Lão tiên ông đấu phép cùng Tế Điên
Thỉnh hồ lô kinh hoảng cả yêu hồ
Lão tiên ông niệm chú, cuồng phong nổi lên dữ dội. Tế Điên nhìn thấy lão đạo sĩ biết phép phân thân, lại biến ra một lão đạo tiên ông giống y hệt, tay cầm bửu kiếm, một ông cầm kiếm chém, một ông cầm kiếm đâm.
Tế Điên nói:
- Hay a! Lão đạo sĩ biết chia ổ, kêu xuống thêm một ông nữa đây.
Nói tới đó thì thấy hai ông đạo sĩ mỗi người bắt quyết niệm chú, hai ông biến thành bốn ông vây chặt Tế Điên vào giữa. Tế Điên lách mình chạy ra thật lẹ, mấy ông đạo sĩ chém không trúng. Bốn ông lại niệm chú thành tám ông, tám ông biến thành mười sáu, 16 thành 32,32 thành 64. Phút chốc cả viện đầy chật lão đạo. Tế Điên luồn lách chạy lung tung, nói:
- Thiệt đáng lo quá đi!
Nói rồi bốc ngay một nắm đất vung lên, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Một trận cuồng phong nổi lên biến ra vô số lão tiên cộ Mấy lão tiên cô ôm cứng các lão đạo sĩ chẳng chịu buông. Mấy lão đạo sĩ bị mấy lão tiên cô ôm chặt, miệng la ôi ối không thôi. Lão đạo sĩ thấy sự tình bất ổn, lật đật cắn chót lưỡi tươm máu phun ra thu hồi các lão đạo sĩ lại. Các lão tiên cô cũng biến mất. Ngọc diện lão yêu hồ giận đỏ cả mặt mày, muốn thí mạng với Hòa thượng. Lão tiên ông nói:
- Tiên cô đừng nói vội, hôm nay ta sẽ lấy tánh mạng của Điên tăng đây!
Nói rồi vào trong nhà lấy ra Càn khôn ảo diệu đại hồ lộ Lão yêu hồ biết hồ lô này rất lợi hại, bất luận yêu tinh cỡ nào bị thâu tóm vào trong đó một giờ ba khắc sẽ hóa làm máu mủ hết. Lão yêu hồ dù có 8.000 năm đạo hạnh cũng không chống nổi hồ lô ấy, lật đật thối lui vận yêu phong chạy trốn. Lão tiên ông cầm hồ lô trong tay, nâng lên nói:
- Điên tăng, ngươi có biết hồ lô này của ta không?
- Có gì không biết chớ! Đó là mẫu quảng cáo trong tiệm rượu của người ta, ông lấy trộm chứ gì! Ta thường uống rượu trong tiệm nghe nói ông muốn mua rượu chịu, tiệm rượu không chịu bán thiếu, ông nổi giận lấy trộm mẫu quảng cáo của người ta đó mà!
- Ngươi nói bậy nói bạ không hà! Ngươi có biết lai lịch hồ lô của ta không?
- Ta chẳng nói nó là hàng quảng cáo trong tiệm rượu sao?
- Ta nói cho người biết, chiếc hồ lô của ta đây: trồng dây năm Giáp, nở hoa tháng Giáp, ngày Giáp kết hồ lô, hái nhằm giờ Giáp, bên trong án ngũ hành, bên ngoài án theo tam tài, hút được vật tinh linh, giây lát tan thành tro bụi. Hồ lô của ta đã được bốn giáp tý, bất luận tinh linh nào lọt vào trong đó, trong một giờ ba khắc sẽ hóa thành máu mủ hết. Ngươi đừng khinh thường hồ lô ta nhỏ, nó có thể chứa cả tam sơn ngũ nhạc, vạn quốc cửu châu đấy.
- Còn có đều gì áo diện nữa không?
- Ta bắt ngươi bỏ vào trong đó thì trong sáu tiếng đồng hồ ngươi thành một đống máu mủ thôi.
- Hai ta không thù oán gì nhau, ông cần gì phải lấy tánh mạng ta như vậy? Ông nếu thâu ta vào trong đó, ta thấy khó chịu, ta kêu: "Đạo gia ơi, thả ta ra đi!". Ta la lên một tiếng thì ông thả ta ra có được không?
- Được chớ, chỉ cần ngươi biết ta lợi hại, chịu phục ta, ta sẽ thả ngươi ra.
- Vậy thì ông cứ việc.
Lão tiên ông lập tức giở nắp hồ lô, miệng lâm râm niệm chú, thì thấy từ trong đó tuôn ra một đạo hào quang, kim quang lẫn lộn, thụy khí nghìn điều. Luồng hào quang tỏa ra trùm lấy Tế Điên, Tế Điên bị hào quang che mất không còn thấy nữa. Lão tiên ông thâu đạo hào quang lại và đậy nắp hồ lộ Lão tiên ông kêu:
- Điên tăng! Thì nghe trong hồ lô Tế Điên đáp "ơi".
Lão tiên ông hỏi:
- Điên tăng, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe trong hồ lô có tiếng đáp:
- Vậy mà khỏe ghê! Ta có chỗ ở rồi, khoái quá!
- Điên tăng, ngươi không chịu năn nỉ ta, giây lát sẽ hóa thành máu đấy nhé!
Ngay lúc đó, Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận, Tôn Đoạn Toàn, Lôi Minh, Trần Lượng, ngay cả Ngộ Thiền cũng đều quỳ trước Lão tiên ông van xin:
- Xin Tổ sư gia tha mạng chọ Sư phó chúng con có khùng khùng điên điên, xin người nới tay cho.
Quách Thuận nói:
- Tế Công cũng là sư phó của con. Trước đây sư phó con đã cứu tánh mạng con khỏi chết tại Ngũ Lý Bia ở Khúc Châu, xin sư phó nể mặt đệ tử mà thả Tế Công ra.
- Sơn nhân ta cùng ông ấy trước kia không thù gần đây không oán, tại vì ông ta hưng Tam Bảo, diệt Tam Thanh, hiếp đáp môn hạ Tam Thanh giáo thái quá! Ta làm như vậy để nở mặt nở mày Tam Thanh giáo đôi chút thôi. Ông ấy đã cứu đồ đệ ta thì được rồi, các ngươi hãy dậy đi. Sơn nhân ta không lấy tính mạng ông ấy là được.
Mọi người lóp ngóp đứng dậy. Lão tiên ông dự định thả Tế Điên ra thì thấy Tế Điên từ ngoài khệnh khạng đi vào. Mọi người nhìn thấy rất đổi ngạc nhiên. Lão tiên ông "a" lên một tiếng, nói:
- Ta nhốt ngươi trong hồ lô, làm sao ngươi ra được thế?
- Ta ở trong đó buồn quá nên mới bò ra đây?
Lão tiên ông nhìn lại: Nắp hồ lô còn đậy kín làm sao có thể ra được kìa? Hồ lô còn nặng chình chịch đây mà! Lão tiên ông bèn dở nắp lúc lắc hồ lô ra, thì ra trong đó là chiếc mũ rách của Hòa thượng. Tế Điên nói:
- Ông chớ coi thường chiếc mũ rách của ta nghe! Ông không chịu nổi một nhát của chiếc mũ này đánh xuống đâu!
Lão tiên ông nghĩ thầm: "Ta ngước lên biết thiên văn, cúi xuống thông địa lý mà sợ chiếc mũ rách của ông ta à?". Nghĩ rồi bèn nói:
- Này Hòa thượng! Chiếc mũ của ông có bao nhiêu lai lịch nào?
- Chẳng có lai lịch gì, chỉ có chút lợi hại thôi!
- Ta không tin, ông thử giở lợi hại của chiếc mũ cho ta xem nào?
- Được chớ!
Nói xong thảy chiếc mũ lên không, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng!". Lão đạo sĩ thấy chiếc mũ đang ở nửa chừng không tia ra hào quang muôn đạo, thụy khí ngàn trùng, kim quang vần vũ giống như tòa Thái Sơn nhắm ngay đầu Lão tiên ông ập xuống. Lão tiên ông thấy vậy, nói thầm: "Không xong rồi đa". Trong lòng rúng động: "Ông Hòa thượng này chắc có lai lịch ghê gớm! Cũng có thể là ông ta cố ý đùa cợt mình đây!". Lão đạo sĩ thấy chiếc mũ rớt xuống đầu, biết rằng nó rất lợi hại, lật đật miệng niệm chơn ngôn, tức thì huyệt thiên môn mở ra, từ Thiên linh cái ló ra một ông đạo nhỏ chừng hơn một thước, đưa hai tay ra muốn đón lấy chiếc mũ. Đó là điểm chơn đạo hạnh của ông ta, về sau nếu được thành công sẽ lên tiên cảnh, thoát ra khỏi túi thịt da này cũng bằng ngả Thiên linh đó. Nếu không như vậy, sanh ra lại làm đứa trẻ, chỗ Thiên linh cái nhúc nhích, đó là thiên môn, tới chừng hiểu biết việc đời, biết nói chuyện thì thiên môn mới đóng lại. Điểm chơn đạo hạnh của Lão tiên ông hôm nay mới hiển lộ, nếu bị chiếc mũ Tế Điên đánh trúng sẽ tiêu mất 500 năm đạo hạnh. Tế Điên nghĩ mình với Lão tiên ông không thù không oán, vả lại Lão tiên ông cũng là người tốt nên không nỡ làm hại ông ta, bèn lất tay ngoắc một cái thu chiếc mũ về, nói:
- Này tiên ông, ông đừng nghe theo lời của Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Linh làm chi! Chuyện đốt cháy Tường Vân quán chỉ vì Trương Diệu Hưng vô cớ thi triển Ngũ quỹ đình đầu pháp, Thất tiễn tỏa dương hầu để ác hóa Lương Vạn Thương; thiên lôi đánh chết Hoa Thanh Phong là tại ông ta luyện Ngũ quỷ âm phong kiếm và Tử mẫu âm hồn kiếm hại người, Mạnh Thanh Nguyên phải chịu tù tội vì giết người ở Mã Gia Hồ. Những chuyện ấy là tại họ ác tâm quá đỗi không thể giải trừ được! Hòa thượng ta lấy đức hiếu sinh làm trọng, đâu vô cớ giết hại sinh linh bao giờ! Chữ Đạo Duyên vì tuổi trẻ khờ khạo muốn đối địch với Hòa thượng ta nên báo ứng cho nó biết như vậy. Đại khái tiên ông chưa biết Hòa thượng ta là ai mà!
Nói rồi Tế Điên sờ lên Thiên linh cái lộ ra Phật quang, kim quang, linh quang. Bấy giờ Lão tiên ông nhìn thấy trước mắt mình một vị cao một trượng sáu, đầu như đấu gạo, gương mặt đỏ hồng, mình mặc áo cánh, hai chân trần để lộ cả đùi, rành rành là một Tri Giác La Hán.
Lão tiên ông nhìn thấy vội cúi đầu, miệng niệm "Vô lượng Phật", nói:
- Té ra là Thánh tăng, đệ tử không biết nên mới xúc phạm như vậy! Mong Thánh tăng vào ngồi trong nhà.
- Tiên ông không cần phải tạ tội. Chúng ta còn có nhiều dịp gần gũi nhau mà!
Lão tiên ông lập tức mời Tế Điên vào nhà trong, kêu đạo đồng dọn rượu mời. Tế Điên nói:
- Hãy khoan uống rượu đã. Ta cảm phiền tiên ông giúp ta một việc.
- Thánh tăng có cần điều chi, xin cứ dạy bảo.
- Hiện giờ nhà cậu ta là Vương An Sĩ định lập đàn trai đàn tụng kinh siêu độ cho tạ Ta có một phong thơ viết sẵn, nhờ tiên ông vận cước phong đi thẳng đến thôn Vĩnh Ninh giao cho cậu ta rồi trở về đây, chúng ta cùng uống rượu cũng chưa muộn.
- Vâng!
Tiên ông đáp rồI tiếp lấy phong thơ đi thẳng.
Phần Vương An Sĩ tư khi ở chùa Quốc Thanh trở về, muốn cất rạp làm lễ mời chư tăng chùa Quốc Thanh đến tụng kinh, rước 99 vị sư tổ chức ba đàn chẩn thí, 108 vị Hòa thượng tụng Lương Hoàng Sám. Ai khuyên cũng không nghe. Lão viên ngoại định phái gia nhân cất rạp che màn, mời các bạn bè, tổ chức rình rang lễ siêu độ cho Lý Tu Duyên, vớI ý định đem một phần gia nghiệp của Lý Tu Duyên dùng vào việc này. Đương lúc mọi người lăng xăng bận rộn thì bên ngoài có tiếng "Vô lượng Phật". Gia nhân nhìn ra thấy đứng trước cửa là một vị lão đạo sĩ mặt như cổ nguyệt ba thu, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, một bộ râu bạc phau, mình mặc áo nạp rách, sau lưng đeo hồ lô lớn.
Gian nhân nhận biết hỏi:
- Đây có phải là vị thần tiên trên núi Thiên Thai không?
Tại địa phương này đều biết trên núi Thiên Thai có thần tiên, ở dưới núi nhìn lên thấy trên núi ẩn ẩn có cây có miếu mà không người nào lên được vì trước núi không có đường, vả lại trên núi có nhiều độc xà quái thú nên không ai dám bén mảng đến. Lão tiên ông thường xuống núi hái thuốc, ai ai cũng biết ông là thần tiên. Kỳ thật sau núi có đường lên núi dễ dàng, nhưng vì bóng che khuất nên không người biết. Lão tiên ông cũng không nói cho ai biết vì không muốn giao thiệp với hàng sĩ hoạn, để cho trên núi được yên tịnh. Hôm nay Lão tiên ông đến trước cửa, nói:
- Tôi là Côn Lôn Tử ở Thượng Thai cung trên núi Thiên Thai đây. Bần đạo hôm nay đặc biệt đưa đến Vương thiện nhơn một bức thư.
Gia nhân cầm phong thư đưa vào bên trong, nói:
- Bẩm viên ngoại, hiện có vị thần tiên ở núi Thiên Thai đến đưa thư.
Vương viên ngoại tiếp lấy thư mở ra xem, "a" lên một tiếng, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc hồi lâu.
Thỉnh hồ lô kinh hoảng cả yêu hồ
Lão tiên ông niệm chú, cuồng phong nổi lên dữ dội. Tế Điên nhìn thấy lão đạo sĩ biết phép phân thân, lại biến ra một lão đạo tiên ông giống y hệt, tay cầm bửu kiếm, một ông cầm kiếm chém, một ông cầm kiếm đâm.
Tế Điên nói:
- Hay a! Lão đạo sĩ biết chia ổ, kêu xuống thêm một ông nữa đây.
Nói tới đó thì thấy hai ông đạo sĩ mỗi người bắt quyết niệm chú, hai ông biến thành bốn ông vây chặt Tế Điên vào giữa. Tế Điên lách mình chạy ra thật lẹ, mấy ông đạo sĩ chém không trúng. Bốn ông lại niệm chú thành tám ông, tám ông biến thành mười sáu, 16 thành 32,32 thành 64. Phút chốc cả viện đầy chật lão đạo. Tế Điên luồn lách chạy lung tung, nói:
- Thiệt đáng lo quá đi!
Nói rồi bốc ngay một nắm đất vung lên, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Một trận cuồng phong nổi lên biến ra vô số lão tiên cộ Mấy lão tiên cô ôm cứng các lão đạo sĩ chẳng chịu buông. Mấy lão đạo sĩ bị mấy lão tiên cô ôm chặt, miệng la ôi ối không thôi. Lão đạo sĩ thấy sự tình bất ổn, lật đật cắn chót lưỡi tươm máu phun ra thu hồi các lão đạo sĩ lại. Các lão tiên cô cũng biến mất. Ngọc diện lão yêu hồ giận đỏ cả mặt mày, muốn thí mạng với Hòa thượng. Lão tiên ông nói:
- Tiên cô đừng nói vội, hôm nay ta sẽ lấy tánh mạng của Điên tăng đây!
Nói rồi vào trong nhà lấy ra Càn khôn ảo diệu đại hồ lộ Lão yêu hồ biết hồ lô này rất lợi hại, bất luận yêu tinh cỡ nào bị thâu tóm vào trong đó một giờ ba khắc sẽ hóa làm máu mủ hết. Lão yêu hồ dù có 8.000 năm đạo hạnh cũng không chống nổi hồ lô ấy, lật đật thối lui vận yêu phong chạy trốn. Lão tiên ông cầm hồ lô trong tay, nâng lên nói:
- Điên tăng, ngươi có biết hồ lô này của ta không?
- Có gì không biết chớ! Đó là mẫu quảng cáo trong tiệm rượu của người ta, ông lấy trộm chứ gì! Ta thường uống rượu trong tiệm nghe nói ông muốn mua rượu chịu, tiệm rượu không chịu bán thiếu, ông nổi giận lấy trộm mẫu quảng cáo của người ta đó mà!
- Ngươi nói bậy nói bạ không hà! Ngươi có biết lai lịch hồ lô của ta không?
- Ta chẳng nói nó là hàng quảng cáo trong tiệm rượu sao?
- Ta nói cho người biết, chiếc hồ lô của ta đây: trồng dây năm Giáp, nở hoa tháng Giáp, ngày Giáp kết hồ lô, hái nhằm giờ Giáp, bên trong án ngũ hành, bên ngoài án theo tam tài, hút được vật tinh linh, giây lát tan thành tro bụi. Hồ lô của ta đã được bốn giáp tý, bất luận tinh linh nào lọt vào trong đó, trong một giờ ba khắc sẽ hóa thành máu mủ hết. Ngươi đừng khinh thường hồ lô ta nhỏ, nó có thể chứa cả tam sơn ngũ nhạc, vạn quốc cửu châu đấy.
- Còn có đều gì áo diện nữa không?
- Ta bắt ngươi bỏ vào trong đó thì trong sáu tiếng đồng hồ ngươi thành một đống máu mủ thôi.
- Hai ta không thù oán gì nhau, ông cần gì phải lấy tánh mạng ta như vậy? Ông nếu thâu ta vào trong đó, ta thấy khó chịu, ta kêu: "Đạo gia ơi, thả ta ra đi!". Ta la lên một tiếng thì ông thả ta ra có được không?
- Được chớ, chỉ cần ngươi biết ta lợi hại, chịu phục ta, ta sẽ thả ngươi ra.
- Vậy thì ông cứ việc.
Lão tiên ông lập tức giở nắp hồ lô, miệng lâm râm niệm chú, thì thấy từ trong đó tuôn ra một đạo hào quang, kim quang lẫn lộn, thụy khí nghìn điều. Luồng hào quang tỏa ra trùm lấy Tế Điên, Tế Điên bị hào quang che mất không còn thấy nữa. Lão tiên ông thâu đạo hào quang lại và đậy nắp hồ lộ Lão tiên ông kêu:
- Điên tăng! Thì nghe trong hồ lô Tế Điên đáp "ơi".
Lão tiên ông hỏi:
- Điên tăng, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe trong hồ lô có tiếng đáp:
- Vậy mà khỏe ghê! Ta có chỗ ở rồi, khoái quá!
- Điên tăng, ngươi không chịu năn nỉ ta, giây lát sẽ hóa thành máu đấy nhé!
Ngay lúc đó, Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận, Tôn Đoạn Toàn, Lôi Minh, Trần Lượng, ngay cả Ngộ Thiền cũng đều quỳ trước Lão tiên ông van xin:
- Xin Tổ sư gia tha mạng chọ Sư phó chúng con có khùng khùng điên điên, xin người nới tay cho.
Quách Thuận nói:
- Tế Công cũng là sư phó của con. Trước đây sư phó con đã cứu tánh mạng con khỏi chết tại Ngũ Lý Bia ở Khúc Châu, xin sư phó nể mặt đệ tử mà thả Tế Công ra.
- Sơn nhân ta cùng ông ấy trước kia không thù gần đây không oán, tại vì ông ta hưng Tam Bảo, diệt Tam Thanh, hiếp đáp môn hạ Tam Thanh giáo thái quá! Ta làm như vậy để nở mặt nở mày Tam Thanh giáo đôi chút thôi. Ông ấy đã cứu đồ đệ ta thì được rồi, các ngươi hãy dậy đi. Sơn nhân ta không lấy tính mạng ông ấy là được.
Mọi người lóp ngóp đứng dậy. Lão tiên ông dự định thả Tế Điên ra thì thấy Tế Điên từ ngoài khệnh khạng đi vào. Mọi người nhìn thấy rất đổi ngạc nhiên. Lão tiên ông "a" lên một tiếng, nói:
- Ta nhốt ngươi trong hồ lô, làm sao ngươi ra được thế?
- Ta ở trong đó buồn quá nên mới bò ra đây?
Lão tiên ông nhìn lại: Nắp hồ lô còn đậy kín làm sao có thể ra được kìa? Hồ lô còn nặng chình chịch đây mà! Lão tiên ông bèn dở nắp lúc lắc hồ lô ra, thì ra trong đó là chiếc mũ rách của Hòa thượng. Tế Điên nói:
- Ông chớ coi thường chiếc mũ rách của ta nghe! Ông không chịu nổi một nhát của chiếc mũ này đánh xuống đâu!
Lão tiên ông nghĩ thầm: "Ta ngước lên biết thiên văn, cúi xuống thông địa lý mà sợ chiếc mũ rách của ông ta à?". Nghĩ rồi bèn nói:
- Này Hòa thượng! Chiếc mũ của ông có bao nhiêu lai lịch nào?
- Chẳng có lai lịch gì, chỉ có chút lợi hại thôi!
- Ta không tin, ông thử giở lợi hại của chiếc mũ cho ta xem nào?
- Được chớ!
Nói xong thảy chiếc mũ lên không, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng!". Lão đạo sĩ thấy chiếc mũ đang ở nửa chừng không tia ra hào quang muôn đạo, thụy khí ngàn trùng, kim quang vần vũ giống như tòa Thái Sơn nhắm ngay đầu Lão tiên ông ập xuống. Lão tiên ông thấy vậy, nói thầm: "Không xong rồi đa". Trong lòng rúng động: "Ông Hòa thượng này chắc có lai lịch ghê gớm! Cũng có thể là ông ta cố ý đùa cợt mình đây!". Lão đạo sĩ thấy chiếc mũ rớt xuống đầu, biết rằng nó rất lợi hại, lật đật miệng niệm chơn ngôn, tức thì huyệt thiên môn mở ra, từ Thiên linh cái ló ra một ông đạo nhỏ chừng hơn một thước, đưa hai tay ra muốn đón lấy chiếc mũ. Đó là điểm chơn đạo hạnh của ông ta, về sau nếu được thành công sẽ lên tiên cảnh, thoát ra khỏi túi thịt da này cũng bằng ngả Thiên linh đó. Nếu không như vậy, sanh ra lại làm đứa trẻ, chỗ Thiên linh cái nhúc nhích, đó là thiên môn, tới chừng hiểu biết việc đời, biết nói chuyện thì thiên môn mới đóng lại. Điểm chơn đạo hạnh của Lão tiên ông hôm nay mới hiển lộ, nếu bị chiếc mũ Tế Điên đánh trúng sẽ tiêu mất 500 năm đạo hạnh. Tế Điên nghĩ mình với Lão tiên ông không thù không oán, vả lại Lão tiên ông cũng là người tốt nên không nỡ làm hại ông ta, bèn lất tay ngoắc một cái thu chiếc mũ về, nói:
- Này tiên ông, ông đừng nghe theo lời của Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Linh làm chi! Chuyện đốt cháy Tường Vân quán chỉ vì Trương Diệu Hưng vô cớ thi triển Ngũ quỹ đình đầu pháp, Thất tiễn tỏa dương hầu để ác hóa Lương Vạn Thương; thiên lôi đánh chết Hoa Thanh Phong là tại ông ta luyện Ngũ quỷ âm phong kiếm và Tử mẫu âm hồn kiếm hại người, Mạnh Thanh Nguyên phải chịu tù tội vì giết người ở Mã Gia Hồ. Những chuyện ấy là tại họ ác tâm quá đỗi không thể giải trừ được! Hòa thượng ta lấy đức hiếu sinh làm trọng, đâu vô cớ giết hại sinh linh bao giờ! Chữ Đạo Duyên vì tuổi trẻ khờ khạo muốn đối địch với Hòa thượng ta nên báo ứng cho nó biết như vậy. Đại khái tiên ông chưa biết Hòa thượng ta là ai mà!
Nói rồi Tế Điên sờ lên Thiên linh cái lộ ra Phật quang, kim quang, linh quang. Bấy giờ Lão tiên ông nhìn thấy trước mắt mình một vị cao một trượng sáu, đầu như đấu gạo, gương mặt đỏ hồng, mình mặc áo cánh, hai chân trần để lộ cả đùi, rành rành là một Tri Giác La Hán.
Lão tiên ông nhìn thấy vội cúi đầu, miệng niệm "Vô lượng Phật", nói:
- Té ra là Thánh tăng, đệ tử không biết nên mới xúc phạm như vậy! Mong Thánh tăng vào ngồi trong nhà.
- Tiên ông không cần phải tạ tội. Chúng ta còn có nhiều dịp gần gũi nhau mà!
Lão tiên ông lập tức mời Tế Điên vào nhà trong, kêu đạo đồng dọn rượu mời. Tế Điên nói:
- Hãy khoan uống rượu đã. Ta cảm phiền tiên ông giúp ta một việc.
- Thánh tăng có cần điều chi, xin cứ dạy bảo.
- Hiện giờ nhà cậu ta là Vương An Sĩ định lập đàn trai đàn tụng kinh siêu độ cho tạ Ta có một phong thơ viết sẵn, nhờ tiên ông vận cước phong đi thẳng đến thôn Vĩnh Ninh giao cho cậu ta rồi trở về đây, chúng ta cùng uống rượu cũng chưa muộn.
- Vâng!
Tiên ông đáp rồI tiếp lấy phong thơ đi thẳng.
Phần Vương An Sĩ tư khi ở chùa Quốc Thanh trở về, muốn cất rạp làm lễ mời chư tăng chùa Quốc Thanh đến tụng kinh, rước 99 vị sư tổ chức ba đàn chẩn thí, 108 vị Hòa thượng tụng Lương Hoàng Sám. Ai khuyên cũng không nghe. Lão viên ngoại định phái gia nhân cất rạp che màn, mời các bạn bè, tổ chức rình rang lễ siêu độ cho Lý Tu Duyên, vớI ý định đem một phần gia nghiệp của Lý Tu Duyên dùng vào việc này. Đương lúc mọi người lăng xăng bận rộn thì bên ngoài có tiếng "Vô lượng Phật". Gia nhân nhìn ra thấy đứng trước cửa là một vị lão đạo sĩ mặt như cổ nguyệt ba thu, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, một bộ râu bạc phau, mình mặc áo nạp rách, sau lưng đeo hồ lô lớn.
Gian nhân nhận biết hỏi:
- Đây có phải là vị thần tiên trên núi Thiên Thai không?
Tại địa phương này đều biết trên núi Thiên Thai có thần tiên, ở dưới núi nhìn lên thấy trên núi ẩn ẩn có cây có miếu mà không người nào lên được vì trước núi không có đường, vả lại trên núi có nhiều độc xà quái thú nên không ai dám bén mảng đến. Lão tiên ông thường xuống núi hái thuốc, ai ai cũng biết ông là thần tiên. Kỳ thật sau núi có đường lên núi dễ dàng, nhưng vì bóng che khuất nên không người biết. Lão tiên ông cũng không nói cho ai biết vì không muốn giao thiệp với hàng sĩ hoạn, để cho trên núi được yên tịnh. Hôm nay Lão tiên ông đến trước cửa, nói:
- Tôi là Côn Lôn Tử ở Thượng Thai cung trên núi Thiên Thai đây. Bần đạo hôm nay đặc biệt đưa đến Vương thiện nhơn một bức thư.
Gia nhân cầm phong thư đưa vào bên trong, nói:
- Bẩm viên ngoại, hiện có vị thần tiên ở núi Thiên Thai đến đưa thư.
Vương viên ngoại tiếp lấy thư mở ra xem, "a" lên một tiếng, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc hồi lâu.
/235
|