Hắn đưa Linh về Đà Lạt , ở bên cô suốt 1 tuần. Đứa em gái Linh khóc suốt. Ba Linh đã li dị vợ 3 năm nay, giờ trở về lo tang ma như 1 cái bóng vô hồn. Sau khi kết thúc tang sự, vì ba Linh và cô có chuyện riêng nói với nhau, hắn tản bộ quanh bờ Hồ Xuân Hương. Cái lạnh sáng sớm đầu xuân của Đà Lạt vừa hanh khô vừa buốt giá… Tại sao thần chết lại đến vào mùa xuân? Hắn rùng mình đút hai tay vào túi quần.
“Anh Hòang” – Tiếng Linh gọi từ sau. Hắn quay lại. Cô đang xách cái túi lớn, vai đeo ba lô: “Mình về Sài Gòn đi anh. Từ nay… em sẽ theo anh”.
Hắn nghe lùng bùng bên tai. Theo hắn? Theo về đâu? “Linh ơi, em đang nghĩ gì thế?”
“Ba em sẽ đưa Út Liên đi Hà Nội. Em không còn ai nữa…” Linh nói trong hơi thở ra khói.
“Ba em không bảo đưa em theo sao?” Hắn thắc mắc.
“Có, nhưng em không muốn…” Linh buông chiếc túi, ôm chặt eo hắn. “Em muốn ở bên anh”
Hắn ôm Linh như 1 sự phúc đáp. Đành rằng hắn thương Linh nhiều, và cũng không muốn xa cô, có điều, bảo bọc Linh ư? Điều đó đối với hắn chẳng khác nào 1 gánh nặng, khi hắn mới 20 tuổi, thân còn lo chưa xong… Nhưng làm sao hắn có thể từ chối em vào lúc này? Hắn thở dài.
Linh ngồi trên xe búyt, hắn đứng dưới trạm hút thuốc. Người đàn ông tiến lại bên cạnh, là ba Linh. Ông xin hắn mồi lửa.
“Con Linh nhờ cháu chăm sóc” Ông nói.
“Cháu…” Hắn cúi đầu, không biết nói gì. Người đàn ông tiếp lời: “Cháu làm sao lo được cho nó với cái tuổi ham chơi này? Bác sẽ gửi tiền hàng tháng. Linh nó không nên biết, chắc nó không thích đâu. Cháu ghi tên và số CMND vào đây cho bác”. Nói rồi ông đưa tấm card, lật mặt trắng phía sau chìa cho hắn, kèm theo cây bút.
Hắn nuốt từng lời của ông, thực sự có phần nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra ngần ngại.
“Bác là ba nó, lo cho nó là trách nhiệm của bác.” Ông ta giải thích. Hắn gạt điếu thuốc, bỏ vào thùng rác rồi ghi theo yêu cầu của ông. Dù sao thì hắn cũng không thể lo nổi cho Linh.
“Được rồi, mỗi tháng ngày 30 ra ngân hàng ACB lãnh tiền, giờ lên xe đi.” Ông cho tấm card vào túi áo, xua tay bảo hắn đi.
…
“Anh ghi cái gì cho ba em vậy?” Linh hỏi khi hắn vừa ngồi vào ghế.
“Hả?…à, ký nhận con gái của ông thôi.” Hắn mỉm cười trả lời. Linh không cười nổi, ngó ra cửa. Ba cô đang cầm tay Út Liên, còn con bé thì liên tay vẫy vẫy. “Chị…chị ơi…”
Hắn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, liền kéo đầu cô vào, hôn nhẹ lên tóc. “Đừng khóc. Anh yêu em”
“Anh Hòang” – Tiếng Linh gọi từ sau. Hắn quay lại. Cô đang xách cái túi lớn, vai đeo ba lô: “Mình về Sài Gòn đi anh. Từ nay… em sẽ theo anh”.
Hắn nghe lùng bùng bên tai. Theo hắn? Theo về đâu? “Linh ơi, em đang nghĩ gì thế?”
“Ba em sẽ đưa Út Liên đi Hà Nội. Em không còn ai nữa…” Linh nói trong hơi thở ra khói.
“Ba em không bảo đưa em theo sao?” Hắn thắc mắc.
“Có, nhưng em không muốn…” Linh buông chiếc túi, ôm chặt eo hắn. “Em muốn ở bên anh”
Hắn ôm Linh như 1 sự phúc đáp. Đành rằng hắn thương Linh nhiều, và cũng không muốn xa cô, có điều, bảo bọc Linh ư? Điều đó đối với hắn chẳng khác nào 1 gánh nặng, khi hắn mới 20 tuổi, thân còn lo chưa xong… Nhưng làm sao hắn có thể từ chối em vào lúc này? Hắn thở dài.
Linh ngồi trên xe búyt, hắn đứng dưới trạm hút thuốc. Người đàn ông tiến lại bên cạnh, là ba Linh. Ông xin hắn mồi lửa.
“Con Linh nhờ cháu chăm sóc” Ông nói.
“Cháu…” Hắn cúi đầu, không biết nói gì. Người đàn ông tiếp lời: “Cháu làm sao lo được cho nó với cái tuổi ham chơi này? Bác sẽ gửi tiền hàng tháng. Linh nó không nên biết, chắc nó không thích đâu. Cháu ghi tên và số CMND vào đây cho bác”. Nói rồi ông đưa tấm card, lật mặt trắng phía sau chìa cho hắn, kèm theo cây bút.
Hắn nuốt từng lời của ông, thực sự có phần nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra ngần ngại.
“Bác là ba nó, lo cho nó là trách nhiệm của bác.” Ông ta giải thích. Hắn gạt điếu thuốc, bỏ vào thùng rác rồi ghi theo yêu cầu của ông. Dù sao thì hắn cũng không thể lo nổi cho Linh.
“Được rồi, mỗi tháng ngày 30 ra ngân hàng ACB lãnh tiền, giờ lên xe đi.” Ông cho tấm card vào túi áo, xua tay bảo hắn đi.
…
“Anh ghi cái gì cho ba em vậy?” Linh hỏi khi hắn vừa ngồi vào ghế.
“Hả?…à, ký nhận con gái của ông thôi.” Hắn mỉm cười trả lời. Linh không cười nổi, ngó ra cửa. Ba cô đang cầm tay Út Liên, còn con bé thì liên tay vẫy vẫy. “Chị…chị ơi…”
Hắn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, liền kéo đầu cô vào, hôn nhẹ lên tóc. “Đừng khóc. Anh yêu em”
/58
|