Nguyên sau khi nửa đêm Tế Điên bỏ đi, Sài, Đỗ hai vị Ban đầu cũng không dám ngủ, sợ hôm sau không có tiền trả tiền cơm nước bèn không chờ tới sáng, lén trèo tường trốn ra khỏi quán, thẳng đến nha môn huyện Long Dụ Hai người bước vào một quán trà ở trước Long môn huyện Long Du, thấy mấy vị Ban đầu đang ngồi uống trà ở đó. Sài đầu hỏi:
- Xin cho tôi hỏi thăm, các vị có thấy một ông Hòa thượng nào đi qua đây không?
- Có phải hai ông Hòa thượng ở miếu Tam Quan can án về phụ nữ đó không?
- Không phải đâu, người mà tôi hỏi thăm là ông Hòa thượng kiếc kia mà!
Có một người ở bàn bên nói:
- Hồi nãy có một ông Hòa thượng kiếc ở ngoài cửa Đông níu quan tài lại không cho đi, hai vị lên đó tìm thử xem.
- Sài, Đỗ bèn đi đến bên ngoài cửa Đông tìm nhưng không gặp Tế Điên đâu hết, liền lần theo mấy quán rượu tìm kiếm. Đến một quán rượu nhỏ kia, hai người thấy Tế Điên đang ngồi trong đó, Sài đầu nói:
- Hay quá, Hòa thượng đây rồi! Sư phụ nửa đêm trốn mất để gánh lại cho bọn này à? Có phải vậy không?
- Hai vị ngồi xuống đây đi!
Sài, Đỗ hai người ngồi xuống bàn. Tế Điên kêu thêm rượu, thêm thức ăn để hai người cùng ăn uống. Uống rượu một lát, Tế Điên nói:
- Chà, mắc tiểu quá!
Nói rồi bước qua khỏi quán rượu đi qua cửa Tây. Phía trước mặt hai bên là sông, chính giữa là một con đường nhỏ. Đằng kia có một thiếu nữ cưỡi lừa đi lại, cùng đi theo có một thanh niên. Anh này đầu thỏ mắt rắn, chính là Khang Thành cùng cháu gái của Khang Đắc Nguyên. Khang Thành nguyên không phải là người có lòng tốt, hắn định đem cô gái đi bán vài trăm lượng để cưới vợ. Sáng ngày hắn dắt lừa đưa cô gái ra khỏi khách điếm, đi vào con hẻm nhỏ. Cô gái hỏi:
- Gia gia đi đâu rồi?
- Mình cứ đi đi, gia gia sẽ đợi mình ở đằng kia.
Cô gái không bằng lòng nhưng mắc ngồi trên lưng lừa không tuột xuống được, đành để cho hắn đưa đi. Đang đi trên con đường nhỏ giữa sông, Tế Điên đã biết rõ bụng hắn, bèn đứng giữa đường cản lại không cho đi. Khang Thành nói với Tế Điên:
- Hòa thượng , ông trở lại đi!
- Chú mày trở lại đi!
- Chúng tôi, dây là lừa.
- Ta là người.
- Ông không thấy chúng tôi là khách qua đường sao?
- Ta cũng là khách qua đường mà.
- Chúng tôi quay lại không được mà.
- Ta cũng quanh không được.
- Cái ông Hòa thượng này thật dễ ghét.
- A! cái thằng này.
Nói rồi lấy tay chỉ mộtảo tôi phải ngầm cái, miệng niệm lục tự chân ngôn: "Án ma ni bát mê hồng", dùng định thân pháp giữ cứng Khang Thành lại. Tế Điên lấy tay chỉ lừa và cô gái, cả hai đều mụ người đi. Tế Điên nắm dây dắt lừa đi tới trước. Tới rừng liễu, Tế Điên lấy tay chỉ một cái: lừa và cô gái đứng yên một chỗ. Đúng lúc đó, Hoa Vân Long định giết Dương Minh, Lôi Minh và Trần Lượng. Tế Điên hét:
- Hay cho Hoa Vân Long, phen này mi chạy đâu cho biết?
Hoa Vân Long ngoái lại, thấy Tế Điên, vội vàng bỏ chạy, Tế điên tức tốc đuổi theo. Lúc đó bọn Lôi Minh và Trần Lượng đã tỉnh lại. Trần Lượng hỏi Dương Minh:
- Dương đại ca, anh làm sao vậy?
- Hoa Vân Long đánh phiêu hại tạ Còn hai chú tại sao bị nó đánh phiêu như thế?
- Tôi đến Lâm An xin xuất gia. Tế Công thu nhận tôi làm đồ đệ, định lấy nước sôi dội đầu, lấy dao thái rau cạo tóc cho tôi. Tôi sợ quá chạy tuốt ra ngoài khách điếm. Nghe nói Hoa Vân Long ở Lâm An, hái hoa ở am Ô Trúc, việc không toại ý bèn giết chết thiếu phụ, lại ở Thái Sơn lầu chém chết Tĩnh Nhai thái tuế, rồi vào phủ Thừa tướng lấy trộm vòng bạch ngọc sáng long lanh kỳ ảo, chiếc phụng quan khảm 13 hạt minh châu. Sau đó Thiết thối viên hầu Vương Thông và Dã kê lưu tửu Lưu Xương đội lốt phá án bị bắt khai ra Hoa Vân Long, có Tế Công ở chùa Linh Ẩn mang theo hai vị Ban đầu đến Thiên Gia Khẩu bắt hắn. Tôi nghe như vậy mới đến Thiên gia Khẩu đưa tin. Giữa đường gặp Lôi nhị ca, hai chúng tôi cùng Hoa Vân Long trốn trong vách đôi ở nhà Mã Tịnh tại Tiểu Nguyệt Đồn. Sau đó Tế Công theo bắt hắn. Hai đứa tôi theo năn nỉ người đừng bắt hắn nữa. Tế Công đưa cho tôi một bao thơ, nói:
- Hoa Vân Long tối nay sẽ hái hoa ở Triệu Gia lầu phía Bắc huyện Long Du, bảo tôi phải ngầm bảo vệ trinh tiết cho các thiếu nữ ấy. Quả nhiên tối hôm đó Hoa Vân Long trở lại cùng Hàn Tú, Hồn Phi hái hoa, dĩ nhiên là dùng muội hương xông vào và tiến vào nhà, bị chúng tôi quấy rối không thực hiện được. Hôm nay gặp nhau ở đây, nói qua lại một hồi, hắn tức giận dùng độc phiêu đánh hai chúng tôi.
Trần Lượng nói tới đó, vết thương hành đau nhức hôn mê đi. Dương Minh nghe như vậy, tức giận nói:
- Hay cho Hoa Vân Long, dám làm chuyện thương thiên bại lý như vậy chớ. Thiệt là hết tình bè bạn mà.
Khang Đắc Nguyên hỏi:
- Dương đại ca thấy trong người thế nào?
- Tôi kể như không xong rồi!
Lôi Minh nói:
- Anh không chết được đâu! Hai đứa tôi có chết cũng không hề gì. Chúng tôi trên không còn cha mẹ để phụng dưỡng, dưới không có vợ con để nuôi dạy. Muốn chết là chết cái một, kể như xong! Còn anh, trong nhà còn mẹ già tóc trắng, vợ trẻ tóc xanh, bé con còn trứng nước, làm sao anh cam lòng chết được?
Mấy câu nói của Lôi Minh làm cho Dương Minh lòng đau như dao cắt! Lôi Minh lúc đó đau nhức quá cũng ngất đi. Dương Minh lúc này lòng rối như tơ, bỗng ngước đầu nhìn lên thấy ông Hòa thượng kiếc đang treo lơ lửng trên cây, tay chân hươ loạn xạ. Dương Minh thấy vậy nói:
- Này Khang lão trượng, ông mau lại cây kia mở cứu giùm ông ấy xuống.
Khang Đắc Minh nhìn lên quả nhiên có một người đang treo tòn ten, liền lật đật chạy tới. Vừa mới tới chỗ thì ông Hòa thượng từ trên cây nhảy xuống làm cho ông già sợ hết hồn. Khang Đắc Nguyên hỏi:
- Ủa, Hòa thượng ông không chết à?
- Ta móc thử sau ót xem có khó chịu không. Không khó chịu ta mới treo lên đó chứ!
- Tại sao ông phải treo lên vậy?
- Sư phó đưa ta 5 lượng bạc bảo ta đi mua tăng y tăng bào. Ta làm rớt mất tiêu, sợ sư phó đánh không dám trở về nên mới treo lên đó.
- Mất có mấy lượng bạc, cần gì phải đi tìm cái chết như vậy? Thôi ông theo tôi lại đây!
Nói rồi bèn đứ Tế Điên đến trước Dương Minh.
Dương Minh hỏi:
- Tại sao ông muốn chết như vậy?
Tế Điên bèn thuật lại như vừa rồi. Dương Minh nói:
- Mất có 5 lượng mà ông tính chết làm chỉ Trong lưng tôi có sẵn một ít lượng, ông cầm lấy đi!
- Tế Điên bèn thò tay mò hồ bao của Dương Minh ra, trong đó có chừng 20 lượng bạc vụn. Tế Điên thấy vậy nói:
- So với số bạc ta có thì hơn thiệt, nhưng mà nát quá, có một ít bạc xấu nữa.
Dương Minh nghe vậy nói:
- Hòa thượng ơi, thôi ông cứ lấy hết mà sài!
- Cũng chỉ xài được một ít thôi.
Nói rồi Tế Điên cầm bạc đi thẳng. Khang Đắc Nguyên đứng một bên thấy rõ hết, giận đến tận cổ, nói:
- Cái ông Hòa thượng này, thật không biết điều tí nào. Ai đời người ta cho mà ổng không nói được tiếng cám ơn! Thiệt là dễ giận! Có bao nhiêu cho hết, được rồi còn chê.
Ông già nói tới đó, Tế Điên đi được mấy bước quay lại hỏi:
- Ta được tiền sanh ra lú thiệt! Ta chỉ thấy tiền mà quên hỏi thăm ông. Tại sao ông ngủ ở đây?
Dương Minh nói:
- Tôi bị người ta đánh độc phiêu, không sống được, trong 12 giờ nữa sẽ chết.
- Ông muốn chết thì cứ chết , ta đi đây!
Nói rồi cất bước đi ngaỵ Đi mấy bước, trở lại hỏi:
- Xin lỗi, ông họ tên chi?
- Tôi họ Dương.
- Ông thiệt muốn chết hả? Để Hòa thượng ta thương lượng với ông một việc.
Dương Minh nghĩ bụng: "Có lẽ Hòa thượng thấy ta chắc phải chết, ông không nỡ lấy hết bạc, định tìm mua cho mình một cỗ quan tài chứ gì?". Nghĩ rồi bèn hỏi:
- Hòa thượng ơi, ông định thương lượng điềi chi?
- Ta thấy ông đang mặc bộ đồ đẹp quá, giá đáng cũng mấy lượng bạc. Ông chết đi rồi người ta lột đi cũng như không, chi bằng ông cởi ra cho ta, được việc hơn.
Dương Minh nghe nói, khí uất tận cổ:
- Cái ông Hòa thượng này, thiệt không biết tình lý gì cả, chọc ta giận chết đi thôi!
Khí giận bốc lên làm cho vết thương hành đau nhức, Dương Minh chịu không nổi, ngất đi.
Khang Đắc Nguyên nói:
- Cái ông Hòa thượng này thiệt dễ ghét quá mà! Dương đại gia giúp ông tiền bạc, ông chẳng hề cám ơn, lại nói những lời như thế, thật là khi người quá lắm!
Khi nói tới đó thì Lôi Minh, Trần Lượng tỉnh dậy. Mở mắt thấy Tế Điên đang đứng trước mặt, hai người lật đật bò dậy dập đầu lia lịa, nài nỉ:
- Xin Thành tăng cứu mạng cho con.
Khang Đắc Nguyên lúc đó cũng không biết Hòa thượng là ai. Lát sau Hòa thượng mới hỏi:
- Hai con làm sao vậy?
Trần Lượng thưa:
- Hoa Vân Long đánh độc phiêu hại chúng con. Xin sư phụ cứu mạng chúng con!
- Ta bảo hai con ra khỏi địa giới huyện Long Du mà hai con không chịu nghe, mới bị độc phiêu như thế. Ta cũng không cứu được rồi. Vì tình thầy trò, khi các con chết rồi, thầy tụng cho các con ba quyển kinh chú là xong.
Trần Lượng năn nỉ:
- Xin sư phụ cứu mạng chúng con với!
- Không biết được hay không nha!
Nói rồi lấy thuốc ra, đưa cho Lôi Minh, Trần Lượng mỗi người uống một viên. Nhổ phiêu ra, nhai thuốc thoa lên vết thương. Trong chớp mắt hai người bình phục như cũ. Hai người lành mạnh rồi, bò dậy thi nhau lễ Tế Điên. Trần Lượng nói:
- Xin sư phụ từ bi chữa giùm Dương đại ca của chúng con với!
Tế Điên đến chỗ Dươg Minh nhổ cây phiêu ra, Dương Minh đau quá tỉnh dậy. Được Tế Điên thoa thuốc và cho uống thuốc, Dương Minh cũng bình phục lại được.
Trần Lượng nói:
- Dương đại ca, đây là Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn đó.
Dương Minh lật đật bước tới thi lễ. Tế Điên ghé tai Lôi Minh nói nhỏ:
- Con có biết tại sao bị Hoa Vân Long đánh độc phiêu hay không?
- Con không biết.
- Có một người hư, ta bắt nó đứng cứng ở trên đường nhỏ giữa hai con sông kia, con đi khử nó đi.
- Vâng để con đi.
Dương Minh và trần Lượng cũng không biết Lôi Minh đi đâu. Dương Minh kêu:
- Khang lão trượng ơi, ông lại đây, mau ra mắt vị Tế Công Phật sống chùa Linh Ẩn này đi, và xin lão nhân gia tìm giùm đứa cháu gái cho ông.
Khang Đắc Nguyên đi tới, cúi đầu nói:
- Cầu xin Thánh tăng từ bi cứu giùm.
Tế Điên nói:
- Ông không cần gấp, cháu gái ông hiện ở bìa rừng kia kìa.
Theo tay Hòa thượng chỉ, Hòa thượng thâu phép định thân, Khang Đắc Nguyên nhìn ra quả thấy cô cháu gái mình cưỡi trên lưng lừa ở mé rừng. Rất đỗi ngạc nhiên, Khang Đắc Nguyên lại năn nỉ:
- Xin Hòa thượng tìm luôn giùm thằng con nuôi tôi với!
- Tôi đã sai Lôi Minh đi tính nó rồi.
- Thế thì...
- Ông cứ hỏi cháu gái ông thì rõ. Để nó, nó sẽ hại ông thôi.
Khang Đắc Nguyên cảm tạ Tế Điên rồi dắt cháu gái đi. Giây lát Lôi Minh cũng trở lại. Tế Điên nói:
- Bây giờ các ngươi cùng ta đi bắt Hoa Vân Lôi nhé!
Mọi người cùng Tế Điên đi về hướng Bắc, đi chẳng bao xa thì Hòa thượng đi đâu mất. Tìm một hồi thấy Hoa Vân Long đang đứng với một người. Ba vị anh hùng thấy mặt dâm tặc, cùng rút dao định bắt dâm tặc.
- Xin cho tôi hỏi thăm, các vị có thấy một ông Hòa thượng nào đi qua đây không?
- Có phải hai ông Hòa thượng ở miếu Tam Quan can án về phụ nữ đó không?
- Không phải đâu, người mà tôi hỏi thăm là ông Hòa thượng kiếc kia mà!
Có một người ở bàn bên nói:
- Hồi nãy có một ông Hòa thượng kiếc ở ngoài cửa Đông níu quan tài lại không cho đi, hai vị lên đó tìm thử xem.
- Sài, Đỗ bèn đi đến bên ngoài cửa Đông tìm nhưng không gặp Tế Điên đâu hết, liền lần theo mấy quán rượu tìm kiếm. Đến một quán rượu nhỏ kia, hai người thấy Tế Điên đang ngồi trong đó, Sài đầu nói:
- Hay quá, Hòa thượng đây rồi! Sư phụ nửa đêm trốn mất để gánh lại cho bọn này à? Có phải vậy không?
- Hai vị ngồi xuống đây đi!
Sài, Đỗ hai người ngồi xuống bàn. Tế Điên kêu thêm rượu, thêm thức ăn để hai người cùng ăn uống. Uống rượu một lát, Tế Điên nói:
- Chà, mắc tiểu quá!
Nói rồi bước qua khỏi quán rượu đi qua cửa Tây. Phía trước mặt hai bên là sông, chính giữa là một con đường nhỏ. Đằng kia có một thiếu nữ cưỡi lừa đi lại, cùng đi theo có một thanh niên. Anh này đầu thỏ mắt rắn, chính là Khang Thành cùng cháu gái của Khang Đắc Nguyên. Khang Thành nguyên không phải là người có lòng tốt, hắn định đem cô gái đi bán vài trăm lượng để cưới vợ. Sáng ngày hắn dắt lừa đưa cô gái ra khỏi khách điếm, đi vào con hẻm nhỏ. Cô gái hỏi:
- Gia gia đi đâu rồi?
- Mình cứ đi đi, gia gia sẽ đợi mình ở đằng kia.
Cô gái không bằng lòng nhưng mắc ngồi trên lưng lừa không tuột xuống được, đành để cho hắn đưa đi. Đang đi trên con đường nhỏ giữa sông, Tế Điên đã biết rõ bụng hắn, bèn đứng giữa đường cản lại không cho đi. Khang Thành nói với Tế Điên:
- Hòa thượng , ông trở lại đi!
- Chú mày trở lại đi!
- Chúng tôi, dây là lừa.
- Ta là người.
- Ông không thấy chúng tôi là khách qua đường sao?
- Ta cũng là khách qua đường mà.
- Chúng tôi quay lại không được mà.
- Ta cũng quanh không được.
- Cái ông Hòa thượng này thật dễ ghét.
- A! cái thằng này.
Nói rồi lấy tay chỉ mộtảo tôi phải ngầm cái, miệng niệm lục tự chân ngôn: "Án ma ni bát mê hồng", dùng định thân pháp giữ cứng Khang Thành lại. Tế Điên lấy tay chỉ lừa và cô gái, cả hai đều mụ người đi. Tế Điên nắm dây dắt lừa đi tới trước. Tới rừng liễu, Tế Điên lấy tay chỉ một cái: lừa và cô gái đứng yên một chỗ. Đúng lúc đó, Hoa Vân Long định giết Dương Minh, Lôi Minh và Trần Lượng. Tế Điên hét:
- Hay cho Hoa Vân Long, phen này mi chạy đâu cho biết?
Hoa Vân Long ngoái lại, thấy Tế Điên, vội vàng bỏ chạy, Tế điên tức tốc đuổi theo. Lúc đó bọn Lôi Minh và Trần Lượng đã tỉnh lại. Trần Lượng hỏi Dương Minh:
- Dương đại ca, anh làm sao vậy?
- Hoa Vân Long đánh phiêu hại tạ Còn hai chú tại sao bị nó đánh phiêu như thế?
- Tôi đến Lâm An xin xuất gia. Tế Công thu nhận tôi làm đồ đệ, định lấy nước sôi dội đầu, lấy dao thái rau cạo tóc cho tôi. Tôi sợ quá chạy tuốt ra ngoài khách điếm. Nghe nói Hoa Vân Long ở Lâm An, hái hoa ở am Ô Trúc, việc không toại ý bèn giết chết thiếu phụ, lại ở Thái Sơn lầu chém chết Tĩnh Nhai thái tuế, rồi vào phủ Thừa tướng lấy trộm vòng bạch ngọc sáng long lanh kỳ ảo, chiếc phụng quan khảm 13 hạt minh châu. Sau đó Thiết thối viên hầu Vương Thông và Dã kê lưu tửu Lưu Xương đội lốt phá án bị bắt khai ra Hoa Vân Long, có Tế Công ở chùa Linh Ẩn mang theo hai vị Ban đầu đến Thiên Gia Khẩu bắt hắn. Tôi nghe như vậy mới đến Thiên gia Khẩu đưa tin. Giữa đường gặp Lôi nhị ca, hai chúng tôi cùng Hoa Vân Long trốn trong vách đôi ở nhà Mã Tịnh tại Tiểu Nguyệt Đồn. Sau đó Tế Công theo bắt hắn. Hai đứa tôi theo năn nỉ người đừng bắt hắn nữa. Tế Công đưa cho tôi một bao thơ, nói:
- Hoa Vân Long tối nay sẽ hái hoa ở Triệu Gia lầu phía Bắc huyện Long Du, bảo tôi phải ngầm bảo vệ trinh tiết cho các thiếu nữ ấy. Quả nhiên tối hôm đó Hoa Vân Long trở lại cùng Hàn Tú, Hồn Phi hái hoa, dĩ nhiên là dùng muội hương xông vào và tiến vào nhà, bị chúng tôi quấy rối không thực hiện được. Hôm nay gặp nhau ở đây, nói qua lại một hồi, hắn tức giận dùng độc phiêu đánh hai chúng tôi.
Trần Lượng nói tới đó, vết thương hành đau nhức hôn mê đi. Dương Minh nghe như vậy, tức giận nói:
- Hay cho Hoa Vân Long, dám làm chuyện thương thiên bại lý như vậy chớ. Thiệt là hết tình bè bạn mà.
Khang Đắc Nguyên hỏi:
- Dương đại ca thấy trong người thế nào?
- Tôi kể như không xong rồi!
Lôi Minh nói:
- Anh không chết được đâu! Hai đứa tôi có chết cũng không hề gì. Chúng tôi trên không còn cha mẹ để phụng dưỡng, dưới không có vợ con để nuôi dạy. Muốn chết là chết cái một, kể như xong! Còn anh, trong nhà còn mẹ già tóc trắng, vợ trẻ tóc xanh, bé con còn trứng nước, làm sao anh cam lòng chết được?
Mấy câu nói của Lôi Minh làm cho Dương Minh lòng đau như dao cắt! Lôi Minh lúc đó đau nhức quá cũng ngất đi. Dương Minh lúc này lòng rối như tơ, bỗng ngước đầu nhìn lên thấy ông Hòa thượng kiếc đang treo lơ lửng trên cây, tay chân hươ loạn xạ. Dương Minh thấy vậy nói:
- Này Khang lão trượng, ông mau lại cây kia mở cứu giùm ông ấy xuống.
Khang Đắc Minh nhìn lên quả nhiên có một người đang treo tòn ten, liền lật đật chạy tới. Vừa mới tới chỗ thì ông Hòa thượng từ trên cây nhảy xuống làm cho ông già sợ hết hồn. Khang Đắc Nguyên hỏi:
- Ủa, Hòa thượng ông không chết à?
- Ta móc thử sau ót xem có khó chịu không. Không khó chịu ta mới treo lên đó chứ!
- Tại sao ông phải treo lên vậy?
- Sư phó đưa ta 5 lượng bạc bảo ta đi mua tăng y tăng bào. Ta làm rớt mất tiêu, sợ sư phó đánh không dám trở về nên mới treo lên đó.
- Mất có mấy lượng bạc, cần gì phải đi tìm cái chết như vậy? Thôi ông theo tôi lại đây!
Nói rồi bèn đứ Tế Điên đến trước Dương Minh.
Dương Minh hỏi:
- Tại sao ông muốn chết như vậy?
Tế Điên bèn thuật lại như vừa rồi. Dương Minh nói:
- Mất có 5 lượng mà ông tính chết làm chỉ Trong lưng tôi có sẵn một ít lượng, ông cầm lấy đi!
- Tế Điên bèn thò tay mò hồ bao của Dương Minh ra, trong đó có chừng 20 lượng bạc vụn. Tế Điên thấy vậy nói:
- So với số bạc ta có thì hơn thiệt, nhưng mà nát quá, có một ít bạc xấu nữa.
Dương Minh nghe vậy nói:
- Hòa thượng ơi, thôi ông cứ lấy hết mà sài!
- Cũng chỉ xài được một ít thôi.
Nói rồi Tế Điên cầm bạc đi thẳng. Khang Đắc Nguyên đứng một bên thấy rõ hết, giận đến tận cổ, nói:
- Cái ông Hòa thượng này, thật không biết điều tí nào. Ai đời người ta cho mà ổng không nói được tiếng cám ơn! Thiệt là dễ giận! Có bao nhiêu cho hết, được rồi còn chê.
Ông già nói tới đó, Tế Điên đi được mấy bước quay lại hỏi:
- Ta được tiền sanh ra lú thiệt! Ta chỉ thấy tiền mà quên hỏi thăm ông. Tại sao ông ngủ ở đây?
Dương Minh nói:
- Tôi bị người ta đánh độc phiêu, không sống được, trong 12 giờ nữa sẽ chết.
- Ông muốn chết thì cứ chết , ta đi đây!
Nói rồi cất bước đi ngaỵ Đi mấy bước, trở lại hỏi:
- Xin lỗi, ông họ tên chi?
- Tôi họ Dương.
- Ông thiệt muốn chết hả? Để Hòa thượng ta thương lượng với ông một việc.
Dương Minh nghĩ bụng: "Có lẽ Hòa thượng thấy ta chắc phải chết, ông không nỡ lấy hết bạc, định tìm mua cho mình một cỗ quan tài chứ gì?". Nghĩ rồi bèn hỏi:
- Hòa thượng ơi, ông định thương lượng điềi chi?
- Ta thấy ông đang mặc bộ đồ đẹp quá, giá đáng cũng mấy lượng bạc. Ông chết đi rồi người ta lột đi cũng như không, chi bằng ông cởi ra cho ta, được việc hơn.
Dương Minh nghe nói, khí uất tận cổ:
- Cái ông Hòa thượng này, thiệt không biết tình lý gì cả, chọc ta giận chết đi thôi!
Khí giận bốc lên làm cho vết thương hành đau nhức, Dương Minh chịu không nổi, ngất đi.
Khang Đắc Nguyên nói:
- Cái ông Hòa thượng này thiệt dễ ghét quá mà! Dương đại gia giúp ông tiền bạc, ông chẳng hề cám ơn, lại nói những lời như thế, thật là khi người quá lắm!
Khi nói tới đó thì Lôi Minh, Trần Lượng tỉnh dậy. Mở mắt thấy Tế Điên đang đứng trước mặt, hai người lật đật bò dậy dập đầu lia lịa, nài nỉ:
- Xin Thành tăng cứu mạng cho con.
Khang Đắc Nguyên lúc đó cũng không biết Hòa thượng là ai. Lát sau Hòa thượng mới hỏi:
- Hai con làm sao vậy?
Trần Lượng thưa:
- Hoa Vân Long đánh độc phiêu hại chúng con. Xin sư phụ cứu mạng chúng con!
- Ta bảo hai con ra khỏi địa giới huyện Long Du mà hai con không chịu nghe, mới bị độc phiêu như thế. Ta cũng không cứu được rồi. Vì tình thầy trò, khi các con chết rồi, thầy tụng cho các con ba quyển kinh chú là xong.
Trần Lượng năn nỉ:
- Xin sư phụ cứu mạng chúng con với!
- Không biết được hay không nha!
Nói rồi lấy thuốc ra, đưa cho Lôi Minh, Trần Lượng mỗi người uống một viên. Nhổ phiêu ra, nhai thuốc thoa lên vết thương. Trong chớp mắt hai người bình phục như cũ. Hai người lành mạnh rồi, bò dậy thi nhau lễ Tế Điên. Trần Lượng nói:
- Xin sư phụ từ bi chữa giùm Dương đại ca của chúng con với!
Tế Điên đến chỗ Dươg Minh nhổ cây phiêu ra, Dương Minh đau quá tỉnh dậy. Được Tế Điên thoa thuốc và cho uống thuốc, Dương Minh cũng bình phục lại được.
Trần Lượng nói:
- Dương đại ca, đây là Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn đó.
Dương Minh lật đật bước tới thi lễ. Tế Điên ghé tai Lôi Minh nói nhỏ:
- Con có biết tại sao bị Hoa Vân Long đánh độc phiêu hay không?
- Con không biết.
- Có một người hư, ta bắt nó đứng cứng ở trên đường nhỏ giữa hai con sông kia, con đi khử nó đi.
- Vâng để con đi.
Dương Minh và trần Lượng cũng không biết Lôi Minh đi đâu. Dương Minh kêu:
- Khang lão trượng ơi, ông lại đây, mau ra mắt vị Tế Công Phật sống chùa Linh Ẩn này đi, và xin lão nhân gia tìm giùm đứa cháu gái cho ông.
Khang Đắc Nguyên đi tới, cúi đầu nói:
- Cầu xin Thánh tăng từ bi cứu giùm.
Tế Điên nói:
- Ông không cần gấp, cháu gái ông hiện ở bìa rừng kia kìa.
Theo tay Hòa thượng chỉ, Hòa thượng thâu phép định thân, Khang Đắc Nguyên nhìn ra quả thấy cô cháu gái mình cưỡi trên lưng lừa ở mé rừng. Rất đỗi ngạc nhiên, Khang Đắc Nguyên lại năn nỉ:
- Xin Hòa thượng tìm luôn giùm thằng con nuôi tôi với!
- Tôi đã sai Lôi Minh đi tính nó rồi.
- Thế thì...
- Ông cứ hỏi cháu gái ông thì rõ. Để nó, nó sẽ hại ông thôi.
Khang Đắc Nguyên cảm tạ Tế Điên rồi dắt cháu gái đi. Giây lát Lôi Minh cũng trở lại. Tế Điên nói:
- Bây giờ các ngươi cùng ta đi bắt Hoa Vân Lôi nhé!
Mọi người cùng Tế Điên đi về hướng Bắc, đi chẳng bao xa thì Hòa thượng đi đâu mất. Tìm một hồi thấy Hoa Vân Long đang đứng với một người. Ba vị anh hùng thấy mặt dâm tặc, cùng rút dao định bắt dâm tặc.
/240
|