Mặc kệ Viện phi hiện giờ sợ hãi thế nào, nàng sợ mình có một ngày cũng rơi vào kết cục như Nhược phi, dù sao trong hoàng cung này mọi thứ đều có thể biến đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết sẽ có gì sắp phát sinh. Mà Nhược phi tuy điên rồi nhưng không phải dựa vào nhi tử mà thoát khỏi cảnh chết già trong lãnh cung sao?
Còn nàng? Hiện tại nhìn ngoài mặt ai biết được nàng ngày ngày đều lo lắng hãi hùng, nàng sợ Nhược phi điên cuồng, sợ đứa nhỏ quỷ dị kia, thậm chí còn sợ cả đế vương tuấn mỹ vô tình.
Đế vương lạnh lùng mà nàng luôn ái mộ, hiện tại nhất định cũng rất chán ghét nàng đi, từ khi đứa nhỏ kia xuất hiện, bệ hạ lại càng làm nàng khiếp đảm hơn. Từ ánh mắt bệ hạ nhìn nàng, Viện phi thậm chí cảm nhận được sát ý vô hình, loại cảm giác này làm nàng ngày đêm không an ổn.
Tuy trước kia bệ hạ lạnh lùng vô tình, nhưng không làm nàng có cảm giác sợ hãi như bây giờ, mà hết thảy đều vì đứa con của Nhược phi mà ra, đều vì nó, đều vì nó… đều vì nó, chính vì nó mà nàng mới chật vật, bi thảm thế này.
Nhược phi, ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Đều vì ngươi mà cuộc đời ta sống trong thống khổ. Cho dù hiện tại ngươi đã thê thảm hơn cả ta, nhưng vì cái gì còn lưu lại một nhi tử, lưu lại một nhi tử làm ta ngày ngày cũng sống không an như vậy?
Viện phi cảm giác mình sắp hỏng mất rồi, gần đây thường xuyên ngủ không an, tối qua khó khăn lắm mới ngủ được, sáng ta lại bị kinh hách như vậy, tinh thần nàng đã trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Mà sáng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Viện phi kinh hoảng đến vậy? Hoa tinh linh Bảo Bảo rốt cuộc đã làm gì mà cười dị thường sáng lạn như vậy?
“Bảo Bảo, ngươi còn làm chuyện xấu gì nữa?” Không bỏ qua ánh mắt chợt lóe sáng khi trêu chọc thành công của Bảo Bảo lúc nhắc tới nữ nhân thường tới lãnh cung gây chuyện, Tây Lam Linh Huân không khỏi tò mò hỏi.
Bảo Bảo trừ bỏ rải đầy mầm móng mạn đằng ở ngự hoa viên, sau đó dùng sức mạnh mình để chúng nó trưởng thành nhanh chóng còn làm chuyện gì nữa sao? Xem bộ dáng Bảo Bảo cao hứng như vậy, khẳng định không phải chuyện nhỏ?
“Chủ nhân, Bảo Bảo không có làm chuyện xấu nga, Bảo Bảo chỉ muốn giáo huấn nhân loại kia một chút thôi, ai bảo nàng ta luôn khi dễ chủ nhân.” Trước kia vì chủ nhân không để ý tới Bảo Bảo, cứ luôn chìm đắm trong đại dương hờ hững của riêng mình nên Bảo Bảo cũng không thể ra ngoài tìm chủ nhân ngoạn. Hơn nữa Mạn La ca ca cũng không thể ra chơi với nó, Bảo Bảo thực nhàm chán a.
Nhất là lúc thấy nhân loại đáng ghét kia muốn khi dễ chủ nhân, Bảo Bảo chỉ có thể ở trong cơ thể chủ nhân mà tức tới giơ chân. Hiện tại thật vất vả chủ nhân mới để ý Bảo Bảo, Bảo Bảo thực hưng phấn nga. Vốn Bảo Bảo cũng không nhớ tới nhân loại kia, ai bảo nàng hôm qua xuất hiện trước mặt Bảo Bảo, còn nói những lời chán ghét, Bảo Bảo mới không nhịn được!
“Bảo Bảo làm gì nàng ta?” Tuy không thèm để ý nhân loại kia bị Bảo Bảo chỉnh bi thảm cỡ nào, dù sao chỉ là râu ria, ai thèm để ý sống chết của nàng, nhưng Tây Lam Linh Huân vẫn nhịn không được nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của Bảo Bảo, cười hỏi.
“Chủ nhân, người không biết đâu, nhân loại xấu xa kia hảo chán ghét, suýt chút nữa la điếc cả tai Bảo Bảo.” Bĩu môi, Bảo Bảo hoàn toàn không nhận ra nhân loại kia hành động như vậy cũng vì mình mà ra.
“Nga?”
“Bảo Bảo chẳng qua chỉ làm mạn đằng đi tới cuốn lấy giường nàng, thuận tiện trói nàng thành bánh chưng mà thôi, nàng kêu thật lớn, cứ la hét mãi làm lỗ tai Bảo Bảo chịu không nổi. Sớm biết vậy thì Bảo Bảo đã bảo mạn đằng đáng yêu bịt mồm nàng ta lại rồi, xem xem nàng ta có hét được nữa không.”
Nhớ tới ma âm của nữ nhân sáng nay hét sắp thủng tai mình, Bảo Bảo thực hối hận. Sớm biết vậy nó cũng không ở lại tẩm cung vì tò mò muốn xem nhân loại chán ghét kia phản ứng thế nào khi phát hiện mình bị cuốn lấy.
Thật sự đáng ghét, lỗ tai Bảo Bảo bây giờ vẫn còn ong ong. Còn hại nó chờ đợi ở đó thiệt lâu, nhìn tướng ngủ xấu xí của nàng ta. Vẫn là chủ nhân dễ nhìn, chủ nhân dễ nhìn nhất, Bảo Bảo thích chủ nhân. Thuận tiện Bảo Bảo cũng chán ghét nam nhân chiếm lấy chủ nhân, cứ ôm chủ nhân ngủ, hại nó không thể bồi chủ nhân, Bảo Bảo cũng muốn ngủ cùng chủ nhân a, Bảo Bảo muốn chủ nhân ôm một cái.
Đây là nguyên nhân cả đêm qua Bảo Bảo không về? Bảo Bảo phải đi nghịch ngợm a, khó trách cả ngày hôm qua không thấy đâu.
“Bất quá, Bảo Bảo thực thông minh, lúc nghe thấy tiếng thét chói tai của nhân loại chán ghét kia, Bảo Bảo lập tức bảo mạn đằng tới cuốn lấy miệng nàng, sau đó nàng rốt cuộc cũng im lặng.” Bảo Bảo nghiêng đầu đáng yêu, nhớ tới chuyện sáng nay, nhân loại chán ghét kia cuối cùng bị sao nhỉ? Hình như… ách, hình như nữ nhân kia bị ngất đi thì phải?
“Bảo Bảo có để người ta thấy ngươi không?” Trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Bảo Bảo là đầu sỏ gây chuyện còn vô cùng hưng phấn. Không quá quan tâm tới chuyện xảy ra nhưng nữ nhân đó bị hù chết thì tốt nhất, như vậy nàng ta không còn xuất hiện trước mặt phụ hoàng nữa.
“Không có không có, Bảo Bảo nghe lời chủ nhân, không để nhân loại nhìn thấy Bảo Bảo. Vì thế Bảo Bảo bảo mạn đằng lặng lẽ vào tẩm cung các nàng, bên ngoài không thể nhận ra tẩm cung xuất hiện thứ gì a. Chủ nhân chủ nhân, Bảo Bảo rất thông minh phải không?”
Bảo Bảo mũm mĩm đáng yêu dị thường lấy lòng nhìn chủ nhân, ánh mắt to linh động ngập nước thoáng hiện khúc chiết, giống như tiểu động vật vừa cẩn thận lại tràn ngập mong chờ chờ đợi chủ nhân khen thưởng.
“Ân, Bảo Bảo thực thông minh. Bất quá Bảo Bảo sau này không được làm xằng bậy như vậy nữa biết không? Chuyện giống hôm nay sẽ làm phụ hoàng phiền não, cũng làm Bảo Bảo gặp nguy hiểm. Vì thế Bảo Bảo mau thu hồi lại mạn đằng trong ngự hoa viên đi, ta sẽ để Mạn La giám sát Bảo Bảo, Bảo Bảo không được nhàn hạ nga.”
Ân, có cần bảo Bảo Bảo rút lại số mạn đằng trong tẩm cung đám nữ nhân kia? Huân nhi cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định mặc kệ, ai bảo các nàng làm bé thấy khó chịu.
“A, chủ nhân…” Bảo Bảo còn chưa chơi đủ.
“Mạn La, ngươi mang Bảo Bảo ra ngoài chơi đi.”
Còn nàng? Hiện tại nhìn ngoài mặt ai biết được nàng ngày ngày đều lo lắng hãi hùng, nàng sợ Nhược phi điên cuồng, sợ đứa nhỏ quỷ dị kia, thậm chí còn sợ cả đế vương tuấn mỹ vô tình.
Đế vương lạnh lùng mà nàng luôn ái mộ, hiện tại nhất định cũng rất chán ghét nàng đi, từ khi đứa nhỏ kia xuất hiện, bệ hạ lại càng làm nàng khiếp đảm hơn. Từ ánh mắt bệ hạ nhìn nàng, Viện phi thậm chí cảm nhận được sát ý vô hình, loại cảm giác này làm nàng ngày đêm không an ổn.
Tuy trước kia bệ hạ lạnh lùng vô tình, nhưng không làm nàng có cảm giác sợ hãi như bây giờ, mà hết thảy đều vì đứa con của Nhược phi mà ra, đều vì nó, đều vì nó… đều vì nó, chính vì nó mà nàng mới chật vật, bi thảm thế này.
Nhược phi, ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Đều vì ngươi mà cuộc đời ta sống trong thống khổ. Cho dù hiện tại ngươi đã thê thảm hơn cả ta, nhưng vì cái gì còn lưu lại một nhi tử, lưu lại một nhi tử làm ta ngày ngày cũng sống không an như vậy?
Viện phi cảm giác mình sắp hỏng mất rồi, gần đây thường xuyên ngủ không an, tối qua khó khăn lắm mới ngủ được, sáng ta lại bị kinh hách như vậy, tinh thần nàng đã trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Mà sáng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Viện phi kinh hoảng đến vậy? Hoa tinh linh Bảo Bảo rốt cuộc đã làm gì mà cười dị thường sáng lạn như vậy?
“Bảo Bảo, ngươi còn làm chuyện xấu gì nữa?” Không bỏ qua ánh mắt chợt lóe sáng khi trêu chọc thành công của Bảo Bảo lúc nhắc tới nữ nhân thường tới lãnh cung gây chuyện, Tây Lam Linh Huân không khỏi tò mò hỏi.
Bảo Bảo trừ bỏ rải đầy mầm móng mạn đằng ở ngự hoa viên, sau đó dùng sức mạnh mình để chúng nó trưởng thành nhanh chóng còn làm chuyện gì nữa sao? Xem bộ dáng Bảo Bảo cao hứng như vậy, khẳng định không phải chuyện nhỏ?
“Chủ nhân, Bảo Bảo không có làm chuyện xấu nga, Bảo Bảo chỉ muốn giáo huấn nhân loại kia một chút thôi, ai bảo nàng ta luôn khi dễ chủ nhân.” Trước kia vì chủ nhân không để ý tới Bảo Bảo, cứ luôn chìm đắm trong đại dương hờ hững của riêng mình nên Bảo Bảo cũng không thể ra ngoài tìm chủ nhân ngoạn. Hơn nữa Mạn La ca ca cũng không thể ra chơi với nó, Bảo Bảo thực nhàm chán a.
Nhất là lúc thấy nhân loại đáng ghét kia muốn khi dễ chủ nhân, Bảo Bảo chỉ có thể ở trong cơ thể chủ nhân mà tức tới giơ chân. Hiện tại thật vất vả chủ nhân mới để ý Bảo Bảo, Bảo Bảo thực hưng phấn nga. Vốn Bảo Bảo cũng không nhớ tới nhân loại kia, ai bảo nàng hôm qua xuất hiện trước mặt Bảo Bảo, còn nói những lời chán ghét, Bảo Bảo mới không nhịn được!
“Bảo Bảo làm gì nàng ta?” Tuy không thèm để ý nhân loại kia bị Bảo Bảo chỉnh bi thảm cỡ nào, dù sao chỉ là râu ria, ai thèm để ý sống chết của nàng, nhưng Tây Lam Linh Huân vẫn nhịn không được nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của Bảo Bảo, cười hỏi.
“Chủ nhân, người không biết đâu, nhân loại xấu xa kia hảo chán ghét, suýt chút nữa la điếc cả tai Bảo Bảo.” Bĩu môi, Bảo Bảo hoàn toàn không nhận ra nhân loại kia hành động như vậy cũng vì mình mà ra.
“Nga?”
“Bảo Bảo chẳng qua chỉ làm mạn đằng đi tới cuốn lấy giường nàng, thuận tiện trói nàng thành bánh chưng mà thôi, nàng kêu thật lớn, cứ la hét mãi làm lỗ tai Bảo Bảo chịu không nổi. Sớm biết vậy thì Bảo Bảo đã bảo mạn đằng đáng yêu bịt mồm nàng ta lại rồi, xem xem nàng ta có hét được nữa không.”
Nhớ tới ma âm của nữ nhân sáng nay hét sắp thủng tai mình, Bảo Bảo thực hối hận. Sớm biết vậy nó cũng không ở lại tẩm cung vì tò mò muốn xem nhân loại chán ghét kia phản ứng thế nào khi phát hiện mình bị cuốn lấy.
Thật sự đáng ghét, lỗ tai Bảo Bảo bây giờ vẫn còn ong ong. Còn hại nó chờ đợi ở đó thiệt lâu, nhìn tướng ngủ xấu xí của nàng ta. Vẫn là chủ nhân dễ nhìn, chủ nhân dễ nhìn nhất, Bảo Bảo thích chủ nhân. Thuận tiện Bảo Bảo cũng chán ghét nam nhân chiếm lấy chủ nhân, cứ ôm chủ nhân ngủ, hại nó không thể bồi chủ nhân, Bảo Bảo cũng muốn ngủ cùng chủ nhân a, Bảo Bảo muốn chủ nhân ôm một cái.
Đây là nguyên nhân cả đêm qua Bảo Bảo không về? Bảo Bảo phải đi nghịch ngợm a, khó trách cả ngày hôm qua không thấy đâu.
“Bất quá, Bảo Bảo thực thông minh, lúc nghe thấy tiếng thét chói tai của nhân loại chán ghét kia, Bảo Bảo lập tức bảo mạn đằng tới cuốn lấy miệng nàng, sau đó nàng rốt cuộc cũng im lặng.” Bảo Bảo nghiêng đầu đáng yêu, nhớ tới chuyện sáng nay, nhân loại chán ghét kia cuối cùng bị sao nhỉ? Hình như… ách, hình như nữ nhân kia bị ngất đi thì phải?
“Bảo Bảo có để người ta thấy ngươi không?” Trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Bảo Bảo là đầu sỏ gây chuyện còn vô cùng hưng phấn. Không quá quan tâm tới chuyện xảy ra nhưng nữ nhân đó bị hù chết thì tốt nhất, như vậy nàng ta không còn xuất hiện trước mặt phụ hoàng nữa.
“Không có không có, Bảo Bảo nghe lời chủ nhân, không để nhân loại nhìn thấy Bảo Bảo. Vì thế Bảo Bảo bảo mạn đằng lặng lẽ vào tẩm cung các nàng, bên ngoài không thể nhận ra tẩm cung xuất hiện thứ gì a. Chủ nhân chủ nhân, Bảo Bảo rất thông minh phải không?”
Bảo Bảo mũm mĩm đáng yêu dị thường lấy lòng nhìn chủ nhân, ánh mắt to linh động ngập nước thoáng hiện khúc chiết, giống như tiểu động vật vừa cẩn thận lại tràn ngập mong chờ chờ đợi chủ nhân khen thưởng.
“Ân, Bảo Bảo thực thông minh. Bất quá Bảo Bảo sau này không được làm xằng bậy như vậy nữa biết không? Chuyện giống hôm nay sẽ làm phụ hoàng phiền não, cũng làm Bảo Bảo gặp nguy hiểm. Vì thế Bảo Bảo mau thu hồi lại mạn đằng trong ngự hoa viên đi, ta sẽ để Mạn La giám sát Bảo Bảo, Bảo Bảo không được nhàn hạ nga.”
Ân, có cần bảo Bảo Bảo rút lại số mạn đằng trong tẩm cung đám nữ nhân kia? Huân nhi cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định mặc kệ, ai bảo các nàng làm bé thấy khó chịu.
“A, chủ nhân…” Bảo Bảo còn chưa chơi đủ.
“Mạn La, ngươi mang Bảo Bảo ra ngoài chơi đi.”
/280
|