi nhanh quá. Mặt buồn xo à!” Nó vừa ăn, vừa trả lời hắn. “Anh chọc chỉ hả?”
“Nhiều chuyện!”- Hắn ngồi dậy- “Còn không cho tao miếng coi!”
“Quán đẹp ghê… Hoàng tìm hay thật” – Ngọc xúyt xoa.
“Hôm nay tôi muốn nói với Ngọc điều này…” – Hắn vẫn thường xưng “tôi” khi nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngọc cũng biết nên nghiêm mặt nhìn hắn.
“Tôi thích Ngọc, và cũng rất vui khi đi chơi với Ngọc…”
“Đừng lòng vòng… Có phải Hoàng muốn chấm dứt không? – Cô tỏ ra sắc sảo với ánh mắt xóay vào hắn. “Em Linh phát hiện à?”
“Không” – Hắn đáp.
“Mà thôi…tôi cũng chán Hòang rồi.” – Ngọc bắt đầu giành thế chủ động. “Vậy nên…kết thúc nhé?”
Hắn hơi ê mặt khi nghe câu nói đó, quá nhanh và hắn từ người muốn chia tay vì giữ trách nhiệm với Linh, lại trở thành kẻ bị đá. Hắn nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng.
“Thằng khốn!!” – Hắn vừa quay lại đã nhận ngay 1 cú đấm vào miệng. Răng hắn cắn phải môi chảy máu. Minh đang đỏ bừng mặt và tay thì nắm chặt, trừng trừng nhìn hắn.
“Mày điên à?” – Hắn nghiến răng, quắc mắt nhìn Minh. Hai người phục vụ chạy tới, 1 người kéo Minh ra xa, người kia giữ lấy hắn. “Các anh vui lòng đừng đánh nhau ở đây”
“Mày dám hẹn hò với Ngọc của tao?” Minh gầm gừ gần như hét lên.
“Thôi đi…” Tiếng Ngọc gằn giọng “Ai là Ngọc của anh?”
Hắn để tiền lên bàn, mặc kệ mọi chuyện bỏ ra khỏi quán. “Coi như xong.” Hắn thầm nghĩ rồi lên xe chạy đi.
Hắn vừa dắt xe vào nhà, quay ra định đóng cửa thì nàng chạy tới. “Chờ đã, Hoàng”.
“Gì vậy?”
“Hảo làm bánh nữa nè…” Vừa nói, nàng vừa giơ gói bánh lên lắc lắc. Chợt nàng chựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn “Hoàng lại đánh lộn?”
“Đâu có”. Hắn nói nhanh.
“Miệng chảy máu kia kìa mà chối.” Nói đoạn nàng đưa tay lên chỉ vào chỗ bị thương. Hắn gạt mạnh tay nàng ra, đóng sầm cửa, sau khi nói cộc lốc “Không ăn đâu, ngán rồi”.
Không biết nàng ra sao ngoài kia, hắn bỏ vào phòng, nằm ngửa, đầu gối lên 2 tay, suy tư. Tâm trạng của hắn lúc này bực bội , cáu gắt và rối rắm, chẳng hơi đâu mà bánh với trái.
“Anh Hai!” Tiếng con bé Vy ong ỏng “Bánh ngon ghê…mai mốt bảo chị đó làm cho em nữa nhen?”
“Mày có cám ơn chưa mà lấy đó?” Hắn làu bàu.
“Quên rồi.. mà tại chỉ đi nhanh quá. Mặt buồn xo à!” Nó vừa ăn, vừa trả lời hắn. “Anh chọc chỉ hả?”
“Nhiều chuyện!”- Hắn ngồi dậy- “Còn không cho tao miếng coi!”
/58
|