“Lạc Thiên Nghiêu, tôi mệt, anh đi đi!” Xoay người, Khúc Vị Trì cố gắng ngẩng đầu, không muốn để người khác thấy khóe mắt đã ươn ướt của mình.
Quả nhiên, cho dù cố gắng bỏ lơ sự tồn tại của nam nhân thế nào, cho dù chưa từng nhớ tới bóng dáng người ta, nhét tất cả kí ức trong quá khứ vào một góc sâu trong đầu, nàng vẫn không thể quên được sao? Không thể quên đi nỗi đau mà anh ta gây ra?
Kia chính là thanh mai trúc mã, là vị hôn phu của nàng a, cũng chính là người nàng tín nhiệm cùng không hề phòng bị nhất đã hung hăng đâm xuyên một lỗ trong lồng ngực nàng, cho đến nay vẫn như cũ không thể quên.
Chẳng sợ, nàng đã sớm quyết định phải quên đi tất cả.
Mười năm a! Đã mười năm trôi qua. Ở thế giới này chỉ mới năm năm, nhưng Thương Lam đại lục đã là mười năm.
Trái tim tuyệt vọng cùng bi thương vì bị nam nhân phản bội lúc ban đầu hiện giờ đã thành thản nhiên, bóng dáng vững chắc có thể dựa dẫm cũng chậm rãi theo năm tháng mà biến mất, chỉ còn là một mạt mơ hồ.
Quá khứ, bắt đầu từ khi năm tuổi, nàng trở thành vợ tương lai của một người nam nhân.
Nàng dùng mười lăm năm chậm rãi am hiểu, tiếp nhận cùng tín nhiệm, hơn nữa còn yêu thương thật sâu đến không muốn xa rời. Chính là, tình yêu say đắm suốt mười lăm năm, tình cảm thâm sâu kia chỉ trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn không còn chút vết tích.
Mà sau khi vô tình xuyên tới Thương Lam đại lục, nàng dùng khoảng thời gian gần mười năm để dần lãng quên anh ta, quên đi nam nhân đã rắc muối vào trái tim mình.
Không thể nghi ngờ, nàng đã thực thành công.
Ít nhất, mười năm ở Thương Lam đại lục, cuộc sống của nàng thật sự rất phong phú, thậm chí là vui vẻ. Bóng dáng Lạc Thiên Nghiêu chưa từng xuất hiện trong đầu, cũng chưa từng làm nàng phát hiện thì ra mình thống khổ vì anh ta di tình biệt luyến.
Có lẽ những điều mới mẻ cùng độc đáo ở dị thế làm nàng chìm đắm trong việc học tập ma pháp thần kì lại thuận tiện, học sức mạnh kì lạ mà người Hoa Hạ căn bản chưa từng tiếp xúc, làm nàng bận rộn đến mất ăn mất ngủ không còn thời gian ai thán tình cảm của mình.
Bất quá mặc kệ thế nào, trước lúc Lạc Thiên Nghiêu xuất hiện, Khúc Vị Trì thật sự không ngờ nam nhân này đã tìm mình năm năm, lại còn chưa từng từ bỏ.
Nàng dùng mười năm để từ bỏ tình yêu bị phản bội. Chính là hiện tại, nam nhân này lại toàn tâm toàn ý tới cầu xin nàng tha thứ?
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh đi đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
Không hề nhìn tới biểu tình nam nhân, Khúc Vị Trì đưa lưng về phía Lạc Thiên Nghiêu nói, sau đó không chút do dự bước vào đại sảnh biệt thự, khoảng cách với Lạc Thiên Nghiêu cũng ngày càng xa, mông mông lung lung có một bức tường vô hình.
Cánh cửa ngăn cách trái tim hai người.
Xa xôi lại không thể tiếp cận. Lạc Thiên Nghiêu nhìn bóng dáng duyên dáng cao quý của nữ nhân biến mất sau cánh cửa, ánh mắt không khỏi toát ra ý cười chua xót.
“Trì nhi…”
Thời gian năm năm rốt cuộc đã mang tới cái gì? Người vợ hồn nhiên tốt đẹp hiện giờ đã biến hóa thật lớn, cơ hồ làm anh không thể nào tưởng tượng được. Nữ nhân cao quý tao nhã kia thật sự chính là cô gái nhỏ luôn một mực yên lặng đi theo bên cạnh, chỉ cần quay đầu lại là có thể chú ý tới sao?
Vì sao, vì sao hiện giờ anh không thể xác định.
Hay là, chính mình cho tới giờ chưa từng thật sự hiểu được vợ mình?
Chỉ luôn nghĩ Trì nhi bất quá chỉ là một công cụ cưới hỏi mà những gia tộc lớn chuyên môn bồi dưỡng ra, một nữ nhân ôn nhu hiền thục. Nhưng không biết, kia có lẽ chỉ là sắc màu tự vệ đối với người ngoài mà thôi.
Ôn nhu hiền thục?
Nữ nhân vẫn luôn mỉm cười thản nhiên thật sự là người mà anh từng quen biết sao? Lực đạo mạnh mẽ hung hăng nghiến lên chân, còn có một đấm không chút lưu tình đánh vào bụng, không hề nhìn ra một nữ nhân mảnh khảnh lại có sức lực lớn như vậy.
Lạc Thiên Nghiêu xoa phần bụng vẫn còn chút đau đớn run rẩy như cũ, trong đầu không khỏi hiện lên một ý tưởng, nhưng xẹt qua nhanh đến mức không thể tóm được. Bất quá…
“Trì nhi, chỉ cần em trở về, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội rời khỏi bên cạnh anh. Lạc Thiên Nghiêu này muốn gì thì chưa từng có chuyện không chiếm được, cho dù là không từ thủ đoạn.” Nhìn theo hướng nữ nhân biến mất, ánh mắt Lạc Thiêu Nghiêu hiện lên một tia sắc bén.
Lập tức, nam nhân xoay người nhanh chóng rời đi.
____________
Trong đại sảnh biệt thự.
“Ngươi… uống nước đi.”
Huân nhi nhìn Khúc Vị Trì ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong tay ôm một con búp bê thật lớn, không khỏi rót chén nước đặt trước mặt nàng, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ nhân, tế tự tỷ tỷ làm sao vậy?” Bảo Bảo nhìn thấy Khúc Vị Trì ngồi đối diện không chút nhúc nhích, liền lôi kéo ống tay áo Huân nhi, nghi hoặc hỏi.
Bình thường, nữ nhân này luôn tràn đầy sức sống làm Bảo Bảo đếu muốn tránh đi thật xa, hôm nay sao lại trầm mặc như vậy?
Đồng thời, đôi mắt to tròn của Bảo Bảo nhìn về phía con búp bê to đang bị hung hăng cấu xé trong lòng nữ nhân, cảm thấy có chút đau lòng.
Ô ô ô, đó là món đồ chơi Bảo Bảo thích nhất! Bị phá hư rồi.
“Bảo Bảo, mang Luyện Yêu lên lầu chơi đi.”
Nhìn bộ dáng hoảng hốt mất hết hồn vía của Khúc Vị Trì, Huân nhi cúi đầu trấn an Luyện Yêu gắt gao không muốn rời đi, sau đó nói với Bảo Bảo.
“Chủ nhân…” Bảo Bảo dẩu mỏ, có chút không tình nguyện rời khỏi bên người chủ nhân.
“Bảo Bảo ngoan, nhanh đi.”
Vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, thiếu niên kéo Luyện Yêu rúc phía sau, không chút chớp mắt chăm chú nhìn mình, không khỏi cười khẽ, sau đó nói.
“Yêu nhi, ngươi cũng mệt rồi, để Bảo Bảo đưa ngươi lên nghỉ ngơi, được không?”
Từ Thương Lam đại lục xuyên qua thông đạo đi tới nơi này, với tình huống thân thể của Luyện Yêu, cho dù đứa nhỏ này cứng cỏi thế nào nhưng tinh thần mật mỏi vẫn không thể thoáng chốc khôi phục.
Cứ việc đối với Luyện Yêu mà nói, chỉ cần có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy ca ca, những chuyện khác Luyện Yêu hoàn toàn không cần, cũng không chú ý, chính là Huân nhi cũng không muốn để Luyện Yêu quá mệt.
Dù sao Luyện Yêu cũng là đệ đệ mà Huân nhi thừa nhận a! Là đệ đệ yêu thương nhất!
“…hảo, ca ca.” Tuy nói vậy, nhưng bàn tay nắm ống tay áo Huân nhi không hề có chút ý tứ muốn buông ra, vẫn dùng ánh mắt khờ dại lại thuần khiết nhìn Huân nhi, trong mắt tràn đầy hạnh phúc không muốn xa rời.
Ánh mắt trong suốt lại óng ánh nước kia giống như có thể nhìn thấu linh hồn.
“…Yêu nhi, ca ca sẽ không rời đi nữa đâu. Cho nên Yêu nhi, cùng Bảo Bảo lên lầu nghỉ ngơi đi được không? Lát nữa ca ca sẽ đi tìm ngươi. Chờ Yêu nhi ngủ nghỉ thật tốt thức dậy, mở mắt ra sẽ thấy ca ca ngay. Tin tưởng ta, ca ca sẽ không rời đi.” Biết Luyện Yêu lo lắng điều gì, Huân nhi không khỏi trịnh trọng cam đoan.
“Hảo, ca ca.” Người Luyện Yêu tín nhiệm nhất vĩnh viễn là ca ca!
Có lẽ bởi vì chính mình đột nhiên biến mất tạo thành khủng hoảng bất an trong long Luyện Yêu, cho nên lúc này Luyện Yêu mới mất cảm giác an toàn như vậy. Huân nhi nhìn Luyện Yêu theo Bảo Bảo lên lầu, trong lòng là yêu thương thật sâu cùng cảm khái.
Đứa nhỏ kia thuần túy đến mức làm người ta không đành lòng cự tuyệt cùng thương tổn.
Thẳng đến lúc bóng Bảo Bảo cùng Luyện Yêu biến mất ở góc tầng trên, Huân nhi mới thu hồi tầm mắt. Mà giờ phút này, bên người tuyệt mỹ thiếu niên không biết từ khi nào có một thân ảnh cao lớn sừng sững của nam nhân.
“Phụ hoàng…”
“Huân nhi.” Ôm lấy thân mình thiếu niên, Tây Lam Thương Khung siết chặt vòng eo đối phương, đi tới ngồi xuống sô pha đối diện Khúc Vị Trì.
Lúc này, không khí trong đại sảnh là một mảnh yên tĩnh, mọi người không biết từ khi nào đều thức thời rời đi. Ngay cả Mạn La ngày thường luôn gắt gao bám sát phía sau Huân nhi cũng bị minh phủ chi vương nhân lúc mọi người không chú ý đột nhiên lặng lẽ mang đi.
Nhưng thân là nội thị vẫn luôn phụ trách hầu hạ Cửu điện hạ, Di Nguyệt vẫn như cũ lẳng lặng đứng phía sau thiếu niên cùng Tây Lam Thương Khung, duy trì cảm giác tồn tại cực thấp. Nếu không lên tiếng thì thực dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Này cũng là thành quả bị Nha huấn luyện suốt sáu năm ở ám cung.
“Lam đế bệ hạ, Huân điện hạ, các ngươi có muốn nghe chuyện xưa của ta không?”
Tùy tay bưng ly nước, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười mỉm phức tạp. Ánh mắt nữ nhân có chút mê mang, mang theo chút mơ màng, suy nghĩ cũng không biết đã bay tới nơi nào. Đây là vẻ mặt Huân nhi chưa từng nhìn thấy ở Khúc Vị Trì.
Đối với chuyện tình cảm của nam nhân Lạc Thiên Nghiêu kia cùng Khúc Vị Trì, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung biết rõ mình không thể mà cũng không muốn nhúng tay. Dù sao, đó cũng là chuyện riêng của người khác. Chính là vẻ mặt Khúc Vị Trì hôm nay làm bọn họ có chút im lặng, lẳng lặng lắng nghe nàng tự thuật.
Đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm. Để Khúc Vị Trì phát tiết tâm tình phiền toái lại mê mang hôm nay.
“Khúc gia cùng Lạc gia là hào môn thế gia nổi danh ở Hoa thị, tự nhiên có quan hệ khá phức tạp. Hai nhà đã cưới hỏi ba đời, hỗ trợ nhau cùng có lợi. Dựa vào đám hỏi, hai nhà đã ngầm lũng đoạn rất nhiều ngành sản suất ở Hoa thị.”
“Lạc Thiên Nghiêu là cháu trai mà gia chủ Lạc gia yêu thương nhất, mà ta bất quá chỉ là một đứa con kế. Nếu không phải con cháu Khúc gia đồng lứa niên kỷ với Lạc Thiên Nghiêu chỉ có một mình ta, chỉ sợ với thân phậm cùng địa vị của ta, căn bản không có khả năng đính hôn với Lạc Thiên Nghiêu.”
“Điểm này, lúc mười lăm tuổi ta đã thấy rất rõ ràng.”
“Sau khi đính hôn, trưởng bối hai nhà muốn ta cùng Lạc Thiên Nghiêu bồi dưỡng tình cảm. Bởi vậy, vô luận là tiểu học, sơ trung hay trung học, ta cùng Lạc Thiên Nghiêu đều học ở trường quý tộc tư nhân.
Nếu không phải lúc thi đại học, ta không để ý trưởng bối trong nhà phản ứng mãnh liệt, dứt khoát lựa chọn đại học y khoa mình thích, chỉ sợ ngay cả đại học, ta cũng phải làm đồng học với Lạc Thiên Nghiêu.”
“Lạc Thiên Nghiêu là người thừa kế mà gia chủ Lạc gia vừa lòng nhất, chuyên ngành học tự nhiên chính là hệ tài chính có liên quan tới việc kinh doanh, để tương lai có thể dễ dàng kế thừa gia nghiệp. Mà ta chọn khoa y, cũng làm các lão nhân gia tộc rất bất mãn.”
“Bọn họ cho rằng, lúc Lạc Thiên Nghiêu tốt nghiệp, hơn nữa còn tiến vào công ty cầm quyền thì phải lập tức gả cho anh ta. Về phần bài vở học tập này nọ, không quan trọng. Quan trọng là… cưới hỏi cùng hợp tác giữa hai nhà Khúc gia cùng Lạc gia có thể hoàn mỹ kéo dài.”
“Lạc Thiên Nghiêu lớn hơn ta ba tuổi, bởi vậy khi ta học năm nhất đại học thì anh ta đã học năm bốn, rất ít khi ở trong trường, đã bắt đầu bị gia chủ Lạc gia phân phó tới công ty nhà mình bắt đầu thực tập. Thời điểm đó, chỉ sợ giữa chúng ta đã bắt đầu có vấn đề rất sâu.”
Khúc Vị Trì cười khổ, ánh mắt tràn đầy cô đơn cùng bi thương.
“Bắt đầu từ lúc Lạc Thiên Nghiêu học đại học, liên hệ giữa chúng ta đã bắt đầu ít đi, Nếu không phải lần đó ta đột nhiên tời tìm, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết bốn năm ở đại học kia anh ta thế nhưng đã có một người bạn gái.”
“Tình yêu ta dốc tâm chăm bón hơn mười năm cứ vậy còn chưa kịp nở hoa kết quả liền héo tàn. Huân điện hạ, ngươi có biết lúc đó, khi ta tận mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình thế nhưng cùng một nữ nhân khác thân thiết ôm hôn, lòng ta tuyệt vọng cùng đau xót cỡ nào không?”
“Đó là người chồng tương lai của ta a! Anh ta cứ vậy gạt bỏ tình cảm của ta, hung hăng giẫm nát tôn nghiêm của ta dưới lòng bàn chân.”
Nói tới đây, giọng nói nữ nhân tràn đầy lạnh lẽo. Nhưng lúc Huân nhi ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện không biết từ khi nào Khúc Vị Trì đã rơi lệ đầy mặt.
Lòng nàng nhất định rất thống hận đi.
Thống hận nam nhân cùng nàng sớm chiều ở chung mười lăm năm, giữa hai người có tình cảm thâm hậu nhưng cuối cùng vào phút không hề phòng bị bị hung hăng cắm một nhát dao, làm trái tim tràn đầy yêu thương cùng hi vọng với nam nhân kia nhiễm đỏ máu.
Nàng vốn cũng không mơ ước xa xôi, chỉ mong có một hạnh phúc bình thản mà lại ấm áp mà thôi.
Không mơ cầu oanh oanh liệt liệt, hay thiên trường địa cửu, chỉ hi vọng có một gia đình tràn ngập ấm áp!
Đôi khi, rất nhiều chuyện quả nhiên không thể nhìn bề ngoài. Giống như nam nhân kia sau khi Khúc Vị Trì mất tích mới bắt đầu cảm thấy áy náy, tràn ngập lo lắng. Như vậy, cho dù tìm kiếm Khúc Vị Trì suốt năm năm thì sao chứ.
Trong mắt người ngoài, si tình không nhất định là niềm hạnh phúc đáng hâm mộ a!
“Làm ta thấy buồn cười nhất chính là nữ nhân vốn là kẻ thứ ba kia thế nhưng lại chạy tới trước mặt ta, bảo ta thành toàn cho nàng cùng Lạc Thiên Nghiêu, cứ như ta mới là kẻ vô sỉ xen vào vậy. Đúng là buồn cười cực điểm. Nữ nhân kia hiểu Lạc Thiên Nghiêu bao nhiêu chứ.” Khúc Vị Trì cười lanh.
“Ta cùng Lạc Thiên Nghiêu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bản tính nam nhân kia ta hiểu hơn ai hết. Anh ta là một con sói tàn nhẫn, trạch vật nhi thị, căn bản không có khả năng vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả. Nam nhân kia lí trí đến đáng sợ. Chỉ sợ ngay cả tình yêu cũng chỉ là một thứ giải trí cực kỳ nhàm chán mà thôi.”
“Cho nên lúc trước, sau khi ở chung, dần dần hiểu biết bản tính vô tình lãnh huyết kia, ta mới muốn gả cho anh ta. Chính vì nam nhân như vậy, một khi có gia đình, với tình cảm thâm sâu từ nhỏ đến lớn giữa hai đứa, ta tuyệt đối không cần lo lắng tương lai sẽ xuất hiện mấy chuyện ngoại tình này nọ.”
“Chính là hiển nhiên, ta đã đánh giá quá cao nhẫn nại cùng lực thừa nhận của mình.”
“Ta nghĩ đến, nam nhân kia tuyệt đối sẽ không yêu thương bất kì ai, chúng ta cứ vĩnh viễn bình thản ở chung như vậy là tốt rồi, cứ như vậy bình yên sống qua một đời. Nhưng ngày đó, lúc thấy nam nhân kia thế nhưng cùng một nữ nhân khác ở cùng một chỗ, ta mới phát hiện chính mình thực phẫn nộ cùng đau thương.”
“Ta từng nghĩ bọn họ chỉ đang tránh gió, bất quá cũng là ta tự lừa mình dối người mà thôi.” Tự giễu kể lại, ánh mắt Khúc Vị Trì trồng rỗng.
“Ngươi…”
“Cho nên, lúc nhìn thấy nàng ta thế nhưng can đảm chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai, lúc không kịp phản ứng, vì ta quá phẫn nộ mà hung hăng tát một cái, làm gương mặt nàng ta sưng phù tới không thể nhìn ra người.”
Nhớ tới tình cảnh khi đó, nữ nhân kia hiển nhiên cho rằng Khúc Vị Trì dễ bắt nạt, vì thế căn bản không nghĩ Khúc Vị Trì sẽ đánh mình. Hơn nữa còn không chút cố kỵ ra tay trước mắt bao người.
Càng làm nữ nhân cảm thấy sợ hãi, chính là Lạc Thiên Nghiêu mà nàng cố ý nhờ người hẹn tới không biết từ khi nào đã đứng cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ muốn tới giúp mình.
Chẳng lẽ, anh ta không phải vì chán ghét vị hôn thê nên mới chọn mình làm bạn gái sao?
“Kia, sau đó thì saoi?… Thân thể ở Thương Lam đại lục căn bản không phải thân thể ban đầu của ngươi đi. Vậy, ngươi đã chết thế nào?”
Quả nhiên, cho dù cố gắng bỏ lơ sự tồn tại của nam nhân thế nào, cho dù chưa từng nhớ tới bóng dáng người ta, nhét tất cả kí ức trong quá khứ vào một góc sâu trong đầu, nàng vẫn không thể quên được sao? Không thể quên đi nỗi đau mà anh ta gây ra?
Kia chính là thanh mai trúc mã, là vị hôn phu của nàng a, cũng chính là người nàng tín nhiệm cùng không hề phòng bị nhất đã hung hăng đâm xuyên một lỗ trong lồng ngực nàng, cho đến nay vẫn như cũ không thể quên.
Chẳng sợ, nàng đã sớm quyết định phải quên đi tất cả.
Mười năm a! Đã mười năm trôi qua. Ở thế giới này chỉ mới năm năm, nhưng Thương Lam đại lục đã là mười năm.
Trái tim tuyệt vọng cùng bi thương vì bị nam nhân phản bội lúc ban đầu hiện giờ đã thành thản nhiên, bóng dáng vững chắc có thể dựa dẫm cũng chậm rãi theo năm tháng mà biến mất, chỉ còn là một mạt mơ hồ.
Quá khứ, bắt đầu từ khi năm tuổi, nàng trở thành vợ tương lai của một người nam nhân.
Nàng dùng mười lăm năm chậm rãi am hiểu, tiếp nhận cùng tín nhiệm, hơn nữa còn yêu thương thật sâu đến không muốn xa rời. Chính là, tình yêu say đắm suốt mười lăm năm, tình cảm thâm sâu kia chỉ trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn không còn chút vết tích.
Mà sau khi vô tình xuyên tới Thương Lam đại lục, nàng dùng khoảng thời gian gần mười năm để dần lãng quên anh ta, quên đi nam nhân đã rắc muối vào trái tim mình.
Không thể nghi ngờ, nàng đã thực thành công.
Ít nhất, mười năm ở Thương Lam đại lục, cuộc sống của nàng thật sự rất phong phú, thậm chí là vui vẻ. Bóng dáng Lạc Thiên Nghiêu chưa từng xuất hiện trong đầu, cũng chưa từng làm nàng phát hiện thì ra mình thống khổ vì anh ta di tình biệt luyến.
Có lẽ những điều mới mẻ cùng độc đáo ở dị thế làm nàng chìm đắm trong việc học tập ma pháp thần kì lại thuận tiện, học sức mạnh kì lạ mà người Hoa Hạ căn bản chưa từng tiếp xúc, làm nàng bận rộn đến mất ăn mất ngủ không còn thời gian ai thán tình cảm của mình.
Bất quá mặc kệ thế nào, trước lúc Lạc Thiên Nghiêu xuất hiện, Khúc Vị Trì thật sự không ngờ nam nhân này đã tìm mình năm năm, lại còn chưa từng từ bỏ.
Nàng dùng mười năm để từ bỏ tình yêu bị phản bội. Chính là hiện tại, nam nhân này lại toàn tâm toàn ý tới cầu xin nàng tha thứ?
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh đi đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
Không hề nhìn tới biểu tình nam nhân, Khúc Vị Trì đưa lưng về phía Lạc Thiên Nghiêu nói, sau đó không chút do dự bước vào đại sảnh biệt thự, khoảng cách với Lạc Thiên Nghiêu cũng ngày càng xa, mông mông lung lung có một bức tường vô hình.
Cánh cửa ngăn cách trái tim hai người.
Xa xôi lại không thể tiếp cận. Lạc Thiên Nghiêu nhìn bóng dáng duyên dáng cao quý của nữ nhân biến mất sau cánh cửa, ánh mắt không khỏi toát ra ý cười chua xót.
“Trì nhi…”
Thời gian năm năm rốt cuộc đã mang tới cái gì? Người vợ hồn nhiên tốt đẹp hiện giờ đã biến hóa thật lớn, cơ hồ làm anh không thể nào tưởng tượng được. Nữ nhân cao quý tao nhã kia thật sự chính là cô gái nhỏ luôn một mực yên lặng đi theo bên cạnh, chỉ cần quay đầu lại là có thể chú ý tới sao?
Vì sao, vì sao hiện giờ anh không thể xác định.
Hay là, chính mình cho tới giờ chưa từng thật sự hiểu được vợ mình?
Chỉ luôn nghĩ Trì nhi bất quá chỉ là một công cụ cưới hỏi mà những gia tộc lớn chuyên môn bồi dưỡng ra, một nữ nhân ôn nhu hiền thục. Nhưng không biết, kia có lẽ chỉ là sắc màu tự vệ đối với người ngoài mà thôi.
Ôn nhu hiền thục?
Nữ nhân vẫn luôn mỉm cười thản nhiên thật sự là người mà anh từng quen biết sao? Lực đạo mạnh mẽ hung hăng nghiến lên chân, còn có một đấm không chút lưu tình đánh vào bụng, không hề nhìn ra một nữ nhân mảnh khảnh lại có sức lực lớn như vậy.
Lạc Thiên Nghiêu xoa phần bụng vẫn còn chút đau đớn run rẩy như cũ, trong đầu không khỏi hiện lên một ý tưởng, nhưng xẹt qua nhanh đến mức không thể tóm được. Bất quá…
“Trì nhi, chỉ cần em trở về, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội rời khỏi bên cạnh anh. Lạc Thiên Nghiêu này muốn gì thì chưa từng có chuyện không chiếm được, cho dù là không từ thủ đoạn.” Nhìn theo hướng nữ nhân biến mất, ánh mắt Lạc Thiêu Nghiêu hiện lên một tia sắc bén.
Lập tức, nam nhân xoay người nhanh chóng rời đi.
____________
Trong đại sảnh biệt thự.
“Ngươi… uống nước đi.”
Huân nhi nhìn Khúc Vị Trì ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong tay ôm một con búp bê thật lớn, không khỏi rót chén nước đặt trước mặt nàng, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ nhân, tế tự tỷ tỷ làm sao vậy?” Bảo Bảo nhìn thấy Khúc Vị Trì ngồi đối diện không chút nhúc nhích, liền lôi kéo ống tay áo Huân nhi, nghi hoặc hỏi.
Bình thường, nữ nhân này luôn tràn đầy sức sống làm Bảo Bảo đếu muốn tránh đi thật xa, hôm nay sao lại trầm mặc như vậy?
Đồng thời, đôi mắt to tròn của Bảo Bảo nhìn về phía con búp bê to đang bị hung hăng cấu xé trong lòng nữ nhân, cảm thấy có chút đau lòng.
Ô ô ô, đó là món đồ chơi Bảo Bảo thích nhất! Bị phá hư rồi.
“Bảo Bảo, mang Luyện Yêu lên lầu chơi đi.”
Nhìn bộ dáng hoảng hốt mất hết hồn vía của Khúc Vị Trì, Huân nhi cúi đầu trấn an Luyện Yêu gắt gao không muốn rời đi, sau đó nói với Bảo Bảo.
“Chủ nhân…” Bảo Bảo dẩu mỏ, có chút không tình nguyện rời khỏi bên người chủ nhân.
“Bảo Bảo ngoan, nhanh đi.”
Vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, thiếu niên kéo Luyện Yêu rúc phía sau, không chút chớp mắt chăm chú nhìn mình, không khỏi cười khẽ, sau đó nói.
“Yêu nhi, ngươi cũng mệt rồi, để Bảo Bảo đưa ngươi lên nghỉ ngơi, được không?”
Từ Thương Lam đại lục xuyên qua thông đạo đi tới nơi này, với tình huống thân thể của Luyện Yêu, cho dù đứa nhỏ này cứng cỏi thế nào nhưng tinh thần mật mỏi vẫn không thể thoáng chốc khôi phục.
Cứ việc đối với Luyện Yêu mà nói, chỉ cần có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy ca ca, những chuyện khác Luyện Yêu hoàn toàn không cần, cũng không chú ý, chính là Huân nhi cũng không muốn để Luyện Yêu quá mệt.
Dù sao Luyện Yêu cũng là đệ đệ mà Huân nhi thừa nhận a! Là đệ đệ yêu thương nhất!
“…hảo, ca ca.” Tuy nói vậy, nhưng bàn tay nắm ống tay áo Huân nhi không hề có chút ý tứ muốn buông ra, vẫn dùng ánh mắt khờ dại lại thuần khiết nhìn Huân nhi, trong mắt tràn đầy hạnh phúc không muốn xa rời.
Ánh mắt trong suốt lại óng ánh nước kia giống như có thể nhìn thấu linh hồn.
“…Yêu nhi, ca ca sẽ không rời đi nữa đâu. Cho nên Yêu nhi, cùng Bảo Bảo lên lầu nghỉ ngơi đi được không? Lát nữa ca ca sẽ đi tìm ngươi. Chờ Yêu nhi ngủ nghỉ thật tốt thức dậy, mở mắt ra sẽ thấy ca ca ngay. Tin tưởng ta, ca ca sẽ không rời đi.” Biết Luyện Yêu lo lắng điều gì, Huân nhi không khỏi trịnh trọng cam đoan.
“Hảo, ca ca.” Người Luyện Yêu tín nhiệm nhất vĩnh viễn là ca ca!
Có lẽ bởi vì chính mình đột nhiên biến mất tạo thành khủng hoảng bất an trong long Luyện Yêu, cho nên lúc này Luyện Yêu mới mất cảm giác an toàn như vậy. Huân nhi nhìn Luyện Yêu theo Bảo Bảo lên lầu, trong lòng là yêu thương thật sâu cùng cảm khái.
Đứa nhỏ kia thuần túy đến mức làm người ta không đành lòng cự tuyệt cùng thương tổn.
Thẳng đến lúc bóng Bảo Bảo cùng Luyện Yêu biến mất ở góc tầng trên, Huân nhi mới thu hồi tầm mắt. Mà giờ phút này, bên người tuyệt mỹ thiếu niên không biết từ khi nào có một thân ảnh cao lớn sừng sững của nam nhân.
“Phụ hoàng…”
“Huân nhi.” Ôm lấy thân mình thiếu niên, Tây Lam Thương Khung siết chặt vòng eo đối phương, đi tới ngồi xuống sô pha đối diện Khúc Vị Trì.
Lúc này, không khí trong đại sảnh là một mảnh yên tĩnh, mọi người không biết từ khi nào đều thức thời rời đi. Ngay cả Mạn La ngày thường luôn gắt gao bám sát phía sau Huân nhi cũng bị minh phủ chi vương nhân lúc mọi người không chú ý đột nhiên lặng lẽ mang đi.
Nhưng thân là nội thị vẫn luôn phụ trách hầu hạ Cửu điện hạ, Di Nguyệt vẫn như cũ lẳng lặng đứng phía sau thiếu niên cùng Tây Lam Thương Khung, duy trì cảm giác tồn tại cực thấp. Nếu không lên tiếng thì thực dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Này cũng là thành quả bị Nha huấn luyện suốt sáu năm ở ám cung.
“Lam đế bệ hạ, Huân điện hạ, các ngươi có muốn nghe chuyện xưa của ta không?”
Tùy tay bưng ly nước, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười mỉm phức tạp. Ánh mắt nữ nhân có chút mê mang, mang theo chút mơ màng, suy nghĩ cũng không biết đã bay tới nơi nào. Đây là vẻ mặt Huân nhi chưa từng nhìn thấy ở Khúc Vị Trì.
Đối với chuyện tình cảm của nam nhân Lạc Thiên Nghiêu kia cùng Khúc Vị Trì, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung biết rõ mình không thể mà cũng không muốn nhúng tay. Dù sao, đó cũng là chuyện riêng của người khác. Chính là vẻ mặt Khúc Vị Trì hôm nay làm bọn họ có chút im lặng, lẳng lặng lắng nghe nàng tự thuật.
Đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm. Để Khúc Vị Trì phát tiết tâm tình phiền toái lại mê mang hôm nay.
“Khúc gia cùng Lạc gia là hào môn thế gia nổi danh ở Hoa thị, tự nhiên có quan hệ khá phức tạp. Hai nhà đã cưới hỏi ba đời, hỗ trợ nhau cùng có lợi. Dựa vào đám hỏi, hai nhà đã ngầm lũng đoạn rất nhiều ngành sản suất ở Hoa thị.”
“Lạc Thiên Nghiêu là cháu trai mà gia chủ Lạc gia yêu thương nhất, mà ta bất quá chỉ là một đứa con kế. Nếu không phải con cháu Khúc gia đồng lứa niên kỷ với Lạc Thiên Nghiêu chỉ có một mình ta, chỉ sợ với thân phậm cùng địa vị của ta, căn bản không có khả năng đính hôn với Lạc Thiên Nghiêu.”
“Điểm này, lúc mười lăm tuổi ta đã thấy rất rõ ràng.”
“Sau khi đính hôn, trưởng bối hai nhà muốn ta cùng Lạc Thiên Nghiêu bồi dưỡng tình cảm. Bởi vậy, vô luận là tiểu học, sơ trung hay trung học, ta cùng Lạc Thiên Nghiêu đều học ở trường quý tộc tư nhân.
Nếu không phải lúc thi đại học, ta không để ý trưởng bối trong nhà phản ứng mãnh liệt, dứt khoát lựa chọn đại học y khoa mình thích, chỉ sợ ngay cả đại học, ta cũng phải làm đồng học với Lạc Thiên Nghiêu.”
“Lạc Thiên Nghiêu là người thừa kế mà gia chủ Lạc gia vừa lòng nhất, chuyên ngành học tự nhiên chính là hệ tài chính có liên quan tới việc kinh doanh, để tương lai có thể dễ dàng kế thừa gia nghiệp. Mà ta chọn khoa y, cũng làm các lão nhân gia tộc rất bất mãn.”
“Bọn họ cho rằng, lúc Lạc Thiên Nghiêu tốt nghiệp, hơn nữa còn tiến vào công ty cầm quyền thì phải lập tức gả cho anh ta. Về phần bài vở học tập này nọ, không quan trọng. Quan trọng là… cưới hỏi cùng hợp tác giữa hai nhà Khúc gia cùng Lạc gia có thể hoàn mỹ kéo dài.”
“Lạc Thiên Nghiêu lớn hơn ta ba tuổi, bởi vậy khi ta học năm nhất đại học thì anh ta đã học năm bốn, rất ít khi ở trong trường, đã bắt đầu bị gia chủ Lạc gia phân phó tới công ty nhà mình bắt đầu thực tập. Thời điểm đó, chỉ sợ giữa chúng ta đã bắt đầu có vấn đề rất sâu.”
Khúc Vị Trì cười khổ, ánh mắt tràn đầy cô đơn cùng bi thương.
“Bắt đầu từ lúc Lạc Thiên Nghiêu học đại học, liên hệ giữa chúng ta đã bắt đầu ít đi, Nếu không phải lần đó ta đột nhiên tời tìm, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết bốn năm ở đại học kia anh ta thế nhưng đã có một người bạn gái.”
“Tình yêu ta dốc tâm chăm bón hơn mười năm cứ vậy còn chưa kịp nở hoa kết quả liền héo tàn. Huân điện hạ, ngươi có biết lúc đó, khi ta tận mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình thế nhưng cùng một nữ nhân khác thân thiết ôm hôn, lòng ta tuyệt vọng cùng đau xót cỡ nào không?”
“Đó là người chồng tương lai của ta a! Anh ta cứ vậy gạt bỏ tình cảm của ta, hung hăng giẫm nát tôn nghiêm của ta dưới lòng bàn chân.”
Nói tới đây, giọng nói nữ nhân tràn đầy lạnh lẽo. Nhưng lúc Huân nhi ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện không biết từ khi nào Khúc Vị Trì đã rơi lệ đầy mặt.
Lòng nàng nhất định rất thống hận đi.
Thống hận nam nhân cùng nàng sớm chiều ở chung mười lăm năm, giữa hai người có tình cảm thâm hậu nhưng cuối cùng vào phút không hề phòng bị bị hung hăng cắm một nhát dao, làm trái tim tràn đầy yêu thương cùng hi vọng với nam nhân kia nhiễm đỏ máu.
Nàng vốn cũng không mơ ước xa xôi, chỉ mong có một hạnh phúc bình thản mà lại ấm áp mà thôi.
Không mơ cầu oanh oanh liệt liệt, hay thiên trường địa cửu, chỉ hi vọng có một gia đình tràn ngập ấm áp!
Đôi khi, rất nhiều chuyện quả nhiên không thể nhìn bề ngoài. Giống như nam nhân kia sau khi Khúc Vị Trì mất tích mới bắt đầu cảm thấy áy náy, tràn ngập lo lắng. Như vậy, cho dù tìm kiếm Khúc Vị Trì suốt năm năm thì sao chứ.
Trong mắt người ngoài, si tình không nhất định là niềm hạnh phúc đáng hâm mộ a!
“Làm ta thấy buồn cười nhất chính là nữ nhân vốn là kẻ thứ ba kia thế nhưng lại chạy tới trước mặt ta, bảo ta thành toàn cho nàng cùng Lạc Thiên Nghiêu, cứ như ta mới là kẻ vô sỉ xen vào vậy. Đúng là buồn cười cực điểm. Nữ nhân kia hiểu Lạc Thiên Nghiêu bao nhiêu chứ.” Khúc Vị Trì cười lanh.
“Ta cùng Lạc Thiên Nghiêu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bản tính nam nhân kia ta hiểu hơn ai hết. Anh ta là một con sói tàn nhẫn, trạch vật nhi thị, căn bản không có khả năng vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả. Nam nhân kia lí trí đến đáng sợ. Chỉ sợ ngay cả tình yêu cũng chỉ là một thứ giải trí cực kỳ nhàm chán mà thôi.”
“Cho nên lúc trước, sau khi ở chung, dần dần hiểu biết bản tính vô tình lãnh huyết kia, ta mới muốn gả cho anh ta. Chính vì nam nhân như vậy, một khi có gia đình, với tình cảm thâm sâu từ nhỏ đến lớn giữa hai đứa, ta tuyệt đối không cần lo lắng tương lai sẽ xuất hiện mấy chuyện ngoại tình này nọ.”
“Chính là hiển nhiên, ta đã đánh giá quá cao nhẫn nại cùng lực thừa nhận của mình.”
“Ta nghĩ đến, nam nhân kia tuyệt đối sẽ không yêu thương bất kì ai, chúng ta cứ vĩnh viễn bình thản ở chung như vậy là tốt rồi, cứ như vậy bình yên sống qua một đời. Nhưng ngày đó, lúc thấy nam nhân kia thế nhưng cùng một nữ nhân khác ở cùng một chỗ, ta mới phát hiện chính mình thực phẫn nộ cùng đau thương.”
“Ta từng nghĩ bọn họ chỉ đang tránh gió, bất quá cũng là ta tự lừa mình dối người mà thôi.” Tự giễu kể lại, ánh mắt Khúc Vị Trì trồng rỗng.
“Ngươi…”
“Cho nên, lúc nhìn thấy nàng ta thế nhưng can đảm chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai, lúc không kịp phản ứng, vì ta quá phẫn nộ mà hung hăng tát một cái, làm gương mặt nàng ta sưng phù tới không thể nhìn ra người.”
Nhớ tới tình cảnh khi đó, nữ nhân kia hiển nhiên cho rằng Khúc Vị Trì dễ bắt nạt, vì thế căn bản không nghĩ Khúc Vị Trì sẽ đánh mình. Hơn nữa còn không chút cố kỵ ra tay trước mắt bao người.
Càng làm nữ nhân cảm thấy sợ hãi, chính là Lạc Thiên Nghiêu mà nàng cố ý nhờ người hẹn tới không biết từ khi nào đã đứng cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ muốn tới giúp mình.
Chẳng lẽ, anh ta không phải vì chán ghét vị hôn thê nên mới chọn mình làm bạn gái sao?
“Kia, sau đó thì saoi?… Thân thể ở Thương Lam đại lục căn bản không phải thân thể ban đầu của ngươi đi. Vậy, ngươi đã chết thế nào?”
/280
|