“Là ngươi!” Bắc Tang thái tử nhìn nam nhân chật vật từ trong bóng tối lăn ra, gương mặt không dấu được kinh ngạc. Vì cái gì người này lại trốn trong cung điện đổ nát thoạt nhìn giống lãnh cung này? Với thân phận của người này, thế nhưng lại làm ra chuyện này? Chẳng lẽ…
Tuy thân phận thái tử của hắn phải dựa vào thế lực bên nhà mẹ đẻ của mẫu hậu mới có được, hơn nữa Bắc Tang hoàng đế cũng biết nhi tử hắn là dạng người gì, sợ hắn đắc tội Tây Lam Lam đế bệ hạ… nam nhân tuy trẻ tuổi nhưng lại làm người ta cảm giác e ngại từ sâu trong đáy lòng.
Bởi vậy lần này được phái tới Tây Lam làm sứ thần trên danh nghĩa thái tử Bắc Tang quốc, nhưng kì thực người có quyền nhất chính là tể tướng Bắc Tang, thần tử được Bắc Tang hoàng đế tin cậy nhất. Nhưng mặc kệ Bắc Tang thái tử này vô dụng thế nào, nhưng dù sao cũng được dạy dỗ nhiều năm để trở thành đế vương, vì thế lúc này thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng tự nhiên cảm thấy khả nghi.
Chẳng lẽ lãnh cung này thật sự có bí mật không thể cho ai biết, hay là nơi này cất giấu báu vật gì đó của Tây Lam quốc? Bằng không, vì sao lại bố trí kết giới, mà người này lại còn núp ở đây?
Chính là nhìn xung quanh, cung điện này nhìn thế nào cũng chỉ là một đống đổ nát, sao có thể cất giấu bảo vật gì a. Hơn nữa với thực lực của Lam đế, y không cần giấu ở nơi này đi.
Nói tới thứ đáng giá thì chỉ có đám thực vật mọc tràn lan rất gây chú ý bên dưới cung tường Tây Lam Cửu điện hạ đang đứng. Đám thực vật này nhìn kĩ đúng là chưa nhìn thấy giống này bao giờ, hơn nữa không biết có phải thị lực của hắn bị ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy đám thực vật kia cứ như đang sống.
Từ từ, thực vật? Đóa hoa hồng nhạt? Thánh Linh Chi Hoa! Đó là Thánh Linh Chi Hoa? Khó trách hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là Thánh Linh Chi Hoa mà lúc vừa tiến vào Tây Lam đã nghe nói tới. Chẳng qua lúc đó hắn vội vàng muốn nhìn mỹ nhân Tây Lam, kia còn tâm tư gì nghe chuyện này nữa.
Hiện giờ xem ra, người nọ tới chính vì Thánh Linh Chi Hoa đi! Lúc ấy mình còn cảm thấy khó tin, Tây Lam thật sự có thực vật có ma lực sao, hiện giờ xem ra đúng là thật. Bắc Tang thái tử nhìn về phía cung tường sụp đổ, ánh mắt dần dần trở nên tham lam.
Nhưng mặc kệ Bắc Tang thái tử nghĩ gì trong lòng, hiện giờ người kinh ngạc nhất chính là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử từ đầu đến giờ vẫn im lặng. Thiếu niên nhìn thấy nam nhân từ chỗ tối lăn ra, ánh mắt tràn ngập khó tin, bi thương cùng tuyệt vọng.
“Tam hoàng huynh…” Thiếu niên cảm thấy âm thanh mình có chút chua sót. Nhìn nam nhân tuy bị trúng một roi, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt, trên người cũng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ thản nhiên sửa sang lại cách ăn mặt của mình, giống như người bị phát hiện trong góc tối không phải là mình, một chút cũng không kinh hoảng.
Tam hoàng huynh núp trong đó bao lâu rồi? Vừa rồi hắn thấy mình suýt chút nữa bị người ta… vì cái gì? Vì cái gì Tam hoàng huynh thấy mình chịu nhục như vậy cũng không cứu mình? Cho dù mình biết hắn vẫn luôn chán ghét, khinh thường mình, nhưng mặc kệ nói thế nào, mình cũng là Đông Lăng hoàng tử, là đệ đệ của hắn a, vì hắn có thể thờ ơ như vậy? Vì cái gì…
Thiếu niên bi thương nhìn nam nhân vẻ mặt đạm mạt, từ nãy giờ vẫn không hề nhìn mình, trong lòng rất muốn chất vấn, nhưng thiếu niên có quyền gì để chất vấn người này, đi chất vấn nam nhân luôn cao ngạo khinh thường mình a.
“Phế vật, thật sự mất mặt Đông Lăng quốc ta!” Nghe thiếu niên quần áo không chỉnh yếu ớt kêu một tiếng, Đông Lăng Quân Nghiêu lúc này mới quay đầu nhìn tới thiếu niên một thân hỗn độn bên kia, nhưng ánh mắt lại tràn ngập chán ghét, vứt bỏ, hệt như thấy một thứ gì đó chán ghét vô cùng.
“Tam hoàng huynh!” Thiếu niên khiếp sợ nhìn nam nhân, nam nhân là hoàng huynh mình đang dùng vẻ mặt chán ghét nhìn mình, khoảnh khắc kia trái tim thiếu niên lạnh băng, hoàn toàn chìm vào chết lặng.
Ha hả! Kia là hoàng huynh của mình a, chính là huyết mạnh chí thân giống như mình, nhưng thấy huynh đệ của mình bị người ta lăng nhục lại ở một bên khoanh tay đứng nhìn, sau đó lại còn quăng một câu ‘phế vật, làm mất hết mặt mũi Đông Lăng!’, đây là thân nhân của mình sao? Tuy mình vốn đã rất thất vọng với hoàng thất tràn ngập đen tối kia, nhưng một khắc này mình mới thật sự cảm nhận được tuyệt vọng.
“Không cần gọi ta là hoàng huynh, ngươi không xứng! Ngươi là sỉ nhục của hoàng thất Đông Lăng!” Sự thật chứng minh, hoàng tử không có sức mạnh chỉ có thể mặc người ta khi dễ mà không thể phản kháng, người như vậy vì cái gì còn muốn sống tạm bộ qua ngày, cứ lắc lư trước mặt hắn thực chướng mắt.
Thiếu niên này từ khi sinh ra đã không có được sức mạnh, cho dù luôn bị khi dễ, sinh tồn gian khổ trong hoàng thất Đông Lăng nhưng vẫn không thể làm hắn có chút thương hại nào. Ngược lại, Đông Lăng Quân Nghiêu thậm chí không muốn thừa nhận hắn.
Chính vì sự tồn tại của hắn nên hoàng thất Đông Lăng mới có vệt bẩn. Đông Lăng Quân Nghiêu không hi vọng người khác biết hắn lại có một huynh đệ phế vật không có chút sức mạnh nào như vậy, cho dù đối tượng bị nói tới không phải hắn, nhưng hắn vẫn không thể chịu được. Bởi vì nó làm hắn cứ cảm thấy hoàng thất Đông Lăng trở thành trò cười trong miệng người khác.
Hoàng thất nên là cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh, là sự tồn tại đầy kính sợ cùng uy hiếp trong lòng thần dân, chứ đâu phải chuyện cười cho đám dân đen ti tiện nói chuyện phiếm sau bữa ăn. Mà người hắn gọi là Thất Tam hoàng đệ này chính là sự sỉ nhục cho hoàng thất cao quý, hắn thật sự không thể chịu nổi!
Nếu không phải di truyền được mỹ mạo của mẫu thân ti tiện kia thì tên này chẳng có tác dụng nào khác, người này căn bản không nên tồn tại. Với địa vị thấp kém ngay cả một cung nữ trong hoàng cung Đông Lăng cũng không bằng, người này căn bản không có khả năng trở thành sứ giả đi sứ Tây Lam, nếu không phải nhờ gương mặt thực câu nhân kia, có thể sẽ trở thành lợi thế chính trị thì hắn sao phải mang theo sự sỉ nhục có thể làm mình mất mặt tới Tây Lam kia chứ.
Lần này tới Tây Lam, không chỉ trong bữa tiệc bị sứ thần đến từ các quốc gia trên Thương Lam đại lục thấy mình bị Tây Lam Cửu hoàng tử chỉ mới bảy tuổi kia làm cứng họng, thế nhưng còn dâng thần khí cho Tây Lam Lam đế, điều này làm Đông Lăng Quân Nghiêu suýt chút nữa hận tới căn răng mình.
Hiện giờ cái tên ti tiện này thế nhưng suýt chút nữa lại làm xấu mặt Đông Lăng, tất cả phẫn nộ của Đông Lăng Quân Nghiêu đều dồn vào một chỗ, hận không thể để tên này bị sáp đến chết, sao có thể vì một người mình chán ghét mà bại lộ mục đích của mình tới đây.
Phải biết, đêm nay là cơ hội cuối cùng của hắn. Nếu Lam đế có được thần khí của Đông Lăng hắn, thì hắn sẽ lấy Thánh Chi Chi Hoa của Tây Lam. Thần khí không thể lấy lại, không nói tới chuyện hắn làm trò trước mặt nhiều sứ thần các quốc gia khác, hắn đưa thần khí Đông Lăng cho Tây Lam Lam đế với danh nghĩa làm hạ lễ, nếu thần khí đã thừa nhận Lam đế, hắn sao có thể đoạt lại nó từ tay nam nhân đáng sợ kia? Nghĩ đến khí thế uy hiếp thiên hạ của Lam đế ngày đó, đến lúc này Đông Lăng quân nghiêu vẫn không khỏi khiếp đảm.
Bất quá hiện giờ chỉ cần hắn chiếm được Tây Lam Thánh Linh Chi Hoa, tin tưởng lúc quay về Đông Lăng, lửa giận của phụ hoàng sẽ giảm bớt một chút đi!
Nhưng lúc này, Đông Lăng Tam hoàng tử đang dùng thần tình chán ghét nhìn thiếu niên lại không biết, bởi vì những lời hắn nói hôm nay mà tạo thành kết cục của hắn sau này. Hắn lại càng không biết được, mình cuối cùng lại chết trong tay phế vật mà mình không khinh thường này.
Lúc này Đông Lăng Quân Nghiêu tuy đã trúng một roi, gương mặt thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ, bộ dáng rất chật vật, nhưng ánh mắt hắn lại không thèm lưu lại lâu trên người thiếu niên. Nói xong những lời chán ghét, ánh mắt Đông Lăng Tam hoàng tử lại dừng lại trên người Tây Lam Cửu hoàng tử đứng trên tường cao cách đó không xa.
“Cửu điện hạ, ta quả nhiên đã xem thường ngươi!” Vốn nghĩ bất quá chỉ là một đứa nhỏ chưa được tám tuổi, cho dù có thiên phú cỡ nào cũng không lợi hại bao nhiêu, hiện giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá đơn giản.
Đứa nhỏ này tuyệt đối không yếu ớt như vẻ ngoài. Chỉ một roi khi nãy, lực đạo không hề thua kém vũ sĩ cường đại. Có thể dễ dàng quất trên mặt đất thành một vệt nứt sâu như vậy, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ này.
Hơn nữa, Đông Lăng Quân Nghiêu còn chú ý tới lực khống chế chuẩn xác kinh người của đứa nhỏ này. Có thể tạo thành uy lực mạnh mẽ như vậy nhưng lại không hề tổn thương tới tên ti tiện kia, có thể thấy được chỗ lợi hại của đứa nhỏ này.
Nghĩ đến một hoàng tử xuất thân từ lạnh cung, có được sự sủng ái của Lam đế bệ hạ chỉ dựa vào dung mạo tuyệt mĩ yêu dị như tinh linh, không ngờ, thực lực của đứa nhỏ này cũng không thể xem thường.
Đông Lăng Quân Nghiêu quay đầu lại nhìn thiếu niên khúm núm nhún nhường bên kia, lại nhìn đứa nhỏ xinh đẹp, cao ngạo quyết tuyệt trên cung tường, lần đầu tiên hắn cảm thấy vì sao Thập Tam hoàng đệ của hắn không phải đứa nhỏ xinh đẹp này.
Phế vật kia không chỉ sức mạnh thua kém Tây Lam Cửu hoàng tử, ngay cả mĩ mạo cũng kém xa. Đúng là một phế vật không hơn không kém! Sao có thể so với tinh linh chói mắt kia.
“Không biết Cửu điện hạ có thể giải thích nghi hoặc của ta không, ngươi làm thế nào phát hiện ta? Phải biết thực lực của bản hoàng tử không dám nói là cao, nhưng tự nhận thuật ẩn tàng không thua kém bất luận kẻ nào, Cửu hoàng tử điện hạ làm thế nào biết ta trốn ở đây?
Nhìn đứa nhỏ yêu dị đứng trên cung tường, Đông Lăng Quân Nghiêu tuy nghi hoặc sự xuất hiện của đứa nhỏ này, nó làm thế nào xuất hiện bản thân hắn thế nhưng không hề phát hiện, thậm chí ngay cả oa oa bên cạnh nó, thời gian xuất hiện tựa hồ cũng chỉ trong nháy mắt. Tuy nghi hoặc, nhưng điều hắn muốn biết nhất lúc này là đứa nhỏ kia làm thế nào phát hiện ra mình.
Một roi quất trúng mình khi nãy, Đông Lăng Quân Nghiêu tuyệt đối không cho là vô ý. Kia tuyệt đối là hướng về hắn mà tới. Nếu không phải sớm có cảnh giác với chiếc roi trong tay Tây Lam Cửu điện hạ, thì hiện giờ trên mặt hắn không phải chỉ là một vệt máu mà thôi.
Đông Lăng Quân Nghiêu rất tự tin về thuật ẩn tàng của mình. Phải biết người trong hoàng thất luôn có một mặt không muốn để người ta biết, vì thế tất nhiên phải che dấu một chút bản lĩnh đặc biệt. Mà Đông Lăng quốc tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Thuật ẩn tàng này tuyệt đối làm người ta rất khó phát hiện, cho dù thực lực cao hơn cũng vậy. Vì thế đêm nay Đông Lăng Quân Nghiêu mới có thể lớn mật một mình đến đây mà không mang theo thủ hạ nào. Chính là hắn không thể ngờ, mình lại bị người phát hiện! Mà người phát hiện lại chính là Tây Lam hoàng tử đã làm hắn mất hết mặt mũi.
“Hô hấp của ngươi đột nhiên nặng lên lúc ta xuất hiện!” Huân nhi nhìn nam nhân mình rất chán ghét bên dưới, tuy không muốn để ý tới hắn ta, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thản nhiên mở miệng nói ra nguyên nhân.
“A, hóa ra là ta tự làm lộ vị trí của mình.” Đông Lăng Quân Nghiêu có chút tự giễu mỉm cười. Nhưng mặc dù nói vậy nhưng bản thân hắn biết, Tây Lam Cửu điện hạ thế nhưng trong tình huống đó chú ý tới tiếng hít thở rất nhỏ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến lúc đó, chính mình quả thật vì một roi uy lực cường đại kia làm cả kinh mới hút mạnh một hơi, không ngờ một chút biến động nhỏ như vậy lại bị đứa nhỏ mới xuất hiện phát giác ra. A, Tây Lam Cửu điện hạ đột nhiên được sủng ái mang tới kinh hỉ cho hắn quả thật không phải lớn bình thường a!
“Ngươi ở trong này làm gì? Đông Lăm Tam hoàng tử, ngươi thật to gan, thế nhưng đêm hôm xông vào cấm địa của hoàng cung Tây Lam.” Tuy trong lòng đã đoán được mục đích của Đông Lăng Tam hoàng tử, nhưng Huân nhi vẫn cảnh giác nhìn nam nhân đáng ghét đang mỉm cười kia.
Bị mình bắt tận mặt nhưng không hề kinh hoảng. Hắn đã liệu trước không bị Tây Lam truy cứu hay có chỗ dựa nào khác?
“Ha hả, Cửu hoàng tử điện hạ nói không đúng rồi, bản hoàng tử sao có thể có ý mạo phạm Lam đế bệ hạ, đêm khuya xông vào cấm địa của hoàng cung Tây Lam chứ. Chẳng qua bản hoàng tử nghe nói gần nhất có Tây Lam Thánh Linh Chi Hoa xuất hiện, rất tò mò thôi. Dù sao ngày mai bản hoàng tử cũng rời khỏi Tây Lam quốc, vì thế trước khi rời đi muốn mở rộng tầm mắt một chút. Hơn nữa, nơi này hình như là lãnh cung đi, tựa hồ cũng không phải hoàng cung cấm địa gì cả a!”
Đông Lăng Quân Nghiêu cảm thấy may mắn, may mắn hắn không mặc y phục dạ hành, mà mặc lễ phục tham gia yến hội, bằng không hiện giờ đã bị quy tội là thích khách.
“Tò mò mà cần ẩn núp như vậy sao?” Tuy biết Đông Lăng Tam hoàng tử nói dối, nhưng Huân nhi không muốn chơi trò tám nhảm với hắn, bé luôn thích dùng vũ lực, trực tiếp sáng tỏ.
Nhưng ngay lúc Huân nhi giơ tay, chuẩn bị vung đằng tiên, sắc mặt Đông Lăng Quân Nghiêu đột ngột biến đổi thì lại nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới, còn có tiếng rống giận khí thế mười phần của hai lão viện trưởng học viện ma pháp.
“Là tên tiểu tặc chết tiệc nào, thế nhưng dám đụng vào kết giới của ta!”
Tuy thân phận thái tử của hắn phải dựa vào thế lực bên nhà mẹ đẻ của mẫu hậu mới có được, hơn nữa Bắc Tang hoàng đế cũng biết nhi tử hắn là dạng người gì, sợ hắn đắc tội Tây Lam Lam đế bệ hạ… nam nhân tuy trẻ tuổi nhưng lại làm người ta cảm giác e ngại từ sâu trong đáy lòng.
Bởi vậy lần này được phái tới Tây Lam làm sứ thần trên danh nghĩa thái tử Bắc Tang quốc, nhưng kì thực người có quyền nhất chính là tể tướng Bắc Tang, thần tử được Bắc Tang hoàng đế tin cậy nhất. Nhưng mặc kệ Bắc Tang thái tử này vô dụng thế nào, nhưng dù sao cũng được dạy dỗ nhiều năm để trở thành đế vương, vì thế lúc này thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng tự nhiên cảm thấy khả nghi.
Chẳng lẽ lãnh cung này thật sự có bí mật không thể cho ai biết, hay là nơi này cất giấu báu vật gì đó của Tây Lam quốc? Bằng không, vì sao lại bố trí kết giới, mà người này lại còn núp ở đây?
Chính là nhìn xung quanh, cung điện này nhìn thế nào cũng chỉ là một đống đổ nát, sao có thể cất giấu bảo vật gì a. Hơn nữa với thực lực của Lam đế, y không cần giấu ở nơi này đi.
Nói tới thứ đáng giá thì chỉ có đám thực vật mọc tràn lan rất gây chú ý bên dưới cung tường Tây Lam Cửu điện hạ đang đứng. Đám thực vật này nhìn kĩ đúng là chưa nhìn thấy giống này bao giờ, hơn nữa không biết có phải thị lực của hắn bị ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy đám thực vật kia cứ như đang sống.
Từ từ, thực vật? Đóa hoa hồng nhạt? Thánh Linh Chi Hoa! Đó là Thánh Linh Chi Hoa? Khó trách hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là Thánh Linh Chi Hoa mà lúc vừa tiến vào Tây Lam đã nghe nói tới. Chẳng qua lúc đó hắn vội vàng muốn nhìn mỹ nhân Tây Lam, kia còn tâm tư gì nghe chuyện này nữa.
Hiện giờ xem ra, người nọ tới chính vì Thánh Linh Chi Hoa đi! Lúc ấy mình còn cảm thấy khó tin, Tây Lam thật sự có thực vật có ma lực sao, hiện giờ xem ra đúng là thật. Bắc Tang thái tử nhìn về phía cung tường sụp đổ, ánh mắt dần dần trở nên tham lam.
Nhưng mặc kệ Bắc Tang thái tử nghĩ gì trong lòng, hiện giờ người kinh ngạc nhất chính là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử từ đầu đến giờ vẫn im lặng. Thiếu niên nhìn thấy nam nhân từ chỗ tối lăn ra, ánh mắt tràn ngập khó tin, bi thương cùng tuyệt vọng.
“Tam hoàng huynh…” Thiếu niên cảm thấy âm thanh mình có chút chua sót. Nhìn nam nhân tuy bị trúng một roi, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt, trên người cũng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ thản nhiên sửa sang lại cách ăn mặt của mình, giống như người bị phát hiện trong góc tối không phải là mình, một chút cũng không kinh hoảng.
Tam hoàng huynh núp trong đó bao lâu rồi? Vừa rồi hắn thấy mình suýt chút nữa bị người ta… vì cái gì? Vì cái gì Tam hoàng huynh thấy mình chịu nhục như vậy cũng không cứu mình? Cho dù mình biết hắn vẫn luôn chán ghét, khinh thường mình, nhưng mặc kệ nói thế nào, mình cũng là Đông Lăng hoàng tử, là đệ đệ của hắn a, vì hắn có thể thờ ơ như vậy? Vì cái gì…
Thiếu niên bi thương nhìn nam nhân vẻ mặt đạm mạt, từ nãy giờ vẫn không hề nhìn mình, trong lòng rất muốn chất vấn, nhưng thiếu niên có quyền gì để chất vấn người này, đi chất vấn nam nhân luôn cao ngạo khinh thường mình a.
“Phế vật, thật sự mất mặt Đông Lăng quốc ta!” Nghe thiếu niên quần áo không chỉnh yếu ớt kêu một tiếng, Đông Lăng Quân Nghiêu lúc này mới quay đầu nhìn tới thiếu niên một thân hỗn độn bên kia, nhưng ánh mắt lại tràn ngập chán ghét, vứt bỏ, hệt như thấy một thứ gì đó chán ghét vô cùng.
“Tam hoàng huynh!” Thiếu niên khiếp sợ nhìn nam nhân, nam nhân là hoàng huynh mình đang dùng vẻ mặt chán ghét nhìn mình, khoảnh khắc kia trái tim thiếu niên lạnh băng, hoàn toàn chìm vào chết lặng.
Ha hả! Kia là hoàng huynh của mình a, chính là huyết mạnh chí thân giống như mình, nhưng thấy huynh đệ của mình bị người ta lăng nhục lại ở một bên khoanh tay đứng nhìn, sau đó lại còn quăng một câu ‘phế vật, làm mất hết mặt mũi Đông Lăng!’, đây là thân nhân của mình sao? Tuy mình vốn đã rất thất vọng với hoàng thất tràn ngập đen tối kia, nhưng một khắc này mình mới thật sự cảm nhận được tuyệt vọng.
“Không cần gọi ta là hoàng huynh, ngươi không xứng! Ngươi là sỉ nhục của hoàng thất Đông Lăng!” Sự thật chứng minh, hoàng tử không có sức mạnh chỉ có thể mặc người ta khi dễ mà không thể phản kháng, người như vậy vì cái gì còn muốn sống tạm bộ qua ngày, cứ lắc lư trước mặt hắn thực chướng mắt.
Thiếu niên này từ khi sinh ra đã không có được sức mạnh, cho dù luôn bị khi dễ, sinh tồn gian khổ trong hoàng thất Đông Lăng nhưng vẫn không thể làm hắn có chút thương hại nào. Ngược lại, Đông Lăng Quân Nghiêu thậm chí không muốn thừa nhận hắn.
Chính vì sự tồn tại của hắn nên hoàng thất Đông Lăng mới có vệt bẩn. Đông Lăng Quân Nghiêu không hi vọng người khác biết hắn lại có một huynh đệ phế vật không có chút sức mạnh nào như vậy, cho dù đối tượng bị nói tới không phải hắn, nhưng hắn vẫn không thể chịu được. Bởi vì nó làm hắn cứ cảm thấy hoàng thất Đông Lăng trở thành trò cười trong miệng người khác.
Hoàng thất nên là cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh, là sự tồn tại đầy kính sợ cùng uy hiếp trong lòng thần dân, chứ đâu phải chuyện cười cho đám dân đen ti tiện nói chuyện phiếm sau bữa ăn. Mà người hắn gọi là Thất Tam hoàng đệ này chính là sự sỉ nhục cho hoàng thất cao quý, hắn thật sự không thể chịu nổi!
Nếu không phải di truyền được mỹ mạo của mẫu thân ti tiện kia thì tên này chẳng có tác dụng nào khác, người này căn bản không nên tồn tại. Với địa vị thấp kém ngay cả một cung nữ trong hoàng cung Đông Lăng cũng không bằng, người này căn bản không có khả năng trở thành sứ giả đi sứ Tây Lam, nếu không phải nhờ gương mặt thực câu nhân kia, có thể sẽ trở thành lợi thế chính trị thì hắn sao phải mang theo sự sỉ nhục có thể làm mình mất mặt tới Tây Lam kia chứ.
Lần này tới Tây Lam, không chỉ trong bữa tiệc bị sứ thần đến từ các quốc gia trên Thương Lam đại lục thấy mình bị Tây Lam Cửu hoàng tử chỉ mới bảy tuổi kia làm cứng họng, thế nhưng còn dâng thần khí cho Tây Lam Lam đế, điều này làm Đông Lăng Quân Nghiêu suýt chút nữa hận tới căn răng mình.
Hiện giờ cái tên ti tiện này thế nhưng suýt chút nữa lại làm xấu mặt Đông Lăng, tất cả phẫn nộ của Đông Lăng Quân Nghiêu đều dồn vào một chỗ, hận không thể để tên này bị sáp đến chết, sao có thể vì một người mình chán ghét mà bại lộ mục đích của mình tới đây.
Phải biết, đêm nay là cơ hội cuối cùng của hắn. Nếu Lam đế có được thần khí của Đông Lăng hắn, thì hắn sẽ lấy Thánh Chi Chi Hoa của Tây Lam. Thần khí không thể lấy lại, không nói tới chuyện hắn làm trò trước mặt nhiều sứ thần các quốc gia khác, hắn đưa thần khí Đông Lăng cho Tây Lam Lam đế với danh nghĩa làm hạ lễ, nếu thần khí đã thừa nhận Lam đế, hắn sao có thể đoạt lại nó từ tay nam nhân đáng sợ kia? Nghĩ đến khí thế uy hiếp thiên hạ của Lam đế ngày đó, đến lúc này Đông Lăng quân nghiêu vẫn không khỏi khiếp đảm.
Bất quá hiện giờ chỉ cần hắn chiếm được Tây Lam Thánh Linh Chi Hoa, tin tưởng lúc quay về Đông Lăng, lửa giận của phụ hoàng sẽ giảm bớt một chút đi!
Nhưng lúc này, Đông Lăng Tam hoàng tử đang dùng thần tình chán ghét nhìn thiếu niên lại không biết, bởi vì những lời hắn nói hôm nay mà tạo thành kết cục của hắn sau này. Hắn lại càng không biết được, mình cuối cùng lại chết trong tay phế vật mà mình không khinh thường này.
Lúc này Đông Lăng Quân Nghiêu tuy đã trúng một roi, gương mặt thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ, bộ dáng rất chật vật, nhưng ánh mắt hắn lại không thèm lưu lại lâu trên người thiếu niên. Nói xong những lời chán ghét, ánh mắt Đông Lăng Tam hoàng tử lại dừng lại trên người Tây Lam Cửu hoàng tử đứng trên tường cao cách đó không xa.
“Cửu điện hạ, ta quả nhiên đã xem thường ngươi!” Vốn nghĩ bất quá chỉ là một đứa nhỏ chưa được tám tuổi, cho dù có thiên phú cỡ nào cũng không lợi hại bao nhiêu, hiện giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá đơn giản.
Đứa nhỏ này tuyệt đối không yếu ớt như vẻ ngoài. Chỉ một roi khi nãy, lực đạo không hề thua kém vũ sĩ cường đại. Có thể dễ dàng quất trên mặt đất thành một vệt nứt sâu như vậy, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ này.
Hơn nữa, Đông Lăng Quân Nghiêu còn chú ý tới lực khống chế chuẩn xác kinh người của đứa nhỏ này. Có thể tạo thành uy lực mạnh mẽ như vậy nhưng lại không hề tổn thương tới tên ti tiện kia, có thể thấy được chỗ lợi hại của đứa nhỏ này.
Nghĩ đến một hoàng tử xuất thân từ lạnh cung, có được sự sủng ái của Lam đế bệ hạ chỉ dựa vào dung mạo tuyệt mĩ yêu dị như tinh linh, không ngờ, thực lực của đứa nhỏ này cũng không thể xem thường.
Đông Lăng Quân Nghiêu quay đầu lại nhìn thiếu niên khúm núm nhún nhường bên kia, lại nhìn đứa nhỏ xinh đẹp, cao ngạo quyết tuyệt trên cung tường, lần đầu tiên hắn cảm thấy vì sao Thập Tam hoàng đệ của hắn không phải đứa nhỏ xinh đẹp này.
Phế vật kia không chỉ sức mạnh thua kém Tây Lam Cửu hoàng tử, ngay cả mĩ mạo cũng kém xa. Đúng là một phế vật không hơn không kém! Sao có thể so với tinh linh chói mắt kia.
“Không biết Cửu điện hạ có thể giải thích nghi hoặc của ta không, ngươi làm thế nào phát hiện ta? Phải biết thực lực của bản hoàng tử không dám nói là cao, nhưng tự nhận thuật ẩn tàng không thua kém bất luận kẻ nào, Cửu hoàng tử điện hạ làm thế nào biết ta trốn ở đây?
Nhìn đứa nhỏ yêu dị đứng trên cung tường, Đông Lăng Quân Nghiêu tuy nghi hoặc sự xuất hiện của đứa nhỏ này, nó làm thế nào xuất hiện bản thân hắn thế nhưng không hề phát hiện, thậm chí ngay cả oa oa bên cạnh nó, thời gian xuất hiện tựa hồ cũng chỉ trong nháy mắt. Tuy nghi hoặc, nhưng điều hắn muốn biết nhất lúc này là đứa nhỏ kia làm thế nào phát hiện ra mình.
Một roi quất trúng mình khi nãy, Đông Lăng Quân Nghiêu tuyệt đối không cho là vô ý. Kia tuyệt đối là hướng về hắn mà tới. Nếu không phải sớm có cảnh giác với chiếc roi trong tay Tây Lam Cửu điện hạ, thì hiện giờ trên mặt hắn không phải chỉ là một vệt máu mà thôi.
Đông Lăng Quân Nghiêu rất tự tin về thuật ẩn tàng của mình. Phải biết người trong hoàng thất luôn có một mặt không muốn để người ta biết, vì thế tất nhiên phải che dấu một chút bản lĩnh đặc biệt. Mà Đông Lăng quốc tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Thuật ẩn tàng này tuyệt đối làm người ta rất khó phát hiện, cho dù thực lực cao hơn cũng vậy. Vì thế đêm nay Đông Lăng Quân Nghiêu mới có thể lớn mật một mình đến đây mà không mang theo thủ hạ nào. Chính là hắn không thể ngờ, mình lại bị người phát hiện! Mà người phát hiện lại chính là Tây Lam hoàng tử đã làm hắn mất hết mặt mũi.
“Hô hấp của ngươi đột nhiên nặng lên lúc ta xuất hiện!” Huân nhi nhìn nam nhân mình rất chán ghét bên dưới, tuy không muốn để ý tới hắn ta, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thản nhiên mở miệng nói ra nguyên nhân.
“A, hóa ra là ta tự làm lộ vị trí của mình.” Đông Lăng Quân Nghiêu có chút tự giễu mỉm cười. Nhưng mặc dù nói vậy nhưng bản thân hắn biết, Tây Lam Cửu điện hạ thế nhưng trong tình huống đó chú ý tới tiếng hít thở rất nhỏ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến lúc đó, chính mình quả thật vì một roi uy lực cường đại kia làm cả kinh mới hút mạnh một hơi, không ngờ một chút biến động nhỏ như vậy lại bị đứa nhỏ mới xuất hiện phát giác ra. A, Tây Lam Cửu điện hạ đột nhiên được sủng ái mang tới kinh hỉ cho hắn quả thật không phải lớn bình thường a!
“Ngươi ở trong này làm gì? Đông Lăm Tam hoàng tử, ngươi thật to gan, thế nhưng đêm hôm xông vào cấm địa của hoàng cung Tây Lam.” Tuy trong lòng đã đoán được mục đích của Đông Lăng Tam hoàng tử, nhưng Huân nhi vẫn cảnh giác nhìn nam nhân đáng ghét đang mỉm cười kia.
Bị mình bắt tận mặt nhưng không hề kinh hoảng. Hắn đã liệu trước không bị Tây Lam truy cứu hay có chỗ dựa nào khác?
“Ha hả, Cửu hoàng tử điện hạ nói không đúng rồi, bản hoàng tử sao có thể có ý mạo phạm Lam đế bệ hạ, đêm khuya xông vào cấm địa của hoàng cung Tây Lam chứ. Chẳng qua bản hoàng tử nghe nói gần nhất có Tây Lam Thánh Linh Chi Hoa xuất hiện, rất tò mò thôi. Dù sao ngày mai bản hoàng tử cũng rời khỏi Tây Lam quốc, vì thế trước khi rời đi muốn mở rộng tầm mắt một chút. Hơn nữa, nơi này hình như là lãnh cung đi, tựa hồ cũng không phải hoàng cung cấm địa gì cả a!”
Đông Lăng Quân Nghiêu cảm thấy may mắn, may mắn hắn không mặc y phục dạ hành, mà mặc lễ phục tham gia yến hội, bằng không hiện giờ đã bị quy tội là thích khách.
“Tò mò mà cần ẩn núp như vậy sao?” Tuy biết Đông Lăng Tam hoàng tử nói dối, nhưng Huân nhi không muốn chơi trò tám nhảm với hắn, bé luôn thích dùng vũ lực, trực tiếp sáng tỏ.
Nhưng ngay lúc Huân nhi giơ tay, chuẩn bị vung đằng tiên, sắc mặt Đông Lăng Quân Nghiêu đột ngột biến đổi thì lại nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới, còn có tiếng rống giận khí thế mười phần của hai lão viện trưởng học viện ma pháp.
“Là tên tiểu tặc chết tiệc nào, thế nhưng dám đụng vào kết giới của ta!”
/280
|