Chương 211: Trừ phi.
Editor: Tuna
Con gái của cô, chỉ có một mình cô là người thân.
Cô nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về hướng bệnh viện, bất luận phải trả giá thế nào, cô cũng sẽ cứu con gái của cô, đúng vậy, bất luận thế nào?
Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trong lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy quần áo của mẹ, sợ mẹ lại rời đi, bởi vì mẹ đã đi thật lâu.
Hạ Nhược Tâm đem tay đặt ở tên đầu của con gái, nhẹ nhàng xoa, đau đớn trong lòng bàn tay khiến cho màu mắt cô càng thêm ảm đạm, tay cô đau, nhưng nhìn thấy con gái thì lòng cô càng đau hơn.
“Mẹ, con muốn về nhà” Tiểu Vũ Điểm một tay ôm oa oa vào lòng, một tay bắt lấy quần áo của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ bé không giấu được sự sợ hãi.
Bé sợ nơi này, sợ phải ở đây một mình, sợ không thể nhìn thấy mẹ nữa.
“Ân, chúng ta rất nhanh sẽ được về nhà, sẽ rất nhanh thôi,” Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy người của cô con gái nhỏ, chỉ là lời cam đoan của cô nghe rất không có lực.
Về nhà, bọn họ thật sự còn có thể về nhà sao?
Hạ Nhược Tâm sờ sờ túi tiền của mình, sau đó từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
“Tiểu Vũ Điểm, con xem mẹ làm ảo thuật nha” cô đem viên kẹo đặt cạnh khóe môi của con gái, lông mi của Tiểu Vũ Điểm chợt lóe một chút, ngậm lấy đôi môi khô khốc không chút sắc, sau đó dùng tay nhỏ bắt lấy, nhưng mà, bé cũng không có ăn, mà là ngửi ngửi, sau đó đưa đến trước mặt của mẹ mình.
“Mẹ ơi, ăn” thanh âm nho nhỏ mềm mại, khiến cho y tá ở ngoài vào cũng cảm thấy có chút chua xót.
Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy….thật là đáng thương.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy, lại một lần nữa đặt ở bên môi bé, “Mẹ đã ăn rồi, cái này là của Tiểu Vũ Điểm, nếu Tiểu Vũ Điểm không ăn, mẹ sẽ giận đó” cô cười, chỉ có nước mắt là không tự chủ được tràn ra, cô vội vàng lau khô, chính là sợ bị con gái nhìn thấy.
Con gái của cô vẫn luôn rất thông minh.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một hồi, lúc này mới cúi đầu, đem viên kẹo trong tay Hạ Nhược Tâm ăn xuống, miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, bé rốt cuộc cũng cười, một viên kẹo, còn có mẹ, còn có oa oa, đây mới đúng là cuộc sống của bé.
Hai tay cô ôm chặt oa oa vào trong lồng ngực, trên gương mặt non nớt rốt cuộc cũng có được một nụ cười, hai hàng lông mi thật dài rũ xuống, thân thể nho nhỏ cứ như vậy nép vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm con gái, trước mắt lại là một mảnh mông lung.
Bác sĩ bên kia lại tới thúc giục phí, nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể có được chừng đó tiền, bất luận làm chuyện gì, đều không thể có đủ tiền ngay lập tức.
Ngoại trừ trộm, cướp thì chỉ có……
Mắt cô tối sầm lại, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của con gái, khóe môi bắt đầu vô lực nhấp lên.
“Tiểu Vũ Điểm, vì con, chuyện gì mẹ cũng có thể làm.”
Bất cứ chuyện gì.
Thả con gái xuống, nhưng cô phát hiện, tay của Tiểu Vũ Điểm đang nắm chặt góc áo của cô, có lẽ là do sợ cô lại lần nữa rời đi, cho nên ngay cả trong lúc ngủ mơ, cũng không chịu bỏ tay cô ra.
Cô thở dài thật sâu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay của con gái ra, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ phải tách khỏi cô dù chỉ một ngày, đây là lần đầu tiên, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.
“Tiểu Vũ Điểm, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
“Co không có ba, cũng không có bà ngoại, nhưng, con có một người mẹ dùng hêt tất cả để yêu thương con, sao mẹ có thể để con chết được, đúng không con?”
Cô đứng lên, nhưng bé con trên giường lại cọ quậy, tựa như muốn cô đừng rời đi, nhưng, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền.
/2252
|