Sau khi nhìn rõ mấy chữ trên cửa đá Tả Đăng Phong liền nhíu mày, những lời này không nói rõ, Lý Thuần Phong là thuật sĩ Âm Dương cực kỳ nổi tiếng, phục vụ cho triều đình, luôn kề cận bên cạnh Đường Thái Tông Lý Thế Dân, được người đời tôn sùng hết mực, “Thôi Bối Đồ” chính là do người này cùng Viên Thiên Cương liên thủ suy diễn ra, người này tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, am hiểu suy diễn hậu sử. Hơn nữa hắn còn tinh thông thuyết phong thủy, Lý Thế Dân thường xuyên để hắn tìm kiếm nơi thích hợp để chôn cất các hoàng thân quốc thích khi họ qua đời. Bây giờ trên cửa lăng mộ viết :“ Lý Thuần Phong Phụng Chỉ Định Lăng”, ý nghĩa cực kỳ dễ hiểu, lăng mộ nơi này chính là Lý Thuần Phong nhận lệnh của Lý Thế Dân tìm kiếm một nơi để chôn cất vương hầu.
- Tả tiên sinh, xin ngươi hãy nghĩ cánh mở cánh cửa đá này ra.
Đằng Khi Chính Nam lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tả Đăng Phong.
- Không được làm bậy, bên trong chắc chắn có cơ quan cực kỳ lợi hại.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vì sao biết được?
Đằng Khi Chính Nam liền hỏi.
- Đừng tưởng học được chữ viết Trung Quốc, đọc mất quyển sách sử là đã hiểu rõ về Trung Quốc, ngươi có biết Lý Thuần Phong là ai không ?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Chính là một nhà thiên văn học ở triều Đường.
Đằng Khi Chính Nam không để ý những lời châm chọc của Tả Đăng Phong, trong mắt hắn Tả Đăng Phong chính là một con lừa để hắn thuần hóa, đá hậu chẳng sao cả, chỉ cần bị thuần hóa là được.
- Người này là một thuật sĩ của hoàng gia, chẳng những tinh thông phong thủy Ngũ Hành còn tinh thông cả Kỳ Môn Độn Giáp, trình độ của hắn ở hai phương diện này không thua kém Khương Tử Nha bao nhiêu.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu quan sát cửa đá, tìm kiếm cơ quan có thể ẩn dấu.
- Kỳ Môn Đôn Giáp chính là thuật xem bói mà thôi, cũng không phải là cơ quan cạm bẫy !
Đằng Khi Chính Nam liền nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền lắc đầu thở dài, bối cảnh văn hóa khác biệt khiến người ngoại quốc khó mà học được tinh túy của văn hóa Trung Quốc, sách vở mà bọn họ đọc chỉ là thứ chết, suy nghĩ của bọn họ bị rập khuoonn cứng nhắc. Mặc dù Đằng Khi biết Kỳ Môn Độn giáp chính là thứ để thầy tướng số tính toán vận số, nhưng lại không biết đến chỗ lợi hại của nó, bề ngoài thì Kỳ Môn Độn Giáp đúng là không có tính công kích, nhưng ẩn sâu trong đó lại rất khủng bố, bởi vì Kỳ Môn Độn Giáp có thể đoán trước chuyện sẽ đến trong tương lai, nếu như thật sự có thể tính toán cao thâm, thì Lý Thuần Phong sẽ biết được hôm nay bọn họ sẽ đột nhập vào lăng mộ, vì thế chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt cơ quan cạm bẫy để đợi họ.
- Có muốn nổ tung hay không ?
Đằng Khi Chính Nam thấy hắn lắc đầu thở dài, tưởng là hắn đã bó tay.
- Thứ các ngươi đang thấy chính là tinh túy của văn hóa Trung Quốc, những thứ nửa vời mà các ngươi biết hãy cất đi, ở đây thì phải nghe lời ta.
Tả Đăng Phong liền trách mắng.
Đằng Khi Chính Nam nghe xong gật đầu liên tục, quay lại phất tay lệnh cho đám công binh và Ninja áo trắng lui lại phía sau, để một mình Tả Đăng Phong tìm cách mở cửa.
Thực ra Tả Đăng Phong đã phát hiện ở bên cột cửa bên phải có khắc đồ án Âm Dương Thái Cực từ sớm, đồ án lớn khoảng nửa thước, bên ngoài bằng đá, cơ quan như thế này Tả Đăng Phong đã từng gặp ở bên ngoài mật thất ở Hà Nam Tử Dương, biết Âm Dương Thái Cực chính là chốt mở. Nhưng hắn vẫn không vội mở ra cử đá, lúc này hắn đang suy nghĩ sau khi mở cửa đá sẽ có hậu quả gì.
Dựa theo thiết kế của cổ mộ bình thường, cửa đá phải nằm ở nơi bồi táng, chính là nơi cất chứa đồ vật mà chủ nhân lăng mộ sử dụng khi còn sống, nhưng lăng mộ ở đây có tuân theo thiết kế đó hay không còn chưa biết được. Quan trọng nhất là cơ quan mở cửa đá này không được che giấu, nhìn thấy cơ quan và chữ viết bên trên cửa đá khiến Tả Đăng Phong có áp lực cực lớn, uy nghiêm và khí thế trong giới Âm Dương và Thuật Pháp là cực lớn, “Lăng mộ này vị trí và thiết kế là do Lý Thuần Phong ta làm, chốt mở nằm ngay ở góc bên phải, ngươi có gan thì tiến tới đi”.
Do dự thật lâu, Tả Đăng Phong nhấc tay bóp dương phù ở Âm Dương Thái Cực phù, một tràng tiếng động kẽo kẹt nặng nề vang lên, cửa đá chậm rãi mở ra về phía trong, ở cửa ra vào một thất đều có cửa đá chặn cửa, từ đó đóng chặt hoàn toàn đường vào mộ, nhưng nếu như phần mộ có cửa đá chặn mộ, độ dầy của cửa đã chỉ khoảng năm tấc, không quá kiên cố.
Tả Đăng Phong vẫn đứng chính giữa lối vào nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, nếu hắn đã dám mở thì hắn cũng có gan đối đầu trực tiếp với Lý Thuần Phong, hơn nữa hắn cũng biết hai bên cửa đá sẽ không có tên bắn ra, mấy thứ đó chỉ dành đối phó với đám bắt gà trộm chó, mang ra sử dụng với cao thù thì chỉ làm trò cười cho người trong nghề.
Tả Đăng Phong không ngờ rằng sau cánh cửa đá kia không phải khu bồi táng, mà là một khu vực vuông vức kích thước vừa bằng cánh cửa đá, dài mười bước, mặt đất bằng đồng, trái phải là tường sắt, chính giữa là một con rùa đồng. Rùa đồng thân hình tròn, mai gồ lên, bốn trảo chống xuống, bụng kề mặt đất, phía trên cùng mai rùa mọc ra một cái đầu rồng dài ba thước, uốn lượn quấn quanh cổ rồng là một con rắn dữ tợn, đến khi nhìn kỹ mới thấy rõ con rùa kia là tượng đồng Huyền Vũ, sau khi cửa đá mở ra thì mùi dầu hỏa cũng xộc vào mũi, theo sau âm thành ầm ầm thì tượng đồng Huyền Vũ to lớn kia cũng dần tiến tới.
Bên trong căn phòng bí mật này có ba con đường hướng về ba hướng khác nhau,
Tượng đồng Huyền Vũ vừa xuất hiện, đám người Đằng Khi Chính Nam ở sau lưng liền căng thẳng, gào thét chuẩn bị chiến đấu, chỉ một mình Tả Đăng Phong vẫn đứng im, tốc độ di chuyển của con Huyền Vũ này cũng không nhanh, cơ bản là không tạo thành nguy hiểm gì.
Tượng đồng Huyền Vũ chậm rãi di chuyển đến cửa đá thì dừng lại, trong nháy mắt nó dừng lại thì đầu rắn dữ tợn trên lưng nó cũng thay đổi, chiếc lưỡi trong miệng nó bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa vừa xuất hiện, con đường vào mộ trong nháy mắt bừng sáng.
Trong miệng rắn xuất hiện ngọn lửa, Tả Đăng Phong lập tức tập trung Huyền Âm chân khí lên cánh tay đề phòng nguy hiểm bất ngờ, nhưng chờ đợi một lúc ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu phun ra, Tả Đăng Phong liền nhíu mày bước tới quan sát tượng đồng Huyền Vũ, phát hiện bên trong miệng nó cũng có ngọn lửa rất yếu ớt. Không cần nghi ngờ, tượng đồng Huyền Vũ là một loại cơ quan có thể phun lửa, đầu rùa và rắn đều có thể phun lửa tấn công người bên ngoài xâm nhập, nhưng không hiểu vì sao mà cơ quan lại bị chặn lại, không hoàn toàn mở ra.
Ngọn lửa bên trong miệng rắn lớn hơn không ít, dựa vào ánh sáng của nó, Tả Đăng Phong phát hiện ở đầu rùa có viết hai hàng chứ, mỗi hàng bốn chữ , “Địa sửu đức tề, mạc năng tương thượng”.
Kích thước tám chữ này được trạm khắc như con dấu, mỗi chứ đều tách biệt với nhau, tám chữ này rất có thể là chìa khóa để phá giải cơ quan.
- Tả tiên sinh, làm sao bây giờ ?
Đằng Khi Chính Nam sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm, liền đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong, hỏi.
- Trong tám chữ này chỉ có một là chính xác, nếu chọn sai thì đầu rắn và rùa sẽ cung phun lửa một lúc.
Tả Đăng Phong liền nói, bây giờ còn chưa chính thức vào bên trong mộ, vẫn còn sớm làm khó dễ để đám người Đằng Khi Chính Nam.
- Tám chữ này có ý gì ?
Đằng Khi Chính Nam khó hiểu hỏi, mặc dù hắn có thể nói tốt tiếng Trung Quốc, cũng biết rõ một ít điển cố lịch sử Trung Quốc, nhưng những thứ cao thâm thì hắn lại không hiểu được, tinh lực một người cũng có hạn, am hiểu nhiều thứ sẽ dẫn tới tất cả đều không sâu.
- Đây là một câu nói của Mạnh Tử, “Địa sửu” có nghĩa là phẩm đứng ngang nhau, “Mạc năng tương thượng” giải nghĩa theo mặt chữ là xem ai có thể vượt qua ai ?
Tả Đăng Phong nhíu mày giải thích, mặc dù hắn đang giải thích cho Đằng Khi nghe nhưng chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu, những lời này không giống giọng điệu của Lý Thuần Phong, nếu đúng là Lý Thuần Phong khiêu chiến người xâm nhập thì trong lời nói sẽ không có địa bàn ngang nhau được.
Tả Đăng Phong nói xong Đằng Khi cũng không tiếp lời, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu gì cả, đây cũng là lý do vì sao hắn tìm mọi cách để Kim Châm và Tả Đăng Phong cùng theo mình, những chuyện hao tổn trí óc sẽ do Tả Đăng Phong đảm nhận, việc của hắn chỉ là áp chế thật tốt Tả Đăng Phong mà thôi.
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn tám chữ trên đầu rùa, trong lúc nghiền ngẫm hàm nghĩa của tám chữ này, hắn cũng nghiền ngầm nghĩa của câu nói trên, nửa câu đầu của nó rất khách khí, “ địa bàn của hai ta không khác nhau mấy, phẩm đức của hai ta cũng tương đương”. Nhưng nửa câu sau lại không hề khách khí chút nào, “ Xem thử hai ta ai hơn ai ?” Đây chính là một lời khiêu chiến.
- Để ta chặt đứt đầu của nó, xem nó phun lửa như thế nào được.
Trong lúc Tả Đăng Phong nhíu mày suy nghĩ, tên Ninja áo trắng bước nhanh tới, võ sĩ đao nhanh chóng nhắm về phía đầu rắn chém xuống.
- Tiền bối Tác Ni, không nên vội vàng !
Đằng Khi Chính Nam vội vàng ngăn cản.
Tả Đăng Phong vội vàng đưa tay chụp lất thanh đao võ sĩ của Ninja áo trắng, cùng lúc đó Huyền Âm chân khí cũng ào ào tràn ra, đem võ sĩ đao đóng băng rồi hoàn toàn gãy vụn.
- Ba Dát !
Tên Ninja áo trắng hét lên giận dữ, rút một thanh võ sĩ đao khác trên phía vai trái.
- Nếu chém đứt đầu của nó, lửa lớn sẽ lập tức phun ra, chúng ta chắc chắn sẽ chết cháy !
Tả Đăng Phong lạnh lùng nói, vừa nãy là hắn cố tình hủy đi một thanh đao của tên Ninja áo trắng, tu vi của tên Ninja này không kém hắn bao nhiêu, hai tay dùng song đao có thể tạo cho hắn uy hiếp rất lớn.
Đằng Khi Chính Nam sợ hai người xảy ra nội chiến, vội vàng bước lên tách hai ngươi ra, nhảy đến sau lưng Huyền Vũ, một lát sau ủ rủ nhảy về nói
- Ở trên cái đuôin cũng có lổ thủng để phun lửa !
Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không đáp lời, bởi vì Huyền Vũ cơ quan mặc dù uy lực cực lớn, nhưng cung không nguy hiểm, bởi vì ngọn lửa của nó cũng không lập tức phun ra, điều này không hợp lẽ thường. Bên trong phần mộ có để lại cơ quan dùng để ra vào cũng rất khác thường, bởi vì các một thất bình thường khác đều là đóng kín hoàn toàn.
Suy tính thật lâu, Tả Đăng Phong vẫn không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, Đằng Khi Chính Nam trong lúc này cố gắng dùng nước trong bình để dập tắt ngọn lửa, chẳng có kết quả gì, mà ngọn lửa vẫn đang dần mạnh hơn một chút, bên ngoài thân Huyền Vũ cũng dần nóng lên, ngọn lửa đã sắp sửa phun ra.
Tả Đăng Phong vẫn không hốt hoảng, bởi vì trong người hắn có Huyền Âm chân khí, vào lúc mấu chốt có thể phát ra Huyền Âm chân khí chống lại ngọn lửa, nhưng hắn cũng không muốn vừa vào cửa đã để Đằng Khi Chính Nam bị đốt chạy ra ngoài, hắn muốn dụ địch đi vào.
Muốn dụ địch đi vào phải đưa ra lựa chọn chính xác, xác suất là một phần tám, tỷ lệ sai rất lớn. Ngoại trừ có thể giải được hàm ý của câu nói này.
Mỗi người đều cảm giác khi gặp nguy hiểm bản thân thường thông minh hơn, sự thật đúng là vậy, chỉ só thông minh của từng người đều không khác nhau là bao, cái gọi là thông minh và ngu ngốc đều thể hiện vào lối suy nghĩ có linh hoạt hay không. Trong lúc nguy cấp Tả Đăng Phong bắt đầu tập trung suy nghĩ, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là mấy chữ Lý Thuần Phong Phụng Chỉ Định lăng, sau đó liền nghĩ đến Lý Thuần Phong là phụng ý chỉ của ai, dựa theo kết cấu lăng mộ của vương hầu thời Đường, cuối cùng hắn nghĩ ra được một hàm nghĩ khác của , “Địa sửu đức tề, mạc năng tương thượng” là “Địa bàn không khác biệt lắm, phẩm đức không khác biệt mấy, đến cuối ai sẽ thắng ?”, những lời này là của người thắng nói với người thất bại. Tả Đăng Phong không những đoán được lăng mộ này là lăng của ai, mà còn đoán được tòa mộ cổ ở phía bắc kia là nơi chôn của ai.
- Hèn gì lại dùng Huyền Vũ làm cơ quan.
Tả Đăng Phong cười lạnh, đưa tay ấn vào chữ trên đó.
/457
|