Chương 210: Cô không đuổi theo hy vọng.
Editor: Tuna
“Sở Luật, không cần đi, cầu xin anh không cần đi……” Cô đuổi theo xe, lại chỉ có nhìn chiếc xe đó càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, chiếc xe rời đi, cũng đem theo hy vọng của cô biến mất.
Mà bên trong xe, Lý Mạn Ni quay đầu lại, sắc mặt thực lãnh, người phụ nữ đó vẫn luôn đi theo bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, thật đúng là âm hồn bất táng.
“Luật……” Lý Mạn Ni dùng thân thể của mình chặn tầm mắt của Sở Luật, đôi tay đặt ở phía trên cánh tay anh, mà Sở Luật hơi hơi nhướng nhẹ mắt.
“Ân?” Một từ đơn giản, xem như trả lời cô, kỳ thật, vợ chồng bọn họ không có ân ái như lời người khác, hỏi đáp như vậy, có thể coi là ân ái sao.
“Luật, chúng ta xuất ngoại một lần đi, em muốn đi đâu đó một chút” Lý Mạn Ni đem đầu tựa vào vai Sở Luật, đôi mắt dư quang vẫn luôn nhìn về phía sao, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia, môi đỏ không tự biết hướng về phía trước dương một chút.
Nghĩ như thế nào muốn đi ra ngoài, Sở Luật lại một lần nhắm lại hai mắt, môi mỏng mân khẩn lên, không phải quá thích đề nghị như vậy, bởi vì anh rất bận, vẫn luôn rất bận, chỉ là anh lại vội, Sở Thị tập đoàn rời đi anh, cũng không có khả năng sẽ đóng cửa.
“Thời điểm chúng ta kết hôn cũng cũng chưa từng đi đâu, Luật, cũng đã bốn năm rồi, anh muốn em chờ bao lâu đây?” Lý Mạn Ni tựa vào người anh, trong giọng nói có chút nhàn nhạt tiếc nuối, bọn họ cũng chưa từng đi tuần trăng mật, này kỳ thật cũng là tiếc nuối lớn nhất của cô trong mấy năm nay.
Sở Luật tay đặt ở phía trên bả vai Lý Mạn Ni, đem cô ôm vào trong lòng ngực, mở mắt đen hiện lên một tia áy náy nhàn nhạt.
Càng phiền muộn càng áy náy.
Càng áy náy liền càng muốn muốn bồi thường
Càng là bồi thường vì cái gì liền càng là hư không.
“Được rồi, để anh an bài một chút” anh cuôi đầu nhìn người trong lòng ngực, cuối cùng là thỏa hiệp.
Mà anh cũng không biết, ở sau xe anh, không lâu trước đây, có một người lúc này tuyệt vọng mở to đôi mắt đầy tơ máu.
“Sở Luật, cầu xin anh không cần đi, cầu xin anh, hãy cứu lấy con gái của chúng ta……” Hạ Nhược Tâm tay không ngừng duỗi về phía trước, tựa hồ là muốn bắt lấy cái gì, là người kia, hay vẫn là tia hi vọng của cô, chỉ là cuối cùng, cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể bất lực quỳ rạp trên mặt đất, mặc kệ người qua đường nhìn cô.
Lại không có một người lại đây đỡ cô, giúp nàng một chút.
Thói đời nóng lạnh, vốn là là như thế.
Chậm rãi, cô đứng lên, trên tay còn có trên đùi, đã thấm máu, mang đến cảm giác đau đớn như lửa đốt, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà chiếc xe biến mất, rốt cục là nhắm lại hai mắt, tùy ý để những bất lực vây quanh.
Thật lạnh, thật sự rất lạnh……
Môi cô nếm được vị mặn của nước mắt, không ngừng, không dứt, tựa hồ là nhuận một chút đôi môi khô khốc của cô, nhưng là, trong đôi mắt cô, toàn bộ sinh khí đều đã biến mất.
Đã không còn, cái gì cũng đã không còn.
Cô xoay người, khóe môi chua xót mấp máy, đáy lòng phá một cái động lớn, rốt cuộc cũng không có cách nào lấp đầy, so với bốn năm trước còn tuyệt vọng hơn, cùng đường hơn.
Bốn năm trước có Tiểu Vũ Điểm bồi cô, chính là bốn năm sau thì sao, còn ai và tới bồi cô, tới giúp cô.
Cô nắm chặt nắm tay của mình, sau đó, nâng tay phải lau đôi mắt một chút, cô không thể tuyệt vọng, không thể từ bỏ, cô còn có Tiểu Vũ Điểm phải chăm sóc, nếu ngay cả cô cũng không đủ kiên cường, như vậy còn ai có thể chăm sóc cho con gái đáng thương của cô đây.
/2252
|