“Vậy, ngươi đã chết thế nào?”
“Ha hả, ta chết thế nào? Ta cũng không biết. Ngay cả rốt cuộc vì cái gì vừa tỉnh lại đã đột nhiên xuất hiện trong thân thể một tiểu cung nữ trong hoàng cung Tây Lam cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột nhiên chết như vậy?”
Âm thanh Khúc Vị Trì tràn ngập tự giễu, mang theo cảm giác trói buộc cùng áp lực lạnh như băng.
Nàng cho tới giờ không phải là người yếu đuối, cũng không phải một nữ nhân có thể nén giận mặc người ta khi dễ. Tự tôn cao ngạo cùng kiêu ngạo làm nàng luôn ngẩng đầu nghênh đón cùng khiêu chiến khó khăn, cho dù trái tim đã đau đớn đến chết lặng, Khúc Vị Trì vận không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật chán nản của mình.
Nhất là, lúc đối mặt với Lạc Thiên Nghiêu, cho dù móng tay đã bấu sâu vào da thịt, cả bàn tay bị biến thành máu tươi đầm đìa thì nàng vẫn như cũ không muốn cúi đầu, để anh ta nhìn thấy thống khổ cùng nước mắt trong mắt mình.
Là anh ta, không thể hiểu nàng.
Là anh ta, phản bội nàng trước.
“Trước lúc linh hồn ngươi đi tới Thương Lam đại lục, còn chuyện gì xảy ra không?”
Một người không có khả năng vô duyên vô cớ chết đi, lại còn chết không minh bạch như vậy. Huống chi, với thân thủ cùng bản tính cẩn thận của Khúc Vị Trì, nếu muốn nữ nhân này lúc tỉnh táo là hoàn toàn không có khả năng.
“Đã xảy ra… chuyện gì… sao? Ha hả… đã xảy ra chuyện gì không…” Khúc Vị Trì không khỏi phát ra tiếng cười khẽ áp lực.
Tiếng cười kia ẩn chứa chua xót nồng đậm cùng trái tim đã chết lặng.
Nàng không khỏi nghĩ tới ngày đó, cái ngày vào mười năm trước.
Nữ nhân tự xưng là người yêu của Lạc Thiên Nghiêu đột nhiên hẹn nàng gặp mặt ở một quán cà phê, sau đó, Khúc Vị Trì khống chế không được tát cho nữ nhân làm mình phẫn nộ tới phát run kia một cái. Sau đó thì sao?
Đúng rồi, sau đó nàng liền nhìn thấy nam nhân ở trước quán cà phê không xa, vị hôn phu của nàng—– Lạc Thiên Nghiêu. Anh ta lạnh lùng đứng ở nơi đó, không chút biểu cảm chăm chú nhìn nàng, cứ như đang xem một màn kịch khôi hài.
Ngòi nổ của cuộc chiến giữa hai nữ nhân lại không hề để tâm, không chút biến sắc đứng nhìn.
Một khắc đó, Khúc Vị Trì liền cảm thấy mình thực ngốc.
Nam nhân kia, người mà nàng dành tình cảm mười lăm năm.
Từ lúc bé ngây thơ khờ dại, đến chậm rãi áp lực nặng nề, ánh mắt nàng vẫn một mực đuổi theo bóng dáng anh ta. Mơ cầu anh ta chính là điểm đến ấm áp của mình, là nam nhân mình có thể phó thác chung thân. Nhưng không ngờ kết quả trong lòng nam nhân kia liệu có tồn tại mình hay không?
Tâm tư Lạc Thiên Nghiêu cho đến giờ vẫn luôn thay đổi liên tục, nàng không đoán ra, cũng không muốn đoán.
Nàng mệt mỏi.
Lúc một nữ nhân toàn tâm toàn ý ký thác trái tim mình vào một người đàn ông, kết cục nhất định sẽ thực bi ai.
Cứ việc Khúc Vị Trì luôn nhìn thấu triệt, nhưng lúc sự việc phát sinh trên người mình, ai có thể đảm bảo luôn bảo trì thanh tỉnh.
Lạnh lùng vô tình của Lạc Thiên Nghiêu một khắc đó đã hoàn toàn làm Khúc Vị Trì tỉnh táo.
Xoay người, nữ nhân không chút lưu luyến rời đi, chẳng có chút do dự bước qua người nam nhân lãnh liệt kia, mang theo quyết tuyệt đến chết lặng cùng dứt khoát, biến mất trước mặt mọi người, cũng biến mất khỏi sinh mệnh nam nhân kia.
Ngày đó, trời đổ mưa rất lớn.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Khúc Vị Trì đứng dưới mái hiên một tòa nhà, nhìn màn mưa trước mắt mà lệ rơi đầy mặt. Đồng thời cũng truy điệu tình yêu suýt chút nữa đã nở rộ nhưng cuối cùng đã điêu linh của mình.
Chỉ kém một chút mà thôi. Sau đó trong một phút trở tay không kịp, mưa đánh hoa rơi.
Giống như thời tiết tháng bảy thay đổi thất thường, tình cảm của nàng cũng chôn vùi trong cơn mưa to ngoài ý muốn kia.
Hôm sau, Khúc Vị Trì trở về trường học. Mang theo cơn sốt cao cùng đầu óc mê mang lẳng lặng đi dạo trong vườn trường quen thuộc.
Bời vì mắc mưa hôm trước, thân thể Khúc Vị Trì dị thường khó chịu, nhìn ai cũng cảm thấy có chút lờ mờ. Ngay cả con đường nhỏ trong vườn trường mà mình đã đi thiệt nhiều lần, lúc đó cũng trở nên thật xa lạ.
Đôi chân bước đi có cảm giác như đang giẫm lên bông, có chút lâng lâng lay động.
Khúc Vị Trì thực thích y học, này cũng là lí do vì cái gì nàng không để ý tới phản đối của mọi người, kiên quyết ghi danh vào đại học y. Cho dù tình yêu đã mất nhưng chuyện học tập tuyệt đối không thể thất bại.
Đây là quật cường của Khúc Vị Trì, hoặc nên nói là kiên trì.
Bởi vậy, cho dù sốt cao hơn ba mươi chín độ, Khúc Vị Trì vẫn như cũ quay về trường.
Nàng không phải nữ nhân yếu đuối. Điểm này, từ cuộc sống nhiều năm ở Thương Lam đại lục có thể nhìn ra, thậm chí cuối cùng còn trở thành người kế thừa của đại tế tự hoàng cung Tây Lam, nàng là một người rất có chủ kiến. Bởi vậy, Khúc Vị Trì không cho phép mình yếu đuối.
Cuộc sống sau này, nàng phải cố gắng vì mình xây dựng một mảng trời trong xanh rộng lớn. Không dựa dẫm vào bất kì ai.
Đây là điều nàng đột nhiên hiểu ra trong lúc mê mang ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi ngày đó. Cũng là quyết tâm của nàng.
Cường ngạnh chống đỡ cơ thể càng lúc càng suy yếu, Khúc Vị Trì chậm rãi đi tới lớp. Ngày đó, nàng muốn đi tới phòng học trên lầu bốn. Cho nên lúc leo tới cầu thang lầu ba, cả người cũng chậm rãi hư thoát, rốt cuộc không thể bước nổi nữa.
Đúng rồi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Khúc Vị Trì cố gắng hồi tưởng lại kí ức dị thường thống khổ, hiện giờ đã chậm rãi phai nhạt kia. Nhớ lại mới phát hiện, hóa ra đoạn kí ức bị nàng áp chế trong đầu thế nhưng đã trở nên mơ hồ, đoạn kí ức hồn nhiên lại khó quên kia đã vì năm tháng mà hiện giờ có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ.
Quả nhiên sao? Mười năm đã làm rất nhiều chuyện mờ nhạt, thống khổ đến không chịu nỗi khi xưa hiện giờ nghĩ lại lại thực bình thản, chỉ còn chút dao động, biểu thị nó từng tồn tại.
Nhíu mày, Khúc Vị Trì vô thần chăm chú nhìn ly nước trong tay. Những gợn nước lăn tăn cũng hệt như cảm xúc khi đó của nàng. Cũng như những gợn nước do hạt mưa rơi xuống tạo thành.
Cũng cái ngày sau cơn mưa đó, ở lầu ba đại học y, sau một trận trời đất quay cuồng, nàng nhìn thấy gương mặt đầy kinh hoảng của nữ nhân, còn có ánh mắt hoảng loạn lo lắng của Lạc Thiên Nghiêu từ xa xa chạy tới.
Lúc Khúc Vị Trì tỉnh lại, khoang mũi tràn đầy mùi khử trùng của bệnh viện làm nàng thoáng chốc có chút mờ mịt cùng chán ghét.
Hóa ra nàng ở bệnh viện sao?
Cũng phải, mắc mưa sốt cao như vậy mà còn không hảo hảo nghỉ ngơi, nàng không hi vọng đầu óc mình sốt đến hồ đồ, cuối cùng biến thành một kẻ ngu ngốc không thể tự chăm sóc chính mình. Bất quá, nam nhân lẳng lặng đứng bên cửa sổ cách giường mình không xa vì sao lại ở đây?
Ý thức được bóng dáng đập vào mi mắt kia hóa ra thật sự tồn tại! Lạc Thiên Nghiêu, vì sao anh ta lại ở đây, chờ mình tỉnh lại?
Không đợi đầu óc mơ màng của Khúc Vị Trì khôi phục tỉnh táo, cửa phòng bệnh đột nhiên mở tung, một nữ nhân bổ nhào tới trước mặt khóc lóc kể lể, làm tâm tình vốn buồn phiền của Khúc Vị Trì lại càng mạnh mẽ kêu gào, hận không thể nhét khăn vào miệng để đối phương ngậm miệng lại, để nàng yên tĩnh.
Nói gì mà không phải cố ý, gì mà cái gì cũng không có làm, Khúc Vị Trì mở mịt nhìn cái miệng không ngừng hé mở của người trước mặt, một tiếng cũng không nghe lọt vào tai. Chỉ có trong lòng, một ngọn lửa dũng mãnh bùng lên, muốn phẫn nộ rít gào cùng rống giận, để đối phương không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Có lẽ nhìn ra sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt lạnh như băng của Khúc Vị Trì, nam nhân rốt cục có động tác. Bước tới mạnh mẽ kéo nữ nhân làm Khúc Vị Trì mất đi lí trí kia ra ngoài. Nếu không, Khúc Vị Trì thực khó đảm bảo mình sẽ không phát hỏa.
Có lẽ vì giận chó đánh mèo, có lẽ cố tình gây sự. Dù sao, từ sau ngày đó, Khúc Vị Trì cũng không muốn nhìn thấy Lạc Thiên Nghiêu. Chẳng sợ, anh lẳng lặng đứng ngẩn ngơ cách đó không xa thật lâu, Khúc Vị Trì vẫn như cũ làm như không thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.
Đó chính là tự do cùng hạnh phúc mà nàng vẫn lươn hướng tới. Kia cũng là thứ chưa từng thuộc về cuộc sống của mình.
Rõ ràng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, rõ ràng ánh vào đôi mắt, nhưng sự thật lại xa xôi đến vậy. Xa đến mức nàng chỉ có thể lẳng lặng ngắm nhìn, vĩnh viễn không thể tiếp cận. Chỉ yên lặng mà nhìn thôi.
Không nói với bất kì người nào, sau khi ở bệnh viện hai ngày, Khúc Vị Trì đã lặng lẽ rời đi.
Một đêm đó, nàng quay đầu nhìn bệnh viện trong bóng đêm, trong lòng cũng thực vắng vẻ.
Nhân sinh của nàng, rốt cuộc ở nơi nào? Tư tưởng cuộc sống đã ăn sâu vào xương, đột nhiên biến hóa thì rốt cuộc phải đối mặt với tương lai thế nào? Vị hôn phu kia, tương lai chính là chồng của người khác sao?
Nàng yên lặng đi theo phía sau nam nhân kia mười mấy năm, sớm chiều ở chung bồi dưỡng ăn ý, sớm quen với vị trí bên cạnh đối phương, chẳng lẽ cứ vậy hoàn toàn phá hủy sụp đổ sao? Nàng nguyện ý buông tay, hoàn toàn vứt bỏ người mình từng không muốn xa rời sao?
Khúc Vị Trì tự hỏi, nàng cam tâm sao?
Cam tâm cái gì cũng chưa làm đã bại bởi một nữ nhân dối trá làm người ta chán ghét như vậy?
Một khắc đó, tâm tình Khúc Vị Trì trở nên thực loạn.
Trong lúc buồn bực thấp thỏm, nàng căn bản không chú ý ở một góc hẻo lánh cách bệnh viện không xa có một cái bẫy rập đang chờ mình.
Ý thức cuối cùng trong đầu nữ nhân chỉ còn suy nghĩ càng lúc càng bay xa. Còn có, một ngôi sao chợt lóe sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nàng thật sự không biết vì sao lúc mình tỉnh táo lại, đối mặt chính là cảnh còn người mất.
Bị khăn vải bịt kín miệng mũi, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nàng rốt cuộc sao lại… chết…
“Có lẽ, thân thể ngươi ở đây vẫn chưa chết đâu?” Nghe Khúc Vị Trì dùng âm thanh mờ mịt kể lại những chuyện mình đã trải qua, Huân nhi không khỏi đột nhiên nói.
“Chưa chết? Linh hồn của ta đã an cư lạc nghiệp ở Thương Lam đại lục mười năm, sao có thể chưa chết. Thân thể đã không còn linh hồn vẫn có thể sống sao? Cho dù sống thì chỉ sợ đó cũng không còn là ta.”
Giống như nàng sống lại trong cơ thể người khác vậy, khó đảm bảo thân thể mình không thể cô hồn dã quỷ khác chiếm cứ.
Trước kia có lẽ Khúc Vị Trì sẽ không tin chuyện người chết sống lại, thế gian cũng không có âm hồn địa phủ gì đó. Chính là đến bây giờ đã biến thành một thứ không thể tin nổi thì còn chuyện gì không thể tiếp nhận a.
Huống chi, hiện giờ bên người trừ bỏ nhân loại có sức mạnh cường đại, còn có thần tộc cùng ma tộc tồn tại ở thời viễn cổ, Khúc Vị Trì lại càng không thể lừa mình dối người.
Ở một nơi nào đó mình không biết, thật ra tồn tại rất nhiều chủng tộc thần bí kì lạ lại còn có sức mạnh cường đại.
Tỷ như, Tây Lam hoàng tử yêu dị tuyệt mỹ ngồi trước mắt. Tỷ như, đế vương bá đạo bao che sủng nịch như nước ngồi bên cạnh tuyệt mỹ hoàng tử. Lại tỷ như, minh vực chi vương đột nhiên xuất hiện hôm nay. Còn có hắc sắc chi hoa không biết đã bị nam nhân đến từ minh giới kia mang đến nơi nào.
“Nếu thân thể của ngươi ở đây đã chết thì nam nhân gọi là Lạc Thiên Nghiêu kia không có khả năng không biết, cũng không cần đăng tin tìm ngươi suốt năm năm như vậy.” Chỉ sợ từ năm năm trước, lễ tang của Khúc Vị Trì cũng đã cử hành, mộ phần cũng đặt ở một nơi xa xỉ im lặng nào đó.
“Ai biết được. Có lẽ thi thể của ta đã sớm táng thân vào bụng cá, ngay cả xương cũng không còn. Sông lớn biển rộng, ai biết nơi đó chôn vùi bao nhiêu oan hồn.”
Khúc Vị Trì cười tự giễu, giọng nói tràn đầy u ám cùng châm chọc.
“Khúc Vị Trì ta tự nhận là một nữ nhân có thù tất báo. Trước kia ở Thương Lam đại lục, bởi vì không hề vọng tưởng trở lại nơi này nên bình tĩnh an phận sinh sống nhiều năm như vậy, đem cơn tức giận chôn sâu trong lòng, không hề đụng tới.
Hiện giờ, nếu ta đã trở lại, sao có chuyện để mình chết không minh bạch, để hung thủ tiếp tục nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, sống thư thái chứ.”
Này không phải tính cách của Khúc Vị Trì nàng. Nàng không tốt bụng đến vậy.
Lúc ở Thương Lam đại lục, dưới lớp mặt nạ ôn nhu thần thánh, nàng thật sự có xu thế lao như điên về phía hắc ám.
“Ngươi…” Huân nhi nhíu mày. Mà bên cạnh, nam nhân bá đạo ôm chặt vòng eo thiếu niên, tay còn lại nghiền ngẫm quấn lọn tóc bạch kim trước ngực Huân nhi lúc này có chút tán dương liếc mắt nhìn Khúc Vị Trì.
Tính cách của nữ nhân này thực phù hợp với khẩu vị Tây Lam Thương Khung.
Vô luận từng là thần tộc chi vương, hay Tây Lam chi đế hiện tại, tâm tình y vẫn luôn là một nam nhân không có thứ gọi là đồng tình cùng lấy ơn báo oán.
Người khác đá một thước, y phải đáp lại một trượng. Tình nguyện phụ người trong thiên hạ chứ không nguyện để người thiên hạ phụ ta.
Đây là chuyên chế cùng bá đạo trong tình cách của Tây Lam Thương Khung. Cũng là quyền mưu cùng cuồng ngạo của một đế vương.
“Chuyện trước kia ta cũng không muốn tiếp tục suy tư, dù sao cũng là chuyện mười năm trước. Cho dù ở Hoa Hạ cũng là năm năm, muốn truy ra chỉ sợ rất khó. Bất quá, chỉ cận hiện giờ ta đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, trước những người từng quen biếc…”
“Chỉ cần trong lòng hổ thẹn, nhất định sẽ sợ hãi, đêm đêm kinh hoảng.”
“Chỉ cần đến lúc đó thựa dịp đêm tối lắc lư vài vòng trước mặt kẻ đó, còn không sợ không moi được sự thật sao.”
“Nơi này tuy là xã hội chủ nghĩa duy vật, nhưng người làm chuyện đuối lý luôn sợ hãi báo ứng cùng oan hồn. Ta không tin bị hù dọa bọn họ vài lần mà vẫn không chiếm được đáp án. Nợ ta, ta nhất định phải hoàn lại gấp trăm.”
“…” Nhìn sắc mặt âm u, ánh mắt cơ hồ sắp ngưng kết thành băng của Khúc Vị Trì, Huân nhi nhìn theo bóng dáng nữ nhân rời đi, trong tai không ngừng truyền tới tiếng cười rùng rợn làm người ta phát run, biểu tình thiếu niên thoáng chốc rối rắm.
Quả nhiên, ý tưởng của nữ nhân thực quỷ dị, cũng thực không dễ chọc.
“Phụ hoàng.” Đột nhiên, Huân nhi quay đầu nhìn về phía Tây Lam Thương Khung ở bên người.
“Phụ hoàng, về sau ngươi không được đi trêu chọc nữ nhân nữa, bằng không, ta cũng học theo Khúc Vị Trì biến mất năm năm, mười năm. Đợi ngươi xử lý tốt mấy mối quan hệ kia, ta mới trở về. Bằng không, hừ…”
Nữ nhân một khi mất đi lý trí, sẽ điên cuồng đến mức không thể nào tưởng nổi a!
Cho dù Huân nhi tự nhận thân là ma tộc da dày thịt béo, cũng có năng lực cam đoan mình không bị bất cứ nhân loại nào thương tổn, chính là thiếu niên vẫn như cũ không muốn trêu chọc loại phiền toái khủng bố này.
Huân nhi luôn thích thanh tĩnh, rời xa đám người huyên náo. Mà nữ nhân, ở Hoa Hạ muôn màu muôn sắc này lại có vô số con vịt chết, thực làm người ta buồn bực.
Vẫn là bọn thị nữ trong hoàng cung Tây Lam quy củ hơn, ít nhất các nàng giỏi quan sát sắc mặt, biết nhóm chủ tử yêu thích cái gì.
“Huân nhi, này hẳn là yêu cầu của phụ hoàng đối với ngươi mới đúng. Bảo bối, nói xem, ca ca của đứa bé gái gặp hôm nay là ai? Ân?” Nghe ý tứ của đứa bé kia, có vẻ bảo bối của y lại bị người ta mơ ước.
Hừ, nhân loại không biết tự lượng sức mình, dưới lớp phòng ngự chặt chẽ không một khe hở của y, ai cũng đừng hòng đánh nửa phần chú ý với Huân nhi.
“Ca ca của đứa bé Phù Diêu kia? Là ai? Phụ hoàng, sao Huân nhi biết hắn là ai, Huân nhi chưa từng gặp qua.” Thiếu niên nhíu mi.
Này không thể trách thần kinh thiếu niên quá thô, thật sự lúc đó Huân nhi mới thức tỉnh không lâu, ý thức vẫn còn trong tình huống mờ mịt thì thiếu niên đã biến mất khỏi nhà tổ Lăng gia, không nhớ được ca ca của Phù Diêu là chuyện đương nhiên.
“…” Nhìn sắc mặt mờ mịt của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nháy mắt cảm thấy thất bại.
Biết rõ Huân nhi căn bản sẽ không chú ý tới những kẻ râu ria, y ở đây ghen tuông nửa ngày lại là vì cái gì chứ? Huân nhi căn bản không chú ý tới những kẻ kia mang tâm tư với mình, y lại ở trong này sôi trào, kết quả chính chủ căn bản không biết.
“Ai, Huân nhi của ta a…” Đưa tay gạt sợi tóc trên mặt thiếu niên, nam nhân có chút bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng, ngươi tức giận cái gì? Chẳng lẽ nghe xong chuyện của Khúc Vị Trì nên xúc động à?”
“…” Thân thể Tây Lam Thương Khung thoáng chốc cứng đờ.
____________
Ban đêm.
Tây Lam Thương Khung sau khi tắm xong, vừa lau mái tóc dài ướt đẫm của mình vừa ra khỏi phòng tắm. Không ngờ, nhìn thấy trên chiếc giường lớn mềm mại thuộc về y cùng Huân nhi trong phòng phủ có thêm một người thì thân hình lập tức cứng ngắc, trán cũng nổi gân xanh.
“Đây là có chuyện gì? Ai cho tiểu quỷ này vào đây?”
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Luyện Yêu đang rúc vào người Huân nhi, chiếm cứ vị trí bình thường của mình, sắc mặt Tây Lam Thương Khung không phải khó coi bình thường.
“…Phụ hoàng, Yêu nhi…” Cúi đầu chăm chú nhìn Luyện Yêu mở to đôi mắt trông mong nhìn mình, Huân nhi thật sự không nói nên lời để Luyện Yêu rời đi.
Cũng vì mình đột nhiên biến mất làm tâm lí Luyện Yêu tràn đầy khủng hoảng, làm bản tính vốn đã thay đổi nhờ sinh sống ở hoàng cung Tây Lam mấy năm qua biến thành ỷ lại Huân nhi như lúc mới tương ngộ ở Đông Lăng quốc.
Huân nhi không thể quá nghiêm khắc với Luyện Yêu như những đứa nhỏ bình thường, có thể vô ưu vô lự chạy trốn vui cười. Luyện Yêu, kì thật chỉ là một đứa nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn mà thôi.
Giống như chính mình, sau khi trải qua lễ rửa tội ở luyện ngục huyết trì, cho dù đã chuyển thế luân hồi nhưng vẫn phòng bị mọi người như cũ, không muốn mở ra nội tâm để bất luận kẻ nào tiếp cận.
Luyện Yêu cũng giống như mình khi đó.
“Phụ hoàng…” Có chút cầu xin ngóng nhìn nam nhân sắc mặt rõ ràng không tốt đứng ngay trước mắt, Huân nhi gọi khẽ.
“…Di Nguyệt, túm nó ra cho ta.” Nhìn thấy Huân nhi bảo vệ Luyện Yêu, tâm tình Tây Lam Thương Khung lại càng không tốt.
“…” Nghe thấy bệ hạ phân phó, vẻ mặt Di Nguyệt thoáng chốc buồn rười rượi.
Bệ hạ của nô tài a, tốt bụng tha cho nô tài đi. Đứa nhóc kia có trực giác nhạy cảm còn hơn cả dã thú, chính là người máy chiến đấu dựa vào bản năng, nô tài hoàn toàn không phải đối thủ a!”
Đừng thấy đứa nhỏ kia hiện giờ còn nhỏ tuổi, kỳ thật đó hoàn toàn là biểu hiện giả dối che mắt mà thôi.
Từ vài năm trước điện hạ mang Luyện Yêu từ Đông Lăng quốc về, hắn chưa từng thấy đứa nhỏ kia lớn lên. Có thể nói, thân thể đã hoàn toàn ngừng tăng trưởng, hoặc là tốc độ phát dục vô cùng chậm chạp.
Kỳ thật, niên kỷ của Luyện Yêu so với nô tài còn lớn hơn nhiều, kỹ xảo giết người lại là vô sự tự thông, xuất phát từ nội tâm hành động thực thuận buồm xuôi gió, nô tài hoàn toàn không chê mệnh dài a!
Bệ hạ, nô tài không có bản lĩnh bưu hãn như ngài, có thể trực tiếp xách cổ quăng ra ngoài.
Nô tài sợ, đến lúc đó còn chưa kịp đụng vào quần áo Luyện Yêu thì ngực đã bị đào một cái lỗ. Như vậy thực sự khủng khiếp a! Nhất là mãnh thú hung hãn bị vây trong phẫn nộ, nô tài thực sợ Luyện Yêu sẽ cào vài đường trên người nô tài để uy hiếp.
Ngay lúc Tây Lam Thương Khung cùng Luyện Yêu mắt to trừng mắt nhỏ, không ngừng giằng co, vài người trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng đập cánh.
Cứ việc thật nhỏ, nếu là nhân loại bình thường căn bản sẽ không nghe thấy, nhưng đám Tây Lam Thương Khung hiển nhiên đã hoàn toàn vượt qua phạm trù nhân loại bình thường, tự nhiên nghe thấy rất rõ.
Ngay ở cửa sổ sát đất trong phòng có thứ gì đó.
Bởi vì vô luận là Tây Lam Thương Khung hay Huân nhi đều thích cảm giác đắm mình trong cơn gió, vì thế cửa sổ trong phòng luôn được mở rộng.
Không khí trong phòng ngủ thoáng chốc yên tĩnh, ngay sau đó, Luyện Yêu vốn đang cùng Tây Lam Thương Khung luyện tập đấu mắt gà thì đột nhiên không còn bóng dáng.
Đợi đến lúc Luyện Yêu xuất hiện trước mặt Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, trong tay đang cầm một thứ không biết là bay ngang qua, hay cố ý ẩn núp…
“…con dơi?”
“Ha hả, ta chết thế nào? Ta cũng không biết. Ngay cả rốt cuộc vì cái gì vừa tỉnh lại đã đột nhiên xuất hiện trong thân thể một tiểu cung nữ trong hoàng cung Tây Lam cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột nhiên chết như vậy?”
Âm thanh Khúc Vị Trì tràn ngập tự giễu, mang theo cảm giác trói buộc cùng áp lực lạnh như băng.
Nàng cho tới giờ không phải là người yếu đuối, cũng không phải một nữ nhân có thể nén giận mặc người ta khi dễ. Tự tôn cao ngạo cùng kiêu ngạo làm nàng luôn ngẩng đầu nghênh đón cùng khiêu chiến khó khăn, cho dù trái tim đã đau đớn đến chết lặng, Khúc Vị Trì vận không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật chán nản của mình.
Nhất là, lúc đối mặt với Lạc Thiên Nghiêu, cho dù móng tay đã bấu sâu vào da thịt, cả bàn tay bị biến thành máu tươi đầm đìa thì nàng vẫn như cũ không muốn cúi đầu, để anh ta nhìn thấy thống khổ cùng nước mắt trong mắt mình.
Là anh ta, không thể hiểu nàng.
Là anh ta, phản bội nàng trước.
“Trước lúc linh hồn ngươi đi tới Thương Lam đại lục, còn chuyện gì xảy ra không?”
Một người không có khả năng vô duyên vô cớ chết đi, lại còn chết không minh bạch như vậy. Huống chi, với thân thủ cùng bản tính cẩn thận của Khúc Vị Trì, nếu muốn nữ nhân này lúc tỉnh táo là hoàn toàn không có khả năng.
“Đã xảy ra… chuyện gì… sao? Ha hả… đã xảy ra chuyện gì không…” Khúc Vị Trì không khỏi phát ra tiếng cười khẽ áp lực.
Tiếng cười kia ẩn chứa chua xót nồng đậm cùng trái tim đã chết lặng.
Nàng không khỏi nghĩ tới ngày đó, cái ngày vào mười năm trước.
Nữ nhân tự xưng là người yêu của Lạc Thiên Nghiêu đột nhiên hẹn nàng gặp mặt ở một quán cà phê, sau đó, Khúc Vị Trì khống chế không được tát cho nữ nhân làm mình phẫn nộ tới phát run kia một cái. Sau đó thì sao?
Đúng rồi, sau đó nàng liền nhìn thấy nam nhân ở trước quán cà phê không xa, vị hôn phu của nàng—– Lạc Thiên Nghiêu. Anh ta lạnh lùng đứng ở nơi đó, không chút biểu cảm chăm chú nhìn nàng, cứ như đang xem một màn kịch khôi hài.
Ngòi nổ của cuộc chiến giữa hai nữ nhân lại không hề để tâm, không chút biến sắc đứng nhìn.
Một khắc đó, Khúc Vị Trì liền cảm thấy mình thực ngốc.
Nam nhân kia, người mà nàng dành tình cảm mười lăm năm.
Từ lúc bé ngây thơ khờ dại, đến chậm rãi áp lực nặng nề, ánh mắt nàng vẫn một mực đuổi theo bóng dáng anh ta. Mơ cầu anh ta chính là điểm đến ấm áp của mình, là nam nhân mình có thể phó thác chung thân. Nhưng không ngờ kết quả trong lòng nam nhân kia liệu có tồn tại mình hay không?
Tâm tư Lạc Thiên Nghiêu cho đến giờ vẫn luôn thay đổi liên tục, nàng không đoán ra, cũng không muốn đoán.
Nàng mệt mỏi.
Lúc một nữ nhân toàn tâm toàn ý ký thác trái tim mình vào một người đàn ông, kết cục nhất định sẽ thực bi ai.
Cứ việc Khúc Vị Trì luôn nhìn thấu triệt, nhưng lúc sự việc phát sinh trên người mình, ai có thể đảm bảo luôn bảo trì thanh tỉnh.
Lạnh lùng vô tình của Lạc Thiên Nghiêu một khắc đó đã hoàn toàn làm Khúc Vị Trì tỉnh táo.
Xoay người, nữ nhân không chút lưu luyến rời đi, chẳng có chút do dự bước qua người nam nhân lãnh liệt kia, mang theo quyết tuyệt đến chết lặng cùng dứt khoát, biến mất trước mặt mọi người, cũng biến mất khỏi sinh mệnh nam nhân kia.
Ngày đó, trời đổ mưa rất lớn.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Khúc Vị Trì đứng dưới mái hiên một tòa nhà, nhìn màn mưa trước mắt mà lệ rơi đầy mặt. Đồng thời cũng truy điệu tình yêu suýt chút nữa đã nở rộ nhưng cuối cùng đã điêu linh của mình.
Chỉ kém một chút mà thôi. Sau đó trong một phút trở tay không kịp, mưa đánh hoa rơi.
Giống như thời tiết tháng bảy thay đổi thất thường, tình cảm của nàng cũng chôn vùi trong cơn mưa to ngoài ý muốn kia.
Hôm sau, Khúc Vị Trì trở về trường học. Mang theo cơn sốt cao cùng đầu óc mê mang lẳng lặng đi dạo trong vườn trường quen thuộc.
Bời vì mắc mưa hôm trước, thân thể Khúc Vị Trì dị thường khó chịu, nhìn ai cũng cảm thấy có chút lờ mờ. Ngay cả con đường nhỏ trong vườn trường mà mình đã đi thiệt nhiều lần, lúc đó cũng trở nên thật xa lạ.
Đôi chân bước đi có cảm giác như đang giẫm lên bông, có chút lâng lâng lay động.
Khúc Vị Trì thực thích y học, này cũng là lí do vì cái gì nàng không để ý tới phản đối của mọi người, kiên quyết ghi danh vào đại học y. Cho dù tình yêu đã mất nhưng chuyện học tập tuyệt đối không thể thất bại.
Đây là quật cường của Khúc Vị Trì, hoặc nên nói là kiên trì.
Bởi vậy, cho dù sốt cao hơn ba mươi chín độ, Khúc Vị Trì vẫn như cũ quay về trường.
Nàng không phải nữ nhân yếu đuối. Điểm này, từ cuộc sống nhiều năm ở Thương Lam đại lục có thể nhìn ra, thậm chí cuối cùng còn trở thành người kế thừa của đại tế tự hoàng cung Tây Lam, nàng là một người rất có chủ kiến. Bởi vậy, Khúc Vị Trì không cho phép mình yếu đuối.
Cuộc sống sau này, nàng phải cố gắng vì mình xây dựng một mảng trời trong xanh rộng lớn. Không dựa dẫm vào bất kì ai.
Đây là điều nàng đột nhiên hiểu ra trong lúc mê mang ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi ngày đó. Cũng là quyết tâm của nàng.
Cường ngạnh chống đỡ cơ thể càng lúc càng suy yếu, Khúc Vị Trì chậm rãi đi tới lớp. Ngày đó, nàng muốn đi tới phòng học trên lầu bốn. Cho nên lúc leo tới cầu thang lầu ba, cả người cũng chậm rãi hư thoát, rốt cuộc không thể bước nổi nữa.
Đúng rồi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Khúc Vị Trì cố gắng hồi tưởng lại kí ức dị thường thống khổ, hiện giờ đã chậm rãi phai nhạt kia. Nhớ lại mới phát hiện, hóa ra đoạn kí ức bị nàng áp chế trong đầu thế nhưng đã trở nên mơ hồ, đoạn kí ức hồn nhiên lại khó quên kia đã vì năm tháng mà hiện giờ có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ.
Quả nhiên sao? Mười năm đã làm rất nhiều chuyện mờ nhạt, thống khổ đến không chịu nỗi khi xưa hiện giờ nghĩ lại lại thực bình thản, chỉ còn chút dao động, biểu thị nó từng tồn tại.
Nhíu mày, Khúc Vị Trì vô thần chăm chú nhìn ly nước trong tay. Những gợn nước lăn tăn cũng hệt như cảm xúc khi đó của nàng. Cũng như những gợn nước do hạt mưa rơi xuống tạo thành.
Cũng cái ngày sau cơn mưa đó, ở lầu ba đại học y, sau một trận trời đất quay cuồng, nàng nhìn thấy gương mặt đầy kinh hoảng của nữ nhân, còn có ánh mắt hoảng loạn lo lắng của Lạc Thiên Nghiêu từ xa xa chạy tới.
Lúc Khúc Vị Trì tỉnh lại, khoang mũi tràn đầy mùi khử trùng của bệnh viện làm nàng thoáng chốc có chút mờ mịt cùng chán ghét.
Hóa ra nàng ở bệnh viện sao?
Cũng phải, mắc mưa sốt cao như vậy mà còn không hảo hảo nghỉ ngơi, nàng không hi vọng đầu óc mình sốt đến hồ đồ, cuối cùng biến thành một kẻ ngu ngốc không thể tự chăm sóc chính mình. Bất quá, nam nhân lẳng lặng đứng bên cửa sổ cách giường mình không xa vì sao lại ở đây?
Ý thức được bóng dáng đập vào mi mắt kia hóa ra thật sự tồn tại! Lạc Thiên Nghiêu, vì sao anh ta lại ở đây, chờ mình tỉnh lại?
Không đợi đầu óc mơ màng của Khúc Vị Trì khôi phục tỉnh táo, cửa phòng bệnh đột nhiên mở tung, một nữ nhân bổ nhào tới trước mặt khóc lóc kể lể, làm tâm tình vốn buồn phiền của Khúc Vị Trì lại càng mạnh mẽ kêu gào, hận không thể nhét khăn vào miệng để đối phương ngậm miệng lại, để nàng yên tĩnh.
Nói gì mà không phải cố ý, gì mà cái gì cũng không có làm, Khúc Vị Trì mở mịt nhìn cái miệng không ngừng hé mở của người trước mặt, một tiếng cũng không nghe lọt vào tai. Chỉ có trong lòng, một ngọn lửa dũng mãnh bùng lên, muốn phẫn nộ rít gào cùng rống giận, để đối phương không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Có lẽ nhìn ra sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt lạnh như băng của Khúc Vị Trì, nam nhân rốt cục có động tác. Bước tới mạnh mẽ kéo nữ nhân làm Khúc Vị Trì mất đi lí trí kia ra ngoài. Nếu không, Khúc Vị Trì thực khó đảm bảo mình sẽ không phát hỏa.
Có lẽ vì giận chó đánh mèo, có lẽ cố tình gây sự. Dù sao, từ sau ngày đó, Khúc Vị Trì cũng không muốn nhìn thấy Lạc Thiên Nghiêu. Chẳng sợ, anh lẳng lặng đứng ngẩn ngơ cách đó không xa thật lâu, Khúc Vị Trì vẫn như cũ làm như không thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.
Đó chính là tự do cùng hạnh phúc mà nàng vẫn lươn hướng tới. Kia cũng là thứ chưa từng thuộc về cuộc sống của mình.
Rõ ràng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, rõ ràng ánh vào đôi mắt, nhưng sự thật lại xa xôi đến vậy. Xa đến mức nàng chỉ có thể lẳng lặng ngắm nhìn, vĩnh viễn không thể tiếp cận. Chỉ yên lặng mà nhìn thôi.
Không nói với bất kì người nào, sau khi ở bệnh viện hai ngày, Khúc Vị Trì đã lặng lẽ rời đi.
Một đêm đó, nàng quay đầu nhìn bệnh viện trong bóng đêm, trong lòng cũng thực vắng vẻ.
Nhân sinh của nàng, rốt cuộc ở nơi nào? Tư tưởng cuộc sống đã ăn sâu vào xương, đột nhiên biến hóa thì rốt cuộc phải đối mặt với tương lai thế nào? Vị hôn phu kia, tương lai chính là chồng của người khác sao?
Nàng yên lặng đi theo phía sau nam nhân kia mười mấy năm, sớm chiều ở chung bồi dưỡng ăn ý, sớm quen với vị trí bên cạnh đối phương, chẳng lẽ cứ vậy hoàn toàn phá hủy sụp đổ sao? Nàng nguyện ý buông tay, hoàn toàn vứt bỏ người mình từng không muốn xa rời sao?
Khúc Vị Trì tự hỏi, nàng cam tâm sao?
Cam tâm cái gì cũng chưa làm đã bại bởi một nữ nhân dối trá làm người ta chán ghét như vậy?
Một khắc đó, tâm tình Khúc Vị Trì trở nên thực loạn.
Trong lúc buồn bực thấp thỏm, nàng căn bản không chú ý ở một góc hẻo lánh cách bệnh viện không xa có một cái bẫy rập đang chờ mình.
Ý thức cuối cùng trong đầu nữ nhân chỉ còn suy nghĩ càng lúc càng bay xa. Còn có, một ngôi sao chợt lóe sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nàng thật sự không biết vì sao lúc mình tỉnh táo lại, đối mặt chính là cảnh còn người mất.
Bị khăn vải bịt kín miệng mũi, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nàng rốt cuộc sao lại… chết…
“Có lẽ, thân thể ngươi ở đây vẫn chưa chết đâu?” Nghe Khúc Vị Trì dùng âm thanh mờ mịt kể lại những chuyện mình đã trải qua, Huân nhi không khỏi đột nhiên nói.
“Chưa chết? Linh hồn của ta đã an cư lạc nghiệp ở Thương Lam đại lục mười năm, sao có thể chưa chết. Thân thể đã không còn linh hồn vẫn có thể sống sao? Cho dù sống thì chỉ sợ đó cũng không còn là ta.”
Giống như nàng sống lại trong cơ thể người khác vậy, khó đảm bảo thân thể mình không thể cô hồn dã quỷ khác chiếm cứ.
Trước kia có lẽ Khúc Vị Trì sẽ không tin chuyện người chết sống lại, thế gian cũng không có âm hồn địa phủ gì đó. Chính là đến bây giờ đã biến thành một thứ không thể tin nổi thì còn chuyện gì không thể tiếp nhận a.
Huống chi, hiện giờ bên người trừ bỏ nhân loại có sức mạnh cường đại, còn có thần tộc cùng ma tộc tồn tại ở thời viễn cổ, Khúc Vị Trì lại càng không thể lừa mình dối người.
Ở một nơi nào đó mình không biết, thật ra tồn tại rất nhiều chủng tộc thần bí kì lạ lại còn có sức mạnh cường đại.
Tỷ như, Tây Lam hoàng tử yêu dị tuyệt mỹ ngồi trước mắt. Tỷ như, đế vương bá đạo bao che sủng nịch như nước ngồi bên cạnh tuyệt mỹ hoàng tử. Lại tỷ như, minh vực chi vương đột nhiên xuất hiện hôm nay. Còn có hắc sắc chi hoa không biết đã bị nam nhân đến từ minh giới kia mang đến nơi nào.
“Nếu thân thể của ngươi ở đây đã chết thì nam nhân gọi là Lạc Thiên Nghiêu kia không có khả năng không biết, cũng không cần đăng tin tìm ngươi suốt năm năm như vậy.” Chỉ sợ từ năm năm trước, lễ tang của Khúc Vị Trì cũng đã cử hành, mộ phần cũng đặt ở một nơi xa xỉ im lặng nào đó.
“Ai biết được. Có lẽ thi thể của ta đã sớm táng thân vào bụng cá, ngay cả xương cũng không còn. Sông lớn biển rộng, ai biết nơi đó chôn vùi bao nhiêu oan hồn.”
Khúc Vị Trì cười tự giễu, giọng nói tràn đầy u ám cùng châm chọc.
“Khúc Vị Trì ta tự nhận là một nữ nhân có thù tất báo. Trước kia ở Thương Lam đại lục, bởi vì không hề vọng tưởng trở lại nơi này nên bình tĩnh an phận sinh sống nhiều năm như vậy, đem cơn tức giận chôn sâu trong lòng, không hề đụng tới.
Hiện giờ, nếu ta đã trở lại, sao có chuyện để mình chết không minh bạch, để hung thủ tiếp tục nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, sống thư thái chứ.”
Này không phải tính cách của Khúc Vị Trì nàng. Nàng không tốt bụng đến vậy.
Lúc ở Thương Lam đại lục, dưới lớp mặt nạ ôn nhu thần thánh, nàng thật sự có xu thế lao như điên về phía hắc ám.
“Ngươi…” Huân nhi nhíu mày. Mà bên cạnh, nam nhân bá đạo ôm chặt vòng eo thiếu niên, tay còn lại nghiền ngẫm quấn lọn tóc bạch kim trước ngực Huân nhi lúc này có chút tán dương liếc mắt nhìn Khúc Vị Trì.
Tính cách của nữ nhân này thực phù hợp với khẩu vị Tây Lam Thương Khung.
Vô luận từng là thần tộc chi vương, hay Tây Lam chi đế hiện tại, tâm tình y vẫn luôn là một nam nhân không có thứ gọi là đồng tình cùng lấy ơn báo oán.
Người khác đá một thước, y phải đáp lại một trượng. Tình nguyện phụ người trong thiên hạ chứ không nguyện để người thiên hạ phụ ta.
Đây là chuyên chế cùng bá đạo trong tình cách của Tây Lam Thương Khung. Cũng là quyền mưu cùng cuồng ngạo của một đế vương.
“Chuyện trước kia ta cũng không muốn tiếp tục suy tư, dù sao cũng là chuyện mười năm trước. Cho dù ở Hoa Hạ cũng là năm năm, muốn truy ra chỉ sợ rất khó. Bất quá, chỉ cận hiện giờ ta đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, trước những người từng quen biếc…”
“Chỉ cần trong lòng hổ thẹn, nhất định sẽ sợ hãi, đêm đêm kinh hoảng.”
“Chỉ cần đến lúc đó thựa dịp đêm tối lắc lư vài vòng trước mặt kẻ đó, còn không sợ không moi được sự thật sao.”
“Nơi này tuy là xã hội chủ nghĩa duy vật, nhưng người làm chuyện đuối lý luôn sợ hãi báo ứng cùng oan hồn. Ta không tin bị hù dọa bọn họ vài lần mà vẫn không chiếm được đáp án. Nợ ta, ta nhất định phải hoàn lại gấp trăm.”
“…” Nhìn sắc mặt âm u, ánh mắt cơ hồ sắp ngưng kết thành băng của Khúc Vị Trì, Huân nhi nhìn theo bóng dáng nữ nhân rời đi, trong tai không ngừng truyền tới tiếng cười rùng rợn làm người ta phát run, biểu tình thiếu niên thoáng chốc rối rắm.
Quả nhiên, ý tưởng của nữ nhân thực quỷ dị, cũng thực không dễ chọc.
“Phụ hoàng.” Đột nhiên, Huân nhi quay đầu nhìn về phía Tây Lam Thương Khung ở bên người.
“Phụ hoàng, về sau ngươi không được đi trêu chọc nữ nhân nữa, bằng không, ta cũng học theo Khúc Vị Trì biến mất năm năm, mười năm. Đợi ngươi xử lý tốt mấy mối quan hệ kia, ta mới trở về. Bằng không, hừ…”
Nữ nhân một khi mất đi lý trí, sẽ điên cuồng đến mức không thể nào tưởng nổi a!
Cho dù Huân nhi tự nhận thân là ma tộc da dày thịt béo, cũng có năng lực cam đoan mình không bị bất cứ nhân loại nào thương tổn, chính là thiếu niên vẫn như cũ không muốn trêu chọc loại phiền toái khủng bố này.
Huân nhi luôn thích thanh tĩnh, rời xa đám người huyên náo. Mà nữ nhân, ở Hoa Hạ muôn màu muôn sắc này lại có vô số con vịt chết, thực làm người ta buồn bực.
Vẫn là bọn thị nữ trong hoàng cung Tây Lam quy củ hơn, ít nhất các nàng giỏi quan sát sắc mặt, biết nhóm chủ tử yêu thích cái gì.
“Huân nhi, này hẳn là yêu cầu của phụ hoàng đối với ngươi mới đúng. Bảo bối, nói xem, ca ca của đứa bé gái gặp hôm nay là ai? Ân?” Nghe ý tứ của đứa bé kia, có vẻ bảo bối của y lại bị người ta mơ ước.
Hừ, nhân loại không biết tự lượng sức mình, dưới lớp phòng ngự chặt chẽ không một khe hở của y, ai cũng đừng hòng đánh nửa phần chú ý với Huân nhi.
“Ca ca của đứa bé Phù Diêu kia? Là ai? Phụ hoàng, sao Huân nhi biết hắn là ai, Huân nhi chưa từng gặp qua.” Thiếu niên nhíu mi.
Này không thể trách thần kinh thiếu niên quá thô, thật sự lúc đó Huân nhi mới thức tỉnh không lâu, ý thức vẫn còn trong tình huống mờ mịt thì thiếu niên đã biến mất khỏi nhà tổ Lăng gia, không nhớ được ca ca của Phù Diêu là chuyện đương nhiên.
“…” Nhìn sắc mặt mờ mịt của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nháy mắt cảm thấy thất bại.
Biết rõ Huân nhi căn bản sẽ không chú ý tới những kẻ râu ria, y ở đây ghen tuông nửa ngày lại là vì cái gì chứ? Huân nhi căn bản không chú ý tới những kẻ kia mang tâm tư với mình, y lại ở trong này sôi trào, kết quả chính chủ căn bản không biết.
“Ai, Huân nhi của ta a…” Đưa tay gạt sợi tóc trên mặt thiếu niên, nam nhân có chút bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng, ngươi tức giận cái gì? Chẳng lẽ nghe xong chuyện của Khúc Vị Trì nên xúc động à?”
“…” Thân thể Tây Lam Thương Khung thoáng chốc cứng đờ.
____________
Ban đêm.
Tây Lam Thương Khung sau khi tắm xong, vừa lau mái tóc dài ướt đẫm của mình vừa ra khỏi phòng tắm. Không ngờ, nhìn thấy trên chiếc giường lớn mềm mại thuộc về y cùng Huân nhi trong phòng phủ có thêm một người thì thân hình lập tức cứng ngắc, trán cũng nổi gân xanh.
“Đây là có chuyện gì? Ai cho tiểu quỷ này vào đây?”
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Luyện Yêu đang rúc vào người Huân nhi, chiếm cứ vị trí bình thường của mình, sắc mặt Tây Lam Thương Khung không phải khó coi bình thường.
“…Phụ hoàng, Yêu nhi…” Cúi đầu chăm chú nhìn Luyện Yêu mở to đôi mắt trông mong nhìn mình, Huân nhi thật sự không nói nên lời để Luyện Yêu rời đi.
Cũng vì mình đột nhiên biến mất làm tâm lí Luyện Yêu tràn đầy khủng hoảng, làm bản tính vốn đã thay đổi nhờ sinh sống ở hoàng cung Tây Lam mấy năm qua biến thành ỷ lại Huân nhi như lúc mới tương ngộ ở Đông Lăng quốc.
Huân nhi không thể quá nghiêm khắc với Luyện Yêu như những đứa nhỏ bình thường, có thể vô ưu vô lự chạy trốn vui cười. Luyện Yêu, kì thật chỉ là một đứa nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn mà thôi.
Giống như chính mình, sau khi trải qua lễ rửa tội ở luyện ngục huyết trì, cho dù đã chuyển thế luân hồi nhưng vẫn phòng bị mọi người như cũ, không muốn mở ra nội tâm để bất luận kẻ nào tiếp cận.
Luyện Yêu cũng giống như mình khi đó.
“Phụ hoàng…” Có chút cầu xin ngóng nhìn nam nhân sắc mặt rõ ràng không tốt đứng ngay trước mắt, Huân nhi gọi khẽ.
“…Di Nguyệt, túm nó ra cho ta.” Nhìn thấy Huân nhi bảo vệ Luyện Yêu, tâm tình Tây Lam Thương Khung lại càng không tốt.
“…” Nghe thấy bệ hạ phân phó, vẻ mặt Di Nguyệt thoáng chốc buồn rười rượi.
Bệ hạ của nô tài a, tốt bụng tha cho nô tài đi. Đứa nhóc kia có trực giác nhạy cảm còn hơn cả dã thú, chính là người máy chiến đấu dựa vào bản năng, nô tài hoàn toàn không phải đối thủ a!”
Đừng thấy đứa nhỏ kia hiện giờ còn nhỏ tuổi, kỳ thật đó hoàn toàn là biểu hiện giả dối che mắt mà thôi.
Từ vài năm trước điện hạ mang Luyện Yêu từ Đông Lăng quốc về, hắn chưa từng thấy đứa nhỏ kia lớn lên. Có thể nói, thân thể đã hoàn toàn ngừng tăng trưởng, hoặc là tốc độ phát dục vô cùng chậm chạp.
Kỳ thật, niên kỷ của Luyện Yêu so với nô tài còn lớn hơn nhiều, kỹ xảo giết người lại là vô sự tự thông, xuất phát từ nội tâm hành động thực thuận buồm xuôi gió, nô tài hoàn toàn không chê mệnh dài a!
Bệ hạ, nô tài không có bản lĩnh bưu hãn như ngài, có thể trực tiếp xách cổ quăng ra ngoài.
Nô tài sợ, đến lúc đó còn chưa kịp đụng vào quần áo Luyện Yêu thì ngực đã bị đào một cái lỗ. Như vậy thực sự khủng khiếp a! Nhất là mãnh thú hung hãn bị vây trong phẫn nộ, nô tài thực sợ Luyện Yêu sẽ cào vài đường trên người nô tài để uy hiếp.
Ngay lúc Tây Lam Thương Khung cùng Luyện Yêu mắt to trừng mắt nhỏ, không ngừng giằng co, vài người trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng đập cánh.
Cứ việc thật nhỏ, nếu là nhân loại bình thường căn bản sẽ không nghe thấy, nhưng đám Tây Lam Thương Khung hiển nhiên đã hoàn toàn vượt qua phạm trù nhân loại bình thường, tự nhiên nghe thấy rất rõ.
Ngay ở cửa sổ sát đất trong phòng có thứ gì đó.
Bởi vì vô luận là Tây Lam Thương Khung hay Huân nhi đều thích cảm giác đắm mình trong cơn gió, vì thế cửa sổ trong phòng luôn được mở rộng.
Không khí trong phòng ngủ thoáng chốc yên tĩnh, ngay sau đó, Luyện Yêu vốn đang cùng Tây Lam Thương Khung luyện tập đấu mắt gà thì đột nhiên không còn bóng dáng.
Đợi đến lúc Luyện Yêu xuất hiện trước mặt Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, trong tay đang cầm một thứ không biết là bay ngang qua, hay cố ý ẩn núp…
“…con dơi?”
/280
|