Sỡ dĩ Tả Đăng Phong dựa theo hình thể cùng quần áo của cô gái trên bích họa mà phán đoán ngôi mộ này thuộc Đường triều cũng có lý do, Đường triều chính là một trong những triều đại phong kiến phồn vinh nhất trong lịch sử Trung Quốc, thời đại trị vì của Trinh Quán nổi danh chính trong thời kì này, vào thời đại đó sức sản xuất phát triển tột bậc, không có loạn trong giặc ngoài, trăm họ an cư lạc nghiệp, quốc lực cường đại, binh hùng tướng manh, có rất nhiều tiểu quốc ngoại bang nghe tiếng đã sợ hãi mà đến tiến cống quy phục, cuộc sống của dân chúng thời Đường rất sung túc, cho nữ tử thời đó đều rất đẫy đà.
Hơi nữa thời Đường cũng rất phát triển, nữ nhân được giải thoát cho nên ăn mặc cũng ít đi, còn về thời Đường nữ nhân ăn mặc như thế nào thì không ai biết được, dù sao cũng đã trôi qua hơn nghìn năm, nhưng những bức bích họa thời đó còn lưu giữ đến ngày nay đều miêu tả nữ nhân mặc quần cộc váy mỏng, để lộ nửa ngực, có thể nói thời Đường là một trong những triều đại cở mở nhất trong lịch sử Trung Quốc.
- Nơi này là mộ thời Đường !
Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi Chính Nam nói, Tả Đăng Phong rất vui vẻ khi phát hiện đây là mộ thời Đường, bởi vì mộ thời Đường bảy tám phần đều có cơ quan, dựa theo quy mô thì nơi này ít nhất cũng là mộ của vương hầu, chon nên nhất định sẽ có cơ quan, càng lý tưởng để đưa Đằng Khi Chính Nam vào chỗ chết.
- Đi vào xem xét một chút !
Thanh âm của Đằng Khi Chính Nam từ phía sau truyền đến.
- Ở dưới có cạm bẫy, để ta đi phá nó !
Ninja áo trắng nói xong liền rút hai thanh đao đeo chéo ở sau lưng ra.
- Tác Ni tiền bối, nhờ vào người vậy !
Đằng Khi Chính Nam liền nói.
Đằng Khi Chính Nam vừa nói xong, tên ninja áo trắng được gọi là Tát Ni kia từ chổ lỗ hổng nhảy xuống con đường vào mộ, Tả Đăng Phong liền tiến lên hai bước, cúi đầu quan sát tình hình bên dưới.
Đường vào mộ ở bên dưới trộng chừng bảy thước, dài khoảng ba mươi mấy thước, Ninja áo trắng nhảy xuống khoảng giữa con đường, cánh cửa mộ ở cánh Bắc khoảng mười mấy thước. Nơi Ninja áo trắng đặt chân không hề có xương trắng, phần lớn xương trắng đều ở khu vực phía nam, ở khu vực đó có hai đường hầm không lớn, chứng tỏ những người chết bên dưới đều là từ đường vào mộ đào lối tiến vào. Đám trộm mộ đó chắc chắn đều là những chuyên gia, nhưng đôi lúc chuyên gia lại không bằng những kẻ nghiệp dư đánh bậy đánh bạ, thật vất vả mới tìm được cửa kết quả là càng chết nhanh hơn.
Trong nháy mắt khi Ninja áo trắng nhảy xuống, hai bên vách đá của đường vào mộ bắn ra vô số vô vũ đoản tiến, những vô vũ đoản tiến này được che giấu rất kỹ, đều là từ những khe hở trên các bức bích họa bắn ra, sau khi bắn ra cũng không làm hư hại đến các bức bích họa.
Cái gọi là vô vũ đoản tiển, tên như ý nghĩa chính là tên ngắn không có lông vũ, lông vũ có tác dụng giúp mũi tên cân bằng trong quá trình bay, đường vào mộ ở đây chỉ rộng chừng bảy thước, khoảng cách ngắn như vậy tất nhiên là không cần đến lông vũ, không có lông vũ tốc độ bay của tên ngắn càng nhanh hơn, càng thêm bí mật. Lúc này bên trong đường vào mộ là một màu đen kịt, nếu đổi lại là người thường, tất nhiên sẽ bị những tên ngắn này bắn trúng.
Tên ninja áo trắng tất nhiên có thể nhìn thất trong bóng đêm, sau khi rơi xuống đã vung múa song đao rất nhanh bảo vệ toàn thân, đem vô số tên ngắn bắn ra từ hai bên tường chặt đứt, tốc độ múa đao của hắn cực nhanh, vừa múa đao vừa di chuyển rất nhanh về phía trước, trong bong đên liên tục lóe lên ánh lửa, vô số tên ngắn không một cái lọt lưới đều bị chặt đứt, một lát sau hắn đã đến được điểm cuối của đường vào mộ.
Sau khi đến điểm cuối của đường vào mộ, song đao trong tay Ninja áo trắng vẫn xoay quanh người một lúc, sau khi xác định chắc chắn không còn tên ngắn, mới phát ra một tiếng báo hiệu nguy hiểm đã bị loại bỏ.
Tả Đăng Phong liền nhảy xuống, cúi đầu đánh giá nhưng tên ngắn bị Ninja kia chặt đứt, những tên ngắn này đều làm từ gỗ và sắt cứng cực phẩm, hơn nữa còn được phủ thêm một tầng Kim Chúc bên ngoài, chính tầng Kim Chúc này đã giúp cho những mũi tên này không bị ăn mòn hơn một ngàn năm qua. Ở phần đầu và đuôi của mũi tên đều có phần nhọn như ống tiêm, chứng tỏ trước đó chúng đều bị giữ chặt trên một cơ quan nào đó, đầu và đuôi thiết kế giống nhau chính là để cho hai đầu đều có thể bắn ra, cả hai đều có thể gây sát thương, thiết kế như ống tiêm sẽ khiến người bị trúng tên mất máu nhiều hơn.
Tả Đăng Phong bước tới vài bước quan sát các khe hở trên vách tường, phát hiện ở cả hai bên vách đều có khe hở, vị trí đều đối xứng với nhau, mũi tên từ bên vách tường bên trái bắn ra nếu không trúng mục tiêu sẽ bay vào trong khe hở bên vách phải từ đó tiếp tục được bắn ra.
Tả Đăng Phong kiểm tra vách tường nhưng vẫn di chuyển rất nhanh về phía Thạch Môn, hắn làm vậy không chỉ để cho đám Đằng Khi có chỗ đặt chân, mà còn một nguyên nhân sâu xa nữa đó là hắn nghe được âm thanh rắc rắc rất nhỏ, đây là thanh âm của cơ quan dây cung, điều này chứng tỏ vừa này tên Ninja áo trắng kia chưa hoàn toàn chém hết số tên ngắn ở hai bên vách tường, ơ hai bên vách sẽ tiếp tục có tên ngắn bắn ra.
Từng công binh bên trong thông đạo bật đèn nhảy xuống, bọn hắn không có tu linh khí, bên trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, nên phải bật đèn.
- Cẩn thận ! Cơ quan vẫn còn !
Tả Đăng Phong bất ngờ nhắc nhở. Hắn nhắc nhở cũng không phải là có ý tốt, mà sau khi ba tên quỷ Nhật nhảy xuống hai bên vách tường tiếng rắc rắc vang lên càng rõ, loại tiếng vang này chắc chắn tên Ninja áo trắng kia cũng có thể nghe được, thà tự hắn nói ra còn hơn để tên Ninja kia nói, làm vậy còn có thể mê hoặc Đằng Khi Chính Nam.
- Đến đây !
Tên Ninja áo trắng hét lớn về phía ba tên công binh đã nhảy xuống.
Ba tên Nhật Bản kia mặc dù đào hầm bới động rất cao tay, nhưng rõ ràng chưa bao giờ vào một thất, không khí ngột ngạt bên trong mộ thất đã làm bọn hắn rất hồi hộp, tên Ninja áo trắng hét lớn càng làng chúng hoảng sợ, bởi vậy sững sờ một lát mới chạy về phía Thạch Môn, khoảng cách mười mấy thước cũng không xa, Tả Đăng Phong có thể nhìn rõ ràng biểu tỉnh hoảng sợ trên mặt chúng dần biến thành an toàn như trút được gánh nặng rồi lại chuyển sang tuyệt vọng, bởi ở nơi cách khu vực an toàn không đến ba thước, bọn chúng đã bị vô số mũi tên từ hai bên mộ thất bắn ra bắn trung, vô số mũi tên găm từ đầu tới hai chân, không sót chỗ nào, tên Ninja áo trắng muốn cứu giúp đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tên bị tên bắn trúng, nằm trên một thất run rẩy, kêu rên không ngừng.
- Ba Dát !
Ninja áo trắng liền cầm đao tiến lên, liên tục xuống đao chém chết ba người kia, trong mắt hắn kêu đau chính là hành vi rất mất mặt. Sau khi chém chết ba tên quỷ Nhật xong, Ninja áo trắng lại đi lại mấy lần trên mộ thất, liên tục múa đao, tất cả tên bắn ra từ hai bên vách tường đều bị chém rụng trên mặt đất.
Nhưng khiến hắn tức điên chính là tiếng rắc rắc từ hai bên vách vẫn không hề ngừng lại, vẫn thong thả vang lên.
- Bên trong vách tường có cơ quan rất tinh vi, mặc dù những cơ quan này bắn ra tên rất lợi hại, nhưng bản thân chúng lại rất yếu ớt, phá bỏ những cơ quan đó thì mọi việc đều giải quyết xong.
Tả Đăng Phong tiến lên vài bước, dồn khí vào cánh tay đánh mạnh vào vách tường bên phải, bởi vì lo sợ mộ thất bị sụt lún cho nên hắn không dùng hết sức, nhẹ nhàng một vỗ, thanh âm rắc rắc đã trở nên hỗn loạn, điều này chứng tỏ những cơ quan bên trong đã không còn mạch lạc như trước. Tả Đăng Phong tiếp tục đánh lên vách tường, mỗi lần đánh đều có hiệu quả, mặc dù thanh âm rắc rắc từ bên trong vẫn còn, nhưng đã không còn tên được bắn ra.
- Cảm ơn Tác Ni tiền bối !
Đằng Khi Chính Nam sau khi xuống trước tiên cảm ơn Ninja áo trắng, sau đó mới nhìn về phía Tả Đăng Phong, nói
- Cám ơn Tả tiên sinh !
- Nơi này không phải phần mộ thời Chu, vẫn muốn tiếp tục đi vào sao ?
Tả Đăng Phong lạnh lùng hỏi, sỡ dĩ hắn phá hết cơ quan hai bên vách tường cũng là để dọn sạch trước đường để bản thân rút lui.
- Nhưng tiêu chí trên bản đồ của chúng ta chỉ chính là nơi này !
Đằng Khi Chính Nam nói, hắn cũng nhìn thấy nội dung bích họa.
- Tấm bản đồ kia của ngươi vẻ vào lúc nào Có thể do thời gian quán lâu dẫn đến sai lệch chăng ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Vào sau thời Đường !
Đằng Khi Chính Nam hơi do dự một chút mới đáp.
Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, nếu Đằng Khi Chính Nam nói thật, vậy ngôi mộ của nhà Chu đã đi đâu rồi, làm sao lại thành triều Đường rồi ? Nếu là mộ của triều đường, vậy thì trên sử sách cùng dã sử không thể nào không có ghi chép hay truyền thuyết được, vì sao cho đến tận ngày nay người ta vẫn tin rằng nơi này là nơi chôn cất hai vị vua của triều Chu.
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Tả Đăng Phong cúi đầu đánh giá phần gạch lót của mộ thất, những viên gạch trong này dùng công nghệ nung đốt khác với những viên gạch lót ở bên ngoài, chất liệu gỗ sử dụng bên trong cũng khác, như vậy những viên gạch ở bên trong và bên ngoài không cùng một triều đại, nếu như nơi này đúng thật là thuộc triều Đường, vậy thì bên ngoài sẽ thuộc cuối thời Minh Than, là thời kỳ cuối cùng còn diễn ra hoạt động tế tự.
Nhưng viên gạch này đều rất lớn, Tả Đăng Phong cẩn thân đếm, phát hiện tổng cộng có hai mươi mốt viên, mỗi viên đều có hình vuông, bề rộng và dài khoảng một thước, một thước từ sau nhà Tùy cũng không khác biệt lắm với ngày nay, đều xấp xỉ ba mươi cen-ti-mét, hai mươi mốt viên là khoảng bảy mét, ở thời cổ đại số lẻ đại diện cho nam nhân còn số chẳn đại diện cho nữ nhân, số chín là số lớn nhất là Chí Tôn, một thất bình thường của Hoàng Đế một thất bên trong đều rộng chín mét, một thất rộng bảy mét tất nhiên sẽ là một của vương hầu, dựa theo lý luận này để xét, thì nơi này hẳn là chôn cất vương hầu của triều Đường.
Triều Đường từng đóng đô tại Trường An và Lạc Dương, Trường An thời đó chính là Tây An ngày nay, Hàm Dương mọi người đang ở chính là ở phía Tây Bắc của Tây An, hai bên cách nhau chưa đến một giờ đi đường, cho nên ở Hàm Dương xuất hiện mộ của vương hầu triều Đường cũng không có gì kỳ quái, nhưng kỳ quái chính là dựa theo bích họa tinh mỹ hai bên vách, cùng cơ quan xảo diệu thì đúng là nơi này đúng là nên dùng để chôn cất vương hầu, nhưng vì sao trong lịch sử không có ghi chép gì của vị vương hầu này, để đến tận ngày nay mọi người vẫn coi đây là vương lăng của triều Chu?
Tóm lại có hai vấn đề khiến Tả Đăng Phong khó hiểu, thứ nhất, vì sao phần mộ vương hầu triều Đường lại phải ngụy trang thành một của triều Chu ? Vấn đề thứ hai chính là nếu nơi này đúng là một thất triều Đường, vậy thị phần mộ ở cánh bắc chưa bị đào mở ra kia chắc chắn cũng không phải mộ của nhà Chu, nơi này dùng chôn cất vương hầu, vậy ở nơi phía bắc kia người chôn bên trong sẽ là ai ?
- Tả tiên sinh, ngươi nói rất đúng, nơi này đúng là mộ của triều Đường !
Thanh âm của Đằng Khi Chính Nam từ cánh bắc truyền đến.
- Ngươi dựa vào để để nói ?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Đằng Khi Chính Nam hỏi, trong lúc hắn còn đang ngẩn người suy nghĩ thì đám người Đằng Khi Chính Nam đã đứng trước cánh cửa đá ở cánh bắc tìm kiếm cơ quan mở ra.
- Bên trên cửa đá có khắc tên một người, nếu như ta nhớ không lầm thì người này thuộc thời Đường.
Đằng Khi Chính Nam nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền đi nhanh về phía cánh cửa đá cao ba thước kia, phát hiện bên phải phía trên cánh cửa có khắc mấy chữ Khải rất lớn.
- Lý Thuần Phong phụng chỉ đinh Lăng !
/457
|