“Là tên tiểu tặc chết tiệt nào, thế nhưng dám đụng vào kết giới của ta!”
Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ • A Luân Đức hiện giờ có thể nói là vô cùng tức giận. Bọn họ vừa mới từ hoàng cung trở về nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi thế nhưng lại cảm giác kết giới của mình bị người ta đụng vào, thế nhưng lại không chỉ một lần, cái này bảo bọn họ làm sao không sốt ruột.
Phải biết, gốc lăng tiêu trong lãnh cung kia có thể xem là mệnh của bọn họ a, có người muốn mệnh của bọn họ, bọn họ còn không nổi trận lôi đình sao? Nhất là lúc chạy vào hoàng cung, kết giới lại một lần nữa bị người ta đụng vào, còn không chỉ một người, bọn họ có thể không phẫn nộ sao?
Mà lúc này đám người trong lãnh cung nghe thấy tiếng rống giận này thì trên mặt đồng loạt biến sắc. Phải biết, tính tình hai lão viện trưởng của học viện ma vũ hoàng gia Tây Lam bọn họ đã sớm nghe nói, kia không phải người dễ chọc. Lão nhân một bó tuổi, không phải dễ lừa như một đứa nhỏ, đây là lão nhân đã thành tinh rồi a!
Ngoại trừ Đông Lăng Tam hoàng tử cùng Bắc Tang thái tử biến sắc, Huân Nhi cũng thực buồn bực. Làm sao bây giờ? Nên giải thích thế nào về chuyện mình phóng kết giới bên trong kết giới của hai lão giả râu bạc kia a?
Hơn nữa cúi đầu nhìn Bảo Bảo đang mím môi, bất an túm chặt góc áo mình, Huân nhi thật sự đau đầu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?
Vì thế ngay lúc Đông Lăng Tam hoàng tử cùng Bắc Tang thái tử nhìn thấy hai lão nhân tức sùi bọt mép phóng như bay vào lãnh cung, tức đỏ mắt nhìn bọn họ thì đứa nhỏ mới nãy còn đứa trên tường cao đã biến mất không thấy đâu.
Đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh kia đến cùng đi hệt như nhau, bọn họ hoàn toàn không biết đứa nhỏ kia làm thế nào biến mất. Mà người duy nhất nhìn thấy Tây Lam Cửu điện hạ làm thế nào biết mất chính là thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh kia—— Đông Lăng Thập Tam hoàng tử.
Không nói tới ánh mắt phức tạp của Đông Lăng Thập tam hoàng tử khi thấy đứa nhỏ yêu dị kia biến mất, cũng không quản đám người trong lãnh cung bị hai lão viện trưởng ‘chăm nom’ thế nào, nhân vật chính đáng yêu của chúng ta—— Tây Lam Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân điện hạ đã mang Bảo Bảo đáng yêu của mình nhanh chóng chạy trốn khỏi lãnh cung.
Với chấp nhất không đạt được mục đích thề không bỏ qua của hai lão gia gia râu bạc kia, nếu để bọn họ biết mình có thể không đếm xỉa gì tới kết giới bọn họ lập ra, đến lúc đó người bị bọn họ bám dính rất có thể là mình.
Huân nhi nhìn Bảo Bảo đáng yêu bên người, ánh mắt dâng trào tia đồng tình. Tiểu sơn dương đáng thương bị ánh mắt đói khát của sói nhìn chằm chằm a! Tuy gần nhất Bảo Bảo an phận rất nhiều, cũng không còn chạy ra ngoài, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Huân nhi cứ cảm thấy Bảo Bảo hình như ốm đi một chút.
Cái cằm nhỏ tròn tròn đáng yêu tựa hồ nhọn hơn một chút, cơ thể chậm rãi cao hơn. Tuy chỉ biến hóa một chút, nhìn từ ngoài thậm chí không nhận ra gì, nhưng không thể nghi ngờ, Bảo Bảo hình như đã trưởng thành một chút.
“Phụ hoàng, phụ hoàng…” Sau khi rời khỏi lãnh cung, Huân nhi nhanh chóng trở về tẩm cung trong Thương Lam điện, muốn nhào vào vòng tay rộng lớn ấm áp làm mình an tâm vô cùng kia. Nhưng chờ Huân nhi về tới Thương Lam điện thì bé phát hiện không có nam nhân làm bé muốn được dựa vào.
Thương Lam điện chỉ có bóng dáng đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt, hệt như đang chờ đợi gì đó, lúc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ kia trở về, gương mặt Tang Đạt tổng quản cười tươi như hoa, cung kính nói với tiểu nhân nhi mà bệ hạ đang tìm kiếm.
“Cửu điện hạ, người đã trở lại, bệ hạ vừa rồi còn hỏi nô tài Cửu điện hạ đã đi đâu. Cửu điện hạ, Cửu điện hạ…” Tang Đạt tổng quản còn chưa kịp lải nhải, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ của Tiểu điện hạ đã chạy về phía dục trì sâu trong Thương Lam điện.
“Kỳ quái, Cửu điện hạ sao lại biết bệ đang tắm rửa trong dục trì? Chẳng lẽ mình vô tình nói ra à? Bản tổng quản sao lại không nhớ mình đã nói gì a, chẳng lẽ bản tổng quản thật sự già rồi, ngay cả mình nói gì cũng quên mất?” Nghĩ đến đây, chỉ thấy Tang Đạt tổng quản rất nhanh lấy một cái gương nhỏ trong ống tay áo, sau đó cẩn thận dòm dòm hình ảnh bên trong, cuối cùng mới thở phào một hơi, lẩm bẩm.
“Không có a, bản tổng quản thoạt nhìn vẫn trẻ trung như vậy, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.”
Đối với hành động buồn cười tự ‘thương xót thân mình’ của Tang Đạt tổng quản, Huân nhi tự nhiên không chú ý tới, hiện giờ bé chỉ cấp bách muốn gặp phụ hoàng, nói cho phụ hoàng biết chuyện mình vừa phát hiện. Nhân nhi nhỏ bé vừa mới chạy vào dục trì rộng lớn liền thấy bóng dáng phụ hoàng như ẩn như hiện trong màn hơi nước bốc lên dày đặc.
Không hề suy nghĩ, Huân nhi liền nhảy về phía phụ hoàng. Trong nháy mắt sắp rớt xuống nước quả nhiên có một đôi tay mạnh mẽ đón được cơ thể bé. Đợi Huân nhi thấy rõ tình huống trước mắt thì đã thấy phụ hoàng vừa cười vừa sủng nịch nhìn mình.
“Huân nhi, đã xảy ra chuyện gì? Hay là Bảo Bảo lại gây chuyện?” Tây Lam Thương Khung đón được đứa nhỏ xinh đẹp bổ nhào vào lòng mình, buồn cười nhìn oa oa mũm mĩm đang núp sau trụ lớn hình rồng bên ngoài dục trì, thỉnh thoảng lại lú đầu ra liếc nhìn về phía mình.Lúc phát hiện Tây Lam Thương Khung thế nhưng đang nhìn mình, lại rất nhanh rụt đầu trở lại. Nhưng không bao lâu sau, lại lén nhú cái đầu đáng yêu, tò mò nhìn nam nhân trong dục trì cùng chủ nhân trong lòng y.
Lúc nghe nam nhân kia nói mình ‘lại gây chuyện’, Bảo Bảo núp sau bàn long trụ nhanh chóng lú đầu ra, hô to: “Bảo Bảo mới không có gây rối, Bảo Bảo thực ngoan, người xấu không được nói xấu Bảo Bảo đáng yêu.”
Sau khi hét xong, Bảo Bảo giống như e ngại gì đó lại lùi về, trốn sau bàn long trụ, thật lâu cũng không dám lú đầu ra nữa. Cắn ngón tay, Bảo Bảo trốn sau bàn long trụ, không dám nhìn Tây Lam Thương Khung. Hơi thở của nam nhân hiện giờ trở nên thật đáng sợ, Bảo Bảo thậm chí còn không dám đứng bên người y.
Ô ô, chủ nhân Bảo Bảo thích nhất a, Bảo Bảo cũng muốn cùng chủ nhân nghịch nước. Rất muốn, rất muốn, rất rất muốn…. nhưng Bảo Bảo không dám qua đó a. Ô ô ô ô…
“Phụ hoàng, Huân nhi vừa rồi ở lãnh cung nhìn thấy nhân loại thực đáng ghét trong yến tiệc kia, hắn có ý đố gây rối Bảo Bảo, lại còn ẩn nình trong lãnh cung rình coi thân thể Bảo Bảo a.” Nhân nhi nhỏ bé đưa tay ôm cổ nam nhân, mím môi bất mãn nói.
“Nhân loại thực đáng ghét trong yến tiệc?” Là Đông Lăng Tam hoàng tử kia sao? Huân nhi thế nhưng lại gặp người này trong lãnh cung. Tây Lam Thương Khung suy nghĩ một chút liền biết người Huân nhi nói là ai. Một tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo đã ướt nhẹp trên người Huân nhi, Tây Lam Thương Khung một tay ôm đứa nhỏ trong lòng, nói.
“Huân nhi, ngươi làm gì hắn?” Với hiểu biết của Tây Lam Thương Khung về đứa nhỏ tuyệt mĩ trong lòng, Huân nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Đông Lăng Tam hoàng tử, huống chi mơ ước của người này chính là Bảo Bảo của Huân nhi.
Không biết Đông Lăng Tam hoàng tử kia đã chết chưa, hi vọng hắn còn sống, dù sao cũng là sứ thần Đông Lăng quốc phái tới chức mừng mình, tốt hơn vẫn không nên đưa một thi thể trở về. Đợi lát nữa bảo Nha đi thăm dò thử, xem lãnh cung lại xảy ra chuyện náo nhiệt gì, thế nhưng làm Huân nhi phải chạy về tìm mình.
“Phụ hoàng, Huân nhi cái gì cũng chưa làm nga, Huân nhiu chẳng qua chỉ quất hắn một roi, làm mặt tên nhân loại Đông Lăng đáng ghét kia chảy chút máu. Thật sự, chính là chỉ một chút máu thôi. Không chết người được, ngay cả choáng váng cũng không có.”
Tuy mặt mũi tên Đông Lăng Tam hoàng tử kia say này sẽ có sẹo. Bất quá so với mất cả tính mạng, hắn thật sự đã rất may mắn, hiếm lắm bé mới hảo tâm buông tha hắn. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là không đủ thời gian.
“Huân nhi quất hắn một roi?” Đông Lăng Tam hoàng tử kia tuy trong mắt y chỉ là một nhân loại không có chút uy hiếp, nhưng ở Đông Lăng lại có thế lực rất lớn. Dù sao cũng là nhi tử Đông Lăng vương hài lòng nhất, tâm cơ thủ đoạn so với hoàng tử bình thường thâm sâu hơn rất nhiều. Lần này hắn đến Tây Lam bị Huân nhi làm mất mặt trong yến tiệc không nói, hiện giờ còn suýt chết trong tay Huân nhi, trong lòng khẳng định đã hận tới thấu xương đi.
Một nam nhân tương lai có thể làm Đông Lăng vương, hắn tuyệt đối sẽ không để Huân nhi trở thành uy hiếp của mình.
“Phụ hoàng, Huân nhi không thích hắn. So ra thì Huân nhi càng thích Đông Lăng Thập Tam hoàng tử kia hơn. Tuy người này yếu ớt cực kì, nhưng chỉ cần cho người này sức mạnh, tuyệt đối sẽ không thua kém tên Đông Lăng Tam hoàng tử kia đâu nga.” Hơn nữa, lăng tiêu của Bảo Bảo không phải được hai lão gia gia kia chứng minh có thể giúp người bình thường có được sức mạnh sao?
“Đông Lăng Thập Tam hoàng tử?” Tây Lam Thương Khung nhíu mày. Thiếu niên thoạt nhìn khúm núm trong yến tiệc kia sao? Vì sao Huân nhi lại chú ý tới người này?
“Phụ hoàng, Huân nhi nghĩ ra một biện pháp tốt nga, có thể làm Đông Lăng Tam hoàng tử kia mỗi ngày đều thấy ác mộng, để xem hắn còn dám khiêu khích phụ hoàng, mơ ước tới Bảo Bảo nữa không.” Huân nhu dường như nhớ ra gì đó, cười đến dị thường sáng lạn.
Mà Tây Lam Thương Khung lại nhìn bảo bối của mình, tò mò nhướng mi.
“Mạn La, ra đi.” Theo âm thanh nho nhỏ của bé con, một thiếu niên xinh đẹp lập tức xuất hiện bên bờ dục trì, quỳ một gối cạnh đứa nhỏ tuyệt mỹ.
“Chủ nhân!”
“Mạn La, ngày mai sứ thần Đông Lăng rời khỏi Tây Lam về nước, ta muốn ngươi đi theo bọn họ, sau đó tùy thời lẻn vào hoàng cung Đông Lăng.” Âm thanh mềm mại của đứa nhỏ lúc này lại lạnh như băng, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng nhìn về phía thiếu niên.
Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ • A Luân Đức hiện giờ có thể nói là vô cùng tức giận. Bọn họ vừa mới từ hoàng cung trở về nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi thế nhưng lại cảm giác kết giới của mình bị người ta đụng vào, thế nhưng lại không chỉ một lần, cái này bảo bọn họ làm sao không sốt ruột.
Phải biết, gốc lăng tiêu trong lãnh cung kia có thể xem là mệnh của bọn họ a, có người muốn mệnh của bọn họ, bọn họ còn không nổi trận lôi đình sao? Nhất là lúc chạy vào hoàng cung, kết giới lại một lần nữa bị người ta đụng vào, còn không chỉ một người, bọn họ có thể không phẫn nộ sao?
Mà lúc này đám người trong lãnh cung nghe thấy tiếng rống giận này thì trên mặt đồng loạt biến sắc. Phải biết, tính tình hai lão viện trưởng của học viện ma vũ hoàng gia Tây Lam bọn họ đã sớm nghe nói, kia không phải người dễ chọc. Lão nhân một bó tuổi, không phải dễ lừa như một đứa nhỏ, đây là lão nhân đã thành tinh rồi a!
Ngoại trừ Đông Lăng Tam hoàng tử cùng Bắc Tang thái tử biến sắc, Huân Nhi cũng thực buồn bực. Làm sao bây giờ? Nên giải thích thế nào về chuyện mình phóng kết giới bên trong kết giới của hai lão giả râu bạc kia a?
Hơn nữa cúi đầu nhìn Bảo Bảo đang mím môi, bất an túm chặt góc áo mình, Huân nhi thật sự đau đầu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?
Vì thế ngay lúc Đông Lăng Tam hoàng tử cùng Bắc Tang thái tử nhìn thấy hai lão nhân tức sùi bọt mép phóng như bay vào lãnh cung, tức đỏ mắt nhìn bọn họ thì đứa nhỏ mới nãy còn đứa trên tường cao đã biến mất không thấy đâu.
Đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh kia đến cùng đi hệt như nhau, bọn họ hoàn toàn không biết đứa nhỏ kia làm thế nào biến mất. Mà người duy nhất nhìn thấy Tây Lam Cửu điện hạ làm thế nào biết mất chính là thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh kia—— Đông Lăng Thập Tam hoàng tử.
Không nói tới ánh mắt phức tạp của Đông Lăng Thập tam hoàng tử khi thấy đứa nhỏ yêu dị kia biến mất, cũng không quản đám người trong lãnh cung bị hai lão viện trưởng ‘chăm nom’ thế nào, nhân vật chính đáng yêu của chúng ta—— Tây Lam Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân điện hạ đã mang Bảo Bảo đáng yêu của mình nhanh chóng chạy trốn khỏi lãnh cung.
Với chấp nhất không đạt được mục đích thề không bỏ qua của hai lão gia gia râu bạc kia, nếu để bọn họ biết mình có thể không đếm xỉa gì tới kết giới bọn họ lập ra, đến lúc đó người bị bọn họ bám dính rất có thể là mình.
Huân nhi nhìn Bảo Bảo đáng yêu bên người, ánh mắt dâng trào tia đồng tình. Tiểu sơn dương đáng thương bị ánh mắt đói khát của sói nhìn chằm chằm a! Tuy gần nhất Bảo Bảo an phận rất nhiều, cũng không còn chạy ra ngoài, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Huân nhi cứ cảm thấy Bảo Bảo hình như ốm đi một chút.
Cái cằm nhỏ tròn tròn đáng yêu tựa hồ nhọn hơn một chút, cơ thể chậm rãi cao hơn. Tuy chỉ biến hóa một chút, nhìn từ ngoài thậm chí không nhận ra gì, nhưng không thể nghi ngờ, Bảo Bảo hình như đã trưởng thành một chút.
“Phụ hoàng, phụ hoàng…” Sau khi rời khỏi lãnh cung, Huân nhi nhanh chóng trở về tẩm cung trong Thương Lam điện, muốn nhào vào vòng tay rộng lớn ấm áp làm mình an tâm vô cùng kia. Nhưng chờ Huân nhi về tới Thương Lam điện thì bé phát hiện không có nam nhân làm bé muốn được dựa vào.
Thương Lam điện chỉ có bóng dáng đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt, hệt như đang chờ đợi gì đó, lúc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ kia trở về, gương mặt Tang Đạt tổng quản cười tươi như hoa, cung kính nói với tiểu nhân nhi mà bệ hạ đang tìm kiếm.
“Cửu điện hạ, người đã trở lại, bệ hạ vừa rồi còn hỏi nô tài Cửu điện hạ đã đi đâu. Cửu điện hạ, Cửu điện hạ…” Tang Đạt tổng quản còn chưa kịp lải nhải, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ của Tiểu điện hạ đã chạy về phía dục trì sâu trong Thương Lam điện.
“Kỳ quái, Cửu điện hạ sao lại biết bệ đang tắm rửa trong dục trì? Chẳng lẽ mình vô tình nói ra à? Bản tổng quản sao lại không nhớ mình đã nói gì a, chẳng lẽ bản tổng quản thật sự già rồi, ngay cả mình nói gì cũng quên mất?” Nghĩ đến đây, chỉ thấy Tang Đạt tổng quản rất nhanh lấy một cái gương nhỏ trong ống tay áo, sau đó cẩn thận dòm dòm hình ảnh bên trong, cuối cùng mới thở phào một hơi, lẩm bẩm.
“Không có a, bản tổng quản thoạt nhìn vẫn trẻ trung như vậy, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.”
Đối với hành động buồn cười tự ‘thương xót thân mình’ của Tang Đạt tổng quản, Huân nhi tự nhiên không chú ý tới, hiện giờ bé chỉ cấp bách muốn gặp phụ hoàng, nói cho phụ hoàng biết chuyện mình vừa phát hiện. Nhân nhi nhỏ bé vừa mới chạy vào dục trì rộng lớn liền thấy bóng dáng phụ hoàng như ẩn như hiện trong màn hơi nước bốc lên dày đặc.
Không hề suy nghĩ, Huân nhi liền nhảy về phía phụ hoàng. Trong nháy mắt sắp rớt xuống nước quả nhiên có một đôi tay mạnh mẽ đón được cơ thể bé. Đợi Huân nhi thấy rõ tình huống trước mắt thì đã thấy phụ hoàng vừa cười vừa sủng nịch nhìn mình.
“Huân nhi, đã xảy ra chuyện gì? Hay là Bảo Bảo lại gây chuyện?” Tây Lam Thương Khung đón được đứa nhỏ xinh đẹp bổ nhào vào lòng mình, buồn cười nhìn oa oa mũm mĩm đang núp sau trụ lớn hình rồng bên ngoài dục trì, thỉnh thoảng lại lú đầu ra liếc nhìn về phía mình.Lúc phát hiện Tây Lam Thương Khung thế nhưng đang nhìn mình, lại rất nhanh rụt đầu trở lại. Nhưng không bao lâu sau, lại lén nhú cái đầu đáng yêu, tò mò nhìn nam nhân trong dục trì cùng chủ nhân trong lòng y.
Lúc nghe nam nhân kia nói mình ‘lại gây chuyện’, Bảo Bảo núp sau bàn long trụ nhanh chóng lú đầu ra, hô to: “Bảo Bảo mới không có gây rối, Bảo Bảo thực ngoan, người xấu không được nói xấu Bảo Bảo đáng yêu.”
Sau khi hét xong, Bảo Bảo giống như e ngại gì đó lại lùi về, trốn sau bàn long trụ, thật lâu cũng không dám lú đầu ra nữa. Cắn ngón tay, Bảo Bảo trốn sau bàn long trụ, không dám nhìn Tây Lam Thương Khung. Hơi thở của nam nhân hiện giờ trở nên thật đáng sợ, Bảo Bảo thậm chí còn không dám đứng bên người y.
Ô ô, chủ nhân Bảo Bảo thích nhất a, Bảo Bảo cũng muốn cùng chủ nhân nghịch nước. Rất muốn, rất muốn, rất rất muốn…. nhưng Bảo Bảo không dám qua đó a. Ô ô ô ô…
“Phụ hoàng, Huân nhi vừa rồi ở lãnh cung nhìn thấy nhân loại thực đáng ghét trong yến tiệc kia, hắn có ý đố gây rối Bảo Bảo, lại còn ẩn nình trong lãnh cung rình coi thân thể Bảo Bảo a.” Nhân nhi nhỏ bé đưa tay ôm cổ nam nhân, mím môi bất mãn nói.
“Nhân loại thực đáng ghét trong yến tiệc?” Là Đông Lăng Tam hoàng tử kia sao? Huân nhi thế nhưng lại gặp người này trong lãnh cung. Tây Lam Thương Khung suy nghĩ một chút liền biết người Huân nhi nói là ai. Một tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo đã ướt nhẹp trên người Huân nhi, Tây Lam Thương Khung một tay ôm đứa nhỏ trong lòng, nói.
“Huân nhi, ngươi làm gì hắn?” Với hiểu biết của Tây Lam Thương Khung về đứa nhỏ tuyệt mĩ trong lòng, Huân nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Đông Lăng Tam hoàng tử, huống chi mơ ước của người này chính là Bảo Bảo của Huân nhi.
Không biết Đông Lăng Tam hoàng tử kia đã chết chưa, hi vọng hắn còn sống, dù sao cũng là sứ thần Đông Lăng quốc phái tới chức mừng mình, tốt hơn vẫn không nên đưa một thi thể trở về. Đợi lát nữa bảo Nha đi thăm dò thử, xem lãnh cung lại xảy ra chuyện náo nhiệt gì, thế nhưng làm Huân nhi phải chạy về tìm mình.
“Phụ hoàng, Huân nhi cái gì cũng chưa làm nga, Huân nhiu chẳng qua chỉ quất hắn một roi, làm mặt tên nhân loại Đông Lăng đáng ghét kia chảy chút máu. Thật sự, chính là chỉ một chút máu thôi. Không chết người được, ngay cả choáng váng cũng không có.”
Tuy mặt mũi tên Đông Lăng Tam hoàng tử kia say này sẽ có sẹo. Bất quá so với mất cả tính mạng, hắn thật sự đã rất may mắn, hiếm lắm bé mới hảo tâm buông tha hắn. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là không đủ thời gian.
“Huân nhi quất hắn một roi?” Đông Lăng Tam hoàng tử kia tuy trong mắt y chỉ là một nhân loại không có chút uy hiếp, nhưng ở Đông Lăng lại có thế lực rất lớn. Dù sao cũng là nhi tử Đông Lăng vương hài lòng nhất, tâm cơ thủ đoạn so với hoàng tử bình thường thâm sâu hơn rất nhiều. Lần này hắn đến Tây Lam bị Huân nhi làm mất mặt trong yến tiệc không nói, hiện giờ còn suýt chết trong tay Huân nhi, trong lòng khẳng định đã hận tới thấu xương đi.
Một nam nhân tương lai có thể làm Đông Lăng vương, hắn tuyệt đối sẽ không để Huân nhi trở thành uy hiếp của mình.
“Phụ hoàng, Huân nhi không thích hắn. So ra thì Huân nhi càng thích Đông Lăng Thập Tam hoàng tử kia hơn. Tuy người này yếu ớt cực kì, nhưng chỉ cần cho người này sức mạnh, tuyệt đối sẽ không thua kém tên Đông Lăng Tam hoàng tử kia đâu nga.” Hơn nữa, lăng tiêu của Bảo Bảo không phải được hai lão gia gia kia chứng minh có thể giúp người bình thường có được sức mạnh sao?
“Đông Lăng Thập Tam hoàng tử?” Tây Lam Thương Khung nhíu mày. Thiếu niên thoạt nhìn khúm núm trong yến tiệc kia sao? Vì sao Huân nhi lại chú ý tới người này?
“Phụ hoàng, Huân nhi nghĩ ra một biện pháp tốt nga, có thể làm Đông Lăng Tam hoàng tử kia mỗi ngày đều thấy ác mộng, để xem hắn còn dám khiêu khích phụ hoàng, mơ ước tới Bảo Bảo nữa không.” Huân nhu dường như nhớ ra gì đó, cười đến dị thường sáng lạn.
Mà Tây Lam Thương Khung lại nhìn bảo bối của mình, tò mò nhướng mi.
“Mạn La, ra đi.” Theo âm thanh nho nhỏ của bé con, một thiếu niên xinh đẹp lập tức xuất hiện bên bờ dục trì, quỳ một gối cạnh đứa nhỏ tuyệt mỹ.
“Chủ nhân!”
“Mạn La, ngày mai sứ thần Đông Lăng rời khỏi Tây Lam về nước, ta muốn ngươi đi theo bọn họ, sau đó tùy thời lẻn vào hoàng cung Đông Lăng.” Âm thanh mềm mại của đứa nhỏ lúc này lại lạnh như băng, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng nhìn về phía thiếu niên.
/280
|