Ngọc diện hồ lên Thanh cung hỏi đạo
Tế Thiền sư nói Thiên Thai hội tiên
Lão tiên ông dặn bảo đạo đồng mời thỉnh Tế Điên vào, vì trong bụng nghĩ: "Để ta gặp Tế Điên xem là hạng người nào? Nếu là Đại lộ Kim tiên thì trên đầu có khí trắng, nếu là Tây phương La Hán thì trên đầu ắt có Phật quang, kim quang, linh quang; nếu lày yêu tinh chắc chắn có khí đen; nếu là phàm phu tục tử ta cũng xem thấy biết". Đang lúc suy nghĩ như thế thì thấy Tế Điên từ ngoài đi thẳng vào. Lão tiên ông xem thấy là một kẻ phàm phu tục tử, trong bụng nghĩ thầm: "Nghe tên không bằng mắt thấy, thấy mặt hơn là nghe tên. Chữ Đạo Duyên, Trương Đạo Linh quả là kẻ bất tài mới bị nhục về tay ông ta như thế, thực đáng tức cười quá!". Lão yêu hồ thấy Tế Điên cũng nghĩ giống như vậy: "Xem ra ông ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà sao bọn đồ đệ mình khống dám chống lại ông ta kìa?". Tế Điên bước tới hạc hiên, ngước mắt lên quan sát. Tòa viện này là phòng chái phía Đông, phòng Bắc có năm gian đều mờ mờ tranh tối tranh sáng. Nơi hạc hiên ở Bắc thượng phòng, tấm rèm được cuốn cao lên, dựa tường phía Bắc là một cái bàn bên trên có rất nhiều kinh sách, trong đó có Đạo Đức kinh 5.000 lời của Lão Tử. Ở giữa treo Càn khôn ảo diệu đại hồ lộ Phía đàng kia là một bàn bát tiên với hai ghế dựa. Ngồi trên chiếc ghế ở đầu này là một vị đạo cô chừng 40 tuổi, da mặt sáng sạch toát ra vẻ trẻ trung và đẹp đẽ. Bà ta đầu đội mũ đạo sĩ bằng vãi xanh, mình mặc đạo bào màu lam để lộ cổ áo màu xanh, vớ trắng vân hài. Ngồi nơi đầu kia bàn là lão tiên ông. Tế Điên nhìn thấy, nói:
- Qúi hai ông bà mạnh khỏe hỉ?
Ngọc diện lão hồ nghe nói câu đó mặt đỏ rần. Lão tiên ông nghe nói, "a" lên một tiếng, hỏi:
- Có phải Tế Công ở chùa Linh Ẩn đến không?
- Đâu dám! Thưa tiên ông, tôi là Tế Điên.
Tiên ông kêu:
- Đạo Tế!
- Ôi hay quá, Thái duyệt!
- Điên tăng!
- Mao đạo!
- Điên tăng thật lớn mật!
- Mật nhỏ làm sao dám đến đây?
Lão yêu hồ nói:
- Ta tưởng Tế Điên Hòa thượng là thế nào ấy! Dè đâu là một ông thầy chùa ăn mày. Ngươi hãy xem lại mình kìa! Tăng y rách nát thiệt hết chỗ nói!
Tế Điên cười nói:
Đừng cười rách nát chiếc Tăng y,
Đâu biết Tăng y quá diệu kỳ,
Ba vạn sáu ngàn khung lỗ nhỏ,
Kèm theo sáu bốn miếng khảm ly,
Mở ra che kín trời cùng đất,
Thu vào tay áo của Tăng y,
Đông ấm, Hè lương, Xuân dễ chịu,
Mùa Thu trùng rệp lánh xa nghì,
Có người muốn hỏi bao nhiêu giá?
Vạn lượng vàng ròng khó rớ chi!
Lão tiên ông nghe khoe như vậy, cười hà hà, nói:
- Ông khoe Tăng y của ông có nhiều cái hay, vậy chớ ông biết cái áo bá nạp ta đang mặc đây chăng? Ta thường nói:
Bá nạp này chớ coi thường
Chẳng phải lụa dệt chẳng phải the
Ngày Đông mặc vào ấm như bông
Ngày Hạ xỏ vào mát như quạt
Chẳng phải giặt, khỏi đổi thay
Cùng không nhuộm, cũng không hung
Cần chi màu đỏ màu xanh thẳm
Sợi dọc tám muôn bốn ngàn hàng
Vá chằm sáu trăm bảy mươi miếng
Càn tam liên, khôn lục đoạn
Ly trung hư, khảm trung mãn
Khoảng giữa giăng giăng tinh đẩu sáng
Ngoài biên thế giới rộng vô cùng.
Mặc vào từng tự cung Hàn Quảng
Mặc vào cũng dự yến Bàn Đào
Chớ chê bá nạp chẳng ra chi
Bay chẳng một lèo Linh Hư điện
Tế Điên nghe nói khoe rồi nói:
- Chà, hay, hay quá! Ông bắt đồ đệ của ta, nhắn ta lên đây làm gì?
- Này Hòa thượng, ông nên biết rằng: "Thế sự như cuộc cờ, không dính mắc mới là cao thủ, thân này khác nào bình sành, thoát ra mới thấy được chơn không". Ông cũng nên biết: Một cây gậy trúc gánh cả gió trăng, gánh rồi cũng phải thay vai nghỉ, hai bàn tay không nắm cả cổ kim, nắm xong cũng phải thả ra mà!
- Được, đã như thế thì hai ta hôm nay sẽ phân tài "mạnh còn yếu chết, thiệt còn giả mất" mới được. Trước hết, ông hãy thả đồ đệ của ta ra đi, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.
- Ừ, được.
Nói rồi lật tức thả Ngộ Thiền ra. Ngộ Thiền vỗ vỗ đầu nói:
- Sư phó, người thấy đó, đồ đệ của người không đến nỗi tồi tệ lắm! Con bị treo mấy ngày mà không than vãn tí nào!
- Được, có như vậy mới là đồ đệ của ta chớ!
Lão tiên ông nói:
- Này Điên tăng, hãy vào trong viện so tài cao thấp với ta.
- Cái lão lộn sòng kia, hãy a đây!
Lão tiên ông vừa muốn động thủ thì Ngọc diện trường thọ tiên cô nói:
- Tiên ông tạm thời hãy bớt giận đã. Tên vô danh tiểu tốt này, tiên ông cần gì phải ra tay! Giết gà đâu cần dao mổ trâu, để tôi bắt nó cho.
Nói xong lão yêu hồ rút kiếm ra, nhắm ngay đầu Tế Điên chém xuống. Tế Điên né mình tránh khỏi, thuận tay chộp một cái. Lão yêu hồ mặt đỏ đến mang tai, nói:
- Hay cho Điên tăng, thật là lớn mật dữ a! Tiên cô hôm nay phải bắt mi mới được.
- Mật lớn mới dám chéo cánh gà trên cột cờ chớ!
Lão yêu hồ đâm chém lia lịa. Tế Điên cũng thiệt lẹ, luồn qua lách lại, bước tới thối lui, véo bên trái, xô bên phải. Lão yêu hồ tức quá hét lên:
- Điên tăng, thiệt mi muốn chết mà. Để tiên cô dùng bửu pháp lấy tánh mạng mi cho mi biết tiên cô lợi hại tới bực nào!
Vừa nói vừa rút ra một sợ dây Khổn tiên thằng dài 9 tấc 9, ánh 3 tấc 3 phân làm tam tài. Sợi dây này còn gọi là Tử mẫu âm dương thằng. Khi luyện dây này, trước phải hại một phụ nữ mang thai bé trai. Mổ bụng người phụ nữ lấy thai ra rồi dùng sợ dây luyện nhúng máu huyết của cả hai mẹ con, thúc bùa chú vào rồi mượn chánh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, luyện đủ 49 ngày. Sợi dây này thảy lên có thể dài có thể ngắn, bất luận yêu tinh gì bị sợi dây trói lại sẽ hiện nguyên hình. Ngay cả Đại lộ Kim tiên bị trói lại cũng mất đi 500 năm đạo hạnh. Hôm nay lão yêu hồ rút sợi dây này ra khỏi bao, miệng niệm chú lâm râm và hô "Sắc lịnh", mắt thấy kim quang sang ngời nhắm ngay Hòa thượng xông tới. Tế Điên la:
- Không xong, không xong rồi! Mau cứu tôi với, bớ người ta!
Tiếng la chưa dứt, Tế Điên bị sợ dây trói chặt té huỵch xuống đất. Tiên cô mỉm cười, nói:
- Ta tưởng đâu Tế Điên có tài năng pháp thuật ghê gớm, té ra là một kẻ bất tài! Ta cũng không thèm giết nó làm chi, bọn bây vác nó quăng ra ngoài khe núi ở phía sau đi. Này tiên ông, ngài xem tôi chỉ đưa ra một chút pháp thuật là bắt được hắn ngay hà!
- Lão tiên ông thấy vậy cười hà hà, nói:
- Chút pháp thuật đó mà nó còn chịu không nổi. Tụi bây vác ra sau núi ném đi!
Lúc đó Lôi Minh, Trần Lượng, Tôn Đạo Toàn đều ở phía sau, Ngộ Thiền đứng một bên dòm thấy sư phụ mình bị trói chặt, cảm thấy rất tức giận, nhưng nghĩ mình chẳng phải là đối thủ của hai vị ấy. Tuy chẳng dám mạo hiểm nhưng miệng không nhịn được bèn mắng ngaỵ Ngọc diện trường thọ tiên cô nghe mắng, tức giận tran hông, nói:
- Ta không muốn giết Tế Điên làm gì, nhưng ngặt nỗi tụi bây mắng chửi, ta giết hắn cho rồi.
Nói xong giơ bảo kiếm lên định giết. Lão tiên ông lật đật cản lại, nói:
- Tiên cô đừng làm thế, miếu tôi là nơi thanh tịnh, nếu giết ông ấy ở đây, há chẳng làm hư cuộc đất này sao?
Đương nói tới đó thì thấy Tế Điên từ ngoài khệnh khạng đi vào. Lão tiên ông, lão yêu hồ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên! Nhìn lại kẻ bị trói không phải là Tế Điên mà là tiểu đồng đồ đệ thứ hai của lão tiên ông. Lão tiên ông lật đật mở dây ra thì tiểu đồng đã hết thở rồi. Lão tiên ông râu mày đều vểnh ngược, lấy viên thuốc đổ vào cứu tỉnh đồ đệ. Lão yêu hồ nói:
- Hay cho Tế Điên, mi thiệc chọc ta tức chết đi thôi!
- Ta chọc tức ngươi thì ngươi cứ chết đi!
Lão yêu hồ lập tức thò tay rút ngay một thứ bửu bối, miệng đọc lâm râm: từ nữa lưng trời có vô số độc xà quái thú, chồn cáo hồ ly ập tới mổ cắn Tế Điên. Tế Điên cười hà hà, lấy tay chỉ một cái, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Tức thì một đạo hào quang phóng ra, bao nhiêu con thú ấy đều hóa thành giấy cả. Đó chỉ là phép mà mắt người thôi! Lão yêu hồ thấy vậy, giận nói:
- Hay cho Điên tăng, cả gan phá mất pháp bửu của ta! Thiệt là: Người không có lòng hại cọp mà cọp lại có ý hại người. Hôm nay đừng trách sơn cô độc ác, đó là tại mi muốn tìm lấy họa mà thôi!
Nói rồi trong miệng niệm lâm râm, vung tay lên, nghe rẹt một tiếng, một khối lửa bùng lên, đó là một cục đá, theo thế Thái Sơn áp đỉnh nhắm ngay đầu Hòa thượng rớt xuống. Cục đá ấy tên là Lôi hỏa thạch, lợi hại vô song! Bất luận tinh linh gì bị nó đánh trúng đều phải chết. Kim tiên ở đảo động nào bị cục đá này đánh phải cũng tiêu mất bạch quang. Tế Điên nhìn thấy, nói:
- Ôi, cái gì vậy?
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Cục đá xẹt ra một đạo hoàng quang, hiện lại nguyên hình, bị Tế Điên đưa tay bắt lấy. Lão yêu hồ thấy Tế Điên liên tiếp phá ba món pháp bửu, không dắn được tức giận, mặt đỏ hồng. Lão tiên ông nói:
Tiên cô không cần đối địch với ông ta làm chi, để ta bắt ông ấy cho.
Nói rồi rút bửu kiếm ra nhắm ngay Tế Điên chém tới. Tế Điên tràn mình tránh khỏi. Lão tiên ông đem Bát tiên kiếm pháp ra thi triển. Thất là:
Lý thiết tiên sinh kiếm pháp cao
Động Tân ra thế xứng anh hào
Chung Ly mang kiếm thanh phong khách
Qúa Lão cưỡi lừa nhẹ phụng mao
Quốc cựu tới lui thần quỷ khiếp
Thái hòa bốn mặt chớp như sao
Tiên cô bày bố Bát tiên trận
Tương tử truy hồn dễ trốn nào.
Lão tiên ông thi triển Bát tiên kiếm pháp, Tế Điên cứ chạy quanh xà quần. Lão tiên ông chém mãi không trúng, trong bụng tức quá! Lúc này Trần Lượng, Lôi Minh, Tôn Đạo Toàn, Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận được tin đều ra phía trước xem. Quách Thuận nói:
- Làm sao bây giờ? Tăng, Đạo đều là sư phụ của tôi cả, phải can ra chớ!
Theo như Tôn Đạo Toàn tính toán thì mọi người hãy đến trước Lão tiên ông quỳ xuống, năn nỉ giảng hòa. Thấy Lão tiên ông còn đang giận dữ, tay còn run run. Lão tiên ông nói:
- Này Điên tăng, mi cậy tài chi của phàm phu tục tử mà dám đến đây ngông cuồng thế? Mi kêu ta ba tiếng "Tổ sư gia", ta sẽ tha cho khỏi chết!
- Này tên đạo sĩ lộn sòng kia, ngươi kêu Hòa thượng ta ba tiếng "Tổ tông đại Hòa thượng lão gia", ta cũng chưa tha cho ngươi sống nữa là!
Lão tiên ông nghe nói, tức giận cành hông, lập tức niệm chú lâm râm. Bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Thật là:
Gió lớn lên, gió lớn lên
Tiếng như bò rống đến tai long
Phá núi rừng cây như chặt đốn
Che mặt trời, sát khí thẳng xông
Trời mờ mịt, đất rung rinh
Cuồn cuộn, cát bay đá bật tung
Thượng cổ từng nghe phong cổ quái
Hôm nay gấp mấy cổ quái phong.
Một trận cuồng phong nổi lên, Tế Điên và mọi người nhìn thấy quả thật là kinh người.
Tế Thiền sư nói Thiên Thai hội tiên
Lão tiên ông dặn bảo đạo đồng mời thỉnh Tế Điên vào, vì trong bụng nghĩ: "Để ta gặp Tế Điên xem là hạng người nào? Nếu là Đại lộ Kim tiên thì trên đầu có khí trắng, nếu là Tây phương La Hán thì trên đầu ắt có Phật quang, kim quang, linh quang; nếu lày yêu tinh chắc chắn có khí đen; nếu là phàm phu tục tử ta cũng xem thấy biết". Đang lúc suy nghĩ như thế thì thấy Tế Điên từ ngoài đi thẳng vào. Lão tiên ông xem thấy là một kẻ phàm phu tục tử, trong bụng nghĩ thầm: "Nghe tên không bằng mắt thấy, thấy mặt hơn là nghe tên. Chữ Đạo Duyên, Trương Đạo Linh quả là kẻ bất tài mới bị nhục về tay ông ta như thế, thực đáng tức cười quá!". Lão yêu hồ thấy Tế Điên cũng nghĩ giống như vậy: "Xem ra ông ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà sao bọn đồ đệ mình khống dám chống lại ông ta kìa?". Tế Điên bước tới hạc hiên, ngước mắt lên quan sát. Tòa viện này là phòng chái phía Đông, phòng Bắc có năm gian đều mờ mờ tranh tối tranh sáng. Nơi hạc hiên ở Bắc thượng phòng, tấm rèm được cuốn cao lên, dựa tường phía Bắc là một cái bàn bên trên có rất nhiều kinh sách, trong đó có Đạo Đức kinh 5.000 lời của Lão Tử. Ở giữa treo Càn khôn ảo diệu đại hồ lộ Phía đàng kia là một bàn bát tiên với hai ghế dựa. Ngồi trên chiếc ghế ở đầu này là một vị đạo cô chừng 40 tuổi, da mặt sáng sạch toát ra vẻ trẻ trung và đẹp đẽ. Bà ta đầu đội mũ đạo sĩ bằng vãi xanh, mình mặc đạo bào màu lam để lộ cổ áo màu xanh, vớ trắng vân hài. Ngồi nơi đầu kia bàn là lão tiên ông. Tế Điên nhìn thấy, nói:
- Qúi hai ông bà mạnh khỏe hỉ?
Ngọc diện lão hồ nghe nói câu đó mặt đỏ rần. Lão tiên ông nghe nói, "a" lên một tiếng, hỏi:
- Có phải Tế Công ở chùa Linh Ẩn đến không?
- Đâu dám! Thưa tiên ông, tôi là Tế Điên.
Tiên ông kêu:
- Đạo Tế!
- Ôi hay quá, Thái duyệt!
- Điên tăng!
- Mao đạo!
- Điên tăng thật lớn mật!
- Mật nhỏ làm sao dám đến đây?
Lão yêu hồ nói:
- Ta tưởng Tế Điên Hòa thượng là thế nào ấy! Dè đâu là một ông thầy chùa ăn mày. Ngươi hãy xem lại mình kìa! Tăng y rách nát thiệt hết chỗ nói!
Tế Điên cười nói:
Đừng cười rách nát chiếc Tăng y,
Đâu biết Tăng y quá diệu kỳ,
Ba vạn sáu ngàn khung lỗ nhỏ,
Kèm theo sáu bốn miếng khảm ly,
Mở ra che kín trời cùng đất,
Thu vào tay áo của Tăng y,
Đông ấm, Hè lương, Xuân dễ chịu,
Mùa Thu trùng rệp lánh xa nghì,
Có người muốn hỏi bao nhiêu giá?
Vạn lượng vàng ròng khó rớ chi!
Lão tiên ông nghe khoe như vậy, cười hà hà, nói:
- Ông khoe Tăng y của ông có nhiều cái hay, vậy chớ ông biết cái áo bá nạp ta đang mặc đây chăng? Ta thường nói:
Bá nạp này chớ coi thường
Chẳng phải lụa dệt chẳng phải the
Ngày Đông mặc vào ấm như bông
Ngày Hạ xỏ vào mát như quạt
Chẳng phải giặt, khỏi đổi thay
Cùng không nhuộm, cũng không hung
Cần chi màu đỏ màu xanh thẳm
Sợi dọc tám muôn bốn ngàn hàng
Vá chằm sáu trăm bảy mươi miếng
Càn tam liên, khôn lục đoạn
Ly trung hư, khảm trung mãn
Khoảng giữa giăng giăng tinh đẩu sáng
Ngoài biên thế giới rộng vô cùng.
Mặc vào từng tự cung Hàn Quảng
Mặc vào cũng dự yến Bàn Đào
Chớ chê bá nạp chẳng ra chi
Bay chẳng một lèo Linh Hư điện
Tế Điên nghe nói khoe rồi nói:
- Chà, hay, hay quá! Ông bắt đồ đệ của ta, nhắn ta lên đây làm gì?
- Này Hòa thượng, ông nên biết rằng: "Thế sự như cuộc cờ, không dính mắc mới là cao thủ, thân này khác nào bình sành, thoát ra mới thấy được chơn không". Ông cũng nên biết: Một cây gậy trúc gánh cả gió trăng, gánh rồi cũng phải thay vai nghỉ, hai bàn tay không nắm cả cổ kim, nắm xong cũng phải thả ra mà!
- Được, đã như thế thì hai ta hôm nay sẽ phân tài "mạnh còn yếu chết, thiệt còn giả mất" mới được. Trước hết, ông hãy thả đồ đệ của ta ra đi, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.
- Ừ, được.
Nói rồi lật tức thả Ngộ Thiền ra. Ngộ Thiền vỗ vỗ đầu nói:
- Sư phó, người thấy đó, đồ đệ của người không đến nỗi tồi tệ lắm! Con bị treo mấy ngày mà không than vãn tí nào!
- Được, có như vậy mới là đồ đệ của ta chớ!
Lão tiên ông nói:
- Này Điên tăng, hãy vào trong viện so tài cao thấp với ta.
- Cái lão lộn sòng kia, hãy a đây!
Lão tiên ông vừa muốn động thủ thì Ngọc diện trường thọ tiên cô nói:
- Tiên ông tạm thời hãy bớt giận đã. Tên vô danh tiểu tốt này, tiên ông cần gì phải ra tay! Giết gà đâu cần dao mổ trâu, để tôi bắt nó cho.
Nói xong lão yêu hồ rút kiếm ra, nhắm ngay đầu Tế Điên chém xuống. Tế Điên né mình tránh khỏi, thuận tay chộp một cái. Lão yêu hồ mặt đỏ đến mang tai, nói:
- Hay cho Điên tăng, thật là lớn mật dữ a! Tiên cô hôm nay phải bắt mi mới được.
- Mật lớn mới dám chéo cánh gà trên cột cờ chớ!
Lão yêu hồ đâm chém lia lịa. Tế Điên cũng thiệt lẹ, luồn qua lách lại, bước tới thối lui, véo bên trái, xô bên phải. Lão yêu hồ tức quá hét lên:
- Điên tăng, thiệt mi muốn chết mà. Để tiên cô dùng bửu pháp lấy tánh mạng mi cho mi biết tiên cô lợi hại tới bực nào!
Vừa nói vừa rút ra một sợ dây Khổn tiên thằng dài 9 tấc 9, ánh 3 tấc 3 phân làm tam tài. Sợi dây này còn gọi là Tử mẫu âm dương thằng. Khi luyện dây này, trước phải hại một phụ nữ mang thai bé trai. Mổ bụng người phụ nữ lấy thai ra rồi dùng sợ dây luyện nhúng máu huyết của cả hai mẹ con, thúc bùa chú vào rồi mượn chánh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, luyện đủ 49 ngày. Sợi dây này thảy lên có thể dài có thể ngắn, bất luận yêu tinh gì bị sợi dây trói lại sẽ hiện nguyên hình. Ngay cả Đại lộ Kim tiên bị trói lại cũng mất đi 500 năm đạo hạnh. Hôm nay lão yêu hồ rút sợi dây này ra khỏi bao, miệng niệm chú lâm râm và hô "Sắc lịnh", mắt thấy kim quang sang ngời nhắm ngay Hòa thượng xông tới. Tế Điên la:
- Không xong, không xong rồi! Mau cứu tôi với, bớ người ta!
Tiếng la chưa dứt, Tế Điên bị sợ dây trói chặt té huỵch xuống đất. Tiên cô mỉm cười, nói:
- Ta tưởng đâu Tế Điên có tài năng pháp thuật ghê gớm, té ra là một kẻ bất tài! Ta cũng không thèm giết nó làm chi, bọn bây vác nó quăng ra ngoài khe núi ở phía sau đi. Này tiên ông, ngài xem tôi chỉ đưa ra một chút pháp thuật là bắt được hắn ngay hà!
- Lão tiên ông thấy vậy cười hà hà, nói:
- Chút pháp thuật đó mà nó còn chịu không nổi. Tụi bây vác ra sau núi ném đi!
Lúc đó Lôi Minh, Trần Lượng, Tôn Đạo Toàn đều ở phía sau, Ngộ Thiền đứng một bên dòm thấy sư phụ mình bị trói chặt, cảm thấy rất tức giận, nhưng nghĩ mình chẳng phải là đối thủ của hai vị ấy. Tuy chẳng dám mạo hiểm nhưng miệng không nhịn được bèn mắng ngaỵ Ngọc diện trường thọ tiên cô nghe mắng, tức giận tran hông, nói:
- Ta không muốn giết Tế Điên làm gì, nhưng ngặt nỗi tụi bây mắng chửi, ta giết hắn cho rồi.
Nói xong giơ bảo kiếm lên định giết. Lão tiên ông lật đật cản lại, nói:
- Tiên cô đừng làm thế, miếu tôi là nơi thanh tịnh, nếu giết ông ấy ở đây, há chẳng làm hư cuộc đất này sao?
Đương nói tới đó thì thấy Tế Điên từ ngoài khệnh khạng đi vào. Lão tiên ông, lão yêu hồ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên! Nhìn lại kẻ bị trói không phải là Tế Điên mà là tiểu đồng đồ đệ thứ hai của lão tiên ông. Lão tiên ông lật đật mở dây ra thì tiểu đồng đã hết thở rồi. Lão tiên ông râu mày đều vểnh ngược, lấy viên thuốc đổ vào cứu tỉnh đồ đệ. Lão yêu hồ nói:
- Hay cho Tế Điên, mi thiệc chọc ta tức chết đi thôi!
- Ta chọc tức ngươi thì ngươi cứ chết đi!
Lão yêu hồ lập tức thò tay rút ngay một thứ bửu bối, miệng đọc lâm râm: từ nữa lưng trời có vô số độc xà quái thú, chồn cáo hồ ly ập tới mổ cắn Tế Điên. Tế Điên cười hà hà, lấy tay chỉ một cái, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Tức thì một đạo hào quang phóng ra, bao nhiêu con thú ấy đều hóa thành giấy cả. Đó chỉ là phép mà mắt người thôi! Lão yêu hồ thấy vậy, giận nói:
- Hay cho Điên tăng, cả gan phá mất pháp bửu của ta! Thiệt là: Người không có lòng hại cọp mà cọp lại có ý hại người. Hôm nay đừng trách sơn cô độc ác, đó là tại mi muốn tìm lấy họa mà thôi!
Nói rồi trong miệng niệm lâm râm, vung tay lên, nghe rẹt một tiếng, một khối lửa bùng lên, đó là một cục đá, theo thế Thái Sơn áp đỉnh nhắm ngay đầu Hòa thượng rớt xuống. Cục đá ấy tên là Lôi hỏa thạch, lợi hại vô song! Bất luận tinh linh gì bị nó đánh trúng đều phải chết. Kim tiên ở đảo động nào bị cục đá này đánh phải cũng tiêu mất bạch quang. Tế Điên nhìn thấy, nói:
- Ôi, cái gì vậy?
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!". Cục đá xẹt ra một đạo hoàng quang, hiện lại nguyên hình, bị Tế Điên đưa tay bắt lấy. Lão yêu hồ thấy Tế Điên liên tiếp phá ba món pháp bửu, không dắn được tức giận, mặt đỏ hồng. Lão tiên ông nói:
Tiên cô không cần đối địch với ông ta làm chi, để ta bắt ông ấy cho.
Nói rồi rút bửu kiếm ra nhắm ngay Tế Điên chém tới. Tế Điên tràn mình tránh khỏi. Lão tiên ông đem Bát tiên kiếm pháp ra thi triển. Thất là:
Lý thiết tiên sinh kiếm pháp cao
Động Tân ra thế xứng anh hào
Chung Ly mang kiếm thanh phong khách
Qúa Lão cưỡi lừa nhẹ phụng mao
Quốc cựu tới lui thần quỷ khiếp
Thái hòa bốn mặt chớp như sao
Tiên cô bày bố Bát tiên trận
Tương tử truy hồn dễ trốn nào.
Lão tiên ông thi triển Bát tiên kiếm pháp, Tế Điên cứ chạy quanh xà quần. Lão tiên ông chém mãi không trúng, trong bụng tức quá! Lúc này Trần Lượng, Lôi Minh, Tôn Đạo Toàn, Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận được tin đều ra phía trước xem. Quách Thuận nói:
- Làm sao bây giờ? Tăng, Đạo đều là sư phụ của tôi cả, phải can ra chớ!
Theo như Tôn Đạo Toàn tính toán thì mọi người hãy đến trước Lão tiên ông quỳ xuống, năn nỉ giảng hòa. Thấy Lão tiên ông còn đang giận dữ, tay còn run run. Lão tiên ông nói:
- Này Điên tăng, mi cậy tài chi của phàm phu tục tử mà dám đến đây ngông cuồng thế? Mi kêu ta ba tiếng "Tổ sư gia", ta sẽ tha cho khỏi chết!
- Này tên đạo sĩ lộn sòng kia, ngươi kêu Hòa thượng ta ba tiếng "Tổ tông đại Hòa thượng lão gia", ta cũng chưa tha cho ngươi sống nữa là!
Lão tiên ông nghe nói, tức giận cành hông, lập tức niệm chú lâm râm. Bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Thật là:
Gió lớn lên, gió lớn lên
Tiếng như bò rống đến tai long
Phá núi rừng cây như chặt đốn
Che mặt trời, sát khí thẳng xông
Trời mờ mịt, đất rung rinh
Cuồn cuộn, cát bay đá bật tung
Thượng cổ từng nghe phong cổ quái
Hôm nay gấp mấy cổ quái phong.
Một trận cuồng phong nổi lên, Tế Điên và mọi người nhìn thấy quả thật là kinh người.
/235
|