Nhìn thiếu niên hắc sắc đột nhiên xuất hiện khi mình gọi, Tây Lam Linh Huân lập tức đưa Bảo Bảo đang ôm trong lòng cho thiếu niên.
“Dạ, chủ nhân.” Mạn La tiếp nhận Bảo Bảo đang dẩu mỏ từ tay đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị, sau đó chăm chú nhìn thật sâu vào nam nhân im lặng đứng bên cạnh chủ nhân một cái, sau đó lập tức rời đi.
Tình cảnh ngày đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, áp lực cường đại trên thân nam nhân kia làm thiếu niên hoa tinh linh không khỏi để ý. Nam nhân luôn bảo hộ chủ nhân này rất mạnh, hơn nữa còn là đế vương Tây Lam, tuy cậu không biết trên người y cất dấu bí mật gì, nhưng hẳn là vô hại đối với chủ nhân.
“Phụ hoàng, người tức giận sao?” Nhìn thiếu niên ôm Bảo Bảo rời đi, lúc này Huân nhi mới quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, phụ hoàng của bé. Phụ hoàng tức giận sao? Vì sao từ nãy đến giờ phụ hoàng vẫn không nói gì?
“Phụ hoàng, người đừng tức giận được không? Huân nhi đã bảo Bảo Bảo thu hồi mọi thứ rồi, phụ hoàng đừng giận mà!” Cố gắng ôm lấy cổ nam nhân, dựa sát vào lòng y tìm kiếm cảm giác ấm áp an toàn, Huân nhi đáng thương hề hề chăm chú nhìn Tây Lam Thương Khung có chút xuất thần.
“Huân nhi, phụ hoàng không sinh khí, phụ hoàng chỉ đang suy nghĩ thôi.” Cảm nhận được Huân nhi đang kéo chặt quần áo mình, bất an nhìn mình, Tây Lam Thương Khung không khỏi mềm nhẹ ôm lấy bé con trong lòng an ủi.
Chuyện hôm nay bất quá chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không thể xem là trách nhiệm của Bảo Bảo. Tuy Bảo Bảo gây họa, lại còn không nhỏ, nhưng đối với một đứa nhỏ mới 2, 3 tuổi, y có thể nói gì đây?
Ngược lại, Tây Lam Thương Khung cảm thấy mình phải cám ơn Bảo Bảo. Tuy thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung có thể gây ra một gợn sóng lớn, bất quá nó cũng cho Tây Lam Thương Khung một cảnh cáo. Hậu cung có vài người cần thanh trừ.
Đối với nhóm cung phi không an phận, y không cần lưu lại. Huân nhi là đứa nhỏ y yêu thương nhất, y không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại Huân nhi, cho dù y có năng lực bảo hộ bé nhưng sự tồn tại của bọn họ cũng rất chướng mắt.
Ngay lúc Tây Lam Thương Khung hạ quyết tâm, quyết định tìm lí do thích hợp thanh trừ đám người chướng mắt này thì âm thanh của Tang Đạt tổng quản từ bên ngoài truyền vào.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
“Y Tô Na? Nàng tìm trẫm có chuyện gì?” Chẳng lẽ vì chuyện mạn đằng đột ngột xuất hiện ở ngự hoa viên sáng nay sao? Xem ra mọi người đều biết chuyện này rồi. Quả nhiên trong hoàng cung có gió thổi cỏ lay gì lập tức sẽ truyền vào tai người khác.“Cho nàng tiến vào.”
“Dạ, bệ hạ.” Tang Đạt tổng quản cung kính lui xuống, đi tới chỗ Hoàng hậu điện hạ Y Tô Na truyền lời. Quả nhiên chỉ chốc lát sau một nữ nhân dáng vẻ đoan trang cao quý đi tới, mỉm cười yếu ớt đối với Tây Lam Thương Khung.
“Bệ hạ!” Hơi cúi đầu cung kính chào đế vương trẻ tuổi, Y Tô Na lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa nhỏ đang mở to mắt ngồi trong lòng bệ hạ nhìn mình. Khí sắc đứa nhỏ thoạt nhìn tốt lắm. Y Tô Na không khỏi khẽ thở phào.
Vừa rồi nghe Viện phi nói mạn đằng quỷ dị xuất hiện trong hoàng cung có thể là nguyên nhân làm Nhược phi phát điên, trong đầu Y Tô Na đột nhiên lo lắng cho đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ không có việc gì đi? Dù sao nó cũng sinh sống ở lãnh cung 7 năm, sẽ không có việc gì đi? Nghĩ tới đứa nhỏ có thể gặp nguy hiểm, Y Tô Na liền bất chấp nhóm cung phi không ngừng lải nhải trong cung, vội vàng chạy tới đây, muốn xem đứa nhỏ này có hảo hảo hay không.
Hiện tại nàng rốt cuộc yên tâm. Bệ hạ chiếu cố đứa nhỏ rất khá, hảo tới mức ngay cả nàng cũng có chút ghen tỵ. Đế vương lãnh khốc vô tình chưa từng vì ai mà lưu lại, hiện tại lại vì đứa nhỏ này mà thay đổi. Tình cảm của bệ hạ dành cho đứa nhỏ này rất không tầm thường, nàng nên lo lắng hay cứ để thuận theo tự nhiên?
“Y Tô Na, ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì sao? Nếu là chuyện thực vật ma lực đột ngột xuất hiện ở ngự hoa viên thì trẫm đã phái người thỉnh Cáp Lý Tư viện trưởng và Phí La Nhĩ viện trưởng của học viện Ma Vũ Hoàng Gia tiến cung rồi, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả rõ ràng.”
Mạn đằng này nếu là thực vật do hoa tinh linh thao túng, tự nhiên sẽ có một lượng ma lực nhất định, để hai lão đầu nhi kia tới xử lý là thích hợp nhất. Vừa không làm quá nhiều người hữu tâm để ý, đối ngoại cũng có sức thuyết phục hơn.
“Viện phi và một vài cung phi vừa nãy tới cung nô tì nói đám mạn đằng đột ngột xuất hiện trong cung có thể có nguy hiểm, vì thế nô tì có chút lo lắng, định tới đây xem Huân nhi.” Với năng lực của bệ hạ, Y Tô Na tự nhiên không lo lắng cho an nguy của y, nàng để ý chính là đứa nhỏ này, đứa nhỏ mà nàng rất có hảo cảm.
Không, không nên nói là rất có hảo cảm, thực tế Y Tô Na cũng không biết mình vì sao lại để ý đứa nhỏ này như vậy, luôn không tự chủ muốn quan tâm hết thảy về đứa nhỏ, giống như giữa nàng và đứa nhỏ có gì đó ràng buộc sâu xa vậy.
“Viện phi?” Lại là nàng ta sao? Nghe thấy tên này, Tây Lam Thương Khung không khỏi cười lạnh.
“Dạ, chủ nhân.” Mạn La tiếp nhận Bảo Bảo đang dẩu mỏ từ tay đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị, sau đó chăm chú nhìn thật sâu vào nam nhân im lặng đứng bên cạnh chủ nhân một cái, sau đó lập tức rời đi.
Tình cảnh ngày đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, áp lực cường đại trên thân nam nhân kia làm thiếu niên hoa tinh linh không khỏi để ý. Nam nhân luôn bảo hộ chủ nhân này rất mạnh, hơn nữa còn là đế vương Tây Lam, tuy cậu không biết trên người y cất dấu bí mật gì, nhưng hẳn là vô hại đối với chủ nhân.
“Phụ hoàng, người tức giận sao?” Nhìn thiếu niên ôm Bảo Bảo rời đi, lúc này Huân nhi mới quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, phụ hoàng của bé. Phụ hoàng tức giận sao? Vì sao từ nãy đến giờ phụ hoàng vẫn không nói gì?
“Phụ hoàng, người đừng tức giận được không? Huân nhi đã bảo Bảo Bảo thu hồi mọi thứ rồi, phụ hoàng đừng giận mà!” Cố gắng ôm lấy cổ nam nhân, dựa sát vào lòng y tìm kiếm cảm giác ấm áp an toàn, Huân nhi đáng thương hề hề chăm chú nhìn Tây Lam Thương Khung có chút xuất thần.
“Huân nhi, phụ hoàng không sinh khí, phụ hoàng chỉ đang suy nghĩ thôi.” Cảm nhận được Huân nhi đang kéo chặt quần áo mình, bất an nhìn mình, Tây Lam Thương Khung không khỏi mềm nhẹ ôm lấy bé con trong lòng an ủi.
Chuyện hôm nay bất quá chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không thể xem là trách nhiệm của Bảo Bảo. Tuy Bảo Bảo gây họa, lại còn không nhỏ, nhưng đối với một đứa nhỏ mới 2, 3 tuổi, y có thể nói gì đây?
Ngược lại, Tây Lam Thương Khung cảm thấy mình phải cám ơn Bảo Bảo. Tuy thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung có thể gây ra một gợn sóng lớn, bất quá nó cũng cho Tây Lam Thương Khung một cảnh cáo. Hậu cung có vài người cần thanh trừ.
Đối với nhóm cung phi không an phận, y không cần lưu lại. Huân nhi là đứa nhỏ y yêu thương nhất, y không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại Huân nhi, cho dù y có năng lực bảo hộ bé nhưng sự tồn tại của bọn họ cũng rất chướng mắt.
Ngay lúc Tây Lam Thương Khung hạ quyết tâm, quyết định tìm lí do thích hợp thanh trừ đám người chướng mắt này thì âm thanh của Tang Đạt tổng quản từ bên ngoài truyền vào.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
“Y Tô Na? Nàng tìm trẫm có chuyện gì?” Chẳng lẽ vì chuyện mạn đằng đột ngột xuất hiện ở ngự hoa viên sáng nay sao? Xem ra mọi người đều biết chuyện này rồi. Quả nhiên trong hoàng cung có gió thổi cỏ lay gì lập tức sẽ truyền vào tai người khác.“Cho nàng tiến vào.”
“Dạ, bệ hạ.” Tang Đạt tổng quản cung kính lui xuống, đi tới chỗ Hoàng hậu điện hạ Y Tô Na truyền lời. Quả nhiên chỉ chốc lát sau một nữ nhân dáng vẻ đoan trang cao quý đi tới, mỉm cười yếu ớt đối với Tây Lam Thương Khung.
“Bệ hạ!” Hơi cúi đầu cung kính chào đế vương trẻ tuổi, Y Tô Na lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa nhỏ đang mở to mắt ngồi trong lòng bệ hạ nhìn mình. Khí sắc đứa nhỏ thoạt nhìn tốt lắm. Y Tô Na không khỏi khẽ thở phào.
Vừa rồi nghe Viện phi nói mạn đằng quỷ dị xuất hiện trong hoàng cung có thể là nguyên nhân làm Nhược phi phát điên, trong đầu Y Tô Na đột nhiên lo lắng cho đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ không có việc gì đi? Dù sao nó cũng sinh sống ở lãnh cung 7 năm, sẽ không có việc gì đi? Nghĩ tới đứa nhỏ có thể gặp nguy hiểm, Y Tô Na liền bất chấp nhóm cung phi không ngừng lải nhải trong cung, vội vàng chạy tới đây, muốn xem đứa nhỏ này có hảo hảo hay không.
Hiện tại nàng rốt cuộc yên tâm. Bệ hạ chiếu cố đứa nhỏ rất khá, hảo tới mức ngay cả nàng cũng có chút ghen tỵ. Đế vương lãnh khốc vô tình chưa từng vì ai mà lưu lại, hiện tại lại vì đứa nhỏ này mà thay đổi. Tình cảm của bệ hạ dành cho đứa nhỏ này rất không tầm thường, nàng nên lo lắng hay cứ để thuận theo tự nhiên?
“Y Tô Na, ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì sao? Nếu là chuyện thực vật ma lực đột ngột xuất hiện ở ngự hoa viên thì trẫm đã phái người thỉnh Cáp Lý Tư viện trưởng và Phí La Nhĩ viện trưởng của học viện Ma Vũ Hoàng Gia tiến cung rồi, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả rõ ràng.”
Mạn đằng này nếu là thực vật do hoa tinh linh thao túng, tự nhiên sẽ có một lượng ma lực nhất định, để hai lão đầu nhi kia tới xử lý là thích hợp nhất. Vừa không làm quá nhiều người hữu tâm để ý, đối ngoại cũng có sức thuyết phục hơn.
“Viện phi và một vài cung phi vừa nãy tới cung nô tì nói đám mạn đằng đột ngột xuất hiện trong cung có thể có nguy hiểm, vì thế nô tì có chút lo lắng, định tới đây xem Huân nhi.” Với năng lực của bệ hạ, Y Tô Na tự nhiên không lo lắng cho an nguy của y, nàng để ý chính là đứa nhỏ này, đứa nhỏ mà nàng rất có hảo cảm.
Không, không nên nói là rất có hảo cảm, thực tế Y Tô Na cũng không biết mình vì sao lại để ý đứa nhỏ này như vậy, luôn không tự chủ muốn quan tâm hết thảy về đứa nhỏ, giống như giữa nàng và đứa nhỏ có gì đó ràng buộc sâu xa vậy.
“Viện phi?” Lại là nàng ta sao? Nghe thấy tên này, Tây Lam Thương Khung không khỏi cười lạnh.
/280
|